Trương Nguyên nói:
- Bản đồ này vẽ có chênh lệch chút ít, lãnh thổ Đại Minh ta đáng lẽ phải ở hướng Đông Bắc, có sai lệch một chút.
Vương Phong Túc kinh hãi, lúc trước khi Matteo Ricci vẽ bức Bản đồ Sơn Hải này có nghĩ đến sự kiêu ngạo của người Đại Minh, liền đem phía đông Đại Minh thuộc châu Á làm trung tâm, dùng cái này để lấy lòng người Đại Minh, quả nhiên vô cùng hiệu quả, người Đại Minh xem bản đồ thì kiêu ngạo cho rằng Đại Minh là đất nước trung tâm, họ rất thích, thì hảo cảm của họ với các thầy tu tăng gấp bội, nhưng bây giờ, một học trò chưa qua tuổi nhược quán lại chỉ ra được chỗ sai của bản đồ làm Vương Phong Túc sợ đến ngây người.
Trương Nguyên thấy mình chỉ điểm đến những kiến thức phổ thông đã làm tên Vương Phong Túc này sợ rồi, lòng thầm hổ thẹn nói:
- Tại hạ trong mơ từng được nhìn thấy người phương Tây các vị vẽ bản đồ, nhưng chiếc này thì có chút khác khác.
Giải thích những lỗi sai bằng cách nói “trông khác với trong mộng”, đây chỉ là mẹo cũ của Trương Nguyên, vừa chứng tỏ mình quang minh chính đại lại gây được lòng tin của người phương Tây, Vương Phong Túc bây giờ đã có thể khẳng định hành trình tới Sơn Âm của gã là không uổng phí, Trương Nguyên đúng là một kỳ tài, hơn nữa lại có kỳ mộng, chắc chắn Chúa Cha, Chúa Con cùng Chúa Thánh Thần đã khai sáng cho hắn, Vương Phong Túc cực kì hưng phấn, nhưng cũng cẩn thận hỏi:
- Trong giấc mộng đó Trương công tử đã gặp những người nào?
Trương Nguyên hiểu rõ tâm tư của Vương Phong Túc, liền lắc đầu nói:
- Không có ai cả.
Vương Phong Túc lấy chiếc vòng cổ xuống, mặt dây chuyền là một chiếc Thánh Giá hình chữ thập nói:
- Vậy có nhìn thấy vật này hay không?
Trương Nguyên lắc đầu, hắn không muốn tiếp tục đề tài này liền nói:
- Vương giáo sĩ đến từ Ý, Bồ Đào Nha hay là Đức?
Vương Phong Túc lại vô cùng kinh ngạc, hầu như đại đa số người Đại Minh xem tất cả người phương Tây đều từ một quốc gia mà đến, không phân biệt nổi Bồ Đào Nha với Tây Ban Nha, nói chung đều gọi bọn họ là người Phật Lãng Cơ, các người truyền giáo ở Đại Minh trước giờ chủ yếu là người Ý và người Bồ Đào Nha, không có người Tây Ban Nha, nhưng đời vua Vạn Lịch thứ ba mươi mốt, người Tây Ban Nha ở Lã Tống giết hại những người di dân của Đại Minh, dân chúng Đại Minh liền trách tội những người truyền giáo bọn họ, thời gian đó việc truyền giáo gặp trở ngại vô cùng.
Tuy đã lấy tên như một người Đại Minh, nhưng Trương Nguyên hỏi vậy làm Vương Phong Túc phải nể Trương Nguyên thêm mấy phần, gã trả lời:
- Tại hạ người Ý.
Dứt lời, gã liền mở bọc hành lý ra, lấy hai bộ sách đưa cho Trương Nguyên, nói:
- Đây là mấy bài viết vụng về của tôi, mong được Trương công tử chỉ giáo.
Trương Nguyên nhận lấy, mở ra xem, một quyển là Tề gia Tây học , còn quyển kia là Chúa Trời, vị Vua đích thực , nói:
- Tại hạ thật có vinh dự khi được đọc thế này.
Trương Thụy Dương lại không hề có một chút hứng thú với người giáo sỹ này, liền đứng lên nói:
- Trương Nguyên, ngươi tiếp khách nhé, lão phụ đi vào nghỉ ngơi một lúc.
