Trên thực tế, trong lúc đang luận đạo như thế này, tất cả các hoạt động xung quanh ngôi chùa - từ nhành cây đến ngọn cỏ - đều nằm trong tâm trí của Kế Duyên và Phật ấn lão tăng. Dĩ nhiên, cả hai cũng biết Đại Lương tự cho giải tán khách hành hương và hành vi thăm dò của ba người nọ.
Cơ mà, Đại Lương tự giải tán khách hành hương như thế, thậm chí còn đóng cửa miễn tiếp khách, lại giúp hai vị tu tiên, tu Phật đây càng cảm giác thoải mái. Bằng không, sẽ không có tình trạng khách hành hương vừa tản đi thì dị tượng càng lan rộng hơn.
Qua những năm gần đây, Kế Duyên đã quen với ý cảnh thần kỳ bên trong cơ thể mình, Thiên Địa Hóa Sinh không chỉ đơn thuần là thành tựu của việc dày công tôi luyện. Thế nên đối ứng với cuộc luận đạo này, dĩ nhiên thành tựu tu hành ấy chính là luận điểm trọng yếu của hắn.
Ngoài ra, cộng thêm những yếu tố trong việc suy diễn “Thiên Địa Diệu Pháp” của Đạo môn Vân Sơn quan, ánh sao sáng trên bầu trời cũng bị ảnh hưởng, thế là phủ xuống tinh lực liên tục.
Điều mà Kế Duyên không ngờ tới chính là nội thiên địa tồn tại bên trong cơ thể Phật ấn lão tăng cũng khá phồn thịnh. Trong quá trình luận đạo, nơi ấy liên tục hiển hóa dị tượng, có hoa, có cây, có rặng mây đỏ và Phật âm vang lên.
Gặp được kỳ phùng địch thủ như này cũng tựa như kẻ yêu rượu tương ngộ bạn tâm giao vậy, đó là cảm giác mà Kế Duyên và lão Long chưa từng trải qua khi luận đạo. Dù Kế Duyên biết rằng Phật ấn lão tăng không có ý cảnh hình thành nên một khu vực thiên địa chân thật như hắn, nhưng ít nhất đây cũng là một bất ngờ thú vị.
Nhiều vị lão tăng của Đại Lương tự bây giờ cũng giống như những người lính cứu hỏa vậy. Họ tự ngăn cách thính giác của mình để giảm thiểu ảnh hưởng từ cuộc luận đạo, cố gắng hết sức để tránh tất cả các loại ảo tưởng và giúp đỡ các tăng nhân khắp nơi trong chùa.
Những người hoàn toàn hôn mê sẽ được đưa đến một nơi không bị ảnh hưởng tại khu vực bên ngoài. Bởi vì tất cả các vị tăng nhân đều cư trú nơi nội viện, thế nên hiện tại họ đành phải dọn dẹp một vài khu vực đại điện của Phật đường không bị ảnh hưởng thuộc ngoại viện, dành làm nơi nghỉ tạm cho các tăng nhân bị ảnh hưởng kia.
Tuy cũng có những người ít bị ảnh hưởng hơn, nhưng cơ bản là họ vẫn cảm thấy choáng váng nhẹ. Do đó, những vị lão tăng còn phải tranh thủ thời gian hỗ trợ họ di chuyển ra xa vùng luận đạo hơn một chút, hoặc chỉ đơn giản là gọi họ tỉnh lại để tự mình rời đi.
Trong khi đó, ba vị cao thủ đột nhập kia rốt cuộc đã có thể thở phào sau khi nhận ra mình đã đặt chân đến khu vực chợ phiên, nơi cách xa vùng luận đạo của Đại Lương tự.
Ba người lúc này mới thở hổn hển nhìn nhau, sau đó nhìn về hướng của Đại Lương tự. Sau khi rời khỏi ngôi chùa ấy, họ chỉ cảm thấy màn đêm xung quanh chợt tối tăm hơn rất nhiều, và phương hướng của Đại Lương tự dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sao mờ ảo.
“Những thứ đó... các ngươi cũng nhìn thấy mà, đúng không?”
Người họ Đàm vô cùng kích động, bèn quay sang hỏi Đại Thang và Tiểu Thang như thế.
“Ừm, thật khó để quên đi.” “Ta cũng vậy, không thể tin được!”
