Thôn Mao Than có hai miếu Thổ địa. Một cái ở cuối thôn, là một căn nhà nhỏ có hai gian, trong đó còn có bức tượng bằng đất sét đàng hoàng nghiêm chỉnh, tuy không quá tinh xảo nhưng vẫn có bàn thờ, lại còn có một ít cống phẩm.
Còn ngôi miếu Thổ địa thứ hai tọa lạc ở khu mộ phần. Nơi này cũng chỉ là một ngôi nhà đất nhỏ cao bằng nửa người, thờ tượng Thổ địa bên trong nên không đến mức bị mưa gió thổi bay.
Nhưng Thổ Địa Công không sống ở ngôi miếu cuối thôn, mà thường xuyên lưu lại tại miếu nhỏ ở khu mộ phần này, cũng là để tiện cho việc coi chừng bọn quỷ hồn ở đây.
Thổ Địa Công đứng bên cạnh thở dài. Ông ta đã canh giữ thôn Mao Than khoảng bảy tám mươi năm nay. Tuy rằng nguyên thân là tinh quái, cũng không phải phàm nhân sau khi chết trở thành quỷ thần, nhưng ông vẫn có chút cảm tình đối với ngôi làng này. Tất cả già trẻ lớn bé trong thôn, dường như ông đều nhìn mọi người lớn lên đấy.
Đặc biệt là người dân trong thôn khá tốt, trong thời buổi không yên ổn như vậy mà bọn họ vẫn xây dựng lên một khu nghĩa mộ (*) cũng đủ để nói rõ điểm này. Vì thế, nếu xảy ra loại chuyện kia thì Thổ Địa Công vẫn muốn xoay xở trong phạm vi khả năng của mình.
(*Nghĩa mộ: phần mộ chôn người chết vô chủ thời xưa.)
Chẳng qua, ông ta chỉ là một Thổ Địa nho nhỏ và phạm vi quản hạt cũng chỉ ở quanh thôn Mao Than. Thời gian trước, địa mạch hỗn loạn còn ảnh hưởng đến nơi đây, lại càng khiến cho Thổ Địa Công rơi vào trạng thái có tâm nhưng bất lực. Tưởng như không có tổn thương gì, nhưng trên thực tế, bổn sự của ông có mười phần thì cũng chỉ có thể sử dụng bảy phần mà thôi.
“Ài...”
Thổ Địa Công lại thở dài. Loại tai họa này ập đến quá đột ngột, ngay cả bây giờ nếu ông báo mộng nói với dân làng để họ chạy nạn thì cũng đã muộn rồi. Huống chi trong thế đạo này, nếu rời khỏi làng Mao Than, chỉ e rằng cuối cùng dân làng đều sẽ trở thành những bộ xương cốt bên vệ đường tha hương. Khi đó, sợ rằng sẽ không có ai nhặt xác và chôn cất giúp họ, và cũng không có ngôi nghĩa mộ nào để yên nghỉ.
Vào lúc Thổ Địa Công đang âm thầm đau khổ, quỷ hỏa trong nghĩa mộ đột nhiên trở nên mạnh mẽ, khiến ông phải rùng mình. Thổ Địa Công nhanh chóng bày ra dáng vẻ thật uy nghiêm, bước về phía khu mộ.
“Trong thế đạo này, có nơi nghỉ ngơi đã là một điều may mắn, tại sao các ngươi lại xao động?”
Vừa nói, quải trượng của Thổ Địa Công nện nhẹ xuống đất.
“Cốc...”
Một đạo pháp quang hiển hiện rõ rệt chiếu ngang, tất cả nấm mồ hơi trầm xuống; quỷ hỏa xao động yếu dần, tựa như những đám cháy tàn đi vì hết củi đốt.
Tuy nhiên, tình hình không phát triển theo hướng mà Thổ Địa Công đã tưởng tượng. Ông ta chợt phát hiện ra, cách đó không xa loáng thoáng có những quỷ hồn mờ ảo xuất hiện.
'Không xong rồi, có khi nào những quỷ hồn ở đây cũng bị ảnh hưởng bởi nguồn dịch quỷ và sẽ trở thành một tai họa không?'
