Thoắt chốc trời đã tối, Nguyên Phi Ngư vẫn ngồi thộn trên sofa, cả ngày chẳng động đậy gì, cũng chẳng ăn uống gì, trong đầu chỉ mải suy nghĩ một vấn đề.
Hiểu Bách hôn Tần Lạc…
Tại sao Hiểu Bách lại hôn Tần Lạc?
“Phi Ngư… Hiểu Bách hôn tớ rồi… Phi Ngư, cậu thấy Hiểu Bách có thích tớ không?”.
Những lời Tần Lạc nói ban sáng cứ như thước phim được quay lại, cứ quấn chặt suy nghĩ của cô, Hiểu Bách thích Tần Lạc, muốn phát triển với cô ấy thêm một bước nữa, đây rõ ràng là chuyện cô đang mong muốn, nhưng chẳng biết tại sao nó lại khiến cô có cảm giác bức bối khó chịu không vui đến vây, tiềm thwucs lại cho rằng Hiểu Bách đang viện cớ, là nó uống say rồi, nhất định là say rồi, nếu không sẽ không làm chuyện như thế… Hiểu Bách là một cậu bé tốt bụng lương thiện, nó chỉ là một thằng nhóc mà thôi, sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai, không làm tổn thương cô, càng không làm tổn thương đến Tần Lạc đáng thương đâu…
Là vậy sao?
Là vậy sao?
Là… như vậy… sao…
Trong lòng cô cứ thầm tìm đủ các cách viện cớ để tự thuyết phục mình, trong lòng vẫn tồn tại một cảm giác may mắn, mồ hôi túa khắp cơ thể, cảm giác mệt mệt mỏi uể oải không thể khống chế được, lát sau dạ dày lại bắt đầu quặn đau từng cơn từng cơn, cô liền lê mình đi vào phòng lấy thuốc đau dạ dày.
Lấy được thuốc, lại loạng choạng đi từ trong phòng ra phòng khách, ngồi thẫn thờ trên sofa một hồi mới phát hiện ra không có nước, lại nhấc mình đứng lên đi vào bếp rót nước, dáng vẻ vẫn loạng choạng như thế, quên cả đi dép, chân trần trên sàn nhà giá lạnh mà vẫn chẳng cảm thấy gì, khi rót nước, thậm chí cốc cũng quên cầm theo, lại thò hẳn tay xuống vòi nước nóng. Dòng nước nóng bỏng chảy trên tay, lập tức phản xạ có điều kiện cô rụt tay lại, động tác này quá mạnh, không cẩn thận đụng phải chiếc cốc đặt bên cạnh máy nước, chiếc cốc bằng thủy tinh lại mỏng, rời từ trên kệ bếp không quá cao xuống, phát ra tiếng “choang” chói tai, mảnh vụn tung tóe khắp nơi. Nghe thấy âm thanh này, cô chợt hoang mang, bước chân vô thức di chuyển, đôi chân trần chẳng may giẫm phải đúng mảnh vỡ thủy tinh, cơn đau nhói đâm thấu tim gan, máu đỏ tươi từ từ loang ra gan bàn chân.
Bàn tay bị bỏng đau rát, lại thêm gan bàn chân giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh đau buốt, dạ dày cũng đau âm ỉ, con tim cũng nhói từng cơn, khắp cơ thể dường như không có chỗ nào tốt, tất cả đều đang ở tình trạng báo động, Nguyên Phi Ngư nhấc chân lên, bước thấp bước cao đi ra bên ngoài, đi đến cửa phòng bếp thì hoàn toàn kiệt sức, cả người đổ ập xuống sàn nhà, đột nhiên ôm mặt, khóc rống lên.
Thế giới này rộng lớn đến vậy, có biết bao người không hiểu rõ, tại sao chỉ có cô phải sống cảnh ngộ khó khăn thế này?
Cô tiếp tục sống vốn là một sai lầm?
Nếu năm đó người chết dưới bánh xe kia là cô, không phải là Phi Hổ người em đáng yêu nhất, có phải cô sẽ sớm được đầu thai thành người khác rồi, có thể làm những việc mình muốn, có thể trở nên hạnh phúc hơn?
Quan Nhã Dương dùng chìa khóa chẳng biết ai đã gửi đến công ty anh để mở cánh cửa chống trộm màu đỏ, liền nhìn thấy Nguyên Phi Ngư ngã trước cửa phòng bếp, hai tay ôm mặt, khóc đến mức sắp ngất đi, trong đầu anh vốn đã chuẩn bị tâm lý đến để chất vấn cô, bỗng chốc những thứ đó đã bay lên đến chín tầng mây xanh, trái tim bị thít chặt, vội vã xông đến đỡ lấy Nguyên Phi Ngư: “Nguyên Phi Ngư, sao em lại khóc?”. Cùng lúc anh phát hiện dưới chân cô có máu, gan bàn chân giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh, vết máu kéo dài đến tận phòng bếp, đâu đâu cũng thấy mảnh vỡ thủy tinh, thoáng chốc hiểu ra chuyện gì vừa mới xảy ra.
“Lần nào gặp em, em cũng thảm hại thế này, Nguyên Phi Ngư, em không thể sống tốt hơn được ư?”.
Anh vừa tức giận vừa đau lòng hét lên, chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt sững sờ của cô, cúi người bế cô dậy, nhẹ nhàng đặt lên sofa trong phòng khách, sau đó quay người đảo mắt tứ phía tìm kiếm thứ có thể trị thương, nhưng tìm đến nửa ngày trời vẫn chẳng thấy thứ gì, anh đành trở lại phòng khách, sắc mặt tái xanh hỏi cô mặt mày đẫm lệ: “Hộp thuốc ở đâu?”.
Mắt Nguyên Phi Ngư nhìn chằm chằm không chớp vào Quan Nhã Dương, thấy anh từ trong phòng lại quay ra đứng trước mặt mình, mới như bừng tỉnh mộng, lúc ấy mới tin mình không phải bị ảo giác, đôi mắt ầng ậng nước, hỏi: “Sao… sao anh lại vào được đây?”. Cô chắc chắn mình không mở cửa cho anh vào, cũng chắc chắn cửa được đóng rất chắc.
“Trước tiên đừng bận tâm đến chuyện này, hộp thuốc để ở đâu? Chân em vẫn đang chảy máu kìa…”. Quan Nhã Dương quỳ gối xuống, nâng chân cô lên nhìn, mấy mảnh vỡ thủy tinh đâm rất sâu, máu vẫn đang chảy không ngừng, anh không kiềm chế được liền hít một hơi lạnh, ngẩng đầu tức tối hét với cô: “Bị thương thế này, em không có cảm giác gì hả? Tại sao không gọi 120… hay gọi cho anh, khóc thì có tác dụng gì chứ?”. Gào thét mấy câu, anh thấy nước mắt còn vương đầy trên mặt Nguyên Phi Ngư thì cáu kỉnh thở một tiếng dài thườn thượt, rồi lại bế cô vào lòng, đi ra phía cửa, “Thôi, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Cơ thể lại bị bế bổng lên, Nguyên Phi Ngư kinh hãi thét lớn, hai tay bất giác níu chặt vạt áo anh, lắc đầu liên tục, giọng run rẩy khẩn nài: “Em không muốn đến bệnh viện, đừng đưa em đến bệnh viện…”.
Mọi suy nghĩ của Quan Nhã Dương đều là vết thương dưới lòng bàn chân cô, những mảnh vỡ thủy tinh rỏ máu cơ hồ đâm thẳng vào tim anh, khiến con tim đau nhói, anh ôm chặt người đang run rẩy kia, mặc sự kháng cự của cô, im lặng không nói, đi như bay ra cửa.
Chẳng biết phóng qua bao nhiêu cột đèn đường, đến bệnh viện gần nhà Nguyên Phi Ngư nhất thì mới mất đúng năm phút, Quan Nhã Dương đã lo lắng đến mức mồ hôi túa đầy đầu, một tay mở xe, còn tay kia nắm chặt tay Nguyên Phi Ngư, còn không ngừng nghiêng đầu hỏi han: “Đau lắm phải không? Cố gắng một chút, sắp đến nơi rồi.”
