"Chàng trai trẻ, tốt nhất là nên tự mình biết mình, nếu không sẽ gặp rắc rối đó."
Diệp Thiên nhẹ giọng nói, phải nói rằng tâm trạng của anh đã tốt lên rất nhiều, nếu không, thanh niên trước mặt lúc này đã là một cái xác rồi.
"Xì, tự mình biết mình cái chó gì, ông đây không biết!"
Ai ngờ, hắn ta hừ một tiếng, hoàn toàn không coi Diệp Thiên ra gì.
"Tên kia, mày cũng không đi nghe ngóng xem ở cái vùng này ai dám gây chuyện với Lưu Phong tao?"
Lưu Phong vỗ vỗ ngực, cái mặt vênh váo lên tận trời cao rồi.
"Bây giờ, mày còn một cơ hội cuối cùng. Mau quỳ xuống xin lỗi ông đây, nếu không, hôm nay mày đừng hòng rời đi!"
Vừa nói, Lưu Phong vừa đứng giữa đường cầu thang với tư thế nỗ lực đến cùng.
"Ấu trĩ!" Diệp Thiên khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn, nhấc chân bước ra ngoài.
"Mẹ kiếp, ông đây cho mày đi à? Đứng lại cho tao!"
Nhìn thấy Diệp Thiên hoàn toàn không để ý tới mình, Lưu Phong nổi giận đùng đùng, giơ tay lên định đẩy Diệp Thiên. Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào người Diệp Thiên thì có một lực mạnh đột nhiên ập tới. Không đề phòng, Lưu Phong liền ngã xuống, cơ thể không vững mà lăn từ trên cầu thang xuống!
"Ôi chao.”
Lưu Phong lăn thẳng xuống tầng một, mặt mũi bầm dập, mông đập xuống đất, trông thật là nhếch nhác.
"Mẹ kiếp, thằng kia, sao mày dám đẩy tao? Có tin là chỉ cần một câu nói của tao là mày không thể ở trong thủ đô không."
Lưu Phong cắn răng chịu đựng, chỉ vào Diệp Thiên rồi chửi một trận. Nhưng hắn vừa nói xong, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, dường như chỉ trong chớp mắt, Diệp Thiên đã tới trước mặt hắn. Ánh mắt lạnh lùng khiến Lưu Phong toàn thân run rẩy, giọng nói của hắn cũng đột ngột dừng lại.
"Vậy thì mày có tin nếu mày nói thêm một lời nào nữa thì ngày mai mày sẽ không được thấy mặt trời hay không!"
Giọng điệu của Diệp Thiên lạnh lùng, một câu nói ngắn gọn khiến cả người Lưu Phong như ở trong hầm băng. Lúc này, Diệp Thiên cho hắn cảm giác như chết trong nháy mắt. Hắn ta không nghi ngờ gì, nếu nói thêm một lời nữa, ngày mai hắn thực sự sẽ không nhìn thấy mặt trời.
"Chàng trai trẻ khiêm tốn một chút đi, chẳng tốt đẹp gì đâu!"
Diệp Thiên hừ một tiếng, nói xong liền đứng dậy rời đi. Ở đằng sau, Lưu Phong ngồi trên mặt đất, trong lòng vừa kinh hãi, vừa không cam tâm. Lưu Phong hắn đã quen tung hoành ở khu vực này, trước nay chưa bao giờ chịu thiệt như vậy? Nhìn thấy Diệp Thiên sắp rời đi, Lưu Phong càng nghĩ càng không cam tâm, liền đứng lên hét vào mặt Diệp Thiên.
"Thằng kia, mày đắc ý cái gì? Đừng trách tao không nhắc nhở mày, anh họ tao chính là Lưu Khải Nam nhà họ Lưu, mày…"
Lưu Phong khó khăn lắm mới có chút sức lực, nhưng chưa kịp nói hết giọng nói của hắn đột ngột dừng lại. Lưu Phong nuốt nước bọt, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Bởi vì không biết từ khi nào, trong nháy mắt Diệp Thiên đã trở lại trước mặt Lưu Phong. Ánh mắt nhìn hắn ta giống như đang nhìn một người đã chết.
"Những kẻ không nghe lời đều đáng chết!"
Giọng điệu của Diệp Thiên như đến từ địa ngục. Vừa nói, anh vừa giơ tay lên, vừa định đưa xuống thì phía sau đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
"Dừng tay!"
Diệp Thiên hừ một tiếng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông khoảng 40 tuổi vẻ mặt lo lắng chạy tới.
"Cậu làm gì vậy? Đánh người trong tiệm của tôi, chán sống rồi sao?"
