“Cậu cho rằng như vậy thật sao?” Diệp Thiên cười nhạt nhưng không vội rời đi.
“Nhà họ Lâm đối với tôi mà nói chỉ là con sâu cái kiến, chỉ cần tôi phất tay là đủ giết cả nhà họ Lâm rồi.”
Diệp Thiên nói với sự tự tin tuyệt đối và sự bá đạo không hề nao núng.
“Chỉ cần cậu đồng ý thì tôi không những có thể giúp cậu quay về nhà họ Lâm, thậm chí còn có thể giúp cậu trở thành gia chủ nhà họ Lâm.”
Diệp Thiên nói với giọng điệu không hề có ý chơi đùa.
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải đồng ý. Nếu như cậu thật sự muốn tìm đến cái chết thì tôi không ngại tiễn cậu một đoạn đâu, dù sao đời con cháu thứ ba nhà họ Lâm cũng không phải chỉ có mình cậu.”
Diệp Thiên nói xong đứng dậy, nhấc bước định rời đi.
“Đợi đã.”
Cuối cùng thì Lâm Kha cũng lên tiếng, hắn dùng hết sức bình sinh gượng dậy, trong mắt hắn cuối cùng cũng đã có chút thần sắc, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên chỉ toàn mong chờ.”
“Anh nói thật sao?”
Diệp Thiên dừng bước, quay người lại, ánh mắt anh nhìn Lâm Kha vẫn không hề thay đổi.
“Cậu chỉ cần trả lời tôi, đồng ý hay không là được.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, căn phòng đột nhiên trầm lắng hẳn. Lâm Kha nghiến răng, trong lòng chỉ toàn do dự và mâu thuẫn.
Một hồi sau hắn cuối cùng cũng gật đầu dứt khoát, sự giữ dằn trong đôi mắt hoàn toàn không thể che đậy nổi.
“Được, tôi có thể đồng ý với anh, nhưng tôi có một điều kiện, tôi cần anh giết Lâm Thanh.”
Lâm Kha nghiến răng, giọng điệu cực kỳ phẫn nộ.
Những ngày gần đây Lâm Thanh hành hạ hắn nhiều vô kể, Lâm Kha đến nằm mơ cũng thấy hắn giết mình đi.
Thấy vậy, Diệp Thiên bật cười rồi lại lấy cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Không cần đâu vì hắn đã chết rồi.”
“Thật sao?”
Lâm Kha vui hẳn lên, sắc mặt hắn nhìn Diệp Thiên đầy ngờ vực.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu không giải thích.
“Cậu còn một cơ hội cuối cùng, hoặc là đồng ý hoặc là chờ chết, có vậy thôi.
Nghe vậy Lâm Kha không hề do dự, hắn gật đầu đồng ý.
“Được, tôi đồng ý với anh, đám tạp chủng nhà họ Lâm, tôi nằm mơ cũng muốn giết hết.”
Nghiến răng nghiến lợi nói câu này, Lâm Kha mới nhìn Diệp Thiên bằng vẻ mặt hài lòng.
“Thế nhưng, anh muốn tôi giúp anh thế nào?”
Diệp Thiên khẽ xua tay, không hề giải thích, có điều anh lấy ra một tấm ảnh đưa vào tay hắn.
“Những chuyện này giờ cậu không cần biết, đi tìm người này đi, ba ngày sau tới Vân Đỉnh Thiên Cung tìm tôi.”
Nói xong, Diệp Thiên không đợi Lâm Kha phản ứng lại, liền đứng dậy rời đi.
Chỉ để lại Lâm Kha trân trân nhìn bức ảnh với hai chữ “Lang Thiên” đầy suy tư.
“A Khuê, cậu nói tôi làm vậy có phải tàn nhẫn quá không?”
Sau khi ra khỏi nhà kho, Diệp Thiên dừng chân rồi lên tiếng hỏi.
Lâm Khuê ngây người một lúc rồi mới khẽ lắc đầu.
“Anh nói gì vậy chứ? Nếu không làm vậy thì rất khó có thể tìm ra chứng cứ nhà họ Lâm câu kết với Bạch Cốt Hội.”
Diệp Thiên thở dài, biểu cảm trên khuôn mặt anh khiến người ta không sao nhìn thấu.
“Mong là vậy, chỉ hy vọng Lâm Kha không làm thôi thất vọng.”
Quả thực, với thực lực của Diệp Thiên thì muốn diệt cả nhà họ Lâm chỉ cần một câu nói.
Có điều nếu như vậy thì khó tránh khỏi lại dấy lên một cơ chấn động ở thủ đô, thậm chí là cả Long Quốc.
Nên Diệp Thiên chỉ cần một lý do đường đướng chính chính huỷ diệt nhà họ Lâm.
“Thưa anh, vậy bọn họ thì thế nào?”
Lâm Khuê chỉ vào hai người mặc đồ đen đang hôn mê bất tỉnh rồi khẽ lên tiếng hỏi.
Diệp Thiên đổi sắc mặt lạnh lùng hẳn: “Giao cho Thanh Long đi, người không chết là được, thế này, người của Bạch Cốt Hội sẽ đứng ngồi không yên đâu.”
“Vâng.” Lâm Khuê cung kính tuân lệnh, sau đó dường như nghĩ ra điều gì lại lên tiếng.
“Thưa anh, còn tên Diệp Thành Phi đó, phải xử lý thế nào. Ông ta đã xỉ nhục anh, đáng tội chết.”
Diệp Thiên nghe vậy chỉ cười một cách bí hiểm.
“Bỏ đi, chỉ là một kẻ sắp chết thôi, cần gì phải tính toán.”
Nói xong Diệp Thiên không hề giải thích mà sải bước rời đi.
Lâm Khuê vẫn đứng ngây ra đó, mặc dù không biết Diệp Thiên định làm gì nhưng Diệp Thiên đã nói như vậy rồi thì anh sẽ không nói thêm gì nữa.
……….
Buổi tối, ở dòng nhánh nhà họ Diệp, lúc này đèn đóm sáng choang.
Toang!
Những bình hoa có giá trị hàng chục nghìn tệ đã bị Diệp Thành Phi đập vỡ tan tành.
Cũng chỉ mất mười phút đồng hồ, cả sảnh lớn trở nên lộn xộn bừa bãi.
“Tên Diệp Thiên đáng chết, Lâm Viễn Khôn đáng chết, các người đều đáng chết.”
Diệp Thành Phi như một kẻ điên, sắc mặt ông ta tối sầm lại.
/884
|