Tuy nhiên, khác với ánh mắt kính cẩn của lão Quy đối với Kế Duyên, ngoài việc quan sát Kế Duyên và Giang thần, Đại Thanh Ngư thỉnh thoảng nhịn không được sẽ liếc sang Hồ Vân mấy lần.
Còn Hồ Vân thì không cần phải nói; nó dường như đã thân thiết hơn với Bạch Tề, và biết rõ Kế tiên sinh và vị Giang thần này đều là người không câu nệ tiểu tiết. Thế cho nên, cái mặt hồ ly của nó thò hẳn ra mũi thuyền, sắp chạm đến cả mặt nước luôn, còn duỗi đệm thịt dưới bàn chân ra rồi nhẹ nhàng chạm vào con Đại Thanh Ngư bên dưới.
Nhìn hai sinh vật Thủy tộc từng có dính dáng đến mình, Kế Duyên cười nói:
“Xem ra, tất cả có tinh thần khá tốt nhỉ? Những năm nay, các ngươi sống thế nào? Có tu hành thuận lợi hay không?”
Hai bàn chân rùa của Ô Sùng rẽ mặt nước, giơ lên trên, như thể làm động tác chắp tay xá vậy.
“Bẩm tiên sinh, lão Quy ta từng được ngài dạy bảo, sau đó còn được nghe vị Doãn thư sinh kia đọc thư, giảng bài, thế nên có thể lau sạch bụi trần nơi linh đài, góp công rất nhiều vào việc tu hành.”
Bạch Tề cười “ha hả” rồi nói với Kế Duyên.
“Lão Quy này đã tu hành rất lâu năm, khuyết điểm không nằm ở tu vi và tâm pháp, mà là con đường phía trước và tâm cảnh Linh Minh. Nhưng nhờ có Kế tiên sinh đã cất công giúp lão ấy làm việc đó, kể như lão tu hành thêm vài năm nữa là đến thời cơ thay đổi vận mệnh thôi.”
Và vì Đại Thanh Ngư không thể nói chuyện, Bạch Tề cũng thuận tiện nói giúp nó một câu:
“Về phần Thanh Thanh, dĩ nhiên là nàng cũng tu hành tiến triển. Ta cũng rất có thiện cảm với nàng, thế nên mới đặt tên cho đấy.”
Kế Duyên khẽ mỉm cười khi nghe đến điều này. Đồng thời, ngay cả lão Quy Ô Sùng cũng mang ý cười trên mặt.
Thấy con Đại Thanh Ngư được cả Kế tiên sinh và Giang thần cùng yêu thích, nếu đổi lại là lão Quy của những năm trước, nói không chừng lão ta sẽ hơi ghen ghét với nó một chút. Nhưng hiện tại thì không, ngoại trừ sự tác động bên ngoài này kết hợp với phúc phận sâu dày của Đại Thanh Ngư, ai dám nói nó không hề cố gắng tu luyện đâu?
“Đại Thanh Ngư là cá đực hay cá cái vậy?”
Hồ Vân dùng móng vuốt nghịch nước, sau đó quay sang hỏi Kế Duyên và Bạch Tề. Kế Duyên buồn cười nhìn nó:
“Lần này ngươi không ngửi được à?”
“Tiên sinh, ngài nói đúng rồi đó. Ta không thể nào ngửi được mùi của cá trong nước, trừ phi nó hóa hình thành người...”
Kế Duyên cũng không trêu ghẹo nữa:
“Đại Thanh Ngư, ừm, Thanh Thanh là một con cá cái. Nói thêm một chút về loài cá cái trong thủy tộc nhé, thực sự chúng rất khó hóa hình, nhưng nếu biến ra bộ dáng nửa người nửa cá thì dễ dàng hơn. Đương nhiên, không nên đi theo con đường tư lợi, cắt giảm giai đoạn như vậy.”
Người chèo thuyền lúc này cũng đã dọn một chiếc bàn nhỏ từ trong khoan thuyền ra, bày ở đầu thuyền. Hơn nữa, còn đặt thêm ba dĩa đồ nhắm thượng hạng, cộng với một bình rượu và hai chiếc chén nhỏ, xếp đặt vừa vặn một bàn.
