Mười ngày sau-----
An tường trấn là một trấn nhỏ bình thản yên tĩnh, giống như tên trấn.
Lúc xe ngựa tiến vào trong trấn, đã là ban đêm, chỉ thấy trước cửa từng nhà đều treo đèn lồng, nhưng lại tìm không thấy nơi nào để tá túc.
“Trấn nhỏ này thoạt nhìn rất lớn, nhưng sao một cái khách điếm cũng đều không có…” Minh Nguyệt ló đầu ra ngoài xe ngựa không ngừng nhìn quanh :”Vậy chúng ta đêm nay là sao ngủ đây?”
Bởi vì mấy ngày nay đều sinh hoạt trong những thông trang nhỏ, liền nghĩ muốn tá túc, nhưng những nơi đó đều không có dư phòng, bất đắc dĩ đành phải “Biến” ra một gian phòng ở, bằng không phải ăn ngủ ở vùng hoang vu dã ngoại, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, thì chuyến đi lần này đều mất đi ý nghĩa.
Hàn Tĩnh tà tứ dựa vào chỗ ngồi :”Nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng có thể thay đổi chủ ý, chỉ cần trong nháy mắt, ta đều có thể mang ngươi đến hoàng cung ngay.”
“Ta không mệt mỏi, nhất định sẽ chống đỡ đến cùng.” Vừa mới bắt đầu, Minh Nguyệt không muốn buông ta như vậy.
Lúc đầu hắn mắt nhắm mắt chợt nghe câu nói của nàng hai mắt liền mở ra :”Vì sao kiên trì như thế?”
Nàng không khỏi thấy may mắn vì mờ ám của mình không bị lộ, hắn cũng không thấy biểu cảm chột dạ của mình, bằng không chút xíu nữalà bị lộ rồi.
“Có người cùng ngươi du sơn ngoạn thuỷ không tốt sao? Ngươi cũng coi như là làm để giết thời gian đi, nếu lần tới muốn cơ hội như thế này, không biết phải đợi đến mấy trăm năm nữa.” Minh Nguyệt cũng hy vọng hắn có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mà không phải luôn luôn ở trong cung điện dưới đáy sông, tiếp tục giấc mộng làm hoàng đế của hắn.
“Tuỳ ngươi!” Hắn chính là không muốn nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của nàng, người ta đã không cảm kích, thì cũng coi như cái gì cũng không cần nói.
Thấy khẩu khí hắn không vui, Minh Nguyệt thật sự không biết tại sao hắn lại tức giận như vậy.
Xe ngựa lại khách khách đi về phía trước một đoạn ngắn, xa phu ngồi ở phía trước không biết nhìn thấy gì, thình lình kéo dây cương, mà Minh Nguyệt cũng bởi vì đột nhiên “Thắng gấp”, thân mình theo đó ngã trái ngã phải, bản năng nắm lấy người bên cạnh.
“Oa… Đau quá…” Cái trán không cẩn thận đụng vào cái gì đó.
Một cánh tay nam tính nhanh kéo này ôm đến :”Ngươi không thể cẩn thận một chút hay sao?”
Tiếng nói nam tử mang theo từ tính mang theo sự tức giận, ở bên tai Minh Nguyệt vang lên, chỉ cảm thấy bên tai đầu tiên là ngứa, tiếp theo là nóng lên, sau đó giống như bị truyền nhiễm, cổ nhiệt khí kia dần dần lan tràn đến cả khuôn mặt, ánh sáng hoàn hảo đủ tối, sẽ không bị người khác phát hiện.
“Ta, ta làm sao biết xe ngựa lại thắng gấp như vậy…” Giọng điệu có chút suy yếu.
Nàng không cần sờ cũng biết mặt nành rất nóng, nghĩ đến bình thường cùng nam đồng học cãi nhau ầm ĩ, cũng sẽ có chút tứ chi tiếp xúc, nhưng cho đến bây giờ chưa từng có phản ứng khác thường.