Người đàn ông này chính là cha đẻ của nhà hàng này, Chu Khải. Vừa rồi ông ta đang tiếp khách trên tầng hai, vừa nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng đi xuống. Lúc này, nhìn thấy người bị đánh hóa ra là Lưu Phong, bị dọa tới mức sắc mặt tái nhợt kinh ngạc.
"Lưu thiếu gia, cậu không sao chứ?"
Chu Khải vội vàng đỡ Lưu Phong dậy, vẫn không quên trừng mắt nhìn Diệp Thiên.
"Cậu làm gì vậy? Lưu thiếu gia là người mà cậu có thể đụng vào được sao? Còn không mau xin lỗi Lưu thiếu gia?"
Nghe vậy, Diệp Thiên không khỏi bật cười.
"Ông không muốn biết tại sao tôi lại đánh cậu ta sao?"
"Tôi không quan tâm tại sao hết."
Chu Khải hừ một tiếng: "Dám đắc tội với Lưu thiếu gia thì phải xin lỗi, nhanh lên, tôi không có thời gian dây dưa với cậu!"
Lúc này, Lâm Thiên có thể đoán ra được rằng chủ quán trà này, bất luận ai đúng ai sai, đều đứng về phía Lưu Phong.
"Ha, hay cho câu không quan tâm tại sao!" Diệp Thiên vừa nói, giọng điệu hoàn toàn trở nên lạnh lùng: "Nếu đã như vậy, quán trà của ông không cần tồn tại nữa!"
"Cái gì? Cậu muốn dỡ quán trà của tôi? Thật nực cười!"
Chu Khải nghe xong điều này, ông ta đột nhiên cười chế nhạo. Ông ta đã kinh doanh quán trà trong nhiều năm, và cũng đã quen không biết bao nhiêu nhân vật lớn mà phải sợ một tên vô danh tiểu tốt như này sao? Đối với ông ta Diệp Thiên chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.
Tuy nhiên, Lưu Phong bên cạnh im lặng hồi lâu không lên tiếng. Cảm giác giống như muốn chết đi sống lại trước đó vẫn rành rành trước mắt, hắn không muốn phải trải qua thêm lần nữa.
"Chẳng có gì đáng cười cả, ông cứ chờ hối hận đi!"
Vừa nói, Diệp Thiên vẻ mặt vô cảm, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
"Mười phút, đưa người đến quán trà Tuấn Viên, tôi muốn phá bỏ quán trà này!"
Nói xong, Diệp Thiên cũng không giải thích gì, liền cúp điện thoại. Nhìn cảnh này, Chu Khải cười chế nhạo.
"Xì, khoác lác thì ai cũng có thể nói, có giỏi thì cậu ra tay thật đi? Ông già này sẽ ở chỗ này chờ cậu!"
Chu Khải hung dữ nhìn Diệp Thiên một cái, sau đó xoay người, đỡ Lưu Phong từng bước từng bước đi lên tầng.
"Lưu thiếu gia, hắn là kẻ điên, đừng quan tâm đến hắn! Đi, chúng ta đi lên đi, cậu Khải Nam đã chờ cậu lâu lắm rồi!"
Nhìn hai người rời đi, Diệp Thiên cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh bất động, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
"Này, sao anh lại gây sự nữa rồi?"
Thấy vậy, Tô Vân Nhi và Tô Hồ cũng từ phòng đi xuống. Nhìn Diệp Thiên có chút nghịch ngợm. Nhưng Diệp Thiên chẳng ngẩng đầu lên
"Không liên quan đến cô!"
"Xì, tôi mới không thèm quan tâm anh!"
Tô Vân Nhi hừ một tiếng, định ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên nhẹ nhàng phẩy phẩy tay.
"Cô mau đi đi, nếu không, e rằng sắp không đi được nữa rồi!"
Nghe xong, vẻ mặt của hai người phụ nữ đầy phẫn nộ.
"Này, anh quản nhiều rồi quá phải không? Chúng tôi ở lại xem trò vui không được sao?"
Diệp Thiên ngẩng đầu, ánh mắt vẫn rất điềm tĩnh.
"Tùy các cô, về hậu quả, các cô cứ tự mình gánh chịu là được!"
Nghe vậy, sắc mặt của hai người phụ nữ đột nhiên trở nên có chút khó coi. Lời nói của Diệp Thiên rõ ràng có ý tứ gì đó.
"Hừ, chúng tôi không thích nữa! Đi thôi!"
Vừa nói, hai người vừa liếc nhìn Diệp Thiên một cái, cùng nhau rời khỏi quán trà. Nhưng họ vừa đi khỏi thì hơn hai mươi những thanh niên vạm vỡ cầm búa trên tay, xông vào đầy quyết liệt.
"Mẹ kiếp, tên khốn kiếp nào dám khiêu khích anh rể tao? Hôm nay ông đây nhất định phải đem thân thể hắn chặt ra."
/884
|