Thổ Địa Công thầm cảnh giác, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm quỷ hồn. Ông còn thuận tiện nhảy lên trên gian miếu Thổ địa nho nhỏ kia để chiều cao của mình vừa vặn có thể sánh ngang với đám quỷ hồn.
Không bao lâu sau, từng đạo quỷ hồn trở nên rõ ràng hơn. Phía trước có khoảng chục tên quỷ, phía sau thì đang bay lượn trên mép mộ phần, không thể nhìn ra được có bao nhiêu tên.
Tên thủ lĩnh lại là một hồn ma mặc giáp mới được chôn cất. Điều này làm cho Thổ Địa Công nhớ tới hai xác chết mà Liêu Đại Khâu và dân làng đã cùng nhau mai táng vào ngày hôm nay.
Lúc ấy, Thổ Địa Công không chú ý lắm. Nhưng giờ phút này, nhìn áo giáp của hai người vừa được chôn này có chút khác nhau, trong đó áo giáp của một người còn có miếng hộ tâm nên chắc hẳn là cao cấp hơn một chút.
“Chúng ta bái kiến Thổ Địa gia!”
Người tuy đã chết, nhưng vẫn giữ thói quen của quân võ. Hai quỷ hồn mới chôn này đều quỳ một gối xuống, ôm quyền hành lễ. Những quỷ hồn khác cũng vô thức hành lễ theo.
'Xem ra là ta suy nghĩ quá nhiều!'
Thổ Địa Công thở phào nhẹ nhõm, ôn tồn nói.
“Làm sao vậy? Các ngươi có chuyện gì?”
Giáp sĩ thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Thổ Địa Công. Trước khi chết, y chưa từng thấy quỷ thần. Tuy rằng đã gặp phải một số chuyện quỷ dị, nhưng một quỷ thần nổi tiếng như Thổ Địa Công thì đúng là lần đầu tiên y nhìn thấy, quả nhiên là dáng người thấp bé.
“Xin hỏi Thổ Địa gia, dịch quỷ mà ngài vừa nói là gì?”
Với thái độ có chút hoảng sợ trước đó của Thổ Địa Công, một số quỷ hồn tinh tường đã nhận ra rằng đó nhất định là đại sự. Ngoài ra, Thổ Địa Công còn liên tục thở dài nhìn về thôn Mao Than; đây rõ ràng là một tâm trạng lo lắng, không cần nói cũng biết.
Thổ Địa Công nghiêm túc nhìn những quỷ hồn này.
“Các ngươi hỏi những thứ này để làm gì?”
Quỷ hồn giáp sĩ nhìn Thổ Địa Công. Dù y còn chưa nói chuyện nhưng Thổ Địa Công mơ hồ có thể đọc được câu trả lời nào đó từ trong mắt y.
...
Thôn Mao Than về đêm rất yên tĩnh, mặc dù ban ngày làm việc tốn thể lực nhưng Liêu Đại Khâu cứ trằn trọc trở mình không thể ngủ được.
“Này, mẹ đứa nhỏ ơi, mẹ đứa nhỏ ơi!”
Sau khi gọi hai lần, chỉ nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của người vợ nằm bên cạnh, Liêu Đại Khâu không nói thêm nữa, cẩn thận ngồi dậy rời khỏi giường. Trong quá trình đó, chăn bông được nhét kỹ để ngăn không khí lạnh tràn vào chăn.
Cảm thấy miệng khô khốc, Liêu Đại Khâu khoác thêm áo, sau đó cẩn thận rời giường. Lão lôi giày ra, chuẩn bị đi uống chút nước.
Khi bước ra phòng ngoài, lão không vội rót nước mà đi qua sảnh, mở rèm vải phòng con mình. Nhìn đứa nhỏ đã ngủ say, Liêu Đại Khâu mới thấy yên tâm.
Lão Khâu tuy không còn trẻ nhưng trong nhà cũng chỉ có một đứa nhỏ chưa tới năm tuổi này mà thôi.
Chuyện này không phải là do vợ chồng nhà lão Liêu không làm được. Thật ra, tiểu Liêu còn có một người anh trai, tính toán tuổi tác thì chắc bây giờ người anh đó đã gần ba mươi rồi, đáng lẽ là tuổi lập gia đình, nhưng bây giờ lại không có tin tức.
