Điều kiện ký túc xá nam tốt hơn bên nữ nhiều, có điều hoà, bình thường cũng không có chuyện nói cắt điện liền cắt.
Trì Ý tựa lên mép giường Tưởng Nhất Minh nghịch điện thoại, tiếng động cơ máy lạnh chạy rì rì bên ngoài làm người nghe cảm thấy mơ màng muốn ngủ.
Vừa rồi Tưởng Nhất Minh bị một người khác trong ký túc xá gọi đi có chút việc, lúc này chỉ có một mình Trì Ý bên trong phòng.
Phòng ký túc xá bọn cô không có điều hoà, còn hay bị cắt điện cắt nước, buổi tối mấy ngày nay Trì Ý ngủ không ngon giấc, lúc này tựa lên giường, cơn buồn ngủ lập tức ùa đến. Cuối cùng vì quá mệt, cô đành lên giường Tưởng Nhất Minh đắp chăn ngang bụng rồi ngủ.
Lúc Tần Tranh quay về ký túc xá liền nhìn thấy hình ảnh Trì Ý đang nằm trên giường của Tưởng Nhất Minh.
Khựng lại một chút, anh trố mắt vài giây, sau khi xác nhận đây không phải là mộng mà là thế giới thực, Tần Tranh liền tắt đèn đi.
Cậu cũng không rõ tại sao mình lại muốn tắt đèn, có lẽ là do lo lắng ánh sáng quá chói làm quấy rầy mộng đẹp của cô, cũng có thể là do anh muốn cô có thể ngủ sâu hơn, sâu đến mức mà anh có thể ngắm nhìn cô không cần cố kỵ điều gì.
Tay vô thức lục lọi tìm thuốc lá, nhưng đột nhiên dừng lại.
Gió từ điều hoà thổi tới làm lay động chiếc váy ngắn của cô, dao động không lớn nhưng đáng chết, lại làm ẩn hiện chiếc qυầи ɭóŧ ren phập phồng, như muốn làm người ta mê muội muốn tìm đến tận cùng.
Tầm mắt Tần Tranh không tự chủ được mà đi theo làn váy phất phơ, từ cánh mông đến phần giữa hai chân, dần dần lên trên phần ngực da thịt trắng nõn như tuyết.
Tư thế nằm nghiêng làm cho khe ngực càng sâu, mặc dù có quần áo cũng không thể che đậy được hai luồng tròn trịa cao ngất, theo nhịp thở nhẹ nhàng của cô mà run rẩy đung đưa…
Tần Tranh vô thức chép miệng, hô hấp dần trở nên nặng nhọc, ngọn lửa trong ánh mắt càng lúc càng mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức tầm mắt không biết nên đặt vào đâu, Tần Tranh không biết bây giờ anh có nên “ghìm cương trước vực” hay không, để tránh việc càng lún càng sâu, không cách nào kiềm chế được nữa.
Nhưng nói thật, chỉ cần nhìn cô như vậy thôi cũng để đủ làm Tần Tranh hưng phấn đến sôi trào, cái loại cảm giác này nóng như lửa đốt, hung hãn vô cùng. Trong phòng đang bật điều hoà, anh cũng thấy khô nóng vô cùng, thậm chí “ngọn lửa" đã nhảy xuống nơi đó, nóng nóng, trướng trướng, cứng đến khó chịu.
Đây không phải lần đầu tiên anh có cảm giác này với cô, Tần Tranh không muốn như vậy, nhưng thực tế, lúc tuổi trẻ phản nghịch, anh còn không có cảm giác này, nhưng lại có với cô, thậm chí, từ lúc lên đại học tới giờ, những chiếc khăn trải giường, anh cũng mấy lần giặt vì cô…
Không biết có phải do ngủ không ngon hay không, người nọ hơi nhăn mày, ưm vài tiếng, dường như sắp tỉnh dậy. Tần Tranh có tật giật mình, hoảng hốt tim lỡ một nhịp. Nhưng cô chỉ cử động vài cái, một lát lại tiếp tục ngủ say, hình như cô rất thiếu ngủ.