“Kế tiên sinh, chúng ta cùng ngồi xuống đi nào. Hai người họ khi ở trong nước thì cũng giống như đang nằm trên một chiếc giường êm ái vậy, còn thoải mái hơn cả chúng ta đang đứng nữa đấy.”
“Tốt thôi.”
Kế Duyên và Bạch Tề lần lượt ngồi xuống. Hắn ngồi ở mũi tàu, còn Bạch Tề nhích ra sau một chút.
Cầm lấy bình rượu trên bàn, Kế Duyên bèn rót một chén. Thấy chất rượu sền sệt, trong veo, hương thơm đậm đà, hắn biết đây là danh tửu nổi tiếng của Xuân Huệ phủ, tên Thiên Nhật Xuân. Kế Duyên còn nhớ rõ Đại Thanh Ngư thích uống rượu, thế nên quay sang nói với nó:
“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta chỉ mời ngươi uống rượu gạo của ngư dân. Hôm nay mượn hoa hiến Phật, ta mời ngươi một chén Thiên Nhật Xuân vậy.”
Trong lúc nói chuyện, Kế Duyên nâng chén về phía bên ngoài mạn thuyền, hơi nghiêng chén nhỏ; dịch rượu lập tức chảy xuống mặt nước rồi được Đại Thanh Ngư hớp ngay vào miệng. Nếu xét riêng về vị rượu, loại Thiên Nhật Xuân này không hề thua kém mấy loại tiên tửu, linh tửu kia.
Mặc dù trong tay Kế Duyên có hai vò Thiên Đấu Hồ, cũng không thiếu tiên tửu như Long Tiên Hương, nhưng Long Tiên Hương này lại đang được hắn dùng để chữa thương. Vết thương từ Lôi kiếp trước kia không hề đơn giản, thế nên không thể tùy tiện sử dụng Long Tiên Hương. Dù trông sơ qua thì có vẻ không ít, thế nhưng vẫn không đủ cho hắn dùng đấy.
Và mặc dù các rượu khác trong Thiên Đấu Hồ kia cũng rất ngon, nhưng chỉ là nhiều linh khí hơn một chút mà thôi. Mà định lượng 'một chút' này lại không quá đặc biệt với những người đang ở đây. Thế nên nếu bàn về hương vị, Kế Duyên vẫn tin là Thiên Nhật Xuân không hề kém cạnh gì, thế nên mới không lấy ra, đồng thời cũng tránh việc khiến Bạch Tề xấu hổ.
“Còn ngươi nữa, uống một ly đi nào!”
Kế Duyên lấy lại chén rượu, rót một chén khác cho lão Quy. Lão vội vàng bơi đến mạn thuyền, kịp thời hớp lấy dòng rượu đang rơi xuống.
Trên thực tế, rượu này là do lão Quy lấy về. Tuy nhiên, chuyện tự mang rượu về và chuyện được Kế tiên sinh ban rượu mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt nhau.
Sau khi mời xong hai chén rượu này, Kế Duyên nhất thời không nói gì nữa, chỉ cầm lấy đũa rồi bắt đầu đối ẩm với Bạch Tề. Cả hai ngồi ngắm cảnh sông nước về đêm, nhìn một hàng những chiếc thuyền hoa xếp thành một khu lâu thuyền kéo dài nhưng lại hẹp. Xa xa, những chiếc đèn lồng lộng lẫy với hai màu đỏ, vàng hắt ánh sáng xuống mặt nước sóng sánh, tô điểm thêm cho sự rực rỡ nơi đây.
Những vì sao trên trời in bóng xuống mặt sông tựa như tạo nên một dãy ngân hà trong tâm tưởng của Kế Duyên, và dãy ngân hà ấy lại đang hiệu hữu ngay trước mắt. Ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp của Xuân Mộc giang lúc này, hắn không khỏi có chút ngây dại.