Cao Minh Nguyệt, ngươi phải tự thức tỉnh a….
Sắc tức thị không, không tức thị sắc, đừng bị nam sắc dụ dỗ a!
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Minh Nguyệt giả bộ cử động thân thể, xốc lại trạng thái tự nhiên xem xét tình hình, mơ hồ nhìn thấy trến đất có một người nằm, không khỏi chấn động :”Đụng vào người sao?”
Thấy Minh Nguyệt chuẩn bị đi xuống, Hàn Tĩnh một phen liền chế trụ cổ tay nàng :“Không có việc gì” giống như đã biết được tình huống bên ngoài.
“Không đi xuống xem xét thì làm sao biết không có?” Nàng cũng không muốn mang tội danh “Gây chuyện rồi chạy trốn”, nhanh chóng chui ra ngoài mành, nhảy xuống xe ngựa nhìn.
Nàng đi đến gần, thì ra là một tiểu hài tử ngã ngồi dưới đất khoảng tám chín tuổi, bộ dáng gầy teo nho nhỏ, trên đầu tóc được vấn theo kiểu tiểu cô nương, chạy nhanh ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế đối phương.
“Tiểu muội muội, có bị đụng vào chỗ nào hay không? Làm sao lại chỉ đi một mình ở đây?” Minh Nguyệt nhẹ nhàng đụng vào đầu tiểu cô nương, còn có tay chân, không ngừng truy hỏi :”Có đau không? Bị thương nơi nào?”
Bỡi vì sắc trời đã tối, tầm nhìn không cao, thật sự nhìn không rõ lắm, Minh Nguyệt vội vàng nghiêng đầu, muốn xa phu đem đèn lồng đến.
Xa phu từ con cua rất nhanh nhấc lên một chiếc đèn lồng đi đến bên cạnh các nàng, may mắn không thấy vết máu, khiến Minh Nguyệt tạm thời thở ra nhẹ nhàng.
“Nói cho tỷ tỷ biết có bị thương nơi nào không? Hay là có nơi nào bị đau không?” Minh Nguyệt thấy nàng đều gì cũng không nói, trên mặt giống như có hai hàng nuốc mắt, giống như bị giật mình, giọng nói lại càng thêm mềm nhẹ :”Tiểu muội muội không phải sợ, nhà muội ở đâu, tỷ tỷ đưa muội về nhà…”
“Tỷ tỷ nhìn thấy ta?” Trên khuôn mặt mang nét trẻ con lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“A!” Chẳng lẽ lại là…
“Tỷ tỷ hình như không phải người bình thường…” Tiểu cô nương có chút tò mò nhìn nàng.
“Ta quả thật không giống người thường, có thể nhìn thấy ngươi.” Minh Nguyệt đem từ trên mặt đất n8ng dậy trước, hay tay vỗ vỗ váy dính bụi đất của tiểu cô nương :”Ngươi là ai?”
“Ta là thần địa chủ.” Tiểu cô nương ngẩng cao đầu, thiên chân nói.
“Thần địa chủ…” Nàng cúi đầu nhìn nhìn nàng ta.
“Chính là thần thủ hộ nhà cửa!” Tiểu cô nương giải thích.
“Nguyên lai ngươi là nền chủ…” Minh Nguyệt tạm hiểu ý tiểu cô nương :”Ta trước kia cũng có nhìn thấy, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy thần tuổi nhỏ như thế.”
Cái gọi là nền chủ chính là người canh giữ nhà phàm nhân, bất hạnh sau khi sinh bất hạnh chết, lại được phụ nhân tự giữ hồn, sau đó liền trở thành thần thủ hộ, ngoại trừ người trong gia đình ra, cũng sẽ tự tích lại công đức sau đó trở thành thổ địa công.
“Tỷ tỷ cũng là người thứ nhất nhìn thấy ta.” Thần địa chủ cười lộ ra má lúm đồng tiền, đã quên vừa rồi một bên chạy một bên khóc, mới có thể không nhìn thấy xe ngựa mà tong đầu vào.
