Vệ Tiếu không biết còn phải trải qua bao lâu nữa, từ trên xuống dưới thân cậu đều nhếch nhác khó tả.
Nhìn Lưu Kình ngủ say sưa, bất giác tâm trạng cậu rối bời không biết giữa cậu và Lưu Kình đang tồn tại mối quan hệ gì. Có đôi lần Lưu Kình tỉnh giấc, thấy mình bị trói cũng không giãy nảy, thậm chí chẳng hỏi lấy một câu, sự tin tưởng hoàn toàn đó làm cậu vô cùng cảm động.
Hơn nữa sức chịu đựng của Lưu Kình đã gây bất ngờ cho Vệ Tiếu. Cậu nghĩ loại người lưu manh hư hỏng như Lưu Kình chắc chắn sẽ kháng cự dữ dội, ấy vậy mà, anh lại bình thản đến lạ, không những chủ động uống nước đường mà còn biết tận dụng thời gian nghỉ ngơi, thậm chí có lúc còn an ủi ngược lại Vệ Tiếu. Cậu không thể hình dung được con người của Lưu Kình lúc này, cứ như đã hoàn toàn lột xác để trở thành người khác.
Nhưng những lúc cơn nghiện nổi lên, anh lại trở nên điên dại, tự hủy hoại chính bản thân mình không thương tiếc. Cơ thể bị trói của Lưu Kình vùng vẫy yếu ớt trên giường, giãy giụa quá mạnh, da thịt bị dây thừng cứa tứa máu, cộng thêm mồ hôi vã ra lại càng đau buốt, bứt rứt hơn bao giờ hết. Song Vệ Tiếu kiên quyết không mủi lòng đi cởi trói cho anh, chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Đột nhiên đầu Lưu Kình lại lóe lên một cảnh tượng kỳ quái. Anh nhìn thằng vào Vệ Tiếu, mặt đỏ bừng bừng và hỏi: “Anh, em có bạn gái chưa?”
Vừa nãy trong đầu anh lởn vởn hình ảnh một cô gái trần truồng uốn éo trong ánh đèn mờ ảo.
Vệ Tiếu ngẩn người một lúc rồi nhìn Lưu Kình thầm nghĩ, tự dưng hỏi không đầu không đuôi này là do xuất phát từ đâu? Nhưng Lưu Kình vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Anh, em có bạn gái chưa?”
Vệ Tiếu biết mình không thể im lặng, đành hỏi vặn Lưu Kình: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?”
Lưu Kình bị trói, cuộn tròn người lại, nét mặt lúng túng: “Đầu em xuất hiện hình ảnh cô nào đó khỏa thân.”
Vệ Tiếu suýt sặc nước bọt, nhưng đồng thời cùng cảm thấy sợ hãi. Thật không ngờ chính lúc này hồi ức trước kia của anh lại hiện về, không biết làm sao mà hồi ức đó lại hiện ra, càng không rõ việc này đối với anh là tốt hay xấu.
Vệ Tiếu trả lời qua quýt: “Ờ, thì có một.”
Lưu Kình im lặng lắng nghe rồi suy nghĩ chốc lát cũng không thể nhớ được hình dạng người con gái đó như thế nào, thậm chí anh không hề cảm thấy từng có người con gái nào là đặc biệt.
Càng cố nhớ để biết nhiều thêm về người con gái đó, anh càng phát hiện hình ảnh các cô gái hiện ra mỗi lúc một nhiều, có người mập, có người gầy, có người cao, có người thấp, hoàn toàn không ai giống ai, hình như còn có thêm một vài cảnh tượng nữa xuất hiện…. Lưu Kình cau mày, không hiểu sao mình lại có nhiều bạn gái như vậy rồi nhìn Vệ Tiếu ra chiều chán nản: “Em thường hay thay đổi bạn gái lắm à?”
Vệ Tiếu cảm thấy thật nực cười khi được nghe những lời tình yêu trong sáng phát ra từ một con người dâm dặt phóng đãng trước kia. Cậu cúi mặt rồi ậm ừ có lệ: “Chắc vậy.”
