Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách Chấm Cơm
Kế Duyên cưỡi sương mù, không bay quá cao, cũng không đi quá xa. Chỉ là đến bên ngoài phủ thành Kinh Kỳ phủ hơn mười dặm, hắn chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Hắn bay cách mặt đất hơn mười trượng, sương mù như sợi khói thô phiêu đãng theo gió. Lúc hắn đáp xuống ngoài thành cũng tốn gần nửa canh giờ.
Đây cũng xem như lần đầu tiên Kế Duyên trải nghiệm cảm giác Phi Cử Thuật, vì vậy hắn khá cẩn thận. Ở độ cao chừng này, nếu hắn gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì vẫn có thể dùng khinh công để an ổn rơi xuống đất.
Chỉ là toàn bộ quá trình này nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng của Kế Duyên, có lẽ là do thuật pháp thần dị Đằng Vân Giá Vũ của Lão Long, cũng có lẽ do hắn có quân cờ trắng của lão Bạch Giao ở trong tay.
Cho dù hắn bay không cao nhưng cảm giác phi hành vẫn rất tuyệt. Sau khi đáp xuống đất, lòng tin của hắn càng tăng thêm.
‘Chẳng qua nếu theo đánh giá của Bồ Đề Tổ Sư trong Tây Du Ký, chắc ta còn chưa được xem là bò lên mây đâu nhỉ?’
Mang theo một chút ý nghĩ thú vị, Kế Duyên cũng nhanh chóng bay về phía Thông Thiên giang cách đó không xa.
Dù sao bây giờ là tháng ba, cũng đã đến mùa xuân, mặc dù trời vừa mới sáng nhưng bến tàu bên bờ Thông Thiên giang đi đến Kinh Kỳ phủ đã vô cùng nhộn nhịp, xe ngựa tới tui nối liền không dứt, không còn yên tĩnh như những ngày đông giá rét nữa.
Kế Duyên mang theo chiếc dù, dáng vẻ cô đơn đi qua đường. Thoạt nhìn hắn rất giống những thí sinh thi rớt trở về quê hương, không ai thèm liếc hắn một cái. Thỉnh thoảng trên đường đi hắn còn nghe có người nghị luận về Trạng nguyên lang năm nay đỗ Tam Nguyên.
Đến bờ sông, Kế Duyên không rẽ trái đi theo hướng ra bến tàu nữa, mà rẽ phải đi về bờ sông phía nam. Ở bên đó có một ông lão đang đợi hắn, đúng là người mà hắn đã đoán trước, lão Long.
Lão Long vuốt râu nhìn bằng hữu từ xa đi đến. Đợi hắn đến gần, hai người chắp tay chào nhau.
"Kế tiên sinh!" "Ứng lão tiên sinh!"
Hai người ân cần hỏi thăm lẫn nhau, sau đó cùng dạo bước bên bờ sông.
Lão Long nhìn thấy bao y phục và cây dù màu vàng mà Kế Duyên đang mang theo.
“Có đôi khi lão hủ rất hâm mộ Kế tiên sinh, kiên nhẫn và rảnh rỗi du hí phàm trần.”
Kế Duyên cũng nhìn lão Long, hình như mỗi lần gặp, lão đều có một bộ dáng giống nhau.
“Ứng lão tiên sinh cũng vậy. Với đạo hạnh của lão tiên sinh đi lại giữa phàm trần, nếu có Thần linh nhìn thấy thân rồng của ngài, mà có thực sự xem thấu được, cũng sẽ không nói cái gì sao?”
“Hắc hắc, ta không kiên nhẫn vậy đâu. Có một số việc rất thú vị nhưng còn không bằng thoải mái chợp mắt một lát.”
Lão Long nói nửa đùa nửa thật, chỉ là Kế Duyên nhìn ra được rốt cuộc lão Long cũng không hào hứng chuyện nhân gian cho lắm. Nếu nói về tính kiên nhẫn, Chân Long cũng không kém cạnh ai đâu.
Một người một rồng cứ chậm rãi đi dọc bờ sông như vậy chừng vài dặm.
Đến lúc thực sự phải chia tay, lão Long nhắc nhở Kế Duyên đến lúc đó nhớ báo cho lão nơi hắn thanh tu. Hai người hàn huyên đơn giản vài câu liền tạm biệt nhau.