Nàng xì cười :”Ta cũng nghĩ vậy.” Nhưng không chỉ có thể nhìn thấy, còn có thể đụng vào.
“Các ngươi nói chuyện đủ chưa?” Hàn Tĩnh không kiên nhẫn nhảy xuống ngựa.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, tiểu cô nương liền cảm nhận được một cổ lực lượng cường đại, giống như là thần lực, nhưng lại hoàn toàn không giống, lập tức trốn về phía sau Minh Nguyệt.
“Ngươi… Ngươi… không phải người?”
Đôi đồng tử lạnh như băng của Hàn Tĩnh cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn tiểu thần địa chủ.
“Ngươi nói đúng, hắn đúng là không phải người…” Nói xong những lời này Minh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, giống như nàng đang cố ý châm chọc hắn :”Hắn là thần sông!”
Nghe vậy, thần địa chủ mới sợ hãi từ phía sau nàng đi ra, cúi thân người :”Gặp qua Hà Thần đại nhân!” Thần tịch cũng có phân biệt cao thấp, nàng bất quá chỉ là thần chỉ hạ cấp, đương nhiên phải chú ý đến cấp bậc lễ nghĩa.
“Miễn!” Hàn Tĩnh lạnh lùng nói :”Nếu đã không có việc gì, có thể rời đi rồi?” Những lời này tự nhiên là nói với Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cúi đầu hỏi thần địa chủ :”Chúng ta đang tìm nơi tá túc đêm nay, có thể chỉ giúp ta khách điếm trong trấn ở nơi nào không?”
“Trấn này không có khách điếm, bỡi vì rất ít người ở bên ngoài sẽ đến đây, nếu thật sự có, cũng chỉ chó thể tìm một nhà dân tá túc một đêm…” Thần địa chủ một mặt ủ rũ :”Ta không thể chiếu cố giúp tỷ tỷ .”
Nàng sờ sờ đầu thần địa chủ, mỉm cười :”Đây cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, không cần để ở trong lòng, nhưng mà ngươi cũng đừng chạy loạn bên ngoài như thế, là ở gần đây sao?” Nền chủ bình thường đều là canh giữ ở cái nhà kia, sẽ không đi quá xa.
“Không, ta ở tây giao…” Cho đến lúc này, thần địa chủ mới nhớ đến mục đích chạy đến trấn này, nước mắt lại lập tức tràn ra hốc mắt :”Ta tới chỗ này tìm đại phu… Nhưng mà… Đại phu nhìn không thấy ta, mặc kệ ta cầu xin thế nào hắn cũng không đến…”
“Ngươi muốn tìm đại phu? Ngươi bị bệnh sao?” Ngẫm một lát mới hiểu được ý của thần địa chủ.
Thần địa chủ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nức nở một tiếng :”Không phải ta, là… Ở trong nhà kia có bé sơ sinh bị bệnh, hắn mới sinh ra hai tháng, luôn luôn phát sốt, nhưng mà… Lại không có tiền mời đại phu đến xem bệnh… Ta vội cái gì cũng không giúp được…”
“Đại phu đang ở nơi nào? Ngươi mau mang ta đến đó…” Minh Nguyệt mới nói đến đó, liền có người mở miệng ngăn lại.
Sắc mặt Hàn Tĩnh không vui nói :”Ngươi không thể không quản chuyện người khác không được sao?”
“Nếu đã đụng phải, cũng không thể liền rời đi như thế, loại chuyện như vậy ta làm không được.” Nàng chính là không muốn tự có lỗi với luông tâm mình, thế là một phen dắt tay nhỏ bé của thần địa chủ :”Hiện tại mang ta đi tìm đại phu…”
Nghe vậy, thần địa chủ không khỏi nín khóc mỉm cười nói :”Đi hướng bên này!”
Thân ảnh một lớn một nhỏ liền như thế chạy vội trong bóng đêm.