Cứ nghĩ rằng quá khứ có thể đã lùi vào dĩ vãng, thế mà những hình ảnh ấy hiện ra như mới ngày hôm qua, nét mặt Lưu Kình nhăn lại trông càng khó coi, không còn là biểu hiện ngạc nhiên nữa, mà thay vào đó là sự bàng hoàng đến hốt hoảng: “Tại sao lại có cả người da đen?”
Vệ Tiếu biết trước đây Lưu Kình đã từng chơi mấy mỹ nữ người Nga, nhưng không ngờ anh lại có tinh thần bác ái đến vậy, chăm sóc chu đáo đủ mọi chủng tộc luôn mới nể. Cậu ngại Lưu Kình lại nhớ ra những điều không nên nhớ, liền vội vỗ vào vai anh và nói: “Thôi đừng cố, giữ gìn sức khỏe đi.”
Lưu Kình ngoan ngoãn đáp vâng, yên lặng nằm xuống giường nhìn Vệ Tiếu.
Xem chừng tạm ổn, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn y nguyên. Không hề muốn nghĩ đến nữa mà đầu óc liên tục xoay chuyển, những cảnh tượng đó giống đoạn phim đèn chiếu nhợt nháng qua, rồi không biết cớ sao lại dừng đột ngột ở hình ảnh khuôn mặt vô cùng thân thuộc.
Đó chính là khuôn mặt của Vệ Tiếu. Lưu Kình rất xúc động, nóng lòng muốn biết mối quan hệ giữa mình và Vệ Tiếu trước đây. Chỉ là hiện tại anh và Vệ Tiếu ai cũng nín bặt, hai người dường như đang đi chung một chiếc xe, anh ngồi sau còn Vệ Tiếu ngồi trước, cầm lái.
Rồi anh trườn đến vị trí của Vệ Tiếu, dùng sức lần mò khắp thân thể cậu, nào đùi, nào ngực, đủ cả, cái kiểu mò mẫm gợi tình, thậm chí còn mò đến cả mông… Khi dừng lại ở hình ảnh ấy, toàn thân Lưu Kình bỗng nóng ran, muốn nhớ nhiều thêm nữa, nhưng đó cũng chính là khoảnh khắc dừng lại sau khi cùng, khi anh sờ mông cậu… Cảnh tượng này khiến anh kích động hết sức.
Cổ họng Lưu Kình khô khốc, vô cùng muốn được nhìn thấy cậu, song bản thân đồng thời cũng không biết mình muốn gì.
Phần dưới của anh dần dà nảy sinh biến động. Vệ Tiếu cảm thấy sắc mặt của anh càng lúc càng đỏ gay gay, cho rằng Lưu Kình sắp lên cơn đợt nữa, thế là ở sẵn trong trạng thái chờ đợi để đối phó.
Chờ một hồi không thấy Lưu Kình có động tĩnh gì, chỉ có sắc mặt càng càng đỏ ửng, đỏ lan xuống tận cổ, người cũng trở nên kỳ quặc nhưng khác với biểu hiện sắp lên cơn, mặt không co rúm mà tay chân cũng không vùng vẫy, Vệ Tiếu nhìn chằm chằm vào anh, nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Lưu Kình cũng không biết bản thân mình bị gì, toàn thân nóng ran, đặc biệt là khát vọng được sờ mó Vệ Tiếu, nhưng hiện tại tay anh đã bị trói chặt, cử động cũng đã khó, huống gì sờ vào cậu.
Mất một lúc sau, Lưu Kình mới thì thầm: “Bên dưới em không thoải mái…”
Vệ Tiếu không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ tại mình thắt dây chặt quá nên vội ngó xuống dưới, kết quả cậu điếng người khi thấy phần dưới của Lưu Kình phản ứng sau bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
Giờ này rồi mà Lưu Kình còn có phản ứng, cậu nhăn mặt, không biết nên làm gì tiếp theo. Lưu Kình chớp chớp mắt, mồ hôi túa ra đầm đìa, nhìn cậu như thể van xin.
