Tuy Kế Duyên vẫn đang ngồi chung mâm dù ngay vị trí hơi ngoài rìa một chút. ngoại trừ lúc đầu Hoàng đế có nói chuyện với Kế Duyên đôi ba câu nhưng sau đó Hồng Vũ Đế cũng chẳng còn tâm tư bàn chuyện với hắn nữa. Lúc này, y bận rộn nói chuyện phiếm với ông bà thông gia. Hai bên đều đang cố gắng để Doãn Thanh và Thường Bình công chúa quan tâm tới nhau nhiều hơn.
Nhưng như thế không có nghĩa là người ở nơi này không chú ý đến Kế Duyên. Trên thực tế, Hồng Vũ Đế vẫn rất lưu tâm về một thứ dân như Kế Duyên, còn người nhà Doãn gia thì càng không cần phải nói rồi.
Chỉ là Hoàng đế âm thầm quan sát hắn, mà người Doãn gia thì lại sợ Kế Duyên không thích những nơi xã giao như vậy nên cũng không nói chuyện nhiều, tránh quấy rầy đến Kế tiên sinh.
Thấy Kế Duyên uống rượu một mình, hơn nữa giống như khẽ lắc đầu cười mà không phải cười, Hồng Vũ Đế vừa khen ngợi học vấn của Thường Bình công chúa tốt hơn mấy tên hoàng tử xong, đột nhiên quay sang nói chuyện với Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, sao lại lắc đầu vậy? Nghe nói ngươi là trưởng bối của Doãn Thanh, có thể thấy quan hệ của hai bên rất thân thiết. Ngươi thử nói xem, Thường Bình công chúa của Cô và Doãn Thanh có phải rất hợp nhau không?"
Khi mới đến Doãn phủ, Hoàng đế vẫn giấu giếm ý định, còn bảo Doãn Thanh dẫn công chúa đi tản bộ gì đó thôi chứ chưa nói rõ mục đích. Hiện tại, trên bàn cơm, hai bên gia đình đã nói chuyện tới mức hừng hực như lửa, vậy mà Doãn Thanh với Thường Bình công chúa vẫn chẳng có phản ứng quá khích nào. Hoàng đế và Doãn gia đều biết được lý do chính của chuyến viếng thăm lần này, thế nên cũng bắt đầu ngả bài với nhau.
Nghe hỏi tới mình, Kế Duyên mới nhìn Hoàng đế, hơi chắp tay nói.
"Doãn Thanh và công chúa điện hạ đều là người thông minh đa tài. Nếu hai người có thể ở chung với nhau, xác thực là ông trời tác hợp, Kế mỗ cũng không có ý kiến."
Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, thấy hai kẻ trong cuộc là Doãn Thanh và Thường Bình công chúa đều yên lặng dùng cơm, thỉnh thoảng cười phụ họa một chút, chuyện này đâu đến phiên Kế Duyên hắn quản chứ.
"À, vậy là lúc nãy Kế tiên sinh không phải đang nghĩ tới chuyện của Doãn Thanh và Thường Bình rồi. Nếu có chuyện gì lý thú, có thể nói cho Cô nghe một chút không?"
Hoàng đế lại hỏi tới, Kế Duyên mỉm cười trả lời.
"Cũng không có gì. Vừa rồi nghe mọi người nói đến chuyện nhỏ, Kế mỗ cũng nhớ tới Doãn Thanh trước đây. Chỉ là Kế mỗ nghĩ quá sâu, chìm vào trong hồi ức nên giờ mới hoàn hồn lại được."
Hồng Vũ Đế khẽ gật đầu.
"Xem ra Kế tiên sinh và Doãn gia thực sự có tình nghĩa sâu đậm."
"Ha ha. Năm đó Kế mỗ mới đến huyện Ninh An định cư, Doãn phu tử chính là người bạn duy nhất của ta ở trong huyện, nên tất nhiên chúng ta cũng rất quan tâm tới nhau."
