Diệp Thiên quay đầu lại, anh chỉ liếc nhìn Lưu Khải Nam chỉ trong giây lát nhưng lại khiến cậu ta cảm nhận được một luồng hơi lạnh chạy dọc từ đầu xuống gan bàn chân, cả cơ thể khẽ run rẩy. Cái cảm giác đó như vừa bước chân vào Địa ngục và được kéo về vậy.
Một ánh nhìn của Diệp Thiên khiến cậu ta thấy như mình vừa mới dạo quanh ranh giới giữa Địa ngục và nhân gian. Trong khoảnh khắc ấy, Lưu Khải Nam chỉ thấy sợ hãi bủa vây trái tim mình, cậu ta cúi gằm mặt xuống, còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên.
"Cậu chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, hỏi nhiều quá sẽ rước hoạ vào thân." Diệp Thiên hừ một tiếng, trong giọng nói của anh ẩn chứa cái giá băng dần bao trùm vạn vật: "Cút đi." Diệp Thiên vừa nói vừa khẽ phất tay đuổi người, từ đầu buổi tới giờ, Diệp Thiên chẳng buồn nhìn thẳng Lưu Khải Nam lấy một lần.
Lưu Khải Nam cắn chặt răng, mặt mày bỏng rát. Nay cậu ta mất sạch mặt mũi luôn rồi. Cậu ta trừng Diệp Thiên bằng đôi con ngươi hung tợn, ác độc, sau đó Lưu Khải Nam định nhấc chân rời khỏi.
Ngay lúc này, một người đàn ông gạt đám đông sang hai bên, bước về phía này với vẻ hùng hổ, bặm trợn: "Tránh ra, tránh ra mau. Mẹ kiếp, tên họ Lưu đó dám tỏ tình với chị tao cơ à? Nay tao phải giết nó bằng được."
Đám đông nghe thấy giọng nói này, vội vội vàng vàng tránh đường, kẻ nào kẻ nấy hoảng hốt không thôi. Ông trời con này cũng tới luôn, giờ thì Lưu Khải Nam khổ rồi đây. Chẳng mấy chốc Tô Diệu Quân đã bước đến phía đằng này, mặt mày ra chiều vô cùng bực bội. Hắn ta đang định mở mồm chửi đổng thì trông thấy bọn bảo tiêu quỳ ngay ngắn trên mặt đất, bấy giờ mới thấy là lạ.
"Mẹ nó, chuyện gì thế này?" Tô Diệu Quân sửng sốt, hắn ta quay đầu lại thì thấy Diệp Thiên, ngoác miệng cười sung sướng: "Ôi sao anh cũng ở đây vậy anh rể? Em mà biết anh ở đây thì em đã chẳng tới." Giọng điệu của Tô Diệu Quân nghe vừa vui vẻ vừa bất ngờ. Hắn ta vừa nói vừa thấy lòng này quá đỗi vui sướng, dang rộng hai tay định ôm chầm lấy Diệp Thiên.
Diệp Thiên thấy vậy mới liếc hắn ta một cái. Tô Diệu Quân cứng người, khẽ run rẩy, vội dừng động tác tay lại, cười ngây ngốc không ngừng.
"Cậu đắc chí cái gì vậy? Được ăn phân ong à?" Diệp Thiên liếc nhìn hắn ta, anh không chịu nổi cái nỗi nhiệt tình của Tô Diệu Quân.
"Thì tại em nhìn thấy anh mới vui vậy thôi mà anh rể." Tô Diệu Quân cười ngờ nghệch, xong xuôi mới quay qua nhìn Lưu Khải Nam đứng phía đối diện, dáng vẻ ngông nghênh lúc đầu kia lại xuất hiện: "Lưu Khải Nam, cậu to gan đấy nhỉ, dám tỏ tình với chị tôi trước mặt anh rể của tôi cơ à? Cậu chán sống rồi phải không?" Tô Diệu Quân cười lạnh lùng.