Tần Tranh nhịn không được cong khoé miệng, bất cứ lúc nào cô cũng có thể thức giấc, thậm chí Tưởng Nhất Minh có thể trở về, những cái đó Tần Tranh đều biết, nhưng anh vẫn không nhịn được sự khó chịu kia, mà có lẽ do tâm tư mãnh liệt kia, chỉ có cơ hội lần này thôi, một lần được phóng thích trước mặt cô ấy.
Bức màn dày nặng che khuất ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, trong phòng không bật đèn, nửa sáng nửa tối, điều hoà vẫn đang hoạt động, nhưng tiếng ầm ầm của nó cũng không át được tiếng kéo khóa quần đột ngột của Tần Tranh.
Giường của anh cách giường của Tưởng Nhất Minh không đến 1 mét, khoảng cách như vậy, có thể giúp anh nhìn chằm chằm người kia không phải kiêng dè gì, không che không giấu.
Cô vẫn đang ngủ say, một chút cũng không biết chuyện anh đang làm lúc này.
Nhưng không, trong mắt Tần Tranh, Trì Ý đang quỳ sát ở giữa hai chân anh, mái tóc mướt mồ hôi dính trên trán, bàn tay mềm mại như không có xương nắm lấy vật thô to màu tím đen của anh, đầu lưỡi phấn nộn thử liếm mấy cái, sau đó chậm rãi ngậm lấy, không ngừng phun ra nuốt vào.
Tần Tranh nhắm mắt hưởng thụ phát ra tiếng rên sảng khoái, người dưới thân như được cổ vũ càng thêm ra sức, cố ý dùng đầu lưỡi liếm mắt ngựa, liếʍ ʍúŧ xung quanh, bàn tay đang vòng lấy côn ŧɦịŧ dần dần đi lên nắm lấy hai viên tinh hoàn cực đại mà xoa nắn…
Trì Ý tựa lên mép giường Tưởng Nhất Minh nghịch điện thoại, tiếng động cơ máy lạnh chạy rì rì bên ngoài làm người nghe cảm thấy mơ màng muốn ngủ.
Vừa rồi Tưởng Nhất Minh bị một người khác trong ký túc xá gọi đi có chút việc, lúc này chỉ có một mình Trì Ý bên trong phòng.
Phòng ký túc xá bọn cô không có điều hoà, còn hay bị cắt điện cắt nước, buổi tối mấy ngày nay Trì Ý ngủ không ngon giấc, lúc này tựa lên giường, cơn buồn ngủ lập tức ùa đến. Cuối cùng vì quá mệt, cô đành lên giường Tưởng Nhất Minh đắp chăn ngang bụng rồi ngủ.
Lúc Tần Tranh quay về ký túc xá liền nhìn thấy hình ảnh Trì Ý đang nằm trên giường của Tưởng Nhất Minh.
Khựng lại một chút, anh trố mắt vài giây, sau khi xác nhận đây không phải là mộng mà là thế giới thực, Tần Tranh liền tắt đèn đi.
Cậu cũng không rõ tại sao mình lại muốn tắt đèn, có lẽ là do lo lắng ánh sáng quá chói làm quấy rầy mộng đẹp của cô, cũng có thể là do anh muốn cô có thể ngủ sâu hơn, sâu đến mức mà anh có thể ngắm nhìn cô không cần cố kỵ điều gì.
Tay vô thức lục lọi tìm thuốc lá, nhưng đột nhiên dừng lại.
Gió từ điều hoà thổi tới làm lay động chiếc váy ngắn của cô, dao động không lớn nhưng đáng chết, lại làm ẩn hiện chiếc qυầи ɭóŧ ren phập phồng, như muốn làm người ta mê muội muốn tìm đến tận cùng.
