Thời tiết mùa hè nóng nực, buổi sáng cũng đã oi bức không chịu nổi, cách đó không xa trên những cây liễu phía bờ sông tiếng ve kêu ra rả, cũng có khi chúng không hẹn mà cùng lặng yên, lặng yên đến nỗi làm cho người ta cảm thấy lỗ tai mình không được thoải mái.
Mặt Trương Ngạc đầy mồ hôi, quạt “phạch...phạch... lia lịa, đột nhiên ném cây quạt vào ngực của mỹ tỳ ăn mặc như thư đồng kia, nói:
- Quạt cho ta.
Mỹ tỳ kia hai tay cầm quạt, ra sức quạt cho Trương Ngạc. Tuy Trương Ngạc vui giận thất thường, thỉnh thoảng sẽ nổi giận đánh người, nhưng Tây Trương phú quý, dù là người hầu nhưng trên mặt cũng có hào quang, nếu như phải thua cược đến Đông Trương làm tỳ nữ, thể diện cũng bị mất hết, hơn nữa sẽ rất vất vả, tỳ nữ ở Đông Trương phải giặt quần áo nấu cơm, cứ nhìn Y Đình kia thì biết, giặt giũ rửa bát đến tróc cả da tay.
- Ừ, Yến Khách công tử nhất định sẽ không thua, sẽ không thua.
Mỹ tỳ này cố gắng nghĩ như vậy.
Trương Nguyên cũng không hiểu sao lại xuất mồ hôi, lòng yên tĩnh tự nhiên thấy lạnh, hắn đang suy nghĩ thắng Trương Ngạc điều gì đây …
- Này, Giới Tử, nói đi, ngươi muốn gì của ta? Nếu không thì ngoại trừ mỹ tỳ này ta lại thêm ba mươi lượng nữa, thế nào?
Trương Ngạc thúc giục nói.
Trương Nguyên mở miệng:
- Ta nói đúng tên sách, không cần mỹ tỳ cũng không cần bạc, chỉ cần Tam huynh về sau ta nói gì phải nghe nấy, hơn nữa gọi là phải đến, đuổi là phải đi, ở trước mặt ta tính khí công tử này của ngươi, một chút cũng không được có, nếu không ta sẽ trách mắng ngươi đấy.
- Ngươi…!
Trương Ngạc giận tím mặt, đứng bật dậy, tức giận đến nỗi thở không ra hơi.
Trương Nguyên ngồi ngay ngắn bất động, cầm lấy quạt, nhẹ nhàng phe phẩy.
Trương Ngạc giận thở gấp một lát, đột nhiên bật cười ha hả, nói:
- Được, tùy ngươi, tất cả đều theo ý của ngươi, ha ha.
Trương Nguyên nói:
- Nếu có người nói không giữ lời, thua cuộc lại đổi ý vậy phải làm sao đây?
Trương Ngạc tức giận nói:
- Trương Ngạc ta không phải là người thấp hèn đê tiện như vậy, chuyện ta đã đồng ý sẽ không bao giờ nuốt lời, ta chỉ xem ngươi làm thế nào để thắng ta!
- Tốt.
Trương Nguyên nói:
- Để ta nói vừa rồi ngươi đã đọc sách gì …
- Ngươi nói, ngươi nói.
Trương Ngạc nín thở, không biết sao lại thế này, vốn có lòng tin nhất định sẽ thắng nhưng ngay thời điểm này lại cảm thấy dao động …
Chợt nghe Trương Nguyên chậm rãi nói ra ba chữ:
- Kim … Bình … Mai.
Hơi thở của Trương Ngạc trước tiên là bị tắt nghẽn, sau đó trở nên nặng chịch, không nói được lời nào, thở không nổi nữa, lại túm lấy quạt xếp từ trong tay của mỹ tỳ mà liều mạng quạt, sau một lúc lâu, y khàn giọng nói:
- Ngươi…, làm sao ngươi biết quyển sách này? Việc này tuyệt đối không có thể nào mà, tuyệt đối không thể nào!