Ở bên cạnh, Thường Bình công chúa là người có tâm tư lanh lợi, hiếm khi thấy mọi người dời sang chủ đề khác, hơn nữa nàng cũng rất tò mò chuyện của Doãn gia trước kia. Nghe được trong lời nói của Kế Duyên có từ nào đó, nàng cũng mở miệng hỏi một câu.
"Kế tiên sinh gọi Doãn tướng là 'Doãn phu tử' ư?"
Phải biết rằng bây giờ ai ai cũng tôn xưng Doãn Triệu Tiên là "Doãn công" hoặc "Doãn tướng", dù là hoàng thân quốc thích cũng vậy. Thậm chí, nhiều nơi còn gọi là "Doãn Văn Khúc" nữa. Một tiếng "Doãn phu tử" này của Kế Duyên quả thực rất khác người.
Đây vốn là thói quen của Kế Duyên; nhưng nếu suy nghĩ thật kỹ một chút, hắn cảm thấy cũng không hẳn là thói quen. Kế Duyên cân nhắc rồi nói.
"Lúc trước, Doãn phu tử là phu tử của một trường tư thục ở huyện Ninh An. Người dân trong huyện đều gọi là Doãn phu tử. Bây giờ, tuy y đã là phụ tể của một nước, nhưng Kế mỗ cảm thấy dù y đã là danh tướng trị thế nhưng tâm vẫn buộc chặt vào việc giáo hóa đại nho nên ta vẫn gọi một tiếng 'Doãn phu tử' đấy."
"Thì ra là thế!"
Hồng Vũ Đế nhận thấy, quả thật Kế Duyên đúng là một người không hề kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh. Mặc dù gã không tìm hiểu tỉ mỉ kỹ càng hơn nhưng càng lúc càng cảm thấy Kế Duyên là một nhân tài. Bởi vì hắn giống như danh sĩ ở ẩn, có thể kết bạn với Doãn Triệu Tiên thì chắc chắn kỳ tài không thể nào thấp được.
Cho dù lúc trước Doãn Triệu Tiên đã nói là Kế Duyên không thích làm quan nhưng Hồng Vũ Đé vẫn nhịn không được mà muốn 'ném cành ô liu'.
"Kế tiên sinh có từng tham gia khoa cử chưa, không biết lúc ấy có thứ hạng gì?"
Những người ở đây chẳng phải kẻ ngốc, nghe xong câu hỏi này thì ngay cả Doãn Trọng cũng cảm thấy Hoàng đế đang có ý chiêu tài.
Trong lòng Kế Duyên cảm thấy hơi buồn cười, tính ra thì kiếp trước hắn cũng chỉ thi đại học mà thôi, vì thế lắc đầu đáp.
"Kế mỗ không tham gia khoa cử, cũng không muốn dự thi. Ta tự biết mình không phải là nhân tài có thể làm quan."
"À..."
Hồng Vũ Đế gật đầu, cũng không tức giận, nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại.
"Tiên sinh là bạn tốt của Doãn ái khanh, chắc hẳn học thuật cũng có thành tựu, chẳng hay ngươi có viết sách hay viết thơ gì không?
Sách gì chứ? Cũng chỉ có mấy thần thông thuật pháp ấy mà.
"Bẩm bệ hạ, Kế mỗ cũng không viết sách lập truyện, cũng chẳng có tài cán đặc biệt xuất chúng gì. Doãn phu tử giao hảo với ta chỉ là niệm tình cũ mà thôi."
Xem như Kế Duyên đã có câu trả lời chính thức rồi.
"Ài, xem ra tiên sinh thật sự không có ý làm quan!"
Hồng Vũ Đế thở dài thườn thượt. Gã vẫn không tin là Kế Duyên không có bản lĩnh gì. Chỉ riêng phần khí độ bình tĩnh trước mặt Đế vương cũng hiếm ai làm được rồi. Người này đã từ chối như vậy thì khả năng thật sự không quan tâm đến triều đình.
