Ngoài miệng thì Kế Duyên nói hắn sắp phải thất tín với người, nhưng trên mặt vẫn không có vẻ gì là khó chịu cả.
Vị tướng quân kia không thể không đứng dậy từ ghế ngồi, đi tới bên cạnh rồi vỗ nhẹ lên vai của Liêu Chính Bảo, còn y cũng gật đầu với vị tướng quân ấy.
Cầm thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay, Kế Duyên suy nghĩ chốc lát rồi nói với Liêu Chính Bảo.
“Thanh kiếm gỗ này là tín vật mà phụ mẫu của ngươi đưa cho chúng ta. Vậy ngươi cũng nên lưu lại cho chúng ta một tín vật, để phụ mẫu của ngươi tin rằng ngươi vẫn còn sống.”
“Đúng đúng đúng, đáng lý phải như vậy.”
Đầu tiên, Liêu Chính Bảo cẩn thận gấp lá bùa bình an lại hai lần rồi mới cất vào trong người, sau đó xoa xoa tay, suy nghĩ xem nên đưa tín vật gì cho phụ mẫu. Tuy nhiên, y suy nghĩ cả một buổi mà chẳng nghĩ ra món đồ nào thích hợp cả.
“Ta đây... cũng không có vật nào thích hợp...”
Liêu Chính Bảo nhìn về phía tướng quân để cầu cứu, nhưng vị tướng quân ấy cũng không nghĩ ra được nên dùng món đồ nào. Nơi đây thiếu thốn quanh năm, cũng chẳng có đặc sản gì, chẳng lẽ lại gửi về một món binh khí hư hỏng.
“Thế này nhé, ngươi có thể viết một bức thư gửi về cho gia đình. Mặc dù nhắn miệng cũng được, nhưng không ý nghĩa bằng một lá thư. Phụ mẫu ngươi mỗi khi buồn, có thể đọc lá thư ấy để vơi bớt nỗi muộn phiền. Còn thanh kiếm gỗ này, ngươi cứ giữ đi.”
Kế Duyên đề nghị một phương pháp, nhân tiện trả lại thanh kiếm gỗ một lần nữa.
“Mặc dù ta có thể nhận ra một số ký tự, nhưng không thể viết nổi. Hay là phiền tiên sinh viết hộ ta một lá thư, được không?”
Trong mấy lần gửi thư về nhà khi trước, đa phần là y nhờ mấy người có chút trình độ văn hóa trong quân viết hộ, chẳng hạn như Quân hậu ở cổng Bắc. Và trong lúc này, vì có Kế Duyên và Thường Dịch tại đây, thế nên y cũng không cần phải làm phiền đến một người khác nữa.
“Được rồi, ta sẽ viết giúp ngươi.”
Nghe vậy, dĩ nhiên là Kế Duyên vui vẻ đồng ý.
Trên chiếc bàn chuyên dùng để thảo luận tình hình quân sự, một binh sĩ mang giấy bút đến; Kế Duyên thay mặt cho Liêu Chính Bảo viết một bức thư nhà.
Sau khi biết gia đình mình không hề nhận được bất kỳ một lá thư nào trong những năm qua, Liêu Chính Bảo dứt khoát kể tóm tắt lại những gì mà bản thân đã trải qua trong bao năm nay, từ sự bối rối khi vừa nhập ngũ đến cảm giác chết lặng sau đó, cuối cùng dần chuyển biến thành một loại ý thức trách nhiệm và lòng kiên định.
Mặc dù lần này Kế Duyên viết chữ rất nhỏ, nhưng để viết hết bức thư nhà này cũng mất năm trang giấy. Từng động tác đặt bút, từng nét chữ in lên mặt giấy của hắn lại khiến người khác tưởng chừng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Mỗi khi viết xong một trang, hắn đều đặt nó sang một bên, thổi nhẹ cho mực khô nhanh. Sau khi viết xong cả bức thư, Kế Duyên xoay nhẹ cổ tay, đổi về cây bút nguyên bản trên bàn, còn cây bút lông sói mà hắn dùng để viết thư đã nằm gọn trong tay áo. Dĩ nhiên, cũng chỉ có mỗi Thường Dịch thấy được quá trình này.
“Được rồi, đọc lại xem có sơ sót gì không.”
Kế Duyên tránh ra khỏi bàn; Liêu Chính Bảo, vị tướng quân kia và các binh sĩ bên cạnh vội vàng nhích đến để nhìn kỹ hơn. Nhìn năm trang giấy với từng nét chữ tinh tế còn ướt mực, ai nấy đều cảm thấy tâm tình khoan khoái, dễ chịu toàn thân.