Tuy gia thế và thân phận của Lưu Khải Nam rất xứng đôi với Tô Thanh Thanh, nhưng nếu so sánh hắn ta với Diệp Thiên thì có khác nào quạ và phượng hoàng không nào? Nực cười, sao một tên tép riu như Lưu Khải Nam có thể so sánh với tên tuổi của Chiến thần Lăng Thiên kia chứ. Nếu chẳng phải tại vì không được nói rõ thân phận của Diệp Thiên thì Tô Diệu Quân đã lôi ra khè lâu rồi. Kiểu gì tên Lưu Khải Nam kia cũng sợ chết khiếp.
"Tô Diệu Quân, cậu đừng có mà ngông cuồng." Nét mặt của Lưu Khải Nam khó coi tới mức tột độ, cậu ta rít gào vài con chữ này qua kẽ răng. Trước giờ cậu ta với Tô Diệu Quân chẳng ưa gì nhau, Tô Diệu Quân vớ được cơ hội nhục nhã cậu ta như vậy thì sao có thể bỏ qua đây? Lưu Khải Nam tức điên người, nếu không phải cậu ta kiêng kị Diệp Thiên thì đã xông vào đánh tên Tô Diệu Quân kia rồi.
"Ha ha, tôi ngông đấy thì sao nào? Có giỏi thì đánh tôi đi này. Anh rể của tôi đứng đây đó, cậu đánh tôi một cái thử xem? Tôi sợ cậu không dám ấy chứ." Tô Diệu Quân ỷ có Diệp Thiên chống lưng nên đắc chí vùng vẫy thoả thích. Người ngoài nhìn cái dáng vẻ của hắn ta có khi lại nghĩ Tô Diệu Quân là tay sai chân chó của Diệp Thiên.
Diệp Thiên đứng sau lưng hắn ta, sắc mặt của anh lại vô cùng bất đắc dĩ, nhưng anh cũng chẳng ngăn cản. Tính tình Tô Diệu Quân thuộc dạng hoạt bát, tuy hơi nghịch ngợm nhưng không xấu tính, cũng khá hợp rơ với Diệp Thiên.
Diệp Thiên lại chẳng phát hiện khuôn mặt của cô nàng Tô Thanh Thanh đứng sau mình đã đỏ bừng như trái cà chua chín. Tô Diệu Quân cứ mở miệng gọi anh rể này anh rể kia làm cô thấy ngọt ngào quá thể.
"Cậu!" Lưu Khải Nam trông cái điệu bộ đắc chí của Tô Diệu Quân, cậu ta tức muốn ói máu, chỉ hận không thể nhai sống tên nhãi này. Nhưng dù cậu ta có tức giận thế nào đi nữa, cái nỗi bất lực chẳng thể làm gì ấy vẫn bao vây lấy cậu ta. Lưu Khải Nam trừng mắt nhìn Diệp Thiên và Tô Diệu Quân, sau đó cắn chặt răng, quay đầu bỏ đi.
"Tô Diệu Quân, chúng ta sẽ tính chuyện này sau." Lưu Khải Nam buông một lời đe doạ, cậu ta chẳng buồn quay đầu, cứ thế đi mất hút, không màng đến lũ bảo tiêu của mình. Lưu Khải Nam sợ mình mà không nhanh chân rời đi thì cậu ta sẽ xông vào quần nhau với Tô Diệu Quân mất.
"Ấy ấy, tên nhãi này, cậu đừng có đi. Có giỏi thì xông vào luôn đi này. Cái tên nhát chết nhà cậu mà cũng dám theo đuổi chị tôi à? Mặt cậu dày thật đấy." Tô Diệu Quân thấy Lưu Khải Nam trốn mất tăm, hắn ta khoái chí cực. Lúc trước tên Lưu Khải Nam này khiến hắn ta tức giận vô số lần, nay đâu dễ gì mà có cơ hội thắng một bàn đẹp thế này, hắn ta phải ăn mừng chứ.