Hồng Vũ Đế cũng không muốn áp bức quá phận, dù gì Doãn Triệu Tiên vẫn còn ngồi đây, gã chỉ có thể dừng ở đây thôi.
"Nào, các vị đừng lo lắng, đều ăn uống đi. Cô chỉ tùy tiện hỏi mấy câu trên bàn ăn thôi. Hôm nay, chuyện quan trọng nhất vẫn là Thường Bình công chúa của Cô và Doãn Thanh đấy!"
"Đúng ạ, đúng ạ, dùng bữa nào, dùng bữa nào!"
Doãn Triệu Tiên nhẹ nhàng thở ra. Đã lâu rồi y không có cảm giác khẩn trương kích thích như vậy. Y vừa sợ Hoàng đế nổi giận, cũng không phải lo lắng Kế Duyên bị giáng tội mà là sợ Hoàng đế chọc giận Kế Duyên.
Lần này trên bàn cơm, Thường Bình công chúa và Doãn Thanh ngồi cạnh nhau. Ở xã hội phong kiến này, đối với nam nữ chưa lập gia đình thì sắp xếp chỗ ngồi như vậy không hợp lễ nghi cho lắm, chỉ có thể nói là cố tình.
Thấy phụ hoàng mình và Doãn tướng bắt đầu bàn chuyện, mẫu phi và Doãn phu nhân cũng đang nói chuyện phiếm, Thường Bình công chúa lặng lẽ áp sát vào Doãn Thanh, vẻ mặt không chuyển động nhưng thanh âm nhẹ nhàng truyền tới.
"Doãn thị lang, vị Kế tiên sinh này thực sự không tham gia khoa cử, không viết sách sao? Nghe nói lúc trước ngài ấy ở trong một tiểu viện ở huyện Ninh An, vậy rốt cuộc ngài ấy làm gì, kiếm tiền như thế nào?"
Hỏi vấn đề này cũng không hợp lễ nghi lắm, Thường Bình không dám nói ra trước mặt mọi người, nên nàng chỉ lén lút hỏi Doãn Thanh có chút quen thuộc kia.
Doãn Thanh hơi sững sờ, quay đầu nhìn Thường Bình công chúa. Vị công chúa này quả thực rất thông minh. Kế sinh nhai đối với dân chúng mà nói đúng là chuyện lớn, nhưng với một vị lá ngọc cành vàng không phải lo ăn lo mặc như nàng thì chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ nàng còn có thể nghĩ tới chuyện này.
Lúc này, người hầu Doãn gia bưng lên hai dĩa thịt gà Hương Tô nóng hôi hổi. Có lẽ do dùng gia vị thích hợp, lại mới lấy ra khỏi nồi, nên mùi thơm của thịt gà cùng với gia vị hòa trộn vào nhau, lập tức thơm nức cả gian phòng, đè nén hết thảy tất cả các món ăn khác trên bàn.
Doãn Thanh đang muốn tìm lý do trả lời Thường Bình công chúa, bỗng nhiên bên ngoài "Ầm" một tiếng.
Sau đó đồng thời vang lên một tiếng "Ai ôi!!!!""...
Thanh âm này đột ngột vang lên, đám người trong phòng cũng trở nên yên tĩnh hơn. Đám thị vệ bên cạnh lập tức khẩn trương, bảo trì trạng thái tập trung tinh thần hết mức. Có vài người thoáng động mấy bước chân, tùy thời có thể bạo khởi đến cửa sổ. Hơn nữa, bọn họ cũng tin tưởng những thị vệ đồng liêu ở bên ngoài có lẽ đã hành động, người có chuyên môn chắc hẳn cũng bắt đầu đi điều tra vị trí phát ra âm thanh.
Trong lòng Doãn Thanh tức thì thấy căng thẳng. Y nghe ra được đó là thanh âm của Hồ Vân. Doãn Thanh vô thức nhìn sang Kế Duyên, lại thấy ngài ấy đang mỉm cười. Thấy Doãn Thanh nhìn mình, Kế Duyên gắp lấy một miếng gà Hương Tô.
