Ra khỏi rạp Nam Đài, nước mắt vẫn lăn dài trên mặt cô ấy.
“Mình đi đâu đó nhé!”
Sáu giờ trời mới bắt đầu tối. Đường Trung Chính nhấp nháy ánh đèn nê ông biết đâu có thể giúp cô ấy quên đi con tàu chìm”
“Vâng.”
Cô gật đầu, làm rơi hai giọt nước mắt.
“Đầu gấu à, anh kí tên vào đây nhé!”
Cô ấy đưa tấm vé cho tôi.
“Cái gì? Phải kí vào “nguyện suốt đời trung thành với tiểu thư Khinh vũ phi dương” hả”?
“Ghét thế, anh kí là Đầu gấu cũng được vậy. Dù sao thì em cũng còn chưa biết tên anh đây này!”
“Ai bảo em không hỏi tôi!”
“Anh cũng có hỏi em đâu. Cái này gọi là “Không ăn thì đừng gắp cho người”!”
Cô ấy lại vận dụng thành ngữ lung tung rồi. Tôi nhanh chóng kí vào đằng sau tấm vé ba chữ “Thái Đầu gấu”.
Cô ấy nhìn tôi kí, nét mặt thoáng nhanh một chút thất vọng rồi thở dài”
“Cảm ơn anh!”
Nói cảm ơn, sao lại thở dài? Chữ tôi xấu lắm sao! Mà chắc là không.
Chúng tôi đi tiếp trong im lặng. Đột ngột, cô ấy dừng lại trước quầy chuyên bán hàng Christian Dior.
“Đầu gấu à, anh đã xem truyện ngắn “Nước hoa” của Lemonade ở trên mạng chưa?”
“Ừ, trước đây có xem qua, viết khá cảm động. Sao em hỏi vậy?”
“Bình Dolce Vita này của Christian Dior là quà tặng của nhân vật nam cho nhân vật nữ trước ngày cô ấy đính hôn. Anh ta còn nói rằng. Dolce Vita là tiếng Italia, có nghĩa là “những ngày hạnh phúc”.”
“Thế à, tôi xem không kĩ lắm.”
“Thế hôm nay có được coi là ngày hạnh phúc không anh?”
“Vốn là một ngày hạnh phúc, nhưng em khóc nên phải chiết khấu phần trăm.”
“Như thế này gọi là một ngày hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng không quá ngọt ngào. Vậy thì mua một bình nhỏ là được.”
May mà Lemonade chỉ viết có “Nước hoa”. Ngộ nhỡ cô ta viết “vàng ròng” hay “kim cương” chắc tôi phải nợ nần chồng chất.
“Hơn 7 giờ rồi. Em đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Em ăn không được. Anh thế nào?”
“You eat, I eat”
Bất chợt cô ấy lại bần thần rơi nước mắt.
Tôi thật là một thằng ngốc. Khó khăn lắm mới ra khỏi tàu Titanic, tự dưng tôi lại đi vớt cái xác tầu lên làm gì?
“Mình đến quán Mc Donald ở phố Đại Học nhé?”
Cô ấy lau nước mắt, miễn cưỡng cười với tôi và đề nghị. Tôi gật đầu, cưỡi lên con sói già. Cô ấy ngồi lặng lẽ sau lưng tôi. Tối nay gió bắt đầu lạnh nhiều.
Đến quán Mc Donald, vừa vặn thời gian của lần gặp gỡ đầu tiên vào tối hôm qua, cũng là 7 giờ 30 phút. Ăn thực đơn số 1? – cô ấy lắc đầu một cái, thực đơn số 2? – lắc đầu hai cái, thực đơn số 3? – lắc đầu 3 cái… cứ như vậy cho đến thực đơn cuối cùng. Tôi đành gọi 2 cốc cô ca lớn và hai gói khoai tây rán. Chúng tôi ngồi đúng vào vị trí của ngày hôm qua.
“Đầu gấu, anh mà không ăn sẽ bị đói đấy!”
“Em không ăn được, dĩ nhiên tôi cũng không ăn được”
Ấy là nói lên gân như vậy. Bởi vì đến tận lúc này, tôi chưa có gì vào bụng đã suốt một ngày. Tôi nhai một mồm khoai tây rán. Lạ thật, khoai tây của Mc Donald hôm nay không hề thơm dòn mà ỉu và đắng.
“Đầu gấu à, sao anh lại gọi là JHT ?”
“J là Jack, H là hate, T là Titanic. JHT nghĩa là Jack hate Titanic viết rút gọn”
“Đừng đùa mà, thật không?”
“Thực ra JHT là viết tắt của tên tôi. Nhưng nể mặt phim Titanic làm em khóc như vậy, Jack tôi không thể không hate nó!”