Một rồng ẩn mình vào sông lớn, một người tức thì bước lên mây mà đi.
…
Ở Tịnh Châu ở phía đông nam của Đại Trinh, trong mười ba Châu của Đại Trinh thì nơi này có diện tích tương đối nhỏ. Cả Châu chỉ có năm phủ mà thôi.
Nhưng Tịnh Châu là nơi sản xuất lương thực chủ yếu của Đại Trinh, hoàn cảnh khí hậu thích hợp, ruộng đồng bình nguyên rộng lớn, nhờ vậy nơi đây chính là kho gạo của Đại Trinh. Trong lịch sử có không biết bao nhiêu lần Đại Trinh gặp hạn đều phải điều động lương thực từ Tịnh Châu.
Trường Xuyên phủ là thủ phủ của Tịnh Châu, ngoại trừ phủ thành, nơi đây còn có mười hai huyện lớn, trong đó có huyện Đông Nhạc.
Trên đường, Kế Duyên thành thục Đằng Vân Giá Vũ, vừa đi vừa hỏi đường, hữu kinh vô hiểm đến được huyện Đông Nhạc vào cuối tháng tư. Nơi này cũng chính là quê quán của Thanh Tùng Đạo Nhân.
Nói thật là lúc hắn biết được Thanh Tùng Đạo Nhân và đồ đệ Tề Văn sống ở Tịnh Châu, hắn cũng rất giật mình.
Khoảng cách giữa Tịnh Châu và Kê Châu không gần. Lúc ấy, hắn vốn tưởng hai đạo sĩ này là người Kê Châu, thậm chí ở trong Đức Thắng phủ, không nghĩ tới bọn họ lại đi dạo chơi xa như vậy.
Với chút sức lực của người thường, hơn nữa hai thầy trò thường xuyên xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch, thì rất có khả năng bọn họ không đủ tiền thuê xe ngựa. Hai người lại không có mục đích rõ ràng, dựa vào lời nói của tiểu đạo sĩ Tề Văn thì hai người đã đi du lịch hai năm rưỡi.
Ở Tịnh Châu có ít núi, huyện Đông Nhạc cũng vậy, cho nên rất dễ tìm ra núi Vân Sơn ở trong huyện. Kế Duyên tùy tiện hỏi thăm một chút đã tìm ra Vân Sơn Quan của Thanh Tùng Đạo Nhân.
Quy mô của Vân Sơn này khá giống Lão Hoa Sơn ở nơi giao nhau của Đức Thắng phủ và huyện Cửu Đạo Khẩu vùng Kê Châu. Trong Trường Xuyên phủ, Vân Sơn này cũng không nhỏ.
Lúc này, Kế Duyên đang đứng ở đỉnh núi Yên Hà, bên ngoài Vân Sơn Quan, đi lòng vòng bên ngoài Vân Sơn Quan một vòng.
Đạo quán này nhìn như không lớn nhưng cái gì cần có đều có. Ngoại trừ chủ điện cung phụng những vì sao, thì sảnh phụ, phòng ngủ, phòng bếp, sân sau đều đầy đủ.
Sân sau trồng một ít rau quả. Vì nó nằm bên sườn núi nên không có giếng nước, muốn tưới nước thì phải xuống núi đến khe núi Vân Sơn để xách lên.
Toàn bộ đạo quán chiếm diện tích ước chừng hơn một mẫu đất, mà chỉ có hai người là Thanh Tùng Đạo Nhân và đồ đệ Tề Văn ở lại.
Hắn nhìn khí tượng của đạo quán, có lẽ Thanh Tùng Đạo Nhân và Tề Văn đã trở về từ lâu.
Hiện tại, trong đạo quán không có ai, hiển nhiên là hai người đã đi ra ngoài. Có lẽ bọn họ nghĩ trên núi sẽ không có kẻ trộm nên từ trong ra ngoài đều không dùng khóa.
“Chậc chậc chậc… Gã Thanh Tùng Đạo Nhân này sẽ không ra ngoài làm thầy tướng số nữa đấy chứ?”
Kế Duyên đẩy cửa, đi vào trong sân. Hắn không đi xem phòng của hai người như thế nào, mà đi thẳng vào chủ điện.
