Sở dĩ Quan Nhã Dương biết được những bí mật mà Nguyên Phi Ngư cất giấu suốt bao nhiêu năm trời chính là do Tần Lạc đã nhờ anh điều tra. Chỉ có điều anh không suồng sã như Tần Lạc, nói hết những thứ mình biết cho Tần Lạc nghe. Bởi với tính cách của Tần Lạc, nhất định cô sẽ chạy đi và làm ầm ĩ cả lên. Đến lúc ấy Nguyên Phi Ngư hẳn còn suy sụp hơn cả bây giờ. Cô đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, không nên chịu thêm bất cứ nỗi đau nào nữa… Anh không nhẫn tâm làm như thế.
Tay cầm một mớ giấy tờ nhưng Quan Nhã Dương không làm cách nào để tập trung được, mắt anh cứ vô tình liếc nhìn vào màn hình vi tính. Những tư liệu đó đều ở cả trong ấy. Chúng như chiếc xương cá bị mắc ở cổ họng, làm anh ăn ngủ không yên. Anh quay đầu lại nhìn chiếc máy tính. Rồi như không thể yên tâm được, anh đặt các giấy tờ đang cầm trên tay xuống bàn, copy tất cả các văn bản quan trọng vào ổ cứng riêng của mình và xóa hết các tài liệu còn ở ổ cứng máy tính. Chỉ có làm như vậy anh mới yên tâm được phần nào.
Buổi chiều, anh đi cùng Nguyên Phi Ngư đến nghĩa trang để lập bia mộ cho bà Ngô Ngọc Phi – mẹ cô. Từ đầu đến cuối, hai người không nói với nhau một lời, chỉ lặng lẽ nhìn đám công nhân khắc từng dòng chữ lên tấm bia rồi đặt chúng ở ngôi mộ hình tròn xây bằng xi măng. Nguyên Phi Ngư ngẩn người nhìn những dòng chữ vừa khắc xong trên bia mộ. Đây là một ngôi mộ trống nên nhìn tấm bia cũng trống trải, đến cả tấm hình lưu niệm cũng không có, chỉ có riêng dòng chữ “Mộ của mẹ hiền Ngô Ngọc Phi”. Nhưng ít ra nó cũng làm lòng người con được an ủi ít nhiều.
Chập tối, trời lất phất mưa bay nhè nhẹ, Quan Nhã Dương và Nguyên Phi Ngư đi bên nhau trên con đường xuống chân núi. Đường rất trơn, Nguyên Phi Ngư lại đang đau buồn tới mức cứ đi một cách xiêu vẹo. Quan Nhã Dương luôn đi sát bên cô, nắm chặt lấy cánh tay Phi Ngư giữ cho cô khỏi ngã.
Xe của Quan Nhã Dương đỗ ở bên đường. Chiếc BMW trắng phau, bóng loáng hiện ra trước mắt. Đến trước xe, cô nhẹ nhàng gỡ tay Quan Nhã Dương đang đỡ lấy tay mình, ánh mắt hoang mang nói với anh: “Anh không cần đưa em về, em có thể tự về được.”
Đôi mắt Nguyên Phi Ngư lúc nào cũng trong vắt như thủy tinh, nhìn như hai viên kim cương được gắn lên khuôn mặt thanh tú. Nhìn nét hoang mang trong mắt Nguyên Phi Ngư, anh thoáng chút lo lắng rồi dần dần càng thấy thương cô. Nhưng rồi anh cũng buông tay để cô tự về.
Cô gật đầu chào Quan Nhã Dương, đi qua xe anh và tiến về phía trước, từng bước từng bước đi rất chậm rãi nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi nặng nề. Chiếc váy đen liền thân ôm lấy cơ thể gầy guộc xanh xao của cô, dần dần bị màn đêm nuốt vào trong cơn mưa lạnh lùng, khiến cho ai thấy cũng không khỏi chua xót.
“Nguyên Phi Ngư…”, Quan Nhã Dương đang đứng dựa vào xe, nhìn bóng hình Nguyên Phi Ngư khuất dần. Đột nhiên anh cất tiếng gọi Nguyên Phi Ngư, đôi mắt đen láy mọng nước: “Phi Ngư…”
“Anh gọi em?”. Cô quay đầu lại, mái tóc đen dài bị mưa làm cho ướt, bám cả lên mặt. Khuôn mặt cô trắng bợt, đôi môi không còn sắc đỏ, đáng thương y như một cô búp bê giấy bị ướt nước.