“Đầu gấu à, anh đừng hate Titanic. Anh phải help Titanic, hoặc hold Titanic…”
Hate?.. help?.. hold?... Từ khi xem xong Titanic, cô ấy hay nói những câu tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào cả. Chẳng lẽ Khoa ngoại ngữ có học Triết học ?
Sau lúc ấy, cô dường như chẳng nói gì thêm. Thỉnh thoảng lại cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi lại bần thần nhìn tôi. Tại sao tôi lại dùng chữ bần thần? Bởi cô ấy có vẻ muốn nhìn tôi thật kĩ lưỡng, nhưng rồi lại sợ nhìn kĩ quá. Nếu không phải là bần thần thì là gì? Si? Ngốc?
Bên ngoài phố Đại học bắt đầu náo nhiệt tiếng người.
“Đầu gấu à, sao phố Đại học lại tự dưng ồn ào vậy?”
“Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 1997. Phố Đại học có dạ hội. Chốc nữa mình đi xem nhé?”
“Vâng! Nhưng mà em muốn đi ngay bây giờ!”
Tôi nhấc luôn khay đứng dậy, ra hiệu chỉ vào ba lô của cô ấy.
Thị trưởng họ Trương đã cho chặn hai đầu phố Đại học để tổ chức mừng năm mới cùng nhân dân. Ông ta may mắn hơn lão Biển, bởi vì còn có thể khiêu vũ cùng phu nhân cho mọi người xem. Nhưng tôi càng may mắn hơn ông ta, vì Khinh vũ phi dương đẹp hơn vợ ông ta nhiều…. Đang lúc nghĩ ngợi vu vơ, trời chợt chuyển mưa. Tôi không chần chừ gì, tóm luôn tay của cô ấy kéo chạy về phía mái hiên của phòng thường trực khu trường Thành Công. Bởi vì lo lắng nàng bị ướt thêm vài hạt mưa mà đành “tiền trảm hậu tấu” như vậy. Khổng tử rằng: không dạy mà giết ấy gọi là ác. Xét trên quan điểm này, tôi thực là tàn nhẫn. May thay tôi gọi là Đầu gấu nên cũng còn đỡ phần nào sự hành hạ của lương tâm về hành vi thiếu quân tử đó.
Đây là lần thứ hai tôi tiếp xúc với ngón tay cô ấy. Cảm giác hòan toàn giống với lần đầu tiên chạm vào. Ngón tay của cô ấy lạnh một cách khác lạ. Lần trước vì cốc cô ca, còn lần này? Có lẽ tại nước mưa chăng, hoặc tại đêm nay gió chuyển lạnh?!
“Mình đi đâu đó nhé!”
Sáu giờ trời mới bắt đầu tối. Đường Trung Chính nhấp nháy ánh đèn nê ông biết đâu có thể giúp cô ấy quên đi con tàu chìm”
“Vâng.”
Cô gật đầu, làm rơi hai giọt nước mắt.
“Đầu gấu à, anh kí tên vào đây nhé!”
Cô ấy đưa tấm vé cho tôi.
“Cái gì? Phải kí vào “nguyện suốt đời trung thành với tiểu thư Khinh vũ phi dương” hả”?
“Ghét thế, anh kí là Đầu gấu cũng được vậy. Dù sao thì em cũng còn chưa biết tên anh đây này!”
“Ai bảo em không hỏi tôi!”
“Anh cũng có hỏi em đâu. Cái này gọi là “Không ăn thì đừng gắp cho người”!”
Cô ấy lại vận dụng thành ngữ lung tung rồi. Tôi nhanh chóng kí vào đằng sau tấm vé ba chữ “Thái Đầu gấu”.
Cô ấy nhìn tôi kí, nét mặt thoáng nhanh một chút thất vọng rồi thở dài”
“Cảm ơn anh!”
Nói cảm ơn, sao lại thở dài? Chữ tôi xấu lắm sao! Mà chắc là không.
Chúng tôi đi tiếp trong im lặng. Đột ngột, cô ấy dừng lại trước quầy chuyên bán hàng Christian Dior.
“Đầu gấu à, anh đã xem truyện ngắn “Nước hoa” của Lemonade ở trên mạng chưa?”
“Ừ, trước đây có xem qua, viết khá cảm động. Sao em hỏi vậy?”
“Bình Dolce Vita này của Christian Dior là quà tặng của nhân vật nam cho nhân vật nữ trước ngày cô ấy đính hôn. Anh ta còn nói rằng. Dolce Vita là tiếng Italia, có nghĩa là “những ngày hạnh phúc”.”
“Thế à, tôi xem không kĩ lắm.”
“Thế hôm nay có được coi là ngày hạnh phúc không anh?”
“Vốn là một ngày hạnh phúc, nhưng em khóc nên phải chiết khấu phần trăm.”
“Như thế này gọi là một ngày hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng không quá ngọt ngào. Vậy thì mua một bình nhỏ là được.”
