“Không phải người có tình cuối cùng cũng trở thành phu thê, mà chính xác là người có duyên cuối cùng sẽ nên nghĩa vợ chồng”
Cả một đêm gần như thức trắng trong viện, Lam nghĩ về cô và Khang và chuyện của những ngày đã trôi về phía cũ. Trước kia, cô thực sự cho rằng yêu một người là phải sống tới răng long đầu bạc, trăm năm hạnh phúc với người ấy. Nhưng cô và anh cuối cùng vẫ cứ đi lướt qua nhau rồi dần trở thành quên lãng. Tất cả những tiếng cười nói vui vẻ, đôi bàn tay nắm chặt, ánh mắt đắm đuối nhìn nhau, những chiếc ôm quyến luyến, những lời mắng yêu, giận dỗi cuối cùng cũng tan theo mây khói...Khoác thêm chiếc áo choàng mỏng, cô bước về phía ban công phòng bệnh. Những cơn gió mùa đông chẳng thể mang theo nỗi lòng của người con gái đi khỏi.
Nguyên thay áo Blouse như thường ngày, cô kìm lòng lại để lấy cho mình bình tĩnh rồi bước về phía phòng bệnh của An An. Đã không còn sớm nữa, nhưng cả Hà Nội vẫn còn đang ngái ngủ bởi sương đêm vẫn chưa tan, nắng mùa đông thì yếu ớt vô cùng. Hiện ra trước mắt cô là thân ảnh mỏng manh của Lam đang tựa vào ban công. Ánh mắt thả ra một nơi xa, vô định. Còn bé An An vẫn đang say giấc. Nhẹ nhàng bước về phía Lam, nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Hôm nay chị xin nghỉ ạ? Cháu cũng không có vấn đề gì lắm, nếu cần thiết chị có thể cho cháu ra viện.”
Lam xoay người lại, cô đã sớm nhận ra giọng nói của Nguyên. Từ tốn, cô đáp lại:
“ Không cần đâu em ạ. Cứ để con bé ở lại đây. Công việc có thể lo cả đời chứ một số chuyện thì lại không thể làm thế được. Dù sao, buổi chiều chắc là mẹ con bé cũng về tới Hà Nội.”
Ánh mắt Nguyên mở to sửng sốt:
“ Mẹ? Vậy chị là?”
Lam cười:
“ An An là một đứa trẻ rất đặc biệt mà người bạn thân của chị đã nhận nuôi từ làng trẻ. Bọn chị đều là mẹ nuôi của bé.”
Nguyên bỗng thấy có một chút mất mát trong lòng. Vậy lẽ nào cô đã cố ý gây sự với chồng mình? Và còn nghiễm nhiên khiến anh tức giận? Sao cô lại có thể có những hành động thiếu suy nghĩ và trẻ con đến vậy cơ chứ? Lam thấy Nguyên im lặng liền nói tiếp:
“ Chiều qua, anh Khang cũng qua đây. Nhưng không thấy em đâu. Chắc là em chưa biết, An An trên danh nghĩa là con gái nuôi của anh ấy.”
Có đôi phần khó chịu, Nguyên nói:
“ Dạ vâng. Hôm qua em về sớm, sợ chỉ cần về muộn rau cỏ ngon cũng bị người khác chọn mất.”
Đôi mày thanh tú của Lam khẽ chau lại. Dù Nguyên nói rất tự nhiên nhưng sao Lam cảm thấy trong câu nói ấy như có gai đâm vào cô vậy. Cô khéo léo đáp lại:
“ Làm vợ thật không dễ chút nào phải không em?”
“ Vậy sống độc thân chắc là càng khó khăn hơn chị nhỉ?”
Lam bật cười. Cô gái này thật là trẻ con, cô nói một thì Nguyên đáp lại hai. Cái gì mà rau cỏ ngon bị người khác chọn mất? Nếu người như cô muốn chọn thì đã không đến lượt Nguyên rồi. Chẳng cần suy nghĩ, Lam tiếp tục:
“ Để trở thành người phụ nữ của một người đàn ông thành công, điều duy nhất có thể làm là hy sinh và cho đi vô điều kiện thì mới có thể giành được hạnh phúc sau cùng. Chị thật sự ngưỡng mộ em rất nhiều Nguyên ạ.”
“ Chứ không phải chị không thích em chứ?”
“ Em là một cô gái đáng yêu, lại là vợ của anh Khang làm sao chị có thể không thích em được.”