Vị tướng quân kia không thể không lên tiếng, quay sang nói với Kế Duyên và Thường Dịch rằng:
“Rốt cuộc ta đã hiểu được tại sao hai vị tiên sinh đây dù không phụ thuộc vào bất kỳ bè phái quan liêu nào, mà lại có thể nhận được công văn thông hành, còn được xe ngựa hộ tống đến vùng đất biên thùy đầy nguy cơ nơi đây, lại còn dám khoe khoang là có thể giúp Liêu Tư mã về nhà. Chỉ bằng những nét chữ này, ắt hẳn hai vị tiên sinh đây là chính là kẻ sĩ có tài nghệ học thuật tuyệt luân, được biết bao quan lại tại sĩ lâm nịnh bợ.”
Thường Dịch lắc đầu, cười.
“Tướng quân đúng là người biết hàng. Chẳng qua, Thường mỗ cũng không dám so sánh với Kế tiên sinh. Tuy chữ viết tay của ta không kém hơn người thường là bao, nhưng lại kém xa so với Kế tiên sinh.”
Liêu Chính Bảo vô cùng vui mừng, thận trọng nắm chặt tờ giấy. Y đọc kỹ cả bức thư được viết lên từ những nét chữ tinh tế. Bản thân Liêu Chính Bảo cũng không giỏi chữ nghĩa gì, chỉ có thể hiểu rõ một vài thuật ngữ quân sự cơ bản; ấy thế mà, từng dòng thư trước mặt lại vô cùng trôi chảy, từng câu từng chữ như bao hàm các tầng nghĩa cực kỳ độc đáo.
“Tuyệt quá, ngài viết hay lắm, ngài viết hay lắm!”
Sau đó, Liêu Chính bảo cầm bút lên, tự viết xuống tên mình. Mặc dù cố gắng viết chỉnh tề, nhưng nét chữ vẫn hơi nghiêng ngả. Nếu so với nét chữ của Kế Duyên, chữ viết của y trông vô cùng tệ hại, nhưng nhờ thế lại giúp cho bức thư này bỗng chốc gợi lên một cảm giác chân thật đến thần kỳ.
Một bức thư gửi gia đình thật dài và số tiền mười tám vạn sáu thù (thù: một đơn vị đo lường thời cổ Trung Quốc) tiết kiệm được là tất cả những gì mà Liêu Chính Bảo nhờ Kế Duyên và Thường Dịch mang về. Y biết rằng, cơ hội thế này có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra nữa, thế nên phải mượn thêm từ tướng quân một ít tiền.
Khi Kế Duyên và Thường Dịch trở về, cả tướng quân và Liêu Chính Bảo đều hộ tống họ đến cửa Bắc, đồng thời còn cử một đội binh sĩ và xe ngựa hộ tống họ lên đường, ít nhất là đưa tiễn đến tận biên giới thuộc khu vực mà họ quản lý.
Khi đội xe chở Kế Duyên và Thường Dịch biến mất bên ngoài cổng thành Bắc, Liêu Chính Bảo có cảm giác hơi mất mát, nhưng sau đó y cũng sớm lấy lại tâm trạng, khôi phục vẻ ngoài kiên cường như trước đây.
Mà cùng lúc này, Quân hậu tại cổng Bắc cũng đang kiểm kê văn thư trong doanh trại của mình. Sau khi kiện toàn xong phần báo cáo phân loại các binh sĩ và công tác tuần tra mà mình phụ trách trong mấy ngày qua, lúc thống kê đến chi tiết hai người khách ghé thăm hôm nay, rốt cuộc gã không thể nhớ nổi cái tên của vị quan viên từng đóng dấu phê duyệt lên tờ công văn thông hành kia. Ngay sau đó, gã bèn lôi hộp gỗ bên cạnh đến, mở ra để tìm kiếm công văn thông hành, định vừa xem vừa thống kê lại.
Kết quả là, gã lật tới lật lui mãi mà chẳng tìm thấy tờ công văn đó.
“Quái lạ thay, rõ ràng là mình đặt nó ở đây mà. Tại sao giờ tìm không thấy nhỉ... Ồ? Chuyện gì thế này?”
Đột nhiên, Quân hậu cổng Bắc lôi ra một tờ giấy trắng từ mớ công văn kia. Xem tới xem lui, gã khẳng định trên đó không có bất cứ một chữ nào. Việc tìm không ra tờ công văn của Kế Duyên khiến vị Quân hậu này chợt nảy sinh một ý nghĩ hoang đường trong tiềm thức.