Trong điện không phải cung phụng Tam Thanh (*) của Đạo gia, mà là thờ những vì sao Chu Thiên Tinh Đấu. Trong điện cũng không có tượng thần làm bằng đất sét mà là một Tinh Tú Đồ (**) bằng vải đen. Không biết có phải do những vì sao có điểm đặc thù hay không mà ánh mắt Kế Duyên vốn dĩ mơ hồ, lúc này lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tinh Tú Đồ: Bản đồ những vì sao
Bắt mắt nhất là chín ngôi sao, bảy hiện hai ẩn của chòm sao Bắc Đẩu và sáu ngôi sao của chòm sao Nam Đẩu. Ngoài ra còn có rất nhiều ngôi sao khác được thêu lên đó.
“Ừ, cung phụng ngôi sao, không phụng thần. Đạo gia ở nơi này có chút ý tứ.”
Trên thực tế, bất kể là Ngoại Đạo Truyện, Thông Minh Sách, hay là mấy thư tịch Kế Duyên lấy được từ chỗ lão Long, đều có nhắc tới Phật gia Minh Vương, còn chuyện về Đạo gia lại không nhiều.
Phần lớn “Pháp sư” mà dân chúng phàm trần thường mời đến là hòa thượng, hoặc những người giả dạng mặc “pháp bào”, nhưng rất ít khi mời đạo sĩ.
Kế Duyên nhìn Tinh Tú Đồ kia một lúc rồi đi ra ngoài.
Ngoài điện cũng có lư hương, nhưng hương khói cũng không nhiều. Chẳng qua nhìn hương khói đều tản đi, xem ra Tinh Tú Đồ kia không cần thiết, cũng không dùng được rồi.
“Cũng khó trách dân chúng không muốn tới đạo quán thắp hương, ngay cả một tượng thần cũng không có thì còn cầu cái gì nữa…”
Dưới Vân Sơn chừng hai, ba mươi dặm là huyện thành Đông Nhạc, Kế Duyên không định chờ mãi ở đạo quán, nên muốn đi xuống đó xem có Thanh Tùng Đạo Nhân hay không, thuận tiện mua chút đồ ăn.
Đám mây nhẹ nhàng bay đến bên ngoài huyện, đi thẳng đến phường Miếu Ti của huyện thành. Quả nhiên, bên ngoài miếu Thành Hoàng, dưới một cây đại thụ, hắn nhìn thấy một tấm ván và bàn nhỏ, Thanh Tùng Đạo Nhân vẻ mặt ủ rũ đang ngồi đằng kia, bên cạnh là Tề Văn đã lớn.
Tuy rằng Kế Duyên không thấy rõ tấm biển nhỏ kia, nhưng thỉnh thoảng Thanh Tùng Đạo Nhân sẽ nhiệt tình chào mời khách hành hương, từng chữ đều rơi vào tai Kế Duyên.
"A, vị công tử này đến cầu hôn phối sao?" "A, vị cô nương này đến cầu duyên sao?"
"Bần đạo xem thẻ cầu duyên, giải xăm, rẻ lắm đấy!”
…
Kế Duyên âm thầm gật đầu, xem ra lời mình nói vẫn lọt tai Tề Tuyên này.
Kết quả, trong lòng hắn còn chưa khen xong thì có một vị khách hành hương tuổi trung niên, trên đầu đội mũ vuông, vạt áo màu xám đã đến trước quầy hỏi một câu.
“Đạo trưởng có giải thẻ bình an, thẻ nhà cửa không?”
Tinh thần của Thanh Tùng Đạo Nhân nhất thời thay đổi. Tề Văn bên cạnh vừa nói một chữ “Không..” thì Tề Tuyên đã nói át đi giọng cậu.
“Giải! Sao lại không giải! Nếu ta xem thẻ tre mà không nói kỹ được, ta còn có thể xem thêm cho ngươi một quẻ, sẽ không thu thêm bạc!”
"A? Tốt lắm, tốt lắm, mời đạo trưởng đoán thẻ xăm cho ta."
“Ha ha ha, ngồi đi ngồi đi. Thực ra vừa rồi nhìn mặt ngươi, ta đã thấy rồi, chỉ là ngươi không đến nên ta nhịn không hỏi thôi.”
Thanh Tùng đạo trưởng vô cùng hiền lành, mời khách hành hương ngồi xuống.
Tề Văn ở bên cạnh và Kế Duyên đứng xa xa đồng thời thở dài.