Thế đạo không yên ổn, lúc đầu con trai cả của lão Liêu bị gọi nhập ngũ, đi chuyến này chính là chín năm liền không có tin tức nào. Ở huyện trên có những thanh niên trai tráng cùng đợt đi lính với con trai trưởng của nhà họ Liêu đã trở về, nghe nói chết rất nhiều người, không rõ binh sĩ đồng hương bây giờ ở đâu.
Vợ chồng lão Liêu luôn tin rằng con trai họ vẫn còn sống, dù đã nhiều lần lén lau nước mắt nhưng hy vọng vẫn chưa tan vỡ. Bọn họ mong chờ một ngày con trai cả cởi áo giáp trở về, nhưng trái tim cũng như bị khoét một lỗ hổng. Đứa con trai thứ hai được hoài thai vào cuối năm thứ ba sau khi con trai trưởng rời đi, tựa như một kỳ tích, xem như lớn tuổi rồi mà vẫn có con.
Liêu Đại Khâu khuyến khích dân làng xây dựng nghĩa mộ, không ngoài mục đích tích đức và làm điều thiện, nhưng lão cũng mong ông trời nhìn thấy điều này và cho người con trưởng trở về.
Nói cách khác, còn có một tia suy nghĩ bất đắc dĩ nhất; nếu con mình gặp chuyện không may bên ngoài, lão cũng mong có người nhặt xác cho nó, để nó có một nơi chôn cất yên ổn.
Mỗi khi nhìn thấy cậu con trai nhỏ vào ban đêm, trong thoáng chốc Liêu Đại Khâu sẽ nhớ lại dáng vẻ con trai cả của mình ngủ khi còn nhỏ. Nghĩ như vậy, đứa nhỏ đang ngủ kia dường như thật sự biến thành đứa con lớn, hơn nữa là khi đứa con đầu lòng vẫn còn là một đứa trẻ.
Lão Liêu sửng sốt, dụi dụi mắt lại nhìn, ở trên giường vẫn là đứa thứ hai.
“Ài...”
Khẽ thở dài, lão Liêu rời khỏi phòng của cậu con trai rồi ra gian ngoài. Lão nâng bát trà úp ngược lên, nhấc ấm trên bàn rót nước cho mình. Tuy nhiên, trước khi đầy nước, lão cảm thấy bên ngoài phòng hình như có chút ánh sáng, quả thực rất kỳ quái.
Nhưng lão cũng chỉ liếc nhìn ra ngoài xem xét và không để ý nữa. Liêu Đại Khâu tiếp tục rót nước rồi cầm bát trà lên uống, uống liên tiếp mấy bát mà vẫn thấy khát ngay cả khi ấm trà đã cạn.
'Không phải ta bị bệnh rồi đấy chứ?'
Liêu Đại Khâu có chút tâm phiền ý loạn. Ánh sáng trên cửa gỗ càng ngày càng chướng mắt.
Cuối cùng lão Liêu đi tới bên cửa sổ, rút chốt gỗ, đẩy cửa sổ ra, liền phát hiện bên ngoài có một màu xanh lá cây mờ nhạt. Lão quan sát kỹ hơn thì thấy bên ngoài có rất nhiều người đang đứng trong bóng tối, tất cả mọi người đều cúi đầu. Sắc mặt của bọn họ đều đen đến mức không thể nhìn rõ, xung quanh mờ mịt ánh huỳnh quang xanh lục.
“Có quỷ!”
Lão Liêu sợ tới mức hét lên một tiếng, cả người ngã quỵ xuống đất; tấm ván bằng gỗ tùy ý va lạch cạch vào khung cửa sổ.
“Mẹ đứa nhỏ, mẹ đứa nhỏ, có quỷ, có quỷ, mau dậy đi...”
Liêu Đại Khâu sợ hãi hét lên, nhưng trong phòng sau không có động tĩnh gì. Khi lão còn đang hoảng sợ thì có giọng nói từ bên ngoài truyền tới.
“Ân công đừng sợ!”
