Lúc Trì Ý rời đi một đoạn thật xa mới nghe được tiếng đóng cửa “bang" một cái, vang lên bất ngờ, có chút đinh tai nhức óc, cảm giác như người nọ đang trút giận lên cánh cửa.
Trì Ý không xoay người, bước đi nhẹ nhàng xuống lầu, trở về ký túc xá nữ rồi, cô liền cởi chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt ra, sau đó trực tiếp ném vào thùng rác.
Nghĩ đến sắc mặt xanh mét nhưng cố gắng không nổi giận của người nọ, Trì Ý cảm thấy thật sảng khoái. Cô chính là cố ý, cố ý đi tìm anh, cố ý dụ dỗ anh, cũng cố ý nói câu kia.
Ướt? Cô không phải là búp bê bơm hơi, bị hắn đâm chọc như vậy sao có thể không có phản ứng. Muốn làm? Cô còn chưa cho Tưởng Nhất Minh đâu, dựa vào đâu mà cho Tần Tranh chứ?
Chỉ là...vì điều gì mà lại tới tìm hắn?
Lý do thì rất nhiều, Tưởng Nhất Minh đối địch với người này là một lý do, còn có, Trì Ý cũng ghét Tần Tranh.
Bắt đầu từ lần hắn “ăn vạ" cô một điếu thuốc ở toilet, lại đến chuyện hắn tɦủ ɖâʍ trước mặt cô, chỉ cần là chuyện liên quan đến người này, đều làm Trì Ý chán ghét. Tuy rằng lúc ở ký túc xá, cô cũng có cảm giác, nhưng đơn giản là phản ứng sinh lý bình thường thôi, không có gì khác.
Huống chi, Tưởng Nhất Minh cũng đã nói, người này mắt cao hơn đỉnh đầu, là hoa hoa công tử đùa giỡn tình cảm của người khác.
Buổi tối thứ hai Tưởng Nhất Minh quay lại trường học, Lương Tịnh vẫn luôn ở cùng hắn, lúc tách ra, ả còn sấn lại hôn Tưởng Nhất Minh một cái, cuối cùng còn không quên dặn: “Nhớ giữ liên lạc nhé.”
Tưởng Nhất Minh từ đầu đến cuối không nói lời nào, mấy ngày nay ở cùng Lương Tịnh… Nói thật, rất sướng, sướng đến mức hắn quên hết tất cả.
Hắn quen Trì Ý nhiều năm như vậy, nhưng thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi mà thôi. Tuy hắn thường xuyên cùng bạn cùng phòng nói những lời xấu xa về Trì Ý, nhưng sự thật thế nào Tưởng Nhất Minh rất rõ ràng… hắn căn bản chưa từng chạm được vào Trì Ý .
Cho nên mấy ngày nay hắn như phát điên mà muốn Lương Tịnh, Lương Tịnh cũng rất phối hợp, cơ bản hắn muốn tư thế nào, cô ta đều phối hợp, thậm chí còn chủ động giúp hắn khẩu giao…
Chỉ là sướng rồi thì sao?
Có thể lúc ấy hắn không quan tâm, nhưng bây giờ lúc trở về trường học, phải đối mặt với Trì Ý, Tưởng Nhất Minh lại đột nhiên hối hận, mặc dù hắn giác ngộ quá chậm, nhưng hắn vẫn cảm thấy chính mình thật có lỗi với Trì Ý .
Bàn tay nắm chặt điện thoại có chút nóng lên, nhưng cuối cùng Tưởng Nhất Minh vẫn không dám gọi điện cho cô, chỉ gửi tin nhắn nói Trì Ý biết hắn đã quay về trường.
Trở về phòng ký túc xá, lúc mở cửa đi vào, vừa vặn đối mặt với Tần Tranh vừa tắm xong bước ra, người nọ như cười như không nhìn hắn, Tưởng Nhất Minh cũng cười lại với Tần Tranh, chỉ là nụ cười đó, chỉ là cho có lệ.
Ngô Nam vẫn đang chăm chú chơi game trên máy tính, thấy Tưởng Nhất Minh trở lại cũng không lên tiếng, chỉ có bạn nằm giường trên của Tưởng Nhất Minh là La Vĩ Hàng nói vài câu với hắn, nhưng cũng chỉ vài câu thôi, sau đó lại nấu cháo điện thoại với bạn gái.
