Thật vất vả mới đi đến thành nội, sau khi Liêu Đại Khâu và những người khác cùng thương lượng, thế là cả nhóm quyết định nên mua một chút thuốc thang mang về. Ngộ nhỡ sau này bùng phát dịch, vậy có lẽ sẽ rất khó mua được vào thời điểm đó.
Thế là cả đoàn người bèn đi đến một tiệm bán thuốc tương đối quen thuộc trong huyện. Trước đây, khi người trong thôn muốn hốt thuốc, đa phần đều đến Tế Mệnh đường này. Chưởng quầy của tiệm hốt thuốc này cũng chính là đại phu của nơi đây. Y đang cùng học đồ trong tiệm vội vàng hốt thuốc rồi bọc lại.
Thấy không có nhiều người hốt thuốc trong tiệm, Liêu Đại Khâu, lão Trương và những người khác nhìn nhau, sau đó vội vàng tiến lên hỏi thăm.
“Triệu đại phu, chúng ta muốn mua một ít thuốc.”
Nghe có khách đến, chưởng quầy quay đầu nhìn sang, trông thấy nhóm người Liêu Đại Khâu đã đi vào tiệm.
Thật ra, chuyện lão Liêu hô hào người dân thôn Mao Than lập ra khu nghĩa mộ cũng được loan truyền đến tai đa số mọi người. Chưởng quầy của Tế Mệnh đường biết mặt nhóm người này, thế nên cũng hiểu rõ chuyện kia.
Mặc dù nhiều người nghĩ rằng Liêu Đại Khâu và những người ở thôn Mao Than là kẻ ngu ngốc, nhưng với tư cách là một đại phu, người ở thôn Mao Than đã có những hành vi vô cùng tốt đẹp về mặt đạo đức và y đạo. Vì vậy, y cũng hay quan tâm nhiều hơn khi khám bệnh cho thôn này.
“Ồ, lão Liêu và lão Trương đấy à? Sao các ngươi vào thành rồi? Tốt hơn hết là các ngươi nên ở yên trong làng của mình vào khoảng thời gian này đi. Ôn dịch dần lan rộng tại các huyện khác rồi đấy. Đừng nên di chuyển giữa vùng này vùng khác thì hơn.”
Nghe lão đại phu cũng đề cập đến vấn đề này, lão Liêu nói nhanh:
“Đúng vậy, đúng vậy, không phải do thế thì chúng ta đâu có đến đây để chuẩn bị trước một ít thuốc thang. Triệu đại phu, ngươi có thuốc phòng dịch hay trị liệu dịch bệnh không, làm ơn lấy cho chúng ta dự trữ trước nhé.”
Triệu đại phu nhìn sang tủ thuốc.
“Cũng đúng dịp, ta đang chuẩn bị phần thuốc đó đây. Các ngươi muốn mua bao nhiêu? Như thế này nhé, lấy trước liều uống trong ba ngày cho hai mươi người thôi. Nếu thực sự bị lây nhiễm, uống thuốc thôi là chưa đủ, còn phải đến đây tìm ta.”
“Vâng, vâng, vâng... Ngươi cứ làm chủ là được!”
Liêu Đại Khâu và những thôn dân còn lại nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, họ lấy thuốc rồi rời khỏi tiệm, cuối cùng tiến thẳng một đường đi khỏi huyện thành.
Khi Liêu Đại Khâu, lão Trương và những người khác về đến thôn Mao Than, cả đám đã có thể nhìn thấy khói tỏa lên từ mọi hộ gia đình. Qua nửa ngày công, quá trình nấu nướng cơm canh để thết đãi các quỷ hồn trong khu nghĩa mộ đã sắp sửa hoàn thành.
Lão Liêu và những người khác cũng quay về khá đúng lúc. Sắc trời vẫn còn sớm, và buổi cúng bái cơm canh có quy mô lớn nhất trong lịch sử của thôn Mao Than đã diễn ra như vậy.
Đàn ông và phụ nữ dùng giỏ để khiêng, hoặc đẩy bằng xe thồ, cùng nhau mang hàng đống thức ăn đến khu nghĩa mộ. Tất nhiên, họ cũng đem theo một chiếc bàn lớn và các dụng cụ cúng tế.
Thức ăn đều được đựng trong chậu, một số chậu đựng canh thậm chí còn là loại chậu rửa đơn giản. Nguyên nhân chính là do có quá nhiều thức ăn, dùng đĩa thì không biết phải cần bao nhiêu mới đủ. Do đó, dùng chậu tiện hơn, cũng không bị rơi vỡ.
Chẳng mấy chốc, tổng cộng có hơn bốn mươi người đến khu vực bên ngoài nghĩa mộ. Lão trưởng thôn và Liêu Đại Khâu chọn một vài món ăn được chế biến đặc biệt rồi đặt chúng trước miếu Thổ Địa, còn để lại đũa sạch và rót thêm hai ly rượu.