Nguyên Phi Ngư sớm đã đau đên mức tê dại, nhìn thấy mồ hôi mồ kê túa khắp người Quan Nhã Dương, dáng vẻ cực kỳ lo lắng thì bất giác trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp, sống mũi cay cay, nước mắt lại lần nữa dâng đầy khóe mắt, khẽ lắc đầu: “Không đau đâu…”
Cảm giác được người khác quan tâm thật kỳ diệu, nhưng, Quan Nhã Dương, anh không cần phải đối xử tốt với em như thế, em không đáng… Cô nghĩ như thế, nên cơn xúc động trong lòng lại trào dâng rồi khóc nấc lên, cũng chẳng nói thêm lời nào khác, chỉ cố gắng nắm chặt tay anh.
“Nếu không đau tại sao em lại khóc như thế? Nguyên Phi Ngư, em đừng có cố tỏ ra vậy nữa…”. Nước mắt cô rơi khiến Quan Nhã Dương rối bời lo lắng, may mà lúc này cũng đến bệnh viện rồi, anh mở cửa xe, lại vòng sang bên kia bế cô ra, rồi chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Y tá trong bệnh viện bị bộ dạng của anh dọa cho khiếp hãi, lại thêm chân Nguyên Phi Ngư đang nhỏ máu, khiến ai nấy đều nghĩ rằng bệnh nặng, đợi đến khi vào phòng chẩn trị rồi mới biết hóa ra chỉ là bị mảnh vỡ thủy tinh đâm phải, cảm thấy cười không được mà khóc cũng chẳng xong, nhưng vẫn nghiêm túc xử lý vết thương cho cô.
Trong khi mảnh vỡ thủy tinh găm vào chân Nguyên Phi Ngư được lấy ra, Quan Nhã Dương luôn nắm chặt tay cô, cùng với động tác của bác sĩ, sắc mặt anh càng trở nên nhợt nhạt, trắng bệch, khiến y tá đứng bên cạnh hỗ trợ không kiềm chế được cũng hỏi vẻ quan tâm: “Anh à, anh không sao chứ? Trông có cảm giác anh còn đau hơn đấy.”
* * *
Đến lúc trở về nhà Nguyên Phi Ngư thì trời đã sẩm tối, Quan Nhã Dương đặt Nguyên Phi Ngư ngồi trên sofa, tình cờ liếc nhìn thấy lọ thuốc đau dạ dày được đặt trên bàn uống nước gần sofa, đầu mày vừa mới giãn ra giờ lại cau chặt: “Em uống thuốc đau dạ dày? Dạ dày bị đau sao? Vừa rồi ở bệnh viện sao em không nói?”.
“Không sao, vì mấy hôm nay ăn uống thất thường nên dạ dày mới không ổn định đấy mà, giờ không sao rồi.”Giọng Nguyên Phi Ngư rất khẽ, cơ thể co cụm lại vào một góc sofa rộng lớn, chân bị băng bó to như miếng chả giò trông rất khó chịu, nhưng vì vẫn còn đau nên chẳng còn cách nào khác. Vết bỏng trên tay cũng được bác sĩ xử lý cẩn thận, cơn đau dạ dày cũng bắt đầu trở thành thói quen, cảm giác giờ cũng tốt hơn nhiều, cho nên cô không thấy lo lắng nữa, “Thật mà.” Cô ngẩng đầu lên nói lại lần nữa.
Nhưng Quan Nhã Dương lại không vì lời cô nói mà yên tâm hơn, sắc mặt càng thêm xám xịt, nói ra từng lời từng lời như nghiến răng nghiến lợi: “Ý em tức là, em không ăn cơm, để bụng đói nên phải uống thuốc dạ dày?”.
Đúng là chẳng muốn ăn gì cả, nhưng Nguyên Phi Ngư nhìn thấy bộ mặt xám xịt của anh lại không dám nói thực, “Cũng không phải là không ăn gì.”
“Nguyên Phi Ngư, sao em cứ làm người khác phải lo lắng cho em vậy.” Quan Nhã Dương rõ ràng không tin lời cô, thở dài một cái, xoay người đi vào bếp.
Vì để tạo ra hiện trường giả là bản thân mình thực sự muốn đi du lịch, Nguyên Phi Ngư đều lôi hết đồ ăn trong bếp, đem chia cho hàng xóm lầu trên nhà dưới, dọn dẹp sạch sẽ tủ lạnh một lượt, cũng chẳng mua thêm đồ ăn mới bỏ vào, Quan Nhã Dương đi lại một vòng chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì, đành phải gọi đồ ăn bên ngoài.
Hiệu suất làm việc của nhà hàng cao cấp quả thực không ngờ, đồ ăn lập tức được đưa tới, canh thịt gà tỏa hương thơm ngào ngạt, món rau thanh đạm trông rất đẹp mắt được bày trong khay thủy tinh trong suốt, còn cả món cá chua ngọt, rất thịnh soạn, tất cả đều là những món Nguyên Phi Ngư thích ăn trước đây.
Cơm được xới vào bát gỗ, từng hạt từng hạt gạo trắng tinh, khiến người khác không thể kìm được mà muốn ăn. Đây cũng là thứ mà Nguyên Phi Ngư thích nhất, hồi trước khi dạ dày còn khỏe mạnh, thậm chí cô ăn được ba bát to liền, no đến mức không tài nào đứng thẳng người được, khiến Quan Nhã Dương là đàn ông cũng phải toát mồ hôi vì kinh hãi.
“Cho dù là thích, anh cũng không thể ăn đến mức như thế được, giờ chẳng phải là tai hại của ba năm buông thả sao.” Lần ấy họ đi ăn ở quán ăn vỉa hè, sau khi Quan Nhã Dương nhìn thấy Nguyên Phi Ngư ăn đến bốn đĩa tôm hùm, lại ăn thêm ba bát cơm nữa, còn chưa dừng lại ở đó tiếp tục gặm nhồm nhoàm món điểm tâm ở hai bên trái phải, cuối cùng không kiềm chế nổi đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Anh không hiểu, anh không hiểu đâu… đồ ăn ngon như thế này sao không ăn nhiều một chút, lỡ lần sau không được ăn nữa thì làm thế nào?”. Cô vừa nhồm nhoàm ăn vừa trợn mắt nhìn anh, cảm giác một đống đồ ăn từ từ được nhét vào bụng, vô cùng thỏa mãn.
Cuối cùng cô ăn đến mức không tài nào nhét nổi thêm nữa, vịn tường mà đi, mới cảm thấy bữa ăn đó thật là sung sướng.
Quan Nhã Dương nhìn cái bụng tròn lẳn của cô, không kiềm chế được mà xoa xoa hai cái, cười gian, nói: “Bụng to rồi, xem ra có đứng cũng không ngã được, chúng ta còn phải sớm chọn ngày cưới nữa chứ.”
. . .
Mảnh ký ức đấy bay xa cùng với mùi hương của đồ ăn, đến khi Nguyên Phi Ngư định thần trở lại, thấy mình đã được bế đến bàn ăn, Quan Nhã Dương đã cởi chiếc áo vest ra từ lúc nào, xắn ống tay áo lên cao, xới cho cô một bát cơm, lấy đũa đưa cho cô, lại cầm chiếc thìa múc canh gà vào chén rồi thổi nguội, đưa đến trước mặt cô.
Tính cách của anh không phải cực tốt gì, cũng thường hay nổi cáu, nói một vài lời vô tâm, nhưng khi thực sự cần ấm áp lại có thể ấm áp ngọt ngào đến tận xương tủy, khiến người khác không thể cầm lòng.
Trước đây khi hai người cùng ăn cơm, anh đều chăm chút quan tâm cô chu đáo như vậy, hình ảnh đó dù chỉ tồn tại trong ký ức cũng vô cùng ấm áp ngọt ngào. Từ nhỏ cô đã tự lập, kỳ thực không thích được người khác quan tâm, nhưng lại chỉ thích nhìn anh, mỗi lần ngồi đối diện anh, lặng lẽ nhìn an giữa làn hương thức ăn bao quanh, khuôn mặt thanh tú trở nên rất đỗi mềm mại, hiền hòa, khiến bữa ăn bất giác trở nên tuyệt vời vô chừng.
Họ ngồi ở bàn ăn, chẳng ai nói lời nào, trong phòng thinh lặng, cô có thể nghe rõ ràng tiếng tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ cũ đang phát ra từ trong phòng kháchc…
Cô lặng lặng nhìn Quan Nhã Dương đang ngồi ăn ở bên cạnh, bộ dạng thẫn thờ, giống như không rõ là thực hay ảo, nhưng cuối cùng cô vẫn cầm đũa gắp mấy hạt cơm đưa vào miệng.
