Láng Giềng

Chương 4 - Chương 101: Nhị Quả Nam Đào*

/108


*Con sóng lớn phía Nam

Trở về Thứ Đồng, trời đã chuyển rét đậm.

Lý Quả đứng ở bên giường, nhìn đệ đệ ngủ trên tay Quả nương, bé được quấn kỹ trong tã, chỉ để lộ mỗi gương mặt nhỏ mập mạp. Quả nương cười đưa hài tử cho Lý Quả, Lý Quả liền luống cuống tay chân, cẩn thận từng li từng tí một ôm lên. Sinh mệnh nho nhỏ trong lòng, mềm mềm mà ấm áp, Lý Quả hiếu kỳ nhìn hài tử, hài tử này cũng xoay chuyển đôi mắt đen lay láy nhìn lại Lý Quả. Lý Quả nghĩ, tiểu tử này mệnh thật tốt, ca ca tỷ tỷ mi từ nhỏ chịu đầy khổ, mi vừa sinh ra đã được hưởng phú quý.

Quả nương từ ái nhìn hai nhi tử, một đã thành niên, một đứa vẫn là trẻ sơ sinh trong tã, nhưng mà nàng cũng không lo lắng gì, đợi đứa nhỏ lớn lên rồi, đứa lớn sẽ chăm lo cho đứa nhỏ.

Tiểu tử nhìn Lý Quả, phát hiện Lý Quả là người lạ, rất nhanh khóc oe oe. Lý Quả không dỗ, nhanh chóng trả lại cho Quả nương, Quả nương ôm lấy dùng bàn tay vỗ nhẹ lên tã, hài tử liền yên tĩnh lại.

“Nương, đặt tên cho nó chưa?”

“Cha ngươi gọi nó là Nam Đào, nhũ danh thì gọi là Nhị Quả.”

Gọi là Nam Đào là bởi vì Lý Quả gọi là Nam Quất đi, còn nhũ danh là Nhị Quả, vậy Lý Quả chính là Đại Quả.

“Quả tử, ngươi vừa mới về đến nhà, cũng mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Lý Quả ngồi ở bên giường, Quả nương vươn một tay tới sờ đầu cậu. Hài tử này năm đó nghịch ngợm gây sự như vậy, chỉ chớp mắt đã thành nam tử một mình gánh vác một phương. Nàng là người giữ nữ tắc, A Côn lại mất tích nhiều năm như vậy, hài tử này dựa vào bản lĩnh của mình, kiếm được gia sản mấy vạn quan tiền.

“Nương, con nằm ở cái giường cạnh đây ngủ luôn được không?”

Trong phòng Quả nương có cái giường nhỏ, để vú em thi thoảng nghỉ ngơi, lúc này để trống.

“A Tưởng, ngươi đi lấy cái chăn đến đây.”

Quả nương sai nha hoàn, A Tưởng nhận lệnh, tay chân lanh lẹ rời đi.

Lý Quả bôn ba ở trên đường đã lâu, toàn thân mệt mỏi vô cùng, nằm xuống giường nhỏ, rất nhanh ngủ thiếp đi.  A Tưởng đem chăn ra, đắp lên cho Lý Quả, nàng là một tiểu nữ tử còn ôm xuân tình, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lý Quả liền lộ vẻ thẹn thùng, thành thử đắp chăn qua loa lên. Quả nương nhìn thấy, sợ Lý Quả cảm lạnh, tự mình xuống giường giúp Lý Quả cẩn thận ghém lại góc chăn.

Ngày đông ở Thứ Đồng chẳng lạnh như kinh thành, Lý Quả ở trên giường nhỏ thoải mái ấm áp ngủ say, ngủ một giấc cả một canh giờ. Chờ cậu tỉnh lại, bên người đã bị quây bởi một đám trẻ con, nữ hài lớn là Quả Muội, tiểu nữ oa là Bạc Châu, còn có một tiểu nam hài, là Tiểu Sơn đệ đệ của Cẩn Nương.