Cha mẹ Tông Dực Thiện ở trong nội viện đợi đã lâu, việc hôn nhân của Tông Dực Thiện và Y Đình đã được bàn tới, Y Đình là nghĩa tử của Trương Thụy Dương nghĩa là Tông Dực Thiện sẽ trở thành con rể của ông ta.
Trương Nguyên mời Vương Phong Túc đến lầu gỗ vườn sau để nói chuyện. Hôm nay trời khá nhiều mây, lúc này mây tách ra, mặt trời xuất hiện, ánh sáng mặt trời chiếu lên hai bờ sông bị đóng băng của sông Đầu La phát lên thứ ánh sáng lóng lánh, trông rất đẹp mắt, Vương Phong Túc nhân cơ hội liền lấy lăng kính ra sử dụng, phân tán ánh mặt trời thành bày màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Đồng hồ, bản đồ vạn nước và chiếc lăng kính là ba đại pháp bảo của các thầy tu Thiên Chúa giáo ở Đại Minh, giống như cách Phật giáo truyền vào lãnh thổ Trung Hoa vậy. Các cao tăng Tây Vực thường xuyên thể hiện vẻ thần thông để thu hút những tín đồ bình thường, còn các giáo sỹ Ki-tô giáo thì mượn một chút sự tiến bộ của khoa học để thu hút các tín đồ, nhưng với Trương Nguyên cả ba đại pháp bảo của họ chẳng có tác dụng gì cả, tuy nhiên Trương Nguyên vẫn giả bộ tò mò về nguyên lý làm cho chiếc lăng kính có thể phát sáng như vậy. Vương Phong Túc rõ ràng cũng chẳng rành chuyện này, trả lời đến hơn một nửa là sai, tuy vậyTrương Nguyên cũng im lặng không nói gì.
Vương Phong Túc ở lại căn lầu nhỏ bên sông Đầu Lao ba ngày, mỗi ngày, gã và Trương Nguyên đều nói chuyện và trao đổi với nhau, học thức của Vương Phong Túc không uyên thâm bằng Matteo Ricci, đối với hình học, thiên văn học, quang học, gã chỉ biết đôi chút, tuy rằng kiến thức của Trương Nguyên ở những lĩnh vực này chỉ biết nhiều hơn trình độ của một học sinh trung học ở hiện đại một chút, nhưng lại có thể so sánh hơn kém với Vương Phong Túc được rồi, hơn nữa nói chuyện với Vương Phong Túc chả có gì thú vị, cũng chả có đề tài nào hấp dẫn hắn cả, Vương Phong Túc một lòng khuyên Trương Nguyên nhập giáo, bảo các quan viên Đại Minh như Từ Quang Khải, Lý Chi Tảo đều đã nhập giáo, Vương Phong Túc tích cực tuyên dương giáo lý, tha thiết hy vọng có thể cứu vớt linh hồn Trương Nguyên.
Trương Nguyên biết rõ mình từ đâu tới, cần phải làm gì, hắn trước tiên phải tự cứu lấy mình và người nhà mình cùng dân chúng Đại Minh không cho người Sấm, người Hiến và người Nữ Chân chà đạp, về phần linh hồn, có thể từ từ cứu vớt sau cũng được, không vội. Đối với những thầy tu như gã, hắn đều có thiện cảm giống như Đạt Ma từ phía tây đến và Giám Chân từ phía đông qua, chỉ cần không dùng vũ lực ép buộc người khác tin vào tôn giáo của họ, dân chúng yêu thích và tin tưởng tôn giáo nào là quyền tự do của họ. Hơn nữa bây giờ Thiên Chúa giáo tận lực chống lại Nho giáo, đi ngược chiều hướng dân trí cũng tốt, xã hội cũng cần phải có sự xuất hiện của tôn giáo mới, nhưng ở bản thân Trương Nguyên, đương nhiên hắn không thể theo Thiên Chúa giáo, vừa vào thì sẽ mang tiếng ngay, vì thế mà con đường cứu quốc sau này nhất định khó khăn.