Quan Nhã Dương thấy cô bắt đầu ăn, sắc mặt nhẹ nhõm hơn nhiều, gắp một đũa cá chua cay đã gỡ bỏ xương bỏ vào bát cô, “Nhà hàng mà em thích ăn nhất đóng cửa rồ, chẳng biết món cá nhà hàng này làm có hợp với khẩu vị của em không?”
Nguyên Phi Ngư nhìn thấy thịt cá trắng phau như tuyết được rưới thêm nước sốt, đầu mày chợt cau lại, “Kể từ khi vào làm ở thủy cung, em đã không thích ăn cá rồi.”
Thực tình không phải vì cô lập dị khác người, khi làm việc ở trong thủy này, đầu tiên là giám đốc trung tâm và nhân viên huấn luyện cùng thợ nặn đều không ăn cá, đến sau này ngay đến chị Trương ở quầy thu ngân cũng không ăn, chẳng có ai quy định gì cả, nhưng cũng chẳng biết tại sao “Nhân viên làm việc trong thủy cung đều không thể ăn cá” dần dần trở thành quy định bất thành văn của thủy cung.
Động tác Quan Nhã Dương chuẩn bị gắp một đũa cá bất giác ngừng lại, sau đó đứng lên, bê đĩa cá đi, trút vào thùng rác trong bếp.
“Quan Nhã Dương…”, Nguyên Phi Ngư bị hành động của anh dọa cho thảng thốt, ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đẹp của anh không hề biểu hiện chút tâm trạng nào, sắc mặt lạnh lùng, không tài nào nhận ra cảm xúc chân thật ẩn giấu trong đó: “Chẳng phải anh cũng rất thích ăn cá sao? Em không ăn cũng đừng đổ bỏ như thế chứ…”.
Quan Nhã Dương đứng cạnh bàn ăn, cầm giấy ăn lau sạch dầu mỡ còn dính trên tay, giọng nói trở nên bình thản: “Ăn cá phiền phức như thế này, trước nay anh chưa từng thích ăn cá.”
“Anh không thích?”. Nguyên Phi Ngư sững người, trong ký ức mỗi lần đi ăn cùng anh, anh đều gọi món cá, tại sao lại không thích được chứ? “Anh không thích, vậy tại sao lần nào đi ăn anh cũng gọi cá?”.
“Vì em thích.” Anh ngồi xuống ghế, khe khẽ thở một tiếng dài thườn thượt.
Nguyên Phi Ngư lại lần nữa sững người, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhưng từ sâu thẳm trong trái tim chợt trào ra cảm giác đau đớn mơ hồ, tròng mắt cũng dần trở nên ướt rườn rượt.
Từng ở bên nhau một thời gian dài như thế, cô lai hoàn toàn không biết một chút nào, hoặc cũng có thể nói, từ trước đến nay cô chưa từng để ý, tâm tư của cô từ trước đến nay đều đặt vào Tô Hiểu Bách, còn anh ở bên cô, giống như đang sắm vai người theo đuổi, yêu thương chiều chuộng cô, bất kể là khi nào, chỉ cần cô xoay người bỏ đi còn anh sẽ vẫn mãi đứng đó.
Cô ở bên anh luôn luôn được yêu thương chiều chuộng, thế mà chưa từng biết là trước đây bản thân mình lại tồi tệ đến vậy.
Mỹ vị trước mặt đột nhiên biến thành thứ gì đó thật mỉa mai, cô buông đũa xuống, cúi đầu không dám nhìn anh, khẽ hỏi: “Quan Nhã Dương, anh không hận em sao?”.
“Em thấy thế nào?”, Quan Nhã Dương nhìn cô, đôi mắt đen láy có rất nhiều cảm xúc đan xen, nhét đôi đũa cô vừa buông xuống vào tay cô trở lại, “Giờ anh không muốn nói đến chuyện này, ăn xong trước đã.”
Sau khi ăn xong, Nguyên Phi Ngư được anh bế trở lại sofa trong phòng khách, sau đó pha một tách trà nóng đưa cho cô, còn Quan Nhã Dương lại không một phút nào nghỉ ngơi, đứng dậy xắn tay áo đi quét dọn mảnh vỡ thủy tinh trong bếp.
Anh không sành chuyện nhà, động tác quét dọn cũng rất gượng gạo, nhưng lại cực kỳ cố gắng nghiêm túc, đợi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, anh mới cầm tách cà phê ngồi xuống cạnh Nguyên Phi Ngư, cầm điều khiển mở ti vi, tập trung xem tin tức tài chính, hoàn toàn không có ý rời khỏi đây.
Mùi hương của trà và cà phê hòa trộn làm một, vấn vít quanh hai người, tuy chẳng ai nói gì, tin tức tài chính phát trên ti vi cũng phát liên tục, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác ấm cúng, Nguyên Phi Ngư chợt cảm thấy ảo giác, nếu giữa họ không có bất kỳ trở ngại nào, nếu thực sự kết hôn với nhau, có phải đều ngày ngày ăn cơm cùng nhau, ngồi trên sofa uống trà xem ti vi, tận hưởng những tháng ngày ấm áp, ngọt ngào và hạnh phúc?
“Quan Nhã Dương…”, Nguyên Phi Ngư bê chiếc cốc sứ, thử gọi anh một tiếng, giọng có vẻ không mấy tự nhiên: “Em muốn uống cà phê.”
“Không được.” Quan Nhã Dương chẳng ngoái đầu lại, lập tức cự tuyệt yêu cầu của cô, “Uống cà phê buổi tối sẽ không tốt cho giấc ngủ.”
“Vậy tại sao anh lại uống?”. Cô bất mãn phản kháng, giọng điệu ngọt ngào đáng yêu dường như ẩn giấu đã lâu trong cổ họng cô giờ được phát ra, khiến cổ họng chợt đau nhói, hơi ngưa ngứa.
Bàn tay bê tách cà phê của Quan Nhã Dương chợt căng cứng, trên khuôn mặt tuấn tú kia nhuốm nét gượng gạo, quay đầu lại nhìn cô một cái, rồi lại lập tức quay sang xem ti vi, “Anh sắp phải trở về công ty tăng ca, có chút chuyện vẫn chưa giải quyết xong.”
“Chuyện vẫn chưa giải quyết xong, thế tại sao đột nhiên anh lại đến nhà em? Còn nữa, tại sao anh lại có chìa khóa nhà em?”, Nguyên Phi Ngư nhấp một ngụm trà xanh, buột miệng hỏi vấn đề mà mình thấy kỳ lại từ lâu rồi.
“Không biết ai gửi chìa khóa nhà em ở chỗ công ty anh, còn viết cả địa chỉ nhà em lên tấm thiếp nữa, nói hãy chăm sóc em thật tốt.” Kỳ thực sáng nay anh nhận được một cái túi, trong túi có một tấm danh thiếp, một chiếc chìa khóa, còn cả nội y của con gái nữa, anh mở chiếc túi đó ngay tại phòng làm việc, đúng lúc mấy vị quản lý bộ phận tài vụ của công ty và thư ký đều có mặt, tất cả mọi người đều trông thấy đồ lót của phụ nữ, lập tức dùng ánh mắt vừa kỳ lạ vừa mờ ám nhìn anh cả nửa ngày trời, đến tận giờ nghĩ lại, anh vẫn nhớ lại cảnh mình lúc đó khóc không được cười cũng chẳng xong. Anh đặt tách cà phê xuống, day day nhẹ huyệt thái dương: “Anh nghĩ đây là trò của Tần Lạc.”Kích cỡ đồ lót hoàn toàn vừa khít với người Nguyên Phi Ngư, ngoài Tần Lạc ra, thực sự anh chẳng thể nghĩ ra được ai khác, vừa hiểu rõ Nguyên Phi Ngư lại thêm đi làm cái chuyện như thế.
Nguyên Phi Ngư suy nghĩ vẩn vơ, sáng sớm Tần Lạc mới gọi điện thoại cho mình, nó bảo sẽ cho mình một sự ngạc nhiên đáng mừng, vậy niềm vui mà nó trao tặng lẽ nào chính là Quan Nhã Dương?
Nghĩ đến đó, cô lại nghĩ đến lúc nói chuyện với Tần Lạc, chuyện Tô Hiểu Bách hôn nó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chuyện không hay cứ vấn vít cả ngày trời trong đầu cô lại chợt ùa về, khiến tay cô run lên bần bật.
“Sao vây?”, Quan Nhã Dương nhận ra sự bất thường của cô, quay đầu lại hỏi vẻ quan tâm:” Vết thương lại đau phải không?”.