Giọng nói trong trẻo, bình tĩnh và hùng hậu, không có cảm giác u ám của quỷ hồn trong tưởng tượng. Vì vậy, lão Liêu tạm thời ngừng nói.
“Ân công, tất cả chúng ta đều là những người đã được ngài và dân làng chôn cất bao năm qua. Ân công có đại ân với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không làm hại ngài, cũng như người dân trong thôn Mao Than.”
Nghe giọng nói này, Liêu Đại Khâu bình tĩnh lại một chút. Nghĩ đến việc tự mình xây nghĩa mộ và giúp người khác nhập thổ, thật sự đã giúp đỡ mọi người, như vậy cái kia chắc sẽ không làm tổn thương mình đâu, đúng không?
“Ân công có thể mở cửa được không?”
Lời này vừa nói ra, Liêu Đại Khâu lại do dự. Đợi hồi lâu, cuối cùng lão khẽ căn môi đi về phía cửa. Sau khi loay hoay một hồi rốt cuộc lão cũng kéo chốt mở cửa.
Có rất nhiều quỷ hồn đang đứng ở trong sân, trong lúc nhất thời Liêu Đại Khâu thậm chí không thể đếm được chúng.
'Thì ra rất nhiều người đã được chôn cất trong những năm này!'
Nhìn thấy Liêu Đại Khâu mở cửa, đám quỷ hồn bên ngoài không ngờ lại quỳ xuống. Thấy nhiều hồn ma quỳ xuống như vậy, Liêu Đại Khâu thật sự quên sợ hãi là gì, trong vô bước tới, giơ tay ngăn cản.
“Ài, không được, không được! Mọi người hãy đứng dậy, làm ơn hãy đứng dậy!”
Đám quỷ hồn quỳ một hồi lâu mới đứng dậy. Lúc này, Liêu Đại Khâu mới nhìn thấy rõ hai binh lính vừa mới được chôn đang đứng ở phía trước. Một người trong số họ hơi tiến lên một bước, thành tâm nói với Liêu Đại Khâu.
“Ân công, nơi này sắp gặp tai kiếp. Có một loại quỷ vật sinh sôi, tương truyền gọi là dịch quỷ, sẽ gieo rắc ôn dịch hại chết rất nhiều người.”
“Hả? Tin đồn trong huyện bắt đầu có bệnh dịch ở các thị trấn khác. Có phải vì dịch quỷ này không? Chúng ta gặp phải có bị gì không?”
Liêu Đại Khâu dần trở nên căng thẳng. Tuy ngoài miệng lúc nào cũng nói mấy lời bịa đặt này không thể tin, nhưng giờ đây lão lại nguyện ý tin tưởng những con quỷ này.
“Ân công, thôn Mao Than nằm gần vị trí mà dịch quỷ hoành hành. Lần này, chúng ta không phải vì điều gì khác, chỉ muốn báo đáp công ơn của ân công. Chúng ta đã quyết định sẽ đánh một trận tử chiến khi dịch quỷ đến đây, hy vọng có thể giúp ân công và người trong thôn Mao Than được bình an!”
Mặc dù chỉ có quỷ hồn này nói chuyện, nhưng tất cả những quỷ hồn khác đều nhìn Liêu Đại Khâu, sắc mặt u ám nhưng lại khiến Liêu Đại Khâu tin tưởng.
“Cái này. . .”
“Ân công! Chúng ta đã bàn bạc với Thổ Địa gia. Hiện tại vẫn còn thời gian, hy vọng ân công có thể tìm một thợ làm giấy màu, may cho ta một vài lá cờ chiến, một trăm năm mươi vũ khí. Cờ chiến phải có soái kỳ hai bên trái phải, trước sau có trận kỳ. Binh khí gồm năm mươi lá chắn, năm mươi thanh kiếm, năm mươi giáo, năm mươi cung tên, mũi tên càng nhiều càng tốt!”
Liêu Đại Khâu vội vàng viết ra và đọc lẩm nhẩm vài lần trong im lặng. Sau khi xác nhận sẽ không quên được, lão lại nhìn lên những quỷ hồn.
“À, có yêu cầu nào khác không?”
Nghe những lời này, trong đám quỷ hồn có tiếng xì xào vui cười thích thú, rồi bọn chúng dần bình tĩnh trở lại, và chính giáp sĩ đầu lĩnh lên tiếng.