Trương Nguyên mượn cớ mình còn trẻ, mẫu thân lại theo đạo Phật, sẽ không cho phép hắn theo Thiên Chúa giáo, nhưng Trương Nguyên không dứt khoát chối từ, hắn bảo về sau sẽ suy nghĩ thêm, làm cho Vương Phong Túc có chút hy vọng. Ở Đại Minh, Trương Nguyên cũng phải làm quen với các giáo sỹ để có một lực lượng đoàn kết, bây giờ kẻ thù lớn nhất của Đại Minh là thiên tai và bộ tộc Nữ Chân ở Kiến Châu. Bây giờ nếu muốn phát triển khoa học ở phương Tây thì nhất định phải nhờ Trương Nguyên giúp. Từ trong lời nói của Vương Phong Túc cũng nhận ra sự lo lắng của hội Thiên Chúa, không giống với sự thận trọng của Matteo Ricci, Vương Phong Túc truyền giáo một cách quá mức đường hoàng. Năm đó khánh thành nhà thờ đạo Tin Lành ở Nam Kinh, Vương Phong Túc tổ chức cho các tín đồ đi rêu rao khắp nơi, nam nữ tín đồ thường xuyên tụ họp một nơi, tụng kinh cầu nguyện, điều này làm dân chúng Nam Kinh có chút bất mãn, còn với Thiên Chúa giáo thì ôm ý định chống lại quan lại, đồng thời chỉ trích chống lại Phật giáo, Vương Phong Túc lại khá lơ đễnh. Năm trước bởi vì công việc truyền giáo tại Đại Minh có thành tựu lớn mà được giáo hội khen thưởng, cho nên gã càng cố gắng thu hút thêm nhiều tín đồ, nếu không thì cũng không từ Nam Kinh đến Sơn Âm trong cái mùa đông giá rét khắc nghiệt này để tìm Trương Nguyên.
Trương Nguyên khuyên Vương Phong Túc nên theo phương pháp truyền giáo của Matteo Ricci, lấy việc truyền bá khoa học là chính, bằng không sợ không có người theo, nhưng Vương Phong Túc rõ ràng không để tâm. Có điều xuất phát từ sự kính nể và ý muốn lôi kéo Trương Nguyên, nên Vương Phong Túc đồng ý sử dụng quan hệ của mình để nhờ người mang hai khẩu súng ngòi lửa mới nhất của Tây Ban Nha sang cho Trương Nguyên, ở Đại Minh, súng ngòi lửa được gọi là súng điểu.
Trương Nguyên còn mời Vương Phong Túc đi thăm kính phường Hàn Xã, Vương Phong Túc rất kinh ngạc khi thấy kính phường Hàn Xã có thể sản xuất ra được kính viễn vọng.
Ngày mười sáu tháng chạp, Vương Phong Túc mang trong lòng sự tán thưởng vô bờ mà rời khỏi Sơn Âm. Vì quen biết được Trương Nguyên nên gã nhận thấy chuyến đi này không tệ, Trương Nguyên còn rộng lượng quyên góp cho quỹ của giáo đoàn hai trăm lượng bạc trắng, cũng khuyên Vương Phong Túc nên truyền giáo cẩn thận, đề phòng bị những quan lại chống lại Thiên Chúa giáo buộc tội, nhưng nhìn vẻ mặt của Vương Phong Túc, chắc chắn gã chẳng hề để tâm. Trương Nguyên thầm nghĩ: Không nghe ta nói, giáo đoàn Thiên Chúa giáo ở Đại Minh nhất định sẽ nhanh chóng sụp đổ, nhưng như vậy cũng tốt, như vậy sẽ làm thay đổi phương pháp truyền giáo của các giáo sỹ Ki-tô giáo, quay lại dùng phương pháp lấy khoa học kỹ thuật là điều được ưu tiên như cách trước kia của Matteo Ricci.
Chạng vạng ngày hai mươi bốn tháng chạp, Trương Nguyên mang theo Lai Phúc và Vũ Lăng đến phủ của Vương Tư Nhâm, chậm rãi đi đến cầu Việt Vương, ven đường thấy dân Hội Kê lấy kẹo mạch nha, kẹo mềm gạo hoa, bột đậu vo tròn, những chiếc kẹo bánh nhỏ để cúng Táo Quân, rồi mua vàng mã đốt trước cửa nhà, đây là nghi thức tiễn Táo quân lên chầu trời. Còn phải đổi câu đối tết, môn thần, thiếp xuân, thần Chung Quỳ, Phúc Lộc, Đầu Hổ cùng Chư Đồ, dán ở vách tường. Đám ăn mày thì tụ tập lại với nhau, không ngại giá lạnh hóa trang thành những ma quỷ có hình thù quái dị, kêu nhảy xua đuổi tà ma để xin tiền và thức ăn của mọi người, từ ngày đó, trong phường tiếng trống tiếng tiêu không dứt, tiếng pháo cũng nào nhiệt suốt ngày.
