Thấy bộ dạng này của lão Ngưu, Lục Sơn Quân không im lặng, ngược lại còn tiếp tục nói:
“Lúc đấu pháp với ngươi khi trước, ta đã nhìn ra một chi tiết: tuy sức mạnh của ngươi khálớn, nhưng lại rất dễ tức giận. Một khi ngươi nổi điên, các giác quan cũng sẽ yếu đi. Ngươi cho rằng vì sao ta lại điên cuồng xuất ra yêu khí, lại vì sao khiến cho cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy đầy trời?”
Ngữ khí của Lục Sơn Quân tuy có mang theo một tia châm chọc, nhưng điều đó lại làm cho Ngưu Phách Thiên thực sự bình tĩnh lại.
Giận thì giận, nhưng lão Ngưu không thể không thừa nhận yêu quái họ Lục này nói có lý.
Hơn nữa, lúc này lão Ngưu cũng muốn hiểu rõ tại sao vừa rồi mình lại trúng chiêu. Thật sự không phải họ Lục kia có thể ẩn nấp vô hình. Chỉ là gã ở trên bầu trời để lại một lượng lớn yêu khí hỗn tạp để thu hút chú ý, rồi chân thân lập tức thu liễm yêu khí, rơi xuống đất đánh lén, nên y mới bị đối phương đắc thủ.
Lại nhìn lại trận đấu pháp chém giết lúc trước, lão Ngưu tự cho là đánh trúng đối phương, kỳ thật đều là đánh vào không khí. Dưới ảnh hưởng của thần thông “Nhiếp Tâm” kia, phán đoán của gã và yêu lực sử dụng đều xuất hiện vấn đề lớn.
Lúc này, tuy lời của Lục Sơn Quân khó nghe, nhưng thay đổi góc độ suy nghĩ thì đây là đang cố ý nhắc nhở lão Ngưu. Nhược điểm của gã quá rõ ràng, chỉ thời gian ngắn như vậy đã bị Lục Sơn Quân nhìn thấu, hơn nữa còn lợi dụng thành công.
Nhiều tình huống có thể dùng lực phá pháp, nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng thành công. Trong chiến đấu, nếu gặp phải một người giỏi quan sát, đầu óc linh hoạt cùng tài năng không kém, gã sẽ dễ dàng bị đánh bại, ví dụ như lần này.
“Ngươi...”
Lão Ngưu vừa định mở miệng nói gì đó thì đã nhìn thấy Lục Sơn Quân nghiêng người, không thèm nể mặt; gã bèn thầm mắng một câu:
“Con mẹ nó...”
Lúc này, Kế Duyên đã nghiên cứu thấu đáo tờ giấy trong tay, sau đó cất vào trong tay áo. Lục Sơn Quân làm lơ Ngưu Phách Thiên, cũng không lập tức nhằm vào Yến Phi. Thấy Kế Duyên xem xong tờ giấy, y lập tức nói ra nghi hoặc trước kia chưa kịp hỏi:
“Tiên sinh, sau khi ta thoát thai hoán cốt, đã thoát ly khỏi hình dáng của hổ, còn xuất hiện ra một ít biến hóa ẩn tàng. Ví dụ như, ta có thể khống chế linh hoạt uy lực của “Nhiếp Tâm”; còn có cái đuôi này, tuy vẫn chưa nắm giữ được môn đạo nhưng dường như cũng có thể tu ra chút ít thứ.”
Nói đến đây, Lục Sơn Quân tỏ vẻ chần chừ, mang theo một chút thấp thỏm và chờ mong rồi hỏi thăm:
“Tiên sinh, ngài biết yêu thân của ta bây giờ là gì không?”
Đang hoạt động gân cốt, Ngưu Phách Thiên nghe thế bèn quay đầu nhìn về phía Lục Sơn Quân:
“Đánh cả buổi, ngươi cũng không biết ngươi là yêu quái gì? Kế tiên sinh, ta nghĩ ngài cũng không biết. Nói không chừng gia hỏa này tu luyện thành ra ngu si rồi. Gã còn tu thành quái thai đấy!”
Có thể vào giờ phút này chiếm chút tiện nghi, lão Ngưu tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn chỉ dành cho những thư sinh kia. Vừa rồi, lão Ngưu bị nói đến nghẹn khuất như vậy, còn không tranh thủ thời gian đâm Lục Sơn Quân hai câu.
“Gừ...”