Sau khi thuật lại chuyện này cho vị tướng quân kia và Liêu Chính Bảo nghe, cả hai đều sửng sốt. Hai người cầm tờ giấy trong tay mà im lặng một hồi lâu, đây rõ ràng đâu phải loại giấy Tuyên Thành cao cấp chuyên được sử dùng trong quân đội...
“Tướng quân, có muốn đuổi theo để bắt hai vị tiên sinh kia trở về hay không?”
Quân hậu cổng Bắc hỏi; vị tướng quân kia và Liêu Chính Bảo đều nhìn về phía gã, còn người trước thì lắc đầu.
“Hẳn là Liêu gia đã nhờ đến kỳ nhân dị sĩ giúp đỡ. Đừng cố vẽ vời cho thêm chuyện, lại có rủi ro khiến người ta phản cảm nữa.”
...
Ngay khi Kế Duyên và Thường Dịch rời khỏi khu vực biên ải, dĩ nhiên là họ bay thẳng lên trời, hướng về phía Tây Bắc. Cả hai từng hứa sẽ nhanh chóng đem thư và ngân lượng của Liêu Chính Bảo về đến Liêu gia. Nhưng đoán chừng, ngay cả Liêu Chính Bảo và một vài binh sĩ biết đến chuyện này đều không bao giờ ngờ tới một việc, rằng hai chữ “nhanh chóng” lại có thể nhanh đến vậy.
Vẫn là ngày hôm nay, trước khi trời tối, chợt có một sai dịch của nha môn cưỡi ngựa chạy đến thôn Mao Than. Đây chính là người mà Kế Duyên và Thường Dịch đặc biệt an bày, biến gã thành một nhân vật “có thân phận” nhằm phục vụ cho mục đích đưa tin.
Tiếng vó ngựa dồn dập đến tận cổng thôn, sau đó mới chạy chậm lại rồi hỏi thăm vị trí nhà Liêu gia trong thôn. Cuối cùng, lão Trương đã gặp gã sai dịch này trong lúc đang đi dạo, sau đó mới dẫn gã đến nhà Liêu Đại Khâu.
Lão Trương dẫn đường, thị vệ dắt ngựa theo sau.
“Quan gia, ở phía trước, đi về phía trước là tới rồi.”
“Dẫn đường, dẫn đường đi.”
“Vâng, vâng!”
Lão Trương vội vàng đến gần nhà lão Liêu, rống to lên.
“Lão Liêu, lão Liêu ơi! Có thư gửi đến nhà ngươi đây này, còn nói là tiểu Bảo gửi đến từ trong quân, lão Liêu ơi...”
“Cái gì?”
Liêu Đại Khâu hấp tấp chạy ra khỏi nhà, nhìn về phía người sai nha đang dắt ngựa bên kia. Sau đó, gã nhờ lão Trương giúp giữ dây cương rồi tiến về phía trước hai bước, chắp nhẹ tay nói với lão Liêu.
“Vị này chính là Liêu thiện nhân đấy à? Con trai của ngươi, Liêu Chính Bảo, có gửi thư và đính kèm một kiện tín vật. Tất cả đều ở đây, ta cũng chưa mở ra nữa!”
Nói xong, gã sai nha lấy ra một miếng chiếc túi vải được cột chặt, giao nó cho Liêu Đại Khâu. Lão Liêu thận trọng nhận lấy rồi háo hức định mở ra. Nhưng ngay lập tức, lão đột ngột dừng tay lại, vội vàng quay sang bắt chuyện với gã sai nha vừa tiến qua hàng rào sân vườn.
“Quan gia, mời vào trong dùng trà!”
Gã sai nha vội vàng xua tay.
“Không, không, ta còn có công vụ khác, thế nên không tiện quấy rầy ngươi. Lần này, bệnh dịch quá nghiêm trọng, chết khá nhiều người. Ta cũng rất bận rộn... Thật kỳ quái, sao lại chẳng có bất cứ ai trong thôn của ngươi bị bệnh nhỉ? Có thể là do các ngươi làm việc thiện nên ông trời mới phù hộ cho đấy!”
“Vâng, vâng, không dám làm phiền quan gia. Ngài cứ đi thong thả, cứ đi thong thả!”
Gã sai nha phất tay, ra hiệu cho cả hai không cần tiễn nữa, sau đó nhún người nhảy lên ngựa, định rời khỏi đây. Chỉ là trong lúc quay đầu, gã nói thêm một câu với Liêu Đại Khâu.
“Nhân tiện, Liêu thiện nhân, ta tên là Đỗ Côn, nha dịch của huyện Đại Hà.”
Lão Liêu sửng sốt, thế rồi lập tức phản xạ lại ngay. Lão do dự trong thoáng chốc, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi nói.