Nói rồi Lam bước vào bên trong, Nguyên suy nghĩ thẫn thờ vài giây rồi cất tiếng:
“ Ngày mai em có thể mời chị tới nhà dùng cơm được không? Anh Khang đi vắng, có một mình em ở nhà nên cũng thấy buồn.”
Hơi lưỡng lự, cuối cùng Lam cũng đồng ý. Cô nghĩ rằng có một số việc tốt nhất cần phải nói rõ với cô gái trẻ này. Có thể cô và anh từng yêu nhau, nhưng không nhất thiết phải để người đến sau cũng bị đau như người đến trước!
......................
Chiều hôm sau Lam tới nhà Nguyên như đã hẹn. Căn nhà này cô biết, vì một ngày cách đây vài năm trước ông nội Khang đã từng đưa cô tới đây. Một thời từng đinh ninh mình là người sống trong đó, chỉ tới sau cùng mới biết mình chỉ là một người khách mà thôi. Hoá ra, theo thời gian có nhiều thứ hoàn toàn có thể thay đổi. Cô đã đi một chặng đường dài cùng Khang rồi họ lại lạc mất nhau. Hoá ra, không phải người có tình cuối cùng trở thành phu thê mà là người có duyên cuối cùng sẽ nên nghĩa vợ chồng. Cười buồn, Lam bước chậm rãi theo Nguyên vào trong căn biệt thự. Mang dáng dấp của chủ nhà, Nguyên cười dịu dàng và hỏi Lam:
“ Chị dùng trà hay cafe?”
“ Em cho chị xin một tách cafe là được rồi. Cảm ơn em nhé.”
Lam đặt túi quà chuẩn bị trước xuống bàn, trong lúc chờ Nguyên mang cafe ra, cô âm thầm đánh giá cách bài trí căn nhà. Chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng biết một tay là do Khang bài dựng. Anh là một người thích những thiết kế góc cạnh và yêu màu xanh. Toàn bộ căn nhà đều lấy màu xanh dương làm chủ đạo, một thời cô cũng từng yêu màu xanh ấy biết bao. Vì đơn giản đó là màu sắc mà anh vô cùng yêu thích! Anh từng nói với cô rằng chỉ cần khi buồn nhìn thấy một cái gì đó màu xanh thì sẽ thấy hy vọng được hiện hữu. Hy vọng của anh giờ đã được đặt trọn trong căn nhà này, bên cạnh một người con gái khác. Cô giờ chỉ là điểm mờ nhạt sẽ dần trôi vào quên lãng mà thôi.
Lam khẽ xoay người lại rồi mỉm cười với Nguyên và đón tách cafe đang toả hương trên tay. Hai người phụ nữ cùng ngồi xuống sofa, họ cùng yêu một người đàn ông chỉ là tình cảm ấy trái dòng, mỗi người mang theo một suy nghĩ khác. Lam cảm thấy mình nên mở lòng trước. Cô nói:
“ Thực ra thì chị và anh Khang không chỉ đơn thuần là bạn cũ.”
Có chút giật mình và khó hiểu, nhưng Nguyên vẫn gượng cười dịu dàng:
“ Vâng. Em cũng biết. Nhưng đó đã là chuyện của ngày hôm qua. Anh Khang không nói và em cũng không muốn hỏi. Em chỉ là một cô gái bình thường không thể tránh được những lúc hờn ghen vô cớ nhưng có ai lại đi ghen với quá khứ của chồng mình bao giờ? Huống hồ, chị còn chủ động nói vậy thì em nghĩ tình cảm đó đã không còn quan trọng nữa.”
“ Nếu chị nói rằng khoảng cách về thời gian chưa làm anh Khang quên chị. Nếu chị nói rằng hiện tại anh ấy vẫn yêu chị và chị cũng thế, còn em chỉ là một thế thân. Thì em sẽ nghĩ thế nào?”
Mặt Nguyên bỗng dưng tái nhợt. Đôi mắt nâu đang sũng nước chỉ sợ sẽ có giọt nước mắt nào vội rơi xuống mà thôi. Nghẹn ngào Nguyên nói:
“ Chị muốn gì?”
Lam bỗng bật cười:
“ Chị mới chỉ nói có như vậy mà em xem, mặt em đã tái nhợt thế kia rồi, thì thử hỏi còn bao người em sẽ chống đỡ thế nào? Em biết không, từ trước đến nay mọi sự lĩnh ngộ đều phải trả giá. Đến lúc mình lĩnh ngộ được ra điều đó thì bản thân đã chìm trong bể khổ mất rồi. Nhưng nếu không trải qua những việc đó thì mình sẽ mãi chẳng thể ngộ ra được điều đó.”