(*) Tam Thanh Đạo Gia: là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (cũng chính là Thái Thượng Lão Quân)
Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách Chấm Cơm
Kế Duyên cưỡi sương mù, không bay quá cao, cũng không đi quá xa. Chỉ là đến bên ngoài phủ thành Kinh Kỳ phủ hơn mười dặm, hắn chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Hắn bay cách mặt đất hơn mười trượng, sương mù như sợi khói thô phiêu đãng theo gió. Lúc hắn đáp xuống ngoài thành cũng tốn gần nửa canh giờ.
Đây cũng xem như lần đầu tiên Kế Duyên trải nghiệm cảm giác Phi Cử Thuật, vì vậy hắn khá cẩn thận. Ở độ cao chừng này, nếu hắn gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì vẫn có thể dùng khinh công để an ổn rơi xuống đất.
Chỉ là toàn bộ quá trình này nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng của Kế Duyên, có lẽ là do thuật pháp thần dị Đằng Vân Giá Vũ của Lão Long, cũng có lẽ do hắn có quân cờ trắng của lão Bạch Giao ở trong tay.
Cho dù hắn bay không cao nhưng cảm giác phi hành vẫn rất tuyệt. Sau khi đáp xuống đất, lòng tin của hắn càng tăng thêm.
‘Chẳng qua nếu theo đánh giá của Bồ Đề Tổ Sư trong Tây Du Ký, chắc ta còn chưa được xem là bò lên mây đâu nhỉ?’
Mang theo một chút ý nghĩ thú vị, Kế Duyên cũng nhanh chóng bay về phía Thông Thiên giang cách đó không xa.
Dù sao bây giờ là tháng ba, cũng đã đến mùa xuân, mặc dù trời vừa mới sáng nhưng bến tàu bên bờ Thông Thiên giang đi đến Kinh Kỳ phủ đã vô cùng nhộn nhịp, xe ngựa tới tui nối liền không dứt, không còn yên tĩnh như những ngày đông giá rét nữa.
Kế Duyên mang theo chiếc dù, dáng vẻ cô đơn đi qua đường. Thoạt nhìn hắn rất giống những thí sinh thi rớt trở về quê hương, không ai thèm liếc hắn một cái. Thỉnh thoảng trên đường đi hắn còn nghe có người nghị luận về Trạng nguyên lang năm nay đỗ Tam Nguyên.
Đến bờ sông, Kế Duyên không rẽ trái đi theo hướng ra bến tàu nữa, mà rẽ phải đi về bờ sông phía nam. Ở bên đó có một ông lão đang đợi hắn, đúng là người mà hắn đã đoán trước, lão Long.
Lão Long vuốt râu nhìn bằng hữu từ xa đi đến. Đợi hắn đến gần, hai người chắp tay chào nhau.
"Kế tiên sinh!" "Ứng lão tiên sinh!"
Hai người ân cần hỏi thăm lẫn nhau, sau đó cùng dạo bước bên bờ sông.
Lão Long nhìn thấy bao y phục và cây dù màu vàng mà Kế Duyên đang mang theo.
“Có đôi khi lão hủ rất hâm mộ Kế tiên sinh, kiên nhẫn và rảnh rỗi du hí phàm trần.”
Kế Duyên cũng nhìn lão Long, hình như mỗi lần gặp, lão đều có một bộ dáng giống nhau.
“Ứng lão tiên sinh cũng vậy. Với đạo hạnh của lão tiên sinh đi lại giữa phàm trần, nếu có Thần linh nhìn thấy thân rồng của ngài, mà có thực sự xem thấu được, cũng sẽ không nói cái gì sao?”
“Hắc hắc, ta không kiên nhẫn vậy đâu. Có một số việc rất thú vị nhưng còn không bằng thoải mái chợp mắt một lát.”
Lão Long nói nửa đùa nửa thật, chỉ là Kế Duyên nhìn ra được rốt cuộc lão Long cũng không hào hứng chuyện nhân gian cho lắm. Nếu nói về tính kiên nhẫn, Chân Long cũng không kém cạnh ai đâu.
Một người một rồng cứ chậm rãi đi dọc bờ sông như vậy chừng vài dặm.
Đến lúc thực sự phải chia tay, lão Long nhắc nhở Kế Duyên đến lúc đó nhớ báo cho lão nơi hắn thanh tu. Hai người hàn huyên đơn giản vài câu liền tạm biệt nhau.
Một rồng ẩn mình vào sông lớn, một người tức thì bước lên mây mà đi.
