Ngay lúc này, một đám người đang bao vây ngay phía ngoài ngôi biệt thự của dòng nhánh nhà họ Diệp. Đương nhiên rồi, bọn chúng chính là bảo tiêu của nhà họ Diệp. Ai cũng võ trang đầy đủ, như kiểu sắp lên chiến trường.
Nhưng điều tương phản hoàn toàn với cái khí thế ấy là hai người phụ nữ bị bọn bảo tiêu kia vây kín. Đây lại là hai cô gái này vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Dù họ có đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của đám đông. Nhưng giờ phút này, hai người phụ nữ xinh đẹp ấy lại bị một đống bảo tiêu bao vây lại. Nhìn chúng như kiểu lúc nào cũng chực chờ ra tay. Người ngoài nhìn vào thể nào cũng khó chịu bất bình.
"Chúng nó muốn níu chân bọn mình kìa chị, chị thấy chúng có khả năng ấy sao?" Tô Vân Nhi và Tô Hồ đứng dựa lưng vào nhau. Tô Hồ đưa mắt nhìn bọn bảo tiêu bốn phía quanh mình, nét quyến rũ trên mặt cô chẳng giảm một phân một hào nào cả.
"Ha ha, nực cười quá thể." Tô Vân Nhi cười lắc đầu, cô liếc mắt nhìn chúng như kiểu bọn bảo tiêu này chẳng là cái thả gì với cô cả.
"Hì hì, nếu chị đã nói thế thì em đây đành phải cố mới được." Tô Hồ cười giòn rụm, khiến đám bảo tiêu kia có đôic hút tức giận.
"Hai cô dám cả gan xông vào nhà họ Diệp gây sự, gan cũng to quá đấy." Tên cầm đầu của lũ bảo tiêu kia cau mày, hắn ta có thể cảm nhận được hai người phụ nữ này không phải kẻ dễ đối phó.
"Anh nói thế là sai rồi, rõ ràng là cậu chủ nhà các anh bắt chúng tôi đến đây, anh nghĩ chúng tôi có thể từ chối sao?" Tô Vân Nhi hừ một tiếng, giọng điệu đầy tràn nối oán thán.
"Hừ, tôi mặc kệ." Tên cầm đầu hừ lạnh lùng: "Nếu các cô tới đây thì cũng đừng hòng rời khỏi." Mặt hắn ta lạnh như băng, vẫy tay ra hiệu: "Các anh em xông lên đi, bắt bọn nó lại cho anh."
"Vâng." Mười mấy tên bảo tiêu đồng thanh vâng dạ. kẻ nào kẻ nấy hăm he bẻ khớp tay. Sao bọn chúng nỡ nặng tay với hai người đẹp tuyệt trần này được? Nhưng lại không thể chẳng màng lời của đại ca... Khà khà, nếu có thể chấm mút được gì thì cũng khá đấy chứ. Con mắt của bọn chúng khi nhìn về phía Tô Vân Nhi và Tô Hồ hau háu, nóng bỏng lên trông thấy. Nhưng chúng không ngờ hai cô gái này lại là những bông hồng có gai.
"Hừ, một lũ đàn ông thối tha." Tô Hồ hừ lạnh, tuy cô đã quá quen với những ánh mắt kiểu vậy, nhưng gương mặt của những kẻ đang đứng ngay trước mắt này chỉ khiến cô phát tởm thôi.
"Hừ, cứ chửi nữa đi, tôi đây muốn xe xem lát nữa các cô còn có thể chửi được nữa hay không. Các anh em xông lên đi." Tên cầm đầu hừ lạnh, mấy thằng đàn em dưới trướng đồng loạt xông lên. Cơ hội như thế này hiếm lắm đấy.
Ngay khi những đôi bàn tay nhơ nhuốc sắp chạm vào cơ thể của hai cô gái xinh đẹp thì cánh cổng nhà họ Diệp phía sau lưng bỗng được mở ra.
"Khoan đã." Một giọng nói đầy cao ngạo vang lên, khiến cho khuôn mặt của tất cả những người ở đây trắng toát hết cả. Nhất là mấy tên bảo tiêu kia. chúng vội thả tay xuống, cung kính đứng sang một bên.
Ngay cả Tô Vân Nhi và Tô Hồ cũng nhăn chặt đầu mày. Tiếp sau, tiếng bước chân vang lên, một người thanh niên tầm 25 tuổi, áo quần bảnh bao sải bước ra phía ngoài, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt của hắn ta.
"Cậu chủ." Cả bọn bảo tiêu đồng loạt khom lưng cúi chào khi người thanh niên đó xuất hiện. Mặt ai nấy cũng chất đầy sự cung kính cùng sợ hãi.
"Ừ." Người thanh niên cười rạng rỡ, nhưng nghe thấy hắn ta cất lời, đám bảo tiêu kia cúi đầu thấp hơn hẳn. Một lão già ngoài năm mươi mặc một bộ trường sam, râu tóc bạc phơ đi phía sau lưng của hắn ta. Nhìn lão ta khá bình thường, nhưng lại mang theo cái phong cách của bậc tiên nhân. Lúc bọn bảo tiêu nhìn thấy lão ta, khuôn mặt của bọn chúng thêm phần khó coi, cả cơ thể của bọn chúng vô thức run rẩy khi lão ta đi ngang qua.