Sau khi đốt nến từ chân nến và thắp hương trong lư hương nhỏ, mọi người lễ bái Thổ Địa công.
“Mong Thổ Đại gia phù hộ, mong Thổ Đại gia phù hộ!”
Làm xong việc này, lão trưởng thôn mới đứng dậy.
“Được rồi, tất cả mọi người khiêng bàn trên xe thồ xuống đi, sau đó đặt chúng tại bãi đất trống đó. Tiếp theo là bày biện đồ ăn lên bàn.”
“Vâng, vâng, tranh thủ thời gian chuẩn bị đi. Trời sắp tối rồi.”
Một số người dân không thường xuyến đến khu nghĩa mộ này, thế nên cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn vào hàng loạt ngôi mộ tại đây. Nhưng khi nghe nói trời sắp tối đen, dù hiện tại vẫn còn khá sớm nhưng ai nấy cũng đều nhanh tay lẹ chân làm việc.
Chẳng mấy chốc, những chiếc chậu chứa thức ăn còn bốc khói nghi ngút đã được đặt trên một chục chiếc bàn dành cho tám người trưởng thành ngồi đủ. Bên cạnh đó, một số món khác được đặt trên khoảnh đất tương đối sạch xung quanh. Không những thế, người dân nơi đây còn chuẩn bị thêm vài bình rượu, nến và vàng mã để đốt.
Dưới sự lãnh đạo của thôn trưởng, hơn bốn mươi người tới đây liên tục cúi đầu lễ bái về những chiếc bàn đầy ắp thức ăn. Lão Liêu còn hét lớn vài tiếng.
“Chư vị tráng sĩ, cờ xí và vũ khí còn đang trong quá trình chuẩn bị. Hôm nay, chúng ta ưu tiên cúng cơm canh cho mọi người. Thôn Mao Than của chúng ta không phải là một nơi giàu có gì, thế nên năng lực có hạn. Những món ăn này là loại thức ăn ngon nhất mà chúng ta có thể nấu nướng được, mong các vị tráng sĩ không chê. Cứ thong thả dùng, cứ thong thả dùng!”
Nhiệt độ ở khu nghĩa mộ này có vẻ thấp hơn những nơi khác một chút. Từng cơn gió lạnh thổi qua, khiến người dân trong làng không khỏi rùng mình.
Ngọn nến được thắp sáng kia đang bập bùng kịch liệt. Mọi người từ từ rút khỏi phạm vi bên trong khu nghĩa mộ, quay lại vị trí bên ngoài miếu Thổ Địa, chờ đến khi kết thúc bữa ăn. Nếu là trường hợp bình thường, sau khi thắp nến trên bàn cúng, chỉ cần đợi thêm một chút thời gian là xong. Nhưng hôm nay, mọi người dự định chờ trên hai khắc.
Đêm đó, mọi gia đình trong thôn Mao Than đều ăn uống phong phú như ngày Tết. Đã nấu rất nhiều món ăn rồi, vậy nên không thể lãng phí được. Dĩ nhiên, mỗi gia đình đều lấy một ít về ăn.
Chỉ là khi ăn, nhiều người trong thôn cảm thấy mùi vị của thức ăn đã nhạt hơn ban đầu rất nhiều, cũng nhạt hơn hẳn so với đồ cúng của mấy lần cúng bái tổ tiên trong nhà khi trước. Nhưng càng là như thế, càng khiến tiềm thức của dân làng tin tưởng chuyện này hơn.
Trong đêm, quỷ hỏa dần dà hiện lên chen chút giữa khu nghĩa mộ. Thổ Địa công cũng hiện thân trước ngôi miếu, ngồi yên phía trên ngôi miếu nhỏ của mình, quan sát những gì đang xảy ra trong khu nghĩa mộ.
Quỷ và người khác nhau. Con người cần phải ăn uống hàng ngày, và những bữa cơm canh thế này cũng không thường xuyên được tổ chức trong năm. Hiện tại, trông như tinh thần và diện mạo của nhóm quỷ này đã khác biệt rất nhiều so với lúc trước.
“Thời gian cấp bách. Ta không thể huấn luyện tất cả các vị trở thành những binh lính năng chinh thiện chiến. Nhưng chúng ta mang thân quỷ, và trong nội bộ với nhau vẫn tồn tại nhiều sự khác biệt. Vì vậy, chúng ta cần tập trung mạnh vào phần thân pháp và bộ pháp! Tóm lại là, cần phải 'Ổn'!”
“Các vị! Chúng ta đã tuyên thệ trước mặt ân công, quyết không để ân công và cả thôn Mao Than phải thất vọng!”