Khóe miệng Lục Sơn Quân phát ra một hồi gào rú. Y không thể không thừa nhận, con trâu này còn có một thiên phú không lường được. Chỉ cần gã muốn, cũng có thể dễ dàng làm cho người khác tức giận.
Điều này khiến cho Yến Phi đứng bên cạnh có chút thấp thỏm, cũng làm cho Kế Duyên dở khóc dở cười. Chợt nhớ tới Thanh Tùng Đạo Nhân cũng có bộ dạng giống lão Ngưu vậy, hai người về khía cạnh nào đó rất giống nhau.
Chỉ có điều, Thanh Tùng Đạo Nhân thuần khiết hơn một chút. Ông ta chỉ nói lời khiến người khác e ngại, trong khi lão Ngưu ăn nói rất khó nghe.
Về phần nghi hoặc của Lục Sơn Quân, Kế Duyên không biết người khác có trả lời được hay không, nhưng chính hắn vẫn có mấy phần nắm chắc. Hắn cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía yêu vân mới triệt để tán đi. Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp lại chính trực của Kế Duyên vang lên:
“Đầu người, thân hổ, vuốt hổ, lại có chín đuôi, thần uy nhiếp người, đứng trên núi Côn Lôn nhìn về hướng Đông, chính là thần thú Lục Ngô!”
“Lục Ngô?” “Thần thú?”
Lục Sơn Quân và lão Ngưu tự lẩm bẩm, nhưng một người để tâm đến “Lục Ngô”, người kia thì quan tâm đến “Thần Thú”.
Lão Ngưu đã từng nghe qua từ ngữ Tiên thú, trong khi từ “Thần thú” này mang lại cảm giác có chút giống Thần linh sơn thủy hoặc Thần đạo tu nguyện lực. Nhưng nếu là vậy, chẳng phải chỉ cần gọi thẳng là Sơn thần hay Thủy thần thôi ư? Vả lại, Lục Sơn Quân cũng không giống một vị thần.
Kế Duyên cúi đầu nhìn Lục Sơn Quân và Ngưu Phách Thiên, gật đầu nói:
“Đúng vậy, chính là Lục Ngô. Bất quá, Lục Ngô chân chính có chín đuôi, mà ngươi còn kém một chút.”
“Đây đâu phải là kém một chút, quả thực kém xa!”
Ngưu Phách Thiên giả bộ như nói thầm, nhưng gã biết mọi người ở đây đều nghe được. Chỉ có điều, Lục Sơn Quân cũng sẽ không tức giận vì điều này.
Kế Duyên cũng không để ý đến lão Ngưu; hắn nhìn Lục Sơn Quân, mặt lộ vẻ suy tư, thở dài nói tiếp:
“Ngươi cũng không cần nghĩ ngợi lung tung, tu hành thật tốt là được, càng không cần đi tìm đồng loại. Khác với Long tộc, Lục Ngô từ xưa chỉ có một cá thể, huống chi là bây giờ.”
Nghe được lời sư phụ, Lục Sơn Quân vội vàng chắp tay.
“Thưa vâng!”
Kế Duyên lại quét mắt nhìn ba người, cuối cùng nhìn về phía thành Lạc Khánh.
“Những chuyện còn lại, tự các ngươi cân nhắc rồi xử lý, tranh thủ thời gian kết thúc sớm đi. Ta đi qua thành Lạc Khánh trấn an một chút quỷ thần nơi đó.”
Nói xong, Kế Duyên nhẹ nhàng nhảy lên, đạp gió bay về phía thành Lạc Khánh.
Lúc này, dân chúng trong thành Lạc Khánh mới ổn định thân thể sau đợt gió lốc lúc nãy. Nhưng nói thật, gió lốc nhìn thì đáng sợ, trên thực tế cũng không tạo ra ảnh hưởng gì đến dân chúng nơi ấy.
Mặc dù có chút cát đá rơi vào trong thành, nhưng cũng chỉ là một bộ phận nhỏ khu vực gần tường thành phía Đông có thêm chút bụi bặm.
Tuy vật chất không có tổn thất, nhưng tinh thần thì ảnh hưởng không nhỏ. Lúc trước, mơ hồ có tiếng gào thét đáng sợ truyền vào trong thành. Mặc dù rất nhiều người cho rằng là sấm nhưng cũng làm họ hoảng hốt, một số cho rằng là có yêu quái tà ma làm loạn. Đầu năm nay, Tổ Việt quốc cũng có rất nhiều nơi không yên bình.