Nguyên vẫn chưa kịp hiểu ra điều gì thì Lam đã nói tiếp:
“ Tình cảm vốn là thứ không thể dựa dẫm được, bởi bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói. Giữa chị và chồng em trước đây đã là quá khứ. Lần này chị tới đây thực ra cũng có một số chuyện muốn nói với em.”
Nhấp môi tách cafe vẫn còn nóng, Lam nhìn Nguyên rồi tiếp lời:
“ Một người bạn trai tốt hay một người chồng tốt không phải vì anh ấy có bao nhiêu tiền, tài giỏi thế nào, tất cả những thứ ấy là việc riêng của anh ta. Cái quan trọng là có tình yêu hay không. Khi chị mới chỉ thử lòng em bằng những câu hỏi hồi nãy mà em đã đáp lại chị bằng câu trả lời đầy sửng sốt: Chị muốn gì?
Chị muốn gì? Nếu chị muốn liệu hạnh phúc của em có còn bình yên nữa không? Em đã bao giờ thử nghĩ chưa?”
Nguyên cúi đầu nhỏ giọng:
“ Em xin lỗi. Nhưng có phải chị đang nhắc nhở em cần phải đề phòng chị?”
Ánh mắt Lam có đôi chút đau thương:
“ Em nhầm rồi. Ngay cả khi chị muốn thì cũng chẳng thể cướp đi hạnh phúc của em. Chị chỉ có thể làm nó bị xáo trộn mà thôi. Em vốn rất ngây thơ và hiền lành. Nhưng điều đó lại là điểm yếu mà em đang nắm giữ. Có những chuyện em không nói thì người khác sẽ không bao giờ biết được. Anh Khang là một người đàn ông trách nhiệm. Chị từng yêu con người đó. Ngay cả bây giờ chị không phủ nhận việc chưa thể quên anh ấy. Nhưng vì yêu nên đã từng hiểu rõ, vì hiểu rõ mà biết mình chỉ tự chuốc lấy đau khổ. Anh ấy chẳng khác nào một tảng đá còn chị chẳng có cách nào, chỉ biết nhìn em làm anh ấy tan ra mà thôi.
Em đang không có niềm tin vào cuộc hôn nhân này, vô tình em đã để chị nhìn thấy rằng em không hề hạnh phúc. Đừng như thế được không? Em nghĩ mà xem, một người như anh ấy thì bất cứ nơi đâu cũng tìm được một người phụ nữ sẵn sàng hy sinh vì anh ấy, toàn tâm toàn ý yêu thương anh ấy. Nhưng sao anh ấy lại chọn em mà không phải bất kỳ ai? Có thể em không tin nhưng chị thì lại tin vào duyên phận.
Chị và em đều là phụ nữ, chỉ có điều chị hơn em ít nhiều kinh nghiệm. Có thể vì từng trải nên chị nhìn thấu đáo mọi chuyện hơn em. Hoặc cũng có thể vì em chưa thực sự nhận ra và hiểu rõ hạnh phúc hai người đang có. Nếu vì chị mà người khác không hạnh phúc, bản thân chị sẽ thấy khó chịu vô cùng. Cảm giác mình đang mang nợ ai đó vậy! Vì thế, lần này chị muốn em hiểu rằng giữa chị và anh Khang không hề có cái gọi là tình xưa nghĩa cũ, mong em đừng hiểu lầm bất cứ điều gì. Em, không ai khác phải là người tin tưởng anh ấy và mang lại hạnh phúc cho ngôi nhà này. Nhà của em, em phải giữ lấy. Không ai có thể làm thay em được. Còn nếu không ngoài kia có nhiều người con gái không tốt, họ có thể lấy đi nhà em, chồng em bất cứ khi nào nếu em không cần.”
“ Chẳng lẽ chị đã hết yêu anh ấy? Vậy ngay từ đầu khi trở về, giả sử em chưa hề xuất hiện liệu chị và anh ấy có bị gián đoạn một chặng đường tình cảm nữa hay không?”