Ngay cả bây giờ, vẫn có một giọng nói kỳ quái hoặc âm thanh bao la mờ mịt nào đó lẩn quẩn mơ hồ trong lòng của ba vị cao thủ này.
“Đi thôi, về bẩm báo lại với Lục gia.”
Phủ thành của Đồng Thu phủ chỉ cách Đại Lương tự một cánh rừng và một khu ruộng làng nho nhỏ, lộ trình ước chừng chưa đến mười dặm đường. Đa phần người dân hay đi bộ trong khoảng cách đó, tầm nửa canh giờ là có thể di chuyển từ nội thành đến cổng Đại Lương tự. Trong khi đó, ba người này có tài khinh công cực cao, chỉ trong chốc lát đã trở lại phủ thành Đồng Thu phủ. Họ men theo bờ thành Tây, đạp lên bờ tường bao quanh để vào khu vực bên trong thành.
Ba người cứ thế mà đi, chẳng mấy chốc đã đến một ngôi nhà lớn trong thành. Sau khi gõ cửa, vị quản sự canh cổng đã chờ sẵn vội vàng bước ra mở cửa, đón ba người vào.
Hơn một khắc sau, trong khách đường của tòa phủ, một người đàn ông phát tướng độ chừng năm mươi tuổi đã nghe xong lời báo cáo đại khái của ba vị cao thủ trên. Ông ta cầm tách trà trong tay nhưng lại im lặng suốt một thời gian dài, rõ ràng là có vẻ rất sửng sốt.
“Ý của các ngươi là, càng vào sâu bên trong Đại Lương tự, càng có thể nhìn thấy đủ loại ảo ảnh và nghe thấy đủ loại âm thanh quái dị đáng sợ, đúng không?”
Người đàn ông họ Đàm nhíu mày, sửa lại ý này.
“Hồi bẩm Lục gia, giọng nói đó không hề đáng sợ, chỉ là rất quái dị. Chúng ta đã dùng chân khí để bịt kín tai mình nhưng không mấy hữu dụng. Càng nghe, càng cảm thấy đầu óc choáng váng, trong khi huyễn tượng trước mắt cứ thế mà tăng dần.”
“Đúng đấy Lục gia. Huyễn tượng đầu tiên mà ta nhìn thấy là một hồ sen với những khóm hoa đua nhau nở rộ. Điều kỳ lạ là mặc dù ta không ghét vàng ghét bạc, nhưng cũng không phải loại người hễ nhìn thấy hoa sen bằng vàng là lập tức đến ngắt ngay. Ấy thế mà, khi đó ta lại tiến về phía hồ nước, tựa như tự hiểu rõ những đóa sen vàng ấy vô cùng quý giá vậy. Cuối cùng, ta còn nhảy thẳng xuống hồ sen kia.”
“Đúng đúng! Ta và Đàm đại ca cứ tưởng huynh sẽ tỉnh táo hơn khi vào nước, có ngờ đâu huynh cứ mãi trầm mê trong đó, rồi còn luôn mồm kêu là là phải lấy bằng được mấy đóa sen vàng.”
Người đàn ông xưng là Lục gia kia nhấc nắp chén trà, gạt lớp cặn trà lơ lửng kia rồi nhấp một ngụm, sau đó đảo mắt qua ngọn đèn bên cạnh.
“Vẫn còn có chuyện như thế này à... Đại Lương tự quả thật xứng đáng là quốc tự được tiên đế ban cho kim bài. Việc ngôi chùa đóng cửa lần này ắt hẳn liên quan đến sức mạnh to lớn của các vị thần nhân tiên phật...”
Tự lẩm bẩm xong, ông ta quay đầu nhìn sang ba vị cao thủ đang chờ.
“Các người vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi. Không cần phải băn khoăn chuyện sau đó đâu.”
“Thưa vâng!”
Ba người đồng thanh trả lời rồi vội vàng lui xuống. Họ vẫn còn cảm giác uể oải trong đầu, hiện tại cần ngủ sâu một giấc trước đã.
Sau khi cả ba người rời đi, người đàn ông được gọi là Lục gia này lập tức quay trở lại thư phòng, bắt đầu đề bút viết thư. Sau khi viết được vài trang, ông ta bèn gọi một người quản sự đến, phân phó vài câu rồi ra lệnh gửi phong thư này đi.