Người trên chiếc thuyền nhỏ đang thưởng thức cảnh đêm ở khu vực xung quanh bờ sông, đồng thời bản thân chiếc thuyền nhỏ này cũng là một phần cảnh đêm trong mắt người khác. Trong lúc Kế Duyên uống rượu thưởng ngoạn phong cảnh, lão Quy và Đại Thanh Ngư đang chờ đợi trên mặt nước, Hồ Vân lại âm thầm thủ thỉ với Đại Thanh Ngư. Ngay cả Bạch Tề cũng không thể đoán ra tâm tư Kế Duyên, thế nên y cũng không dám quấy rầy.
Một lúc lâu sau, Kế Duyên mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa xăm, mỉm cười nói.
“Đúng thật là Xuân Mộc giang quá tốt, đây cũng là nhờ Giang thần thật biết chọn chỗ nha.”
Bạch Tề uống một chén rượu rồi bộc bạch:
“Đây cũng do Long Quân trượng nghĩa mà thôi. Nếu muốn, ngài ấy có thể chiếm hoàn toàn hai con sông lớn của Đại Trinh cơ mà. Vị Long tử kia chưa hề nhận lấy thần vị, nhưng ngài ấy vẫn chấp nhận một Giang thần là Bạch mỗ đây. Tuy Bạch mỗ không phải thuộc hạ của Long quân, nhưng quả thực cũng rất khâm phục ông ấy.”
“Ứng lão tiên sinh quả thật cao thượng.”
Phụ họa một câu như thế xong, Kế Duyên lại nhìn sang lão Quy và Đại Thanh Ngư:
“Xuân Mộc giang, đặc biệt là dịp tu hành ở đoạn sông này, thực sự vô cùng hiếm có đối với các ngươi. Nơi đây tách biệt khỏi nhịp sống hối hả và huyên náo của nhân thế, mặt ngoài đối diện với những điều vụn vặt chốn phàm trần; ban ngày đón lấy ánh sương mai ngũ sắc, đêm xuống nhận đến ánh sáng lộng lẫy của các vì sao và những ngọn đèn...”
Xuân Mộc giang yên tĩnh và thanh bình, còn Xuân Huệ phủ thì đa dạng màu sắc; đây chính là cảm giác của Kế Duyên. Nói xong, hắn nhìn về phía lão Quy Ô Sùng.
“Gần gũi với thế thái quá nhiều, học tập thì dễ vì nơi đó muôn màu muôn vẻ. Tuy nhiên, thế cũng dễ khiến các ngươi mê muội, từ đó bắt đầu tìm kiếm đường tắt ở khắp nơi, để rồi gây hại đến chuyện tu hành.”
Lão Quy chậm rãi gật đầu.
“Kế tiên sinh nói đúng. Nếu như khi đó ta không bị cắn trả, ắt hẳn sẽ không phải chịu khổ sở qua nhiều năm đến vậy.”
Kế Duyên biết lý do chính của việc này là gì, vậy nên mới mỉm cười rồi nói:
“Kỳ thực, lần này ta tới Xuân Mộc giang, ngoài việc đã lâu không gặp nên đến chào hỏi Bạch Giang thần một tiếng và thăm hỏi chuyện tu hành của các ngươi, thì còn một lý do rất quan trọng khác. Đó cũng chính là chuyện mà ta vừa nói với ngươi ban nãy đấy!”
Nghĩ đến lần gặp gỡ Tiêu công tử và cô nương Hồng Tú kia, rồi còn mượn kế ly miêu tráo chúa của Giang thần nương nương nữa, Kế Duyên vẫn ngỡ như chuyện vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua mà thôi.
“Kẻ mà ngươi trợ giúp năm đó chính là Tiêu gia. Hiện tại, dù dòng tộc ấy không đứng ở thế như mặt trời ban trưa giữa triều chính nhưng vẫn có gốc gác kiên cố, nắm giữ quyền cao chức trọng. Và tên Tiêu gia công tử kia lại trêu chọc đến yêu vật rồi...”