Trước đây dù khó chịu thế nào, Lưu Kình cũng chưa từng nhìn cậu với ánh mắt như vậy. Vệ Tiếu mủi lòng, băn khoăn liệu có nên giúp đỡ Lưu Kình hay không, đồng thời cũng nhận ra mình buộc hơi chặt thật, cậu tiếp tục nghĩ, hay là cởi trói cho Lưu Kình? Nhưng cậu vẫn không làm. Lưu Kình co quắp, nép sát mép giường, trông chẳng khác gì con cún con, cựa quậy thân mình nhìn Vệ Tiếu bằng ánh mắt van lơn gấp vạn lần hồi nãy.
Vệ Tiếu vội vàng cởi trói cho anh, nhưng bởi trói quá chặt thành thử cũng khó mà tháo ra ngay, trừ khi dùng kéo cắt. Ánh mắt Lưu Kình hiện rõ sự cuồng nhiệt, không ngừng cựa quậy bản thân, y chang một con nghiện đúng hiệu.
Vệ Tiếu nghe nói, người nghiện ma túy đôi khi sẽ có cảm giác như lúc ấy ấy, không biết Lưu Kình khi này có phải đang lên cơn nghiện hay không. Cậu không dám cởi trói cho anh, nhưng cũng không đành lòng nhìn Lưu Kình quằn quại trong đau đớn. Đành cắn răng bất lực, cậu ghé bên tai anh thì thầm: “Nhắm mắt lại đi.”
Lưu Kình vâng lời nhắm mắt. Vệ Tiếu hít một hơi thật sau, lấy dũng khí lột trần anh. Khi cởi đồ, toàn thân Lưu Kình thả lỏng thoải mái, thậm chí không ngừng cọ mình vào tay của cậu. Vệ Tiếu trở nên căng thẳng vì cậu là một người rất đỗi cổ hủ, hồi có người yêu cũng chỉ dừng ở mức độ cho phép mà thôi, huống hồ lúc này phải giúp một người con trai khác làm việc này, Vệ Tiếu cảm thấy khó tin hết sức.
Nhìn chỗ ấy đang biếu tình, Vệ Tiếu phát hiện thành trì tâm lý của mình vẫn chưa đủ vững vàng, nhưng một khi Lưu Kình chưa được thỏa mãn, anh vẫn sẽ uốn éo không ngừng, đưa nó tới trước mặt cậu.
Vệ Tiếu đâm lao phải theo lao càng không thể để mặc Lưu Kình như vậy, buộc phải nhắm mắt đưa tay làm cho Lưu Kình. Suốt quá trình đó, Lưu Kình phát ra một vài âm thanh rên rỉ nhỏ, nhưng âm thanh ấy không giống hơi thở dồn dập lúc cai nghiện, mà mang theo ý vị tình ái mãnh liệt.
Vệ Tiếu thấy tim mình đập nhanh hơn, tay cũng giống như bị cuốn theo, hơi nóng bốc lên nóng ran cả người. May mà rất nhanh sau đó Lưu Kình đã cao trào, đôi ba phần còn vấy trên tay Vệ Tiếu.
Bấy giờ cậu mới thở dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh, không ngờ anh đã mở bừng mắt tự lúc nào, chớp chớp nhìn cậu.
Trên mặt Vệ Tiếu hiện rõ vẻ căng thẳng, xấu hổi cúi thấp đầu, toan nói gì đó, rồi bỗng nhận ra nói gì trong lúc này cũng đều đáng độn thổ xuống đất, đành âm thầm vớ lấy cuộn giấy vệ sinh chùi hết vết bẩn dính trên tay. Cậu vừa chùi vừa nghĩ, nếu bây giờ có ai đó bước vào gặp cảnh này, hẳn sẽ nghĩ cậu và Lưu Kình vừa làm chuyện mờ ám đây.
Thở dài sườn sượt, cậu cảm thấy sự việc hiện tại đã vượt quá ranh giới của việc giúp đỡ rồi.