Cùng lúc đó, trong một tòa phủ có tên là Phồn Hoa Biệt Việt tại nội thành Đồng Thu phủ, trưởng công chúa đang nằm trên giường và thò đầu ra khỏi giường, thất thần nhìn lên xà nhà và trần phòng.
“Tuệ Đồng đang làm gì nhỉ... Chuyện gì đang xảy ra tại Đại Lương tự thế?”
...
Đại Lương tự chắc chắn có thể được coi là một danh lam thắng cảnh của Đồng Thu phủ. Không riêng gì người dân nơi nội, ngoại thành Đồng Thu phủ đều đến Đại Lương tự cầu phúc tạ lễ, đây còn là nơi mà người người cần phải đến viếng nếu đặt chân đến địa vực của phủ này.
Nhưng từ ngày đầu tiên của tháng mười này, Đại Lương tự đột nhiên đóng kín cửa chùa. Trôi qua tận năm ngày, mười ngày, hai mươi ngày, cổng chùa vẫn chưa được mở ra.
Cũng nhờ có các tăng nhân trong Đại Lương tự đi mua rau quả tươi hằng ngày, mọi người xung quanh mới biết các nhà sư trong chùa vẫn ăn uống như bình thường.
Đại Lương tự không mở cửa, dân chúng xung quanh bắt đầu phát tán hàng loạt các “loại tin đồn,” thế là hình thành nên nhiều phiên bản đa dạng.
Một số người nói rằng, Đại Lương tự đang tiếp đón hoàng thân quốc thích. Một số khác bảo, phương trượng của Đại Lương tự viên tịch mất rồi. Còn có người tung tin, có thể do Đại Lương tự đã chào đón khách hành hương quá nhiều trong những năm gần đây, thế nên các vị tăng nhân muốn tĩnh tu trong một khoảng thời gian.
Bởi vì ngay cả khi các vị tăng nhân Đại Lương tự ra ngoài mua sắm, họ vẫn giữ im lặng về công việc nội bộ của chùa chiền, khi có người hỏi rằng phương trượng đại sư còn sống hay không, họ mới miễn cưỡng trả lời rằng phương trượng vẫn khỏe.
Không có bất cứ một tăng nhân nào trong Đại Lương tự có thể nán chân bên trong phạm vi của âm thanh luận đạo suốt một thời gian dài. Ngay cả Tuệ Đồng cũng phải rời khỏi khu vực ấy từ sớm, đi nghỉ ngơi tại đại điện bên ngoài cùng phương trượng đại sư và các vị lão tăng khác.
Đây không phải là kiểu âm thanh mà một người có thể đến nghe lại lần nữa sau khi về ngủ một giấc cho hồi phục tinh thần. Nếu không có quá trình mài giũa vì tu hành, ai ai cũng phải chịu cảnh vừa nghe câu sau là quên mất câu trước, rõ ràng là cái được không bù đắp nổi cái mất. Hơn nữa, nội dung càng về sau lại càng ảo diệu hơn. Nếu mô tả hiện tượng này bằng một câu thô tục, ắt hẳn phải gọi là “thứ âm thanh không để nhân loại nghe.”
Đến đầu tháng mười một, quá trình luận đạo của Phật ấn lão tăng và Kế Duyên mới dừng lại. Cả hai bên đều nhận được lợi ích cho riêng mình. Do đó, họ cần phải dành thời gian để tiêu hóa những lợi ích hiện tại, chuyển hóa chúng thành tiến độ tu hành hoặc công cụ trợ lực cho việc tu tâm.
Giọng nói của hai người đều dừng lại nhưng cảm giác mông lung tựa như bị sương mù bao phủ trên Đại Lương tự vẫn chưa vơi đi. Ngay cả từ góc nhìn của Kế Duyên và Phật ấn lão tăng, vẫn còn rất nhiều những dị tượng đang lẫn khuất trong màn sương mù, có Phật tử đang hành tẩu, có Giao long bay múa, cũng có sao sáng ngập trời, hoa sen đầy đất.
Phật ấn lão tăng và Kế Duyên cùng đứng dậy khỏi bồ đoàn, người thì xá nhẹ theo kiểu lễ Phật - người thì chắp tay hành lễ.
“Luận đạo với tiên sinh còn hơn cả tu hành trăm năm!”