- Bản đồ này vẽ có chênh lệch chút ít, lãnh thổ Đại Minh ta đáng lẽ phải ở hướng Đông Bắc, có sai lệch một chút.
Vương Phong Túc kinh hãi, lúc trước khi Matteo Ricci vẽ bức Bản đồ Sơn Hải này có nghĩ đến sự kiêu ngạo của người Đại Minh, liền đem phía đông Đại Minh thuộc châu Á làm trung tâm, dùng cái này để lấy lòng người Đại Minh, quả nhiên vô cùng hiệu quả, người Đại Minh xem bản đồ thì kiêu ngạo cho rằng Đại Minh là đất nước trung tâm, họ rất thích, thì hảo cảm của họ với các thầy tu tăng gấp bội, nhưng bây giờ, một học trò chưa qua tuổi nhược quán lại chỉ ra được chỗ sai của bản đồ làm Vương Phong Túc sợ đến ngây người.
Trương Nguyên thấy mình chỉ điểm đến những kiến thức phổ thông đã làm tên Vương Phong Túc này sợ rồi, lòng thầm hổ thẹn nói:
- Tại hạ trong mơ từng được nhìn thấy người phương Tây các vị vẽ bản đồ, nhưng chiếc này thì có chút khác khác.
Giải thích những lỗi sai bằng cách nói “trông khác với trong mộng”, đây chỉ là mẹo cũ của Trương Nguyên, vừa chứng tỏ mình quang minh chính đại lại gây được lòng tin của người phương Tây, Vương Phong Túc bây giờ đã có thể khẳng định hành trình tới Sơn Âm của gã là không uổng phí, Trương Nguyên đúng là một kỳ tài, hơn nữa lại có kỳ mộng, chắc chắn Chúa Cha, Chúa Con cùng Chúa Thánh Thần đã khai sáng cho hắn, Vương Phong Túc cực kì hưng phấn, nhưng cũng cẩn thận hỏi:
- Trong giấc mộng đó Trương công tử đã gặp những người nào?
Trương Nguyên hiểu rõ tâm tư của Vương Phong Túc, liền lắc đầu nói:
- Không có ai cả.
Vương Phong Túc lấy chiếc vòng cổ xuống, mặt dây chuyền là một chiếc Thánh Giá hình chữ thập nói:
- Vậy có nhìn thấy vật này hay không?
Trương Nguyên lắc đầu, hắn không muốn tiếp tục đề tài này liền nói:
- Vương giáo sĩ đến từ Ý, Bồ Đào Nha hay là Đức?
Vương Phong Túc lại vô cùng kinh ngạc, hầu như đại đa số người Đại Minh xem tất cả người phương Tây đều từ một quốc gia mà đến, không phân biệt nổi Bồ Đào Nha với Tây Ban Nha, nói chung đều gọi bọn họ là người Phật Lãng Cơ, các người truyền giáo ở Đại Minh trước giờ chủ yếu là người Ý và người Bồ Đào Nha, không có người Tây Ban Nha, nhưng đời vua Vạn Lịch thứ ba mươi mốt, người Tây Ban Nha ở Lã Tống giết hại những người di dân của Đại Minh, dân chúng Đại Minh liền trách tội những người truyền giáo bọn họ, thời gian đó việc truyền giáo gặp trở ngại vô cùng.
Tuy đã lấy tên như một người Đại Minh, nhưng Trương Nguyên hỏi vậy làm Vương Phong Túc phải nể Trương Nguyên thêm mấy phần, gã trả lời:
- Tại hạ người Ý.
Dứt lời, gã liền mở bọc hành lý ra, lấy hai bộ sách đưa cho Trương Nguyên, nói:
- Đây là mấy bài viết vụng về của tôi, mong được Trương công tử chỉ giáo.
Trương Nguyên nhận lấy, mở ra xem, một quyển là Tề gia Tây học , còn quyển kia là Chúa Trời, vị Vua đích thực , nói:
- Tại hạ thật có vinh dự khi được đọc thế này.
Trương Thụy Dương lại không hề có một chút hứng thú với người giáo sỹ này, liền đứng lên nói:
- Trương Nguyên, ngươi tiếp khách nhé, lão phụ đi vào nghỉ ngơi một lúc.
Cha mẹ Tông Dực Thiện ở trong nội viện đợi đã lâu, việc hôn nhân của Tông Dực Thiện và Y Đình đã được bàn tới, Y Đình là nghĩa tử của Trương Thụy Dương nghĩa là Tông Dực Thiện sẽ trở thành con rể của ông ta.