Thả hành lý xuống, Tưởng Nhất Minh có chút thất thần ngồi ở mép giường, nghe những lời mật ngọt mà La Vĩ Hàng nói với bạn gái, hắn càng thấy hổ thẹn, xoa xoa mặt, lúc đứng dậy thì vừa vặn nhìn thấy ảnh chụp trên bàn học, tấm ảnh mà hắn chụp chung với Trì Ý .
Tưởng Nhất Minh trố mắt vài giây, trong đầu hiện lên những hình ảnh hoang đường của hắn với Lương Tịnh những ngày vừa rồi, càng nghĩ càng thấy hối hận. Có lẽ là do “có tật giật mình", hắn đi đến úp tấm hình xuống, động tác hơi mạnh, làm cái bàn rung lên vài cái.
Vừa lúc Ngô Nam vừa kết thúc trận game, hình như là thua, có chút giận chó đánh mèo nhìn hắn một cái, ngữ khí không thân thiện lắm: “Làm cái gì đấy?”
Tưởng Nhất Minh không phản ứng, sau đó Tần Tranh đang ở trong toilet nói lớn: “Ngô Nam, lấy khăn cho tớ với.”
Bình thường Tần Tranh rất ít khi để đồ lung tung, lúc tắm rửa càng không thích có người ra ra vào vào, mọi người trong ký túc xá đều biết. Chuyện như hôm nay là rất hiếm lạ, chỉ là lúc này tâm tư mọi người không đặt ở đây, không chú ý nhiều.
Ngô Nam vừa mới thua một chuỗi trận, trong lòng khó chịu, tuy rằng ngoài miệng đáp ứng nhưng sắc mặt vẫn có chút buồn bực, hơn nữa khăn tắm của Tần Tranh không biết để chỗ nào rồi, hắn tìm trên giường một lúc lâu không thấy đâu, cuối cùng bực bội nhấc chăn lên mới tìm được khăn.
Lúc Ngô Nam đưa khăn cho Tần Tranh, Tưởng Nhất Minh nhìn chằm chằm đồ vật trên mặt đất đến xuất thần.
Một cái lắc tay, vừa rồi Ngô Nam lắc chăn của Tần Tranh làm nó rơi ra, không phải là một cái lắc tay đặc biệt gì, thật ra còn có chút thô, nhưng Tưởng Nhất Minh vẫn nhìn chằm chằm vào nó, mặt xanh mét vẻ không dám tin.
Cái lắc tay đó, Tưởng Nhất Minh biết, là của Trì Ý .
Trì Ý không xoay người, bước đi nhẹ nhàng xuống lầu, trở về ký túc xá nữ rồi, cô liền cởi chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt ra, sau đó trực tiếp ném vào thùng rác.
Nghĩ đến sắc mặt xanh mét nhưng cố gắng không nổi giận của người nọ, Trì Ý cảm thấy thật sảng khoái. Cô chính là cố ý, cố ý đi tìm anh, cố ý dụ dỗ anh, cũng cố ý nói câu kia.
Ướt? Cô không phải là búp bê bơm hơi, bị hắn đâm chọc như vậy sao có thể không có phản ứng. Muốn làm? Cô còn chưa cho Tưởng Nhất Minh đâu, dựa vào đâu mà cho Tần Tranh chứ?
Chỉ là...vì điều gì mà lại tới tìm hắn?
Lý do thì rất nhiều, Tưởng Nhất Minh đối địch với người này là một lý do, còn có, Trì Ý cũng ghét Tần Tranh.
Bắt đầu từ lần hắn “ăn vạ" cô một điếu thuốc ở toilet, lại đến chuyện hắn tɦủ ɖâʍ trước mặt cô, chỉ cần là chuyện liên quan đến người này, đều làm Trì Ý chán ghét. Tuy rằng lúc ở ký túc xá, cô cũng có cảm giác, nhưng đơn giản là phản ứng sinh lý bình thường thôi, không có gì khác.
Huống chi, Tưởng Nhất Minh cũng đã nói, người này mắt cao hơn đỉnh đầu, là hoa hoa công tử đùa giỡn tình cảm của người khác.
Buổi tối thứ hai Tưởng Nhất Minh quay lại trường học, Lương Tịnh vẫn luôn ở cùng hắn, lúc tách ra, ả còn sấn lại hôn Tưởng Nhất Minh một cái, cuối cùng còn không quên dặn: “Nhớ giữ liên lạc nhé.”
Tưởng Nhất Minh từ đầu đến cuối không nói lời nào, mấy ngày nay ở cùng Lương Tịnh… Nói thật, rất sướng, sướng đến mức hắn quên hết tất cả.