“Hả? “
Lão quy bật thốt lên kinh ngạc trong vô thức. Gặp phải tai họa như vậy, chưa nói tới việc Tiêu gia có bị nhổ cỏ tận gốc hay không, ít ra cũng phải sa sút đến nỗi tán gia bại sản mới đúng chứ? Sau đó, lão Quy mới chợt bừng tỉnh, nhớ đến câu nói cuối cùng của Kế Duyên.
“Lại trêu chọc đến yêu vật à?”
“Đúng vậy, nhưng con yêu quái mà y trêu chọc lần này không hề có lòng tốt như ngươi. Tương tự, đạo hạnh còn cao cường hơn cả ngươi của hiện tại rất nhiều, huống chi là ngươi của trước kia. Để ta kể rõ ràng hơn cho mọi người nghe vậy...”
Kế Duyên bèn nhấp nhẹ một hớp rượu rồi gắp một miếng đồ ăn, sau đó bắt chước cử chỉ của Vương Lập, đa phần là dùng ngữ điệu của bản thân kết hợp với một phần nhỏ giọng văn kể chuyện để kể dần về những sự tình khi trước.
Không trực tiếp thuật lại chuyện của cô nương Hồng Tú và Tiêu gia công tử, Kế Duyên bắt đầu bằng phần giản lược về sự kiện mà lão Quy kết duyên với gã thư sinh họ Tiêu năm đó. Lướt qua những tình tiết mông lung ở giữa, trong suốt dòng thời gian hơn trăm năm, hắn vừa đề cập đến Tiêu gia của ngày hôm nay, lại nhắc đến sự tình liên quan đến Tiêu gia công tử trên chiếc lâu thuyền và chiếc thuyền nhỏ trôi bên cạnh giữa dòng Hàn Giang năm đó.
Cách trình bày câu chuyện thế này vô cùng hấp dẫn, mà điểm cốt lõi của câu chuyện cũng rất kinh người. Thế nên, cả Đại Thanh Ngư và Hồ Vân vẫn luôn đùa nghịch ồn ào trước đó cũng nhanh chóng bị cuốn hút bởi câu chuyện của Kế Duyên.
Một lúc lâu sau, khi Kế Duyên kể xong câu chuyện chưa được tính là có một kết thúc chính xác, mọi người dần dần chìm vào suy nghĩ.
Người lên tiếng đầu tiên không phải là lão Quy, cũng không phải Hồ Vân, mà là Giang thần Bạch Tề.
“Kế tiên sinh, thế mà con yêu hồ kia lại ẩn giấu thành công khỏi Pháp nhãn của ngài à? Thậm chí, lại còn dám giả thành Ứng Nhược Ly ngay trên Thông Thiên giang. Bằng vào đạo hạnh và sự can đảm như thế, ắt không phải hạng người tầm thường!”
“Bạch Giang thần nói đúng! Động thiên của con hồ ly kia cũng không phải yêu quật phổ thông, mà chính là động thiên phúc địa chân chính. Nơi đó còn có Cửu Vĩ hồ và các lộ hồ tiên, đại yêu khác tọa trấn.”
Nghe đến đây, Bạch Tề cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Hừ, cho dù như vậy thì cũng quá kiêu ngạo rồi.”
Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt biến hóa của lão Quy Ô Sùng, nhưng toàn bộ mai rùa của ông ta đã chìm xuống mặt nước, chỉ chừa lại đầu rùa lộ ra trên mặt nước mà thôi. Lão Quy cũng khép hờ mí mắt lại, trong khi hơi thở quanh người cũng biến hóa chập chùng.
Kế Duyên đợi một lúc, thấy lão Quy không lên tiếng bèn liếc nhẹ Bạch Tề một cái rồi nói:
“Nếu trong tim vẫn còn khúc mắc, vậy cứ đến Tiêu gia mà giải trừ. Nếu ngươi đã bước đi trên con đường tu đạo ngay thẳng này, vậy phải xóa đi phần khúc mắc trong tim kia mới có thể thỏa đáng được.”