Trương Nguyên không nhanh không chậm mà nói:
- Ta không chỉ biết tên của quyển sách này, còn biết chủ đề của đoạn ngươi mới đọc vừa rồi.
- Chủ đề?
Lý trí của Trương Ngạc đã bắt đầu mơ hồ:
- Vậy ngươi nói xem là chủ đề gì?
Trương Nguyên thì thầm:
- Lý Bình Nhi thì thầm hiên Phỉ Thúy, Phan Kim Liên say náo giàn nho.
Hồi này<< Kim Bình Mai >> miêu tả cực kỳ rõ ràng, Trương Nguyên rất ấn tượng.
Tiếng lật sách vội vã, Trương Ngạc lật đến trang ấy rồi, kỳ thật Trương Ngạc cũng biết Trương Nguyên nói đúng chủ đề, nhưng vẫn không tự chủ được phải lật đến trang này xem, y thật sự bối rối …
- Giới Tử, ngươi đã xem qua Kim Bình Mai này ư?
- Ừ, xem qua rồi.
- Xem ở đâu?
Quả thật Trương Ngạc không thể tin, Trương Nguyên làm sao biết được<< Kim Bình Mai >>, đây là sách y lén lấy xem từ bên dưới gối của tổ phụ hôm qua thôi mà.
Trương Nguyên nói:
- Không nên hỏi nhiều như vậy, ta chỉ hỏi ngươi, cược này ta thắng phải không?
Trương Ngạc im lặng, ra sức quạt quạt.
Mỹ tỳ kia nghe Trương Nguyên nói không cần nàng làm đặt cược, chợt cảm thấy thoải mái, rồi lại hơi oán giận, cảm giác mình bị Trương Nguyên xem thường, thầm nghĩ: Đông Trương nghèo kiết xác, có mời ta ta cũng không tới, hừ.
Thấy Trương Ngạc khuôn mặt đỏ bừng, trán ứa mồ hôi, mỹ tỳ này liền nắm chặt chiếc khăn tay đầy mùi son phấn trước mặt, giọng điệu dịu dàng nói:
- Công tử gia, tiểu tỳ lau mồ hôi cho người, công tử gia không cần phải tức giận, Giới Tử thiếu gia cũng chỉ nói đùa với người thôi, cược này không tính …
Bốp… một tiếng giòn vang, một cái tát của Trương Ngạc làm cho mỹ tỳ kia té ngã xuống đất, gã quát lên:
- Trương Yến Khách ta khi nào nói mà không giữ lời, có người nói ta chơi bời hư hỏng, nói ta là thằng con phá của, nhưng ta không phải là lưu manh vô lại, tiện tỳ ngươi lại dám khinh thường ta, hôm nay ta không thể không đánh chết ngươi.
Trương Ngạc đang tức giận không chỗ phát tiết, liền xem tỳ nữ này là thứ để trút giận, quyền cước đánh ra, đánh cho mỹ tỳ kia nằm lê lết dưới đất, kêu khóc ầm ĩ.
Người đứng suốt bên ngoài thư phòng là Vũ Lăng vội vã chạy vào, đứng ở bên cạnh thiếu gia, sợ Trương Ngạc phát cuồng đánh người lung tung.
Tiểu nha đầu Thỏ Đình cũng đứng ở cạnh cửa thò đầu vào nhìn, vẻ mặt kinh hãi.
Trương Nguyên đứng lên, vỗ bàn, quát:
- Trương Yến Khách, ngươi vừa nói mình không phải là lưu manh vô lại, vậy tại sao nói không giữ lời!
Trương Ngạc hầm hầm nói:
- Ta đánh tỳ nữ của ta, liên quan gì đến ngươi.