“Ca ca, ngươi tỉnh đi.” Quả Muội kề đầu ở bên giường, gần một năm không gặp, bé đã cao lên không ít. “Tỉnh rồi đây.” Lý Quả ngồi dậy, nhìn đám hài tử này, cười nói: “Quả Muội sắp thành vua hài tử rồi.” Quả Muội nhào tới, cánh tay nhỏ ôm lấy eo Lý Quả, dựa vào Lý Quả, thân mật gọi: “Ca ca.” Từ khi được sống cuộc sống tốt hơn, Quả Muội mỏng manh đi rất nhiều, cũng sẽ làm nũng. Lý Quả vỗ đầu của muội muội, nghĩ chính mình một năm ở bên ngoài, tuy nói là vì làm ăn, nhưng mà kinh thành thật xa, quăng lại người thân ở phía sau, trong lòng không khỏi hổ thẹn.

“Đây là Tiểu Sơn.”

Lý Quả lập tức nhận ra Tiểu Sơn đến, thằng bé vẫn là dáng vẻ ngại ngùng như cũ.

“Đây là Bạc Châu.”

Bạc Châu ba tuổi, đầu cao không tới giường gỗ, hiếu kỳ đưa hai tay muốn víu lên giường, vú em Ngô thị ở bên chăm sóc bé.

“Ca ca, Bạc Châu biết nói rồi.”

Lý Quả vỗ tay với Bạc Châu, Bạc Châu thấy Lý Quả liền cười ha ha, duỗi ra bàn tay béo ú na ú nần nói: “Ôm một cái.” Lý Quả khom người ôm lấy Bạc Châu, Bạc Châu còn nhận ra Lý Quả, yên lặng nằm ở trong lòng Lý Quả.

Hài tử được nuôi vừa trắng vừa mập, cặp chuông bạc trên cổ tay kêu leng keng, mặc dù là hài tử người khác, nhưng mà Quả nương cũng không đối xử với bé như người ngoài.

“Bạc Châu, gọi ca ca đi.” Quả Muội dạy Bạc Châu nói chuyện.

Bạc Châu ngửa đầu nhìn Lý Quả, tựa hồ rất nghi hoặc, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hài tử một người hầu gọi cha, âm thanh rất vang dội. Bạc Châu sợ hãi gọi Lý Quả: “Cha.” Lý Quả đầu tiên là sững sờ, lát sau mỉm cười. Quả Muội còn đang sửa, dạy bé gọi ca ca, Lý Quả cười bảo: “Không sao đâu.”

Người khác đều có cha nương, Bạc Châu không có cha nương, quá đáng thương, hài tử này thích gọi cậu là cha, cũng chẳng sao. Đây là hài tử của Bạc ca, cậu sẽ nuôi bé như nữ nhi thân sinh của mình.

“Ngô nương, mang bọn nhỏ ra ngoài đi.”

Quả nương ôm Nhị Quả tiến vào, nhìn thấy một đám trẻ con vây quanh Lý Quả.

“Nương, không sao đâu, con ngủ đủ rồi.”

Lý Quả xuống giường, vặn mình.

“A Tưởng, nhanh đi nhà bếp dặn dò, nấu xong bưng tới đây.”

Lý Quả bởi vì ngủ nên vẫn chưa ăn cơm, hiện tại tỉnh rồi, Quả nương sợ cậu bị đói.

Ngô nương dẫn Bạc Châu rời đi, Quả Muội dắt Tiểu Sơn đến trong viện chơi. Bụng Lý Quả sôi lên ùng ục, đi vào nhà ăn ngồi xuống, chờ đồ ăn được bưng tới.

Từ khi nhà trở nên phú quý, chuyện ăn uống cũng chú ý hơn nhiều, nhìn một bàn thức ăn phong phú, đều là khẩu vị quê hương, Lý Quả nuốt nước bọt, ăn rất nhanh.

Từ lúc về nhà, chưa thấy bóng dáng cha, hỏi Quả Muội mới biết Lý cha đến cửa hàng đồ sứ của A Thất uống trà.

“Nương đã phái người đi gọi cha, mà cha không trở về, người phái ra kia cũng không thấy trở về.”

Quả Muội đã hiểu rõ chuyện trong nhà như lòng bàn tay, hài tử này thông minh sớm.

“Ca ca, ngươi còn chưa thấy cửa hàng của A Thất nhỉ, ta dẫn ngươi đi xem.”

Quả Muội nắm tay Lý Quả, dắt Lý Quả đi vào một con đường to ở thành đông, cùng đi theo còn có Tiểu Sơn, Tiểu Sơn cả ngày đi theo Quả Muội, nghiễm nhiên xem Quả Muội là tỷ tỷ của bé.

