Nhìn cảnh này, những người khác đều há hốc mồm. Đặc biệt là Lâm Viễn Khôn, mồm há hốc đến nỗi tưởng chừng có thể cho vừa quả trứng gà vào. Ông ta cũng không dễ dàng gì mới có thể khiến Diệp Thiên hướng mũi nhọn về phía Diệp Thành Phi. Nhưng không ngờ rằng Diệp Thiên lại có thể tha cho Diệp Thành Phi đi như vậy sao? Chuyện này là sao? Không định báo thù ư? Hay đây là muốn lạt mềm buộc chặt? Lâm Viễn Khôn gần như hóa đá, ông ta phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu Diệp Thiên.
Diệp Thành Phi vừa đi khỏi, người sợ hãi nhất bây giờ chính là Diệp Quân. Lúc Diệp Thành Phi còn ở đây, thì ông ta có thể chống đỡ cho, nhưng giờ đây, Diệp Thành Phi đi rồi, Diệp Thiên sẽ không ra tay với hắn ta chứ?
Hắn bây giờ vừa sốc vừa sợ hãi, trong lòng thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Do dự hồi lâu, hắn cắn răng, nhấc chân định đi ra ngoài. Diệp Thiên đã tha cho Diệp Thành Phi, chắc cũng sẽ không ra tay với hắn.
Tuy nhiên, hắn mới đi được hai bước, Diệp Thiên vẫn luôn ngồi trên ghế lại lên tiếng: "Đứng lại!"
Chỉ hai từ ngắn gọn đã dọa cho bước chân của Diệp Quân đột ngột dừng lại, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, cả người trở lên mềm nhũn.
"Anh, anh muốn làm gì?" Diệp Quân run rẩy mở miệng, suýt ngã xuống đất.
Diệp Thiên chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt này gần như khiến hắn ta ngạt thở.
“Những lời hôm qua nói với cậu, cậu chưa nói lại với Diệp Thành Phi à?” Diệp Thiên dựa vào ghế, nhẹ giọng nói.
Khi nghe điều này, hắn thật sự muốn chết. Hôm qua, hắn còn bận thuyết phục, làm gì nhớ được mấy điều này? Hết thật rồi! Diệp Quân cúi đầu, sắc mặt khó coi chưa từng thấy.
"Tự tát mình ba cái!" Diệp Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu vô cùng chắc chắn. Ba cái tát này coi như là sự trừng phạt dành cho hắn ta.
Nghe đến đây, sắc mặt của Diệp Quân càng khó coi hơn. Hắn đường đường là một thiếu gia, nếu như tự tát mình trước mặt nhiều người như vậy thì sau này còn mặt mũi nào mà gặp người ta.
Diệp Quân cứng đờ tại chỗ, chần chừ không nhấc nổi tay.
“Sao vậy, muốn tôi tìm người giúp cậu tát sao?” Diệp Thiên lãnh đạm nói, ánh mắt sắc bén khiến Diệp Quân thấy vô cùng khó thở.
Diệp Quân nghiến răng, nhắm mắt lại. Hắn giờ đây đã không còn đường lui nữa rồi.
“Bốp!” Tiếng bạt tai vang lên giòn tan, chính là Diệp Quân quyết liệt tự tay tát mình. Sau cái tát này, nửa khuôn mặt của hắn ta liền đỏ bừng, hơn nữa sắc mặt còn khó coi hơn trước.
Trong khoảnh khắc ấy, những người đứng xem đều giương mắt đẫn đờ, không nói lên lời, lòng kinh hãi khó hiểu, nhưng không ai dám lên tiếng. Ai mà ngờ được, đường đường là thiếu gia nhà họ Diệp lại có ngày tự tay tát mình. Có thể tưởng tượng được sức mạnh của Diệp Thiên kinh khủng như thế nào.
“Rất tốt!”
Diệp Thiên khẽ vỗ tay, tiếng vỗ tay vang dội lúc này thực sự chói tai vô cùng.
“Tiếp tục đi!”
Diệp Quân nghiến răng, sau cái tát vừa rồi tôn nghiêm của hắn, uy thế của hắn đã mất hết. Bây giờ hắn cũng không quan tâm gì nữa, tát thêm hai cái cũng không sao.
Bốp bốp! Hai tiếng tát giòn tan lại vang lên, Diệp Quân tàn nhẫn tát tự tát rất mạnh vào mặt mình. Lúc này hai má hắn đau rát tột độ, dấu tay màu đỏ cũng hiện rõ trên mặt. Hắn không dám dừng tay, cũng không dám để Diệp Thiên nắm thóp.
“Được rồi, cút đi!”
Diệp Thiên không thèm nhìn hắn, lạnh lùng hất tay.Nghe câu này, Diệp Quân suýt rơi nước mắt. Hắn ta run rẩy bước từng bước hướng về phía sân nhà. Chỉ cần giữ được tên họ, với hắn ba cái tát kia cũng chẳng là gì.