Giọng nói của vị sư già tuy bình thản nhưng vẫn hàm chứa niềm vui khó tả; đồng thời, Kế Duyên cũng mỉm cười đáp lại.
“Đại sư quá khen. Luận đạo lần này với đại sư, Kế Duyên còn được lợi ích hơn cả trăm năm nữa kìa!”
Hai người đều đang khen lẫn nhau, nhưng đây đều là nói thật. Ngay cả Kế Duyên và Phật ấn lão tăng đây đều có chung một suy nghĩ rằng thậm chí cả hai ắt hẳn sẽ không thể thu hoạch được lợi ích sâu sắc như thế này nếu người đối diện là một vị Chân tiên hoặc một vị Minh Vương nào khác.
Nhưng vào giờ phút này, ngày này, lại hội tụ cả thiên thời - địa lợi - nhân hòa, chính là tam hợp. Đây là yếu tố mà người người chỉ có thể gặp gỡ một cách ngẫu nhiên, tuyệt không thể cưỡng cầu.
Trời vừa rạng đông, mặt trời mới vừa nhô lên một góc nhỏ; từ phía Đông xa xôi chỉ kịp hé lộ một tia sáng của ánh bình minh.
Lão tăng nhìn về hướng tháp chuông của ngôi chùa rồi nhìn sang màn sương xung quanh, cuối cùng mới mở lời với Kế Duyên.
“Ta và tiên sinh vẫn còn lưu lại dư âm của cuộc trò chuyện này. Cữ chuông sáng của Đại Lương tự hôm nay, hay mời Kế tiên sinh gióng giúp nhé?”
Kế Duyên cười lắc đầu.
“Nên để cho đại sư gióng chuông thì tốt hơn. Dù gì đi nữa, Đại Lương tự cũng được xem như một đạo tràng nhỏ của đại sư rồi.”
“Ha ha ha, và có thể là không còn 'nhỏ' nữa trong tương lai!”
Phật ấn lão sư chậm rãi rời đi. Trong khi đó, Kế Duyên vẫn đứng yên dưới tán cây nơi này. Một lát sau, tiếng chuông chùa của Đại Lương tự đã vắng bóng bấy lâu chợt vang vọng giữa không trung.
“Đinh... Đang.... Đinh... Đang...”
Tiếng chuông vang vọng tận xa xăm, không những truyền khắp toàn bộ Đại Lương tự mà còn lan ra nơi này. Âm thanh kéo dài đến những vùng nông thôn, thậm chí còn mơ hồ len lỏi khắp phủ thành Đồng Thu phủ nữa.
Khi tiếng chuông vang lên, màn sương mờ ảo dưới ánh trăng bao quanh ngôi chùa cuối cùng cũng tan biến. Nhưng Kế Duyên tin rằng màn sương này vẫn chưa thực sự biến mất. Nếu một ngày, khi thời tiết biến đổi dẫn đến Đại Lương tự có sương, không chừng sẽ có chuyện thần quái phát sinh ngay sau đó.
Tuy rằng đây chỉ là cảm giác nhất thời trong lòng Kế Duyên, nhưng cảm giác trong chớp mắt này cũng rất chính xác.
Các tăng nhân của Đại Lương tự cơ hồ tỉnh giấc đầu tiên, đồng thời nhận ra rằng hai vị cao nhân đại diện cho hai đạo Tiên - Phật đã dừng cuộc luận đạo.
Hiện tại, hầu hết cư dân phụ cận và bên trong phủ thành Đồng Thu phủ còn chưa thức dậy, nhưng lại có một số người đột ngột tỉnh ngủ ngay khi nghe thấy tiếng chuông ngân vang, để rồi còn chú ý vểnh tai lắng nghe nữa.
Chỉ là hầu hết mọi người không biết âm thanh giống như tiếng chuông mờ mịt kia đến từ đâu, hoặc thậm chí họ còn nghĩ rằng đó là huyễn tượng của thính giác. Mãi cho đến khi trao đổi việc này lúc trời sáng hẳn, mấy người đó mới biết mình không nghe nhầm.
Không lâu sau, lại có tin tức Đại Lương tự sẽ mở cửa đón khách hành hương như thường lệ vào ngày kế tiếp. Thế là, mọi người lập tức xác định rằng tiếng chuông ngân xa kia chính là tiếng chuông chùa mỗi sáng của Đại Lương tự. Cuối cùng, bản thân sự kiện này được phủ lên một sắc thái vô cùng huyền diệu.