Chợt tỉnh ngộ, y đánh cuộc đã thua, y phải nghe theo sự chỉ bảo của Trương Nguyên, không được nổi giận vô cớ…
Trương Ngạc giống như một con ngựa hoang cố gắng kềm chế lửa giận trong lòng, nói chuyện có chút khó khăn:
- Ta sẽ không nuốt lời đâu, Giới Tử, ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm gì?
Trương Nguyên nói:
- Không vội, ngươi đi về trước đi, nhớ kỹ lời của mình đã nói là được.
Gọi phải lập tức đến, đuổi phải lập tức đi, vẻ mặt của Trương Ngạc đỏ bừng, không nói tiếng nào, quay đầu bước đi.
Tiểu nha đầu Thỏ Đình đứng ở cạnh cửa vội vã tránh qua một bên, nếu không đã bị Trương Ngạc đụng vào.
Tỳ nữ ăn mặc giống như thư đồng kia lúc này mới giùng giằng đứng lên, khóc sướt mướt sửa sang tóc mai và quần áo, sau đó vén áo thi lễ với Trương Nguyên:
- Giới Tử thiếu gia, tiểu tỳ xin về.
Lau khô nước mắt đang định đi ra, bỗng thấy Trương Ngạc sải bước quay trở lại, liền cho rằng Trương Ngạc lại muốn đánh mình, sợ đến mặt mày trắng bệch, muốn chạy tới chỗ Trương Nguyên mà trốn.
Trương Ngạc không để ý tới nàng ta, đi thẳng đến trước mặt Trương Nguyên, nói:
- Giới Tử, xin ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi đọc Kim Bình Mai này ở đâu?
Nói xong, đưa bản chép tay của Viên Trung Lang lắc kêu bốp bốp trong tay, không hiểu được việc này chắc y sẽ nổi điên mất.
Trương Nguyên đáp:
- Từ sau khi ta bị bệnh mắt, trong lúc hôn mê, mở ra túc tuệ (phật ngữ, trí tuệ kiếp trước), rất nhiều sách ở kiếp trước đều đã xem qua, chính là như vậy.
Trương Ngạc A một tiếng, thầm nghĩ rằng điều này cũng quá thần kỳ đi, nhưng y lại không thể không tin, Giới Tử quả thật giống như đã biến thành người khác, lời nói giọng điệu như không cầu nổi giận mà vẫn có khí thế khuất phục người khác, khiến y không dám xem thường.
Tiểu nha đầu Thỏ Đình ở cạnh cửa rụt rè nói:
- Thiếu gia, Lỗ y sư đã đến.
Trương Nguyên vội nỏi:
- Mau mời vào, Tiểu Vũ đi trước.
Tiểu hề nô Vũ Lăng đi bước nhanh ra ngoài nghênh đón Lỗ Vân Cốc, Trương Ngạc không đi ngay, y muốn nhìn Lỗ Vân Cốc trị mắt cho Trương Nguyên.
...
Văn phong tại thời Thiệu Hưng cực thịnh, đại đa số con cháu thiếu niên ở Thiệu Hưng có gia thế trong sạch đều được đi học ở trường xã, đến chừng hai mươi tuổi không còn hy vọng thi đỗ tú tài nữa, lúc này mới chuyển sang chọn nghề, hoặc buôn bán, hoặc làm các nghề khác.
Lỗ Vân Cốc cũng như thế, thi cử không thành chuyển sang tự học nghề y, lão đối với nghề y rất có thiên phú, chữa bệnh không theo thầy không theo sách, không theo lối mòn, lại có gan dùng tân dược, đã nhiều lần có hiệu quả, lão tinh thông nhất là trị bệnh cho trẻ em, hành nghề y có mấy năm ngắn ngủi, đã nổi danh ở tám huyện của Thiệu Hưng.