Nhìn Lưu Kình ngủ say sưa, bất giác tâm trạng cậu rối bời không biết giữa cậu và Lưu Kình đang tồn tại mối quan hệ gì. Có đôi lần Lưu Kình tỉnh giấc, thấy mình bị trói cũng không giãy nảy, thậm chí chẳng hỏi lấy một câu, sự tin tưởng hoàn toàn đó làm cậu vô cùng cảm động.
Hơn nữa sức chịu đựng của Lưu Kình đã gây bất ngờ cho Vệ Tiếu. Cậu nghĩ loại người lưu manh hư hỏng như Lưu Kình chắc chắn sẽ kháng cự dữ dội, ấy vậy mà, anh lại bình thản đến lạ, không những chủ động uống nước đường mà còn biết tận dụng thời gian nghỉ ngơi, thậm chí có lúc còn an ủi ngược lại Vệ Tiếu. Cậu không thể hình dung được con người của Lưu Kình lúc này, cứ như đã hoàn toàn lột xác để trở thành người khác.
Nhưng những lúc cơn nghiện nổi lên, anh lại trở nên điên dại, tự hủy hoại chính bản thân mình không thương tiếc. Cơ thể bị trói của Lưu Kình vùng vẫy yếu ớt trên giường, giãy giụa quá mạnh, da thịt bị dây thừng cứa tứa máu, cộng thêm mồ hôi vã ra lại càng đau buốt, bứt rứt hơn bao giờ hết. Song Vệ Tiếu kiên quyết không mủi lòng đi cởi trói cho anh, chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Đột nhiên đầu Lưu Kình lại lóe lên một cảnh tượng kỳ quái. Anh nhìn thằng vào Vệ Tiếu, mặt đỏ bừng bừng và hỏi: “Anh, em có bạn gái chưa?”
Vừa nãy trong đầu anh lởn vởn hình ảnh một cô gái trần truồng uốn éo trong ánh đèn mờ ảo.
Vệ Tiếu ngẩn người một lúc rồi nhìn Lưu Kình thầm nghĩ, tự dưng hỏi không đầu không đuôi này là do xuất phát từ đâu? Nhưng Lưu Kình vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Anh, em có bạn gái chưa?”
Vệ Tiếu biết mình không thể im lặng, đành hỏi vặn Lưu Kình: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?”
Lưu Kình bị trói, cuộn tròn người lại, nét mặt lúng túng: “Đầu em xuất hiện hình ảnh cô nào đó khỏa thân.”
Vệ Tiếu suýt sặc nước bọt, nhưng đồng thời cùng cảm thấy sợ hãi. Thật không ngờ chính lúc này hồi ức trước kia của anh lại hiện về, không biết làm sao mà hồi ức đó lại hiện ra, càng không rõ việc này đối với anh là tốt hay xấu.
Vệ Tiếu trả lời qua quýt: “Ờ, thì có một.”
Lưu Kình im lặng lắng nghe rồi suy nghĩ chốc lát cũng không thể nhớ được hình dạng người con gái đó như thế nào, thậm chí anh không hề cảm thấy từng có người con gái nào là đặc biệt.
Càng cố nhớ để biết nhiều thêm về người con gái đó, anh càng phát hiện hình ảnh các cô gái hiện ra mỗi lúc một nhiều, có người mập, có người gầy, có người cao, có người thấp, hoàn toàn không ai giống ai, hình như còn có thêm một vài cảnh tượng nữa xuất hiện…. Lưu Kình cau mày, không hiểu sao mình lại có nhiều bạn gái như vậy rồi nhìn Vệ Tiếu ra chiều chán nản: “Em thường hay thay đổi bạn gái lắm à?”
Vệ Tiếu cảm thấy thật nực cười khi được nghe những lời tình yêu trong sáng phát ra từ một con người dâm dặt phóng đãng trước kia. Cậu cúi mặt rồi ậm ừ có lệ: “Chắc vậy.”