“ Không em ạ. Phải yêu lại người mình từng yêu giống như đọc lại một cuốn sách. Đã biết đáp án thì còn mong đọc lại nữa làm gì? Hơn nữa, Trịnh Cao Khang mà chị biết không phải là người thích quay đầu nhìn lại hơn nữa chị cũng chẳng còn tư cách để anh ấy nhìn lại nữa rồi. Cái anh ấy cần là một sự ổn định và bình yên. Có lẽ em đã làm anh ấy tin tưởng vào điều đó. Hôn nhân cần phải hoà hợp. Còn chị cũng là người có tự trọng riêng của mình. Nếu năm xưa chị ra đi khi chưa suy nghĩ kỹ càng thì giờ này trở về chị đã hiểu rõ rằng quyết định khi đó của mình là hoàn toàn đúng đắn. Đàn ông đều là loại động vật sinh lí, là loại người thực dụng. 99% các cuộc tình xa cách đều thất bại. Có điều không sao cả, vì con cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân trên thế giới này vô số. Anh ấy đã có một khởi đầu mới cùng em vậy thì chị sao lại phải bó mình để làm một kẻ xấu xen chân vào hạnh phúc của người khác? Chị hoàn toàn có đủ tự tin để tìm một hạnh phúc khác cho mình. Cũng như việc, một ngày chị sẽ lại yêu thậm chí còn cuồng nhiệt và say đắm. Vì thế, xin em đừng nghĩ về chị một cách khó chịu. Hãy nắm giữ hạnh phúc mà anh ấy trao cho em. Em thật sự là người may mắn Nguyên ạ.
Chị về nước cũng rất muốn biết liệu anh ấy có hạnh phúc hay không? Nếu anh ấy không hạnh phúc chị cũng rất muốn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Tuy nhiên Trịnh Cao Khang vẫn là Trịnh Cao Khang. Anh ấy không cho chị một cơ hội nào cả, còn chị cũng chẳng biết anh ấy có hạnh phúc hay không? Giờ đây cuộc sống của anh ấy chẳng còn liên quan gì tới chị nữa cho dù trước đây đã từng gắn bó với nhau.”
Nguyên cảm thấy tim mình nghẹt thở. Cô không thể ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống. Nghẹn ngào, giọng Nguyên khàn đặc và nói:
“ Em không thể sống thay cho cảm giác của anh ấy. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi chúng em bên nhau em nghĩ rằng chúng em đã có lúc hạnh phúc. Thật sự hạnh phúc. Nhưng cũng không tránh được đôi lúc anh ấy vẫn nghĩ về chị. Em vốn là người không thích phải tranh giành với ai bất cứ điều gì, em cũng không muốn tồn tại trong lòng những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng mỗi khi nhìn thấy chị em thấy mình rất mất tự tin. Cảm giác mọi thứ em đang có mong manh lắm, vì nó từng thuộc về chị. Lo sợ. Liệu em có phải là một người thế thân hay không? Hoặc anh ấy chọn em chỉ vì cần một người vợ trên danh phận? Em sợ điều đó. Rất sợ.”
“ Trong cuộc sống đôi khi con người ta so đo tính toán và dằn vặt về tình yêu. Nhưng trong hôn nhân những dằn vặt đó là thừa thãi. Chỉ cần em càng lao vào thì cơ hội sống sót sẽ càng cao. Tin chị đi. Và em cũng phải tin vào bản thân em và người em sẽ gắn bó cả đời nữa. Chị chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi, còn em là người phải hiểu.”
..............
Tiễn Lam về, Nguyên trở lại phòng và nghĩ lại những gì Lam nói. Liệu có phải như chị ấy nói hay không? Sao cô vẫn không cảm thấy tình yêu mà anh đã dành cho mình? Chỉ là quan tâm, chiều chuộng. Ngay cả một tiếng yêu anh cũng chưa nói cùng cô. Tình yêu vốn chưa bao giờ là lời hứa dễ dàng. Cô sẵn sàng hy sinh tất cả nếu anh cũng thế. Cô sẵn sàng làm người khờ dại nếu anh cũng trân trọng tình cảm của cuộc hôn nhân chớp nhoáng này. Nếu đó là tình yêu dẫu chỉ một chút thôi, cô cũng sẽ nắm chặt tay anh đi qua khó khăn này tới khó khăn khác không bao giờ buông lơi. Chỉ sợ chẳng được như Lam nói. Chỉ sợ cô vốn không hề tồn tại trong trái tim anh?
Với tay tìm số điện thoại của Khang mà cô đã gọi ngày hôm qua, Nguyên cố gọi nhưng chỉ là những tiếng chuông dài. Anh không hề nghe máy. Cô sai. Cô biết mình đã sai thảm hại nhưng không biết dùng cách nào để cho anh hiểu? Điều duy nhất Nguyên có thể làm là chờ đợi. Chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Bất giác, khoé mắt nhoè mi những dòng nước nóng hổi. Cô đang khóc cho sự trớ trêu của cuộc đời...
