Anh thậm chí còn muốn xem Diệp Thành Vân này rốt cuộc muốn làm gì.
"Cậu Diệp, tôi thật sự không muốn giấu diếm. Tôi đến lần này chính là vì thằng em trai Diệp Thành Phi vô dụng của tôi." Diệp Thành Vân thở dài, sau đó sốt sắng nói.
Giữa hai người vốn đều ngầm hiểu nên ông ta cũng không giấu giếm gì.
"Ý ông là gì?" Ngay khi những lời này nói ra, hứng thú trong lòng Diệp Thiên bỗng nhiên trở nên mãnh liệt hơn.
Nghe vậy, Diệp Thành Vân lắc đầu bất lực, có vẻ rất phiền muộn: "Cậu Diệp, cậu cũng biết thằng em trai vô dụng của tôi thường không coi tôi ra gì. Hôm qua lại càng không kiềm chế được nên đã để nó chạy ra ngoài, gây ra chút hiểu lầm với cậu."
Diệp Thành Vân vừa nói vừa lắc đầu. Giọng điệu đầy tiếc nuối và bất lực.
“Còn gì nữa?”
Cả người Diệp Thiên lạnh lùng dựa vào ghế, nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành Vân. Tên này có chút thú vị đó.
Quả nhiên, ngay sau đó, Diệp Thành Vân lắc đầu, đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện.
“Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, em trai tôi cho dù có làm sai nên xin lỗi, tôi nhất định sẽ để nó xin lỗi. Nhưng cậu ra tay quá tàn nhẫn, chuyện này e rằng có hơi quá đáng rồi nhỉ?”
Giọng điệu của Diệp Thành Vân trở nên lạnh lùng, mang theo cả chút áp bức.
Nghe vậy, Diệp Thiên trong lòng cuối cùng cũng mở cờ! Vòng vo lâu như vậy, đây là mục đích thực sự của Diệp Thành Vân phải không? Lễ trước binh sau, Diệp Thành Vân này không hổ danh là một người có học, cũng từng bước từng bước mà dùng thủ đoạn này.
“Vậy ư?”
Diệp Thiên nhấc khóe miệng lên, cũng không giải thích gì: “Nói như vậy, ông đến đây là muốn ra quân hỏi tội sao?”
Nói xong, ánh mắt Diệp Thiên hướng về phía Diệp Thành Vân và cả những người phía sau ông ta, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Có điều, ông không sợ rằng, tội thì chưa kịp hỏi mà đã tự khiến mình mắc vào đấy hay sao?”
Ngay khi những lời này nói ra, những người trong gia đình họ Diệp đang đứng phía sau Diệp Thành Vân, đặc biệt là Diệp Quân, đột nhiên thay đổi biểu cảm. Cả người vô thức mà lùi về phía sau, trong lòng hết sức sợ sệt. Bọn họ đều từng chứng kiến sự đáng sợ của Diệp Thiên. Một khi đã tức giận thì chuyện gì anh cũng có thể làm ra.
Diệp Thành Vân cau mày, nhưng vẻ mặt không thay đổi nhiều: "Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Nếu cậu thực sự muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không thể làm gì được." Diệp Thành Vân buông lỏng tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
“Sự thật ư? Thật là hài hước!”
Diệp Thiên lắc đầu, ánh mắt theo đó mà trở lên lạnh lùng.
“Rốt cục sự thật như nào, trong lòng tôi và ông đều biết rõ. Nếu ông đến là muốn xin lỗi thì tôi vô cùng hoan nghênh, còn nếu ông đến là để hỏi tội thì tôi cũng không ngại tạo ra một chút sự thật đâu.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Diệp Thành Vân đột nhiên trầm xuống. So với những gì ông ta tưởng tượng thì Diệp Thiên khó đối phó hơn nhiều.
“Cậu Diệp, lần này tôi đến đây là để thay mặt cho mọi người trong gia đình.”
Chỉ một câu ngắn gọn nhưng lại mang khá nhiều hàm ý. Mặc dù Diệp Thành Vân biết Diệp Thiên không quan tâm đến cái gọi là người trong gia đình, nhưng ông ta vẫn phải nói những gì nên nói.
Quả nhiên, Diệp Thiên khẽ hừ một tiếng, tỏ rõ vẻ khinh thường.
“Nhà họ Diệp? Con kiến mà thôi!”
Diệp Thiên ngữ khí bình tĩnh, nhưng cũng thể hiện rõ lập trường của mình. Muốn anh thỏa hiệp ư? Thật là mộng tưởng hão huyền!
Diệp Thành Vân đột nhiên trầm mặc: “Nói như vậy, tức là cậu muốn khiêu chiến sao?”
“Vậy thì sao?”
Khí thế Diệp Thiên hoàn toàn không bị lung lay, thậm chí vẫn còn có thể áp chế Diệp Thành Vân. Mặc dù ra quân hỏi tội là Diệp Thành Vân, nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Thành Vân vẫn luôn bị Diệp Thiên chèn ép, cho dù là về tâm lý hay về khí thế.