Ở ngoài phòng, một hồ ly như Hồ Vân có vóc người quá lùn, lại không muốn dùng móng vuốt cào cấu lên bức tường của Doãn gia, vì vậy trong lúc âm thầm quan sát, nó tìm được một côn gỗ khá to chống bên cửa sổ. Nó bèn ngồi xổm trên côn gỗ, dùng thần thông nhìn xuyên qua cửa sổ, quan sát tình hình bên trong.
Vốn dĩ, với năng lực của Hồ Vân thì đứng cân bằng trên cái cột chống này không thành vấn đề. Nhưng lúc gà Hương Tô được đưa lên, hồn phách của hồ ly đã bay theo dĩa thịt gà rồi.
Lúc ngã xuống, Hồ Vân vội vàng chạy thục mạng, nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh và mùi thơm của gà Hương Tô. Nó không nén được bất bình.
'Không công bằng, không công bằng. Tất cả đều được ăn, còn ta với hạc giấy nhỏ thì nhịn! Không đúng, con hạc này không ăn được gì, chỉ có ta không có ăn!'
Hồ ly nhảy lên, trực tiếp bay tới nóc nhà. Nhưng nó vừa lên tới nơi thì thấy trên nóc nhà có hai tên thị vệ mang đao cũng bay vọt lên nhẹ như gió. Bộ pháp của bọn họ giống như quỷ, chẳng hề có chút âm thanh nào.
'Á, không ổn!'
Hồ Vân vội vàng phất đuôi, nhảy xuống khỏi nóc nhà từ một hướng khác. Đồng thời, lúc nó đang bối rối thi triển yêu pháp của mình, hai hộ vệ cũng chỉ nhìn thấy một vệt đỏ nhảy xuống nóc nhà.
Một lúc sau, có thị vệ vào phòng ăn báo cáo.
"Bẩm báo bệ hạ, tiếng vang vừa rồi là của một con mèo màu đỏ, cũng không có gì khác thường."
"Ha ha ha ha... Thì ra là một con mèo. Xem đám thị vệ khẩn trương chưa kìa, chẳng lẽ trong nhà Doãn tướng còn có thể có thích khách hay sao?"
Hồng Vũ Đế cười cười, một lần nữa làm hòa hoãn bầu không khí. Doãn Triệu Tiên vội nói.
"Ài, lời này của bệ hạ sai rồi. Các vị thị vệ trung thành tận tâm. Chuyện hộ giá càng cẩn thận càng tốt!"
Doãn Thanh ở bên cạnh vừa nghĩ tới dáng vẻ thèm thịt gà của Hồ Vân, cũng có chút buồn cười. Thường Bình công chúa nhìn y, hỏi thăm.
"Doãn thị lang biết con mèo kia à?"
"Biết chứ, biết rõ là đằng khác. Nó là một con mèo tham ăn, đặc biệt rất thích thịt gà. Có lẽ lúc nãy mùi thơm của gà Hương Tô đã kích thích nó đấy."
"Trong quý phủ còn có một con mèo màu đỏ sao? Ta chưa từng thấy loại mèo này."
"Trời đất bao la, có chuyện lạ gì không có chứ!"
Doãn Thanh vừa bịa chuyện đến vui vẻ, vừa dùng ngón tay dính chút rượu vẽ hình dáng con mèo trên bàn.
"Vẽ đẹp quá. Ta rất chờ mong Doãn thị lang vẽ cho ta một bức đấy!"
"Sẽ thỏa mãn công chúa điện hạ!"
Hai người cũng không chú ý đến Hoàng đế, Đức phi và mấy người Doãn gia đang tận lực chú ý đến bọn họ. Thấy hai người bí mật cười nói với nhau, ai cũng cao hứng.
