Thấy Hồ Vân ở trong viện có vẻ rất kinh ngạc, Tôn Nhã Nhã nhìn nó từ trên xuống dưới rồi nói.
“Ngươi nổi bật như vậy, ta nghĩ nhìn thấy ngươi cũng chẳng khó lắm đâu.”
Có lẽ do có liên quan đến đám chữ nhỏ và con hạc giấy, cũng có lẽ do năm đó Tôn Nhã Nhã từng có chút ấn tượng về Hồ Vân, nên lúc này gặp lại nàng vẫn có cảm giác quen thuộc.
Tóm lại,Tôn Nhã Nhã thể hiện vẻ cực kỳ bình tĩnh trước sự xuất hiện của Hồ Vân, ngược lại tên yêu quái như Hồ Vân thì mãi vẫn không bình tĩnh nổi.
Hồ Vân nhìn Kế Duyên vẫn đang đọc sách ở bên kia, lại không thấy hắn có bất kỳ phản ứng nào.
Nó buông chân trước xuống đất, sau đó nhảy lên bàn đá, mắt lớn mắt nhỏ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Nhã Nhã.
“Ngươi là Tôn Nhã Nhã?”
Tôn Nhã Nhã gật đầu thừa nhận.
“Quả nhiên ngươi nhận ra ta! Trước kia, ta đã từng thấy ngươi đúng không?”
Hồ Vân cẩn thận ngửi ngửi.
Trên người Tôn Nhã Nhã vẫn là cỗ nhân khí kia, tiên linh khí dường như không có.
Nếu nói nàng trải qua tu hành, hơn nữa đạo hạnh cao hơn Hồ Vân thì nó không tin đâu.
Nói cách khác xác suất khá lớn là Tôn Nhã Nhã vẫn là phàm nhân.
“Ngươi biết ta là yêu quái mà không sợ ta à?”
“Ngươi trông rất đáng sợ sao?”
Tôn Nhã Nhã căn bản không lảng tránh ánh mắt của Hồ Vân, thậm chí còn đưa tay xua nó ra.
“Cẩn thận, đừng giẫm lên chữ của ta.
Nét mực vẫn chưa khô đâu.”
Hồ Vân vô thức lùi về sau hai bước, sau đó cúi đầu nhìn lên chữ trên bàn.
Càng nhìn, nó càng mở to hai mắt, một ngón tay liên tục chỉ vào tờ giấy Tuyên Thành.
“Chữ này là do ngươi viết à?”
“Đương nhiên rồi.
Tất nhiên là tiên sinh viết sẽ đẹp hơn nên chỉ có thể là do ta viết mà thôi.”
Hồ Vân ngẩng đầu nhìn Tôn Nhã Nhã.
Tuy lời nói của cô nương còn mang theo niềm tự hào nhưng ánh mắt thanh tĩnh.
Chỉ là những chữ này rõ ràng đã khiến cho nó cảm thấy có chút bị đả kích.
“Viết đẹp thật đấy!”
Hồ Vân vươn móng vuốt khoa tay múa chân, thật lòng thật tâm khen ngợi Tôn Nhã Nhã một câu.
Vốn dĩ nó cho rằng ở Đại Trinh, chữ của Kế tiên sinh xếp thứ nhất, Doãn phu tử đứng thứ hai, Doãn Thanh xếp thứ ba; nhưng hiện tại xem ra, Doãn phu tử phải xếp sau rồi.
Khen xong một câu, Hồ Vân lập tức nhảy xuống khỏi bàn đá.
Nếu Tôn Nhã Nhã có thể nhìn thấy nó, Kế tiên sinh cũng không nói gì, vậy nó cũng không cần quá cẩn thận như vậy.
Nó cứ đi tới trước cửa phòng chính, lấy hai chân trước chắp lại với nhau.
“Hồ Vân ra mắt Kế tiên sinh.”
Lúc Hồ Vân hành lễ, hạc giấy ở trên cây táo cũng bay xuống đỉnh đầu của nó.
Ánh mắt của Kế Duyên dời từ quyển sách trong tay, nhìn về phía xích hồ có màu lông đỏ như lửa.
Hắn cười nói.
“Mấy năm không gặp, ngươi cũng hiểu lễ nghĩa hơn rồi nhỉ?”
Hồ Vân gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhìn con hạc giấy vừa bay lên vì động tác của mình.
Sau đó, tầm mắt của nó mới xoay chuyển, nhìn sang Kế Duyên ở bên kia.
“Ta cũng không muốn mãi mãi lại Ngưu Khuê sơn, dù sao cũng phải tiến bộ một chút chứ ạ.
Đúng rồi, Kế tiên sinh, người trở về lúc nào vậy?”.