“Không… không phải.” Cô cố gắng kìm nén thứ cảm xúc đang trào dâng trong lòng lại, nhích người sang bên, đặt cốc xuống, “Đúng là Tần Lạc rồi, chỉ có cậu ấy mới có chìa khóa riêng của nhà em, hôm qua đi du lịch Nhật Bản rồi… đi cùng với Hiểu Bách.”
“Anh biết. trước đó anh đã phái người điều tra lịch trình của cậu ấy, biết cậu ấy không có nhà, mới dám đến, hình như cậu ấy không thích anh, anh không muốn làm khó em.” Quan Nhã Dương nói xong, khóe miệng khẽ nhướng cao tạo thành một nét cười, nụ cười rất nhẹ, nhưng lại tỏ vẻ chán nản vô vọng.
Trước nay anh không biết mình đã đắc tội gì với Tô Hiểu Bách, giữa họ chưa từng giao lưu gặp gỡ gì, có một lần duy nhất khi đang ở bên cạnh Nguyên Phi Ngư thì cũng chẳng xảy ra xung đột, có điều anh thực sự không thích ánh mắt mà Tô Hiểu Bách nhìn Nguyên Phi Ngư, không biết có phải anh nghĩ nhiều hay không, chỉ cảm thấy ánh mắt thân thiết nồng nàn của Tô Hiểu Bách hoàn toàn không phải là ánh mắt giữa chị em nên có, vả lại mỗi lần có anh ở đó, Tô Hiểu Bách đều có ý tỏ ra thân thiết Nguyên Phi Ngư, Nguyên Phi Ngư rất yêu chiều cậu ta, tất cả những điều đó đều làm anh cảm thấy không thoải mái, nhưng thực sự anh cho rằng, Tô Hiểu Bách không thích anh, là vì một chuyện khác.
Lần sinh nhật Tô Hiểu Bách mười bảy tuổi, Tần Lạc đã đặt chỗ tại KTV, tổ chức cả một buổi sinh nhật hoành tráng, Nguyên Phi Ngư cũng rất vui, còn đặc biệt bảo Tô Hiểu Bách mời các bạn học cùng đến tham dự, hôm đó rất đông người, nam thanh nữ tú hát ca vui vẻ, mãi đến tận đêm khuya.
Trong khi anh đang đi vào toilet, liền đụng Hiểu Bách đứng ở hành lang, Tô Hiểu Bách cầm một chai bia, khuôn mặt đỏ hồng, dựa vào tường ở gần cửa toilet, giơ tay ra để cản đường anh lại.
“Hiểu Bách, em không vào sao? Mọi người đang đợi em cắt bánh gato đấy.” Anh chợt thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn cố giữ phong độ, mỉm cười hòa nhã nói với cậu, “Nếu còn chưa cắt bánh gato, Phi Ngư sẽ phải uống say mất.”
“Chị tôi uống say cũng không liên quan gì đến anh.” Không ngờ Tô Hiểu Bách lại hằm hằm nhìn anh, nói ra những lời khiến người khác kinh hoàng như thế, “Đối với chị tôi, anh mãi mãi là người ngoài, chúng tôi là người một nhà. Từ nhỏ đến lớn hai chúng tôi luôn nương tựa nhau mà sống, tại sao anh lại xuất hiện? Tại sao lại phá hoại cuộc sống của chúng tôi? Nếu không có anh, chị tôi vĩnh viễn chỉ nói chuyện với một mình tôi, tôi ghét anh, Quan Nhã Dương.”
Anh chỉ nghĩ cậu mang ý muốn chiếm hữu của đứa trẻ, nên lại gượng gạo cười rồi giải thích: “Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến việc phá hoại hai chị em em, sau khi anh kết hôn với Phi Ngư, cô ấy vẫn mãi mãi là chị em, mối quan hệ huyết thống giữa hai người, sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
“Hai người không thể kết hôn.” Tô Hiểu Bách cầm chai bia trong tay ném thẳng về phía anh, ánh mắt hằn học nhìn anh trừng trừng, “Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, dù chúng tôi không có quan hệ huyết thống, tôi và chị tôi cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
…
Sau đó cha là Quan Dịch Phong đã sắp xếp cho anh đến một trường ở Anh, lại liên lạc với một giáo viên tốt, rồi bắt anh đến Anh học, anh luôn ngưỡng mộ vị giáo sư đó, anh rất muốn sang Anh để học nhưng lại chẳng thể nào quên được Nguyên Phi Ngư, đây là điều luôn khiến anh cảm thấy vô cùng phiên não, cũng quên béng đi phải kể chuyện đó với Nguyên Phi Ngư.
Nửa năm tiếp theo anh vẫn ở bên Nguyên Phi Ngư, khiến Quan Dịch Phong không thể kiềm chế thêm được nữa, lập tức bay về thành phố S bắt người, anh giới thiệu Nguyên Phi Ngư với Quan Dịch Phong, với mục đích nuôi hy vọng, anh có thể cùng Nguyên Phi Ngư sang anh. Hồi trẻ Quan Dịch Phong gây dựng cơ nghiệp từ bàn tay trắng, lại dành nửa đời còn lại gây dựng tập đoàn Phong Hoa, rất đồng cảm và thích tính cách khắc khổ tự lập của Nguyên Phi Ngư, vì thế lập tức đồng ý, rồi còn sai người sắp xếp ổn thỏa cho Tô Hiểu Bách.
Nguyên Phi Ngư lại không nhẫn tâm bỏ Tô Hiểu Bách lại một mình, thoáng chút do dự, mặt sầu mày khổ nói với anh: “Từ bé đến giờ em và Hiểu Bách chưa từng xa nhau, thật sự em thấy không nỡ.”
“Vậy em nỡ chia tay anh sao?”. Anh cảm thấy không vui, giọng nói lại trở nên giận dỗi: “Hiểu Bách đã mười tám tuổi rồi, đủ tuổi công dân rồi, sao em còn phải quan tâm em ấy. Lẽ nào ngay cả sau khi chúng ta lấy nhau, em cũng định ở cùng em ấy, mà vứt anh sang một bên ư?”.
“Chúng em luôn dựa vào nhau mà sống, anh không thể hiểu được tình cảm đó đâu.” Nguyên Phi Ngư lầm rầm đáp lại.
“Đúng, anh không tài nào hiểu được, tình cảm của em và Hiểu Bách vô cùng sâu sắc, vậy còn chúng ta? Tình cảm của hai ta thì sao? Em nghĩ là trò đùa sao?”. Anh bắt đầu nở nụ cười lạnh.
“Quan Nhã Dương, anh đừng bất chấp lý lẽ như thế.” Nguyên Phi Ngư nói xong, liền quay người bỏ đi.
Sau đó họ đã giận nhau rất lâu, chẳng thèm liên lạc với nhau, không đếm xỉa gì đến nhau, dù gặp mặt trong trường Nguyên Phi Ngư cũng giả bộ như không nhìn thấy anh, ngay tức khắc xoay người rẽ sang hướng khác.
Trường ở bên Anh gọi điện thúc giục mấy lần, cuối cùng vẫn là anh không chịu đựng được cảnh này, lại chủ động tìm cô giảng hòa, Nguyên Phi Ngư vẫn giận đùng đùng, trợn mắt nhìn anh: “Rõ ràng anh biết em coi trọng Hiểu Bách, cũng rất coi trọng anh, nên không thể chịu đựng được thái độ đó của anh.”
“Vậy rốt cuộc em lựa chọn người em ‘coi trọng’ hay là ‘cũng rất coi trọng’?”. Anh túm tay cô, bức hỏi cô như một đứa trẻ.
“Em vốn muốn chọn ‘coi trọng’, nhưng sau này nghĩ lại người ‘cũng rất coi trọng’ cũng rất tốt, con người ta phải lớn lên, em can dự vào quá nhiều cũng không tốt, cho nên em quyết định đi cùng người em ‘cũng rất coi trọng’ đi.” Nguyên Phi Ngư lắc đầu thật mạnh nói ra những lời ấy, “Hơn nữa, ‘coi trọng’ cũng đã đồng ý với em rồi, đồng chí ‘cũng rất coi trọng’, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
“Hóa ra em đã có quyết định rồi, vậy tại sao còn giả bộ tức giận như thế, giày vò anh sao?”. Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi, vuốt ve đi vuốt ve lại khuôn mặt cô. “Nguyên Phi Ngư, em không đi làm diễn viên, thật là một tổn thất quá lớn.”