Nhưng loại khủng hoảng này cũng sẽ không kéo dài quá lâu. Phỏng chừng, người dân thắp hương nhiều hơn một chút, sau đó phát hiện không có việc gì sẽ từ từ quên đi.
Chỉ có điều, Thành Hoàng cùng một đám quỷ thần mà thường ngày được người dân thành Lạc Khánh thắp hương bái lạy vẫn đang khẩn trương chờ đợi trên tường thành.
Quả nhiên không lâu sau, một người mặc áo trắng mang phong thái thoát tục hạ xuống đầu tường. Thành Hoàng Lạc Khánh đã sớm chờ sẵn, mang theo một đám quỷ thần nhao nhao chắp tay hành lễ.
“Đa tạ tiên trưởng chế ngự yêu vật!”
Thành Hoàng cũng không nói sai; Kế Duyên cũng lười đính chính, chỉ đáp lễ lại rồi mới trấn an:
“Thành Hoàng và các vị chủ quan Âm Ti không cần đa lễ. Yêu vật bên ngoài thành đã đấu pháp xong, càng không ảnh hưởng đến người trong thành Lạc Khánh...”
Kế Duyên không miêu tả tình huống nơi ấy quá rõ ràng, chỉ hàm hồ nói qua một chút chuyện tương lai, trọng điểm là trấn an chứ không phải giải thích.
Với tình huống vừa rồi, mặc dù không phải tất cả quỷ thần trong thành đều có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng thời khắc cuối cùng vẫn cảm nhận được tường tận. Và vì nhằm giảm bớt công phu miệng lưỡi, Kế Duyên bèn hiển lộ một ít pháp lực và linh khí của bản thân.
Khi người tu tiên chính thống, nhất là người tu hành cao thâm, hiển hiện ra pháp lực và linh khí bên trong cơ thể, sẽ mang đến cảm giác như tiên linh, khác biệt hoàn toàn với các dạng ma khí và yêu khí. Tuy không phải tuyệt đối không thể giả mạo, nhưng Kế Duyên làm như vậy cũng khiến quỷ thần an tâm hơn nhiều.
Sau khi giải thích xong cho Quỷ thần của thành Lạc Khánh, Kế Duyên lập tức quay về trang viên nhỏ ngoài thành. Nhưng khi đến nơi, hắn chợt hoài nghi mình đi nhầm chỗ.
Phần lớn bộ phận của trang viên này đều đã bị hủy trong trận chiến của hai con yêu thú, chỉ còn lại một gian phòng tạp nham và một gian lều. Ngược lại, mấy cái ghế đá trước gian phòng vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc này, Ngưu Phách Thiên đang cầm một cái bình trà còn nguyên vẹn, lại lấy ra một ít trà ngon, sau đó làm phép pha trà, rồi ân cần rót trà cho người khác. Nhưng đối tượng được rót trà không phải là Yến Phi, mà là người ngồi bên cạnh gã kiếm khách đó, Lục Sơn Quân.
“Tình huống gì? Đầu óc con trâu này bị hỏng rồi sao? Hình như lúc đánh nhau không có đập trúng đầu... “
Lão Ngưu đương nhiên không phải bị choáng váng. Thái độ ân cần như vậy, trừ việc Lục Sơn Quân sau khi hỏi rõ ràng chuyện của Yến Phi xong bèn xử trí khá nhẹ nhàng, thì nguyên nhân chủ yếu chính là gã vô tình biết Lục Sơn Quân rất giàu có!
“Ai da đến đây, lão Lục lão Lục! Tuy nhà đã bị phá hỏng nhưng ấm trà vẫn còn nguyên vẹn, cũng rất sạch sẽ. Lá trà này là lấy từ đồi trà ở phụ cận. Hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, nếm thử một chút!”
Thấy Kế Duyên trở về, Lão Ngưu cũng vội vàng chào hỏi một tiếng.
“Kế tiên sinh đã trở về. Đám quỷ thần ở Lạc Khánh, bị đánh ba côn cũng không dám ho he một tiếng. Ngài không đi giải thích cũng không sao, mau tới đây uống trà, uống trà!”
Kế Duyên gật đầu đi qua, dùng ánh mắt dò hỏi Lục Sơn Quân, nhưng thấy trên mặt y cũng tràn đầy mờ mịt. Hiển nhiên, y cũng không biết rõ vì sao con trâu này lại đột nhiên thay đổi thái độ sâu sắc đến như vậy. Lúc trước, gã còn hận không tìm được bất kỳ cơ hội nào để chọc y đây này.