An tường trấn là một trấn nhỏ bình thản yên tĩnh, giống như tên trấn.
Lúc xe ngựa tiến vào trong trấn, đã là ban đêm, chỉ thấy trước cửa từng nhà đều treo đèn lồng, nhưng lại tìm không thấy nơi nào để tá túc.
“Trấn nhỏ này thoạt nhìn rất lớn, nhưng sao một cái khách điếm cũng đều không có…” Minh Nguyệt ló đầu ra ngoài xe ngựa không ngừng nhìn quanh :”Vậy chúng ta đêm nay là sao ngủ đây?”
Bởi vì mấy ngày nay đều sinh hoạt trong những thông trang nhỏ, liền nghĩ muốn tá túc, nhưng những nơi đó đều không có dư phòng, bất đắc dĩ đành phải “Biến” ra một gian phòng ở, bằng không phải ăn ngủ ở vùng hoang vu dã ngoại, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, thì chuyến đi lần này đều mất đi ý nghĩa.
Hàn Tĩnh tà tứ dựa vào chỗ ngồi :”Nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng có thể thay đổi chủ ý, chỉ cần trong nháy mắt, ta đều có thể mang ngươi đến hoàng cung ngay.”
“Ta không mệt mỏi, nhất định sẽ chống đỡ đến cùng.” Vừa mới bắt đầu, Minh Nguyệt không muốn buông ta như vậy.
Lúc đầu hắn mắt nhắm mắt chợt nghe câu nói của nàng hai mắt liền mở ra :”Vì sao kiên trì như thế?”
Nàng không khỏi thấy may mắn vì mờ ám của mình không bị lộ, hắn cũng không thấy biểu cảm chột dạ của mình, bằng không chút xíu nữalà bị lộ rồi.
“Có người cùng ngươi du sơn ngoạn thuỷ không tốt sao? Ngươi cũng coi như là làm để giết thời gian đi, nếu lần tới muốn cơ hội như thế này, không biết phải đợi đến mấy trăm năm nữa.” Minh Nguyệt cũng hy vọng hắn có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mà không phải luôn luôn ở trong cung điện dưới đáy sông, tiếp tục giấc mộng làm hoàng đế của hắn.
“Tuỳ ngươi!” Hắn chính là không muốn nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của nàng, người ta đã không cảm kích, thì cũng coi như cái gì cũng không cần nói.
Thấy khẩu khí hắn không vui, Minh Nguyệt thật sự không biết tại sao hắn lại tức giận như vậy.
Xe ngựa lại khách khách đi về phía trước một đoạn ngắn, xa phu ngồi ở phía trước không biết nhìn thấy gì, thình lình kéo dây cương, mà Minh Nguyệt cũng bởi vì đột nhiên “Thắng gấp”, thân mình theo đó ngã trái ngã phải, bản năng nắm lấy người bên cạnh.
“Oa… Đau quá…” Cái trán không cẩn thận đụng vào cái gì đó.
Một cánh tay nam tính nhanh kéo này ôm đến :”Ngươi không thể cẩn thận một chút hay sao?”
Tiếng nói nam tử mang theo từ tính mang theo sự tức giận, ở bên tai Minh Nguyệt vang lên, chỉ cảm thấy bên tai đầu tiên là ngứa, tiếp theo là nóng lên, sau đó giống như bị truyền nhiễm, cổ nhiệt khí kia dần dần lan tràn đến cả khuôn mặt, ánh sáng hoàn hảo đủ tối, sẽ không bị người khác phát hiện.
“Ta, ta làm sao biết xe ngựa lại thắng gấp như vậy…” Giọng điệu có chút suy yếu.
Nàng không cần sờ cũng biết mặt nành rất nóng, nghĩ đến bình thường cùng nam đồng học cãi nhau ầm ĩ, cũng sẽ có chút tứ chi tiếp xúc, nhưng cho đến bây giờ chưa từng có phản ứng khác thường.