Truyện Nữ Phụ
“Ta mới về mấy tháng thôi.”
Nói xong, Kế Duyên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tò mò của Tôn Nhã Nhã ở trong nội viện, chỉ vào Hồ Vân rồi nói.
“Hồ ly này tên là Hồ Vân, là hồ yêu tu hành trong Ngưu Khuê sơn.
Nó cũng không phải là yêu tà hại người mà người ta hay đồn, mà là một trong những yêu vật lương thiện.”
Vì vậy, Tôn Nhã Nhã vừa cười vừa đi tới bàn đá hai bước, chắp tay với Hồ Vân.
“Tiểu nữ Tôn Nhã Nhã hữu lễ.”
Nàng hành lễ khiến cho Hồ Vân có chút ngượng ngùng, nhưng cũng cực kỳ cao hứng.
Nhìn Tôn Nhã Nhã như vậy, nó lại càng không quên việc chính sự lúc trước, quay đầu nói với Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, ta vừa tu được bản lĩnh mới.
Ngài xem giúp ta một chút được không?”
Kế Duyên gật đầu.
Sau đó, Hồ Vân cũng không nói nhiều, biểu diễn luôn ở cửa ra vào nhà chính.
Trên thân nó nổi lên một tầng ánh sáng trắng nhu hòa, rồi biến thành một người trẻ tuổi mặc áo ngắn màu đỏ.
“Tiên sinh ngài xem nè, ta có thể biến thành người!”
“Đúng vậy, dấu vết huyễn hóa rất ít, trong huyễn thuật xem như không tồi.
Chỉ là yêu khí vẫn khó nén như trước, khí tượng cũng không bắt chước đúng chỗ.
Nếu gặp phải người có đạo hạnh cao, hoặc là thần linh nơi này, ngươi vẫn rất dễ bị nhìn thấu.”
Nói xong, Kế Duyên còn cười ranh mãnh, bổ sung thêm.
“Hơn nữa, mấy con chó già rất có thể cũng sẽ phát hiện được chỗ quái dị trên người ngươi, nhất là những con chó ăn nhiều canh cơm cung phụng.”
Sắc mặt Hồ Vân lập tức trở nên khó coi hơn.
Đám chó có thể cảm giác được điểm không thích hợp, tin tức này đối với nó quả thực quá tàn khốc.
Tôn Nhã Nhã ở trong viện cũng lẩm bẩm một câu.
“Hèn gì thôn trấn và các thành trì có nhiều người nuôi chó như vậy...”
Trước đây, nàng cũng từng nghe gia gia kể chuyện rằng, mấy con chó đen, chó vàng và chó hoa già thường sống ở đầu thôn và thành trấn ngày xưa còn có linh tính hơn người thường.
Người thế hệ trước thường nói mắt chó thông linh, cũng không chỉ có vậy.
“Không sao cả.
Dù sao bản lĩnh của ta cũng rất tốt, một ngày nào đó ta cũng sẽ trở thành Đại Yêu.”
Tâm tính của Hồ Vân cũng không tệ.
Sau khi lạc quan nói một câu, ánh mắt nó lại hướng về nhà bếp.
Kế Duyên biết nó đang nghĩ gì, nên cũng buông sách đứng lên.
“Muốn uống trà mật đường à? Để ta đi pha trà.”
“Tiên sinh, để ta làm cho.”
Tôn Nhã Nhã đang muốn làm thay.
Kế Duyên phất tay, nói.
“Viết cho xong chữ đi.”
Đến khi Kế Duyên pha trà rồi bưng khay trở lại sân, Tôn Nhã Nhã cũng vừa lúc viết xong mấy chữ cuối cùng trong bảng tự thiếp.
Hồ Vân cũng nghiêng người đọc kỹ, sau đó xác nhận đúng là Tôn Nhã Nhã tự tay viết ra đấy.
Ba tách trà với mật hoa táo của Cư An Tiểu Các được đặt lần lượt trước mặt Kế Duyên, Tôn Nhã Nhã và Hồ Vân.
Hai người và một cáo đều ngồi trước bàn đá.
Hồ Vân dùng hai móng cầm tách, tò mò nhìn Kế Duyên và Tôn Nhã Nhã.
Lúc này, Kế Duyên đã đặt tách trà của mình sang một bên, chăm chú quan sát những dòng chữ mà Tôn Nhã Nhã đã viết.
Trong khi đó, Tôn Nhã Nhã cũng không uống tách trà có hương vị ngọt ngào này, chỉ ưỡn ngực thẳng lưng ngồi nghiêm túc.
Thế nên, chỉ còn mỗi Hồ Vân cầm tách trà như y hệt một con người, vừa nhìn cảnh tượng trước mặt, vừa thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.