Vì vậy Kế Duyên bèn nhìn về phía Yến Phi, kết quả Yến Phi chỉ cười xấu hổ.
“Kế tiên sinh, mời ngồi!”
Lão Ngưu đặt chén trà nhỏ trước mặt hắn, rót một chén trà nóng hổi. Lão cũng ngồi xuống, hỏi dò Lục Sơn Quân và Kế Duyên đang uống trà.
“Thế nào? Mùi vị thế nào?”
“Không tệ”
“Rất tốt.”
Kế Duyên trả lời một câu, Lục Sơn Quân cũng trả lời theo.
Lão Ngưu cười “hắc hắc”.
“Cái này là lão Ngưu ta tự mình chế biến. Nhớ năm đó, ta còn là một con trâu cày. Mặc dù nhà nghèo nhưng chủ nhân chăm chỉ, mùa xuân thường hái lá trà dại, về nhà tự chế biến. Uống xong nước trà, lá thì đổ vào trong chuồng trâu cho ta, lá trà kia ăn rất ngon...”
Lão Ngưu rất hiếm khi nhớ lại hồi ức, nói xong liền nhìn về phía sau nhà.
“Đáng tiếc trang viên này, ta và Yến huynh đệ dùng làm nơi tu thân dưỡng tính. Ở mấy trăm năm, chất chứa biết bao kỷ niệm lại bị hủy...”
“Phốc. . .”
Yến Phi phun ra một ngụm nước trà, cũng may kịp thời dùng tay chặn lại, nếu không sẽ phun lên người Kế tiên sinh.
“Mặc dù xây dựng lại trang viên cần rất nhiều bạc, chúng ta thiếu tiền chẳng qua là chuyện nhỏ, nhưng kỷ niệm lại là bạc cũng không mua được...”
Khóe miệng Kế Duyên co lại, thuận miệng hỏi một câu.
“Vàng của ngươi ở đâu?”
“Vàng, ách. . . Vàng thì có thể làm thế nào đây. .”
Kế Duyên xem như đã hiểu. Lão Ngưu thật sự là tên lừa bịp, sau khi cầm tiền xong thì có trời mới biết gã dùng mớ vàng đó để làm gì. Dù sao chuyện năm đó vẫn còn mới mẻ, lại nhìn Yến Phi một chút, quả nhiên tên này chỉ có thể bày ra bộ dáng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim.
Lão Ngưu là một con yêu quái, muốn kiếm tiền cũng không khó, nhưng tiêu tiền càng nhanh hơn. Những năm này, số bạc mà gã ném vào các gánh hát trong thành là một con số trên trời. Giờ phút này, Ngưu Phách Thiên biết rõ Lục Sơn Quân là một phú hào, ngu sao mà bỏ qua.
Lục Sơn Quân không thể tưởng tượng được con trâu này lại vô sỉ đến mức độ hiện tại. Thế nên, mặc dù y cảm thấy lão Ngưu có chút làm bộ làm tịch, nhưng chủ yếu vẫn đoán rằng dường như lão Ngưu thật sự đang gặp phải một vấn đề gì đó.
“Trang viên tổn hại, Lục mỗ tự nhiên sẽ bồi thường, chính là muốn ta cùng xây dựng lại cũng không phải là không thể.”
Nghe câu nói của Lục Sơn Quân, Lão Ngưu liền vỗ đùi đen đét.
“Thống khoái! Lão Lục, ngươi là một con yêu quái thống khoái!”
Sau đó, Lão Ngưu nhích lại gần Lục Sơn Quân một chút.
“Ngươi có bao nhiêu bạc?”
Lục Sơn Quân lại ngây người ra, sau đó suy nghĩ một hồi. Không tính đến mớ Cẩu Đầu kim kia; nếu tính riêng về mặc ngân lượng, y chỉ có một ít bạc vụn và bạc treo thưởng của Đổng gia.
“Đại khái hơn hai nghìn hai.”
“Được! Lão Lục thống khoái! Hơn hai nghìn hai thì hơn hai nghìn hai, lão Ngưu ta thu lấy!”
Ngưu Phách Thiên vươn tay nắm lấy đầu vai Lục Sơn Quân rồi cười to. Trợn ngược lông mày lên, Lục Sơn Quân phải cố nhịn lắm mới không đánh bay con trâu già này.
