“Ha ha ha, cái này của anh gọi là quà đấy hả? Thật khiến tôi cười chết mất.”
Ai ngờ Lưu Khải Nam mới chỉ liếc nhìn đã bật cười ha hả vì món quà mà Diệp Thiên nói chỉ là một chiếc hộp được chuyển phát nhanh. Mà nói chính xác hơn là thứ được bọc trong chiếc hộp đó.
Thậm chí đến cái tem bưu chính còn chưa được xe đi, đây gọi là quà sao?
“Diệp Thiên ơi Diệp Thiên, anh không phải hồ đồ rồi chứ? Hôm nay là sinh nhật của Thanh Thanh, anh tặng một cái hộp như vậy là có ý gì?”
Lưu Khải Nam vô cùng đắc ý, hắn lên tiếng châm chọc không hề khách khí.
“Nếu như anh không có tiền thì có thể nói với tôi mà? Anh tặng cái thứ đồ quỷ quái thế này là có ý gì? Cố ý chọc tức Thanh Thanh à?”
Lưu Khải Nam phẫn nộ lên tiếng.
Thế nhưng lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Thanh Thanh. Nói chính xác thì mọi người đều đang quan sát món quà trong tay Tô Thanh Thanh.
Khi nhìn thấy chiếc hộp chuyển phát nhanh, sắc mặt mọi người đều trông rất kỳ lạ. Cho dù là bên trong có đựng thứ gì quý giá nhưng gói như vậy cũng khiến cho món quà mất đi giá trị.
Đến cả mấy người Diệp Thành Vân cũng không kiềm chế được mà thầm cười.
Tên Diệp Thiên này không phải qua loa thế chứ?
Chỉ có duy nhất chiếc bàn của Diệp Thiên là mọi người còn đang nghiêm túc, ánh mắt mọi người nhìn chiếc hộp đầy tò mò.
Theo như mọi người thấy thì Diệp Thiên chắc chắc sẽ không để Tô Thanh Thanh phải chịu thiệt.
Lẽ nào bên trong đó đựng bảo bối gì quý giá ư?
“Thanh Thanh, em cũng thấy rồi đó. Diệp Thiên từ đầu tới cuối đều đang bỡn cợt em thôi. Giờ em nên biết ai là người quan tâm em nhất.”
Lưu Khải Nam được đà lên tiếng, hắn vừa nói vừa mang theo nụ cười đầy tự tin.
Cho dù là bên trong đó đựng thứ gì thì chỉ cần dựa vào chiếc hộp này thôi cũng không đủ tầm để so sánh với chiếc nhẫn “Crystal Love” rồi.
Tên Diệp Thiên này lấy gì mà đòi tranh dành với hắn?”
Ai ngờ Tô Thanh Thanh lại nắm chặt món quà mà Diệp Thiên tặng rồi hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn anh.
“Chỉ cần là quà của anh Diệp Thiên thì cho dù là gì tôi cũng thích. Anh có quản được không hả?”
Cái gì? Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt Lưu Khải Nam chợt tắt ngúm.
Trong lòng hắn như sắp tức điên lên đến nơi.
Tô Thanh Thanh có phải não có vấn đề gì không? Lưu Khải Nam nghiến chặt răng như muốn nổi điên.
Nếu không phải đang đứng trước mặt bao nhiêu người thì hắn cũng không biết mình sẽ làm ra những việc gì.
Tô Thanh Thanh liếc hắn một cái, cũng không vội xem bên trong chiếc hộp là thứ gì. Cái gì mà nhẫn “Crystal Love” chứ, cô không quan tâm.
Dù sao cô cũng là đại tiểu thư nhà họ Tô, không thiếu gì tiền.
Cái mà cô ghét chính là tên Lưu Khải Nam này. Cũng đúng lúc này, Diệp Thiên đứng dậy.
“Thanh Thanh, em không định xem bên trong là gì sao?”
Nghe vậy Tô Thanh Thanh liếc anh một cái: “Em vội gì chứ? Nhưng nếu như là quà anh tặng em mà không làm cho em vui thì anh chết chắc rồi.”
Nghe vậy Diệp Thiên bật cười không nói gì cả. Thấy cảnh này, Lưu Khải Nam càng thêm tối sầm mặt mũi. Trong lòng hắn càng lúc càng không cam tâm.
“Thanh Thanh, hay là em mở ra xem, cũng là để cho mọi người xung quanh được mở mang tầm mắt.” Lưu Khải Nam nghiến răng, hắn không cam tâm nên muốn trông thấy món quà của Diệp Thiên rốt cục là thứ quái quỷ gì.
Theo như hắn thấy thì cho dù là thứ gì cũng không thể so sánh được với chiếc nhẫn hắn tặng.
Tới lúc đó có thể cười châm biếm cho Diệp Thiên một tràng.
“Hừ, sao tôi lại phải cho anh xem?”
Tô Thanh Thanh lườm hắn một cái, cô giữ chặt chiếc hộp trong tay.
“Sao thế, em không phải là sợ rồi chứ? Sợ món quà của anh ta không ra gì à?”