Quan Nhã Dương lặng đi vài giây, lời định nói rốt cuộc anh cũng không nói được. Anh chạy đến bên cô, cởi áo khoác khoác lên vai cô rồi nhìn cô lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu…”.
Lại gần nửa tháng nữa trôi qua, công trình đầu tư vào khu du lịch thủy cung vốn bị xếp xó bấy lâu nay bắt đầu đi vào thực hiện. Quan Nhã Dương bắt đầu bận bịu với công việc. Chi tiết nào dù là nhỏ nhất anh cũng tự tay mình làm, từ việc khảo sát địa điểm, sơ đồ thiết kế đến việc chọn đơn vị thi công đều được giải quyết từng bước một. Những ngày bận rộn nhất, cả ngày anh chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, đã quá buổi trưa mà vẫn chưa ăn bữa sáng. Khi công trình chính thức đi vào thi công, nhìn anh gầy gò hơn trước rất nhiều.
“Anh à, anh làm việc cật lực như thế có phải mục đích là để làm em áy náy không?”.
Giờ đây, trình độ tiếng Trung của tử Nguyệt Vi Trần đã khá hơn rất nhiều. Tuy ngữ điệu nghe vẫn còn chưa mềm mại nhưng đã không còn âm vị của tiếng Nhật nữa. Vi Trần có khá nhiều thời gian rảnh rỗi, gần đây lại còn thường xuyên chạy tới phòng làm việc của Quan Nhã Dương. Anh có đôi mắt rất ôn hòa, đôi môi cong cong lúc nào cũng thường trực nụ cười hiền dịu. Con người anh toát lên vè thánh thiện như một bông lúa mì mới nhú (????), có vẻ như không thể làm tổn thương ai. Anh ngồi trên bộ ghế sofa làm bằng da thật của Quan Nhã Dương, tay mân mê ly cà phê: “Dạo này ông anh của em chạy đi chạy lại thủy cung thế, anh làm hòa với chị dâu tương lai của em rồi sao?”.
Chuyện giữa Quan Nhã Dương và Phi Ngư, anh nghe được ít nhiều từ miệng của Tần Lạc. Dù là chuyện quá khứ hay bây giờ, anh cũng biết được đôi chút.
“Chứng rối loạn lo âu của bà chị dâu tương lai đã đỡ chưa thế ông anh? Sao lâu rồi không thấy chị ấy ghé chỗ em?”. Vi Trần không khỏi thốt lên một câu tiếc nuối.
Nghe Vi Trần nói, tay Quan Nhã Dương chợt ngừng lại đôi chút. Anh cảm thấy gần đây tâm trạng của Nguyên Phi Ngư không được tốt lắm nhưng nhìn bề ngoài cô vẫn bình thường như mọi khi, hoàn toàn không giống người cần phải hỗ trợ tâm lý. Nhưng nghĩ lại, căn nguyên bệnh tật của cô có lẽ cũng vì những chuyện cũ không muốn cho ai biết đến kia. Cô rất sợ những chuyện đó bị người đó biết được, nghĩ đến cảm giác của Tô Hiểu Bách nên mới sinh ra lo âu. Nhưng dù sao sự việc cũng đã không còn là bí mật nữa. Hơn nữa, khi biết tin mẹ mất, nỗi buồn đau trong lòng cô có lẽ đã sớm đánh tan cả tâm trạng lo âu trong cô rồi.
Trong một số việc, bệnh tâm lý quả thực trở thành thứ rất xa xỉ, không phải ai cũng có thể nhàn rỗi đên mức nghĩ rằng lo âu là một chứng bệnh.
“Bệnh nhân của em tại sao lại không đến tìm em, những việc như thế dáng lẽ không nên hỏi anh mới phải.” Quan Nhã Dương đóng lại tập tài liệu đang cầm trên tay, ấn số máy bàn nội bộ: “Gọi thư kí Ngô vào phòng tôi một lát.”
“Anh à, nói thế nghĩa là anh không tin tưởng vào tay nghề của em à?”, Tử Nguyệt Vi Trần đặt cốc cà phê xuống bàn, vuốt vuốt mũi, trách móc khẽ khàng.