Ngay cả Kế Duyên cũng cảm thấy kinh ngạc, mở lớn pháp nhãn hơn một chút. Hắn nhìn thấy, chỉ trong một thời gian ngắn mà khí tượng trên người của bọn họ đã trở nên tương đối hợp nhau.
'Tiểu tử này, biết cách ghẹo nữ nhân lắm nha!'
Nhưng như thế không có nghĩa là người ở nơi này không chú ý đến Kế Duyên. Trên thực tế, Hồng Vũ Đế vẫn rất lưu tâm về một thứ dân như Kế Duyên, còn người nhà Doãn gia thì càng không cần phải nói rồi.
Chỉ là Hoàng đế âm thầm quan sát hắn, mà người Doãn gia thì lại sợ Kế Duyên không thích những nơi xã giao như vậy nên cũng không nói chuyện nhiều, tránh quấy rầy đến Kế tiên sinh.
Thấy Kế Duyên uống rượu một mình, hơn nữa giống như khẽ lắc đầu cười mà không phải cười, Hồng Vũ Đế vừa khen ngợi học vấn của Thường Bình công chúa tốt hơn mấy tên hoàng tử xong, đột nhiên quay sang nói chuyện với Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, sao lại lắc đầu vậy? Nghe nói ngươi là trưởng bối của Doãn Thanh, có thể thấy quan hệ của hai bên rất thân thiết. Ngươi thử nói xem, Thường Bình công chúa của Cô và Doãn Thanh có phải rất hợp nhau không?"
Khi mới đến Doãn phủ, Hoàng đế vẫn giấu giếm ý định, còn bảo Doãn Thanh dẫn công chúa đi tản bộ gì đó thôi chứ chưa nói rõ mục đích. Hiện tại, trên bàn cơm, hai bên gia đình đã nói chuyện tới mức hừng hực như lửa, vậy mà Doãn Thanh với Thường Bình công chúa vẫn chẳng có phản ứng quá khích nào. Hoàng đế và Doãn gia đều biết được lý do chính của chuyến viếng thăm lần này, thế nên cũng bắt đầu ngả bài với nhau.
Nghe hỏi tới mình, Kế Duyên mới nhìn Hoàng đế, hơi chắp tay nói.
"Doãn Thanh và công chúa điện hạ đều là người thông minh đa tài. Nếu hai người có thể ở chung với nhau, xác thực là ông trời tác hợp, Kế mỗ cũng không có ý kiến."
Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, thấy hai kẻ trong cuộc là Doãn Thanh và Thường Bình công chúa đều yên lặng dùng cơm, thỉnh thoảng cười phụ họa một chút, chuyện này đâu đến phiên Kế Duyên hắn quản chứ.
"À, vậy là lúc nãy Kế tiên sinh không phải đang nghĩ tới chuyện của Doãn Thanh và Thường Bình rồi. Nếu có chuyện gì lý thú, có thể nói cho Cô nghe một chút không?"
Hoàng đế lại hỏi tới, Kế Duyên mỉm cười trả lời.
"Cũng không có gì. Vừa rồi nghe mọi người nói đến chuyện nhỏ, Kế mỗ cũng nhớ tới Doãn Thanh trước đây. Chỉ là Kế mỗ nghĩ quá sâu, chìm vào trong hồi ức nên giờ mới hoàn hồn lại được."
Hồng Vũ Đế khẽ gật đầu.
"Xem ra Kế tiên sinh và Doãn gia thực sự có tình nghĩa sâu đậm."
"Ha ha. Năm đó Kế mỗ mới đến huyện Ninh An định cư, Doãn phu tử chính là người bạn duy nhất của ta ở trong huyện, nên tất nhiên chúng ta cũng rất quan tâm tới nhau."
Ở bên cạnh, Thường Bình công chúa là người có tâm tư lanh lợi, hiếm khi thấy mọi người dời sang chủ đề khác, hơn nữa nàng cũng rất tò mò chuyện của Doãn gia trước kia. Nghe được trong lời nói của Kế Duyên có từ nào đó, nàng cũng mở miệng hỏi một câu.