Hai quỷ hồn mặc giáp đứng đối mặt nhau, dùng đôi bàn tay trông tựa như móng vuốt để đấu sức với nhau. Hai kẻ này đang cùng đấu vật, muốn ném đối phương văng ra xa, nhưng chẳng ai trong hai kẻ đó nhúc nhích một chút nào. Cùng lúc này, một trong hai con quỷ cũng nói liên tục:
“Dù bất cứ thời khắc nào, cũng không được ngã! Người bên cạnh đều là đồng chí, phải tin vào binh khí trong tay, tin vào đồng chí bên người! Hây a..”
Vừa nói, tên quỷ mặc giáp này bèn ném một tên quỷ binh sĩ khác bên cạnh bay đi. Nhưng sau đó, gã cũng không ngừng tay, vội vàng bay lơ lửng cách mặt đất khoảng ba trượng, đáp xuống vị trí bên trên một ngôi mộ gần đó.
“Các huynh đệ! Mọi người cũng biết, nhóm quỷ chúng ta đều mang số phận bơ vơ, bạc mệnh khi còn sống, chết đi rồi thì âm thọ cũng chẳng dài. Chúng ta đã chết qua một lần rồi... Lần chết khi trước, chúng ta đã phải chết một cách uất ức. Lần này, dù có chết, cũng phải chết sao cho thật lừng lẫy!”
Thổ Địa công ngồi vắt chân nhìn xa xa. Lão cảm thấy tên mặc áo giáp kia đúng là một quỷ tài, e rằng cũng không phải là một người đơn giản khi còn sống. Đáng tiếc, phải chết khi tuổi đời vẫn chưa đến lúc về chiều.
...
Ba ngày sau, Liêu Đại Khâu và một số dân làng lại vào thị trấn, thanh toán số tiền còn lại, sau đó lấy tất cả chiến kỳ và vũ khí bằng giấy đã đặt hàng từ người thợ cắt giấy kia.
Khi về đến thôn thì cũng không nghỉ tay, mọi người chở đồ vật đến thẳng khu nghĩa mộ, chất đống bên ngoài rồi đốt đi. Chỉ có điều, Liêu Đại Khâu và những người khác trong thôn Mao Than cũng không biết là, trong lúc những món chiến kỳ và binh khí giấy bị đốt cháy, Thổ Địa công đã sớm đứng bên cạnh đống lửa và lẩm bẩm gì đó nhằm hòa nhập pháp lực của bản thân và nguyện lực của thôn dân vào trong ngọn lửa kia.
Sau một lúc lâu, ngày càng có nhiều tin tức về bệnh dịch lan truyền đến huyện và đến tai của những người dân tại thôn Mao Than. Nhưng tin tức chỉ đơn thuần là dịch bệnh xảy ra, còn tình huống cụ thể thế nào thì cũng chẳng rõ.
Ngày hôm nay, trong lúc Liêu Đại Khâu và lão trưởng thôn đang ngồi xổm trên một hố xí nơi cuối làng, đương nhiên, chủ đề của hai người bọn họ cũng là về dịch bệnh.
“Sao còn chưa nghe nói dịch bệnh lan tràn đến đây nhỉ?”
“Cái chết tiệt gì thế? Ngươi trông ngóng ôn dịch đến đây à?”
“Ặc, tất nhiên là không phải! Tốt hơn hết là đừng có đến, vậy là hoàn hảo nhất…”
Lão Liêu vừa nói xong, đột nhiên cảm giác đầu mình hơi choáng váng. Lão nhìn về phía bầu trời hướng Tây Bắc, càng nhìn càng chóng mặt; nhưng tiếp theo, giọng nói của lão thôn trưởng chợt vang lên.
“Lão Liêu, dường như ta cảm thấy... Bầu trời phía Tây Bắc dường như muốn sụp đổ xuống vậy?”
“Ta, ta cũng có cảm giác này, đầu vẫn còn choáng váng đây…”
Lão Liêu dụi mắt nhìn lại, sau đó nhận ra bầu trời bên kia vẫn bình thường. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại, cảm giác chóng mặt bắt đầu xuất hiện lần nữa. Thế là, hai người đành tập trung giải quyết xong nhu cầu cá nhân.
“Vù... vù”
Từng luồng gió lạnh thổi qua, cành lá ở xung quanh quanh bồn cầu đều đung đưa nhẹ, mang theo một cảm giác thê lương nào đó.
Lão thôn trưởng và Liêu Đại Khâu cũng không biết rằng, Thổ Địa Công cũng đang nhìn về phía Tây Bắc xa xôi với ánh mắt khiếp sợ. Dù khoảng cách rất xa xôi, dù ông ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác huyền diệu khó giải thích này vẫn đang trào dâng mạnh mẽ.