Cả một đêm gần như thức trắng trong viện, Lam nghĩ về cô và Khang và chuyện của những ngày đã trôi về phía cũ. Trước kia, cô thực sự cho rằng yêu một người là phải sống tới răng long đầu bạc, trăm năm hạnh phúc với người ấy. Nhưng cô và anh cuối cùng vẫ cứ đi lướt qua nhau rồi dần trở thành quên lãng. Tất cả những tiếng cười nói vui vẻ, đôi bàn tay nắm chặt, ánh mắt đắm đuối nhìn nhau, những chiếc ôm quyến luyến, những lời mắng yêu, giận dỗi cuối cùng cũng tan theo mây khói...Khoác thêm chiếc áo choàng mỏng, cô bước về phía ban công phòng bệnh. Những cơn gió mùa đông chẳng thể mang theo nỗi lòng của người con gái đi khỏi.
Nguyên thay áo Blouse như thường ngày, cô kìm lòng lại để lấy cho mình bình tĩnh rồi bước về phía phòng bệnh của An An. Đã không còn sớm nữa, nhưng cả Hà Nội vẫn còn đang ngái ngủ bởi sương đêm vẫn chưa tan, nắng mùa đông thì yếu ớt vô cùng. Hiện ra trước mắt cô là thân ảnh mỏng manh của Lam đang tựa vào ban công. Ánh mắt thả ra một nơi xa, vô định. Còn bé An An vẫn đang say giấc. Nhẹ nhàng bước về phía Lam, nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Hôm nay chị xin nghỉ ạ? Cháu cũng không có vấn đề gì lắm, nếu cần thiết chị có thể cho cháu ra viện.”
Lam xoay người lại, cô đã sớm nhận ra giọng nói của Nguyên. Từ tốn, cô đáp lại:
“ Không cần đâu em ạ. Cứ để con bé ở lại đây. Công việc có thể lo cả đời chứ một số chuyện thì lại không thể làm thế được. Dù sao, buổi chiều chắc là mẹ con bé cũng về tới Hà Nội.”
Ánh mắt Nguyên mở to sửng sốt:
“ Mẹ? Vậy chị là?”
Lam cười:
“ An An là một đứa trẻ rất đặc biệt mà người bạn thân của chị đã nhận nuôi từ làng trẻ. Bọn chị đều là mẹ nuôi của bé.”
Nguyên bỗng thấy có một chút mất mát trong lòng. Vậy lẽ nào cô đã cố ý gây sự với chồng mình? Và còn nghiễm nhiên khiến anh tức giận? Sao cô lại có thể có những hành động thiếu suy nghĩ và trẻ con đến vậy cơ chứ? Lam thấy Nguyên im lặng liền nói tiếp:
“ Chiều qua, anh Khang cũng qua đây. Nhưng không thấy em đâu. Chắc là em chưa biết, An An trên danh nghĩa là con gái nuôi của anh ấy.”
Có đôi phần khó chịu, Nguyên nói:
“ Dạ vâng. Hôm qua em về sớm, sợ chỉ cần về muộn rau cỏ ngon cũng bị người khác chọn mất.”
Đôi mày thanh tú của Lam khẽ chau lại. Dù Nguyên nói rất tự nhiên nhưng sao Lam cảm thấy trong câu nói ấy như có gai đâm vào cô vậy. Cô khéo léo đáp lại:
“ Làm vợ thật không dễ chút nào phải không em?”
“ Vậy sống độc thân chắc là càng khó khăn hơn chị nhỉ?”
Lam bật cười. Cô gái này thật là trẻ con, cô nói một thì Nguyên đáp lại hai. Cái gì mà rau cỏ ngon bị người khác chọn mất? Nếu người như cô muốn chọn thì đã không đến lượt Nguyên rồi. Chẳng cần suy nghĩ, Lam tiếp tục:
“ Để trở thành người phụ nữ của một người đàn ông thành công, điều duy nhất có thể làm là hy sinh và cho đi vô điều kiện thì mới có thể giành được hạnh phúc sau cùng. Chị thật sự ngưỡng mộ em rất nhiều Nguyên ạ.”
“ Chứ không phải chị không thích em chứ?”
“ Em là một cô gái đáng yêu, lại là vợ của anh Khang làm sao chị có thể không thích em được.”
Nói rồi Lam bước vào bên trong, Nguyên suy nghĩ thẫn thờ vài giây rồi cất tiếng:
“ Ngày mai em có thể mời chị tới nhà dùng cơm được không? Anh Khang đi vắng, có một mình em ở nhà nên cũng thấy buồn.”
