“Rất tốt.” Diệp Thiên gật đầu hài lòng.
“Phần đất đợi khai thác của khu Đông đều là của nhà họ Vương.” Nói xong Diệp Thiên không có ý lưu lại lâu hơn, anh quay đầu định rời đi.
“Vâng vâng, cảm ơn cậu Diệp.” Vương Trung nghe vậy mừng quýnh. Khu đất đợi khai thác khu Đông là nơi mà nhà họ Vương không biết đi bao nhiêu cửa mà vẫn chưa dành được, bây giờ Diệp Thiên nói như vậy thì chắc chắn đến chín mười phần rồi.
“Ba, không phải chỉ một gã thanh niên thôi sao, có đến mức phải vậy không?”
Thấy Diệp Thiên đi đã xa, con trai Vương Trung mới lên tiếng hỏi ba mình với giọng mỉa mai khinh thường.
“Câm miệng, mày muốn chết à?” Vương Trung đổi luôn sắc mặt, ông ta vừa nạt nộ vừa nhìn về hướng Diệp Thiên vừa đi, nghĩ lại còn thấy rùng mình.
“Ba, con…” Vương Huy là con trai Vương Trung nhưng là đứa con trai duy nhất của nhà họ Vương, từ trước tới nay được Vương Trung hết mực cưng chiều. Từ bé đến giờ hắn chưa bao giờ bị ba mình mắng chửi như vậy nên đương nhiên không phục, nhưng vừa nói được hai từ liền bị Vương Trung trợn trừng mắt.
“Đã lớn như vậy rồi thì nói chuyện hay hành sự cũng phải động não.” Vương Trung hắng giọng, ngữ khí như trách móc thằng con vô dụng.
“Nhớ cho kỹ, sau này khi gặp cậu Diệp phải cung kính, nếu không đến ba cũng không lo được cho con đâu.” Vương Huy cúi đầu không dám nói gì nhưng trong lòng hắn thực sự không phục.
Không phải chỉ là một gã thanh niên thôi sao? Có đến mức phải vậy không? Chuyện bé xé ra to!
Vương Trung than thở, đang định đi vào nhà thì người bảo vệ lúc nãy lại đi tới.
“Gia chủ, thiếu gia nhà họ Mạnh đến rồi.”
Ồ! Vương Trung cau mày. Người nhà họ Mạnh gần đầy bặt vô âm tính, đúng lúc này lại tìm tới cửa, không phải là…
Ông ta đang suy nghĩ thì chỉ thấy một người trẻ chừng hai mươi tuổi đem theo hai tên bảo vệ nghênh ngang đi vào.
“Bác Vương, đã lâu không gặp, dạo này trông bác càng ngày càng khoẻ ra, đến cháu cũng cảm thấy ngưỡng mộ.” Người thanh niên ngẩng đầu nói chuyện, giọng điệu ngả ngớn. Hắn nói là vậy nhưng trong giọng nói lại không hề có chút cung kính với người bề trên.
“Mạnh thiếu gia chê cười rồi, bác cũng già rồi. Chỉ có Mạnh thiếu gia là tuổi trẻ tài cao khiến người ta khâm phục.”
Vương Trung bật cười nhưng sắc mặt của ông ta lại có phần kỳ cục.
Mạnh Sơn là nhị thiếu gia nhà họ Mạnh ở khu Đông, nổi tiếng quần là áo lượt, không có chuyện gì ác mà hắn không thể làm.
Nhưng Vương Trung lại nói hắn tuổi trẻ tài cao, đây không phải là nói ngược rồi sao? Quả nhiên, nụ cười trên mặt Mạnh Sơn đột nhiên tắt hẳn nhưng hắn lại không trở mặt luôn.
“Bác Vương chê cười cháu rồi, lần này cháu đến là muốn nhờ bác giúp cháu một việc.”
Nghe vậy sắc mặt Vương Trung trông khó coi hơn hẳn, tên họ Mạnh này thật sự là hết việc để làm.
“Mạnh thiếu gia có việc gì xin mời nói, nếu bác có thể giúp được nhất định không ngại vất vả.”
“Bác Vương nói nặng lời rồi.” Mạnh Sơn cười ha hả: “Chỉ là chút việc vặt thôi, với bác Vương mà nói thì dễ như trở bàn tay.”
“Cháu chỉ muốn nhờ bác điều tra một người.”
“Ồ?” Vương Trung cau mày, thấy Mạnh thiếu gia lướt một tấm ảnh từ điện thoại ra đưa ra tước mặt mình. Ông vừa nhìn đã đổi luôn sắc mặt. Mặc dù bức ảnh khá mờ nhưng chỉ cần nhìn là có thể nhận ra người trong bức ảnh đó không ai khác chính là Diệp Thiên – người vừa rời khỏi đây chưa lâu.
“Ấy? Đây không phải…”
“Im miệng.” Vương Huy đột nhiên nhận ra người trong bức ảnh, đang định nói gì thì bị Vương Trung chặn lại.
Vương Trung trừng mắt nhìn con trai rồi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu nói với Mạnh Sơn: “Mạnh thiếu gia, thật sự xin lỗi, việc này của cháu bác không giúp được, mong cháu thông cảm.” Vương Trung từ chối thẳng thừng.
Gia tộc của Mạnh Sơn có thể gọi là Tiểu Mạnh Gia là vì gia tộc hắn là gia tộc hạng nhất thủ đô, và là nhánh bên của nhà họ Mạnh. Cũng chính vì vậy mà Mạnh Sơn mới dám khoa trương ngang ngược.