“Nếu có thể, hy vọng ngài có thể cúng một bữa cơm no.”
Còn ngôi miếu Thổ địa thứ hai tọa lạc ở khu mộ phần. Nơi này cũng chỉ là một ngôi nhà đất nhỏ cao bằng nửa người, thờ tượng Thổ địa bên trong nên không đến mức bị mưa gió thổi bay.
Nhưng Thổ Địa Công không sống ở ngôi miếu cuối thôn, mà thường xuyên lưu lại tại miếu nhỏ ở khu mộ phần này, cũng là để tiện cho việc coi chừng bọn quỷ hồn ở đây.
Thổ Địa Công đứng bên cạnh thở dài. Ông ta đã canh giữ thôn Mao Than khoảng bảy tám mươi năm nay. Tuy rằng nguyên thân là tinh quái, cũng không phải phàm nhân sau khi chết trở thành quỷ thần, nhưng ông vẫn có chút cảm tình đối với ngôi làng này. Tất cả già trẻ lớn bé trong thôn, dường như ông đều nhìn mọi người lớn lên đấy.
Đặc biệt là người dân trong thôn khá tốt, trong thời buổi không yên ổn như vậy mà bọn họ vẫn xây dựng lên một khu nghĩa mộ (*) cũng đủ để nói rõ điểm này. Vì thế, nếu xảy ra loại chuyện kia thì Thổ Địa Công vẫn muốn xoay xở trong phạm vi khả năng của mình.
(*Nghĩa mộ: phần mộ chôn người chết vô chủ thời xưa.)
Chẳng qua, ông ta chỉ là một Thổ Địa nho nhỏ và phạm vi quản hạt cũng chỉ ở quanh thôn Mao Than. Thời gian trước, địa mạch hỗn loạn còn ảnh hưởng đến nơi đây, lại càng khiến cho Thổ Địa Công rơi vào trạng thái có tâm nhưng bất lực. Tưởng như không có tổn thương gì, nhưng trên thực tế, bổn sự của ông có mười phần thì cũng chỉ có thể sử dụng bảy phần mà thôi.
“Ài...”
Thổ Địa Công lại thở dài. Loại tai họa này ập đến quá đột ngột, ngay cả bây giờ nếu ông báo mộng nói với dân làng để họ chạy nạn thì cũng đã muộn rồi. Huống chi trong thế đạo này, nếu rời khỏi làng Mao Than, chỉ e rằng cuối cùng dân làng đều sẽ trở thành những bộ xương cốt bên vệ đường tha hương. Khi đó, sợ rằng sẽ không có ai nhặt xác và chôn cất giúp họ, và cũng không có ngôi nghĩa mộ nào để yên nghỉ.
Vào lúc Thổ Địa Công đang âm thầm đau khổ, quỷ hỏa trong nghĩa mộ đột nhiên trở nên mạnh mẽ, khiến ông phải rùng mình. Thổ Địa Công nhanh chóng bày ra dáng vẻ thật uy nghiêm, bước về phía khu mộ.
“Trong thế đạo này, có nơi nghỉ ngơi đã là một điều may mắn, tại sao các ngươi lại xao động?”
Vừa nói, quải trượng của Thổ Địa Công nện nhẹ xuống đất.
“Cốc...”
Một đạo pháp quang hiển hiện rõ rệt chiếu ngang, tất cả nấm mồ hơi trầm xuống; quỷ hỏa xao động yếu dần, tựa như những đám cháy tàn đi vì hết củi đốt.
Tuy nhiên, tình hình không phát triển theo hướng mà Thổ Địa Công đã tưởng tượng. Ông ta chợt phát hiện ra, cách đó không xa loáng thoáng có những quỷ hồn mờ ảo xuất hiện.
'Không xong rồi, có khi nào những quỷ hồn ở đây cũng bị ảnh hưởng bởi nguồn dịch quỷ và sẽ trở thành một tai họa không?'
Thổ Địa Công thầm cảnh giác, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm quỷ hồn. Ông còn thuận tiện nhảy lên trên gian miếu Thổ địa nho nhỏ kia để chiều cao của mình vừa vặn có thể sánh ngang với đám quỷ hồn.
