Nhưng vào lúc này, Kế Duyên nhìn dáng vẻ e ngại của Ngụy Nguyên Sinh, ý cười cũng dần nhạt đi. Hắn suy nghĩ một chút rồi kéo cái ghế lại gần Ngụy Vô Úy, cúi đầu nhìn cậu bé.
"Tiểu Nguyên Sinh, con có muốn đi Ngọc Hoài Sơn không? Có muốn tu tiên không?"
“Con?”
Cậu bé sững sờ hỏi một tiếng, lại đột nhiên cảm giác được cánh tay của cha ôm mình chặt hơn trước nhiều.
“A ha ha, Kế tiên sinh… Nguyên Sinh mới bốn tuổi, làm gì có năng lực phán đoán, nào biết được cái gì tốt cái gì xấu cơ chứ…”
Kế Duyên nhìn thoáng qua Ngụy Vô Úy, làm cho y đột nhiên cảm thấy có một áp lực cực lớn, lập tức không dám thở mạnh, sau đó y dần dần buông lỏng cánh tay.
“Đúng vậy, ta hỏi con có muốn tu tiên hay không, lúc trước có lẽ đều là cha mẹ, trưởng bối trong nhà đã nói cho con biết cần chuẩn bị những gì, nhưng chính con thì sao?”
Kế Duyên lại khẽ cười, vẻ mặt này giúp cho Ngụy Nguyên Sinh thoải mái hẳn lên.
Mặc dù nó còn nhỏ nhưng đã cảm giác được chỉ cần mình nói “Không nghĩ tới, không muốn đi” thì tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất.
Mấy trưởng bối Ngụy gia ở đây đều đổ mồ hôi đầy trán, chỉ có ánh mắt của mẹ Ngụy Nguyên Sinh có một chút chờ mong.
Cậu bé nhìn mẹ mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn cha mình, cuối cùng mới nhìn Kế Duyên.
Tất nhiên Ngụy Nguyên Sinh biết vị Kế tiên sinh này là ai, lúc này nó mới do dự hỏi Kế Duyên một câu.
“Kế tiên sinh, tiên nhân có giống ngài không?”
Kế Duyên nghiêng đầu, suy nghĩ một chút.
“Chắc chắn cũng có điểm khác ta, nhưng mà rất ít.”
Trong lòng Kế Duyên không quan tâm một Tiên nhân chuẩn mực sẽ như thế nào. Dù sao trong mắt người phàm, một người tu tiên có pháp lực, khinh công cực tốt chính là Tiên nhân rồi.
“Vậy nếu muốn giống như ngài, cần bản lĩnh lớn như thế nào?”
Lúc đầu, Kế Duyên muốn nói không cần bản lĩnh gì cả, thế nhưng hắn bỗng suy nghĩ kỹ càng hơn một chút. Nếu nói đến những chuyện mình làm được thì mặc dù có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng quả thực không phải người tu tiên bình thường nào cũng có thể gánh vác nổi.
Hơn nữa, mặc dù đi dạo chốn hồng trần không cần pháp lực mạnh mẽ, đạo hạnh uyên thâm, nhưng thực ra rất dễ dàng mất phương hướng. Người tu tiên đủ can đảm tu tâm ở hồng trần thường đạo hạnh cũng không thấp.
“Cẩn thận mà nói thì cũng cần bản lĩnh rất lớn mới được.”
Hắn vừa trả lời, Ngụy Nguyên Sinh liền lấy hết dũng khí hỏi lại một câu.
“Ngài thật sự không muốn nhận con làm đồ đệ ạ? Tất cả mọi người đều nói con rất thông minh, không phải do con là thiếu gia nhà họ Ngụy nên mới khen như vậy đâu.”
Kế Duyên lắc đầu cười, chỉ nói.
“Không nhận.”
“Ài… Mặc dù con vẫn có chút sợ hãi tiên sơn, nhưng con vẫn muốn đi. Con biết rõ cả đời một phàm nhân gặp được cơ hội như vậy là cực kỳ hiếm có, nếu không nắm lấy thì nhất định sẽ phải hối hận.”
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé xoắn xuýt một hồi, bàn tay nhỏ siết chặt, nhanh chóng oán hận nói một câu.
“Hơn nữa, nếu con không đi thì một năm qua con đọc nhiều sách như vậy, đau khổ đến nỗi ăn không trôi, con không cam lòng!”