“Lúc đấu pháp với ngươi khi trước, ta đã nhìn ra một chi tiết: tuy sức mạnh của ngươi khálớn, nhưng lại rất dễ tức giận. Một khi ngươi nổi điên, các giác quan cũng sẽ yếu đi. Ngươi cho rằng vì sao ta lại điên cuồng xuất ra yêu khí, lại vì sao khiến cho cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy đầy trời?”
Ngữ khí của Lục Sơn Quân tuy có mang theo một tia châm chọc, nhưng điều đó lại làm cho Ngưu Phách Thiên thực sự bình tĩnh lại.
Giận thì giận, nhưng lão Ngưu không thể không thừa nhận yêu quái họ Lục này nói có lý.
Hơn nữa, lúc này lão Ngưu cũng muốn hiểu rõ tại sao vừa rồi mình lại trúng chiêu. Thật sự không phải họ Lục kia có thể ẩn nấp vô hình. Chỉ là gã ở trên bầu trời để lại một lượng lớn yêu khí hỗn tạp để thu hút chú ý, rồi chân thân lập tức thu liễm yêu khí, rơi xuống đất đánh lén, nên y mới bị đối phương đắc thủ.
Lại nhìn lại trận đấu pháp chém giết lúc trước, lão Ngưu tự cho là đánh trúng đối phương, kỳ thật đều là đánh vào không khí. Dưới ảnh hưởng của thần thông “Nhiếp Tâm” kia, phán đoán của gã và yêu lực sử dụng đều xuất hiện vấn đề lớn.
Lúc này, tuy lời của Lục Sơn Quân khó nghe, nhưng thay đổi góc độ suy nghĩ thì đây là đang cố ý nhắc nhở lão Ngưu. Nhược điểm của gã quá rõ ràng, chỉ thời gian ngắn như vậy đã bị Lục Sơn Quân nhìn thấu, hơn nữa còn lợi dụng thành công.
Nhiều tình huống có thể dùng lực phá pháp, nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng thành công. Trong chiến đấu, nếu gặp phải một người giỏi quan sát, đầu óc linh hoạt cùng tài năng không kém, gã sẽ dễ dàng bị đánh bại, ví dụ như lần này.
“Ngươi...”
Lão Ngưu vừa định mở miệng nói gì đó thì đã nhìn thấy Lục Sơn Quân nghiêng người, không thèm nể mặt; gã bèn thầm mắng một câu:
“Con mẹ nó...”
Lúc này, Kế Duyên đã nghiên cứu thấu đáo tờ giấy trong tay, sau đó cất vào trong tay áo. Lục Sơn Quân làm lơ Ngưu Phách Thiên, cũng không lập tức nhằm vào Yến Phi. Thấy Kế Duyên xem xong tờ giấy, y lập tức nói ra nghi hoặc trước kia chưa kịp hỏi:
“Tiên sinh, sau khi ta thoát thai hoán cốt, đã thoát ly khỏi hình dáng của hổ, còn xuất hiện ra một ít biến hóa ẩn tàng. Ví dụ như, ta có thể khống chế linh hoạt uy lực của “Nhiếp Tâm”; còn có cái đuôi này, tuy vẫn chưa nắm giữ được môn đạo nhưng dường như cũng có thể tu ra chút ít thứ.”
Nói đến đây, Lục Sơn Quân tỏ vẻ chần chừ, mang theo một chút thấp thỏm và chờ mong rồi hỏi thăm:
“Tiên sinh, ngài biết yêu thân của ta bây giờ là gì không?”
Đang hoạt động gân cốt, Ngưu Phách Thiên nghe thế bèn quay đầu nhìn về phía Lục Sơn Quân:
“Đánh cả buổi, ngươi cũng không biết ngươi là yêu quái gì? Kế tiên sinh, ta nghĩ ngài cũng không biết. Nói không chừng gia hỏa này tu luyện thành ra ngu si rồi. Gã còn tu thành quái thai đấy!”
Có thể vào giờ phút này chiếm chút tiện nghi, lão Ngưu tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn chỉ dành cho những thư sinh kia. Vừa rồi, lão Ngưu bị nói đến nghẹn khuất như vậy, còn không tranh thủ thời gian đâm Lục Sơn Quân hai câu.
“Gừ...”