Cao Minh Nguyệt, ngươi phải tự thức tỉnh a….
Sắc tức thị không, không tức thị sắc, đừng bị nam sắc dụ dỗ a!
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Minh Nguyệt giả bộ cử động thân thể, xốc lại trạng thái tự nhiên xem xét tình hình, mơ hồ nhìn thấy trến đất có một người nằm, không khỏi chấn động :”Đụng vào người sao?”
Thấy Minh Nguyệt chuẩn bị đi xuống, Hàn Tĩnh một phen liền chế trụ cổ tay nàng :“Không có việc gì” giống như đã biết được tình huống bên ngoài.
“Không đi xuống xem xét thì làm sao biết không có?” Nàng cũng không muốn mang tội danh “Gây chuyện rồi chạy trốn”, nhanh chóng chui ra ngoài mành, nhảy xuống xe ngựa nhìn.
Nàng đi đến gần, thì ra là một tiểu hài tử ngã ngồi dưới đất khoảng tám chín tuổi, bộ dáng gầy teo nho nhỏ, trên đầu tóc được vấn theo kiểu tiểu cô nương, chạy nhanh ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế đối phương.
“Tiểu muội muội, có bị đụng vào chỗ nào hay không? Làm sao lại chỉ đi một mình ở đây?” Minh Nguyệt nhẹ nhàng đụng vào đầu tiểu cô nương, còn có tay chân, không ngừng truy hỏi :”Có đau không? Bị thương nơi nào?”
Bỡi vì sắc trời đã tối, tầm nhìn không cao, thật sự nhìn không rõ lắm, Minh Nguyệt vội vàng nghiêng đầu, muốn xa phu đem đèn lồng đến.
Xa phu từ con cua rất nhanh nhấc lên một chiếc đèn lồng đi đến bên cạnh các nàng, may mắn không thấy vết máu, khiến Minh Nguyệt tạm thời thở ra nhẹ nhàng.
“Nói cho tỷ tỷ biết có bị thương nơi nào không? Hay là có nơi nào bị đau không?” Minh Nguyệt thấy nàng đều gì cũng không nói, trên mặt giống như có hai hàng nuốc mắt, giống như bị giật mình, giọng nói lại càng thêm mềm nhẹ :”Tiểu muội muội không phải sợ, nhà muội ở đâu, tỷ tỷ đưa muội về nhà…”
“Tỷ tỷ nhìn thấy ta?” Trên khuôn mặt mang nét trẻ con lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“A!” Chẳng lẽ lại là…
“Tỷ tỷ hình như không phải người bình thường…” Tiểu cô nương có chút tò mò nhìn nàng.
“Ta quả thật không giống người thường, có thể nhìn thấy ngươi.” Minh Nguyệt đem từ trên mặt đất n8ng dậy trước, hay tay vỗ vỗ váy dính bụi đất của tiểu cô nương :”Ngươi là ai?”
“Ta là thần địa chủ.” Tiểu cô nương ngẩng cao đầu, thiên chân nói.
“Thần địa chủ…” Nàng cúi đầu nhìn nhìn nàng ta.
“Chính là thần thủ hộ nhà cửa!” Tiểu cô nương giải thích.
“Nguyên lai ngươi là nền chủ…” Minh Nguyệt tạm hiểu ý tiểu cô nương :”Ta trước kia cũng có nhìn thấy, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy thần tuổi nhỏ như thế.”
Cái gọi là nền chủ chính là người canh giữ nhà phàm nhân, bất hạnh sau khi sinh bất hạnh chết, lại được phụ nhân tự giữ hồn, sau đó liền trở thành thần thủ hộ, ngoại trừ người trong gia đình ra, cũng sẽ tự tích lại công đức sau đó trở thành thổ địa công.
“Tỷ tỷ cũng là người thứ nhất nhìn thấy ta.” Thần địa chủ cười lộ ra má lúm đồng tiền, đã quên vừa rồi một bên chạy một bên khóc, mới có thể không nhìn thấy xe ngựa mà tong đầu vào.