Lúc này, thư kí Ngô gõ cửa xin vào.Quan Nhã Dương không có thời gian để tâm tới cậu ta, đưa tập tài liệu trên tay cho thư kí Ngô và dặn dò: “Gửi tập tài liệu này tới họ, nói họ hãy nhanh chóng gửi tiền ứng trước sang bên công ty Gia Thịnh. Còn nữa, hãy nói với người của công ty Gia Thịnh một cách rõ ràng rằng, ở công ty Phong Hoa chúng ta, quan hệ thân tình cũng không có ý nghĩa gì cả. Chủ tịch Hội đồng quản trị đang ở nước Anh, thị trường ở thành phố S do tôi toàn quyền phụ trách. CEO của họ và Chủ tịch Hội đồng quản trị là chiến hữu với nhau hay không không liên quan gì tới dự hợp tác lần này. Ba ngày sau khi tiền ứng được gửi tới họ mà công trình chưa bắt đầu thi công, chúng ta sẽ đòi bồi thường theo hợp đồng.”
Thư kí Ngô vâng dạ, cầm tập tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc, không quên đóng lại cửa. Lúc này Quan Nhã Dương mới cảm thấy dễ chịu đôi chút. Anh nới chiếc cà vạt đang đeo ở cô, nâng cốc cà phê của mình lên và rời khỏi bàn làm việc, đến ngồi bên Vi Trần, vừa uống cà phê vừa liếc nhìn Tử Nguyệt Vi Trần: “Chú đến văn phòng của anh rốt cuộc là định làm gì? Lần trước chú xin cơi nới phòng khám của chú. Lần này em tôi lại thích căn phòng nào rồi?”.
“Anh này, anh thấy trong trường hợp nếu như một người có một bên chân trái đã hoại tử, thì nên thế nào?”. Tử Nguyệt Vi Trần đặt cốc cà phê xuống bàn, ngửa người dựa hẳn lên ghế sofa, nheo nheo mắt, y như một chú hồ li đang âm mưu cướp mồi từ miệng quạ. “Em nghĩ là người đó nên cắt phăng chiếc chân đã bị hoại tử đi, nếu không các bộ phận khác của anh ta cũng bị hoại tử theo.”
Nhìn nụ cười đắc thắng của Tử Nguyệt Vi Trần, Quan Nhã Dương bỗng cảnh giác, quét ánh mắt sắc bén qua Tử Nguyệt Vi Trần: “Chú muốn nói gì nào?”.
“Chẳng gì cả.” Tử Nguyệt Vi Trần ngồi dựa lưng trên tấm sofa mềm mại, ngửa mặt lên trời, nụ cười dần dần tắt đi. “Em chỉ nghĩ rằng có những sự việc nhất định phải do những người nhất định đi làm. Cũng như hồi trước, anh và bố không muốn ở Hokkaido với mẹ. Vì thế em đành ở với mẹ. Lần này cũng thế, không sự việc nào tự tan biến chỉ vì anh muốn tránh nó cả.”
Quan Nhã Dương chau mày, đột nhiên đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn. Phản ứng đầu tiên của anh là nhấn nút gọi cho Nguyên Phi Ngư. Nhạc chờ chỉ vang lên hai tiếng lập tức có người nhấc máy. Đầu dây bên kia hiện lên tiếng nói gấp gáp của Nguyên Phi Ngư: “Quan Nhã Dương, Tần Lạc vừa gọi điện thoại cho em… Cô ấy nói… cô ấy nói cô ấy đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Cô ấy còn nói sẽ nói tất cả cho Hiểu Bách biết. Cô ấy thực sự có thể nói cho Hiểu Bách biết, em phải làm sao bây giờ? Anh nói xem em phải làm sao bây giờ?”. Hình như cô đang chạy nên không ngừng thở gấp, Quan Nhã Dương còn nghe thấy tiếng gió ù ù trong tai nghe.
Toàn bộ tài liệu đang ở trong tay anh, làm sao mà Tần Lạc biết được? Quan Nhã Dương cảm thấy rất kỳ lạ nhưng anh an ủi Nguyên Phi Ngư trước tiên, cố gắng làm cô bình tĩnh lại: “Em đừng quá căng thẳng, có anh ở đây. Bây giờ em đang ở đâu, anh sẽ đi tìm em.”
“Em đang ở đường Văn Sâm… đường dẫn đến trường của Hiểu Bách. Tần Lạc nói cô ấy sẽ đến tận trường tìm Hiểu Bách… Em phải đưa Hiểu Bách về nhà thôi…”, Nguyên Phi Ngư vừa chạy vừa thở phì phò, nói càng lúc càng đứt đoạn như sắp tắt thở đến nơi.