Khóe miệng Lục Sơn Quân phát ra một hồi gào rú. Y không thể không thừa nhận, con trâu này còn có một thiên phú không lường được. Chỉ cần gã muốn, cũng có thể dễ dàng làm cho người khác tức giận.
Điều này khiến cho Yến Phi đứng bên cạnh có chút thấp thỏm, cũng làm cho Kế Duyên dở khóc dở cười. Chợt nhớ tới Thanh Tùng Đạo Nhân cũng có bộ dạng giống lão Ngưu vậy, hai người về khía cạnh nào đó rất giống nhau.
Chỉ có điều, Thanh Tùng Đạo Nhân thuần khiết hơn một chút. Ông ta chỉ nói lời khiến người khác e ngại, trong khi lão Ngưu ăn nói rất khó nghe.
Về phần nghi hoặc của Lục Sơn Quân, Kế Duyên không biết người khác có trả lời được hay không, nhưng chính hắn vẫn có mấy phần nắm chắc. Hắn cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía yêu vân mới triệt để tán đi. Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp lại chính trực của Kế Duyên vang lên:
“Đầu người, thân hổ, vuốt hổ, lại có chín đuôi, thần uy nhiếp người, đứng trên núi Côn Lôn nhìn về hướng Đông, chính là thần thú Lục Ngô!”
“Lục Ngô?” “Thần thú?”
Lục Sơn Quân và lão Ngưu tự lẩm bẩm, nhưng một người để tâm đến “Lục Ngô”, người kia thì quan tâm đến “Thần Thú”.
Lão Ngưu đã từng nghe qua từ ngữ Tiên thú, trong khi từ “Thần thú” này mang lại cảm giác có chút giống Thần linh sơn thủy hoặc Thần đạo tu nguyện lực. Nhưng nếu là vậy, chẳng phải chỉ cần gọi thẳng là Sơn thần hay Thủy thần thôi ư? Vả lại, Lục Sơn Quân cũng không giống một vị thần.
Kế Duyên cúi đầu nhìn Lục Sơn Quân và Ngưu Phách Thiên, gật đầu nói:
“Đúng vậy, chính là Lục Ngô. Bất quá, Lục Ngô chân chính có chín đuôi, mà ngươi còn kém một chút.”
“Đây đâu phải là kém một chút, quả thực kém xa!”
Ngưu Phách Thiên giả bộ như nói thầm, nhưng gã biết mọi người ở đây đều nghe được. Chỉ có điều, Lục Sơn Quân cũng sẽ không tức giận vì điều này.
Kế Duyên cũng không để ý đến lão Ngưu; hắn nhìn Lục Sơn Quân, mặt lộ vẻ suy tư, thở dài nói tiếp:
“Ngươi cũng không cần nghĩ ngợi lung tung, tu hành thật tốt là được, càng không cần đi tìm đồng loại. Khác với Long tộc, Lục Ngô từ xưa chỉ có một cá thể, huống chi là bây giờ.”
Nghe được lời sư phụ, Lục Sơn Quân vội vàng chắp tay.
“Thưa vâng!”
Kế Duyên lại quét mắt nhìn ba người, cuối cùng nhìn về phía thành Lạc Khánh.
“Những chuyện còn lại, tự các ngươi cân nhắc rồi xử lý, tranh thủ thời gian kết thúc sớm đi. Ta đi qua thành Lạc Khánh trấn an một chút quỷ thần nơi đó.”
Nói xong, Kế Duyên nhẹ nhàng nhảy lên, đạp gió bay về phía thành Lạc Khánh.
Lúc này, dân chúng trong thành Lạc Khánh mới ổn định thân thể sau đợt gió lốc lúc nãy. Nhưng nói thật, gió lốc nhìn thì đáng sợ, trên thực tế cũng không tạo ra ảnh hưởng gì đến dân chúng nơi ấy.
Mặc dù có chút cát đá rơi vào trong thành, nhưng cũng chỉ là một bộ phận nhỏ khu vực gần tường thành phía Đông có thêm chút bụi bặm.
Tuy vật chất không có tổn thất, nhưng tinh thần thì ảnh hưởng không nhỏ. Lúc trước, mơ hồ có tiếng gào thét đáng sợ truyền vào trong thành. Mặc dù rất nhiều người cho rằng là sấm nhưng cũng làm họ hoảng hốt, một số cho rằng là có yêu quái tà ma làm loạn. Đầu năm nay, Tổ Việt quốc cũng có rất nhiều nơi không yên bình.