"Kế tiên sinh gọi Doãn tướng là 'Doãn phu tử' ư?"
Phải biết rằng bây giờ ai ai cũng tôn xưng Doãn Triệu Tiên là "Doãn công" hoặc "Doãn tướng", dù là hoàng thân quốc thích cũng vậy. Thậm chí, nhiều nơi còn gọi là "Doãn Văn Khúc" nữa. Một tiếng "Doãn phu tử" này của Kế Duyên quả thực rất khác người.
Đây vốn là thói quen của Kế Duyên; nhưng nếu suy nghĩ thật kỹ một chút, hắn cảm thấy cũng không hẳn là thói quen. Kế Duyên cân nhắc rồi nói.
"Lúc trước, Doãn phu tử là phu tử của một trường tư thục ở huyện Ninh An. Người dân trong huyện đều gọi là Doãn phu tử. Bây giờ, tuy y đã là phụ tể của một nước, nhưng Kế mỗ cảm thấy dù y đã là danh tướng trị thế nhưng tâm vẫn buộc chặt vào việc giáo hóa đại nho nên ta vẫn gọi một tiếng 'Doãn phu tử' đấy."
"Thì ra là thế!"
Hồng Vũ Đế nhận thấy, quả thật Kế Duyên đúng là một người không hề kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh. Mặc dù gã không tìm hiểu tỉ mỉ kỹ càng hơn nhưng càng lúc càng cảm thấy Kế Duyên là một nhân tài. Bởi vì hắn giống như danh sĩ ở ẩn, có thể kết bạn với Doãn Triệu Tiên thì chắc chắn kỳ tài không thể nào thấp được.
Cho dù lúc trước Doãn Triệu Tiên đã nói là Kế Duyên không thích làm quan nhưng Hồng Vũ Đé vẫn nhịn không được mà muốn 'ném cành ô liu'.
"Kế tiên sinh có từng tham gia khoa cử chưa, không biết lúc ấy có thứ hạng gì?"
Những người ở đây chẳng phải kẻ ngốc, nghe xong câu hỏi này thì ngay cả Doãn Trọng cũng cảm thấy Hoàng đế đang có ý chiêu tài.
Trong lòng Kế Duyên cảm thấy hơi buồn cười, tính ra thì kiếp trước hắn cũng chỉ thi đại học mà thôi, vì thế lắc đầu đáp.
"Kế mỗ không tham gia khoa cử, cũng không muốn dự thi. Ta tự biết mình không phải là nhân tài có thể làm quan."
"À..."
Hồng Vũ Đế gật đầu, cũng không tức giận, nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại.
"Tiên sinh là bạn tốt của Doãn ái khanh, chắc hẳn học thuật cũng có thành tựu, chẳng hay ngươi có viết sách hay viết thơ gì không?
Sách gì chứ? Cũng chỉ có mấy thần thông thuật pháp ấy mà.
"Bẩm bệ hạ, Kế mỗ cũng không viết sách lập truyện, cũng chẳng có tài cán đặc biệt xuất chúng gì. Doãn phu tử giao hảo với ta chỉ là niệm tình cũ mà thôi."
Xem như Kế Duyên đã có câu trả lời chính thức rồi.
"Ài, xem ra tiên sinh thật sự không có ý làm quan!"
Hồng Vũ Đế thở dài thườn thượt. Gã vẫn không tin là Kế Duyên không có bản lĩnh gì. Chỉ riêng phần khí độ bình tĩnh trước mặt Đế vương cũng hiếm ai làm được rồi. Người này đã từ chối như vậy thì khả năng thật sự không quan tâm đến triều đình.
Hồng Vũ Đế cũng không muốn áp bức quá phận, dù gì Doãn Triệu Tiên vẫn còn ngồi đây, gã chỉ có thể dừng ở đây thôi.