Một lúc lâu sau, Kế Duyên nhìn Tôn Nhã Nhã, nói.
“Được đấy! Lần này có thể viết toàn bộ Du Long Ngâm mà không để tinh thần tiêu tan.
Đây kể như là một lần xuất sắc nhất rồi.”
“Du Long Ngâm” là do Kế Duyên truyền miệng, rồi để Tôn Nhã Nhã dựa vào cảm giác lúc xem “Kiếm Ý Thiếp” mà viết ra, khiến cho hắn tìm lại được cảm giác năm đó khi bản thân viết “Kiếm Ý Thiếp”.
Hôm nay, xem như đã thật sự viết được ý của Du Long rồi.
“Phù...”
Tôn Nhã Nhã khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước, nàng bị tiên sinh phê bình một lần, lúc này cuối cùng cũng được tán thành.
“Ha ha, uống trà được rồi.”
Kế Duyên cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng hít hà.
Hương trà cùng với hương mật ong tràn vào khoang mũi.
Rõ ràng đây là trà nóng và hắn còn chưa uống chút nào, nhưng lại có loại cảm giác thấm vào ruột gan.
“Kế tiên sinh, lần này ngài sẽ ở lại bao lâu ạ?”
Hồ Vân vừa uống trà, vừa hỏi thăm Kế Duyên.
Nước trà trong chén đã vơi đi hơn phân nửa, nhưng nó luyến tiếc không dám uống cạn.
Dù sao mỗi lần Kế tiên sinh cũng chỉ cho nó một chén mà thôi.
“Không lâu lắm, hai ngày nữa sẽ đi.”
Hồ Vân và Tôn Nhã Nhã cùng nhau nhìn về phía Kế Duyên, đồng thanh “hả?” một tiếng.
Kế Duyên nhìn hai đứa.
“Các ngươi không nghe lầm đâu.
Ta sẽ rời đi sớm.
Nhã Nhã, hôm nay ngươi nhớ thu dọn đồ đạc trước khi về nhà.
Chữ viết đến mức này thì cũng nên đọc sách.”
“Vâng, Nhã Nhã đã biết!”
Vẻ suy sụp lóe lên trong mắt Hồ Vân rồi chợt biến mất.
Tuy nó biết Kế tiên sinh mới vừa trở về thì lại nghe nói người sắp rời đi, nhưng bản thân nó ở trong Ngưu Khuê sơn rất cẩn thận, vốn không có khả năng thường xuyên đến Cư An Tiểu Các.
Chẳng qua, có Kế tiên sinh ở huyện Ninh An luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác muốn dựa dẫm vào.
“Về phần ngươi, tu hành hôm nay xem như là đi vào quỹ đạo chính, chỉ là chưa thấy rõ con đường phía trước.”
Kế Duyên cười cười.
“Nói đến cũng trùng hợp.
Mấy năm trước, Kế mỗ và bằng hữu gặp một hồ yêu bát vĩ đầy tà tính ở Bắc Cảnh Hằng Châu.
Tuy rằng cuối cùng vẫn để cho nàng chạy trốn, nhưng cũng lưu lại chút đồ vật, ngược lại có thể thuận tiện giúp ngươi xem con đường của hồ yêu.
Vả lại, nếu ngươi nhìn mà hiểu được, có thể được bao nhiêu đều coi như là của ngươi, nhưng phải nhận rõ chính mình.”
Lúc Kế Duyên nói chuyện, trên tay xuất hiện một bộ lông dài màu trắng bạc.
Chỉ là dù có cầm nắm như vậy, hai đoạn lại không buông xuống, tựa như kéo dài trong gió.
Hồ Vân và Tôn Nhã Nhã đều tò mò ngước nhìn, đồng thời suy nghĩ kỹ trong lời nói của Kế tiên sinh có thâm ý gì.
Chạng vạng, Tôn Nhã Nhã đã thu thập xong văn phòng tứ bảo trên bàn đá và chữ viết của ngày hôm nay.
Sau khi cáo biệt Kế Duyên và Hồ Vân, nàng mang rương sách về nhà, ngày mai không cần quay lại Cư An Tiểu Các, mà ngày mốt lại trực tiếp rời khỏi quê hương.
Tuy nàng có kinh nghiệm học tập ở Xuân Huệ phủ, nhưng nàng vẫn thấy kích động và thấp thỏm, và còn có một nỗi buồn ly biệt.
Ở trong Cư An Tiểu Các, giờ phút này chỉ còn lại Kế Duyên và Hồ Vân, cùng với cây táo lớn vẫn luôn luôn đứng yên trong gió.
Đương nhiên, còn phải tính tới một con hạc giấy nhỏ thủy chung nhìn hết thảy mọi việc.