“Ha ha ha ha ha ha… Hay lắm, hay lắm. Vậy là con có thể nghĩ thông suốt, cái này không riêng gì vì Ngụy gia của con, mà còn vì chính bản thân con. Đừng suốt ngày bày vẻ mặt đau khổ đó, không phải rất rõ ràng sao, cơ hội ngàn năm có một đấy!”
Hắn cười to vài tiếng, sau đó vẫn không quên trêu chọc đứa nhỏ một câu.
Nụ cười này của hắn làm cho bầu không khí trong sảnh lập tức dễ thở hơn nhiều. Ngụy Nguyên Sinh cũng không còn e ngại giống như vừa rồi, miệng bô bô hỏi Kế Duyên về chuyện Tiên phủ.
"Kế tiên sinh, Ngọc Hoài Sơn có lớn không ạ?"
“Không rõ lắm, ta còn muốn nghe con kể cho ta biết đây!”
“Ngài chưa từng tới đó sao?”
“Chưa.”
“Nếu con bị giam lại, làm sao con nói cho ngài biết được!”
Kế Duyên ra vẻ uy hiếp.
"Bọn họ dám!"
“Thật sự cha con cũng có thể lên đó phải không?”
“Chắc là không có vấn đề gì.”
“Còn mẹ con, vú nuôi có thể đi cùng không ạ? Còn có Tiểu Thúy nữa!”
Kế Duyên gãi đầu.
“Chuyện này sợ là không được đâu…”
…
Tình cảnh này cũng khiến cho Ngụy Vô Úy và những người khác cảm thấy nhẹ lòng. Rất lâu, Ngụy Vô Úy chỉ xen vào những lúc cần thiết, cố gắng để cho Kế tiên sinh và con trai mình nói chuyện.
Kế Duyên vẫn tiếp chuyện đứa nhỏ có tư duy nhạy bén này mãi đến nửa đêm, giống như hóa giải triệt để cảm giác sợ hãi của Tiểu Nguyên Sinh với Tiên phủ. Đến khi Ngụy Nguyên Sinh mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi trong ngực cha mình mới yên tĩnh được.
Chờ Ngụy phu nhân ôm cậu bé đi ngủ, Kế Duyên mới lấy một đồ vật kỳ lạ từ trong tay áo ra. Ngụy Vô Úy nhìn thế nào cũng thấy giống một con chim giấy được gấp thẳng.
“Hử, Kế tiên sinh, cái này cho Nguyên Sinh sao?”
"Không phải, cho ngươi đấy."
Kế Duyên đặt con hạc giấy lên trên bàn, quay sang nói chuyện với Ngụy Vô Úy.
“Nhìn cho kỹ, lúc đến Ngọc Hoài Sơn, nếu ngươi thấy vị Cừu Phong tiên trưởng kia thì trực tiếp đưa cho y. Hơn nữa, ngươi phải chỉ cho y cách gấp cánh, sau đó kéo phần chính giữa ra.”
Hắn vừa nói vừa xếp, sau hai bước, rốt cuộc đã làm xong một con hạc giấy. Thế mà con hạc giấy còn có thể bay lên, vòng quanh Kế Duyên hai vòng, rồi xoay quanh Ngụy Vô Úy hai vòng, lúc này mới bay trở lại mặt bàn.
Nó giống như một con chim thật, lại còn có thể vặn vẹo cái đầu mổ xuống một cái, kéo hết phần mép giấy mà Kế Duyên chưa kéo ra.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều trợn mắt há mồm nhìn điều kỳ diệu này, dù có người đã từng thấy lão Quy điều khiển nước, nhưng lúc chứng kiến tiên pháp thần kỳ thì trong lòng cũng khó tránh khỏi rung động.
Kế Duyên mỉm cười, rất hài lòng với sự hoàn thiện của “phương pháp hạc giấy” mà mình nghiên cứu được. Hắn cầm con hạc giấy lên, gấp lại cho phẳng. Con chim giấy thần kỳ kia lập tức khôi phục lại thành một xấp giấy.
“Thấy rõ chưa? Đến lúc đó, nếu ngươi không thấy Cừu Phong tiên trưởng cũng có thể lén lút thả con hạc giấy này ra. Nó sẽ tự mình đi tìm vị Cừu tiên trưởng kia.”
"Nhớ kỹ nhớ kỹ!"