….
Hiểu Bách hôn Tần Lạc…
Tại sao Hiểu Bách lại hôn Tần Lạc?
“Phi Ngư… Hiểu Bách hôn tớ rồi… Phi Ngư, cậu thấy Hiểu Bách có thích tớ không?”.
Những lời Tần Lạc nói ban sáng cứ như thước phim được quay lại, cứ quấn chặt suy nghĩ của cô, Hiểu Bách thích Tần Lạc, muốn phát triển với cô ấy thêm một bước nữa, đây rõ ràng là chuyện cô đang mong muốn, nhưng chẳng biết tại sao nó lại khiến cô có cảm giác bức bối khó chịu không vui đến vây, tiềm thwucs lại cho rằng Hiểu Bách đang viện cớ, là nó uống say rồi, nhất định là say rồi, nếu không sẽ không làm chuyện như thế… Hiểu Bách là một cậu bé tốt bụng lương thiện, nó chỉ là một thằng nhóc mà thôi, sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai, không làm tổn thương cô, càng không làm tổn thương đến Tần Lạc đáng thương đâu…
Là vậy sao?
Là vậy sao?
Là… như vậy… sao…
Trong lòng cô cứ thầm tìm đủ các cách viện cớ để tự thuyết phục mình, trong lòng vẫn tồn tại một cảm giác may mắn, mồ hôi túa khắp cơ thể, cảm giác mệt mệt mỏi uể oải không thể khống chế được, lát sau dạ dày lại bắt đầu quặn đau từng cơn từng cơn, cô liền lê mình đi vào phòng lấy thuốc đau dạ dày.
Lấy được thuốc, lại loạng choạng đi từ trong phòng ra phòng khách, ngồi thẫn thờ trên sofa một hồi mới phát hiện ra không có nước, lại nhấc mình đứng lên đi vào bếp rót nước, dáng vẻ vẫn loạng choạng như thế, quên cả đi dép, chân trần trên sàn nhà giá lạnh mà vẫn chẳng cảm thấy gì, khi rót nước, thậm chí cốc cũng quên cầm theo, lại thò hẳn tay xuống vòi nước nóng. Dòng nước nóng bỏng chảy trên tay, lập tức phản xạ có điều kiện cô rụt tay lại, động tác này quá mạnh, không cẩn thận đụng phải chiếc cốc đặt bên cạnh máy nước, chiếc cốc bằng thủy tinh lại mỏng, rời từ trên kệ bếp không quá cao xuống, phát ra tiếng “choang” chói tai, mảnh vụn tung tóe khắp nơi. Nghe thấy âm thanh này, cô chợt hoang mang, bước chân vô thức di chuyển, đôi chân trần chẳng may giẫm phải đúng mảnh vỡ thủy tinh, cơn đau nhói đâm thấu tim gan, máu đỏ tươi từ từ loang ra gan bàn chân.
Bàn tay bị bỏng đau rát, lại thêm gan bàn chân giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh đau buốt, dạ dày cũng đau âm ỉ, con tim cũng nhói từng cơn, khắp cơ thể dường như không có chỗ nào tốt, tất cả đều đang ở tình trạng báo động, Nguyên Phi Ngư nhấc chân lên, bước thấp bước cao đi ra bên ngoài, đi đến cửa phòng bếp thì hoàn toàn kiệt sức, cả người đổ ập xuống sàn nhà, đột nhiên ôm mặt, khóc rống lên.
Thế giới này rộng lớn đến vậy, có biết bao người không hiểu rõ, tại sao chỉ có cô phải sống cảnh ngộ khó khăn thế này?
Cô tiếp tục sống vốn là một sai lầm?
Nếu năm đó người chết dưới bánh xe kia là cô, không phải là Phi Hổ người em đáng yêu nhất, có phải cô sẽ sớm được đầu thai thành người khác rồi, có thể làm những việc mình muốn, có thể trở nên hạnh phúc hơn?
Quan Nhã Dương dùng chìa khóa chẳng biết ai đã gửi đến công ty anh để mở cánh cửa chống trộm màu đỏ, liền nhìn thấy Nguyên Phi Ngư ngã trước cửa phòng bếp, hai tay ôm mặt, khóc đến mức sắp ngất đi, trong đầu anh vốn đã chuẩn bị tâm lý đến để chất vấn cô, bỗng chốc những thứ đó đã bay lên đến chín tầng mây xanh, trái tim bị thít chặt, vội vã xông đến đỡ lấy Nguyên Phi Ngư: “Nguyên Phi Ngư, sao em lại khóc?”. Cùng lúc anh phát hiện dưới chân cô có máu, gan bàn chân giẫm phải mảnh vỡ thủy tinh, vết máu kéo dài đến tận phòng bếp, đâu đâu cũng thấy mảnh vỡ thủy tinh, thoáng chốc hiểu ra chuyện gì vừa mới xảy ra.
“Lần nào gặp em, em cũng thảm hại thế này, Nguyên Phi Ngư, em không thể sống tốt hơn được ư?”.
Anh vừa tức giận vừa đau lòng hét lên, chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt sững sờ của cô, cúi người bế cô dậy, nhẹ nhàng đặt lên sofa trong phòng khách, sau đó quay người đảo mắt tứ phía tìm kiếm thứ có thể trị thương, nhưng tìm đến nửa ngày trời vẫn chẳng thấy thứ gì, anh đành trở lại phòng khách, sắc mặt tái xanh hỏi cô mặt mày đẫm lệ: “Hộp thuốc ở đâu?”.
Mắt Nguyên Phi Ngư nhìn chằm chằm không chớp vào Quan Nhã Dương, thấy anh từ trong phòng lại quay ra đứng trước mặt mình, mới như bừng tỉnh mộng, lúc ấy mới tin mình không phải bị ảo giác, đôi mắt ầng ậng nước, hỏi: “Sao… sao anh lại vào được đây?”. Cô chắc chắn mình không mở cửa cho anh vào, cũng chắc chắn cửa được đóng rất chắc.
“Trước tiên đừng bận tâm đến chuyện này, hộp thuốc để ở đâu? Chân em vẫn đang chảy máu kìa…”. Quan Nhã Dương quỳ gối xuống, nâng chân cô lên nhìn, mấy mảnh vỡ thủy tinh đâm rất sâu, máu vẫn đang chảy không ngừng, anh không kiềm chế được liền hít một hơi lạnh, ngẩng đầu tức tối hét với cô: “Bị thương thế này, em không có cảm giác gì hả? Tại sao không gọi 120… hay gọi cho anh, khóc thì có tác dụng gì chứ?”. Gào thét mấy câu, anh thấy nước mắt còn vương đầy trên mặt Nguyên Phi Ngư thì cáu kỉnh thở một tiếng dài thườn thượt, rồi lại bế cô vào lòng, đi ra phía cửa, “Thôi, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Cơ thể lại bị bế bổng lên, Nguyên Phi Ngư kinh hãi thét lớn, hai tay bất giác níu chặt vạt áo anh, lắc đầu liên tục, giọng run rẩy khẩn nài: “Em không muốn đến bệnh viện, đừng đưa em đến bệnh viện…”.
Mọi suy nghĩ của Quan Nhã Dương đều là vết thương dưới lòng bàn chân cô, những mảnh vỡ thủy tinh rỏ máu cơ hồ đâm thẳng vào tim anh, khiến con tim đau nhói, anh ôm chặt người đang run rẩy kia, mặc sự kháng cự của cô, im lặng không nói, đi như bay ra cửa.
Chẳng biết phóng qua bao nhiêu cột đèn đường, đến bệnh viện gần nhà Nguyên Phi Ngư nhất thì mới mất đúng năm phút, Quan Nhã Dương đã lo lắng đến mức mồ hôi túa đầy đầu, một tay mở xe, còn tay kia nắm chặt tay Nguyên Phi Ngư, còn không ngừng nghiêng đầu hỏi han: “Đau lắm phải không? Cố gắng một chút, sắp đến nơi rồi.”
Nguyên Phi Ngư sớm đã đau đên mức tê dại, nhìn thấy mồ hôi mồ kê túa khắp người Quan Nhã Dương, dáng vẻ cực kỳ lo lắng thì bất giác trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp, sống mũi cay cay, nước mắt lại lần nữa dâng đầy khóe mắt, khẽ lắc đầu: “Không đau đâu…”
Cảm giác được người khác quan tâm thật kỳ diệu, nhưng, Quan Nhã Dương, anh không cần phải đối xử tốt với em như thế, em không đáng… Cô nghĩ như thế, nên cơn xúc động trong lòng lại trào dâng rồi khóc nấc lên, cũng chẳng nói thêm lời nào khác, chỉ cố gắng nắm chặt tay anh.