Cơ mà, Đại Lương tự giải tán khách hành hương như thế, thậm chí còn đóng cửa miễn tiếp khách, lại giúp hai vị tu tiên, tu Phật đây càng cảm giác thoải mái. Bằng không, sẽ không có tình trạng khách hành hương vừa tản đi thì dị tượng càng lan rộng hơn.
Qua những năm gần đây, Kế Duyên đã quen với ý cảnh thần kỳ bên trong cơ thể mình, Thiên Địa Hóa Sinh không chỉ đơn thuần là thành tựu của việc dày công tôi luyện. Thế nên đối ứng với cuộc luận đạo này, dĩ nhiên thành tựu tu hành ấy chính là luận điểm trọng yếu của hắn.
Ngoài ra, cộng thêm những yếu tố trong việc suy diễn “Thiên Địa Diệu Pháp” của Đạo môn Vân Sơn quan, ánh sao sáng trên bầu trời cũng bị ảnh hưởng, thế là phủ xuống tinh lực liên tục.
Điều mà Kế Duyên không ngờ tới chính là nội thiên địa tồn tại bên trong cơ thể Phật ấn lão tăng cũng khá phồn thịnh. Trong quá trình luận đạo, nơi ấy liên tục hiển hóa dị tượng, có hoa, có cây, có rặng mây đỏ và Phật âm vang lên.
Gặp được kỳ phùng địch thủ như này cũng tựa như kẻ yêu rượu tương ngộ bạn tâm giao vậy, đó là cảm giác mà Kế Duyên và lão Long chưa từng trải qua khi luận đạo. Dù Kế Duyên biết rằng Phật ấn lão tăng không có ý cảnh hình thành nên một khu vực thiên địa chân thật như hắn, nhưng ít nhất đây cũng là một bất ngờ thú vị.
Nhiều vị lão tăng của Đại Lương tự bây giờ cũng giống như những người lính cứu hỏa vậy. Họ tự ngăn cách thính giác của mình để giảm thiểu ảnh hưởng từ cuộc luận đạo, cố gắng hết sức để tránh tất cả các loại ảo tưởng và giúp đỡ các tăng nhân khắp nơi trong chùa.
Những người hoàn toàn hôn mê sẽ được đưa đến một nơi không bị ảnh hưởng tại khu vực bên ngoài. Bởi vì tất cả các vị tăng nhân đều cư trú nơi nội viện, thế nên hiện tại họ đành phải dọn dẹp một vài khu vực đại điện của Phật đường không bị ảnh hưởng thuộc ngoại viện, dành làm nơi nghỉ tạm cho các tăng nhân bị ảnh hưởng kia.
Tuy cũng có những người ít bị ảnh hưởng hơn, nhưng cơ bản là họ vẫn cảm thấy choáng váng nhẹ. Do đó, những vị lão tăng còn phải tranh thủ thời gian hỗ trợ họ di chuyển ra xa vùng luận đạo hơn một chút, hoặc chỉ đơn giản là gọi họ tỉnh lại để tự mình rời đi.
Trong khi đó, ba vị cao thủ đột nhập kia rốt cuộc đã có thể thở phào sau khi nhận ra mình đã đặt chân đến khu vực chợ phiên, nơi cách xa vùng luận đạo của Đại Lương tự.
Ba người lúc này mới thở hổn hển nhìn nhau, sau đó nhìn về hướng của Đại Lương tự. Sau khi rời khỏi ngôi chùa ấy, họ chỉ cảm thấy màn đêm xung quanh chợt tối tăm hơn rất nhiều, và phương hướng của Đại Lương tự dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sao mờ ảo.
“Những thứ đó... các ngươi cũng nhìn thấy mà, đúng không?”
Người họ Đàm vô cùng kích động, bèn quay sang hỏi Đại Thang và Tiểu Thang như thế.
“Ừm, thật khó để quên đi.” “Ta cũng vậy, không thể tin được!”
Ngay cả bây giờ, vẫn có một giọng nói kỳ quái hoặc âm thanh bao la mờ mịt nào đó lẩn quẩn mơ hồ trong lòng của ba vị cao thủ này.