Kế Duyên gật đầu đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài. Ngụy Vô Úy cũng vội vàng đứng lên.
“Kế tiên sinh, ta dẫn ngài đến phòng khách nghỉ ngơi!”
Bước chân Kế Duyên dừng lại, quay đầu nói.
“Không cần đâu, giúp ta nói với Tiểu Nguyên Sinh một câu.”
"Xin ngài phân phó!"
Ngụy Vô Úy cung kính trả lời, y mơ hồ cảm thấy Kế tiên sinh lại muốn rời đi.
“Ừ, ta thấy dáng vẻ của nó lúc nãy thì có lẽ nó cũng hiểu cách làm người của ta một chút, có phải Ngụy gia chủ đã nói cho nó biết chuyện rồi không?”
"Đúng vậy! Tiên sinh sẽ không trách tội chứ ạ?"
“Không có trách tội hay không, như thế cũng tốt. Ngươi giúp ta chuyển lời cho Tiểu Nguyên Sinh, nó đã nói muốn trở thành Tiên nhân giống ta, Kế mỗ xem đây là lời thật lòng, xem như nó cùng ta đã lập một ước định không quên!”
“Nhất định, nhất định rồi. Ngụy mỗ chắc chắn sẽ chuyển lời cho Nguyên Sinh, cũng sẽ nhắc nhở nó!”
Kế Duyên gật đầu, sau đó chắp tay với mấy người Ngụy gia đang đứng trong phòng.
“Kế mỗ xin cáo từ, chư vị không cần đưa tiễn đâu.”
Nói xong, hắn mở cửa bước ra khỏi phòng. Đám người Ngụy Vô Úy vội vàng đuổi theo, nói không đưa tiễn nhưng sao có thể không đưa tiễn thật được.
Chỉ là lúc mọi người ra tới nơi thì không còn thấy bóng dáng Kế Duyên trong sân nữa, chỉ còn mấy tên người hầu, thị nữ đang rối rít hành lễ với bọn họ. Tất cả đồng thanh vấn an.
"Gia chủ!"
Ngụy Vô Úy nhìn sang hai bên.
“Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy đại tiên sinh rời đi như thế nào không? Có phải bay lên trời rồi không?”
Bốn người hầu bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người lớn tuổi nhất trong đó có chút do dự trả lời.
“Gia chủ, vừa rồi cánh cửa đột nhiên mở ra, nhưng một lát sau chỉ thấy mọi người chạy ra thôi ạ.”
Ngụy Vô Úy nghe vậy thì sửng sốt một chút. Đám người Tam thúc và lão quản gia cũng hai mặt nhìn nhau.
Vào lúc từng người ở Ngụy gia kích động khó mà ngủ được, Kế Duyên đã bay đến huyện Ninh An. Nhiều năm chưa về, hắn vẫn rất nhớ nhung tiểu viện yên tĩnh trước đây.
Hắn nghe nói Doãn phu tử đã đến Châu khác làm Tri phủ, người nhà Doãn gia chắc hẳn đã đi hết rồi, cũng không biết Cư An Tiểu Các bây giờ như thế nào, có phủ đầy ba tấc bụi không, cây táo có nở hoa nữa hay không?
…
Khoảng cách đến Đức Thắng phủ khoảng tám, chín trăm dặm, giữa đường có một ngọn Ngọc Thúy Sơn. Núi kia hiểm trở, có thể làm chậm hành trình hơn năm trăm dặm. Trong núi có một vùng sơn mạch mây mù bao phủ quanh năm, ngay cả những hành khách đi đường núi lão làng cũng thường xuyên bị lạc đường, phải quay về đường cũ. Vân Vụ Sơn Mạch này chính là Tiên phủ Ngọc Hoài Sơn nổi tiếng của nước Đại Trinh.
Nhưng lúc này, Thúy Vân Sơn Mạch cũng không yên tĩnh như ngày xưa nữa. Bây giờ đang có hai con tiên hạc tan tác bay trở về, lông chim rất xơ xác, lại còn vương vết máu.
Trên lưng một con tiên hạc có một người tu tiên, vẻ mặt rất ủ rũ.
“Khạc~~~ Khạc~~~!”
Hai con tiên hạc lần lượt bay vào trong sương mù. Nhiều tiếng động trong đó vang lên, mây mù nhanh chóng tự tách ra.