"Nào, các vị đừng lo lắng, đều ăn uống đi. Cô chỉ tùy tiện hỏi mấy câu trên bàn ăn thôi. Hôm nay, chuyện quan trọng nhất vẫn là Thường Bình công chúa của Cô và Doãn Thanh đấy!"
"Đúng ạ, đúng ạ, dùng bữa nào, dùng bữa nào!"
Doãn Triệu Tiên nhẹ nhàng thở ra. Đã lâu rồi y không có cảm giác khẩn trương kích thích như vậy. Y vừa sợ Hoàng đế nổi giận, cũng không phải lo lắng Kế Duyên bị giáng tội mà là sợ Hoàng đế chọc giận Kế Duyên.
Lần này trên bàn cơm, Thường Bình công chúa và Doãn Thanh ngồi cạnh nhau. Ở xã hội phong kiến này, đối với nam nữ chưa lập gia đình thì sắp xếp chỗ ngồi như vậy không hợp lễ nghi cho lắm, chỉ có thể nói là cố tình.
Thấy phụ hoàng mình và Doãn tướng bắt đầu bàn chuyện, mẫu phi và Doãn phu nhân cũng đang nói chuyện phiếm, Thường Bình công chúa lặng lẽ áp sát vào Doãn Thanh, vẻ mặt không chuyển động nhưng thanh âm nhẹ nhàng truyền tới.
"Doãn thị lang, vị Kế tiên sinh này thực sự không tham gia khoa cử, không viết sách sao? Nghe nói lúc trước ngài ấy ở trong một tiểu viện ở huyện Ninh An, vậy rốt cuộc ngài ấy làm gì, kiếm tiền như thế nào?"
Hỏi vấn đề này cũng không hợp lễ nghi lắm, Thường Bình không dám nói ra trước mặt mọi người, nên nàng chỉ lén lút hỏi Doãn Thanh có chút quen thuộc kia.
Doãn Thanh hơi sững sờ, quay đầu nhìn Thường Bình công chúa. Vị công chúa này quả thực rất thông minh. Kế sinh nhai đối với dân chúng mà nói đúng là chuyện lớn, nhưng với một vị lá ngọc cành vàng không phải lo ăn lo mặc như nàng thì chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ nàng còn có thể nghĩ tới chuyện này.
Lúc này, người hầu Doãn gia bưng lên hai dĩa thịt gà Hương Tô nóng hôi hổi. Có lẽ do dùng gia vị thích hợp, lại mới lấy ra khỏi nồi, nên mùi thơm của thịt gà cùng với gia vị hòa trộn vào nhau, lập tức thơm nức cả gian phòng, đè nén hết thảy tất cả các món ăn khác trên bàn.
Doãn Thanh đang muốn tìm lý do trả lời Thường Bình công chúa, bỗng nhiên bên ngoài "Ầm" một tiếng.
Sau đó đồng thời vang lên một tiếng "Ai ôi!!!!""...
Thanh âm này đột ngột vang lên, đám người trong phòng cũng trở nên yên tĩnh hơn. Đám thị vệ bên cạnh lập tức khẩn trương, bảo trì trạng thái tập trung tinh thần hết mức. Có vài người thoáng động mấy bước chân, tùy thời có thể bạo khởi đến cửa sổ. Hơn nữa, bọn họ cũng tin tưởng những thị vệ đồng liêu ở bên ngoài có lẽ đã hành động, người có chuyên môn chắc hẳn cũng bắt đầu đi điều tra vị trí phát ra âm thanh.
Trong lòng Doãn Thanh tức thì thấy căng thẳng. Y nghe ra được đó là thanh âm của Hồ Vân. Doãn Thanh vô thức nhìn sang Kế Duyên, lại thấy ngài ấy đang mỉm cười. Thấy Doãn Thanh nhìn mình, Kế Duyên gắp lấy một miếng gà Hương Tô.