“Nếu không đau tại sao em lại khóc như thế? Nguyên Phi Ngư, em đừng có cố tỏ ra vậy nữa…”. Nước mắt cô rơi khiến Quan Nhã Dương rối bời lo lắng, may mà lúc này cũng đến bệnh viện rồi, anh mở cửa xe, lại vòng sang bên kia bế cô ra, rồi chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Y tá trong bệnh viện bị bộ dạng của anh dọa cho khiếp hãi, lại thêm chân Nguyên Phi Ngư đang nhỏ máu, khiến ai nấy đều nghĩ rằng bệnh nặng, đợi đến khi vào phòng chẩn trị rồi mới biết hóa ra chỉ là bị mảnh vỡ thủy tinh đâm phải, cảm thấy cười không được mà khóc cũng chẳng xong, nhưng vẫn nghiêm túc xử lý vết thương cho cô.
Trong khi mảnh vỡ thủy tinh găm vào chân Nguyên Phi Ngư được lấy ra, Quan Nhã Dương luôn nắm chặt tay cô, cùng với động tác của bác sĩ, sắc mặt anh càng trở nên nhợt nhạt, trắng bệch, khiến y tá đứng bên cạnh hỗ trợ không kiềm chế được cũng hỏi vẻ quan tâm: “Anh à, anh không sao chứ? Trông có cảm giác anh còn đau hơn đấy.”
* * *
Đến lúc trở về nhà Nguyên Phi Ngư thì trời đã sẩm tối, Quan Nhã Dương đặt Nguyên Phi Ngư ngồi trên sofa, tình cờ liếc nhìn thấy lọ thuốc đau dạ dày được đặt trên bàn uống nước gần sofa, đầu mày vừa mới giãn ra giờ lại cau chặt: “Em uống thuốc đau dạ dày? Dạ dày bị đau sao? Vừa rồi ở bệnh viện sao em không nói?”.
“Không sao, vì mấy hôm nay ăn uống thất thường nên dạ dày mới không ổn định đấy mà, giờ không sao rồi.”Giọng Nguyên Phi Ngư rất khẽ, cơ thể co cụm lại vào một góc sofa rộng lớn, chân bị băng bó to như miếng chả giò trông rất khó chịu, nhưng vì vẫn còn đau nên chẳng còn cách nào khác. Vết bỏng trên tay cũng được bác sĩ xử lý cẩn thận, cơn đau dạ dày cũng bắt đầu trở thành thói quen, cảm giác giờ cũng tốt hơn nhiều, cho nên cô không thấy lo lắng nữa, “Thật mà.” Cô ngẩng đầu lên nói lại lần nữa.
Nhưng Quan Nhã Dương lại không vì lời cô nói mà yên tâm hơn, sắc mặt càng thêm xám xịt, nói ra từng lời từng lời như nghiến răng nghiến lợi: “Ý em tức là, em không ăn cơm, để bụng đói nên phải uống thuốc dạ dày?”.
Đúng là chẳng muốn ăn gì cả, nhưng Nguyên Phi Ngư nhìn thấy bộ mặt xám xịt của anh lại không dám nói thực, “Cũng không phải là không ăn gì.”
“Nguyên Phi Ngư, sao em cứ làm người khác phải lo lắng cho em vậy.” Quan Nhã Dương rõ ràng không tin lời cô, thở dài một cái, xoay người đi vào bếp.
Vì để tạo ra hiện trường giả là bản thân mình thực sự muốn đi du lịch, Nguyên Phi Ngư đều lôi hết đồ ăn trong bếp, đem chia cho hàng xóm lầu trên nhà dưới, dọn dẹp sạch sẽ tủ lạnh một lượt, cũng chẳng mua thêm đồ ăn mới bỏ vào, Quan Nhã Dương đi lại một vòng chẳng tìm thấy bất cứ thứ gì, đành phải gọi đồ ăn bên ngoài.
Hiệu suất làm việc của nhà hàng cao cấp quả thực không ngờ, đồ ăn lập tức được đưa tới, canh thịt gà tỏa hương thơm ngào ngạt, món rau thanh đạm trông rất đẹp mắt được bày trong khay thủy tinh trong suốt, còn cả món cá chua ngọt, rất thịnh soạn, tất cả đều là những món Nguyên Phi Ngư thích ăn trước đây.
Cơm được xới vào bát gỗ, từng hạt từng hạt gạo trắng tinh, khiến người khác không thể kìm được mà muốn ăn. Đây cũng là thứ mà Nguyên Phi Ngư thích nhất, hồi trước khi dạ dày còn khỏe mạnh, thậm chí cô ăn được ba bát to liền, no đến mức không tài nào đứng thẳng người được, khiến Quan Nhã Dương là đàn ông cũng phải toát mồ hôi vì kinh hãi.
“Cho dù là thích, anh cũng không thể ăn đến mức như thế được, giờ chẳng phải là tai hại của ba năm buông thả sao.” Lần ấy họ đi ăn ở quán ăn vỉa hè, sau khi Quan Nhã Dương nhìn thấy Nguyên Phi Ngư ăn đến bốn đĩa tôm hùm, lại ăn thêm ba bát cơm nữa, còn chưa dừng lại ở đó tiếp tục gặm nhồm nhoàm món điểm tâm ở hai bên trái phải, cuối cùng không kiềm chế nổi đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Anh không hiểu, anh không hiểu đâu… đồ ăn ngon như thế này sao không ăn nhiều một chút, lỡ lần sau không được ăn nữa thì làm thế nào?”. Cô vừa nhồm nhoàm ăn vừa trợn mắt nhìn anh, cảm giác một đống đồ ăn từ từ được nhét vào bụng, vô cùng thỏa mãn.
Cuối cùng cô ăn đến mức không tài nào nhét nổi thêm nữa, vịn tường mà đi, mới cảm thấy bữa ăn đó thật là sung sướng.
Quan Nhã Dương nhìn cái bụng tròn lẳn của cô, không kiềm chế được mà xoa xoa hai cái, cười gian, nói: “Bụng to rồi, xem ra có đứng cũng không ngã được, chúng ta còn phải sớm chọn ngày cưới nữa chứ.”
. . .
Mảnh ký ức đấy bay xa cùng với mùi hương của đồ ăn, đến khi Nguyên Phi Ngư định thần trở lại, thấy mình đã được bế đến bàn ăn, Quan Nhã Dương đã cởi chiếc áo vest ra từ lúc nào, xắn ống tay áo lên cao, xới cho cô một bát cơm, lấy đũa đưa cho cô, lại cầm chiếc thìa múc canh gà vào chén rồi thổi nguội, đưa đến trước mặt cô.
Tính cách của anh không phải cực tốt gì, cũng thường hay nổi cáu, nói một vài lời vô tâm, nhưng khi thực sự cần ấm áp lại có thể ấm áp ngọt ngào đến tận xương tủy, khiến người khác không thể cầm lòng.
Trước đây khi hai người cùng ăn cơm, anh đều chăm chút quan tâm cô chu đáo như vậy, hình ảnh đó dù chỉ tồn tại trong ký ức cũng vô cùng ấm áp ngọt ngào. Từ nhỏ cô đã tự lập, kỳ thực không thích được người khác quan tâm, nhưng lại chỉ thích nhìn anh, mỗi lần ngồi đối diện anh, lặng lẽ nhìn an giữa làn hương thức ăn bao quanh, khuôn mặt thanh tú trở nên rất đỗi mềm mại, hiền hòa, khiến bữa ăn bất giác trở nên tuyệt vời vô chừng.
Họ ngồi ở bàn ăn, chẳng ai nói lời nào, trong phòng thinh lặng, cô có thể nghe rõ ràng tiếng tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ cũ đang phát ra từ trong phòng kháchc…
Cô lặng lặng nhìn Quan Nhã Dương đang ngồi ăn ở bên cạnh, bộ dạng thẫn thờ, giống như không rõ là thực hay ảo, nhưng cuối cùng cô vẫn cầm đũa gắp mấy hạt cơm đưa vào miệng.