Sau khi bọn chúng bay qua từng đợt sương mù, ở trung tâm, sương trắng biến mất. Trong bóng đêm lộ ra chút ánh sáng. Có vài tòa nhà đơn độc đứng vững chãi trên vách núi hiểm trở, cũng có cây cầu nhỏ bên dòng nước, giấu mình dưới hang sâu yên ăng.
“Khạc~~~ Khạc~~~!”
Hai con tiên hạc bay nhanh hơn, hoặc giả không thể giảm tốc độ được. Lúc này, vận tốc cực lớn, đâm thẳng xuống đỉnh núi bằng phẳng của Vu Ải Sơn. Cánh chim vỗ trông thật bất ổn. Hai con tiên hạc ào ào ngã sấp mặt. Vị tu sĩ trên lưng cũng lăn xuống đất
“Híttttttt~!”~~~~
Tiên hạc trông coi trên núi là người đầu tiên sải cánh trong gió đi đến, đáp xuống bên cạnh một người hai hạc, hóa thành một nữ tử mặc lông vũ.
“Làm sao lại như vậy?”
Nàng kinh ngạc, vội vàng điều động linh khí hội tụ, có thể nhìn ra một người hai hạc này đã hao hết pháp lực.
Tiếng kêu to của tiên hạc cũng đã sớm kinh động đến Tiên nhân trên Ngọc Hoài Sơn. Sau khi bọn chúng ngã xuống đỉnh Vu Ải Sơn, đã có bốn người cưỡi gió bay đến, đồng thời đáp xuống trên đỉnh Bình Đính Sơn.
“Triệu sư đệ!”
“Hạc cô có biết chuyện gì xảy ra không?”
“Ta cũng mới đến thôi. Triệu tiên trưởng và hai vị Hạc đạo hữu vẫn đang hôn mê.”
"Pháp lực đã tiêu hao hết."
"Bùi sư thúc đâu rồi, không phải bọn họ cùng nhau đi tới Thiên Cơ Các sao?"
“Yên tâm đi, chớ vội. Đưa Triệu sư đệ và tiên hạc đến Thư Vân Lâu chữa trị đi.”
Mấy vị tu sĩ và tiên hạc cùng thi pháp, cưỡi mây bay tới một tòa nhà trên đỉnh núi cao. Bọn họ vung tay áo, lưu quang từ tòa nhà thoáng hiện lên rồi tách ra, sau đó cả đám mới bay vào bên trong.
"Tiểu Nguyên Sinh, con có muốn đi Ngọc Hoài Sơn không? Có muốn tu tiên không?"
“Con?”
Cậu bé sững sờ hỏi một tiếng, lại đột nhiên cảm giác được cánh tay của cha ôm mình chặt hơn trước nhiều.
“A ha ha, Kế tiên sinh… Nguyên Sinh mới bốn tuổi, làm gì có năng lực phán đoán, nào biết được cái gì tốt cái gì xấu cơ chứ…”
Kế Duyên nhìn thoáng qua Ngụy Vô Úy, làm cho y đột nhiên cảm thấy có một áp lực cực lớn, lập tức không dám thở mạnh, sau đó y dần dần buông lỏng cánh tay.
“Đúng vậy, ta hỏi con có muốn tu tiên hay không, lúc trước có lẽ đều là cha mẹ, trưởng bối trong nhà đã nói cho con biết cần chuẩn bị những gì, nhưng chính con thì sao?”
Kế Duyên lại khẽ cười, vẻ mặt này giúp cho Ngụy Nguyên Sinh thoải mái hẳn lên.
Mặc dù nó còn nhỏ nhưng đã cảm giác được chỉ cần mình nói “Không nghĩ tới, không muốn đi” thì tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất.
Mấy trưởng bối Ngụy gia ở đây đều đổ mồ hôi đầy trán, chỉ có ánh mắt của mẹ Ngụy Nguyên Sinh có một chút chờ mong.
Cậu bé nhìn mẹ mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn cha mình, cuối cùng mới nhìn Kế Duyên.
Tất nhiên Ngụy Nguyên Sinh biết vị Kế tiên sinh này là ai, lúc này nó mới do dự hỏi Kế Duyên một câu.
“Kế tiên sinh, tiên nhân có giống ngài không?”
Kế Duyên nghiêng đầu, suy nghĩ một chút.
“Chắc chắn cũng có điểm khác ta, nhưng mà rất ít.”