Lỗ Vân Cốc không tầm thường, ngoài việc làm nghề y, cũng có nghiên cứu về trà nghệ, thổi sáo rất hay, tự tay trồng được nhiều loại hoa lan quý hiếm. Lão rất ghét thấy người khác hút thuốc, say xỉn và khạc nhổ bừa bãi, bởi vì không muốn nhìn thấy những thứ ấy, nên lão rất ít khi đến khám bệnh tại nhà, chỉ ở trong nhà tiếp khách chữa bệnh, đến tận nhà trị mắt cho Trương Nguyên xem như là ngoại lệ rồi, lần đầu tiên đến là vì không thể để mặc cho Trương mẫu Lã thị đau khổ cầu xin, hai lần kế tiếp lại là do y tự nguyện tới trị, bởi vì lão cảm thấy người thiếu niên Trương Nguyên ăn nói cực kỳ có ý tứ, không phải người thô tục.
Lỗ Vân Cốc đi theo tiểu hề nô Vũ Lăng đến đại sảnh của nhà họ Trương ngồi chờ, liền nhìn thấy Trương Nguyên đang bịt mắt, tay thì vịn lên đầu một tiểu nha đầu đang đi ra, mà đi theo bên cạnh Trương Nguyên chính là Trương Ngạc.
Lỗ Vân Cốc nhận ra Trương Ngạc, Trương Ngạc nổi tiếng là con ông cháu cha ở huyện Sơn Âm, tai tiếng không nhỏ. Lỗ Vân Cốc đối với Trương Ngạc quả thực là căm ghét đến tận xương tuỷ, nguyên nhân là do vào đầu năm ở hội hoa Long Sơn có người bán một chậu mai quý Xuân Lan, Lỗ Vân Cốc vốn định mua, lại bị Trương Ngạc đoạt trước, giành trước cũng thôi đi, lại còn chọc tức người ta, gã dùng chân nghiền cho nát nhừ bình hoa mai Xuân Lan quý trị giá năm lượng bạc, làm cho người yêu hoa như Lỗ Vân Cốc, tức giận vô cùng, đi tới lý luận, Trương Ngạc buông một câu:
- Liên quan gì đến ngươi.
Rồi nghênh ngang rời đi.
Mặt Trương Ngạc đầy mồ hôi, quạt “phạch...phạch... lia lịa, đột nhiên ném cây quạt vào ngực của mỹ tỳ ăn mặc như thư đồng kia, nói:
- Quạt cho ta.
Mỹ tỳ kia hai tay cầm quạt, ra sức quạt cho Trương Ngạc. Tuy Trương Ngạc vui giận thất thường, thỉnh thoảng sẽ nổi giận đánh người, nhưng Tây Trương phú quý, dù là người hầu nhưng trên mặt cũng có hào quang, nếu như phải thua cược đến Đông Trương làm tỳ nữ, thể diện cũng bị mất hết, hơn nữa sẽ rất vất vả, tỳ nữ ở Đông Trương phải giặt quần áo nấu cơm, cứ nhìn Y Đình kia thì biết, giặt giũ rửa bát đến tróc cả da tay.
- Ừ, Yến Khách công tử nhất định sẽ không thua, sẽ không thua.
Mỹ tỳ này cố gắng nghĩ như vậy.
Trương Nguyên cũng không hiểu sao lại xuất mồ hôi, lòng yên tĩnh tự nhiên thấy lạnh, hắn đang suy nghĩ thắng Trương Ngạc điều gì đây …
- Này, Giới Tử, nói đi, ngươi muốn gì của ta? Nếu không thì ngoại trừ mỹ tỳ này ta lại thêm ba mươi lượng nữa, thế nào?
Trương Ngạc thúc giục nói.
Trương Nguyên mở miệng:
- Ta nói đúng tên sách, không cần mỹ tỳ cũng không cần bạc, chỉ cần Tam huynh về sau ta nói gì phải nghe nấy, hơn nữa gọi là phải đến, đuổi là phải đi, ở trước mặt ta tính khí công tử này của ngươi, một chút cũng không được có, nếu không ta sẽ trách mắng ngươi đấy.