Không bao lâu sau, từng đạo quỷ hồn trở nên rõ ràng hơn. Phía trước có khoảng chục tên quỷ, phía sau thì đang bay lượn trên mép mộ phần, không thể nhìn ra được có bao nhiêu tên.
Tên thủ lĩnh lại là một hồn ma mặc giáp mới được chôn cất. Điều này làm cho Thổ Địa Công nhớ tới hai xác chết mà Liêu Đại Khâu và dân làng đã cùng nhau mai táng vào ngày hôm nay.
Lúc ấy, Thổ Địa Công không chú ý lắm. Nhưng giờ phút này, nhìn áo giáp của hai người vừa được chôn này có chút khác nhau, trong đó áo giáp của một người còn có miếng hộ tâm nên chắc hẳn là cao cấp hơn một chút.
“Chúng ta bái kiến Thổ Địa gia!”
Người tuy đã chết, nhưng vẫn giữ thói quen của quân võ. Hai quỷ hồn mới chôn này đều quỳ một gối xuống, ôm quyền hành lễ. Những quỷ hồn khác cũng vô thức hành lễ theo.
'Xem ra là ta suy nghĩ quá nhiều!'
Thổ Địa Công thở phào nhẹ nhõm, ôn tồn nói.
“Làm sao vậy? Các ngươi có chuyện gì?”
Giáp sĩ thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Thổ Địa Công. Trước khi chết, y chưa từng thấy quỷ thần. Tuy rằng đã gặp phải một số chuyện quỷ dị, nhưng một quỷ thần nổi tiếng như Thổ Địa Công thì đúng là lần đầu tiên y nhìn thấy, quả nhiên là dáng người thấp bé.
“Xin hỏi Thổ Địa gia, dịch quỷ mà ngài vừa nói là gì?”
Với thái độ có chút hoảng sợ trước đó của Thổ Địa Công, một số quỷ hồn tinh tường đã nhận ra rằng đó nhất định là đại sự. Ngoài ra, Thổ Địa Công còn liên tục thở dài nhìn về thôn Mao Than; đây rõ ràng là một tâm trạng lo lắng, không cần nói cũng biết.
Thổ Địa Công nghiêm túc nhìn những quỷ hồn này.
“Các ngươi hỏi những thứ này để làm gì?”
Quỷ hồn giáp sĩ nhìn Thổ Địa Công. Dù y còn chưa nói chuyện nhưng Thổ Địa Công mơ hồ có thể đọc được câu trả lời nào đó từ trong mắt y.
...
Thôn Mao Than về đêm rất yên tĩnh, mặc dù ban ngày làm việc tốn thể lực nhưng Liêu Đại Khâu cứ trằn trọc trở mình không thể ngủ được.
“Này, mẹ đứa nhỏ ơi, mẹ đứa nhỏ ơi!”
Sau khi gọi hai lần, chỉ nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của người vợ nằm bên cạnh, Liêu Đại Khâu không nói thêm nữa, cẩn thận ngồi dậy rời khỏi giường. Trong quá trình đó, chăn bông được nhét kỹ để ngăn không khí lạnh tràn vào chăn.
Cảm thấy miệng khô khốc, Liêu Đại Khâu khoác thêm áo, sau đó cẩn thận rời giường. Lão lôi giày ra, chuẩn bị đi uống chút nước.
Khi bước ra phòng ngoài, lão không vội rót nước mà đi qua sảnh, mở rèm vải phòng con mình. Nhìn đứa nhỏ đã ngủ say, Liêu Đại Khâu mới thấy yên tâm.
Lão Khâu tuy không còn trẻ nhưng trong nhà cũng chỉ có một đứa nhỏ chưa tới năm tuổi này mà thôi.
Chuyện này không phải là do vợ chồng nhà lão Liêu không làm được. Thật ra, tiểu Liêu còn có một người anh trai, tính toán tuổi tác thì chắc bây giờ người anh đó đã gần ba mươi rồi, đáng lẽ là tuổi lập gia đình, nhưng bây giờ lại không có tin tức.