“Đi thôi, về bẩm báo lại với Lục gia.”
Phủ thành của Đồng Thu phủ chỉ cách Đại Lương tự một cánh rừng và một khu ruộng làng nho nhỏ, lộ trình ước chừng chưa đến mười dặm đường. Đa phần người dân hay đi bộ trong khoảng cách đó, tầm nửa canh giờ là có thể di chuyển từ nội thành đến cổng Đại Lương tự. Trong khi đó, ba người này có tài khinh công cực cao, chỉ trong chốc lát đã trở lại phủ thành Đồng Thu phủ. Họ men theo bờ thành Tây, đạp lên bờ tường bao quanh để vào khu vực bên trong thành.
Ba người cứ thế mà đi, chẳng mấy chốc đã đến một ngôi nhà lớn trong thành. Sau khi gõ cửa, vị quản sự canh cổng đã chờ sẵn vội vàng bước ra mở cửa, đón ba người vào.
Hơn một khắc sau, trong khách đường của tòa phủ, một người đàn ông phát tướng độ chừng năm mươi tuổi đã nghe xong lời báo cáo đại khái của ba vị cao thủ trên. Ông ta cầm tách trà trong tay nhưng lại im lặng suốt một thời gian dài, rõ ràng là có vẻ rất sửng sốt.
“Ý của các ngươi là, càng vào sâu bên trong Đại Lương tự, càng có thể nhìn thấy đủ loại ảo ảnh và nghe thấy đủ loại âm thanh quái dị đáng sợ, đúng không?”
Người đàn ông họ Đàm nhíu mày, sửa lại ý này.
“Hồi bẩm Lục gia, giọng nói đó không hề đáng sợ, chỉ là rất quái dị. Chúng ta đã dùng chân khí để bịt kín tai mình nhưng không mấy hữu dụng. Càng nghe, càng cảm thấy đầu óc choáng váng, trong khi huyễn tượng trước mắt cứ thế mà tăng dần.”
“Đúng đấy Lục gia. Huyễn tượng đầu tiên mà ta nhìn thấy là một hồ sen với những khóm hoa đua nhau nở rộ. Điều kỳ lạ là mặc dù ta không ghét vàng ghét bạc, nhưng cũng không phải loại người hễ nhìn thấy hoa sen bằng vàng là lập tức đến ngắt ngay. Ấy thế mà, khi đó ta lại tiến về phía hồ nước, tựa như tự hiểu rõ những đóa sen vàng ấy vô cùng quý giá vậy. Cuối cùng, ta còn nhảy thẳng xuống hồ sen kia.”
“Đúng đúng! Ta và Đàm đại ca cứ tưởng huynh sẽ tỉnh táo hơn khi vào nước, có ngờ đâu huynh cứ mãi trầm mê trong đó, rồi còn luôn mồm kêu là là phải lấy bằng được mấy đóa sen vàng.”
Người đàn ông xưng là Lục gia kia nhấc nắp chén trà, gạt lớp cặn trà lơ lửng kia rồi nhấp một ngụm, sau đó đảo mắt qua ngọn đèn bên cạnh.
“Vẫn còn có chuyện như thế này à... Đại Lương tự quả thật xứng đáng là quốc tự được tiên đế ban cho kim bài. Việc ngôi chùa đóng cửa lần này ắt hẳn liên quan đến sức mạnh to lớn của các vị thần nhân tiên phật...”
Tự lẩm bẩm xong, ông ta quay đầu nhìn sang ba vị cao thủ đang chờ.
“Các người vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi. Không cần phải băn khoăn chuyện sau đó đâu.”
“Thưa vâng!”
Ba người đồng thanh trả lời rồi vội vàng lui xuống. Họ vẫn còn cảm giác uể oải trong đầu, hiện tại cần ngủ sâu một giấc trước đã.
Sau khi cả ba người rời đi, người đàn ông được gọi là Lục gia này lập tức quay trở lại thư phòng, bắt đầu đề bút viết thư. Sau khi viết được vài trang, ông ta bèn gọi một người quản sự đến, phân phó vài câu rồi ra lệnh gửi phong thư này đi.
Cùng lúc đó, trong một tòa phủ có tên là Phồn Hoa Biệt Việt tại nội thành Đồng Thu phủ, trưởng công chúa đang nằm trên giường và thò đầu ra khỏi giường, thất thần nhìn lên xà nhà và trần phòng.