- Ngươi…!
Trương Ngạc giận tím mặt, đứng bật dậy, tức giận đến nỗi thở không ra hơi.
Trương Nguyên ngồi ngay ngắn bất động, cầm lấy quạt, nhẹ nhàng phe phẩy.
Trương Ngạc giận thở gấp một lát, đột nhiên bật cười ha hả, nói:
- Được, tùy ngươi, tất cả đều theo ý của ngươi, ha ha.
Trương Nguyên nói:
- Nếu có người nói không giữ lời, thua cuộc lại đổi ý vậy phải làm sao đây?
Trương Ngạc tức giận nói:
- Trương Ngạc ta không phải là người thấp hèn đê tiện như vậy, chuyện ta đã đồng ý sẽ không bao giờ nuốt lời, ta chỉ xem ngươi làm thế nào để thắng ta!
- Tốt.
Trương Nguyên nói:
- Để ta nói vừa rồi ngươi đã đọc sách gì …
- Ngươi nói, ngươi nói.
Trương Ngạc nín thở, không biết sao lại thế này, vốn có lòng tin nhất định sẽ thắng nhưng ngay thời điểm này lại cảm thấy dao động …
Chợt nghe Trương Nguyên chậm rãi nói ra ba chữ:
- Kim … Bình … Mai.
Hơi thở của Trương Ngạc trước tiên là bị tắt nghẽn, sau đó trở nên nặng chịch, không nói được lời nào, thở không nổi nữa, lại túm lấy quạt xếp từ trong tay của mỹ tỳ mà liều mạng quạt, sau một lúc lâu, y khàn giọng nói:
- Ngươi…, làm sao ngươi biết quyển sách này? Việc này tuyệt đối không có thể nào mà, tuyệt đối không thể nào!
Trương Nguyên không nhanh không chậm mà nói:
- Ta không chỉ biết tên của quyển sách này, còn biết chủ đề của đoạn ngươi mới đọc vừa rồi.
- Chủ đề?
Lý trí của Trương Ngạc đã bắt đầu mơ hồ:
- Vậy ngươi nói xem là chủ đề gì?
Trương Nguyên thì thầm:
- Lý Bình Nhi thì thầm hiên Phỉ Thúy, Phan Kim Liên say náo giàn nho.
Hồi này<< Kim Bình Mai >> miêu tả cực kỳ rõ ràng, Trương Nguyên rất ấn tượng.
Tiếng lật sách vội vã, Trương Ngạc lật đến trang ấy rồi, kỳ thật Trương Ngạc cũng biết Trương Nguyên nói đúng chủ đề, nhưng vẫn không tự chủ được phải lật đến trang này xem, y thật sự bối rối …
- Giới Tử, ngươi đã xem qua Kim Bình Mai này ư?
- Ừ, xem qua rồi.
- Xem ở đâu?
Quả thật Trương Ngạc không thể tin, Trương Nguyên làm sao biết được<< Kim Bình Mai >>, đây là sách y lén lấy xem từ bên dưới gối của tổ phụ hôm qua thôi mà.
Trương Nguyên nói:
- Không nên hỏi nhiều như vậy, ta chỉ hỏi ngươi, cược này ta thắng phải không?
Trương Ngạc im lặng, ra sức quạt quạt.
Mỹ tỳ kia nghe Trương Nguyên nói không cần nàng làm đặt cược, chợt cảm thấy thoải mái, rồi lại hơi oán giận, cảm giác mình bị Trương Nguyên xem thường, thầm nghĩ: Đông Trương nghèo kiết xác, có mời ta ta cũng không tới, hừ.