Cứ nghĩ rằng quá khứ có thể đã lùi vào dĩ vãng, thế mà những hình ảnh ấy hiện ra như mới ngày hôm qua, nét mặt Lưu Kình nhăn lại trông càng khó coi, không còn là biểu hiện ngạc nhiên nữa, mà thay vào đó là sự bàng hoàng đến hốt hoảng: “Tại sao lại có cả người da đen?”
Vệ Tiếu biết trước đây Lưu Kình đã từng chơi mấy mỹ nữ người Nga, nhưng không ngờ anh lại có tinh thần bác ái đến vậy, chăm sóc chu đáo đủ mọi chủng tộc luôn mới nể. Cậu ngại Lưu Kình lại nhớ ra những điều không nên nhớ, liền vội vỗ vào vai anh và nói: “Thôi đừng cố, giữ gìn sức khỏe đi.”
Lưu Kình ngoan ngoãn đáp vâng, yên lặng nằm xuống giường nhìn Vệ Tiếu.
Xem chừng tạm ổn, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn y nguyên. Không hề muốn nghĩ đến nữa mà đầu óc liên tục xoay chuyển, những cảnh tượng đó giống đoạn phim đèn chiếu nhợt nháng qua, rồi không biết cớ sao lại dừng đột ngột ở hình ảnh khuôn mặt vô cùng thân thuộc.
Đó chính là khuôn mặt của Vệ Tiếu. Lưu Kình rất xúc động, nóng lòng muốn biết mối quan hệ giữa mình và Vệ Tiếu trước đây. Chỉ là hiện tại anh và Vệ Tiếu ai cũng nín bặt, hai người dường như đang đi chung một chiếc xe, anh ngồi sau còn Vệ Tiếu ngồi trước, cầm lái.
Rồi anh trườn đến vị trí của Vệ Tiếu, dùng sức lần mò khắp thân thể cậu, nào đùi, nào ngực, đủ cả, cái kiểu mò mẫm gợi tình, thậm chí còn mò đến cả mông… Khi dừng lại ở hình ảnh ấy, toàn thân Lưu Kình bỗng nóng ran, muốn nhớ nhiều thêm nữa, nhưng đó cũng chính là khoảnh khắc dừng lại sau khi cùng, khi anh sờ mông cậu… Cảnh tượng này khiến anh kích động hết sức.
Cổ họng Lưu Kình khô khốc, vô cùng muốn được nhìn thấy cậu, song bản thân đồng thời cũng không biết mình muốn gì.
Phần dưới của anh dần dà nảy sinh biến động. Vệ Tiếu cảm thấy sắc mặt của anh càng lúc càng đỏ gay gay, cho rằng Lưu Kình sắp lên cơn đợt nữa, thế là ở sẵn trong trạng thái chờ đợi để đối phó.
Chờ một hồi không thấy Lưu Kình có động tĩnh gì, chỉ có sắc mặt càng càng đỏ ửng, đỏ lan xuống tận cổ, người cũng trở nên kỳ quặc nhưng khác với biểu hiện sắp lên cơn, mặt không co rúm mà tay chân cũng không vùng vẫy, Vệ Tiếu nhìn chằm chằm vào anh, nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Lưu Kình cũng không biết bản thân mình bị gì, toàn thân nóng ran, đặc biệt là khát vọng được sờ mó Vệ Tiếu, nhưng hiện tại tay anh đã bị trói chặt, cử động cũng đã khó, huống gì sờ vào cậu.
Mất một lúc sau, Lưu Kình mới thì thầm: “Bên dưới em không thoải mái…”
Vệ Tiếu không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ tại mình thắt dây chặt quá nên vội ngó xuống dưới, kết quả cậu điếng người khi thấy phần dưới của Lưu Kình phản ứng sau bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
Giờ này rồi mà Lưu Kình còn có phản ứng, cậu nhăn mặt, không biết nên làm gì tiếp theo. Lưu Kình chớp chớp mắt, mồ hôi túa ra đầm đìa, nhìn cậu như thể van xin.