Quan Nhã Dương thấy cô bắt đầu ăn, sắc mặt nhẹ nhõm hơn nhiều, gắp một đũa cá chua cay đã gỡ bỏ xương bỏ vào bát cô, “Nhà hàng mà em thích ăn nhất đóng cửa rồ, chẳng biết món cá nhà hàng này làm có hợp với khẩu vị của em không?”
Nguyên Phi Ngư nhìn thấy thịt cá trắng phau như tuyết được rưới thêm nước sốt, đầu mày chợt cau lại, “Kể từ khi vào làm ở thủy cung, em đã không thích ăn cá rồi.”
Thực tình không phải vì cô lập dị khác người, khi làm việc ở trong thủy này, đầu tiên là giám đốc trung tâm và nhân viên huấn luyện cùng thợ nặn đều không ăn cá, đến sau này ngay đến chị Trương ở quầy thu ngân cũng không ăn, chẳng có ai quy định gì cả, nhưng cũng chẳng biết tại sao “Nhân viên làm việc trong thủy cung đều không thể ăn cá” dần dần trở thành quy định bất thành văn của thủy cung.
Động tác Quan Nhã Dương chuẩn bị gắp một đũa cá bất giác ngừng lại, sau đó đứng lên, bê đĩa cá đi, trút vào thùng rác trong bếp.
“Quan Nhã Dương…”, Nguyên Phi Ngư bị hành động của anh dọa cho thảng thốt, ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đẹp của anh không hề biểu hiện chút tâm trạng nào, sắc mặt lạnh lùng, không tài nào nhận ra cảm xúc chân thật ẩn giấu trong đó: “Chẳng phải anh cũng rất thích ăn cá sao? Em không ăn cũng đừng đổ bỏ như thế chứ…”.
Quan Nhã Dương đứng cạnh bàn ăn, cầm giấy ăn lau sạch dầu mỡ còn dính trên tay, giọng nói trở nên bình thản: “Ăn cá phiền phức như thế này, trước nay anh chưa từng thích ăn cá.”
“Anh không thích?”. Nguyên Phi Ngư sững người, trong ký ức mỗi lần đi ăn cùng anh, anh đều gọi món cá, tại sao lại không thích được chứ? “Anh không thích, vậy tại sao lần nào đi ăn anh cũng gọi cá?”.
“Vì em thích.” Anh ngồi xuống ghế, khe khẽ thở một tiếng dài thườn thượt.
Nguyên Phi Ngư lại lần nữa sững người, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhưng từ sâu thẳm trong trái tim chợt trào ra cảm giác đau đớn mơ hồ, tròng mắt cũng dần trở nên ướt rườn rượt.
Từng ở bên nhau một thời gian dài như thế, cô lai hoàn toàn không biết một chút nào, hoặc cũng có thể nói, từ trước đến nay cô chưa từng để ý, tâm tư của cô từ trước đến nay đều đặt vào Tô Hiểu Bách, còn anh ở bên cô, giống như đang sắm vai người theo đuổi, yêu thương chiều chuộng cô, bất kể là khi nào, chỉ cần cô xoay người bỏ đi còn anh sẽ vẫn mãi đứng đó.
Cô ở bên anh luôn luôn được yêu thương chiều chuộng, thế mà chưa từng biết là trước đây bản thân mình lại tồi tệ đến vậy.
Mỹ vị trước mặt đột nhiên biến thành thứ gì đó thật mỉa mai, cô buông đũa xuống, cúi đầu không dám nhìn anh, khẽ hỏi: “Quan Nhã Dương, anh không hận em sao?”.
“Em thấy thế nào?”, Quan Nhã Dương nhìn cô, đôi mắt đen láy có rất nhiều cảm xúc đan xen, nhét đôi đũa cô vừa buông xuống vào tay cô trở lại, “Giờ anh không muốn nói đến chuyện này, ăn xong trước đã.”
Sau khi ăn xong, Nguyên Phi Ngư được anh bế trở lại sofa trong phòng khách, sau đó pha một tách trà nóng đưa cho cô, còn Quan Nhã Dương lại không một phút nào nghỉ ngơi, đứng dậy xắn tay áo đi quét dọn mảnh vỡ thủy tinh trong bếp.
Anh không sành chuyện nhà, động tác quét dọn cũng rất gượng gạo, nhưng lại cực kỳ cố gắng nghiêm túc, đợi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, anh mới cầm tách cà phê ngồi xuống cạnh Nguyên Phi Ngư, cầm điều khiển mở ti vi, tập trung xem tin tức tài chính, hoàn toàn không có ý rời khỏi đây.
Mùi hương của trà và cà phê hòa trộn làm một, vấn vít quanh hai người, tuy chẳng ai nói gì, tin tức tài chính phát trên ti vi cũng phát liên tục, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác ấm cúng, Nguyên Phi Ngư chợt cảm thấy ảo giác, nếu giữa họ không có bất kỳ trở ngại nào, nếu thực sự kết hôn với nhau, có phải đều ngày ngày ăn cơm cùng nhau, ngồi trên sofa uống trà xem ti vi, tận hưởng những tháng ngày ấm áp, ngọt ngào và hạnh phúc?
“Quan Nhã Dương…”, Nguyên Phi Ngư bê chiếc cốc sứ, thử gọi anh một tiếng, giọng có vẻ không mấy tự nhiên: “Em muốn uống cà phê.”
“Không được.” Quan Nhã Dương chẳng ngoái đầu lại, lập tức cự tuyệt yêu cầu của cô, “Uống cà phê buổi tối sẽ không tốt cho giấc ngủ.”
“Vậy tại sao anh lại uống?”. Cô bất mãn phản kháng, giọng điệu ngọt ngào đáng yêu dường như ẩn giấu đã lâu trong cổ họng cô giờ được phát ra, khiến cổ họng chợt đau nhói, hơi ngưa ngứa.
Bàn tay bê tách cà phê của Quan Nhã Dương chợt căng cứng, trên khuôn mặt tuấn tú kia nhuốm nét gượng gạo, quay đầu lại nhìn cô một cái, rồi lại lập tức quay sang xem ti vi, “Anh sắp phải trở về công ty tăng ca, có chút chuyện vẫn chưa giải quyết xong.”
“Chuyện vẫn chưa giải quyết xong, thế tại sao đột nhiên anh lại đến nhà em? Còn nữa, tại sao anh lại có chìa khóa nhà em?”, Nguyên Phi Ngư nhấp một ngụm trà xanh, buột miệng hỏi vấn đề mà mình thấy kỳ lại từ lâu rồi.
“Không biết ai gửi chìa khóa nhà em ở chỗ công ty anh, còn viết cả địa chỉ nhà em lên tấm thiếp nữa, nói hãy chăm sóc em thật tốt.” Kỳ thực sáng nay anh nhận được một cái túi, trong túi có một tấm danh thiếp, một chiếc chìa khóa, còn cả nội y của con gái nữa, anh mở chiếc túi đó ngay tại phòng làm việc, đúng lúc mấy vị quản lý bộ phận tài vụ của công ty và thư ký đều có mặt, tất cả mọi người đều trông thấy đồ lót của phụ nữ, lập tức dùng ánh mắt vừa kỳ lạ vừa mờ ám nhìn anh cả nửa ngày trời, đến tận giờ nghĩ lại, anh vẫn nhớ lại cảnh mình lúc đó khóc không được cười cũng chẳng xong. Anh đặt tách cà phê xuống, day day nhẹ huyệt thái dương: “Anh nghĩ đây là trò của Tần Lạc.”Kích cỡ đồ lót hoàn toàn vừa khít với người Nguyên Phi Ngư, ngoài Tần Lạc ra, thực sự anh chẳng thể nghĩ ra được ai khác, vừa hiểu rõ Nguyên Phi Ngư lại thêm đi làm cái chuyện như thế.
Nguyên Phi Ngư suy nghĩ vẩn vơ, sáng sớm Tần Lạc mới gọi điện thoại cho mình, nó bảo sẽ cho mình một sự ngạc nhiên đáng mừng, vậy niềm vui mà nó trao tặng lẽ nào chính là Quan Nhã Dương?
Nghĩ đến đó, cô lại nghĩ đến lúc nói chuyện với Tần Lạc, chuyện Tô Hiểu Bách hôn nó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chuyện không hay cứ vấn vít cả ngày trời trong đầu cô lại chợt ùa về, khiến tay cô run lên bần bật.
“Sao vây?”, Quan Nhã Dương nhận ra sự bất thường của cô, quay đầu lại hỏi vẻ quan tâm:” Vết thương lại đau phải không?”.