“Tuệ Đồng đang làm gì nhỉ... Chuyện gì đang xảy ra tại Đại Lương tự thế?”
...
Đại Lương tự chắc chắn có thể được coi là một danh lam thắng cảnh của Đồng Thu phủ. Không riêng gì người dân nơi nội, ngoại thành Đồng Thu phủ đều đến Đại Lương tự cầu phúc tạ lễ, đây còn là nơi mà người người cần phải đến viếng nếu đặt chân đến địa vực của phủ này.
Nhưng từ ngày đầu tiên của tháng mười này, Đại Lương tự đột nhiên đóng kín cửa chùa. Trôi qua tận năm ngày, mười ngày, hai mươi ngày, cổng chùa vẫn chưa được mở ra.
Cũng nhờ có các tăng nhân trong Đại Lương tự đi mua rau quả tươi hằng ngày, mọi người xung quanh mới biết các nhà sư trong chùa vẫn ăn uống như bình thường.
Đại Lương tự không mở cửa, dân chúng xung quanh bắt đầu phát tán hàng loạt các “loại tin đồn,” thế là hình thành nên nhiều phiên bản đa dạng.
Một số người nói rằng, Đại Lương tự đang tiếp đón hoàng thân quốc thích. Một số khác bảo, phương trượng của Đại Lương tự viên tịch mất rồi. Còn có người tung tin, có thể do Đại Lương tự đã chào đón khách hành hương quá nhiều trong những năm gần đây, thế nên các vị tăng nhân muốn tĩnh tu trong một khoảng thời gian.
Bởi vì ngay cả khi các vị tăng nhân Đại Lương tự ra ngoài mua sắm, họ vẫn giữ im lặng về công việc nội bộ của chùa chiền, khi có người hỏi rằng phương trượng đại sư còn sống hay không, họ mới miễn cưỡng trả lời rằng phương trượng vẫn khỏe.
Không có bất cứ một tăng nhân nào trong Đại Lương tự có thể nán chân bên trong phạm vi của âm thanh luận đạo suốt một thời gian dài. Ngay cả Tuệ Đồng cũng phải rời khỏi khu vực ấy từ sớm, đi nghỉ ngơi tại đại điện bên ngoài cùng phương trượng đại sư và các vị lão tăng khác.
Đây không phải là kiểu âm thanh mà một người có thể đến nghe lại lần nữa sau khi về ngủ một giấc cho hồi phục tinh thần. Nếu không có quá trình mài giũa vì tu hành, ai ai cũng phải chịu cảnh vừa nghe câu sau là quên mất câu trước, rõ ràng là cái được không bù đắp nổi cái mất. Hơn nữa, nội dung càng về sau lại càng ảo diệu hơn. Nếu mô tả hiện tượng này bằng một câu thô tục, ắt hẳn phải gọi là “thứ âm thanh không để nhân loại nghe.”
Đến đầu tháng mười một, quá trình luận đạo của Phật ấn lão tăng và Kế Duyên mới dừng lại. Cả hai bên đều nhận được lợi ích cho riêng mình. Do đó, họ cần phải dành thời gian để tiêu hóa những lợi ích hiện tại, chuyển hóa chúng thành tiến độ tu hành hoặc công cụ trợ lực cho việc tu tâm.
Giọng nói của hai người đều dừng lại nhưng cảm giác mông lung tựa như bị sương mù bao phủ trên Đại Lương tự vẫn chưa vơi đi. Ngay cả từ góc nhìn của Kế Duyên và Phật ấn lão tăng, vẫn còn rất nhiều những dị tượng đang lẫn khuất trong màn sương mù, có Phật tử đang hành tẩu, có Giao long bay múa, cũng có sao sáng ngập trời, hoa sen đầy đất.
Phật ấn lão tăng và Kế Duyên cùng đứng dậy khỏi bồ đoàn, người thì xá nhẹ theo kiểu lễ Phật - người thì chắp tay hành lễ.
“Luận đạo với tiên sinh còn hơn cả tu hành trăm năm!”
Giọng nói của vị sư già tuy bình thản nhưng vẫn hàm chứa niềm vui khó tả; đồng thời, Kế Duyên cũng mỉm cười đáp lại.