“Kiếm Ý Thiếp” treo ở ngoài phòng chính ngược lại rất yên tĩnh, không phải đám chữ nhỏ thay đổi tính nết, chẳng qua là bọn chúng đang tu hành mà thôi.
Trên tất cả những trang giấy trắng của “Kiếm Ý Thiếp”, hơn trăm chữ nhỏ hội tụ thành hai mảng màu mực dễ thấy, ý là “thiên cương”.
Những đạo uẩn tự nhiên của đám chữ nhỏ này thường phân chia trận doanh đối chiến lẫn nhau, nhiều năm như vậy cũng không phải chỉ là đùa giỡn.
Trong viện, Hồ Vân cực kỳ chờ mong nhìn Kế Duyên.
Trái tim nó đập thình thịch, càng ngày càng nhanh.
Nó nghĩ có phải Kế tiên sinh muốn truyền pháp cho mình hay không.
“Ngưng thần thu tâm, nhắm mắt nhập tĩnh, không được vận pháp.
Đừng nghĩ gì cả, biết chưa?”
“Vâng!”
Hồ Vân học theo con người ngồi xếp bằng trong viện, trong thời gian rất ngắn đã nhắm mắt nhập tĩnh.
Kế Duyên nhìn nó, khẽ gật đầu, một tay thả ra Khốn Tiên Thằng, hóa thành một vầng ảo ảnh kim tuyến bao phủ sân nhỏ Cư An Tiểu Các, ngăn cách hết thảy ngoại giới.
Tay kia quấn bộ lông màu trắng bạc quanh đầu ngón tay, sau đó hắn bèn điểm lên trán Hồ Vân, đồng thời thi triển thần thông Thiên Địa Hóa Sinh.
Xoát ~~~
Một đạo bạch quang sáng chói lóe lên trong tâm thần của Hồ Vân.
Sơn xuyên, thủy trạch, phi cầm, tẩu thú, đủ các loại thiên địa vạn vật hóa ra trong lòng; còn Hồ Vân lại tự mình ngồi ở trên đỉnh núi cao.
Nó đứng lên theo bản năng, phát hiện phía sau có chín chiếc đuôi đang phiêu đãng...!
“Bất luận ngươi nhìn thấy cái gì, cảm giác được cái gì, nhớ phải kiềm chế bản tâm lại, cảm thụ thật tốt.
Chỉ có một ngày đêm mà thôi, không thể lãng phí cơ hội này, càng không có lần sau.
Nếu không, Cửu Vĩ Thiên Hồ kia sẽ nhận ra.”
Ở trong thiên địa, thanh âm của Kế Duyên truyền đến.
Bởi vì loại cảm giác cường đại này cực kỳ chân thật, Hồ Vân nhất thời kinh ngạc và hưng phấn nhưng cũng không biết phải làm sao.
Nếu không biết nên làm cái gì, vậy thì tu hành đi!
Bên trong Cư An Tiểu Các, sợi lông hồ đặc thù kia quấn quanh đỉnh đầu Hồ Vân.
Kế Duyên vừa thi triển ý cảnh, vừa cẩn thận quan sát.
Đoạn lông hồ yêu này vốn dĩ là mượn một thủ đoạn cao diệu của phương pháp càn khôn làm ra đuôi thứ chín.
Hơn nữa, bởi vì vào khoảnh khác nó hóa thành “đuôi thứ chín” đã bị Kế Duyên chém đứt, nên một tia đạo uẩn trong đó vẫn được duy trì trong tích tắc.
Kế Duyên cũng không cần phí quá nhiều sức lực đã có thể giúp cho Hồ Vân nhìn trộm sự huyền diệu trong chớp mắt kia.
Sau đó, hắn lại mượn phương pháp thời gian từ Thiên Địa Hóa Sinh tạo thành một ngày đêm trong lòng Hồ Vân.
Còn sau khi cảm giác huyền diệu này tản đi, Hồ Vân có thể nhớ được bao lâu thì phải dựa vào chính nó rồi.
Đây còn lâu mới được xem là học trộm diệu pháp của Ngọc Hồ Động Thiên, Hồ Vân cũng cần phải đi con đường của chính mình.
Nhưng ở một mức độ nào đó, đây cũng được cho là mượn gà đẻ trứng*.
Vì vậy, Kế Duyên làm việc này cũng rất cẩn thận.
Nếu không có Khốn Tiên Thằng ở đây, hắn cũng sẽ không tùy tiện làm vậy đâu.
(*Mượn gà đẻ trứng: Dùng sức mạnh của người khác để đạt được mục đích của chính mình.
Hiện nay, cụm từ này cũng được dùng khá phổ biến trong giới đầu tư, thương mại.).
/545
|