Dù gì thì nhà họ Mạnh cũng không có mấy ai dám động vào nhưng bây giờ thì khác, Vương Trung đã biết được thân phận thật sự của Diệp Thiên, đừng nói là một Tiểu Mạnh Gia mà đến cả gia chủ nhà họ Mạnh đích thân đến đây thì ông ta cũng không dám hé răng tiết lộ ra một từ nào.
Dù sao thì so với Diệp Thiên, nhà họ Mạnh cũng không đáng để nhắc đến.
“Vậy sao?” Mặc dù Mạnh Sơn chỉ là dạng công tử bột nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc. Hắn biết Vương Trung không muốn nói nên cười thầm trong lòng.
“Bác Vương đã không giúp thì cháu cũng không miễn cưỡng. Có điều, xin bác suy nghĩ kỹ càng, đừng vì một số người không liên quan mà chặn đứt tiền đồ của nhà họ Vương.”
Hắn vừa dứt lời, Vương Huy chột dạ nhưng Vương Trung vẫn nói với giọng hết sức kiên định: “Mạnh thiếu gia chê cười rồi, tôi suy nghĩ rất thấu đáo.”
“Rất tốt, chỉ mong bác nhớ lấy câu nói ngày hôm nay.”
Mạnh Sơn cười lạnh lùng rồi quay người rời đi.
“Ba, tại sao? Chỉ một gã thanh niên thôi, vì hắn mà lẽ nào chúng ta phải đắc tội với cả nhà họ Mạnh?”
Vương Huy nghĩ mãi vẫn không thông, hắn vội vàng hỏi lại. Tiểu Mạnh Gia và nhà họ Vương mặc dù kẻ tám lạng người nửa cân nhưng các nhân vật tầm cỡ đứng sau nhà họ Mạnh lại không phải đối tượng mà nhà họ Vương có thể đắc tội, làm vậy không phải dồn nhà họ Vương vào con đường cùng sao?
Thế nhưng, chỉ vào giây phút tiếp theo…
Bốp!
Tiếng tát chua chát vang lên khiến người ta chói tai. Trên mặt Vương Huy đã hằn thêm dấu bàn tay.
“Mày câm miệng ngay cho tao.” Vương Trung mặt mày hung tợn, trong mắt ông ta lúc này hận không giết được thằng con luôn đi.
“Mày có biết suýt chút nữa là mày hại chết nhà họ Vương rồi không hả?” Vương Trung thật sự sợ nếu vị vậy mà đắc tội với Diệp Thiên thì không cần người ta đích than ra tay, chỉ cần nói một câu thôi, nhà họ Vương có chết mười lần cũng còn thiếu.
“Ba, con…” Vương Huy che mặt, vừa tức giận vừa ấm ức.
“Đừng nói nữa, mấy ngày này ở nhà suy nghĩ lại không được đi đâu hết, không lại gây thêm chuyện cho tao.”
Nói rồi, Vương Huy quay người rời đi với vẻ mặt đầy thất vọng.
Vương Huy đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt hắn càng lúc càng trở nên hung tợn. Hắn càng nghĩ càng thấy uất ức, vậy là hắn rút điện thoại ra gọi vào một số.
“Mạnh thiếu gia, tôi biết người cậu cần tìm ở đâu.”
……..
Tiệm cơm Tây Thành là tiệm cơm nhộn nhịp nhất khu Đông. Diệp Thiên lên tầng hai của tiệm cơm này rồi chọn cho mình chỗ ngồi ngoài rìa, anh đâu biết Lâm Khuê đã đợi mình rất lâu rồi.
“Thưa anh, anh cuối cùng cũng tới rồi.” Lâm Khuê giấu vẻ xúc động, rót trà cho Diệp Thiên.
“Nói đi, tình hình thế nào.” Diệp Thiên vừa uống trà, vừa hỏi.
Lâm Khuê lên tiếng trả lời: “Thưa anh, khoảng thời gian này thủ đô không có quá nhiều biến động, những kẻ phản bội cũng không để lộ tung tích, nhưng…” Vừa nói, Lâm Khuê lại ngừng một chút.
“Nhưng, phía nhà họ Lâm lại không hề vui vẻ với cái chết của Lâm Kha. Cái xác của Lâm Viễn Hà được đặt trong linh cữu bảy ngày, tổ chức lễ tang long trọng.
“Ha.” Diệp Thiên cười lạnh nhạt dường như không hề để ý.
“Khá thú vị, định dụ tôi cắn câu sao?”
Lâm Khuê nghiêm nghị lại: “Nhà họ Lâm gan to, anh không đến tận nơi hỏi tội đã là ban ơn cho bọn họ lắm rồi, bọn họ lại không biết phải trái là gì.”
“Thưa anh, Lâm Khuê xin tới sát phạt nhà họ Lâm, để nhà họ Lâm tới nhận tội.”
Thế nhưng Diệp Thiên chỉ xua tay: “Không cần, bọn họ đã muốn dụ tôi mà tôi không đi thì há chẳng phải phụ lòng cả nhà họ Lâm sao?”
“Sau bảy ngày, tôi đích thân tới đó.”
“Vâng.” Lâm Khuê vâng lệnh, với sự kiên định của Diệp Thiên, anh không bao giờ phản đối.
/884
|