Trương Nguyên mời Vương Phong Túc đến lầu gỗ vườn sau để nói chuyện. Hôm nay trời khá nhiều mây, lúc này mây tách ra, mặt trời xuất hiện, ánh sáng mặt trời chiếu lên hai bờ sông bị đóng băng của sông Đầu La phát lên thứ ánh sáng lóng lánh, trông rất đẹp mắt, Vương Phong Túc nhân cơ hội liền lấy lăng kính ra sử dụng, phân tán ánh mặt trời thành bày màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Đồng hồ, bản đồ vạn nước và chiếc lăng kính là ba đại pháp bảo của các thầy tu Thiên Chúa giáo ở Đại Minh, giống như cách Phật giáo truyền vào lãnh thổ Trung Hoa vậy. Các cao tăng Tây Vực thường xuyên thể hiện vẻ thần thông để thu hút những tín đồ bình thường, còn các giáo sỹ Ki-tô giáo thì mượn một chút sự tiến bộ của khoa học để thu hút các tín đồ, nhưng với Trương Nguyên cả ba đại pháp bảo của họ chẳng có tác dụng gì cả, tuy nhiên Trương Nguyên vẫn giả bộ tò mò về nguyên lý làm cho chiếc lăng kính có thể phát sáng như vậy. Vương Phong Túc rõ ràng cũng chẳng rành chuyện này, trả lời đến hơn một nửa là sai, tuy vậyTrương Nguyên cũng im lặng không nói gì.
Vương Phong Túc ở lại căn lầu nhỏ bên sông Đầu Lao ba ngày, mỗi ngày, gã và Trương Nguyên đều nói chuyện và trao đổi với nhau, học thức của Vương Phong Túc không uyên thâm bằng Matteo Ricci, đối với hình học, thiên văn học, quang học, gã chỉ biết đôi chút, tuy rằng kiến thức của Trương Nguyên ở những lĩnh vực này chỉ biết nhiều hơn trình độ của một học sinh trung học ở hiện đại một chút, nhưng lại có thể so sánh hơn kém với Vương Phong Túc được rồi, hơn nữa nói chuyện với Vương Phong Túc chả có gì thú vị, cũng chả có đề tài nào hấp dẫn hắn cả, Vương Phong Túc một lòng khuyên Trương Nguyên nhập giáo, bảo các quan viên Đại Minh như Từ Quang Khải, Lý Chi Tảo đều đã nhập giáo, Vương Phong Túc tích cực tuyên dương giáo lý, tha thiết hy vọng có thể cứu vớt linh hồn Trương Nguyên.
Trương Nguyên biết rõ mình từ đâu tới, cần phải làm gì, hắn trước tiên phải tự cứu lấy mình và người nhà mình cùng dân chúng Đại Minh không cho người Sấm, người Hiến và người Nữ Chân chà đạp, về phần linh hồn, có thể từ từ cứu vớt sau cũng được, không vội. Đối với những thầy tu như gã, hắn đều có thiện cảm giống như Đạt Ma từ phía tây đến và Giám Chân từ phía đông qua, chỉ cần không dùng vũ lực ép buộc người khác tin vào tôn giáo của họ, dân chúng yêu thích và tin tưởng tôn giáo nào là quyền tự do của họ. Hơn nữa bây giờ Thiên Chúa giáo tận lực chống lại Nho giáo, đi ngược chiều hướng dân trí cũng tốt, xã hội cũng cần phải có sự xuất hiện của tôn giáo mới, nhưng ở bản thân Trương Nguyên, đương nhiên hắn không thể theo Thiên Chúa giáo, vừa vào thì sẽ mang tiếng ngay, vì thế mà con đường cứu quốc sau này nhất định khó khăn.