Ở ngoài phòng, một hồ ly như Hồ Vân có vóc người quá lùn, lại không muốn dùng móng vuốt cào cấu lên bức tường của Doãn gia, vì vậy trong lúc âm thầm quan sát, nó tìm được một côn gỗ khá to chống bên cửa sổ. Nó bèn ngồi xổm trên côn gỗ, dùng thần thông nhìn xuyên qua cửa sổ, quan sát tình hình bên trong.
Vốn dĩ, với năng lực của Hồ Vân thì đứng cân bằng trên cái cột chống này không thành vấn đề. Nhưng lúc gà Hương Tô được đưa lên, hồn phách của hồ ly đã bay theo dĩa thịt gà rồi.
Lúc ngã xuống, Hồ Vân vội vàng chạy thục mạng, nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh và mùi thơm của gà Hương Tô. Nó không nén được bất bình.
'Không công bằng, không công bằng. Tất cả đều được ăn, còn ta với hạc giấy nhỏ thì nhịn! Không đúng, con hạc này không ăn được gì, chỉ có ta không có ăn!'
Hồ ly nhảy lên, trực tiếp bay tới nóc nhà. Nhưng nó vừa lên tới nơi thì thấy trên nóc nhà có hai tên thị vệ mang đao cũng bay vọt lên nhẹ như gió. Bộ pháp của bọn họ giống như quỷ, chẳng hề có chút âm thanh nào.
'Á, không ổn!'
Hồ Vân vội vàng phất đuôi, nhảy xuống khỏi nóc nhà từ một hướng khác. Đồng thời, lúc nó đang bối rối thi triển yêu pháp của mình, hai hộ vệ cũng chỉ nhìn thấy một vệt đỏ nhảy xuống nóc nhà.
Một lúc sau, có thị vệ vào phòng ăn báo cáo.
"Bẩm báo bệ hạ, tiếng vang vừa rồi là của một con mèo màu đỏ, cũng không có gì khác thường."
"Ha ha ha ha... Thì ra là một con mèo. Xem đám thị vệ khẩn trương chưa kìa, chẳng lẽ trong nhà Doãn tướng còn có thể có thích khách hay sao?"
Hồng Vũ Đế cười cười, một lần nữa làm hòa hoãn bầu không khí. Doãn Triệu Tiên vội nói.
"Ài, lời này của bệ hạ sai rồi. Các vị thị vệ trung thành tận tâm. Chuyện hộ giá càng cẩn thận càng tốt!"
Doãn Thanh ở bên cạnh vừa nghĩ tới dáng vẻ thèm thịt gà của Hồ Vân, cũng có chút buồn cười. Thường Bình công chúa nhìn y, hỏi thăm.
"Doãn thị lang biết con mèo kia à?"
"Biết chứ, biết rõ là đằng khác. Nó là một con mèo tham ăn, đặc biệt rất thích thịt gà. Có lẽ lúc nãy mùi thơm của gà Hương Tô đã kích thích nó đấy."
"Trong quý phủ còn có một con mèo màu đỏ sao? Ta chưa từng thấy loại mèo này."
"Trời đất bao la, có chuyện lạ gì không có chứ!"
Doãn Thanh vừa bịa chuyện đến vui vẻ, vừa dùng ngón tay dính chút rượu vẽ hình dáng con mèo trên bàn.
"Vẽ đẹp quá. Ta rất chờ mong Doãn thị lang vẽ cho ta một bức đấy!"
"Sẽ thỏa mãn công chúa điện hạ!"
Hai người cũng không chú ý đến Hoàng đế, Đức phi và mấy người Doãn gia đang tận lực chú ý đến bọn họ. Thấy hai người bí mật cười nói với nhau, ai cũng cao hứng.
Ngay cả Kế Duyên cũng cảm thấy kinh ngạc, mở lớn pháp nhãn hơn một chút. Hắn nhìn thấy, chỉ trong một thời gian ngắn mà khí tượng trên người của bọn họ đã trở nên tương đối hợp nhau.
'Tiểu tử này, biết cách ghẹo nữ nhân lắm nha!'
/669
|