“Có cao nhân đang thi pháp!”
Hôm nay, trời tối rất nhanh. Người dân thôn Mao Than cũng trở về nhà sớm như thường lệ, sau đó đóng kín cửa nẻo. Bên ngoài thôn, khi mặt trời lặn hoàn toàn, từng quỷ hồn đến từ nghĩa mộ cầm binh khí trong tay hiện ra bên ngoài ngôi làng giống như nhiều ngày trước. Mỗi một tên quỷ hồn trong số họ đều giữ vững vị trí trận địa, sẵn sàng đối diện với quân địch.
“Vù... vù... vù”
Tiếng gió rất lớn, nghe như tiếng ai đang khóc than. Đột nhiên, Thổ Địa công cũng xuất hiện ở cổng làng, nhìn về phía xa xăm, còn những quỷ hồn xung quanh cũng ngừng hẳn động tác.
“Đến rồi!”
Thổ Địa công nghiêm nghị nói, còn nhóm quỷ hồn kia cũng tỏ vẻ mừng rỡ.
“Hỡi các huynh đệ tỷ muội, hãy nắm chắc binh khí trong tay. Khi còn sống, chúng ta từng đau khổ, nay chết rồi lại có cơ hội đón lấy vinh quang. Bày trận kỳ!!!”
“Tuân lệnh!” “Tuân lệnh!” “Tuân lệnh!”
Những quỷ hồn vác cờ kia chỉ là những người bình thường khi còn sống, nay cũng lớn tiếng đáp lại, sau đó riêng phần mình quay về vị trí cũ.
Chợt có từng luồng ánh sánh xanh từ phương xa kéo đến. Thậm chí, còn có thể nghe thấy tiếng than khóc kêu rên và âm thanh gào rú đầy lệ khí. Luồng sáng xanh và dãy tầng âm thanh kia có mục tiêu rõ ràng, chính là hướng đến nơi có người sống bên này.
“A... A a a a...” “A.. a a a a...”
“Ô ô... Ô ô ô...”
Bên ngoài thôn Mao Than, nhóm binh sĩ nghĩa mộ đã bày sẵn trận địa, còn vị giáp sĩ đầu lĩnh thì hô to.
“Bắn tên!”
Mũi tên trong tay nhóm quỷ binh sĩ lóe lên một tia sáng nhạt, và ngay sau đó...
Vút vút vút vút vút vút vút...
Hàng chục mũi tên bay về phía xa. Nhóm quỷ binh sĩ này cũng cần nhắm trúng, vì chính bản thân mũi tên này sẽ tự động găm thẳng vào bọn dịch quỷ đang tiến tới.
Sau khoảng vài chục nhịp thở, từng tiếng gào càng vang lên to hơn bên ngoài thôn.
“Giết!” “Giết!”
“Tấn công!”
......
Bên trong thôn Mao Than, dù là lão trưởng thôn hay Liêu Đại Khâu, hoặc nhiều người dân bình thường khác, họ đều nghe thấy tiếng chém giết vô cùng thảm thương trong giấc ngủ. Thanh âm vang vọng từ trong thôn ra tới ngoài thôn, tựa như cả ngôi làng này đang nằm ngủ trên sa trường vậy.
Có người bị cơn ác mộng này đánh thức. Tuy rằng sau khi tỉnh lại thì không nghe thấy âm thanh rõ rệt như trong giấc mơ, nhưng cũng mơ hồ có thể nghe thấy loại âm thanh chiến đấu này...
...
Trên bầu trời phía Tây Bắc, một mảng mây óng ánh lướt dài trong đêm cùng vầng pháp quang bắt mắt, chiếu rọi ra một mảnh rực rỡ sáng ngời.
Kế Duyên và Thường Dịch cố ý hiển lộ pháp quang. Hành động này chỉ để nói cho bọn yêu ma có khả năng chạm trán trên đường rằng, chúng ta đang ở đây. Cách làm này là một phương pháp đánh rắn động cỏ, dù là có thể dẫn dụ bọn yêu ma kia hiện thân hoặc dọa nạt bọn chúng đủ hoảng sợ mà bỏ chạy, đều là một hiệu quả mà cả hai mong muốn. Tóm lại, hai người không muốn có yêu ma lẫn trốn giữa nhân thế nơi này.
“Hả?”
Kế Duyên dùng Pháp nhãn liếc sang, tựa như trông thấy một luồng tử khí nặng nề tỏa lên từ phương xa. Đó rõ ràng chính là một cảnh tượng tử khí nặng nề mà. Hiển nhiên, Thường Dịch cũng đã nhận ra một chuyện gì đó.
“Kế tiên sinh, xem ra là đã có biến rồi.”
“Đi!”