Nhìn Diệp Quân rời đi, sắc mặt Lâm Viễn Khôn lại trở lên khó coi vô cùng. Giờ đây, chỉ sợ rằng sẽ đến lượt ông ta.
Ai ngờ, Diệp Thiên chỉ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Mạc Hào.
“Ai không liên quan thì cút hết đi!”
Bị Diệp Thiên liếc một cái, Mạc Hào cảm thấy mình như vừa đi trên tảng băng, toàn thân lạnh toát từ đầu xuống lòng bàn chân. Ánh mắt thật đáng sợ!
Dù cho Mạc Hào có khoác lác rằng mình đã trải đời không ít nhưng lúc này hắn ta cũng không dám đối mặt với Diệp Thiên.
“Cậu Diệp hiểu lầm rồi, tôi chỉ là đến xem chút thôi, tôi đi ngay bây giờ đây.”
Mạc Hào vội vàng đáp lời, không dám ở lại một chút nào nữa, chán nản rời đi. Bây giờ, ông ta hoàn toàn không dám chống đối Diệp Thiên, nếu không, tính mạng của ông ta khó mà giữ được!
Nhìn thấy Mạc Hào rời đi, Diệp Thiên mới nhẹ nhàng đứng lên, ánh mắt quét qua một lượt những người đang đứng hóng chuyện. Ánh mắt Diệp Thiên đi tới đâu, mọi người cúi đầu đến đấy, không một ai dám đối mặt với anh.
“Sau 5 phút ai dám ở lại, hậu quả tự chịu.”
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của những người đó đột nhiên thay đổi, bọn họ nhanh chóng xoay người rời đi. Dù rất muốn ở lại hóng chuyện nhưng tính mạng quan trọng hơn. Điều đầu tiên họ làm khi rời đi là cảnh báo cho các con cháu trong gia đình rằng nếu có gặp phải Diệp Thiên thì nhất định phải đi đường vòng.
Chẳng mấy chốc, chỉ trong vòng hai phút, không còn một ai. Khoảng sân náo nhiệt cũng lặng đi trong chốc lát. Chỉ còn Diệp Thiên và Lâm Khuê đứng ở giữa sân, giương mắt nhìn người nhà họ Lâm.
Bụp!
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên, Lâm Viễn Khôn không hề nghĩ ngợi gì mà quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên. Sau đó, Lâm Viễn Minh cũng do dự một hồi, rồi vẫn nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống. Nhìn thấy tất cả đều quỳ, Lâm Cách cũng không dám chậm trễ, kéo theo tiểu bối nhà họ Lâm cùng nhau quỳ xuống. Thật là một cảnh ngoạn mục!
“Diệp Thiên đừng đừng, cậu Diệp, tôi biết mình sai rồi, xin cậu hãy nghĩ đến mẹ mình mà tha cho chúng tôi đi.”
Giọng Lâm Viên Khôn run rẩy, nước mắt nước mũi ròng ròng cầu xin Diệp Thiên thương xót. Bây giờ, ông ta đã hoàn toàn không quan tâm tới cái gọi là uy nghiêm, là sĩ diện của chủ nhà nữa. Điều ông ta muốn là được sống. Chỉ cần có thể sống sót, thì vẫn còn cơ hội làm lại. Nếu không, mọi thứ sẽ kết thúc hết.
Lâm Viễn Khôn dập đầu lạy, những người khác của nhà họ Lâm cũng dập đầu lạy. Tiếng cộc cộc một hồi không dứt, niềm tự hào của nhà họ Lâm giờ đây đã mất hết. Tên tuổi của gia tộc này tất phải buông bỏ rồi. Thậm chí gia tộc họ Lâm có thể tồn tại nữa hay không vẫn còn là một ẩn số!
"Ông vẫn còn mặt mũi nhắc tới mẹ tôi? Tôi phải thừa nhận là người không biết xấu hổ thật sự là thiên hạ vô địch!"
Diệp Thiên nhẹ lắc đầu, trong giọng nói hoàn toàn không nghe ra vui mừng hay tức giận.
Đám người họ Lâm quỳ trên mặt đất run rẩy, không dám phản bác. Thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên. Sự sống chết của nhà họ Lâm chỉ còn dựa vào suy nghĩ của Diệp Thiên thôi.
"Ông nói ông muốn sống, tôi có thể cho ông một cơ hội. Về phần ông có thể nắm bắt hay không còn tùy thuộc vào ông, ông hãy tự thu xếp ổn thỏa đi!" Diệp Thiên lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Khuê hừ một tiếng, hai tay kéo hai người áo đen lên, cùng theo Diệp Thiên sải bước rời đi.
"Cám ơn, cám ơn cậu giơ cao đánh khẽ! Cám ơn đại ân đại đức của cậu!"
Lâm Viễn Khôn vui mừng phát khóc, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu xin lỗi. Cho dù Diệp Thiên đã biến mất khỏi tầm mắt, ông ta vẫn không dám dừng lại.
/884
|