Trong lòng Kế Duyên không quan tâm một Tiên nhân chuẩn mực sẽ như thế nào. Dù sao trong mắt người phàm, một người tu tiên có pháp lực, khinh công cực tốt chính là Tiên nhân rồi.
“Vậy nếu muốn giống như ngài, cần bản lĩnh lớn như thế nào?”
Lúc đầu, Kế Duyên muốn nói không cần bản lĩnh gì cả, thế nhưng hắn bỗng suy nghĩ kỹ càng hơn một chút. Nếu nói đến những chuyện mình làm được thì mặc dù có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng quả thực không phải người tu tiên bình thường nào cũng có thể gánh vác nổi.
Hơn nữa, mặc dù đi dạo chốn hồng trần không cần pháp lực mạnh mẽ, đạo hạnh uyên thâm, nhưng thực ra rất dễ dàng mất phương hướng. Người tu tiên đủ can đảm tu tâm ở hồng trần thường đạo hạnh cũng không thấp.
“Cẩn thận mà nói thì cũng cần bản lĩnh rất lớn mới được.”
Hắn vừa trả lời, Ngụy Nguyên Sinh liền lấy hết dũng khí hỏi lại một câu.
“Ngài thật sự không muốn nhận con làm đồ đệ ạ? Tất cả mọi người đều nói con rất thông minh, không phải do con là thiếu gia nhà họ Ngụy nên mới khen như vậy đâu.”
Kế Duyên lắc đầu cười, chỉ nói.
“Không nhận.”
“Ài… Mặc dù con vẫn có chút sợ hãi tiên sơn, nhưng con vẫn muốn đi. Con biết rõ cả đời một phàm nhân gặp được cơ hội như vậy là cực kỳ hiếm có, nếu không nắm lấy thì nhất định sẽ phải hối hận.”
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé xoắn xuýt một hồi, bàn tay nhỏ siết chặt, nhanh chóng oán hận nói một câu.
“Hơn nữa, nếu con không đi thì một năm qua con đọc nhiều sách như vậy, đau khổ đến nỗi ăn không trôi, con không cam lòng!”
“Ha ha ha ha ha ha… Hay lắm, hay lắm. Vậy là con có thể nghĩ thông suốt, cái này không riêng gì vì Ngụy gia của con, mà còn vì chính bản thân con. Đừng suốt ngày bày vẻ mặt đau khổ đó, không phải rất rõ ràng sao, cơ hội ngàn năm có một đấy!”
Hắn cười to vài tiếng, sau đó vẫn không quên trêu chọc đứa nhỏ một câu.
Nụ cười này của hắn làm cho bầu không khí trong sảnh lập tức dễ thở hơn nhiều. Ngụy Nguyên Sinh cũng không còn e ngại giống như vừa rồi, miệng bô bô hỏi Kế Duyên về chuyện Tiên phủ.
"Kế tiên sinh, Ngọc Hoài Sơn có lớn không ạ?"
“Không rõ lắm, ta còn muốn nghe con kể cho ta biết đây!”
“Ngài chưa từng tới đó sao?”
“Chưa.”
“Nếu con bị giam lại, làm sao con nói cho ngài biết được!”
Kế Duyên ra vẻ uy hiếp.
"Bọn họ dám!"
“Thật sự cha con cũng có thể lên đó phải không?”
“Chắc là không có vấn đề gì.”
“Còn mẹ con, vú nuôi có thể đi cùng không ạ? Còn có Tiểu Thúy nữa!”
Kế Duyên gãi đầu.
“Chuyện này sợ là không được đâu…”
…
Tình cảnh này cũng khiến cho Ngụy Vô Úy và những người khác cảm thấy nhẹ lòng. Rất lâu, Ngụy Vô Úy chỉ xen vào những lúc cần thiết, cố gắng để cho Kế tiên sinh và con trai mình nói chuyện.
Kế Duyên vẫn tiếp chuyện đứa nhỏ có tư duy nhạy bén này mãi đến nửa đêm, giống như hóa giải triệt để cảm giác sợ hãi của Tiểu Nguyên Sinh với Tiên phủ. Đến khi Ngụy Nguyên Sinh mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi trong ngực cha mình mới yên tĩnh được.
Chờ Ngụy phu nhân ôm cậu bé đi ngủ, Kế Duyên mới lấy một đồ vật kỳ lạ từ trong tay áo ra. Ngụy Vô Úy nhìn thế nào cũng thấy giống một con chim giấy được gấp thẳng.