…
Ở Tịnh Châu ở phía đông nam của Đại Trinh, trong mười ba Châu của Đại Trinh thì nơi này có diện tích tương đối nhỏ. Cả Châu chỉ có năm phủ mà thôi.
Nhưng Tịnh Châu là nơi sản xuất lương thực chủ yếu của Đại Trinh, hoàn cảnh khí hậu thích hợp, ruộng đồng bình nguyên rộng lớn, nhờ vậy nơi đây chính là kho gạo của Đại Trinh. Trong lịch sử có không biết bao nhiêu lần Đại Trinh gặp hạn đều phải điều động lương thực từ Tịnh Châu.
Trường Xuyên phủ là thủ phủ của Tịnh Châu, ngoại trừ phủ thành, nơi đây còn có mười hai huyện lớn, trong đó có huyện Đông Nhạc.
Trên đường, Kế Duyên thành thục Đằng Vân Giá Vũ, vừa đi vừa hỏi đường, hữu kinh vô hiểm đến được huyện Đông Nhạc vào cuối tháng tư. Nơi này cũng chính là quê quán của Thanh Tùng Đạo Nhân.
Nói thật là lúc hắn biết được Thanh Tùng Đạo Nhân và đồ đệ Tề Văn sống ở Tịnh Châu, hắn cũng rất giật mình.
Khoảng cách giữa Tịnh Châu và Kê Châu không gần. Lúc ấy, hắn vốn tưởng hai đạo sĩ này là người Kê Châu, thậm chí ở trong Đức Thắng phủ, không nghĩ tới bọn họ lại đi dạo chơi xa như vậy.
Với chút sức lực của người thường, hơn nữa hai thầy trò thường xuyên xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch, thì rất có khả năng bọn họ không đủ tiền thuê xe ngựa. Hai người lại không có mục đích rõ ràng, dựa vào lời nói của tiểu đạo sĩ Tề Văn thì hai người đã đi du lịch hai năm rưỡi.
Ở Tịnh Châu có ít núi, huyện Đông Nhạc cũng vậy, cho nên rất dễ tìm ra núi Vân Sơn ở trong huyện. Kế Duyên tùy tiện hỏi thăm một chút đã tìm ra Vân Sơn Quan của Thanh Tùng Đạo Nhân.
Quy mô của Vân Sơn này khá giống Lão Hoa Sơn ở nơi giao nhau của Đức Thắng phủ và huyện Cửu Đạo Khẩu vùng Kê Châu. Trong Trường Xuyên phủ, Vân Sơn này cũng không nhỏ.
Lúc này, Kế Duyên đang đứng ở đỉnh núi Yên Hà, bên ngoài Vân Sơn Quan, đi lòng vòng bên ngoài Vân Sơn Quan một vòng.
Đạo quán này nhìn như không lớn nhưng cái gì cần có đều có. Ngoại trừ chủ điện cung phụng những vì sao, thì sảnh phụ, phòng ngủ, phòng bếp, sân sau đều đầy đủ.
Sân sau trồng một ít rau quả. Vì nó nằm bên sườn núi nên không có giếng nước, muốn tưới nước thì phải xuống núi đến khe núi Vân Sơn để xách lên.
Toàn bộ đạo quán chiếm diện tích ước chừng hơn một mẫu đất, mà chỉ có hai người là Thanh Tùng Đạo Nhân và đồ đệ Tề Văn ở lại.
Hắn nhìn khí tượng của đạo quán, có lẽ Thanh Tùng Đạo Nhân và Tề Văn đã trở về từ lâu.
Hiện tại, trong đạo quán không có ai, hiển nhiên là hai người đã đi ra ngoài. Có lẽ bọn họ nghĩ trên núi sẽ không có kẻ trộm nên từ trong ra ngoài đều không dùng khóa.
“Chậc chậc chậc… Gã Thanh Tùng Đạo Nhân này sẽ không ra ngoài làm thầy tướng số nữa đấy chứ?”
Kế Duyên đẩy cửa, đi vào trong sân. Hắn không đi xem phòng của hai người như thế nào, mà đi thẳng vào chủ điện.