Phần cổ tiếp giáp với mặt nước của Ô Sùng gật nhẹ, ông ta trả lời với giọng điệu chất chứa đầy cảm xúc:
“Ô mỗ nhớ rõ!”
Còn Hồ Vân thì không cần phải nói; nó dường như đã thân thiết hơn với Bạch Tề, và biết rõ Kế tiên sinh và vị Giang thần này đều là người không câu nệ tiểu tiết. Thế cho nên, cái mặt hồ ly của nó thò hẳn ra mũi thuyền, sắp chạm đến cả mặt nước luôn, còn duỗi đệm thịt dưới bàn chân ra rồi nhẹ nhàng chạm vào con Đại Thanh Ngư bên dưới.
Nhìn hai sinh vật Thủy tộc từng có dính dáng đến mình, Kế Duyên cười nói:
“Xem ra, tất cả có tinh thần khá tốt nhỉ? Những năm nay, các ngươi sống thế nào? Có tu hành thuận lợi hay không?”
Hai bàn chân rùa của Ô Sùng rẽ mặt nước, giơ lên trên, như thể làm động tác chắp tay xá vậy.
“Bẩm tiên sinh, lão Quy ta từng được ngài dạy bảo, sau đó còn được nghe vị Doãn thư sinh kia đọc thư, giảng bài, thế nên có thể lau sạch bụi trần nơi linh đài, góp công rất nhiều vào việc tu hành.”
Bạch Tề cười “ha hả” rồi nói với Kế Duyên.
“Lão Quy này đã tu hành rất lâu năm, khuyết điểm không nằm ở tu vi và tâm pháp, mà là con đường phía trước và tâm cảnh Linh Minh. Nhưng nhờ có Kế tiên sinh đã cất công giúp lão ấy làm việc đó, kể như lão tu hành thêm vài năm nữa là đến thời cơ thay đổi vận mệnh thôi.”
Và vì Đại Thanh Ngư không thể nói chuyện, Bạch Tề cũng thuận tiện nói giúp nó một câu:
“Về phần Thanh Thanh, dĩ nhiên là nàng cũng tu hành tiến triển. Ta cũng rất có thiện cảm với nàng, thế nên mới đặt tên cho đấy.”
Kế Duyên khẽ mỉm cười khi nghe đến điều này. Đồng thời, ngay cả lão Quy Ô Sùng cũng mang ý cười trên mặt.
Thấy con Đại Thanh Ngư được cả Kế tiên sinh và Giang thần cùng yêu thích, nếu đổi lại là lão Quy của những năm trước, nói không chừng lão ta sẽ hơi ghen ghét với nó một chút. Nhưng hiện tại thì không, ngoại trừ sự tác động bên ngoài này kết hợp với phúc phận sâu dày của Đại Thanh Ngư, ai dám nói nó không hề cố gắng tu luyện đâu?
“Đại Thanh Ngư là cá đực hay cá cái vậy?”
Hồ Vân dùng móng vuốt nghịch nước, sau đó quay sang hỏi Kế Duyên và Bạch Tề. Kế Duyên buồn cười nhìn nó:
“Lần này ngươi không ngửi được à?”
“Tiên sinh, ngài nói đúng rồi đó. Ta không thể nào ngửi được mùi của cá trong nước, trừ phi nó hóa hình thành người...”
Kế Duyên cũng không trêu ghẹo nữa:
“Đại Thanh Ngư, ừm, Thanh Thanh là một con cá cái. Nói thêm một chút về loài cá cái trong thủy tộc nhé, thực sự chúng rất khó hóa hình, nhưng nếu biến ra bộ dáng nửa người nửa cá thì dễ dàng hơn. Đương nhiên, không nên đi theo con đường tư lợi, cắt giảm giai đoạn như vậy.”
Người chèo thuyền lúc này cũng đã dọn một chiếc bàn nhỏ từ trong khoan thuyền ra, bày ở đầu thuyền. Hơn nữa, còn đặt thêm ba dĩa đồ nhắm thượng hạng, cộng với một bình rượu và hai chiếc chén nhỏ, xếp đặt vừa vặn một bàn.