Hắn quen Trì Ý nhiều năm như vậy, nhưng thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi mà thôi. Tuy hắn thường xuyên cùng bạn cùng phòng nói những lời xấu xa về Trì Ý, nhưng sự thật thế nào Tưởng Nhất Minh rất rõ ràng… hắn căn bản chưa từng chạm được vào Trì Ý .
Cho nên mấy ngày nay hắn như phát điên mà muốn Lương Tịnh, Lương Tịnh cũng rất phối hợp, cơ bản hắn muốn tư thế nào, cô ta đều phối hợp, thậm chí còn chủ động giúp hắn khẩu giao…
Chỉ là sướng rồi thì sao?
Có thể lúc ấy hắn không quan tâm, nhưng bây giờ lúc trở về trường học, phải đối mặt với Trì Ý, Tưởng Nhất Minh lại đột nhiên hối hận, mặc dù hắn giác ngộ quá chậm, nhưng hắn vẫn cảm thấy chính mình thật có lỗi với Trì Ý .
Bàn tay nắm chặt điện thoại có chút nóng lên, nhưng cuối cùng Tưởng Nhất Minh vẫn không dám gọi điện cho cô, chỉ gửi tin nhắn nói Trì Ý biết hắn đã quay về trường.
Trở về phòng ký túc xá, lúc mở cửa đi vào, vừa vặn đối mặt với Tần Tranh vừa tắm xong bước ra, người nọ như cười như không nhìn hắn, Tưởng Nhất Minh cũng cười lại với Tần Tranh, chỉ là nụ cười đó, chỉ là cho có lệ.
Ngô Nam vẫn đang chăm chú chơi game trên máy tính, thấy Tưởng Nhất Minh trở lại cũng không lên tiếng, chỉ có bạn nằm giường trên của Tưởng Nhất Minh là La Vĩ Hàng nói vài câu với hắn, nhưng cũng chỉ vài câu thôi, sau đó lại nấu cháo điện thoại với bạn gái.
Thả hành lý xuống, Tưởng Nhất Minh có chút thất thần ngồi ở mép giường, nghe những lời mật ngọt mà La Vĩ Hàng nói với bạn gái, hắn càng thấy hổ thẹn, xoa xoa mặt, lúc đứng dậy thì vừa vặn nhìn thấy ảnh chụp trên bàn học, tấm ảnh mà hắn chụp chung với Trì Ý .
Tưởng Nhất Minh trố mắt vài giây, trong đầu hiện lên những hình ảnh hoang đường của hắn với Lương Tịnh những ngày vừa rồi, càng nghĩ càng thấy hối hận. Có lẽ là do “có tật giật mình", hắn đi đến úp tấm hình xuống, động tác hơi mạnh, làm cái bàn rung lên vài cái.
Vừa lúc Ngô Nam vừa kết thúc trận game, hình như là thua, có chút giận chó đánh mèo nhìn hắn một cái, ngữ khí không thân thiện lắm: “Làm cái gì đấy?”
Tưởng Nhất Minh không phản ứng, sau đó Tần Tranh đang ở trong toilet nói lớn: “Ngô Nam, lấy khăn cho tớ với.”
Bình thường Tần Tranh rất ít khi để đồ lung tung, lúc tắm rửa càng không thích có người ra ra vào vào, mọi người trong ký túc xá đều biết. Chuyện như hôm nay là rất hiếm lạ, chỉ là lúc này tâm tư mọi người không đặt ở đây, không chú ý nhiều.
Ngô Nam vừa mới thua một chuỗi trận, trong lòng khó chịu, tuy rằng ngoài miệng đáp ứng nhưng sắc mặt vẫn có chút buồn bực, hơn nữa khăn tắm của Tần Tranh không biết để chỗ nào rồi, hắn tìm trên giường một lúc lâu không thấy đâu, cuối cùng bực bội nhấc chăn lên mới tìm được khăn.
Lúc Ngô Nam đưa khăn cho Tần Tranh, Tưởng Nhất Minh nhìn chằm chằm đồ vật trên mặt đất đến xuất thần.
Một cái lắc tay, vừa rồi Ngô Nam lắc chăn của Tần Tranh làm nó rơi ra, không phải là một cái lắc tay đặc biệt gì, thật ra còn có chút thô, nhưng Tưởng Nhất Minh vẫn nhìn chằm chằm vào nó, mặt xanh mét vẻ không dám tin.
Cái lắc tay đó, Tưởng Nhất Minh biết, là của Trì Ý .
/71
|