“Quan gia cứ yên tâm. Lần sau khi đi lên huyện, ta nhất định sẽ mang theo vài phần kính ý gửi đến gia đình ngài...”
“Không, không, không... Không phải, ta không có ý đó...”
Gã sai nha kia hơi dở khóc, dở cười.
“Ý ta là, mong Liêu thiện nhân đừng quên ta là được. Không phải ta vòi tiền hay quà cáp gì cả, dù ngươi có cho thì ta cũng không dám nhận...”
Sau khi nói xong, sai nha cũng không nán lại nữa. Gã cưỡi ngựa chậm rãi đi ra khỏi thôn, sau đó mới thúc ngựa phi nhanh.
Ngay khi gã sai nha rời đi, lão Trương lập tức lên tiếng.
“Lão Liêu, ngươi còn thất thần nữa à? Đọc thư ngay!
“Ồ, ồ, ồ, đúng, đúng, đúng! Nhưng ta không biết chữ thì làm sao...”
“Giời ơi, cha nó này! Ông đắn đo thế làm chi? Cứ mở ra xem rồi tính!”
“Ừ ừ, xem trước đã!”
Mấy người tại đây cùng ngồi xuống trong sân, nhanh chóng tháo túi vải, lấy đồ vật bên trong ra. Trong túi vải lại có một chiếc túi nhỏ nặng trịch. Liêu mẫu mở ra, để rồi trông thấy vài nén bạc nguyên và chút ít bạc vụn.
“Này... nhiều tiền thế...”
“Đọc thư đi, đọc thư đi!”
Liêu Đại Khâu cẩn thận mở phong thư ra, sợ mình lỡ tay làm rách nó, cuối cùng mới lấy ra được năm trang thư tay kia.
Điều đáng kinh ngạc chính là, lão ta lại có thể “đọc” hiểu được bức thư này. Rõ ràng là nửa chữ bẻ đôi còn chẳng biết, nhưng lão ấy thực sự có thể hiểu những gì được viết trong bức thư. Thế là, lão bèn đọc to lên cho Liêu mẫu, lão Trương và đứa con nhỏ vừa bước ra kia cùng nghe.
“Phụ mẫu kính mến! Đứa con bất hiếu Liêu Chính Bảo đã nhờ Kế tiên sinh viết thay: Tòng quân đã chín năm, xa cách nhau mấy nghìn dặm, chẳng có bất cứ tin tức nào trong chín năm qua, trong lòng con cảm thấy rất tội lỗi... Đến thời điểm này trong cuộc đời, con chưa thể báo đáp được công ơn nuôi dưỡng của phụ mẫu, và hôm nay nhìn thấy thanh kiếm gỗ này, nước mắt tuôn trào như thác đổ...”
Đã hơn một khắc trôi qua kể từ khi đọc xong năm trang thư, thế nhưng mặt mày của hai phu phụ Liêu gia vẫn ướt đẫm nước mắt, và ngay cả đôi mắt của lão Trương cũng ửng đỏ khi nghe cùng.
Cùng lúc này, do tiểu Liêu vẫn còn nhỏ tuổi, lại chưa từng gặp qua huynh trưởng của mình, nên cũng không mấy cảm động quá nhiều, ngược lại còn dựa vào đùi của mẫu thân mà hỏi một câu rất ngây thơ,
“Huynh trưởng nói bản thân đang ở một nơi rất xa, có lẽ khi thư đến nhà ta là mất tận mấy tháng. Mà thư này do Kế tiên sinh viết, nhưng chẳng phải Kế tiên sinh và Thường tiên sinh mới vừa rời khỏi nhà ta hồi sáng nay hay sao?”
Ba người trưởng thành nơi đây đột ngột ngây ngẩn cả.
“Đúng rồi nhỉ? Hai vị tiên sinh vừa đi chưa được bao lâu! Chẳng lẽ bọn họ đã viết thư từ trước, sau đó chờ đến hôm nay mới tìm ngươi đưa đến thôn này?”
Lão Trương kinh ngạc hỏi một câu, nghe qua thì cũng hợp lý. Tuy nhiên, ngay khi phu phụ Liêu gia định gật đầu tán thành thì tiểu Liêu ngây thơ lại mở miệng nói tiếp.
“Nhưng cũng không đúng nha. Huynh trưởng có nhắc đến thanh kiếm gỗ trong thư, mà thanh kiếm ấy là do phụ thân vừa mới đưa cho Kế tiên trong buổi sáng hôm nay thôi mà?”
Thế là, tất cả những người lớn tuổi trong mảnh sân nhà này chỉ biết nhìn nhau, chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Một lúc lâu sau, lão Liêu mới lẩm bẩm.