Vừa dập máy, hành động đầu tiên của Quan Nhã Dương là nắm lấy cổ áo của Tử Nguyệt Vi Trần lên, tức giận tới mức tưởng chừng có thể nhấc bổng Vi Trần từ ghế sofa lên: “Có phải chú đã lén lấy dữ liệu trong ổ cứng của anh gửi cho Tần Lạc không? Chú đến đây có phải để giữ chân anh để Tần Lạc đi tìm Tô Hiểu Bách hay không?”.
“Anh à, anh không nên đổ oan cho em.” Cả người Tử Nguyệt Vi Trần bị xốc lên nhưng anh vẫn tươi cười. “Em đâu có biết mật mã để vào trong máy tính của anh.”
“Mật mã chính là sinh nhật của mẹ, trừ chú ra thì ai biết được?”. Quan Nhã Dương đã buông tay, nói với Vi Trần một cách giận dữ: “Chuyện này thì có liên quan gì đến em? Sao em lại giúp đỡ Tần Lạc?”.
“Không phải hoàn toàn là giúp đỡ Tần Lạc một cách đơn thuần.” Tử Nguyệt Vi Trần sửa lại cổ áo, ngồi thẳng lên, dần dần thu lại nụ cười của mình, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn. “Được rồi, cứ coi như tài liệu của anh là em đã lấy đi, thì sao nào? Em đã nói rồi, em là một bác sĩ. Cô Nguyên là bệnh nhân của em. Cũng như lúc nãy em nói với anh rồi, nếu chân trái của một người bị hoại tử, em sẽ không hề do dự tiến hành phẫu thuật, cắt bỏ nó đi. Việc đó không tránh khỏi đau đớn, nhưng không đến nỗi mất mạng. Bây giờ tình trạng của cô Nguyên cũng giống như vậy. Chuyện đó là căn nguyên tâm bệnh của cô ấy, như một khối thuốc nổ trong lòng cô ấy. Cô ấy đúng là đang ôm một quả bom thì đúng hơn, lúc nào cũng lo quả bom sẽ phát nổ, lại sợ người khác sẽ phát hiện ra. Chính vì thế cô ấy không còn cách nào khác phải trang trí nó thành một vật trang sức và để ở túi xách, để ở trên đầu hoặc ôm trong lòng. Cứ thế này mãi chỉ có thể dẫn tới hai kết cục. Thứ nhất, cô ấy sẽ chết vì lo lắng quá mức. Thứ hai, đến một lúc nào đó cô ấy sẽ không chịu nổi mà nổ banh xác theo quả bom. Anh ạ, trên thương trường, anh có thể sẵn sàng nuốt trọn mấy công ty yếu thế hơn mình mà không hề vị nể, sẵn sàng đoạt lấy tất cả những gì có lợi cho mình. Bởi vì anh không hề có tình cảm với những thứ đó. Anh luôn coi tình cảm là một thứ gì đó rất có sức nặng và anh không dễ dàng trao nó đi. Nhưng một khi đã trao đi thì lại không hối tiếc, không kiểm soát được mình, thậm chí là đánh mất cả bản thân, trở nên rất yếu đuối. Đây có thể là ưu điểm và cũng là nhược điểm của anh. Em đã nói rồi, có những việc tất phải có những người đi giải quyết nó. Đối với bệnh tật, thời gian càng dài càng chỉ mang lại sự đau khổ và cái chết.” Nói chưa xong anh lại nhếch mép cười và nói thêm: “Mà nếu là em, lúc này em sẽ chạy đi tìm Nguyên Phi Ngư, chứ không phải là ở đây chất vấn xem ai là người đã lấy tài liệu bí mật của anh.”
Nghe những lời Tử Nguyệt Vi Trần bộc bạch, sự giận dữ trong anh đã nguôi bớt. Sự giấu diếm chỉ đem lại cảm giác đau khổ không thể vợi bớt. Không sai, anh sớm đã biết rõ chuyện đó. Anh biết đó là tâm bệnh luôn đeo bám lấy Nguyên Phi Ngư và có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Nhưng anh không dám động tới những thứ đó. Anh vô cùng sợ nhìn thấy cảnh Nguyên Phi Ngư suy sụp. Anh luôn nghĩ thà rằng anh luôn ở bên để ôm lấy quả bom hẹn giờ cùng cô, cùng cô lo lắng, sợ hãi chứ không dám mạo hiểm đánh mất cô lần nữa.