Nàng xì cười :”Ta cũng nghĩ vậy.” Nhưng không chỉ có thể nhìn thấy, còn có thể đụng vào.
“Các ngươi nói chuyện đủ chưa?” Hàn Tĩnh không kiên nhẫn nhảy xuống ngựa.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, tiểu cô nương liền cảm nhận được một cổ lực lượng cường đại, giống như là thần lực, nhưng lại hoàn toàn không giống, lập tức trốn về phía sau Minh Nguyệt.
“Ngươi… Ngươi… không phải người?”
Đôi đồng tử lạnh như băng của Hàn Tĩnh cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn tiểu thần địa chủ.
“Ngươi nói đúng, hắn đúng là không phải người…” Nói xong những lời này Minh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, giống như nàng đang cố ý châm chọc hắn :”Hắn là thần sông!”
Nghe vậy, thần địa chủ mới sợ hãi từ phía sau nàng đi ra, cúi thân người :”Gặp qua Hà Thần đại nhân!” Thần tịch cũng có phân biệt cao thấp, nàng bất quá chỉ là thần chỉ hạ cấp, đương nhiên phải chú ý đến cấp bậc lễ nghĩa.
“Miễn!” Hàn Tĩnh lạnh lùng nói :”Nếu đã không có việc gì, có thể rời đi rồi?” Những lời này tự nhiên là nói với Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cúi đầu hỏi thần địa chủ :”Chúng ta đang tìm nơi tá túc đêm nay, có thể chỉ giúp ta khách điếm trong trấn ở nơi nào không?”
“Trấn này không có khách điếm, bỡi vì rất ít người ở bên ngoài sẽ đến đây, nếu thật sự có, cũng chỉ chó thể tìm một nhà dân tá túc một đêm…” Thần địa chủ một mặt ủ rũ :”Ta không thể chiếu cố giúp tỷ tỷ .”
Nàng sờ sờ đầu thần địa chủ, mỉm cười :”Đây cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, không cần để ở trong lòng, nhưng mà ngươi cũng đừng chạy loạn bên ngoài như thế, là ở gần đây sao?” Nền chủ bình thường đều là canh giữ ở cái nhà kia, sẽ không đi quá xa.
“Không, ta ở tây giao…” Cho đến lúc này, thần địa chủ mới nhớ đến mục đích chạy đến trấn này, nước mắt lại lập tức tràn ra hốc mắt :”Ta tới chỗ này tìm đại phu… Nhưng mà… Đại phu nhìn không thấy ta, mặc kệ ta cầu xin thế nào hắn cũng không đến…”
“Ngươi muốn tìm đại phu? Ngươi bị bệnh sao?” Ngẫm một lát mới hiểu được ý của thần địa chủ.
Thần địa chủ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nức nở một tiếng :”Không phải ta, là… Ở trong nhà kia có bé sơ sinh bị bệnh, hắn mới sinh ra hai tháng, luôn luôn phát sốt, nhưng mà… Lại không có tiền mời đại phu đến xem bệnh… Ta vội cái gì cũng không giúp được…”
“Đại phu đang ở nơi nào? Ngươi mau mang ta đến đó…” Minh Nguyệt mới nói đến đó, liền có người mở miệng ngăn lại.
Sắc mặt Hàn Tĩnh không vui nói :”Ngươi không thể không quản chuyện người khác không được sao?”
“Nếu đã đụng phải, cũng không thể liền rời đi như thế, loại chuyện như vậy ta làm không được.” Nàng chính là không muốn tự có lỗi với luông tâm mình, thế là một phen dắt tay nhỏ bé của thần địa chủ :”Hiện tại mang ta đi tìm đại phu…”
Nghe vậy, thần địa chủ không khỏi nín khóc mỉm cười nói :”Đi hướng bên này!”
Thân ảnh một lớn một nhỏ liền như thế chạy vội trong bóng đêm.
/30
|