“Ắt hẳn chúng ta đã được gặp gỡ thần tiên rồi...”
Vị tướng quân kia không thể không đứng dậy từ ghế ngồi, đi tới bên cạnh rồi vỗ nhẹ lên vai của Liêu Chính Bảo, còn y cũng gật đầu với vị tướng quân ấy.
Cầm thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay, Kế Duyên suy nghĩ chốc lát rồi nói với Liêu Chính Bảo.
“Thanh kiếm gỗ này là tín vật mà phụ mẫu của ngươi đưa cho chúng ta. Vậy ngươi cũng nên lưu lại cho chúng ta một tín vật, để phụ mẫu của ngươi tin rằng ngươi vẫn còn sống.”
“Đúng đúng đúng, đáng lý phải như vậy.”
Đầu tiên, Liêu Chính Bảo cẩn thận gấp lá bùa bình an lại hai lần rồi mới cất vào trong người, sau đó xoa xoa tay, suy nghĩ xem nên đưa tín vật gì cho phụ mẫu. Tuy nhiên, y suy nghĩ cả một buổi mà chẳng nghĩ ra món đồ nào thích hợp cả.
“Ta đây... cũng không có vật nào thích hợp...”
Liêu Chính Bảo nhìn về phía tướng quân để cầu cứu, nhưng vị tướng quân ấy cũng không nghĩ ra được nên dùng món đồ nào. Nơi đây thiếu thốn quanh năm, cũng chẳng có đặc sản gì, chẳng lẽ lại gửi về một món binh khí hư hỏng.
“Thế này nhé, ngươi có thể viết một bức thư gửi về cho gia đình. Mặc dù nhắn miệng cũng được, nhưng không ý nghĩa bằng một lá thư. Phụ mẫu ngươi mỗi khi buồn, có thể đọc lá thư ấy để vơi bớt nỗi muộn phiền. Còn thanh kiếm gỗ này, ngươi cứ giữ đi.”
Kế Duyên đề nghị một phương pháp, nhân tiện trả lại thanh kiếm gỗ một lần nữa.
“Mặc dù ta có thể nhận ra một số ký tự, nhưng không thể viết nổi. Hay là phiền tiên sinh viết hộ ta một lá thư, được không?”
Trong mấy lần gửi thư về nhà khi trước, đa phần là y nhờ mấy người có chút trình độ văn hóa trong quân viết hộ, chẳng hạn như Quân hậu ở cổng Bắc. Và trong lúc này, vì có Kế Duyên và Thường Dịch tại đây, thế nên y cũng không cần phải làm phiền đến một người khác nữa.
“Được rồi, ta sẽ viết giúp ngươi.”
Nghe vậy, dĩ nhiên là Kế Duyên vui vẻ đồng ý.
Trên chiếc bàn chuyên dùng để thảo luận tình hình quân sự, một binh sĩ mang giấy bút đến; Kế Duyên thay mặt cho Liêu Chính Bảo viết một bức thư nhà.
Sau khi biết gia đình mình không hề nhận được bất kỳ một lá thư nào trong những năm qua, Liêu Chính Bảo dứt khoát kể tóm tắt lại những gì mà bản thân đã trải qua trong bao năm nay, từ sự bối rối khi vừa nhập ngũ đến cảm giác chết lặng sau đó, cuối cùng dần chuyển biến thành một loại ý thức trách nhiệm và lòng kiên định.
Mặc dù lần này Kế Duyên viết chữ rất nhỏ, nhưng để viết hết bức thư nhà này cũng mất năm trang giấy. Từng động tác đặt bút, từng nét chữ in lên mặt giấy của hắn lại khiến người khác tưởng chừng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Mỗi khi viết xong một trang, hắn đều đặt nó sang một bên, thổi nhẹ cho mực khô nhanh. Sau khi viết xong cả bức thư, Kế Duyên xoay nhẹ cổ tay, đổi về cây bút nguyên bản trên bàn, còn cây bút lông sói mà hắn dùng để viết thư đã nằm gọn trong tay áo. Dĩ nhiên, cũng chỉ có mỗi Thường Dịch thấy được quá trình này.
“Được rồi, đọc lại xem có sơ sót gì không.”
Kế Duyên tránh ra khỏi bàn; Liêu Chính Bảo, vị tướng quân kia và các binh sĩ bên cạnh vội vàng nhích đến để nhìn kỹ hơn. Nhìn năm trang giấy với từng nét chữ tinh tế còn ướt mực, ai nấy đều cảm thấy tâm tình khoan khoái, dễ chịu toàn thân.