Vầng hào quang bao quanh khóm mây dưới chân bừng sáng lên, tốc độ bay của cả hai lập tức tăng hẳn, nhanh chóng lướt về phương xa ấy.
Thế là cả đoàn người bèn đi đến một tiệm bán thuốc tương đối quen thuộc trong huyện. Trước đây, khi người trong thôn muốn hốt thuốc, đa phần đều đến Tế Mệnh đường này. Chưởng quầy của tiệm hốt thuốc này cũng chính là đại phu của nơi đây. Y đang cùng học đồ trong tiệm vội vàng hốt thuốc rồi bọc lại.
Thấy không có nhiều người hốt thuốc trong tiệm, Liêu Đại Khâu, lão Trương và những người khác nhìn nhau, sau đó vội vàng tiến lên hỏi thăm.
“Triệu đại phu, chúng ta muốn mua một ít thuốc.”
Nghe có khách đến, chưởng quầy quay đầu nhìn sang, trông thấy nhóm người Liêu Đại Khâu đã đi vào tiệm.
Thật ra, chuyện lão Liêu hô hào người dân thôn Mao Than lập ra khu nghĩa mộ cũng được loan truyền đến tai đa số mọi người. Chưởng quầy của Tế Mệnh đường biết mặt nhóm người này, thế nên cũng hiểu rõ chuyện kia.
Mặc dù nhiều người nghĩ rằng Liêu Đại Khâu và những người ở thôn Mao Than là kẻ ngu ngốc, nhưng với tư cách là một đại phu, người ở thôn Mao Than đã có những hành vi vô cùng tốt đẹp về mặt đạo đức và y đạo. Vì vậy, y cũng hay quan tâm nhiều hơn khi khám bệnh cho thôn này.
“Ồ, lão Liêu và lão Trương đấy à? Sao các ngươi vào thành rồi? Tốt hơn hết là các ngươi nên ở yên trong làng của mình vào khoảng thời gian này đi. Ôn dịch dần lan rộng tại các huyện khác rồi đấy. Đừng nên di chuyển giữa vùng này vùng khác thì hơn.”
Nghe lão đại phu cũng đề cập đến vấn đề này, lão Liêu nói nhanh:
“Đúng vậy, đúng vậy, không phải do thế thì chúng ta đâu có đến đây để chuẩn bị trước một ít thuốc thang. Triệu đại phu, ngươi có thuốc phòng dịch hay trị liệu dịch bệnh không, làm ơn lấy cho chúng ta dự trữ trước nhé.”
Triệu đại phu nhìn sang tủ thuốc.
“Cũng đúng dịp, ta đang chuẩn bị phần thuốc đó đây. Các ngươi muốn mua bao nhiêu? Như thế này nhé, lấy trước liều uống trong ba ngày cho hai mươi người thôi. Nếu thực sự bị lây nhiễm, uống thuốc thôi là chưa đủ, còn phải đến đây tìm ta.”
“Vâng, vâng, vâng... Ngươi cứ làm chủ là được!”
Liêu Đại Khâu và những thôn dân còn lại nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, họ lấy thuốc rồi rời khỏi tiệm, cuối cùng tiến thẳng một đường đi khỏi huyện thành.
Khi Liêu Đại Khâu, lão Trương và những người khác về đến thôn Mao Than, cả đám đã có thể nhìn thấy khói tỏa lên từ mọi hộ gia đình. Qua nửa ngày công, quá trình nấu nướng cơm canh để thết đãi các quỷ hồn trong khu nghĩa mộ đã sắp sửa hoàn thành.
Lão Liêu và những người khác cũng quay về khá đúng lúc. Sắc trời vẫn còn sớm, và buổi cúng bái cơm canh có quy mô lớn nhất trong lịch sử của thôn Mao Than đã diễn ra như vậy.
Đàn ông và phụ nữ dùng giỏ để khiêng, hoặc đẩy bằng xe thồ, cùng nhau mang hàng đống thức ăn đến khu nghĩa mộ. Tất nhiên, họ cũng đem theo một chiếc bàn lớn và các dụng cụ cúng tế.
Thức ăn đều được đựng trong chậu, một số chậu đựng canh thậm chí còn là loại chậu rửa đơn giản. Nguyên nhân chính là do có quá nhiều thức ăn, dùng đĩa thì không biết phải cần bao nhiêu mới đủ. Do đó, dùng chậu tiện hơn, cũng không bị rơi vỡ.
Chẳng mấy chốc, tổng cộng có hơn bốn mươi người đến khu vực bên ngoài nghĩa mộ. Lão trưởng thôn và Liêu Đại Khâu chọn một vài món ăn được chế biến đặc biệt rồi đặt chúng trước miếu Thổ Địa, còn để lại đũa sạch và rót thêm hai ly rượu.