“Hử, Kế tiên sinh, cái này cho Nguyên Sinh sao?”
"Không phải, cho ngươi đấy."
Kế Duyên đặt con hạc giấy lên trên bàn, quay sang nói chuyện với Ngụy Vô Úy.
“Nhìn cho kỹ, lúc đến Ngọc Hoài Sơn, nếu ngươi thấy vị Cừu Phong tiên trưởng kia thì trực tiếp đưa cho y. Hơn nữa, ngươi phải chỉ cho y cách gấp cánh, sau đó kéo phần chính giữa ra.”
Hắn vừa nói vừa xếp, sau hai bước, rốt cuộc đã làm xong một con hạc giấy. Thế mà con hạc giấy còn có thể bay lên, vòng quanh Kế Duyên hai vòng, rồi xoay quanh Ngụy Vô Úy hai vòng, lúc này mới bay trở lại mặt bàn.
Nó giống như một con chim thật, lại còn có thể vặn vẹo cái đầu mổ xuống một cái, kéo hết phần mép giấy mà Kế Duyên chưa kéo ra.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều trợn mắt há mồm nhìn điều kỳ diệu này, dù có người đã từng thấy lão Quy điều khiển nước, nhưng lúc chứng kiến tiên pháp thần kỳ thì trong lòng cũng khó tránh khỏi rung động.
Kế Duyên mỉm cười, rất hài lòng với sự hoàn thiện của “phương pháp hạc giấy” mà mình nghiên cứu được. Hắn cầm con hạc giấy lên, gấp lại cho phẳng. Con chim giấy thần kỳ kia lập tức khôi phục lại thành một xấp giấy.
“Thấy rõ chưa? Đến lúc đó, nếu ngươi không thấy Cừu Phong tiên trưởng cũng có thể lén lút thả con hạc giấy này ra. Nó sẽ tự mình đi tìm vị Cừu tiên trưởng kia.”
"Nhớ kỹ nhớ kỹ!"
Kế Duyên gật đầu đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài. Ngụy Vô Úy cũng vội vàng đứng lên.
“Kế tiên sinh, ta dẫn ngài đến phòng khách nghỉ ngơi!”
Bước chân Kế Duyên dừng lại, quay đầu nói.
“Không cần đâu, giúp ta nói với Tiểu Nguyên Sinh một câu.”
"Xin ngài phân phó!"
Ngụy Vô Úy cung kính trả lời, y mơ hồ cảm thấy Kế tiên sinh lại muốn rời đi.
“Ừ, ta thấy dáng vẻ của nó lúc nãy thì có lẽ nó cũng hiểu cách làm người của ta một chút, có phải Ngụy gia chủ đã nói cho nó biết chuyện rồi không?”
"Đúng vậy! Tiên sinh sẽ không trách tội chứ ạ?"
“Không có trách tội hay không, như thế cũng tốt. Ngươi giúp ta chuyển lời cho Tiểu Nguyên Sinh, nó đã nói muốn trở thành Tiên nhân giống ta, Kế mỗ xem đây là lời thật lòng, xem như nó cùng ta đã lập một ước định không quên!”
“Nhất định, nhất định rồi. Ngụy mỗ chắc chắn sẽ chuyển lời cho Nguyên Sinh, cũng sẽ nhắc nhở nó!”
Kế Duyên gật đầu, sau đó chắp tay với mấy người Ngụy gia đang đứng trong phòng.
“Kế mỗ xin cáo từ, chư vị không cần đưa tiễn đâu.”
Nói xong, hắn mở cửa bước ra khỏi phòng. Đám người Ngụy Vô Úy vội vàng đuổi theo, nói không đưa tiễn nhưng sao có thể không đưa tiễn thật được.
Chỉ là lúc mọi người ra tới nơi thì không còn thấy bóng dáng Kế Duyên trong sân nữa, chỉ còn mấy tên người hầu, thị nữ đang rối rít hành lễ với bọn họ. Tất cả đồng thanh vấn an.
"Gia chủ!"
Ngụy Vô Úy nhìn sang hai bên.
“Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy đại tiên sinh rời đi như thế nào không? Có phải bay lên trời rồi không?”
Bốn người hầu bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người lớn tuổi nhất trong đó có chút do dự trả lời.
“Gia chủ, vừa rồi cánh cửa đột nhiên mở ra, nhưng một lát sau chỉ thấy mọi người chạy ra thôi ạ.”