“Kế tiên sinh, chúng ta cùng ngồi xuống đi nào. Hai người họ khi ở trong nước thì cũng giống như đang nằm trên một chiếc giường êm ái vậy, còn thoải mái hơn cả chúng ta đang đứng nữa đấy.”
“Tốt thôi.”
Kế Duyên và Bạch Tề lần lượt ngồi xuống. Hắn ngồi ở mũi tàu, còn Bạch Tề nhích ra sau một chút.
Cầm lấy bình rượu trên bàn, Kế Duyên bèn rót một chén. Thấy chất rượu sền sệt, trong veo, hương thơm đậm đà, hắn biết đây là danh tửu nổi tiếng của Xuân Huệ phủ, tên Thiên Nhật Xuân. Kế Duyên còn nhớ rõ Đại Thanh Ngư thích uống rượu, thế nên quay sang nói với nó:
“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta chỉ mời ngươi uống rượu gạo của ngư dân. Hôm nay mượn hoa hiến Phật, ta mời ngươi một chén Thiên Nhật Xuân vậy.”
Trong lúc nói chuyện, Kế Duyên nâng chén về phía bên ngoài mạn thuyền, hơi nghiêng chén nhỏ; dịch rượu lập tức chảy xuống mặt nước rồi được Đại Thanh Ngư hớp ngay vào miệng. Nếu xét riêng về vị rượu, loại Thiên Nhật Xuân này không hề thua kém mấy loại tiên tửu, linh tửu kia.
Mặc dù trong tay Kế Duyên có hai vò Thiên Đấu Hồ, cũng không thiếu tiên tửu như Long Tiên Hương, nhưng Long Tiên Hương này lại đang được hắn dùng để chữa thương. Vết thương từ Lôi kiếp trước kia không hề đơn giản, thế nên không thể tùy tiện sử dụng Long Tiên Hương. Dù trông sơ qua thì có vẻ không ít, thế nhưng vẫn không đủ cho hắn dùng đấy.
Và mặc dù các rượu khác trong Thiên Đấu Hồ kia cũng rất ngon, nhưng chỉ là nhiều linh khí hơn một chút mà thôi. Mà định lượng 'một chút' này lại không quá đặc biệt với những người đang ở đây. Thế nên nếu bàn về hương vị, Kế Duyên vẫn tin là Thiên Nhật Xuân không hề kém cạnh gì, thế nên mới không lấy ra, đồng thời cũng tránh việc khiến Bạch Tề xấu hổ.
“Còn ngươi nữa, uống một ly đi nào!”
Kế Duyên lấy lại chén rượu, rót một chén khác cho lão Quy. Lão vội vàng bơi đến mạn thuyền, kịp thời hớp lấy dòng rượu đang rơi xuống.
Trên thực tế, rượu này là do lão Quy lấy về. Tuy nhiên, chuyện tự mang rượu về và chuyện được Kế tiên sinh ban rượu mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt nhau.
Sau khi mời xong hai chén rượu này, Kế Duyên nhất thời không nói gì nữa, chỉ cầm lấy đũa rồi bắt đầu đối ẩm với Bạch Tề. Cả hai ngồi ngắm cảnh sông nước về đêm, nhìn một hàng những chiếc thuyền hoa xếp thành một khu lâu thuyền kéo dài nhưng lại hẹp. Xa xa, những chiếc đèn lồng lộng lẫy với hai màu đỏ, vàng hắt ánh sáng xuống mặt nước sóng sánh, tô điểm thêm cho sự rực rỡ nơi đây.
Những vì sao trên trời in bóng xuống mặt sông tựa như tạo nên một dãy ngân hà trong tâm tưởng của Kế Duyên, và dãy ngân hà ấy lại đang hiệu hữu ngay trước mắt. Ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp của Xuân Mộc giang lúc này, hắn không khỏi có chút ngây dại.