Vị tướng quân kia không thể không lên tiếng, quay sang nói với Kế Duyên và Thường Dịch rằng:
“Rốt cuộc ta đã hiểu được tại sao hai vị tiên sinh đây dù không phụ thuộc vào bất kỳ bè phái quan liêu nào, mà lại có thể nhận được công văn thông hành, còn được xe ngựa hộ tống đến vùng đất biên thùy đầy nguy cơ nơi đây, lại còn dám khoe khoang là có thể giúp Liêu Tư mã về nhà. Chỉ bằng những nét chữ này, ắt hẳn hai vị tiên sinh đây là chính là kẻ sĩ có tài nghệ học thuật tuyệt luân, được biết bao quan lại tại sĩ lâm nịnh bợ.”
Thường Dịch lắc đầu, cười.
“Tướng quân đúng là người biết hàng. Chẳng qua, Thường mỗ cũng không dám so sánh với Kế tiên sinh. Tuy chữ viết tay của ta không kém hơn người thường là bao, nhưng lại kém xa so với Kế tiên sinh.”
Liêu Chính Bảo vô cùng vui mừng, thận trọng nắm chặt tờ giấy. Y đọc kỹ cả bức thư được viết lên từ những nét chữ tinh tế. Bản thân Liêu Chính Bảo cũng không giỏi chữ nghĩa gì, chỉ có thể hiểu rõ một vài thuật ngữ quân sự cơ bản; ấy thế mà, từng dòng thư trước mặt lại vô cùng trôi chảy, từng câu từng chữ như bao hàm các tầng nghĩa cực kỳ độc đáo.
“Tuyệt quá, ngài viết hay lắm, ngài viết hay lắm!”
Sau đó, Liêu Chính bảo cầm bút lên, tự viết xuống tên mình. Mặc dù cố gắng viết chỉnh tề, nhưng nét chữ vẫn hơi nghiêng ngả. Nếu so với nét chữ của Kế Duyên, chữ viết của y trông vô cùng tệ hại, nhưng nhờ thế lại giúp cho bức thư này bỗng chốc gợi lên một cảm giác chân thật đến thần kỳ.
Một bức thư gửi gia đình thật dài và số tiền mười tám vạn sáu thù (thù: một đơn vị đo lường thời cổ Trung Quốc) tiết kiệm được là tất cả những gì mà Liêu Chính Bảo nhờ Kế Duyên và Thường Dịch mang về. Y biết rằng, cơ hội thế này có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra nữa, thế nên phải mượn thêm từ tướng quân một ít tiền.
Khi Kế Duyên và Thường Dịch trở về, cả tướng quân và Liêu Chính Bảo đều hộ tống họ đến cửa Bắc, đồng thời còn cử một đội binh sĩ và xe ngựa hộ tống họ lên đường, ít nhất là đưa tiễn đến tận biên giới thuộc khu vực mà họ quản lý.
Khi đội xe chở Kế Duyên và Thường Dịch biến mất bên ngoài cổng thành Bắc, Liêu Chính Bảo có cảm giác hơi mất mát, nhưng sau đó y cũng sớm lấy lại tâm trạng, khôi phục vẻ ngoài kiên cường như trước đây.
Mà cùng lúc này, Quân hậu tại cổng Bắc cũng đang kiểm kê văn thư trong doanh trại của mình. Sau khi kiện toàn xong phần báo cáo phân loại các binh sĩ và công tác tuần tra mà mình phụ trách trong mấy ngày qua, lúc thống kê đến chi tiết hai người khách ghé thăm hôm nay, rốt cuộc gã không thể nhớ nổi cái tên của vị quan viên từng đóng dấu phê duyệt lên tờ công văn thông hành kia. Ngay sau đó, gã bèn lôi hộp gỗ bên cạnh đến, mở ra để tìm kiếm công văn thông hành, định vừa xem vừa thống kê lại.
Kết quả là, gã lật tới lật lui mãi mà chẳng tìm thấy tờ công văn đó.
“Quái lạ thay, rõ ràng là mình đặt nó ở đây mà. Tại sao giờ tìm không thấy nhỉ... Ồ? Chuyện gì thế này?”
Đột nhiên, Quân hậu cổng Bắc lôi ra một tờ giấy trắng từ mớ công văn kia. Xem tới xem lui, gã khẳng định trên đó không có bất cứ một chữ nào. Việc tìm không ra tờ công văn của Kế Duyên khiến vị Quân hậu này chợt nảy sinh một ý nghĩ hoang đường trong tiềm thức.
Sau khi thuật lại chuyện này cho vị tướng quân kia và Liêu Chính Bảo nghe, cả hai đều sửng sốt. Hai người cầm tờ giấy trong tay mà im lặng một hồi lâu, đây rõ ràng đâu phải loại giấy Tuyên Thành cao cấp chuyên được sử dùng trong quân đội...