"Nói tóm lại, cho dù nhà họ Diệp các ông muốn giở trò gì, thì Diệp Thiên tôi cũng sẽ tiếp nhận!"
Trong khi nói, khí thế của Diệp Thiên bỗng nhiên bùng nổ mạnh mẽ. Cho dù anh không làm gì hết, nhưng những người trước mắt vẫn cảm giác như bị núi Thái Sơn đè nặng vậy. Giờ phút này, đối mặt với Diệp Thiên, bọn họ ngay cả thở cũng không dám. Đặc biệt là Diệp Quân, lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi. Chỉ sợ Diệp Thiên mà tức giận sẽ tát chết ông ta.
"Nhưng tôi cũng nhắc nhở ông một điều!" Diệp Thiên khẽ cười, ánh mắt nhìn Diệp Thành Vân vẫn rất bình tĩnh: "Chống lại tôi thì nhà họ Diệp chỉ có một kết cục, đó là bị tiêu diệt!"
"Đây là chuyện hai mươi bảy năm trước đã định rồi. Chỉ có thể chấp nhận, không thể thay đổi!"
Giọng điệu Diệp Thiên mang theo sự tự tin độc đoán vô tận. Đã vậy, trong mắt Diệp Thiên, nhà họ Diệp dường như chỉ là con kiến. Mà mỗi lời nói của anh đều như tiếng sấm vang lên bên tai bọn họ.
Ngay cả Diệp Thành Vân cũng bị áp chế bởi thanh thế của Diệp Thiên. Ông ta hoàn toàn không ngờ tới, dù đối mặt với nhà họ Diệp to lớn như vậy, Diệp Thiên vẫn không chịu thỏa hiệp.
Là người đứng đầu của một nhánh trong gia tộc, Diệp Thành Vân biết sức mạnh thực sự của gia tộc họ Diệp đáng sợ như thế nào. Thậm chí, ngay cả những gì ông ta biết cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Diệp Thiên này, rốt cuộc là thực sự có năng lực, hay chỉ là chiến thuật vườn không nhà trống thôi? Trong chốc lát, Diệp Thành Phi có chút bối rối. Sau một hồi im lặng, cuối cùng Diệp Thành Vân cũng khẽ thở dài.
"Đã như vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác. Sống chết chỉ có thể phó mặc theo ý trời!"
Vừa nói, Diệp Thành Vân đứng lên, một lần nữa khẽ khom mình hành lễ với Diệp Thiên.
"Làm phiền cậu rồi, xin cậu thứ lỗi! Mọi người hãy tự bảo trọng!"
Nói xong, không đợi Diệp Thiên trả lời, ông ta đã đưa người một bước rời khỏi Vân Đỉnh Thiên Cung.
“Thưa anh, vừa rồi tại sao anh không giết ông ta?”
Nhìn thấy người đã đi xa, Lâm Khuê mới kinh ngạc hỏi. Với tính khí của Diệp Thiên, Tô Thành Vân này đã sớm bị giết chết rồi.
Diệp Thiên nhẹ lắc đầu, hỏi ngược lại: "Vậy thì cậu nghĩ xem, Diệp Thành Phi hay Diệp Thành Vân, bên nào khó đối phó hơn?"
Nghe xong, Lâm Khuê sững người một lúc, mới thành thật trả lời: "Một tên là tiểu nhân thực sự, một tên là ngụy quân tử! Nhưng so với anh, tất cả chỉ là con kiến mà thôi!"
Diệp Thiên hiếm khi nở nụ cười, anh biết Lâm Khuê sẽ nói như vậy.
"Cậu nói không sai, Diệp Thành Phi thực sự chỉ là một tên tiểu nhân, cho nên mới chết sớm! Về phần Diệp Thành Vân, tuy rằng ông ta là ngụy quân tử, nhưng ông ta cũng không đủ sức biện minh!"
Lâm Khuê gật đầu, trong lòng cuối cùng đã hiểu ra. Chả trách Diệp Thiên không ra tay, hóa ra là như vậy.
"Tuy nhiên, người đứng sau Diệp Thành Vân thực sự có thể khiến anh em bọn họ tương tàn, điều này thực sự thú vị!"
Diệp Thiên chắp tay sau lưng nhìn về phía xa xa, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như cũ. Rõ ràng, hành động của anh đã thu hút sự chú ý của những người đứng đầu trong gia tộc nhà họ Diệp. Chỉ là anh không lộ diện, chỉ là điều khiển một nhánh trong gia tộc, và một mình một võ đài mà thôi. Đây cũng là thứ mà Diệp Thiên muốn thấy. Đợi đến khi anh từng bước loại bỏ hai nhánh trong gia tộc, những người đó hẳn là đứng ngồi yên đúng không?
"A Khuê, mấy ngày nay theo dõi Tô Hồ và Tô Vân Nhi, tôi có linh cảm là cá lớn sẽ sớm xuất hiện."
“Vâng!”
Lâm Khuê đáp lời, từ giờ trở đi, mọi động thái của Tô Hồ và Tô Vân Nhi đều nằm trong tầm kiểm soát của anh!
/884
|