Cửa hàng của A Thất không lớn, vị trí cũng không tốt, mở trên một con phố chếch với thành đông. Lý Quả tới cửa, A Thất vừa vặn trở về, cười nói: “Cha ngươi mới vừa trở lại tìm ngươi đấy, không chừng đi ngõ khác rồi”, Lý Quả nói không sao. Lý Quả nghĩ ai bảo cha không chịu lo ở nhà với nương, đi lối khác chứ, lát nữa cậu về nhà là có thể tập trung với nhau rồi.

“Quả viên ngoại, từ khi đi kinh thành trở về, xa xa nhìn cứ tưởng là vị nha nội nào đó đấy.”

A Thất mới nãy đứng ở ngoài cửa hàng, cứ tưởng vị nha nội nào đến, toàn thân Lý Quả món đồ nào cũng thật tinh xảo, quần áo, giày, khăn đều là mẫu mới của kinh thành. Dù sao cũng là một thương nhân, cần phải khoe tài lộ ra ngoài, với bản thân Lý Quả cũng thích chưng diện, cho nên đặc biệt chú ý vụ ăn mặc.

“Thất ca, ngươi đừng gọi như người khác, quá khách sáo rồi.”

Lý Quả mở rộng tay ôm A Thất một cái. Bọn họ là huynh đệ tốt, trước kia như thế, hiện tại cũng vậy.

“Cửa hàng mở hồi nào thế?”

“Mở năm tháng rồi, đến bây giờ vẫn sống dở chết dở đây.” A Thất bảo Lý Quả ngồi xuống, để người giúp việc trong cửa hàng bưng lên điểm tâm, nước uống.

“Tiểu Tôn không chiếu cố chuyện làm ăn của ngươi à?”

“May có Tôn viên ngoại chiếu cố, nếu không tiệm này sớm đóng rồi.”

A Thất nói tới vậy vẻ mặt buồn thiu.

Lý Quả đảo mắt nhìn cửa hàng, trong cửa hàng hàng hóa đầy đủ, chủng loại đa dạng, không giống dáng vẻ tiêu điều, không làm ăn được.

“Thất ca, vậy là lão đông gia kia làm khó dễ ngươi?”

“Đồng hành là cừu gia, chẳng sai chút nào.”

A Thất kỳ thực cũng không oán hận lão đông gia, hắn tách ra làm ăn một mình, mang đi khách hàng của ông ta, cho nên lão bày chút trò cản trở cũng là chuyện bình thường. Vạn sự khởi đầu nan, A Thất nghĩ về việc mở cửa hàng bao nhiêu năm như vậy, sao có thể nhụt chí vì chút chuyện chứ.

“Ta mới vừa cùng Lý viên ngoại đến xem lò rồng Bình Hải, nhờ có Lý viên ngoại chống đỡ, mới có thể làm được vụ này, thực sự xấu hổ.”

Vì Quả nương thường nói bên tai Lý Nhị Côn rằng đây là ân nhân của Lý Quả, Lý Nhị Côn mới có thể dẫn dắt cho A Thất, Lý gia là người tri ân tất sẽ báo đáp.

“Vạn sự khởi đầu nan, ta ở kinh thành khởi điểm cũng suýt nữa không sống được.”

Lý Quả hồi tưởng lại chuyện vừa treo bảng hiệu lên, thì bị người ta đập phá, không khỏi cười khổ. Nói đến chuyện gây dựng sự nghiệp, Lý Quả liền kể lại cho A Thất chuyện mình từng trải qua ở kinh thành.

Hai người uống trà trò chuyện, thân thiết như cũ. Quả Muội cùng Tiểu Sơn ở trong cửa hàng A Thất thấy tẻ nhạt, chạy đến cửa hàng trân châu của Cẩn Nương cách con đường chơi.

Buổi chiều, Lý Quả về nhà, hành lễ, thăm hỏi Lý Nhị Côn. Nhị Côn nhìn thấy đại nhi tử này, trong lòng rất vui mừng, không chỉ lớn lên trở thành một nhân tài, còn có thể kiếm tiền, lại hiếu thuận. Nhưng mà hai cha con vẫn ở xa nhau quá lâu, không thể nào thân thiết được. Hai người ngồi cùng một chỗ, cũng chỉ đàm luận chuyện làm ăn.