“Tướng quân, có muốn đuổi theo để bắt hai vị tiên sinh kia trở về hay không?”
Quân hậu cổng Bắc hỏi; vị tướng quân kia và Liêu Chính Bảo đều nhìn về phía gã, còn người trước thì lắc đầu.
“Hẳn là Liêu gia đã nhờ đến kỳ nhân dị sĩ giúp đỡ. Đừng cố vẽ vời cho thêm chuyện, lại có rủi ro khiến người ta phản cảm nữa.”
...
Ngay khi Kế Duyên và Thường Dịch rời khỏi khu vực biên ải, dĩ nhiên là họ bay thẳng lên trời, hướng về phía Tây Bắc. Cả hai từng hứa sẽ nhanh chóng đem thư và ngân lượng của Liêu Chính Bảo về đến Liêu gia. Nhưng đoán chừng, ngay cả Liêu Chính Bảo và một vài binh sĩ biết đến chuyện này đều không bao giờ ngờ tới một việc, rằng hai chữ “nhanh chóng” lại có thể nhanh đến vậy.
Vẫn là ngày hôm nay, trước khi trời tối, chợt có một sai dịch của nha môn cưỡi ngựa chạy đến thôn Mao Than. Đây chính là người mà Kế Duyên và Thường Dịch đặc biệt an bày, biến gã thành một nhân vật “có thân phận” nhằm phục vụ cho mục đích đưa tin.
Tiếng vó ngựa dồn dập đến tận cổng thôn, sau đó mới chạy chậm lại rồi hỏi thăm vị trí nhà Liêu gia trong thôn. Cuối cùng, lão Trương đã gặp gã sai dịch này trong lúc đang đi dạo, sau đó mới dẫn gã đến nhà Liêu Đại Khâu.
Lão Trương dẫn đường, thị vệ dắt ngựa theo sau.
“Quan gia, ở phía trước, đi về phía trước là tới rồi.”
“Dẫn đường, dẫn đường đi.”
“Vâng, vâng!”
Lão Trương vội vàng đến gần nhà lão Liêu, rống to lên.
“Lão Liêu, lão Liêu ơi! Có thư gửi đến nhà ngươi đây này, còn nói là tiểu Bảo gửi đến từ trong quân, lão Liêu ơi...”
“Cái gì?”
Liêu Đại Khâu hấp tấp chạy ra khỏi nhà, nhìn về phía người sai nha đang dắt ngựa bên kia. Sau đó, gã nhờ lão Trương giúp giữ dây cương rồi tiến về phía trước hai bước, chắp nhẹ tay nói với lão Liêu.
“Vị này chính là Liêu thiện nhân đấy à? Con trai của ngươi, Liêu Chính Bảo, có gửi thư và đính kèm một kiện tín vật. Tất cả đều ở đây, ta cũng chưa mở ra nữa!”
Nói xong, gã sai nha lấy ra một miếng chiếc túi vải được cột chặt, giao nó cho Liêu Đại Khâu. Lão Liêu thận trọng nhận lấy rồi háo hức định mở ra. Nhưng ngay lập tức, lão đột ngột dừng tay lại, vội vàng quay sang bắt chuyện với gã sai nha vừa tiến qua hàng rào sân vườn.
“Quan gia, mời vào trong dùng trà!”
Gã sai nha vội vàng xua tay.
“Không, không, ta còn có công vụ khác, thế nên không tiện quấy rầy ngươi. Lần này, bệnh dịch quá nghiêm trọng, chết khá nhiều người. Ta cũng rất bận rộn... Thật kỳ quái, sao lại chẳng có bất cứ ai trong thôn của ngươi bị bệnh nhỉ? Có thể là do các ngươi làm việc thiện nên ông trời mới phù hộ cho đấy!”
“Vâng, vâng, không dám làm phiền quan gia. Ngài cứ đi thong thả, cứ đi thong thả!”
Gã sai nha phất tay, ra hiệu cho cả hai không cần tiễn nữa, sau đó nhún người nhảy lên ngựa, định rời khỏi đây. Chỉ là trong lúc quay đầu, gã nói thêm một câu với Liêu Đại Khâu.
“Nhân tiện, Liêu thiện nhân, ta tên là Đỗ Côn, nha dịch của huyện Đại Hà.”
Lão Liêu sửng sốt, thế rồi lập tức phản xạ lại ngay. Lão do dự trong thoáng chốc, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi nói.
“Quan gia cứ yên tâm. Lần sau khi đi lên huyện, ta nhất định sẽ mang theo vài phần kính ý gửi đến gia đình ngài...”