“Không… không phải.” Cô cố gắng kìm nén thứ cảm xúc đang trào dâng trong lòng lại, nhích người sang bên, đặt cốc xuống, “Đúng là Tần Lạc rồi, chỉ có cậu ấy mới có chìa khóa riêng của nhà em, hôm qua đi du lịch Nhật Bản rồi… đi cùng với Hiểu Bách.”
“Anh biết. trước đó anh đã phái người điều tra lịch trình của cậu ấy, biết cậu ấy không có nhà, mới dám đến, hình như cậu ấy không thích anh, anh không muốn làm khó em.” Quan Nhã Dương nói xong, khóe miệng khẽ nhướng cao tạo thành một nét cười, nụ cười rất nhẹ, nhưng lại tỏ vẻ chán nản vô vọng.
Trước nay anh không biết mình đã đắc tội gì với Tô Hiểu Bách, giữa họ chưa từng giao lưu gặp gỡ gì, có một lần duy nhất khi đang ở bên cạnh Nguyên Phi Ngư thì cũng chẳng xảy ra xung đột, có điều anh thực sự không thích ánh mắt mà Tô Hiểu Bách nhìn Nguyên Phi Ngư, không biết có phải anh nghĩ nhiều hay không, chỉ cảm thấy ánh mắt thân thiết nồng nàn của Tô Hiểu Bách hoàn toàn không phải là ánh mắt giữa chị em nên có, vả lại mỗi lần có anh ở đó, Tô Hiểu Bách đều có ý tỏ ra thân thiết Nguyên Phi Ngư, Nguyên Phi Ngư rất yêu chiều cậu ta, tất cả những điều đó đều làm anh cảm thấy không thoải mái, nhưng thực sự anh cho rằng, Tô Hiểu Bách không thích anh, là vì một chuyện khác.
Lần sinh nhật Tô Hiểu Bách mười bảy tuổi, Tần Lạc đã đặt chỗ tại KTV, tổ chức cả một buổi sinh nhật hoành tráng, Nguyên Phi Ngư cũng rất vui, còn đặc biệt bảo Tô Hiểu Bách mời các bạn học cùng đến tham dự, hôm đó rất đông người, nam thanh nữ tú hát ca vui vẻ, mãi đến tận đêm khuya.
Trong khi anh đang đi vào toilet, liền đụng Hiểu Bách đứng ở hành lang, Tô Hiểu Bách cầm một chai bia, khuôn mặt đỏ hồng, dựa vào tường ở gần cửa toilet, giơ tay ra để cản đường anh lại.
“Hiểu Bách, em không vào sao? Mọi người đang đợi em cắt bánh gato đấy.” Anh chợt thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn cố giữ phong độ, mỉm cười hòa nhã nói với cậu, “Nếu còn chưa cắt bánh gato, Phi Ngư sẽ phải uống say mất.”
“Chị tôi uống say cũng không liên quan gì đến anh.” Không ngờ Tô Hiểu Bách lại hằm hằm nhìn anh, nói ra những lời khiến người khác kinh hoàng như thế, “Đối với chị tôi, anh mãi mãi là người ngoài, chúng tôi là người một nhà. Từ nhỏ đến lớn hai chúng tôi luôn nương tựa nhau mà sống, tại sao anh lại xuất hiện? Tại sao lại phá hoại cuộc sống của chúng tôi? Nếu không có anh, chị tôi vĩnh viễn chỉ nói chuyện với một mình tôi, tôi ghét anh, Quan Nhã Dương.”
Anh chỉ nghĩ cậu mang ý muốn chiếm hữu của đứa trẻ, nên lại gượng gạo cười rồi giải thích: “Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến việc phá hoại hai chị em em, sau khi anh kết hôn với Phi Ngư, cô ấy vẫn mãi mãi là chị em, mối quan hệ huyết thống giữa hai người, sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
“Hai người không thể kết hôn.” Tô Hiểu Bách cầm chai bia trong tay ném thẳng về phía anh, ánh mắt hằn học nhìn anh trừng trừng, “Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, dù chúng tôi không có quan hệ huyết thống, tôi và chị tôi cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
…
Sau đó cha là Quan Dịch Phong đã sắp xếp cho anh đến một trường ở Anh, lại liên lạc với một giáo viên tốt, rồi bắt anh đến Anh học, anh luôn ngưỡng mộ vị giáo sư đó, anh rất muốn sang Anh để học nhưng lại chẳng thể nào quên được Nguyên Phi Ngư, đây là điều luôn khiến anh cảm thấy vô cùng phiên não, cũng quên béng đi phải kể chuyện đó với Nguyên Phi Ngư.
Nửa năm tiếp theo anh vẫn ở bên Nguyên Phi Ngư, khiến Quan Dịch Phong không thể kiềm chế thêm được nữa, lập tức bay về thành phố S bắt người, anh giới thiệu Nguyên Phi Ngư với Quan Dịch Phong, với mục đích nuôi hy vọng, anh có thể cùng Nguyên Phi Ngư sang anh. Hồi trẻ Quan Dịch Phong gây dựng cơ nghiệp từ bàn tay trắng, lại dành nửa đời còn lại gây dựng tập đoàn Phong Hoa, rất đồng cảm và thích tính cách khắc khổ tự lập của Nguyên Phi Ngư, vì thế lập tức đồng ý, rồi còn sai người sắp xếp ổn thỏa cho Tô Hiểu Bách.
Nguyên Phi Ngư lại không nhẫn tâm bỏ Tô Hiểu Bách lại một mình, thoáng chút do dự, mặt sầu mày khổ nói với anh: “Từ bé đến giờ em và Hiểu Bách chưa từng xa nhau, thật sự em thấy không nỡ.”
“Vậy em nỡ chia tay anh sao?”. Anh cảm thấy không vui, giọng nói lại trở nên giận dỗi: “Hiểu Bách đã mười tám tuổi rồi, đủ tuổi công dân rồi, sao em còn phải quan tâm em ấy. Lẽ nào ngay cả sau khi chúng ta lấy nhau, em cũng định ở cùng em ấy, mà vứt anh sang một bên ư?”.
“Chúng em luôn dựa vào nhau mà sống, anh không thể hiểu được tình cảm đó đâu.” Nguyên Phi Ngư lầm rầm đáp lại.
“Đúng, anh không tài nào hiểu được, tình cảm của em và Hiểu Bách vô cùng sâu sắc, vậy còn chúng ta? Tình cảm của hai ta thì sao? Em nghĩ là trò đùa sao?”. Anh bắt đầu nở nụ cười lạnh.
“Quan Nhã Dương, anh đừng bất chấp lý lẽ như thế.” Nguyên Phi Ngư nói xong, liền quay người bỏ đi.
Sau đó họ đã giận nhau rất lâu, chẳng thèm liên lạc với nhau, không đếm xỉa gì đến nhau, dù gặp mặt trong trường Nguyên Phi Ngư cũng giả bộ như không nhìn thấy anh, ngay tức khắc xoay người rẽ sang hướng khác.
Trường ở bên Anh gọi điện thúc giục mấy lần, cuối cùng vẫn là anh không chịu đựng được cảnh này, lại chủ động tìm cô giảng hòa, Nguyên Phi Ngư vẫn giận đùng đùng, trợn mắt nhìn anh: “Rõ ràng anh biết em coi trọng Hiểu Bách, cũng rất coi trọng anh, nên không thể chịu đựng được thái độ đó của anh.”
“Vậy rốt cuộc em lựa chọn người em ‘coi trọng’ hay là ‘cũng rất coi trọng’?”. Anh túm tay cô, bức hỏi cô như một đứa trẻ.
“Em vốn muốn chọn ‘coi trọng’, nhưng sau này nghĩ lại người ‘cũng rất coi trọng’ cũng rất tốt, con người ta phải lớn lên, em can dự vào quá nhiều cũng không tốt, cho nên em quyết định đi cùng người em ‘cũng rất coi trọng’ đi.” Nguyên Phi Ngư lắc đầu thật mạnh nói ra những lời ấy, “Hơn nữa, ‘coi trọng’ cũng đã đồng ý với em rồi, đồng chí ‘cũng rất coi trọng’, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
“Hóa ra em đã có quyết định rồi, vậy tại sao còn giả bộ tức giận như thế, giày vò anh sao?”. Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi, vuốt ve đi vuốt ve lại khuôn mặt cô. “Nguyên Phi Ngư, em không đi làm diễn viên, thật là một tổn thất quá lớn.”
….
/36
|