Thấy Trương Ngạc khuôn mặt đỏ bừng, trán ứa mồ hôi, mỹ tỳ này liền nắm chặt chiếc khăn tay đầy mùi son phấn trước mặt, giọng điệu dịu dàng nói:
- Công tử gia, tiểu tỳ lau mồ hôi cho người, công tử gia không cần phải tức giận, Giới Tử thiếu gia cũng chỉ nói đùa với người thôi, cược này không tính …
Bốp… một tiếng giòn vang, một cái tát của Trương Ngạc làm cho mỹ tỳ kia té ngã xuống đất, gã quát lên:
- Trương Yến Khách ta khi nào nói mà không giữ lời, có người nói ta chơi bời hư hỏng, nói ta là thằng con phá của, nhưng ta không phải là lưu manh vô lại, tiện tỳ ngươi lại dám khinh thường ta, hôm nay ta không thể không đánh chết ngươi.
Trương Ngạc đang tức giận không chỗ phát tiết, liền xem tỳ nữ này là thứ để trút giận, quyền cước đánh ra, đánh cho mỹ tỳ kia nằm lê lết dưới đất, kêu khóc ầm ĩ.
Người đứng suốt bên ngoài thư phòng là Vũ Lăng vội vã chạy vào, đứng ở bên cạnh thiếu gia, sợ Trương Ngạc phát cuồng đánh người lung tung.
Tiểu nha đầu Thỏ Đình cũng đứng ở cạnh cửa thò đầu vào nhìn, vẻ mặt kinh hãi.
Trương Nguyên đứng lên, vỗ bàn, quát:
- Trương Yến Khách, ngươi vừa nói mình không phải là lưu manh vô lại, vậy tại sao nói không giữ lời!
Trương Ngạc hầm hầm nói:
- Ta đánh tỳ nữ của ta, liên quan gì đến ngươi.
Chợt tỉnh ngộ, y đánh cuộc đã thua, y phải nghe theo sự chỉ bảo của Trương Nguyên, không được nổi giận vô cớ…
Trương Ngạc giống như một con ngựa hoang cố gắng kềm chế lửa giận trong lòng, nói chuyện có chút khó khăn:
- Ta sẽ không nuốt lời đâu, Giới Tử, ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm gì?
Trương Nguyên nói:
- Không vội, ngươi đi về trước đi, nhớ kỹ lời của mình đã nói là được.
Gọi phải lập tức đến, đuổi phải lập tức đi, vẻ mặt của Trương Ngạc đỏ bừng, không nói tiếng nào, quay đầu bước đi.
Tiểu nha đầu Thỏ Đình đứng ở cạnh cửa vội vã tránh qua một bên, nếu không đã bị Trương Ngạc đụng vào.
Tỳ nữ ăn mặc giống như thư đồng kia lúc này mới giùng giằng đứng lên, khóc sướt mướt sửa sang tóc mai và quần áo, sau đó vén áo thi lễ với Trương Nguyên:
- Giới Tử thiếu gia, tiểu tỳ xin về.
Lau khô nước mắt đang định đi ra, bỗng thấy Trương Ngạc sải bước quay trở lại, liền cho rằng Trương Ngạc lại muốn đánh mình, sợ đến mặt mày trắng bệch, muốn chạy tới chỗ Trương Nguyên mà trốn.
Trương Ngạc không để ý tới nàng ta, đi thẳng đến trước mặt Trương Nguyên, nói:
- Giới Tử, xin ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi đọc Kim Bình Mai này ở đâu?
Nói xong, đưa bản chép tay của Viên Trung Lang lắc kêu bốp bốp trong tay, không hiểu được việc này chắc y sẽ nổi điên mất.
Trương Nguyên đáp:
- Từ sau khi ta bị bệnh mắt, trong lúc hôn mê, mở ra túc tuệ (phật ngữ, trí tuệ kiếp trước), rất nhiều sách ở kiếp trước đều đã xem qua, chính là như vậy.