Trong điện không phải cung phụng Tam Thanh (*) của Đạo gia, mà là thờ những vì sao Chu Thiên Tinh Đấu. Trong điện cũng không có tượng thần làm bằng đất sét mà là một Tinh Tú Đồ (**) bằng vải đen. Không biết có phải do những vì sao có điểm đặc thù hay không mà ánh mắt Kế Duyên vốn dĩ mơ hồ, lúc này lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tinh Tú Đồ: Bản đồ những vì sao
Bắt mắt nhất là chín ngôi sao, bảy hiện hai ẩn của chòm sao Bắc Đẩu và sáu ngôi sao của chòm sao Nam Đẩu. Ngoài ra còn có rất nhiều ngôi sao khác được thêu lên đó.
“Ừ, cung phụng ngôi sao, không phụng thần. Đạo gia ở nơi này có chút ý tứ.”
Trên thực tế, bất kể là Ngoại Đạo Truyện, Thông Minh Sách, hay là mấy thư tịch Kế Duyên lấy được từ chỗ lão Long, đều có nhắc tới Phật gia Minh Vương, còn chuyện về Đạo gia lại không nhiều.
Phần lớn “Pháp sư” mà dân chúng phàm trần thường mời đến là hòa thượng, hoặc những người giả dạng mặc “pháp bào”, nhưng rất ít khi mời đạo sĩ.
Kế Duyên nhìn Tinh Tú Đồ kia một lúc rồi đi ra ngoài.
Ngoài điện cũng có lư hương, nhưng hương khói cũng không nhiều. Chẳng qua nhìn hương khói đều tản đi, xem ra Tinh Tú Đồ kia không cần thiết, cũng không dùng được rồi.
“Cũng khó trách dân chúng không muốn tới đạo quán thắp hương, ngay cả một tượng thần cũng không có thì còn cầu cái gì nữa…”
Dưới Vân Sơn chừng hai, ba mươi dặm là huyện thành Đông Nhạc, Kế Duyên không định chờ mãi ở đạo quán, nên muốn đi xuống đó xem có Thanh Tùng Đạo Nhân hay không, thuận tiện mua chút đồ ăn.
Đám mây nhẹ nhàng bay đến bên ngoài huyện, đi thẳng đến phường Miếu Ti của huyện thành. Quả nhiên, bên ngoài miếu Thành Hoàng, dưới một cây đại thụ, hắn nhìn thấy một tấm ván và bàn nhỏ, Thanh Tùng Đạo Nhân vẻ mặt ủ rũ đang ngồi đằng kia, bên cạnh là Tề Văn đã lớn.
Tuy rằng Kế Duyên không thấy rõ tấm biển nhỏ kia, nhưng thỉnh thoảng Thanh Tùng Đạo Nhân sẽ nhiệt tình chào mời khách hành hương, từng chữ đều rơi vào tai Kế Duyên.
"A, vị công tử này đến cầu hôn phối sao?" "A, vị cô nương này đến cầu duyên sao?"
"Bần đạo xem thẻ cầu duyên, giải xăm, rẻ lắm đấy!”
…
Kế Duyên âm thầm gật đầu, xem ra lời mình nói vẫn lọt tai Tề Tuyên này.
Kết quả, trong lòng hắn còn chưa khen xong thì có một vị khách hành hương tuổi trung niên, trên đầu đội mũ vuông, vạt áo màu xám đã đến trước quầy hỏi một câu.
“Đạo trưởng có giải thẻ bình an, thẻ nhà cửa không?”
Tinh thần của Thanh Tùng Đạo Nhân nhất thời thay đổi. Tề Văn bên cạnh vừa nói một chữ “Không..” thì Tề Tuyên đã nói át đi giọng cậu.
“Giải! Sao lại không giải! Nếu ta xem thẻ tre mà không nói kỹ được, ta còn có thể xem thêm cho ngươi một quẻ, sẽ không thu thêm bạc!”
"A? Tốt lắm, tốt lắm, mời đạo trưởng đoán thẻ xăm cho ta."
“Ha ha ha, ngồi đi ngồi đi. Thực ra vừa rồi nhìn mặt ngươi, ta đã thấy rồi, chỉ là ngươi không đến nên ta nhịn không hỏi thôi.”
Thanh Tùng đạo trưởng vô cùng hiền lành, mời khách hành hương ngồi xuống.
Tề Văn ở bên cạnh và Kế Duyên đứng xa xa đồng thời thở dài.
(*) Tam Thanh Đạo Gia: là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (cũng chính là Thái Thượng Lão Quân)
/669
|