"Hề hề, tại thằng nhãi đó chạy nhanh đó anh rể, kẻo không em đây lại xử đẹp nó một trận ấy chứ." Tô Diệu Quân thấy Lưu Khải Nam chạy xa, bấy giờ mới quay người lại nhìn Diệp Thiên với cái vẻ khoái chí. Hắn ta vỗ ngực bùm bụp, mở miệng thề thốt: "Yên tâm đi anh rể, có thằng em vợ này ở đây thì chẳng tên nào có thể cướp chị em đi được. Á, ai nhéo tai tao? Đau đau đau."
Hắn ta còn chưa nói hết câu thế thốt thì gào lên đau đớn. Tô Diệu Quân bị nhéo tai đau cực kì, nhìn cái miệng kìa, rộng tới mang tai. Hắn ta quay đầu lại thì thấy người nhéo tai mình chính là Tô Thanh Thanh.
"Nhãi con nói gì đó hả? Có tin là chị xẻo tai cậu luôn không?" Tô Thanh Thanh nghiếng răng ken két, tuy miệng cô nói vậy nhưng khuôn mặt đỏ bừng kia lại rõ mồn một, trông vô cùng xinh đẹp.
"Này này chị ơi, chẳng lẽ em nói sai gì sao?"
"Hừ, chị với anh ấy đã lấy nhau đâu mà cậu cứ gọi anh rể rồi xưng em vợ thế kia, rốt cuộc cậu có ý gì hả?" Tô Thanh Thanh hừ một tiếng, mặt nóng như sốt 40 độ, chẳng dám nhìn Diệp Thiên.
Tô Diệu Quân cười trong đau đớn, hắn ta vùng đầu thoát khỏi bàn tay của Tô Thanh Thanh, hắn ta trốn ra sau lưng Diệp Thiên, mặt mày đắc chí cực kỳ: "Không phải do chị tự nói à? Lúc ở nhà, là ai suốt ngày mở miệng nói anh rể của cậu thế này, anh rể của cậu thế kia ấy nhỉ? Ddúng là không biết ngượng mà," Tô Diệu Quân vừa nói vừa trốn sau lưng Diệp Thiên, còn làm mặt xấu lêu lêu Tô Thanh Thanh nữa.
"Cậu, hừ, tức chết mất." Tô Thanh Thanh ngượng cực kì, mặt đỏ tới mang tai: "Hừ, em không để ý hai người nữa." Tô Thanh Thanh dứt lời, liếc mắt nhìn Tô Diệu Quân sau đó bước xuống sân, kéo Triệu Ánh Thu và Tần vũ ra ngoài.
"Hề hề, bị em nói trúng tim đen rồi chứ gì?" Tô Diệu Quân nhìn Tô Thanh Thanh đầy khoái chí, sau đó mới nhìn về phía Diệp Thiên: "Anh rể, chị em vậy đấy, anh đừng để ý chị ấy, lát nữa là hết ngay. Bọn mình nói chuyện đàn ông với nhau, chị ấy không để ý càng hay."
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, khuôn mặt rộ nét cười. Xem ra hai chị em nhà này khá thân thiết đấy chứ. Đã lâu rồi anh không được cảm nhận cái cảm giác ấm áp này.
Mấy cô cậu sinh viên đứng xem nãy giờ thấy nữ chính đã rời khỏi, họ cũng bỏ đi gần hết. Chỉ còn mỗi một vài người ở lại, họ nhìn Diệp Thiên với vẻ tôn sùng, nhất là cô gái kia, mặt rõ cái vẻ mê đắm đuối.
Chỉ nói mỗi câu mà có thể doạ cậu thiếu gia nhà họ Lưu chạy mất tăm, Diệp Thiên đúng là người đàn ông thực thụ mà. Nếu không phải nhìn Diệp Thiên lồ lộ vẻ cấm người lại gần thế kia thì họ đã xông lên xin ký tên lâu rồi.
/884
|