Trương Ngạc A một tiếng, thầm nghĩ rằng điều này cũng quá thần kỳ đi, nhưng y lại không thể không tin, Giới Tử quả thật giống như đã biến thành người khác, lời nói giọng điệu như không cầu nổi giận mà vẫn có khí thế khuất phục người khác, khiến y không dám xem thường.
Tiểu nha đầu Thỏ Đình ở cạnh cửa rụt rè nói:
- Thiếu gia, Lỗ y sư đã đến.
Trương Nguyên vội nỏi:
- Mau mời vào, Tiểu Vũ đi trước.
Tiểu hề nô Vũ Lăng đi bước nhanh ra ngoài nghênh đón Lỗ Vân Cốc, Trương Ngạc không đi ngay, y muốn nhìn Lỗ Vân Cốc trị mắt cho Trương Nguyên.
...
Văn phong tại thời Thiệu Hưng cực thịnh, đại đa số con cháu thiếu niên ở Thiệu Hưng có gia thế trong sạch đều được đi học ở trường xã, đến chừng hai mươi tuổi không còn hy vọng thi đỗ tú tài nữa, lúc này mới chuyển sang chọn nghề, hoặc buôn bán, hoặc làm các nghề khác.
Lỗ Vân Cốc cũng như thế, thi cử không thành chuyển sang tự học nghề y, lão đối với nghề y rất có thiên phú, chữa bệnh không theo thầy không theo sách, không theo lối mòn, lại có gan dùng tân dược, đã nhiều lần có hiệu quả, lão tinh thông nhất là trị bệnh cho trẻ em, hành nghề y có mấy năm ngắn ngủi, đã nổi danh ở tám huyện của Thiệu Hưng.
Lỗ Vân Cốc không tầm thường, ngoài việc làm nghề y, cũng có nghiên cứu về trà nghệ, thổi sáo rất hay, tự tay trồng được nhiều loại hoa lan quý hiếm. Lão rất ghét thấy người khác hút thuốc, say xỉn và khạc nhổ bừa bãi, bởi vì không muốn nhìn thấy những thứ ấy, nên lão rất ít khi đến khám bệnh tại nhà, chỉ ở trong nhà tiếp khách chữa bệnh, đến tận nhà trị mắt cho Trương Nguyên xem như là ngoại lệ rồi, lần đầu tiên đến là vì không thể để mặc cho Trương mẫu Lã thị đau khổ cầu xin, hai lần kế tiếp lại là do y tự nguyện tới trị, bởi vì lão cảm thấy người thiếu niên Trương Nguyên ăn nói cực kỳ có ý tứ, không phải người thô tục.
Lỗ Vân Cốc đi theo tiểu hề nô Vũ Lăng đến đại sảnh của nhà họ Trương ngồi chờ, liền nhìn thấy Trương Nguyên đang bịt mắt, tay thì vịn lên đầu một tiểu nha đầu đang đi ra, mà đi theo bên cạnh Trương Nguyên chính là Trương Ngạc.
Lỗ Vân Cốc nhận ra Trương Ngạc, Trương Ngạc nổi tiếng là con ông cháu cha ở huyện Sơn Âm, tai tiếng không nhỏ. Lỗ Vân Cốc đối với Trương Ngạc quả thực là căm ghét đến tận xương tuỷ, nguyên nhân là do vào đầu năm ở hội hoa Long Sơn có người bán một chậu mai quý Xuân Lan, Lỗ Vân Cốc vốn định mua, lại bị Trương Ngạc đoạt trước, giành trước cũng thôi đi, lại còn chọc tức người ta, gã dùng chân nghiền cho nát nhừ bình hoa mai Xuân Lan quý trị giá năm lượng bạc, làm cho người yêu hoa như Lỗ Vân Cốc, tức giận vô cùng, đi tới lý luận, Trương Ngạc buông một câu:
- Liên quan gì đến ngươi.
Rồi nghênh ngang rời đi.
/345
|