“Đại sư quá khen. Luận đạo lần này với đại sư, Kế Duyên còn được lợi ích hơn cả trăm năm nữa kìa!”
Hai người đều đang khen lẫn nhau, nhưng đây đều là nói thật. Ngay cả Kế Duyên và Phật ấn lão tăng đây đều có chung một suy nghĩ rằng thậm chí cả hai ắt hẳn sẽ không thể thu hoạch được lợi ích sâu sắc như thế này nếu người đối diện là một vị Chân tiên hoặc một vị Minh Vương nào khác.
Nhưng vào giờ phút này, ngày này, lại hội tụ cả thiên thời - địa lợi - nhân hòa, chính là tam hợp. Đây là yếu tố mà người người chỉ có thể gặp gỡ một cách ngẫu nhiên, tuyệt không thể cưỡng cầu.
Trời vừa rạng đông, mặt trời mới vừa nhô lên một góc nhỏ; từ phía Đông xa xôi chỉ kịp hé lộ một tia sáng của ánh bình minh.
Lão tăng nhìn về hướng tháp chuông của ngôi chùa rồi nhìn sang màn sương xung quanh, cuối cùng mới mở lời với Kế Duyên.
“Ta và tiên sinh vẫn còn lưu lại dư âm của cuộc trò chuyện này. Cữ chuông sáng của Đại Lương tự hôm nay, hay mời Kế tiên sinh gióng giúp nhé?”
Kế Duyên cười lắc đầu.
“Nên để cho đại sư gióng chuông thì tốt hơn. Dù gì đi nữa, Đại Lương tự cũng được xem như một đạo tràng nhỏ của đại sư rồi.”
“Ha ha ha, và có thể là không còn 'nhỏ' nữa trong tương lai!”
Phật ấn lão sư chậm rãi rời đi. Trong khi đó, Kế Duyên vẫn đứng yên dưới tán cây nơi này. Một lát sau, tiếng chuông chùa của Đại Lương tự đã vắng bóng bấy lâu chợt vang vọng giữa không trung.
“Đinh... Đang.... Đinh... Đang...”
Tiếng chuông vang vọng tận xa xăm, không những truyền khắp toàn bộ Đại Lương tự mà còn lan ra nơi này. Âm thanh kéo dài đến những vùng nông thôn, thậm chí còn mơ hồ len lỏi khắp phủ thành Đồng Thu phủ nữa.
Khi tiếng chuông vang lên, màn sương mờ ảo dưới ánh trăng bao quanh ngôi chùa cuối cùng cũng tan biến. Nhưng Kế Duyên tin rằng màn sương này vẫn chưa thực sự biến mất. Nếu một ngày, khi thời tiết biến đổi dẫn đến Đại Lương tự có sương, không chừng sẽ có chuyện thần quái phát sinh ngay sau đó.
Tuy rằng đây chỉ là cảm giác nhất thời trong lòng Kế Duyên, nhưng cảm giác trong chớp mắt này cũng rất chính xác.
Các tăng nhân của Đại Lương tự cơ hồ tỉnh giấc đầu tiên, đồng thời nhận ra rằng hai vị cao nhân đại diện cho hai đạo Tiên - Phật đã dừng cuộc luận đạo.
Hiện tại, hầu hết cư dân phụ cận và bên trong phủ thành Đồng Thu phủ còn chưa thức dậy, nhưng lại có một số người đột ngột tỉnh ngủ ngay khi nghe thấy tiếng chuông ngân vang, để rồi còn chú ý vểnh tai lắng nghe nữa.
Chỉ là hầu hết mọi người không biết âm thanh giống như tiếng chuông mờ mịt kia đến từ đâu, hoặc thậm chí họ còn nghĩ rằng đó là huyễn tượng của thính giác. Mãi cho đến khi trao đổi việc này lúc trời sáng hẳn, mấy người đó mới biết mình không nghe nhầm.
Không lâu sau, lại có tin tức Đại Lương tự sẽ mở cửa đón khách hành hương như thường lệ vào ngày kế tiếp. Thế là, mọi người lập tức xác định rằng tiếng chuông ngân xa kia chính là tiếng chuông chùa mỗi sáng của Đại Lương tự. Cuối cùng, bản thân sự kiện này được phủ lên một sắc thái vô cùng huyền diệu.
/669
|