Tầm mắt Tần Tranh không tự chủ được mà đi theo làn váy phất phơ, từ cánh mông đến phần giữa hai chân, dần dần lên trên phần ngực da thịt trắng nõn như tuyết.
Tư thế nằm nghiêng làm cho khe ngực càng sâu, mặc dù có quần áo cũng không thể che đậy được hai luồng tròn trịa cao ngất, theo nhịp thở nhẹ nhàng của cô mà run rẩy đung đưa…
Tần Tranh vô thức chép miệng, hô hấp dần trở nên nặng nhọc, ngọn lửa trong ánh mắt càng lúc càng mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức tầm mắt không biết nên đặt vào đâu, Tần Tranh không biết bây giờ anh có nên “ghìm cương trước vực” hay không, để tránh việc càng lún càng sâu, không cách nào kiềm chế được nữa.
Nhưng nói thật, chỉ cần nhìn cô như vậy thôi cũng để đủ làm Tần Tranh hưng phấn đến sôi trào, cái loại cảm giác này nóng như lửa đốt, hung hãn vô cùng. Trong phòng đang bật điều hoà, anh cũng thấy khô nóng vô cùng, thậm chí “ngọn lửa" đã nhảy xuống nơi đó, nóng nóng, trướng trướng, cứng đến khó chịu.
Đây không phải lần đầu tiên anh có cảm giác này với cô, Tần Tranh không muốn như vậy, nhưng thực tế, lúc tuổi trẻ phản nghịch, anh còn không có cảm giác này, nhưng lại có với cô, thậm chí, từ lúc lên đại học tới giờ, những chiếc khăn trải giường, anh cũng mấy lần giặt vì cô…
Không biết có phải do ngủ không ngon hay không, người nọ hơi nhăn mày, ưm vài tiếng, dường như sắp tỉnh dậy. Tần Tranh có tật giật mình, hoảng hốt tim lỡ một nhịp. Nhưng cô chỉ cử động vài cái, một lát lại tiếp tục ngủ say, hình như cô rất thiếu ngủ.
Tần Tranh nhịn không được cong khoé miệng, bất cứ lúc nào cô cũng có thể thức giấc, thậm chí Tưởng Nhất Minh có thể trở về, những cái đó Tần Tranh đều biết, nhưng anh vẫn không nhịn được sự khó chịu kia, mà có lẽ do tâm tư mãnh liệt kia, chỉ có cơ hội lần này thôi, một lần được phóng thích trước mặt cô ấy.
Bức màn dày nặng che khuất ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, trong phòng không bật đèn, nửa sáng nửa tối, điều hoà vẫn đang hoạt động, nhưng tiếng ầm ầm của nó cũng không át được tiếng kéo khóa quần đột ngột của Tần Tranh.
Giường của anh cách giường của Tưởng Nhất Minh không đến 1 mét, khoảng cách như vậy, có thể giúp anh nhìn chằm chằm người kia không phải kiêng dè gì, không che không giấu.
Cô vẫn đang ngủ say, một chút cũng không biết chuyện anh đang làm lúc này.
Nhưng không, trong mắt Tần Tranh, Trì Ý đang quỳ sát ở giữa hai chân anh, mái tóc mướt mồ hôi dính trên trán, bàn tay mềm mại như không có xương nắm lấy vật thô to màu tím đen của anh, đầu lưỡi phấn nộn thử liếm mấy cái, sau đó chậm rãi ngậm lấy, không ngừng phun ra nuốt vào.
Tần Tranh nhắm mắt hưởng thụ phát ra tiếng rên sảng khoái, người dưới thân như được cổ vũ càng thêm ra sức, cố ý dùng đầu lưỡi liếm mắt ngựa, liếʍ ʍúŧ xung quanh, bàn tay đang vòng lấy côn ŧɦịŧ dần dần đi lên nắm lấy hai viên tinh hoàn cực đại mà xoa nắn…
/71
|