Nhưng loại khủng hoảng này cũng sẽ không kéo dài quá lâu. Phỏng chừng, người dân thắp hương nhiều hơn một chút, sau đó phát hiện không có việc gì sẽ từ từ quên đi.
Chỉ có điều, Thành Hoàng cùng một đám quỷ thần mà thường ngày được người dân thành Lạc Khánh thắp hương bái lạy vẫn đang khẩn trương chờ đợi trên tường thành.
Quả nhiên không lâu sau, một người mặc áo trắng mang phong thái thoát tục hạ xuống đầu tường. Thành Hoàng Lạc Khánh đã sớm chờ sẵn, mang theo một đám quỷ thần nhao nhao chắp tay hành lễ.
“Đa tạ tiên trưởng chế ngự yêu vật!”
Thành Hoàng cũng không nói sai; Kế Duyên cũng lười đính chính, chỉ đáp lễ lại rồi mới trấn an:
“Thành Hoàng và các vị chủ quan Âm Ti không cần đa lễ. Yêu vật bên ngoài thành đã đấu pháp xong, càng không ảnh hưởng đến người trong thành Lạc Khánh...”
Kế Duyên không miêu tả tình huống nơi ấy quá rõ ràng, chỉ hàm hồ nói qua một chút chuyện tương lai, trọng điểm là trấn an chứ không phải giải thích.
Với tình huống vừa rồi, mặc dù không phải tất cả quỷ thần trong thành đều có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng thời khắc cuối cùng vẫn cảm nhận được tường tận. Và vì nhằm giảm bớt công phu miệng lưỡi, Kế Duyên bèn hiển lộ một ít pháp lực và linh khí của bản thân.
Khi người tu tiên chính thống, nhất là người tu hành cao thâm, hiển hiện ra pháp lực và linh khí bên trong cơ thể, sẽ mang đến cảm giác như tiên linh, khác biệt hoàn toàn với các dạng ma khí và yêu khí. Tuy không phải tuyệt đối không thể giả mạo, nhưng Kế Duyên làm như vậy cũng khiến quỷ thần an tâm hơn nhiều.
Sau khi giải thích xong cho Quỷ thần của thành Lạc Khánh, Kế Duyên lập tức quay về trang viên nhỏ ngoài thành. Nhưng khi đến nơi, hắn chợt hoài nghi mình đi nhầm chỗ.
Phần lớn bộ phận của trang viên này đều đã bị hủy trong trận chiến của hai con yêu thú, chỉ còn lại một gian phòng tạp nham và một gian lều. Ngược lại, mấy cái ghế đá trước gian phòng vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc này, Ngưu Phách Thiên đang cầm một cái bình trà còn nguyên vẹn, lại lấy ra một ít trà ngon, sau đó làm phép pha trà, rồi ân cần rót trà cho người khác. Nhưng đối tượng được rót trà không phải là Yến Phi, mà là người ngồi bên cạnh gã kiếm khách đó, Lục Sơn Quân.
“Tình huống gì? Đầu óc con trâu này bị hỏng rồi sao? Hình như lúc đánh nhau không có đập trúng đầu... “
Lão Ngưu đương nhiên không phải bị choáng váng. Thái độ ân cần như vậy, trừ việc Lục Sơn Quân sau khi hỏi rõ ràng chuyện của Yến Phi xong bèn xử trí khá nhẹ nhàng, thì nguyên nhân chủ yếu chính là gã vô tình biết Lục Sơn Quân rất giàu có!
“Ai da đến đây, lão Lục lão Lục! Tuy nhà đã bị phá hỏng nhưng ấm trà vẫn còn nguyên vẹn, cũng rất sạch sẽ. Lá trà này là lấy từ đồi trà ở phụ cận. Hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, nếm thử một chút!”
Thấy Kế Duyên trở về, Lão Ngưu cũng vội vàng chào hỏi một tiếng.
“Kế tiên sinh đã trở về. Đám quỷ thần ở Lạc Khánh, bị đánh ba côn cũng không dám ho he một tiếng. Ngài không đi giải thích cũng không sao, mau tới đây uống trà, uống trà!”
Kế Duyên gật đầu đi qua, dùng ánh mắt dò hỏi Lục Sơn Quân, nhưng thấy trên mặt y cũng tràn đầy mờ mịt. Hiển nhiên, y cũng không biết rõ vì sao con trâu này lại đột nhiên thay đổi thái độ sâu sắc đến như vậy. Lúc trước, gã còn hận không tìm được bất kỳ cơ hội nào để chọc y đây này.