Hơi lưỡng lự, cuối cùng Lam cũng đồng ý. Cô nghĩ rằng có một số việc tốt nhất cần phải nói rõ với cô gái trẻ này. Có thể cô và anh từng yêu nhau, nhưng không nhất thiết phải để người đến sau cũng bị đau như người đến trước!
......................
Chiều hôm sau Lam tới nhà Nguyên như đã hẹn. Căn nhà này cô biết, vì một ngày cách đây vài năm trước ông nội Khang đã từng đưa cô tới đây. Một thời từng đinh ninh mình là người sống trong đó, chỉ tới sau cùng mới biết mình chỉ là một người khách mà thôi. Hoá ra, theo thời gian có nhiều thứ hoàn toàn có thể thay đổi. Cô đã đi một chặng đường dài cùng Khang rồi họ lại lạc mất nhau. Hoá ra, không phải người có tình cuối cùng trở thành phu thê mà là người có duyên cuối cùng sẽ nên nghĩa vợ chồng. Cười buồn, Lam bước chậm rãi theo Nguyên vào trong căn biệt thự. Mang dáng dấp của chủ nhà, Nguyên cười dịu dàng và hỏi Lam:
“ Chị dùng trà hay cafe?”
“ Em cho chị xin một tách cafe là được rồi. Cảm ơn em nhé.”
Lam đặt túi quà chuẩn bị trước xuống bàn, trong lúc chờ Nguyên mang cafe ra, cô âm thầm đánh giá cách bài trí căn nhà. Chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng biết một tay là do Khang bài dựng. Anh là một người thích những thiết kế góc cạnh và yêu màu xanh. Toàn bộ căn nhà đều lấy màu xanh dương làm chủ đạo, một thời cô cũng từng yêu màu xanh ấy biết bao. Vì đơn giản đó là màu sắc mà anh vô cùng yêu thích! Anh từng nói với cô rằng chỉ cần khi buồn nhìn thấy một cái gì đó màu xanh thì sẽ thấy hy vọng được hiện hữu. Hy vọng của anh giờ đã được đặt trọn trong căn nhà này, bên cạnh một người con gái khác. Cô giờ chỉ là điểm mờ nhạt sẽ dần trôi vào quên lãng mà thôi.
Lam khẽ xoay người lại rồi mỉm cười với Nguyên và đón tách cafe đang toả hương trên tay. Hai người phụ nữ cùng ngồi xuống sofa, họ cùng yêu một người đàn ông chỉ là tình cảm ấy trái dòng, mỗi người mang theo một suy nghĩ khác. Lam cảm thấy mình nên mở lòng trước. Cô nói:
“ Thực ra thì chị và anh Khang không chỉ đơn thuần là bạn cũ.”
Có chút giật mình và khó hiểu, nhưng Nguyên vẫn gượng cười dịu dàng:
“ Vâng. Em cũng biết. Nhưng đó đã là chuyện của ngày hôm qua. Anh Khang không nói và em cũng không muốn hỏi. Em chỉ là một cô gái bình thường không thể tránh được những lúc hờn ghen vô cớ nhưng có ai lại đi ghen với quá khứ của chồng mình bao giờ? Huống hồ, chị còn chủ động nói vậy thì em nghĩ tình cảm đó đã không còn quan trọng nữa.”
“ Nếu chị nói rằng khoảng cách về thời gian chưa làm anh Khang quên chị. Nếu chị nói rằng hiện tại anh ấy vẫn yêu chị và chị cũng thế, còn em chỉ là một thế thân. Thì em sẽ nghĩ thế nào?”
Mặt Nguyên bỗng dưng tái nhợt. Đôi mắt nâu đang sũng nước chỉ sợ sẽ có giọt nước mắt nào vội rơi xuống mà thôi. Nghẹn ngào Nguyên nói:
“ Chị muốn gì?”
Lam bỗng bật cười:
“ Chị mới chỉ nói có như vậy mà em xem, mặt em đã tái nhợt thế kia rồi, thì thử hỏi còn bao người em sẽ chống đỡ thế nào? Em biết không, từ trước đến nay mọi sự lĩnh ngộ đều phải trả giá. Đến lúc mình lĩnh ngộ được ra điều đó thì bản thân đã chìm trong bể khổ mất rồi. Nhưng nếu không trải qua những việc đó thì mình sẽ mãi chẳng thể ngộ ra được điều đó.”