Im lặng mấy giây, anh cầm lấy chìa khóa ô tô đi thẳng ra phía cửa. Giây phút mở cửa văn phòng, anh quay lại nhìn Tử Nguyệt Vi Trần, nói rằng: “Có lẽ em nói đúng.”
Tay cầm một mớ giấy tờ nhưng Quan Nhã Dương không làm cách nào để tập trung được, mắt anh cứ vô tình liếc nhìn vào màn hình vi tính. Những tư liệu đó đều ở cả trong ấy. Chúng như chiếc xương cá bị mắc ở cổ họng, làm anh ăn ngủ không yên. Anh quay đầu lại nhìn chiếc máy tính. Rồi như không thể yên tâm được, anh đặt các giấy tờ đang cầm trên tay xuống bàn, copy tất cả các văn bản quan trọng vào ổ cứng riêng của mình và xóa hết các tài liệu còn ở ổ cứng máy tính. Chỉ có làm như vậy anh mới yên tâm được phần nào.
Buổi chiều, anh đi cùng Nguyên Phi Ngư đến nghĩa trang để lập bia mộ cho bà Ngô Ngọc Phi – mẹ cô. Từ đầu đến cuối, hai người không nói với nhau một lời, chỉ lặng lẽ nhìn đám công nhân khắc từng dòng chữ lên tấm bia rồi đặt chúng ở ngôi mộ hình tròn xây bằng xi măng. Nguyên Phi Ngư ngẩn người nhìn những dòng chữ vừa khắc xong trên bia mộ. Đây là một ngôi mộ trống nên nhìn tấm bia cũng trống trải, đến cả tấm hình lưu niệm cũng không có, chỉ có riêng dòng chữ “Mộ của mẹ hiền Ngô Ngọc Phi”. Nhưng ít ra nó cũng làm lòng người con được an ủi ít nhiều.
Chập tối, trời lất phất mưa bay nhè nhẹ, Quan Nhã Dương và Nguyên Phi Ngư đi bên nhau trên con đường xuống chân núi. Đường rất trơn, Nguyên Phi Ngư lại đang đau buồn tới mức cứ đi một cách xiêu vẹo. Quan Nhã Dương luôn đi sát bên cô, nắm chặt lấy cánh tay Phi Ngư giữ cho cô khỏi ngã.
Xe của Quan Nhã Dương đỗ ở bên đường. Chiếc BMW trắng phau, bóng loáng hiện ra trước mắt. Đến trước xe, cô nhẹ nhàng gỡ tay Quan Nhã Dương đang đỡ lấy tay mình, ánh mắt hoang mang nói với anh: “Anh không cần đưa em về, em có thể tự về được.”
Đôi mắt Nguyên Phi Ngư lúc nào cũng trong vắt như thủy tinh, nhìn như hai viên kim cương được gắn lên khuôn mặt thanh tú. Nhìn nét hoang mang trong mắt Nguyên Phi Ngư, anh thoáng chút lo lắng rồi dần dần càng thấy thương cô. Nhưng rồi anh cũng buông tay để cô tự về.
Cô gật đầu chào Quan Nhã Dương, đi qua xe anh và tiến về phía trước, từng bước từng bước đi rất chậm rãi nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi nặng nề. Chiếc váy đen liền thân ôm lấy cơ thể gầy guộc xanh xao của cô, dần dần bị màn đêm nuốt vào trong cơn mưa lạnh lùng, khiến cho ai thấy cũng không khỏi chua xót.
“Nguyên Phi Ngư…”, Quan Nhã Dương đang đứng dựa vào xe, nhìn bóng hình Nguyên Phi Ngư khuất dần. Đột nhiên anh cất tiếng gọi Nguyên Phi Ngư, đôi mắt đen láy mọng nước: “Phi Ngư…”
“Anh gọi em?”. Cô quay đầu lại, mái tóc đen dài bị mưa làm cho ướt, bám cả lên mặt. Khuôn mặt cô trắng bợt, đôi môi không còn sắc đỏ, đáng thương y như một cô búp bê giấy bị ướt nước.
Quan Nhã Dương lặng đi vài giây, lời định nói rốt cuộc anh cũng không nói được. Anh chạy đến bên cô, cởi áo khoác khoác lên vai cô rồi nhìn cô lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu…”.