May mà Lemonade chỉ viết có “Nước hoa”. Ngộ nhỡ cô ta viết “vàng ròng” hay “kim cương” chắc tôi phải nợ nần chồng chất.
“Hơn 7 giờ rồi. Em đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Em ăn không được. Anh thế nào?”
“You eat, I eat”
Bất chợt cô ấy lại bần thần rơi nước mắt.
Tôi thật là một thằng ngốc. Khó khăn lắm mới ra khỏi tàu Titanic, tự dưng tôi lại đi vớt cái xác tầu lên làm gì?
“Mình đến quán Mc Donald ở phố Đại Học nhé?”
Cô ấy lau nước mắt, miễn cưỡng cười với tôi và đề nghị. Tôi gật đầu, cưỡi lên con sói già. Cô ấy ngồi lặng lẽ sau lưng tôi. Tối nay gió bắt đầu lạnh nhiều.
Đến quán Mc Donald, vừa vặn thời gian của lần gặp gỡ đầu tiên vào tối hôm qua, cũng là 7 giờ 30 phút. Ăn thực đơn số 1? – cô ấy lắc đầu một cái, thực đơn số 2? – lắc đầu hai cái, thực đơn số 3? – lắc đầu 3 cái… cứ như vậy cho đến thực đơn cuối cùng. Tôi đành gọi 2 cốc cô ca lớn và hai gói khoai tây rán. Chúng tôi ngồi đúng vào vị trí của ngày hôm qua.
“Đầu gấu, anh mà không ăn sẽ bị đói đấy!”
“Em không ăn được, dĩ nhiên tôi cũng không ăn được”
Ấy là nói lên gân như vậy. Bởi vì đến tận lúc này, tôi chưa có gì vào bụng đã suốt một ngày. Tôi nhai một mồm khoai tây rán. Lạ thật, khoai tây của Mc Donald hôm nay không hề thơm dòn mà ỉu và đắng.
“Đầu gấu à, sao anh lại gọi là JHT ?”
“J là Jack, H là hate, T là Titanic. JHT nghĩa là Jack hate Titanic viết rút gọn”
“Đừng đùa mà, thật không?”
“Thực ra JHT là viết tắt của tên tôi. Nhưng nể mặt phim Titanic làm em khóc như vậy, Jack tôi không thể không hate nó!”
“Đầu gấu à, anh đừng hate Titanic. Anh phải help Titanic, hoặc hold Titanic…”
Hate?.. help?.. hold?... Từ khi xem xong Titanic, cô ấy hay nói những câu tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào cả. Chẳng lẽ Khoa ngoại ngữ có học Triết học ?
Sau lúc ấy, cô dường như chẳng nói gì thêm. Thỉnh thoảng lại cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi lại bần thần nhìn tôi. Tại sao tôi lại dùng chữ bần thần? Bởi cô ấy có vẻ muốn nhìn tôi thật kĩ lưỡng, nhưng rồi lại sợ nhìn kĩ quá. Nếu không phải là bần thần thì là gì? Si? Ngốc?
Bên ngoài phố Đại học bắt đầu náo nhiệt tiếng người.
“Đầu gấu à, sao phố Đại học lại tự dưng ồn ào vậy?”
“Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 1997. Phố Đại học có dạ hội. Chốc nữa mình đi xem nhé?”
“Vâng! Nhưng mà em muốn đi ngay bây giờ!”
Tôi nhấc luôn khay đứng dậy, ra hiệu chỉ vào ba lô của cô ấy.
Thị trưởng họ Trương đã cho chặn hai đầu phố Đại học để tổ chức mừng năm mới cùng nhân dân. Ông ta may mắn hơn lão Biển, bởi vì còn có thể khiêu vũ cùng phu nhân cho mọi người xem. Nhưng tôi càng may mắn hơn ông ta, vì Khinh vũ phi dương đẹp hơn vợ ông ta nhiều…. Đang lúc nghĩ ngợi vu vơ, trời chợt chuyển mưa. Tôi không chần chừ gì, tóm luôn tay của cô ấy kéo chạy về phía mái hiên của phòng thường trực khu trường Thành Công. Bởi vì lo lắng nàng bị ướt thêm vài hạt mưa mà đành “tiền trảm hậu tấu” như vậy. Khổng tử rằng: không dạy mà giết ấy gọi là ác. Xét trên quan điểm này, tôi thực là tàn nhẫn. May thay tôi gọi là Đầu gấu nên cũng còn đỡ phần nào sự hành hạ của lương tâm về hành vi thiếu quân tử đó.
Đây là lần thứ hai tôi tiếp xúc với ngón tay cô ấy. Cảm giác hòan toàn giống với lần đầu tiên chạm vào. Ngón tay của cô ấy lạnh một cách khác lạ. Lần trước vì cốc cô ca, còn lần này? Có lẽ tại nước mưa chăng, hoặc tại đêm nay gió chuyển lạnh?!
/19
|