Ngụy Vô Úy nghe vậy thì sửng sốt một chút. Đám người Tam thúc và lão quản gia cũng hai mặt nhìn nhau.
Vào lúc từng người ở Ngụy gia kích động khó mà ngủ được, Kế Duyên đã bay đến huyện Ninh An. Nhiều năm chưa về, hắn vẫn rất nhớ nhung tiểu viện yên tĩnh trước đây.
Hắn nghe nói Doãn phu tử đã đến Châu khác làm Tri phủ, người nhà Doãn gia chắc hẳn đã đi hết rồi, cũng không biết Cư An Tiểu Các bây giờ như thế nào, có phủ đầy ba tấc bụi không, cây táo có nở hoa nữa hay không?
…
Khoảng cách đến Đức Thắng phủ khoảng tám, chín trăm dặm, giữa đường có một ngọn Ngọc Thúy Sơn. Núi kia hiểm trở, có thể làm chậm hành trình hơn năm trăm dặm. Trong núi có một vùng sơn mạch mây mù bao phủ quanh năm, ngay cả những hành khách đi đường núi lão làng cũng thường xuyên bị lạc đường, phải quay về đường cũ. Vân Vụ Sơn Mạch này chính là Tiên phủ Ngọc Hoài Sơn nổi tiếng của nước Đại Trinh.
Nhưng lúc này, Thúy Vân Sơn Mạch cũng không yên tĩnh như ngày xưa nữa. Bây giờ đang có hai con tiên hạc tan tác bay trở về, lông chim rất xơ xác, lại còn vương vết máu.
Trên lưng một con tiên hạc có một người tu tiên, vẻ mặt rất ủ rũ.
“Khạc~~~ Khạc~~~!”
Hai con tiên hạc lần lượt bay vào trong sương mù. Nhiều tiếng động trong đó vang lên, mây mù nhanh chóng tự tách ra.
Sau khi bọn chúng bay qua từng đợt sương mù, ở trung tâm, sương trắng biến mất. Trong bóng đêm lộ ra chút ánh sáng. Có vài tòa nhà đơn độc đứng vững chãi trên vách núi hiểm trở, cũng có cây cầu nhỏ bên dòng nước, giấu mình dưới hang sâu yên ăng.
“Khạc~~~ Khạc~~~!”
Hai con tiên hạc bay nhanh hơn, hoặc giả không thể giảm tốc độ được. Lúc này, vận tốc cực lớn, đâm thẳng xuống đỉnh núi bằng phẳng của Vu Ải Sơn. Cánh chim vỗ trông thật bất ổn. Hai con tiên hạc ào ào ngã sấp mặt. Vị tu sĩ trên lưng cũng lăn xuống đất
“Híttttttt~!”~~~~
Tiên hạc trông coi trên núi là người đầu tiên sải cánh trong gió đi đến, đáp xuống bên cạnh một người hai hạc, hóa thành một nữ tử mặc lông vũ.
“Làm sao lại như vậy?”
Nàng kinh ngạc, vội vàng điều động linh khí hội tụ, có thể nhìn ra một người hai hạc này đã hao hết pháp lực.
Tiếng kêu to của tiên hạc cũng đã sớm kinh động đến Tiên nhân trên Ngọc Hoài Sơn. Sau khi bọn chúng ngã xuống đỉnh Vu Ải Sơn, đã có bốn người cưỡi gió bay đến, đồng thời đáp xuống trên đỉnh Bình Đính Sơn.
“Triệu sư đệ!”
“Hạc cô có biết chuyện gì xảy ra không?”
“Ta cũng mới đến thôi. Triệu tiên trưởng và hai vị Hạc đạo hữu vẫn đang hôn mê.”
"Pháp lực đã tiêu hao hết."
"Bùi sư thúc đâu rồi, không phải bọn họ cùng nhau đi tới Thiên Cơ Các sao?"
“Yên tâm đi, chớ vội. Đưa Triệu sư đệ và tiên hạc đến Thư Vân Lâu chữa trị đi.”
Mấy vị tu sĩ và tiên hạc cùng thi pháp, cưỡi mây bay tới một tòa nhà trên đỉnh núi cao. Bọn họ vung tay áo, lưu quang từ tòa nhà thoáng hiện lên rồi tách ra, sau đó cả đám mới bay vào bên trong.
/669
|