Lưu Khải Nam cười lạnh lùng lên tiếng.
“Tôi…” Tô Thanh Thanh cứng đờ mặt, trong lòng vô cùng căm hận Lưu Khải Nam.
Tên này sao cứ đáng ghét thế không biết?
“Thanh Thanh, hắn đã muốn xem thì em cho hắn xem đi.” Diệp Thiên cười rồi nhẹ nhàng khoát tay.
“Tránh để người ta bảo chúng ta nhỏ mọn.”
Nghe vậy Lưu Khải Nam mới hắng giọng: “Anh biết là tốt. Tôi lại muốn xem xem anh có thể tặng cái đồ rách gì, có đủ để mà so tiền với chiếc nhẫn Crystal Love của tôi không?”
Ha ha!
Diệp Thiên lắc đầu bình thản, tên Lưu Khải Nam này quả thật vẫn rất ngờ nghệch.
Cậu cho rằng việc gì dùng tiền cũng có thể đổi lại được sao? Vả lại chỉ một nhà họ Lưu cỏn con, Diệp Thiên đương nhiên không buồn để tâm.
“Được rồi.”
Tô Thanh Thanh gật đầu nghĩ một lúc rồi đồng ý. Trong chốc lát tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Mọi người ai nấy đều muốn xem xem Diệp Thiên tặng cô món quà gì.
Tô Thanh Thanh nghiến răng định mở chiếc hộp ra thì Lưu Khải Nam lại lên tiếng lần nữa.
“Đợi đã.”
Vừa nghe vậy, Tô Thanh Thanh cảm thấy bất lực, suýt chút nữa là nổi trận lôi đình.
“Anh còn muốn thế nào nữa?”
Lưu Khải Nam cười lạnh lùng, ánh mắt hắn hướng về phía Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, anh dám cược không?”
Nghe vậy Diệp Thiên hơi nhếch môi: “Cậu muốn cược gì?”
“Rất đơn giản.” Lưu Khải Nam cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
“Cược món quà của anh có giá trị như chiếc nhẫn Crystal Love của tôi không. Nếu như có thì coi như anh thắng, ngược lại tôi thắng.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều ngỡ ngàng. Chiếc nhẫn thạch anh của hắn là bảo vật hiếm có. Nếu như đem bán thì giá cũng phải lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ.
Tên Lưu Khải Nam này dám cược như vậy, cũng thật là bỉ ổi.
“Lưu Khải Nam, anh thật bỉ ổi.” Tô Thanh Thanh tức tối mặt trắng bệch. Tên Lưu Khải Nam này cũng thật là không cần thể diện gì.
Tần Vũ và Triệu Ánh Thu ở bên cũng bất bình, bọn họ hận không thể giáng cho hắn vài phát tát. Chỉ có Diệp Thiên vẫn bình thản như không.
“Thú vị đấy.”
“Cậu muốn cược cái gì?”
Cái gì?
Nghe vậy, ai nấy đều sững người, một cuộc cá cược không công bằng như vậy mà Diệp Thiên lại đồng ý. Anh ta có phải ngốc không chứ?
“Diệp Thiên, anh…”
Ngay đến cả Tô Thanh Thanh cũng ngạc nhiên, cô còn đang định khuyên Diệp Thiên thì bị anh khoát tay ngăn lại.
Thấy vẻ mặt tự tin đó của Diệp Thiên, Tô Thanh Thanh lặng người, trong lòng thêm phần vững tin hơn.
Có lẽ Diệp Thiên có thể thắng.
“Rất tốt.” Lưu Khải Nam cười đắc ý, hắn nhìn sang Tô Thanh Thanh rồi nói.
“Rất đơn giản. Ai thua sẽ phải tránh xa Thanh Thanh, không được lại gần một bước nào cả. Đồng thời còn phải dập đầu xin lỗi đối phương.”
Chuyện này…
Mọi người đều cau mày.
Nói đi nói lại thì mục tiêu của tên này vẫn là Tô Thanh Thanh thôi. Còn sắc mặt Tô Thanh Thanh thì lạnh lùng hẳn lại. Đến cả Tô Vệ Quốc ở bên cạnh cũng cau mày.
Tên này cá cược đã đành, còn dám lôi Tô Thanh Thanh ra để cược. Như thế có phải đáng tức không?
Phía sau Lưu Khải Nam, Lưu Cánh Hải cũng nuốt nước bọt. Ông ta có một cảm giá như kim đâm, nhưng vì kế hoạch sau này, ông ta không ngăn Lưu Khải Nam lại.
“Nói thực, cậu không đủ tư cách để cược với tôi, chỉ dựa vào câu vừa rồi của cậu thì sau khi cậu thua kết cục của cậu cũng sẽ rất thảm hại.”
Diệp Thiên thần sắc lạnh như băng. Hôm nay là sinh nhật của Tô Thanh Thanh, anh không muốn phải thấy cảnh đổ máu, nếu không thì tên Lưu Khải Nam này đã là một cái xác rồi.
/884
|