Vì vậy Kế Duyên bèn nhìn về phía Yến Phi, kết quả Yến Phi chỉ cười xấu hổ.
“Kế tiên sinh, mời ngồi!”
Lão Ngưu đặt chén trà nhỏ trước mặt hắn, rót một chén trà nóng hổi. Lão cũng ngồi xuống, hỏi dò Lục Sơn Quân và Kế Duyên đang uống trà.
“Thế nào? Mùi vị thế nào?”
“Không tệ”
“Rất tốt.”
Kế Duyên trả lời một câu, Lục Sơn Quân cũng trả lời theo.
Lão Ngưu cười “hắc hắc”.
“Cái này là lão Ngưu ta tự mình chế biến. Nhớ năm đó, ta còn là một con trâu cày. Mặc dù nhà nghèo nhưng chủ nhân chăm chỉ, mùa xuân thường hái lá trà dại, về nhà tự chế biến. Uống xong nước trà, lá thì đổ vào trong chuồng trâu cho ta, lá trà kia ăn rất ngon...”
Lão Ngưu rất hiếm khi nhớ lại hồi ức, nói xong liền nhìn về phía sau nhà.
“Đáng tiếc trang viên này, ta và Yến huynh đệ dùng làm nơi tu thân dưỡng tính. Ở mấy trăm năm, chất chứa biết bao kỷ niệm lại bị hủy...”
“Phốc. . .”
Yến Phi phun ra một ngụm nước trà, cũng may kịp thời dùng tay chặn lại, nếu không sẽ phun lên người Kế tiên sinh.
“Mặc dù xây dựng lại trang viên cần rất nhiều bạc, chúng ta thiếu tiền chẳng qua là chuyện nhỏ, nhưng kỷ niệm lại là bạc cũng không mua được...”
Khóe miệng Kế Duyên co lại, thuận miệng hỏi một câu.
“Vàng của ngươi ở đâu?”
“Vàng, ách. . . Vàng thì có thể làm thế nào đây. .”
Kế Duyên xem như đã hiểu. Lão Ngưu thật sự là tên lừa bịp, sau khi cầm tiền xong thì có trời mới biết gã dùng mớ vàng đó để làm gì. Dù sao chuyện năm đó vẫn còn mới mẻ, lại nhìn Yến Phi một chút, quả nhiên tên này chỉ có thể bày ra bộ dáng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim.
Lão Ngưu là một con yêu quái, muốn kiếm tiền cũng không khó, nhưng tiêu tiền càng nhanh hơn. Những năm này, số bạc mà gã ném vào các gánh hát trong thành là một con số trên trời. Giờ phút này, Ngưu Phách Thiên biết rõ Lục Sơn Quân là một phú hào, ngu sao mà bỏ qua.
Lục Sơn Quân không thể tưởng tượng được con trâu này lại vô sỉ đến mức độ hiện tại. Thế nên, mặc dù y cảm thấy lão Ngưu có chút làm bộ làm tịch, nhưng chủ yếu vẫn đoán rằng dường như lão Ngưu thật sự đang gặp phải một vấn đề gì đó.
“Trang viên tổn hại, Lục mỗ tự nhiên sẽ bồi thường, chính là muốn ta cùng xây dựng lại cũng không phải là không thể.”
Nghe câu nói của Lục Sơn Quân, Lão Ngưu liền vỗ đùi đen đét.
“Thống khoái! Lão Lục, ngươi là một con yêu quái thống khoái!”
Sau đó, Lão Ngưu nhích lại gần Lục Sơn Quân một chút.
“Ngươi có bao nhiêu bạc?”
Lục Sơn Quân lại ngây người ra, sau đó suy nghĩ một hồi. Không tính đến mớ Cẩu Đầu kim kia; nếu tính riêng về mặc ngân lượng, y chỉ có một ít bạc vụn và bạc treo thưởng của Đổng gia.
“Đại khái hơn hai nghìn hai.”
“Được! Lão Lục thống khoái! Hơn hai nghìn hai thì hơn hai nghìn hai, lão Ngưu ta thu lấy!”
Ngưu Phách Thiên vươn tay nắm lấy đầu vai Lục Sơn Quân rồi cười to. Trợn ngược lông mày lên, Lục Sơn Quân phải cố nhịn lắm mới không đánh bay con trâu già này.
/669
|