Sau khi đốt nến từ chân nến và thắp hương trong lư hương nhỏ, mọi người lễ bái Thổ Địa công.
“Mong Thổ Đại gia phù hộ, mong Thổ Đại gia phù hộ!”
Làm xong việc này, lão trưởng thôn mới đứng dậy.
“Được rồi, tất cả mọi người khiêng bàn trên xe thồ xuống đi, sau đó đặt chúng tại bãi đất trống đó. Tiếp theo là bày biện đồ ăn lên bàn.”
“Vâng, vâng, tranh thủ thời gian chuẩn bị đi. Trời sắp tối rồi.”
Một số người dân không thường xuyến đến khu nghĩa mộ này, thế nên cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn vào hàng loạt ngôi mộ tại đây. Nhưng khi nghe nói trời sắp tối đen, dù hiện tại vẫn còn khá sớm nhưng ai nấy cũng đều nhanh tay lẹ chân làm việc.
Chẳng mấy chốc, những chiếc chậu chứa thức ăn còn bốc khói nghi ngút đã được đặt trên một chục chiếc bàn dành cho tám người trưởng thành ngồi đủ. Bên cạnh đó, một số món khác được đặt trên khoảnh đất tương đối sạch xung quanh. Không những thế, người dân nơi đây còn chuẩn bị thêm vài bình rượu, nến và vàng mã để đốt.
Dưới sự lãnh đạo của thôn trưởng, hơn bốn mươi người tới đây liên tục cúi đầu lễ bái về những chiếc bàn đầy ắp thức ăn. Lão Liêu còn hét lớn vài tiếng.
“Chư vị tráng sĩ, cờ xí và vũ khí còn đang trong quá trình chuẩn bị. Hôm nay, chúng ta ưu tiên cúng cơm canh cho mọi người. Thôn Mao Than của chúng ta không phải là một nơi giàu có gì, thế nên năng lực có hạn. Những món ăn này là loại thức ăn ngon nhất mà chúng ta có thể nấu nướng được, mong các vị tráng sĩ không chê. Cứ thong thả dùng, cứ thong thả dùng!”
Nhiệt độ ở khu nghĩa mộ này có vẻ thấp hơn những nơi khác một chút. Từng cơn gió lạnh thổi qua, khiến người dân trong làng không khỏi rùng mình.
Ngọn nến được thắp sáng kia đang bập bùng kịch liệt. Mọi người từ từ rút khỏi phạm vi bên trong khu nghĩa mộ, quay lại vị trí bên ngoài miếu Thổ Địa, chờ đến khi kết thúc bữa ăn. Nếu là trường hợp bình thường, sau khi thắp nến trên bàn cúng, chỉ cần đợi thêm một chút thời gian là xong. Nhưng hôm nay, mọi người dự định chờ trên hai khắc.
Đêm đó, mọi gia đình trong thôn Mao Than đều ăn uống phong phú như ngày Tết. Đã nấu rất nhiều món ăn rồi, vậy nên không thể lãng phí được. Dĩ nhiên, mỗi gia đình đều lấy một ít về ăn.
Chỉ là khi ăn, nhiều người trong thôn cảm thấy mùi vị của thức ăn đã nhạt hơn ban đầu rất nhiều, cũng nhạt hơn hẳn so với đồ cúng của mấy lần cúng bái tổ tiên trong nhà khi trước. Nhưng càng là như thế, càng khiến tiềm thức của dân làng tin tưởng chuyện này hơn.
Trong đêm, quỷ hỏa dần dà hiện lên chen chút giữa khu nghĩa mộ. Thổ Địa công cũng hiện thân trước ngôi miếu, ngồi yên phía trên ngôi miếu nhỏ của mình, quan sát những gì đang xảy ra trong khu nghĩa mộ.
Quỷ và người khác nhau. Con người cần phải ăn uống hàng ngày, và những bữa cơm canh thế này cũng không thường xuyên được tổ chức trong năm. Hiện tại, trông như tinh thần và diện mạo của nhóm quỷ này đã khác biệt rất nhiều so với lúc trước.
“Thời gian cấp bách. Ta không thể huấn luyện tất cả các vị trở thành những binh lính năng chinh thiện chiến. Nhưng chúng ta mang thân quỷ, và trong nội bộ với nhau vẫn tồn tại nhiều sự khác biệt. Vì vậy, chúng ta cần tập trung mạnh vào phần thân pháp và bộ pháp! Tóm lại là, cần phải 'Ổn'!”
“Các vị! Chúng ta đã tuyên thệ trước mặt ân công, quyết không để ân công và cả thôn Mao Than phải thất vọng!”