Từ lúc Lý Quả trở về Thứ Đồng, bà mối đến nườm nượp, khiến người nhìn thấy không khỏi líu lưỡi, những người này tin tức linh thông như vậy. Bất kể nữ tử có gia thế thế nào, Lý Quả đều từ chối tất, lý do vẫn là tuổi cậu cũng không lớn, còn chưa muốn trở thành gia.

Quả nương ôm Nhị Quả, nhìn xấp thiếp mời trước mặt, tâm tình cũng vi diệu. Song mà từ khi Lý Quả trưởng thành, Quả nương không còn quản dạy cậu nữa, hài tử này làm việc có chủ kiến, cũng rất thông minh, Quả nương trong lòng rất yên tâm.

Nghĩ Lý Quả tuổi cũng không lớn, còn chưa muốn kết hôn, sẽ không bức bách cậu. Lại thấy Lý Quả phiền lòng vì mấy bà mối, cũng khuyên mấy bà mối lui về.

Sau ngày về nhà, Lý Quả liền đi đến Tịnh Công trạch.

Trạch viện này không ai ở, chỉ để người hầu trông coi, dọn dẹp, trong viện hoa cỏ tươi tốt.

Người khác đều cho là cậu mua lại Tịnh Công trạch rồi bỏ trống, vẫn luôn không qua tay, là vì đang chờ đợi thời cơ kiếm một khoản lời lớn. Ngay cả Lý Nhị Côn cũng cho là thế, trên bàn cơm, nói với Lý Quả: “Gần đây nhà ở nha phường tăng giá, là thời điểm tốt bán cái tòa nhà ngươi đang bỏ trống kia.”

Lý Quả bới cơm, gác lại đũa định nói, Quả nương đã mở miệng trước, Quả nương nói: “Nó mua tòa nhà kia không phải để đợi tăng giá, đó là chỗ cả nhà Triệu Đề cử từng ở qua, ta thấy nó yêu thích mới mua lại.”

Vẫn là nương hiểu mình, Lý Quả nghĩ.

“Quả tử, ngươi ở kinh thành gặp lại đứa trẻ Triệu gia kia không?”

Nhắc đến Triệu Đề cử, Quả nương cũng nghĩ ra cả nhà bọn họ là người kinh thành.

“Gặp rồi ạ, Triệu Xá nhân nay là thám hoa lang rồi.”

Lý Quả đắc ý nói, cứ như thể mình mới là người đỗ thám hoa lang.

“Thật sự giỏi quá!”

Quả nương là người phụ nữ gia đình, song cũng từng nghe nói đến thám hoa lang.

“A Vân, người các nàng đang nói chính là tiểu quan nhân lúc bé dạy Quả tử chữ à?”

Lý Nhị Côn thường được nghe Quả nương kể cuộc sống khổ sở khi xưa, còn có ân nhân năm đó, cho nên hắn biết đến Triệu Khải Mô.

“Chính là cậu ấy, hài tử này tuấn mỹ quý khí, lại trầm ổn thông minh. Quả tử khi còn bé rất thân với cậu ấy.”

Quả nương hồi tưởng lại chuyện năm xưa, cũng thổn thức, khi đó nghèo đói, cũng may vị tiểu quan nhân này không chê Quả tử, kết bạn với cậu.

“Được phái đến làm quan ở đâu?”

Dù sao cũng là bạn tốt của Lý Quả, Lý Nhị Côn quan tâm một chút.

“Hắn đang nhậm chức thông xử ở Hồng Châu.”

“Hồng Châu à, ở ngay lân quận, cũng không phải xa, ngươi rảnh rỗi thì đến ôn chuyện đi, bằng hữu như thế, cũng không thể đứt đoạn được.”

Lý Nhị Côn thuần túy cảm thấy Triệu Xá nhân không chỉ là ân nhân của Lý Quả, còn là quan viên tiền đồ rộng lớn, đương nhiên phải giữ mối quan hệ này.

Tâm tình Lý Quả phức tạp, cậu nghĩ nếu bị cha nương biết cậu và Triệu Khải Mô là loại quan hệ đó, nào còn bảo cậu đi ôn chuyện, nhất định hận không thể tách bọn họ thiên nam địa bắc.

/108

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status