Trương Nguyên mượn cớ mình còn trẻ, mẫu thân lại theo đạo Phật, sẽ không cho phép hắn theo Thiên Chúa giáo, nhưng Trương Nguyên không dứt khoát chối từ, hắn bảo về sau sẽ suy nghĩ thêm, làm cho Vương Phong Túc có chút hy vọng. Ở Đại Minh, Trương Nguyên cũng phải làm quen với các giáo sỹ để có một lực lượng đoàn kết, bây giờ kẻ thù lớn nhất của Đại Minh là thiên tai và bộ tộc Nữ Chân ở Kiến Châu. Bây giờ nếu muốn phát triển khoa học ở phương Tây thì nhất định phải nhờ Trương Nguyên giúp. Từ trong lời nói của Vương Phong Túc cũng nhận ra sự lo lắng của hội Thiên Chúa, không giống với sự thận trọng của Matteo Ricci, Vương Phong Túc truyền giáo một cách quá mức đường hoàng. Năm đó khánh thành nhà thờ đạo Tin Lành ở Nam Kinh, Vương Phong Túc tổ chức cho các tín đồ đi rêu rao khắp nơi, nam nữ tín đồ thường xuyên tụ họp một nơi, tụng kinh cầu nguyện, điều này làm dân chúng Nam Kinh có chút bất mãn, còn với Thiên Chúa giáo thì ôm ý định chống lại quan lại, đồng thời chỉ trích chống lại Phật giáo, Vương Phong Túc lại khá lơ đễnh. Năm trước bởi vì công việc truyền giáo tại Đại Minh có thành tựu lớn mà được giáo hội khen thưởng, cho nên gã càng cố gắng thu hút thêm nhiều tín đồ, nếu không thì cũng không từ Nam Kinh đến Sơn Âm trong cái mùa đông giá rét khắc nghiệt này để tìm Trương Nguyên.
Trương Nguyên khuyên Vương Phong Túc nên theo phương pháp truyền giáo của Matteo Ricci, lấy việc truyền bá khoa học là chính, bằng không sợ không có người theo, nhưng Vương Phong Túc rõ ràng không để tâm. Có điều xuất phát từ sự kính nể và ý muốn lôi kéo Trương Nguyên, nên Vương Phong Túc đồng ý sử dụng quan hệ của mình để nhờ người mang hai khẩu súng ngòi lửa mới nhất của Tây Ban Nha sang cho Trương Nguyên, ở Đại Minh, súng ngòi lửa được gọi là súng điểu.
Trương Nguyên còn mời Vương Phong Túc đi thăm kính phường Hàn Xã, Vương Phong Túc rất kinh ngạc khi thấy kính phường Hàn Xã có thể sản xuất ra được kính viễn vọng.
Ngày mười sáu tháng chạp, Vương Phong Túc mang trong lòng sự tán thưởng vô bờ mà rời khỏi Sơn Âm. Vì quen biết được Trương Nguyên nên gã nhận thấy chuyến đi này không tệ, Trương Nguyên còn rộng lượng quyên góp cho quỹ của giáo đoàn hai trăm lượng bạc trắng, cũng khuyên Vương Phong Túc nên truyền giáo cẩn thận, đề phòng bị những quan lại chống lại Thiên Chúa giáo buộc tội, nhưng nhìn vẻ mặt của Vương Phong Túc, chắc chắn gã chẳng hề để tâm. Trương Nguyên thầm nghĩ: Không nghe ta nói, giáo đoàn Thiên Chúa giáo ở Đại Minh nhất định sẽ nhanh chóng sụp đổ, nhưng như vậy cũng tốt, như vậy sẽ làm thay đổi phương pháp truyền giáo của các giáo sỹ Ki-tô giáo, quay lại dùng phương pháp lấy khoa học kỹ thuật là điều được ưu tiên như cách trước kia của Matteo Ricci.
Chạng vạng ngày hai mươi bốn tháng chạp, Trương Nguyên mang theo Lai Phúc và Vũ Lăng đến phủ của Vương Tư Nhâm, chậm rãi đi đến cầu Việt Vương, ven đường thấy dân Hội Kê lấy kẹo mạch nha, kẹo mềm gạo hoa, bột đậu vo tròn, những chiếc kẹo bánh nhỏ để cúng Táo Quân, rồi mua vàng mã đốt trước cửa nhà, đây là nghi thức tiễn Táo quân lên chầu trời. Còn phải đổi câu đối tết, môn thần, thiếp xuân, thần Chung Quỳ, Phúc Lộc, Đầu Hổ cùng Chư Đồ, dán ở vách tường. Đám ăn mày thì tụ tập lại với nhau, không ngại giá lạnh hóa trang thành những ma quỷ có hình thù quái dị, kêu nhảy xua đuổi tà ma để xin tiền và thức ăn của mọi người, từ ngày đó, trong phường tiếng trống tiếng tiêu không dứt, tiếng pháo cũng nào nhiệt suốt ngày.
/345
|