Hai quỷ hồn mặc giáp đứng đối mặt nhau, dùng đôi bàn tay trông tựa như móng vuốt để đấu sức với nhau. Hai kẻ này đang cùng đấu vật, muốn ném đối phương văng ra xa, nhưng chẳng ai trong hai kẻ đó nhúc nhích một chút nào. Cùng lúc này, một trong hai con quỷ cũng nói liên tục:
“Dù bất cứ thời khắc nào, cũng không được ngã! Người bên cạnh đều là đồng chí, phải tin vào binh khí trong tay, tin vào đồng chí bên người! Hây a..”
Vừa nói, tên quỷ mặc giáp này bèn ném một tên quỷ binh sĩ khác bên cạnh bay đi. Nhưng sau đó, gã cũng không ngừng tay, vội vàng bay lơ lửng cách mặt đất khoảng ba trượng, đáp xuống vị trí bên trên một ngôi mộ gần đó.
“Các huynh đệ! Mọi người cũng biết, nhóm quỷ chúng ta đều mang số phận bơ vơ, bạc mệnh khi còn sống, chết đi rồi thì âm thọ cũng chẳng dài. Chúng ta đã chết qua một lần rồi... Lần chết khi trước, chúng ta đã phải chết một cách uất ức. Lần này, dù có chết, cũng phải chết sao cho thật lừng lẫy!”
Thổ Địa công ngồi vắt chân nhìn xa xa. Lão cảm thấy tên mặc áo giáp kia đúng là một quỷ tài, e rằng cũng không phải là một người đơn giản khi còn sống. Đáng tiếc, phải chết khi tuổi đời vẫn chưa đến lúc về chiều.
...
Ba ngày sau, Liêu Đại Khâu và một số dân làng lại vào thị trấn, thanh toán số tiền còn lại, sau đó lấy tất cả chiến kỳ và vũ khí bằng giấy đã đặt hàng từ người thợ cắt giấy kia.
Khi về đến thôn thì cũng không nghỉ tay, mọi người chở đồ vật đến thẳng khu nghĩa mộ, chất đống bên ngoài rồi đốt đi. Chỉ có điều, Liêu Đại Khâu và những người khác trong thôn Mao Than cũng không biết là, trong lúc những món chiến kỳ và binh khí giấy bị đốt cháy, Thổ Địa công đã sớm đứng bên cạnh đống lửa và lẩm bẩm gì đó nhằm hòa nhập pháp lực của bản thân và nguyện lực của thôn dân vào trong ngọn lửa kia.
Sau một lúc lâu, ngày càng có nhiều tin tức về bệnh dịch lan truyền đến huyện và đến tai của những người dân tại thôn Mao Than. Nhưng tin tức chỉ đơn thuần là dịch bệnh xảy ra, còn tình huống cụ thể thế nào thì cũng chẳng rõ.
Ngày hôm nay, trong lúc Liêu Đại Khâu và lão trưởng thôn đang ngồi xổm trên một hố xí nơi cuối làng, đương nhiên, chủ đề của hai người bọn họ cũng là về dịch bệnh.
“Sao còn chưa nghe nói dịch bệnh lan tràn đến đây nhỉ?”
“Cái chết tiệt gì thế? Ngươi trông ngóng ôn dịch đến đây à?”
“Ặc, tất nhiên là không phải! Tốt hơn hết là đừng có đến, vậy là hoàn hảo nhất…”
Lão Liêu vừa nói xong, đột nhiên cảm giác đầu mình hơi choáng váng. Lão nhìn về phía bầu trời hướng Tây Bắc, càng nhìn càng chóng mặt; nhưng tiếp theo, giọng nói của lão thôn trưởng chợt vang lên.
“Lão Liêu, dường như ta cảm thấy... Bầu trời phía Tây Bắc dường như muốn sụp đổ xuống vậy?”
“Ta, ta cũng có cảm giác này, đầu vẫn còn choáng váng đây…”
Lão Liêu dụi mắt nhìn lại, sau đó nhận ra bầu trời bên kia vẫn bình thường. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại, cảm giác chóng mặt bắt đầu xuất hiện lần nữa. Thế là, hai người đành tập trung giải quyết xong nhu cầu cá nhân.
“Vù... vù”
Từng luồng gió lạnh thổi qua, cành lá ở xung quanh quanh bồn cầu đều đung đưa nhẹ, mang theo một cảm giác thê lương nào đó.
Lão thôn trưởng và Liêu Đại Khâu cũng không biết rằng, Thổ Địa Công cũng đang nhìn về phía Tây Bắc xa xôi với ánh mắt khiếp sợ. Dù khoảng cách rất xa xôi, dù ông ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác huyền diệu khó giải thích này vẫn đang trào dâng mạnh mẽ.
“Có cao nhân đang thi pháp!”