Lại gần nửa tháng nữa trôi qua, công trình đầu tư vào khu du lịch thủy cung vốn bị xếp xó bấy lâu nay bắt đầu đi vào thực hiện. Quan Nhã Dương bắt đầu bận bịu với công việc. Chi tiết nào dù là nhỏ nhất anh cũng tự tay mình làm, từ việc khảo sát địa điểm, sơ đồ thiết kế đến việc chọn đơn vị thi công đều được giải quyết từng bước một. Những ngày bận rộn nhất, cả ngày anh chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, đã quá buổi trưa mà vẫn chưa ăn bữa sáng. Khi công trình chính thức đi vào thi công, nhìn anh gầy gò hơn trước rất nhiều.
“Anh à, anh làm việc cật lực như thế có phải mục đích là để làm em áy náy không?”.
Giờ đây, trình độ tiếng Trung của tử Nguyệt Vi Trần đã khá hơn rất nhiều. Tuy ngữ điệu nghe vẫn còn chưa mềm mại nhưng đã không còn âm vị của tiếng Nhật nữa. Vi Trần có khá nhiều thời gian rảnh rỗi, gần đây lại còn thường xuyên chạy tới phòng làm việc của Quan Nhã Dương. Anh có đôi mắt rất ôn hòa, đôi môi cong cong lúc nào cũng thường trực nụ cười hiền dịu. Con người anh toát lên vè thánh thiện như một bông lúa mì mới nhú (????), có vẻ như không thể làm tổn thương ai. Anh ngồi trên bộ ghế sofa làm bằng da thật của Quan Nhã Dương, tay mân mê ly cà phê: “Dạo này ông anh của em chạy đi chạy lại thủy cung thế, anh làm hòa với chị dâu tương lai của em rồi sao?”.
Chuyện giữa Quan Nhã Dương và Phi Ngư, anh nghe được ít nhiều từ miệng của Tần Lạc. Dù là chuyện quá khứ hay bây giờ, anh cũng biết được đôi chút.
“Chứng rối loạn lo âu của bà chị dâu tương lai đã đỡ chưa thế ông anh? Sao lâu rồi không thấy chị ấy ghé chỗ em?”. Vi Trần không khỏi thốt lên một câu tiếc nuối.
Nghe Vi Trần nói, tay Quan Nhã Dương chợt ngừng lại đôi chút. Anh cảm thấy gần đây tâm trạng của Nguyên Phi Ngư không được tốt lắm nhưng nhìn bề ngoài cô vẫn bình thường như mọi khi, hoàn toàn không giống người cần phải hỗ trợ tâm lý. Nhưng nghĩ lại, căn nguyên bệnh tật của cô có lẽ cũng vì những chuyện cũ không muốn cho ai biết đến kia. Cô rất sợ những chuyện đó bị người đó biết được, nghĩ đến cảm giác của Tô Hiểu Bách nên mới sinh ra lo âu. Nhưng dù sao sự việc cũng đã không còn là bí mật nữa. Hơn nữa, khi biết tin mẹ mất, nỗi buồn đau trong lòng cô có lẽ đã sớm đánh tan cả tâm trạng lo âu trong cô rồi.
Trong một số việc, bệnh tâm lý quả thực trở thành thứ rất xa xỉ, không phải ai cũng có thể nhàn rỗi đên mức nghĩ rằng lo âu là một chứng bệnh.
“Bệnh nhân của em tại sao lại không đến tìm em, những việc như thế dáng lẽ không nên hỏi anh mới phải.” Quan Nhã Dương đóng lại tập tài liệu đang cầm trên tay, ấn số máy bàn nội bộ: “Gọi thư kí Ngô vào phòng tôi một lát.”
“Anh à, nói thế nghĩa là anh không tin tưởng vào tay nghề của em à?”, Tử Nguyệt Vi Trần đặt cốc cà phê xuống bàn, vuốt vuốt mũi, trách móc khẽ khàng.
Lúc này, thư kí Ngô gõ cửa xin vào.Quan Nhã Dương không có thời gian để tâm tới cậu ta, đưa tập tài liệu trên tay cho thư kí Ngô và dặn dò: “Gửi tập tài liệu này tới họ, nói họ hãy nhanh chóng gửi tiền ứng trước sang bên công ty Gia Thịnh. Còn nữa, hãy nói với người của công ty Gia Thịnh một cách rõ ràng rằng, ở công ty Phong Hoa chúng ta, quan hệ thân tình cũng không có ý nghĩa gì cả. Chủ tịch Hội đồng quản trị đang ở nước Anh, thị trường ở thành phố S do tôi toàn quyền phụ trách. CEO của họ và Chủ tịch Hội đồng quản trị là chiến hữu với nhau hay không không liên quan gì tới dự hợp tác lần này. Ba ngày sau khi tiền ứng được gửi tới họ mà công trình chưa bắt đầu thi công, chúng ta sẽ đòi bồi thường theo hợp đồng.”