Thế đạo không yên ổn, lúc đầu con trai cả của lão Liêu bị gọi nhập ngũ, đi chuyến này chính là chín năm liền không có tin tức nào. Ở huyện trên có những thanh niên trai tráng cùng đợt đi lính với con trai trưởng của nhà họ Liêu đã trở về, nghe nói chết rất nhiều người, không rõ binh sĩ đồng hương bây giờ ở đâu.
Vợ chồng lão Liêu luôn tin rằng con trai họ vẫn còn sống, dù đã nhiều lần lén lau nước mắt nhưng hy vọng vẫn chưa tan vỡ. Bọn họ mong chờ một ngày con trai cả cởi áo giáp trở về, nhưng trái tim cũng như bị khoét một lỗ hổng. Đứa con trai thứ hai được hoài thai vào cuối năm thứ ba sau khi con trai trưởng rời đi, tựa như một kỳ tích, xem như lớn tuổi rồi mà vẫn có con.
Liêu Đại Khâu khuyến khích dân làng xây dựng nghĩa mộ, không ngoài mục đích tích đức và làm điều thiện, nhưng lão cũng mong ông trời nhìn thấy điều này và cho người con trưởng trở về.
Nói cách khác, còn có một tia suy nghĩ bất đắc dĩ nhất; nếu con mình gặp chuyện không may bên ngoài, lão cũng mong có người nhặt xác cho nó, để nó có một nơi chôn cất yên ổn.
Mỗi khi nhìn thấy cậu con trai nhỏ vào ban đêm, trong thoáng chốc Liêu Đại Khâu sẽ nhớ lại dáng vẻ con trai cả của mình ngủ khi còn nhỏ. Nghĩ như vậy, đứa nhỏ đang ngủ kia dường như thật sự biến thành đứa con lớn, hơn nữa là khi đứa con đầu lòng vẫn còn là một đứa trẻ.
Lão Liêu sửng sốt, dụi dụi mắt lại nhìn, ở trên giường vẫn là đứa thứ hai.
“Ài...”
Khẽ thở dài, lão Liêu rời khỏi phòng của cậu con trai rồi ra gian ngoài. Lão nâng bát trà úp ngược lên, nhấc ấm trên bàn rót nước cho mình. Tuy nhiên, trước khi đầy nước, lão cảm thấy bên ngoài phòng hình như có chút ánh sáng, quả thực rất kỳ quái.
Nhưng lão cũng chỉ liếc nhìn ra ngoài xem xét và không để ý nữa. Liêu Đại Khâu tiếp tục rót nước rồi cầm bát trà lên uống, uống liên tiếp mấy bát mà vẫn thấy khát ngay cả khi ấm trà đã cạn.
'Không phải ta bị bệnh rồi đấy chứ?'
Liêu Đại Khâu có chút tâm phiền ý loạn. Ánh sáng trên cửa gỗ càng ngày càng chướng mắt.
Cuối cùng lão Liêu đi tới bên cửa sổ, rút chốt gỗ, đẩy cửa sổ ra, liền phát hiện bên ngoài có một màu xanh lá cây mờ nhạt. Lão quan sát kỹ hơn thì thấy bên ngoài có rất nhiều người đang đứng trong bóng tối, tất cả mọi người đều cúi đầu. Sắc mặt của bọn họ đều đen đến mức không thể nhìn rõ, xung quanh mờ mịt ánh huỳnh quang xanh lục.
“Có quỷ!”
Lão Liêu sợ tới mức hét lên một tiếng, cả người ngã quỵ xuống đất; tấm ván bằng gỗ tùy ý va lạch cạch vào khung cửa sổ.
“Mẹ đứa nhỏ, mẹ đứa nhỏ, có quỷ, có quỷ, mau dậy đi...”
Liêu Đại Khâu sợ hãi hét lên, nhưng trong phòng sau không có động tĩnh gì. Khi lão còn đang hoảng sợ thì có giọng nói từ bên ngoài truyền tới.
“Ân công đừng sợ!”
Giọng nói trong trẻo, bình tĩnh và hùng hậu, không có cảm giác u ám của quỷ hồn trong tưởng tượng. Vì vậy, lão Liêu tạm thời ngừng nói.