Trước đây dù khó chịu thế nào, Lưu Kình cũng chưa từng nhìn cậu với ánh mắt như vậy. Vệ Tiếu mủi lòng, băn khoăn liệu có nên giúp đỡ Lưu Kình hay không, đồng thời cũng nhận ra mình buộc hơi chặt thật, cậu tiếp tục nghĩ, hay là cởi trói cho Lưu Kình? Nhưng cậu vẫn không làm. Lưu Kình co quắp, nép sát mép giường, trông chẳng khác gì con cún con, cựa quậy thân mình nhìn Vệ Tiếu bằng ánh mắt van lơn gấp vạn lần hồi nãy.
Vệ Tiếu vội vàng cởi trói cho anh, nhưng bởi trói quá chặt thành thử cũng khó mà tháo ra ngay, trừ khi dùng kéo cắt. Ánh mắt Lưu Kình hiện rõ sự cuồng nhiệt, không ngừng cựa quậy bản thân, y chang một con nghiện đúng hiệu.
Vệ Tiếu nghe nói, người nghiện ma túy đôi khi sẽ có cảm giác như lúc ấy ấy, không biết Lưu Kình khi này có phải đang lên cơn nghiện hay không. Cậu không dám cởi trói cho anh, nhưng cũng không đành lòng nhìn Lưu Kình quằn quại trong đau đớn. Đành cắn răng bất lực, cậu ghé bên tai anh thì thầm: “Nhắm mắt lại đi.”
Lưu Kình vâng lời nhắm mắt. Vệ Tiếu hít một hơi thật sau, lấy dũng khí lột trần anh. Khi cởi đồ, toàn thân Lưu Kình thả lỏng thoải mái, thậm chí không ngừng cọ mình vào tay của cậu. Vệ Tiếu trở nên căng thẳng vì cậu là một người rất đỗi cổ hủ, hồi có người yêu cũng chỉ dừng ở mức độ cho phép mà thôi, huống hồ lúc này phải giúp một người con trai khác làm việc này, Vệ Tiếu cảm thấy khó tin hết sức.
Nhìn chỗ ấy đang biếu tình, Vệ Tiếu phát hiện thành trì tâm lý của mình vẫn chưa đủ vững vàng, nhưng một khi Lưu Kình chưa được thỏa mãn, anh vẫn sẽ uốn éo không ngừng, đưa nó tới trước mặt cậu.
Vệ Tiếu đâm lao phải theo lao càng không thể để mặc Lưu Kình như vậy, buộc phải nhắm mắt đưa tay làm cho Lưu Kình. Suốt quá trình đó, Lưu Kình phát ra một vài âm thanh rên rỉ nhỏ, nhưng âm thanh ấy không giống hơi thở dồn dập lúc cai nghiện, mà mang theo ý vị tình ái mãnh liệt.
Vệ Tiếu thấy tim mình đập nhanh hơn, tay cũng giống như bị cuốn theo, hơi nóng bốc lên nóng ran cả người. May mà rất nhanh sau đó Lưu Kình đã cao trào, đôi ba phần còn vấy trên tay Vệ Tiếu.
Bấy giờ cậu mới thở dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh, không ngờ anh đã mở bừng mắt tự lúc nào, chớp chớp nhìn cậu.
Trên mặt Vệ Tiếu hiện rõ vẻ căng thẳng, xấu hổi cúi thấp đầu, toan nói gì đó, rồi bỗng nhận ra nói gì trong lúc này cũng đều đáng độn thổ xuống đất, đành âm thầm vớ lấy cuộn giấy vệ sinh chùi hết vết bẩn dính trên tay. Cậu vừa chùi vừa nghĩ, nếu bây giờ có ai đó bước vào gặp cảnh này, hẳn sẽ nghĩ cậu và Lưu Kình vừa làm chuyện mờ ám đây.
Thở dài sườn sượt, cậu cảm thấy sự việc hiện tại đã vượt quá ranh giới của việc giúp đỡ rồi.
/65
|