Thư kí Ngô vâng dạ, cầm tập tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc, không quên đóng lại cửa. Lúc này Quan Nhã Dương mới cảm thấy dễ chịu đôi chút. Anh nới chiếc cà vạt đang đeo ở cô, nâng cốc cà phê của mình lên và rời khỏi bàn làm việc, đến ngồi bên Vi Trần, vừa uống cà phê vừa liếc nhìn Tử Nguyệt Vi Trần: “Chú đến văn phòng của anh rốt cuộc là định làm gì? Lần trước chú xin cơi nới phòng khám của chú. Lần này em tôi lại thích căn phòng nào rồi?”.
“Anh này, anh thấy trong trường hợp nếu như một người có một bên chân trái đã hoại tử, thì nên thế nào?”. Tử Nguyệt Vi Trần đặt cốc cà phê xuống bàn, ngửa người dựa hẳn lên ghế sofa, nheo nheo mắt, y như một chú hồ li đang âm mưu cướp mồi từ miệng quạ. “Em nghĩ là người đó nên cắt phăng chiếc chân đã bị hoại tử đi, nếu không các bộ phận khác của anh ta cũng bị hoại tử theo.”
Nhìn nụ cười đắc thắng của Tử Nguyệt Vi Trần, Quan Nhã Dương bỗng cảnh giác, quét ánh mắt sắc bén qua Tử Nguyệt Vi Trần: “Chú muốn nói gì nào?”.
“Chẳng gì cả.” Tử Nguyệt Vi Trần ngồi dựa lưng trên tấm sofa mềm mại, ngửa mặt lên trời, nụ cười dần dần tắt đi. “Em chỉ nghĩ rằng có những sự việc nhất định phải do những người nhất định đi làm. Cũng như hồi trước, anh và bố không muốn ở Hokkaido với mẹ. Vì thế em đành ở với mẹ. Lần này cũng thế, không sự việc nào tự tan biến chỉ vì anh muốn tránh nó cả.”
Quan Nhã Dương chau mày, đột nhiên đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn. Phản ứng đầu tiên của anh là nhấn nút gọi cho Nguyên Phi Ngư. Nhạc chờ chỉ vang lên hai tiếng lập tức có người nhấc máy. Đầu dây bên kia hiện lên tiếng nói gấp gáp của Nguyên Phi Ngư: “Quan Nhã Dương, Tần Lạc vừa gọi điện thoại cho em… Cô ấy nói… cô ấy nói cô ấy đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Cô ấy còn nói sẽ nói tất cả cho Hiểu Bách biết. Cô ấy thực sự có thể nói cho Hiểu Bách biết, em phải làm sao bây giờ? Anh nói xem em phải làm sao bây giờ?”. Hình như cô đang chạy nên không ngừng thở gấp, Quan Nhã Dương còn nghe thấy tiếng gió ù ù trong tai nghe.
Toàn bộ tài liệu đang ở trong tay anh, làm sao mà Tần Lạc biết được? Quan Nhã Dương cảm thấy rất kỳ lạ nhưng anh an ủi Nguyên Phi Ngư trước tiên, cố gắng làm cô bình tĩnh lại: “Em đừng quá căng thẳng, có anh ở đây. Bây giờ em đang ở đâu, anh sẽ đi tìm em.”
“Em đang ở đường Văn Sâm… đường dẫn đến trường của Hiểu Bách. Tần Lạc nói cô ấy sẽ đến tận trường tìm Hiểu Bách… Em phải đưa Hiểu Bách về nhà thôi…”, Nguyên Phi Ngư vừa chạy vừa thở phì phò, nói càng lúc càng đứt đoạn như sắp tắt thở đến nơi.
Vừa dập máy, hành động đầu tiên của Quan Nhã Dương là nắm lấy cổ áo của Tử Nguyệt Vi Trần lên, tức giận tới mức tưởng chừng có thể nhấc bổng Vi Trần từ ghế sofa lên: “Có phải chú đã lén lấy dữ liệu trong ổ cứng của anh gửi cho Tần Lạc không? Chú đến đây có phải để giữ chân anh để Tần Lạc đi tìm Tô Hiểu Bách hay không?”.