“Ân công, tất cả chúng ta đều là những người đã được ngài và dân làng chôn cất bao năm qua. Ân công có đại ân với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không làm hại ngài, cũng như người dân trong thôn Mao Than.”
Nghe giọng nói này, Liêu Đại Khâu bình tĩnh lại một chút. Nghĩ đến việc tự mình xây nghĩa mộ và giúp người khác nhập thổ, thật sự đã giúp đỡ mọi người, như vậy cái kia chắc sẽ không làm tổn thương mình đâu, đúng không?
“Ân công có thể mở cửa được không?”
Lời này vừa nói ra, Liêu Đại Khâu lại do dự. Đợi hồi lâu, cuối cùng lão khẽ căn môi đi về phía cửa. Sau khi loay hoay một hồi rốt cuộc lão cũng kéo chốt mở cửa.
Có rất nhiều quỷ hồn đang đứng ở trong sân, trong lúc nhất thời Liêu Đại Khâu thậm chí không thể đếm được chúng.
'Thì ra rất nhiều người đã được chôn cất trong những năm này!'
Nhìn thấy Liêu Đại Khâu mở cửa, đám quỷ hồn bên ngoài không ngờ lại quỳ xuống. Thấy nhiều hồn ma quỳ xuống như vậy, Liêu Đại Khâu thật sự quên sợ hãi là gì, trong vô bước tới, giơ tay ngăn cản.
“Ài, không được, không được! Mọi người hãy đứng dậy, làm ơn hãy đứng dậy!”
Đám quỷ hồn quỳ một hồi lâu mới đứng dậy. Lúc này, Liêu Đại Khâu mới nhìn thấy rõ hai binh lính vừa mới được chôn đang đứng ở phía trước. Một người trong số họ hơi tiến lên một bước, thành tâm nói với Liêu Đại Khâu.
“Ân công, nơi này sắp gặp tai kiếp. Có một loại quỷ vật sinh sôi, tương truyền gọi là dịch quỷ, sẽ gieo rắc ôn dịch hại chết rất nhiều người.”
“Hả? Tin đồn trong huyện bắt đầu có bệnh dịch ở các thị trấn khác. Có phải vì dịch quỷ này không? Chúng ta gặp phải có bị gì không?”
Liêu Đại Khâu dần trở nên căng thẳng. Tuy ngoài miệng lúc nào cũng nói mấy lời bịa đặt này không thể tin, nhưng giờ đây lão lại nguyện ý tin tưởng những con quỷ này.
“Ân công, thôn Mao Than nằm gần vị trí mà dịch quỷ hoành hành. Lần này, chúng ta không phải vì điều gì khác, chỉ muốn báo đáp công ơn của ân công. Chúng ta đã quyết định sẽ đánh một trận tử chiến khi dịch quỷ đến đây, hy vọng có thể giúp ân công và người trong thôn Mao Than được bình an!”
Mặc dù chỉ có quỷ hồn này nói chuyện, nhưng tất cả những quỷ hồn khác đều nhìn Liêu Đại Khâu, sắc mặt u ám nhưng lại khiến Liêu Đại Khâu tin tưởng.
“Cái này. . .”
“Ân công! Chúng ta đã bàn bạc với Thổ Địa gia. Hiện tại vẫn còn thời gian, hy vọng ân công có thể tìm một thợ làm giấy màu, may cho ta một vài lá cờ chiến, một trăm năm mươi vũ khí. Cờ chiến phải có soái kỳ hai bên trái phải, trước sau có trận kỳ. Binh khí gồm năm mươi lá chắn, năm mươi thanh kiếm, năm mươi giáo, năm mươi cung tên, mũi tên càng nhiều càng tốt!”
Liêu Đại Khâu vội vàng viết ra và đọc lẩm nhẩm vài lần trong im lặng. Sau khi xác nhận sẽ không quên được, lão lại nhìn lên những quỷ hồn.
“À, có yêu cầu nào khác không?”
Nghe những lời này, trong đám quỷ hồn có tiếng xì xào vui cười thích thú, rồi bọn chúng dần bình tĩnh trở lại, và chính giáp sĩ đầu lĩnh lên tiếng.
“Nếu có thể, hy vọng ngài có thể cúng một bữa cơm no.”
/669
|