Người trên chiếc thuyền nhỏ đang thưởng thức cảnh đêm ở khu vực xung quanh bờ sông, đồng thời bản thân chiếc thuyền nhỏ này cũng là một phần cảnh đêm trong mắt người khác. Trong lúc Kế Duyên uống rượu thưởng ngoạn phong cảnh, lão Quy và Đại Thanh Ngư đang chờ đợi trên mặt nước, Hồ Vân lại âm thầm thủ thỉ với Đại Thanh Ngư. Ngay cả Bạch Tề cũng không thể đoán ra tâm tư Kế Duyên, thế nên y cũng không dám quấy rầy.
Một lúc lâu sau, Kế Duyên mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa xăm, mỉm cười nói.
“Đúng thật là Xuân Mộc giang quá tốt, đây cũng là nhờ Giang thần thật biết chọn chỗ nha.”
Bạch Tề uống một chén rượu rồi bộc bạch:
“Đây cũng do Long Quân trượng nghĩa mà thôi. Nếu muốn, ngài ấy có thể chiếm hoàn toàn hai con sông lớn của Đại Trinh cơ mà. Vị Long tử kia chưa hề nhận lấy thần vị, nhưng ngài ấy vẫn chấp nhận một Giang thần là Bạch mỗ đây. Tuy Bạch mỗ không phải thuộc hạ của Long quân, nhưng quả thực cũng rất khâm phục ông ấy.”
“Ứng lão tiên sinh quả thật cao thượng.”
Phụ họa một câu như thế xong, Kế Duyên lại nhìn sang lão Quy và Đại Thanh Ngư:
“Xuân Mộc giang, đặc biệt là dịp tu hành ở đoạn sông này, thực sự vô cùng hiếm có đối với các ngươi. Nơi đây tách biệt khỏi nhịp sống hối hả và huyên náo của nhân thế, mặt ngoài đối diện với những điều vụn vặt chốn phàm trần; ban ngày đón lấy ánh sương mai ngũ sắc, đêm xuống nhận đến ánh sáng lộng lẫy của các vì sao và những ngọn đèn...”
Xuân Mộc giang yên tĩnh và thanh bình, còn Xuân Huệ phủ thì đa dạng màu sắc; đây chính là cảm giác của Kế Duyên. Nói xong, hắn nhìn về phía lão Quy Ô Sùng.
“Gần gũi với thế thái quá nhiều, học tập thì dễ vì nơi đó muôn màu muôn vẻ. Tuy nhiên, thế cũng dễ khiến các ngươi mê muội, từ đó bắt đầu tìm kiếm đường tắt ở khắp nơi, để rồi gây hại đến chuyện tu hành.”
Lão Quy chậm rãi gật đầu.
“Kế tiên sinh nói đúng. Nếu như khi đó ta không bị cắn trả, ắt hẳn sẽ không phải chịu khổ sở qua nhiều năm đến vậy.”
Kế Duyên biết lý do chính của việc này là gì, vậy nên mới mỉm cười rồi nói:
“Kỳ thực, lần này ta tới Xuân Mộc giang, ngoài việc đã lâu không gặp nên đến chào hỏi Bạch Giang thần một tiếng và thăm hỏi chuyện tu hành của các ngươi, thì còn một lý do rất quan trọng khác. Đó cũng chính là chuyện mà ta vừa nói với ngươi ban nãy đấy!”
Nghĩ đến lần gặp gỡ Tiêu công tử và cô nương Hồng Tú kia, rồi còn mượn kế ly miêu tráo chúa của Giang thần nương nương nữa, Kế Duyên vẫn ngỡ như chuyện vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua mà thôi.
“Kẻ mà ngươi trợ giúp năm đó chính là Tiêu gia. Hiện tại, dù dòng tộc ấy không đứng ở thế như mặt trời ban trưa giữa triều chính nhưng vẫn có gốc gác kiên cố, nắm giữ quyền cao chức trọng. Và tên Tiêu gia công tử kia lại trêu chọc đến yêu vật rồi...”