Nguyên vẫn chưa kịp hiểu ra điều gì thì Lam đã nói tiếp:
“ Tình cảm vốn là thứ không thể dựa dẫm được, bởi bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói. Giữa chị và chồng em trước đây đã là quá khứ. Lần này chị tới đây thực ra cũng có một số chuyện muốn nói với em.”
Nhấp môi tách cafe vẫn còn nóng, Lam nhìn Nguyên rồi tiếp lời:
“ Một người bạn trai tốt hay một người chồng tốt không phải vì anh ấy có bao nhiêu tiền, tài giỏi thế nào, tất cả những thứ ấy là việc riêng của anh ta. Cái quan trọng là có tình yêu hay không. Khi chị mới chỉ thử lòng em bằng những câu hỏi hồi nãy mà em đã đáp lại chị bằng câu trả lời đầy sửng sốt: Chị muốn gì?
Chị muốn gì? Nếu chị muốn liệu hạnh phúc của em có còn bình yên nữa không? Em đã bao giờ thử nghĩ chưa?”
Nguyên cúi đầu nhỏ giọng:
“ Em xin lỗi. Nhưng có phải chị đang nhắc nhở em cần phải đề phòng chị?”
Ánh mắt Lam có đôi chút đau thương:
“ Em nhầm rồi. Ngay cả khi chị muốn thì cũng chẳng thể cướp đi hạnh phúc của em. Chị chỉ có thể làm nó bị xáo trộn mà thôi. Em vốn rất ngây thơ và hiền lành. Nhưng điều đó lại là điểm yếu mà em đang nắm giữ. Có những chuyện em không nói thì người khác sẽ không bao giờ biết được. Anh Khang là một người đàn ông trách nhiệm. Chị từng yêu con người đó. Ngay cả bây giờ chị không phủ nhận việc chưa thể quên anh ấy. Nhưng vì yêu nên đã từng hiểu rõ, vì hiểu rõ mà biết mình chỉ tự chuốc lấy đau khổ. Anh ấy chẳng khác nào một tảng đá còn chị chẳng có cách nào, chỉ biết nhìn em làm anh ấy tan ra mà thôi.
Em đang không có niềm tin vào cuộc hôn nhân này, vô tình em đã để chị nhìn thấy rằng em không hề hạnh phúc. Đừng như thế được không? Em nghĩ mà xem, một người như anh ấy thì bất cứ nơi đâu cũng tìm được một người phụ nữ sẵn sàng hy sinh vì anh ấy, toàn tâm toàn ý yêu thương anh ấy. Nhưng sao anh ấy lại chọn em mà không phải bất kỳ ai? Có thể em không tin nhưng chị thì lại tin vào duyên phận.
Chị và em đều là phụ nữ, chỉ có điều chị hơn em ít nhiều kinh nghiệm. Có thể vì từng trải nên chị nhìn thấu đáo mọi chuyện hơn em. Hoặc cũng có thể vì em chưa thực sự nhận ra và hiểu rõ hạnh phúc hai người đang có. Nếu vì chị mà người khác không hạnh phúc, bản thân chị sẽ thấy khó chịu vô cùng. Cảm giác mình đang mang nợ ai đó vậy! Vì thế, lần này chị muốn em hiểu rằng giữa chị và anh Khang không hề có cái gọi là tình xưa nghĩa cũ, mong em đừng hiểu lầm bất cứ điều gì. Em, không ai khác phải là người tin tưởng anh ấy và mang lại hạnh phúc cho ngôi nhà này. Nhà của em, em phải giữ lấy. Không ai có thể làm thay em được. Còn nếu không ngoài kia có nhiều người con gái không tốt, họ có thể lấy đi nhà em, chồng em bất cứ khi nào nếu em không cần.”
“ Chẳng lẽ chị đã hết yêu anh ấy? Vậy ngay từ đầu khi trở về, giả sử em chưa hề xuất hiện liệu chị và anh ấy có bị gián đoạn một chặng đường tình cảm nữa hay không?”