“Không, không, không... Không phải, ta không có ý đó...”
Gã sai nha kia hơi dở khóc, dở cười.
“Ý ta là, mong Liêu thiện nhân đừng quên ta là được. Không phải ta vòi tiền hay quà cáp gì cả, dù ngươi có cho thì ta cũng không dám nhận...”
Sau khi nói xong, sai nha cũng không nán lại nữa. Gã cưỡi ngựa chậm rãi đi ra khỏi thôn, sau đó mới thúc ngựa phi nhanh.
Ngay khi gã sai nha rời đi, lão Trương lập tức lên tiếng.
“Lão Liêu, ngươi còn thất thần nữa à? Đọc thư ngay!
“Ồ, ồ, ồ, đúng, đúng, đúng! Nhưng ta không biết chữ thì làm sao...”
“Giời ơi, cha nó này! Ông đắn đo thế làm chi? Cứ mở ra xem rồi tính!”
“Ừ ừ, xem trước đã!”
Mấy người tại đây cùng ngồi xuống trong sân, nhanh chóng tháo túi vải, lấy đồ vật bên trong ra. Trong túi vải lại có một chiếc túi nhỏ nặng trịch. Liêu mẫu mở ra, để rồi trông thấy vài nén bạc nguyên và chút ít bạc vụn.
“Này... nhiều tiền thế...”
“Đọc thư đi, đọc thư đi!”
Liêu Đại Khâu cẩn thận mở phong thư ra, sợ mình lỡ tay làm rách nó, cuối cùng mới lấy ra được năm trang thư tay kia.
Điều đáng kinh ngạc chính là, lão ta lại có thể “đọc” hiểu được bức thư này. Rõ ràng là nửa chữ bẻ đôi còn chẳng biết, nhưng lão ấy thực sự có thể hiểu những gì được viết trong bức thư. Thế là, lão bèn đọc to lên cho Liêu mẫu, lão Trương và đứa con nhỏ vừa bước ra kia cùng nghe.
“Phụ mẫu kính mến! Đứa con bất hiếu Liêu Chính Bảo đã nhờ Kế tiên sinh viết thay: Tòng quân đã chín năm, xa cách nhau mấy nghìn dặm, chẳng có bất cứ tin tức nào trong chín năm qua, trong lòng con cảm thấy rất tội lỗi... Đến thời điểm này trong cuộc đời, con chưa thể báo đáp được công ơn nuôi dưỡng của phụ mẫu, và hôm nay nhìn thấy thanh kiếm gỗ này, nước mắt tuôn trào như thác đổ...”
Đã hơn một khắc trôi qua kể từ khi đọc xong năm trang thư, thế nhưng mặt mày của hai phu phụ Liêu gia vẫn ướt đẫm nước mắt, và ngay cả đôi mắt của lão Trương cũng ửng đỏ khi nghe cùng.
Cùng lúc này, do tiểu Liêu vẫn còn nhỏ tuổi, lại chưa từng gặp qua huynh trưởng của mình, nên cũng không mấy cảm động quá nhiều, ngược lại còn dựa vào đùi của mẫu thân mà hỏi một câu rất ngây thơ,
“Huynh trưởng nói bản thân đang ở một nơi rất xa, có lẽ khi thư đến nhà ta là mất tận mấy tháng. Mà thư này do Kế tiên sinh viết, nhưng chẳng phải Kế tiên sinh và Thường tiên sinh mới vừa rời khỏi nhà ta hồi sáng nay hay sao?”
Ba người trưởng thành nơi đây đột ngột ngây ngẩn cả.
“Đúng rồi nhỉ? Hai vị tiên sinh vừa đi chưa được bao lâu! Chẳng lẽ bọn họ đã viết thư từ trước, sau đó chờ đến hôm nay mới tìm ngươi đưa đến thôn này?”
Lão Trương kinh ngạc hỏi một câu, nghe qua thì cũng hợp lý. Tuy nhiên, ngay khi phu phụ Liêu gia định gật đầu tán thành thì tiểu Liêu ngây thơ lại mở miệng nói tiếp.
“Nhưng cũng không đúng nha. Huynh trưởng có nhắc đến thanh kiếm gỗ trong thư, mà thanh kiếm ấy là do phụ thân vừa mới đưa cho Kế tiên trong buổi sáng hôm nay thôi mà?”
Thế là, tất cả những người lớn tuổi trong mảnh sân nhà này chỉ biết nhìn nhau, chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Một lúc lâu sau, lão Liêu mới lẩm bẩm.
“Ắt hẳn chúng ta đã được gặp gỡ thần tiên rồi...”
/669
|