“Hả? “
Lão quy bật thốt lên kinh ngạc trong vô thức. Gặp phải tai họa như vậy, chưa nói tới việc Tiêu gia có bị nhổ cỏ tận gốc hay không, ít ra cũng phải sa sút đến nỗi tán gia bại sản mới đúng chứ? Sau đó, lão Quy mới chợt bừng tỉnh, nhớ đến câu nói cuối cùng của Kế Duyên.
“Lại trêu chọc đến yêu vật à?”
“Đúng vậy, nhưng con yêu quái mà y trêu chọc lần này không hề có lòng tốt như ngươi. Tương tự, đạo hạnh còn cao cường hơn cả ngươi của hiện tại rất nhiều, huống chi là ngươi của trước kia. Để ta kể rõ ràng hơn cho mọi người nghe vậy...”
Kế Duyên bèn nhấp nhẹ một hớp rượu rồi gắp một miếng đồ ăn, sau đó bắt chước cử chỉ của Vương Lập, đa phần là dùng ngữ điệu của bản thân kết hợp với một phần nhỏ giọng văn kể chuyện để kể dần về những sự tình khi trước.
Không trực tiếp thuật lại chuyện của cô nương Hồng Tú và Tiêu gia công tử, Kế Duyên bắt đầu bằng phần giản lược về sự kiện mà lão Quy kết duyên với gã thư sinh họ Tiêu năm đó. Lướt qua những tình tiết mông lung ở giữa, trong suốt dòng thời gian hơn trăm năm, hắn vừa đề cập đến Tiêu gia của ngày hôm nay, lại nhắc đến sự tình liên quan đến Tiêu gia công tử trên chiếc lâu thuyền và chiếc thuyền nhỏ trôi bên cạnh giữa dòng Hàn Giang năm đó.
Cách trình bày câu chuyện thế này vô cùng hấp dẫn, mà điểm cốt lõi của câu chuyện cũng rất kinh người. Thế nên, cả Đại Thanh Ngư và Hồ Vân vẫn luôn đùa nghịch ồn ào trước đó cũng nhanh chóng bị cuốn hút bởi câu chuyện của Kế Duyên.
Một lúc lâu sau, khi Kế Duyên kể xong câu chuyện chưa được tính là có một kết thúc chính xác, mọi người dần dần chìm vào suy nghĩ.
Người lên tiếng đầu tiên không phải là lão Quy, cũng không phải Hồ Vân, mà là Giang thần Bạch Tề.
“Kế tiên sinh, thế mà con yêu hồ kia lại ẩn giấu thành công khỏi Pháp nhãn của ngài à? Thậm chí, lại còn dám giả thành Ứng Nhược Ly ngay trên Thông Thiên giang. Bằng vào đạo hạnh và sự can đảm như thế, ắt không phải hạng người tầm thường!”
“Bạch Giang thần nói đúng! Động thiên của con hồ ly kia cũng không phải yêu quật phổ thông, mà chính là động thiên phúc địa chân chính. Nơi đó còn có Cửu Vĩ hồ và các lộ hồ tiên, đại yêu khác tọa trấn.”
Nghe đến đây, Bạch Tề cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Hừ, cho dù như vậy thì cũng quá kiêu ngạo rồi.”
Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt biến hóa của lão Quy Ô Sùng, nhưng toàn bộ mai rùa của ông ta đã chìm xuống mặt nước, chỉ chừa lại đầu rùa lộ ra trên mặt nước mà thôi. Lão Quy cũng khép hờ mí mắt lại, trong khi hơi thở quanh người cũng biến hóa chập chùng.
Kế Duyên đợi một lúc, thấy lão Quy không lên tiếng bèn liếc nhẹ Bạch Tề một cái rồi nói:
“Nếu trong tim vẫn còn khúc mắc, vậy cứ đến Tiêu gia mà giải trừ. Nếu ngươi đã bước đi trên con đường tu đạo ngay thẳng này, vậy phải xóa đi phần khúc mắc trong tim kia mới có thể thỏa đáng được.”
Phần cổ tiếp giáp với mặt nước của Ô Sùng gật nhẹ, ông ta trả lời với giọng điệu chất chứa đầy cảm xúc:
“Ô mỗ nhớ rõ!”
/669
|