“ Không em ạ. Phải yêu lại người mình từng yêu giống như đọc lại một cuốn sách. Đã biết đáp án thì còn mong đọc lại nữa làm gì? Hơn nữa, Trịnh Cao Khang mà chị biết không phải là người thích quay đầu nhìn lại hơn nữa chị cũng chẳng còn tư cách để anh ấy nhìn lại nữa rồi. Cái anh ấy cần là một sự ổn định và bình yên. Có lẽ em đã làm anh ấy tin tưởng vào điều đó. Hôn nhân cần phải hoà hợp. Còn chị cũng là người có tự trọng riêng của mình. Nếu năm xưa chị ra đi khi chưa suy nghĩ kỹ càng thì giờ này trở về chị đã hiểu rõ rằng quyết định khi đó của mình là hoàn toàn đúng đắn. Đàn ông đều là loại động vật sinh lí, là loại người thực dụng. 99% các cuộc tình xa cách đều thất bại. Có điều không sao cả, vì con cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân trên thế giới này vô số. Anh ấy đã có một khởi đầu mới cùng em vậy thì chị sao lại phải bó mình để làm một kẻ xấu xen chân vào hạnh phúc của người khác? Chị hoàn toàn có đủ tự tin để tìm một hạnh phúc khác cho mình. Cũng như việc, một ngày chị sẽ lại yêu thậm chí còn cuồng nhiệt và say đắm. Vì thế, xin em đừng nghĩ về chị một cách khó chịu. Hãy nắm giữ hạnh phúc mà anh ấy trao cho em. Em thật sự là người may mắn Nguyên ạ.
Chị về nước cũng rất muốn biết liệu anh ấy có hạnh phúc hay không? Nếu anh ấy không hạnh phúc chị cũng rất muốn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Tuy nhiên Trịnh Cao Khang vẫn là Trịnh Cao Khang. Anh ấy không cho chị một cơ hội nào cả, còn chị cũng chẳng biết anh ấy có hạnh phúc hay không? Giờ đây cuộc sống của anh ấy chẳng còn liên quan gì tới chị nữa cho dù trước đây đã từng gắn bó với nhau.”
Nguyên cảm thấy tim mình nghẹt thở. Cô không thể ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống. Nghẹn ngào, giọng Nguyên khàn đặc và nói:
“ Em không thể sống thay cho cảm giác của anh ấy. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi chúng em bên nhau em nghĩ rằng chúng em đã có lúc hạnh phúc. Thật sự hạnh phúc. Nhưng cũng không tránh được đôi lúc anh ấy vẫn nghĩ về chị. Em vốn là người không thích phải tranh giành với ai bất cứ điều gì, em cũng không muốn tồn tại trong lòng những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng mỗi khi nhìn thấy chị em thấy mình rất mất tự tin. Cảm giác mọi thứ em đang có mong manh lắm, vì nó từng thuộc về chị. Lo sợ. Liệu em có phải là một người thế thân hay không? Hoặc anh ấy chọn em chỉ vì cần một người vợ trên danh phận? Em sợ điều đó. Rất sợ.”
“ Trong cuộc sống đôi khi con người ta so đo tính toán và dằn vặt về tình yêu. Nhưng trong hôn nhân những dằn vặt đó là thừa thãi. Chỉ cần em càng lao vào thì cơ hội sống sót sẽ càng cao. Tin chị đi. Và em cũng phải tin vào bản thân em và người em sẽ gắn bó cả đời nữa. Chị chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi, còn em là người phải hiểu.”
..............
Tiễn Lam về, Nguyên trở lại phòng và nghĩ lại những gì Lam nói. Liệu có phải như chị ấy nói hay không? Sao cô vẫn không cảm thấy tình yêu mà anh đã dành cho mình? Chỉ là quan tâm, chiều chuộng. Ngay cả một tiếng yêu anh cũng chưa nói cùng cô. Tình yêu vốn chưa bao giờ là lời hứa dễ dàng. Cô sẵn sàng hy sinh tất cả nếu anh cũng thế. Cô sẵn sàng làm người khờ dại nếu anh cũng trân trọng tình cảm của cuộc hôn nhân chớp nhoáng này. Nếu đó là tình yêu dẫu chỉ một chút thôi, cô cũng sẽ nắm chặt tay anh đi qua khó khăn này tới khó khăn khác không bao giờ buông lơi. Chỉ sợ chẳng được như Lam nói. Chỉ sợ cô vốn không hề tồn tại trong trái tim anh?
Với tay tìm số điện thoại của Khang mà cô đã gọi ngày hôm qua, Nguyên cố gọi nhưng chỉ là những tiếng chuông dài. Anh không hề nghe máy. Cô sai. Cô biết mình đã sai thảm hại nhưng không biết dùng cách nào để cho anh hiểu? Điều duy nhất Nguyên có thể làm là chờ đợi. Chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Bất giác, khoé mắt nhoè mi những dòng nước nóng hổi. Cô đang khóc cho sự trớ trêu của cuộc đời...
/18
|