“Anh à, anh không nên đổ oan cho em.” Cả người Tử Nguyệt Vi Trần bị xốc lên nhưng anh vẫn tươi cười. “Em đâu có biết mật mã để vào trong máy tính của anh.”
“Mật mã chính là sinh nhật của mẹ, trừ chú ra thì ai biết được?”. Quan Nhã Dương đã buông tay, nói với Vi Trần một cách giận dữ: “Chuyện này thì có liên quan gì đến em? Sao em lại giúp đỡ Tần Lạc?”.
“Không phải hoàn toàn là giúp đỡ Tần Lạc một cách đơn thuần.” Tử Nguyệt Vi Trần sửa lại cổ áo, ngồi thẳng lên, dần dần thu lại nụ cười của mình, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn. “Được rồi, cứ coi như tài liệu của anh là em đã lấy đi, thì sao nào? Em đã nói rồi, em là một bác sĩ. Cô Nguyên là bệnh nhân của em. Cũng như lúc nãy em nói với anh rồi, nếu chân trái của một người bị hoại tử, em sẽ không hề do dự tiến hành phẫu thuật, cắt bỏ nó đi. Việc đó không tránh khỏi đau đớn, nhưng không đến nỗi mất mạng. Bây giờ tình trạng của cô Nguyên cũng giống như vậy. Chuyện đó là căn nguyên tâm bệnh của cô ấy, như một khối thuốc nổ trong lòng cô ấy. Cô ấy đúng là đang ôm một quả bom thì đúng hơn, lúc nào cũng lo quả bom sẽ phát nổ, lại sợ người khác sẽ phát hiện ra. Chính vì thế cô ấy không còn cách nào khác phải trang trí nó thành một vật trang sức và để ở túi xách, để ở trên đầu hoặc ôm trong lòng. Cứ thế này mãi chỉ có thể dẫn tới hai kết cục. Thứ nhất, cô ấy sẽ chết vì lo lắng quá mức. Thứ hai, đến một lúc nào đó cô ấy sẽ không chịu nổi mà nổ banh xác theo quả bom. Anh ạ, trên thương trường, anh có thể sẵn sàng nuốt trọn mấy công ty yếu thế hơn mình mà không hề vị nể, sẵn sàng đoạt lấy tất cả những gì có lợi cho mình. Bởi vì anh không hề có tình cảm với những thứ đó. Anh luôn coi tình cảm là một thứ gì đó rất có sức nặng và anh không dễ dàng trao nó đi. Nhưng một khi đã trao đi thì lại không hối tiếc, không kiểm soát được mình, thậm chí là đánh mất cả bản thân, trở nên rất yếu đuối. Đây có thể là ưu điểm và cũng là nhược điểm của anh. Em đã nói rồi, có những việc tất phải có những người đi giải quyết nó. Đối với bệnh tật, thời gian càng dài càng chỉ mang lại sự đau khổ và cái chết.” Nói chưa xong anh lại nhếch mép cười và nói thêm: “Mà nếu là em, lúc này em sẽ chạy đi tìm Nguyên Phi Ngư, chứ không phải là ở đây chất vấn xem ai là người đã lấy tài liệu bí mật của anh.”
Nghe những lời Tử Nguyệt Vi Trần bộc bạch, sự giận dữ trong anh đã nguôi bớt. Sự giấu diếm chỉ đem lại cảm giác đau khổ không thể vợi bớt. Không sai, anh sớm đã biết rõ chuyện đó. Anh biết đó là tâm bệnh luôn đeo bám lấy Nguyên Phi Ngư và có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Nhưng anh không dám động tới những thứ đó. Anh vô cùng sợ nhìn thấy cảnh Nguyên Phi Ngư suy sụp. Anh luôn nghĩ thà rằng anh luôn ở bên để ôm lấy quả bom hẹn giờ cùng cô, cùng cô lo lắng, sợ hãi chứ không dám mạo hiểm đánh mất cô lần nữa.
Im lặng mấy giây, anh cầm lấy chìa khóa ô tô đi thẳng ra phía cửa. Giây phút mở cửa văn phòng, anh quay lại nhìn Tử Nguyệt Vi Trần, nói rằng: “Có lẽ em nói đúng.”
/36
|