Hôm nay, trời tối rất nhanh. Người dân thôn Mao Than cũng trở về nhà sớm như thường lệ, sau đó đóng kín cửa nẻo. Bên ngoài thôn, khi mặt trời lặn hoàn toàn, từng quỷ hồn đến từ nghĩa mộ cầm binh khí trong tay hiện ra bên ngoài ngôi làng giống như nhiều ngày trước. Mỗi một tên quỷ hồn trong số họ đều giữ vững vị trí trận địa, sẵn sàng đối diện với quân địch.
“Vù... vù... vù”
Tiếng gió rất lớn, nghe như tiếng ai đang khóc than. Đột nhiên, Thổ Địa công cũng xuất hiện ở cổng làng, nhìn về phía xa xăm, còn những quỷ hồn xung quanh cũng ngừng hẳn động tác.
“Đến rồi!”
Thổ Địa công nghiêm nghị nói, còn nhóm quỷ hồn kia cũng tỏ vẻ mừng rỡ.
“Hỡi các huynh đệ tỷ muội, hãy nắm chắc binh khí trong tay. Khi còn sống, chúng ta từng đau khổ, nay chết rồi lại có cơ hội đón lấy vinh quang. Bày trận kỳ!!!”
“Tuân lệnh!” “Tuân lệnh!” “Tuân lệnh!”
Những quỷ hồn vác cờ kia chỉ là những người bình thường khi còn sống, nay cũng lớn tiếng đáp lại, sau đó riêng phần mình quay về vị trí cũ.
Chợt có từng luồng ánh sánh xanh từ phương xa kéo đến. Thậm chí, còn có thể nghe thấy tiếng than khóc kêu rên và âm thanh gào rú đầy lệ khí. Luồng sáng xanh và dãy tầng âm thanh kia có mục tiêu rõ ràng, chính là hướng đến nơi có người sống bên này.
“A... A a a a...” “A.. a a a a...”
“Ô ô... Ô ô ô...”
Bên ngoài thôn Mao Than, nhóm binh sĩ nghĩa mộ đã bày sẵn trận địa, còn vị giáp sĩ đầu lĩnh thì hô to.
“Bắn tên!”
Mũi tên trong tay nhóm quỷ binh sĩ lóe lên một tia sáng nhạt, và ngay sau đó...
Vút vút vút vút vút vút vút...
Hàng chục mũi tên bay về phía xa. Nhóm quỷ binh sĩ này cũng cần nhắm trúng, vì chính bản thân mũi tên này sẽ tự động găm thẳng vào bọn dịch quỷ đang tiến tới.
Sau khoảng vài chục nhịp thở, từng tiếng gào càng vang lên to hơn bên ngoài thôn.
“Giết!” “Giết!”
“Tấn công!”
......
Bên trong thôn Mao Than, dù là lão trưởng thôn hay Liêu Đại Khâu, hoặc nhiều người dân bình thường khác, họ đều nghe thấy tiếng chém giết vô cùng thảm thương trong giấc ngủ. Thanh âm vang vọng từ trong thôn ra tới ngoài thôn, tựa như cả ngôi làng này đang nằm ngủ trên sa trường vậy.
Có người bị cơn ác mộng này đánh thức. Tuy rằng sau khi tỉnh lại thì không nghe thấy âm thanh rõ rệt như trong giấc mơ, nhưng cũng mơ hồ có thể nghe thấy loại âm thanh chiến đấu này...
...
Trên bầu trời phía Tây Bắc, một mảng mây óng ánh lướt dài trong đêm cùng vầng pháp quang bắt mắt, chiếu rọi ra một mảnh rực rỡ sáng ngời.
Kế Duyên và Thường Dịch cố ý hiển lộ pháp quang. Hành động này chỉ để nói cho bọn yêu ma có khả năng chạm trán trên đường rằng, chúng ta đang ở đây. Cách làm này là một phương pháp đánh rắn động cỏ, dù là có thể dẫn dụ bọn yêu ma kia hiện thân hoặc dọa nạt bọn chúng đủ hoảng sợ mà bỏ chạy, đều là một hiệu quả mà cả hai mong muốn. Tóm lại, hai người không muốn có yêu ma lẫn trốn giữa nhân thế nơi này.
“Hả?”
Kế Duyên dùng Pháp nhãn liếc sang, tựa như trông thấy một luồng tử khí nặng nề tỏa lên từ phương xa. Đó rõ ràng chính là một cảnh tượng tử khí nặng nề mà. Hiển nhiên, Thường Dịch cũng đã nhận ra một chuyện gì đó.
“Kế tiên sinh, xem ra là đã có biến rồi.”
“Đi!”
Vầng hào quang bao quanh khóm mây dưới chân bừng sáng lên, tốc độ bay của cả hai lập tức tăng hẳn, nhanh chóng lướt về phương xa ấy.
/669
|