"Chậc, chậc, để hai người đẹp đứng đây là lỗi của tôi không tiếp đãi chu đáo." Người thanh niên nhìn Tô Hồ và Tô Vân Nhi, lửa dục trong đôi mắt của hắn ta rõ như ban ngày. Nhưng hắn ta cũng chẳng thể hiện sỗ sàng gì cả, từ đầu đến giờ vẫn giữ dáng vẻ nho nhã, lịch sự: "Hay là mình vào đây rồi từ từ bàn bạc?"
"Thôi khỏi." Người thanh niên kia vừa mới dứt lời, Tô Vân Nhi từ chối thẳng thừng chẳng buồn nghĩ suy.
"Diệp thiếu gia, anh nhanh gọn lẹ cho tôi nhờ, mau trả đồ về nhà đi, chị em tôi sắp phải đi rồi. Không thì Diệp thiếu gia phải nhận lấy hậu quả đấy." Tô Hồ cũng nhìn hắn ta với vẻ hờ hững, giọng nói vô cùng bình thản. Cô biết thừa tên Diệp thiếu gia này nghĩ gì. Cô mà vào nhà họ Diệp với hắn ta chỉ chẳng có đường trở ra mất.
"Ha ha, hai cô cứ nói đùa." Diệp thiếu gia cũng không bực, nụ cười nhàn nhạt vẫn hiện trên khoé miệng của hắn ta: "Ai cũng biết Diệp Quân tôi đây là một người hiếu khách, mấy cô đã đến đây rồi, nếu tôi mà không mời vào ngồi chơi một lúc, để người khác biết lại bảo tôi sơ suất với khách thì sao nào?"
Diệp Quân dứt lời, hắn ta không nhìn Tô Vân Nhi và Tô Hồ mà quay lưng lại nhìn tên cầm đầu lũ bảo tiêu: "A Hổ, anh còn đứng đực ra đấy làm gì? Sao còn không mời hai cô đây vào? Cả mấy tên đàn em của anh nữa, sao mặt mày ai cũng hung hăng dữ tợn thế kia? Lỡ doạ khách của tôi thì sao giờ hả?"
"Vâng, thưa cậu chủ." Tên cầm đầu lũ bảo tiêu A Hổ kia nghe vậy, mật như muốn vỡ ra. Hắn ta vội đuổi bọn đàn em lui xuống, sau đó bước đến trước mặt Tô Hồ và Tô vân Nhi, giơ tay tay tỏ ý mời vào: "Hai cô, xin mời ạ."
Tô Vân Nhi và Tô Hồ thấy tình huống như này, sắc mặt lạnh lùng trông thấy. Rõ cả rồi, tên Diệp Quân này định bắt ép đây mà: "Diệp thiếu gia, anh đừng lãng phí sức lực vậy làm gì, chúng tôi sẽ không vào đâu. Chỉ cần anh trả đồ về thì chúng ta sẽ chẳng liên can gì chuyện của nhau nữa." Tô Vân Nhi hừ khẽ một tiếng, giọng điệu cũng bắt đầu lạnh hơn xưa: "Nếu không chịu, thì chị em tôi đây cũng không phải hạng dễ đuổi cổ như thế đâu."
Diệp Quân nghe thấy thế, hắn ta dưng đâu lại bật cười: "Ha ha, hai cô có cá tính quá, làm tôi đây ngày càng thích. Cô yên tâm, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn mời hai cô vào nhấp ngụm trà ấy mà." Giọng của hắn ta bỗng lạnh hơn: "A Hổ, anh biết nên làm gì chứ, chắc không cần tôi dạy đâu nhỉ?"
Vẻ mặt của A Hổ khó coi tột độ, hắn ta cắn chặt răng, bước về phía Tô Vân Nhi và Tô Hồ, vẻ hung ác chợt loé ngang khuôn mặt đó: "Thưa hai cô, cậu chủ nhà tôi cho mời, tôi xin đắc tội." Hắn ta nói xong liền giơ tay ra định bắt lấy Tô Vân Nhi và Tô Hồ, tính lôi họ vào trong biệt thự.
Tiếc là hắn ta quá coi thường thực lực của Tô Hồ và Tô Vân Nhi. Hai người đã đề phòng từ đầu rồi, cả cơ thể nghiêng về một bên, trốn thoát bàn tay của hắn ta một cách linh hoạt. A Hổ vồ hụt, cả khuôn mặt nghiêng sang một bên theo bản năng, đương lúc hắn ta định rụt tay lại thì thấy hai mắt chói loà, như kiểu có một luồng sáng đâm ngang.
Hắn ta còn chưa hồi hồn thì cảm nhận được cái đau rát giữa lòng bàn tay: "Aaaa." A Hổ thét lên thảm thiết, đưa mắt nhìn thì thấy bàn tay phải của mình bị một con dao găm đâm thủng, máu chảy be bét: "Chuyện này..." Đau đớn kịch liệt ấy khiến A Hổ hối hận không thôi. Nãy cũng do hắn ta quá chủ quan.
"Đồ phế vật." Diệp Quân thấy thuộc hạ của mình bị phế bỏ như kia, hắn ta hừ lạnh một iếng, trong con ngươi chẳng có lấy một chút đồng cảm nào.
"Cậu chủ, tôi..." A Hổ sợ trắng xám mặt mày, hắn ta chẳng màng vết thương trên tay nữa, vội quỳ trên đất.
"Cút đi." Diệp Quân không buồn nhìn A Hổ, hắn ta chỉ hừ lạnh mỗi một tiếng. A Hổ như được tha tội chết, vội cụp đuôi chạy mất tăm.
/884
|