- " Ngươi biến đừng đi theo ta nữa"
Giọng Lam Tiêu lanh lảnh trong rừmg trúc ngoài bìa rừng ,tâm tình cũng khá là tốt tay cấm xấp ngân phiếu nghĩ xem bản thân nên chi tiêu thế nào.
Liên Dương vẫn vẻ mặt có chết cũng phải đi theo Lam Tiêu.
- " đừng có ép ta. Mà khoan nào, trông ngươi cũng thật đẹp nha.....tuổi cũng đã vừa tâm rồi. Được lắm được lắm." Nàng đưa tay vuốt cầm suy nghĩ, nụ cười hắc ám dần nở lên.
-" Đi thôi ta dẫn ngươi đi ăn. Liên Dương, ta nói ngươi nghe, có phải ngươi nhất quyết theo ta phải không."
Nàng ta gật đầu chắc nịch, sự kiên quyết hiện lên trên đôi mắt long lanh sâu như đáy hồ.
-"Được thôi, ta dẫn ngươi đi ăn no, nhanh"
Nàng dẫn Liên Dương về kinh thành, một phần cũng để thám thính xem liệu tên bát vương gia Hoả Diện Phong có dán cáo trạng truy bắt trộm là nàng không. Cũng may là không có gì, hắn cũng lo cho thể diện của vương phủ, chẳng nhẽ chỉ có tên trộm tiền cỏn con mà không bắt ngay tại trận được sao, dân chúng chả khinh cho vào mặt.
Nàng để Liên dương đứng một chỗ bản thân đi hỏi đường đến một nơi. Lam Tiêu túm được một công tử trông có vẻ lắm tiền
-" Ê đại ca dừng bước, cho ta hỏi cái này mà cái này ta chắc chắn người như đại ca đây biết."
- " Ngươi rất may mắn đấy ngươi hỏi đúng người rồi. Trương Tịnh Minh ta có cái gì ở kinh thành này mà không biết."
Lam Tiêu mừng ra mặt . Kiểu này có mối tiến lớn.
-" đúng rồi đúng rồi. Huynh cho ta hỏi cái nơi mà ta muốn hưởng lạc thú vui các cô nương xinh đẹp đấy, huynh cho ta hỏi nơi nào là bá chủ về cái chuyện đó vậy"
Trương Tịnh Minh cầm quạt phe phẩy cười ngóc đầu xuống bộ dạng như nghe được tấu hài:
-" haha ngươi có gì mà ngắc ngứ như vậy chứ, chỗ ngươi nói đến là xuân viện, xuân viện lớn nhất ở kinh thành này là Nguyệt Xuân Viện. Ngươi cứ đi thẳng một đoạn nữa là thấy. Mà trông ngươi thế này liệu có tiền vào nổi đó chơi không mới gọi là chuyện."
Lam Tiêu gật đầu , đương nhiên là có rồi thậm chí nàng cũng sắp có món tiền lớn nữa cơ.
-" ta nói ngươi nghe cái chuyện vào xuân viện không có gì đáng phải ngại cả. Nam nhi đại trượng phu chuyện đó là chuyện tầm thường. Năm thê bẩy thiếp mới là nghĩa hiệp. Nếu ngươi không đi được thì để ta đi cùng ngươi vào đó, ta có quen biết với bà chủ của Nguyệt xuân viện, đảm bảo ngươi có một đêm khó quên với một cô nương tuyệt trần."
Lam Tiêu xua tay ý không cần thiết, đợi Trương Tịnh Minh đi mất dạng cuối con đường thì mới quay trở lại chỗ Liên Dương, dắt theo nàng ta đến Nguyệ̣t Xuân Viện.
Không hổ danh là xuân viện bậc nhất kinh thành, một nơi tráng lệ nguy nga, ngoài cửa không hề có những cô nương son phấn đứng gọi như xuân viện khác, chỉ có một tiểu nhị đứng đó chào khách rất nhiệt tình:
-" Chào công tử, ta có thể giúp được gì không"
Lam Tiêu ghé tai tiểu nhị giọng thầp xuống chỉ đủ hai người nghe :
-"ta muốn đặt một bàn cơm, đặt xong ngươi đi gọi bà chủ của ngươi đến gặp ta, bảo ta có chuyện muốn thương lượng." Cái tay Lam Tiêu vô tình hữu í chỉ về phía Liên Dương ánh mắt đầy ẩn ý.
Tên tiểu nhị đương nhiên hiểu ý nàng, đưa nàng vào phòng ăn rồi biến mất hút.
Chỉ trong giây lát các món mĩ vị phong phú được đưa lên bàn ăn. Lam Tiêu tranh thủ ăn nhanh mấy miếng cho no bụng rồi đi cùng tiểu nhị ra ngoài:
- "Ngươi cứ đợi ta ở đây, từ từ mà thưởng thức bữa cơm hồng yến này, ta đi tìm bà chủ đổi ngân phiếu"
Liên Dương đương nhiên không một chút nghi ngờ tuyệt đối tin tưởng lời Lam Tiêu, ngồi ăn từ tốn yểu điệu đúng chất một tiểu thư khuê các.
Ai da Liên Dương ơi Liên Dương, sao người lại tin một nên nam nhân mới gặp như vậy chứ. Chả nhẽ ngươi tin vào tình yêu định mệnh hay sao. Ngu ngốc như vậy vào Xuân Viện được rồi. Lam Tiêu lắc đầu quay lại nhìn Liên Dương một cái trước khi rời đi. Thật bi ai cho kiếp cô nương gặp phải ta....
Nàng cứ nghĩ mọi bà chủ của các xuân viện lầu xanh đâu đâu cũng mập ú ụ mặt chát chít phấn nụ cười thập phần thô lỗ nhưng bà chủ của Nguyệt Xuân Viện lại khác quá mức hoàn toàn. Nàng ta thanh cao thoát lệ đấy phần xinh đẹp lại bí ẩn giảo hoạt với chiếc màn sa mỏng che hờ trên khôn mặt kia. Thật không đơn giản.
Lam Tiêu cùng bà chủ Nguyệt Xuân Viện đánh giá đối phương qua lại rất kĩ
-" Xin hỏi quí danh của bà chủ đây là..."
-" Ta tên Nguyệt Mãn Thanh, cô nương cứ gọi ta là Nguyệt nương. Còn ta phải gọi cô nương thế nào đây."
Cũng nhìn ra nàng là thân nữ nhi. Quả nhiên bàn tay đã đào tạo nữ nhân trong xuân viện.
-" ta là Lâm Tiếu. Nguyệt nương thật là phong hoa tuyệt trần."
-" Lâm cô nương quá khen. Mời cô nương ra giá"
Lam Tiêu đánh giá Liên Dương khá cao. Có thể nhìn ra Liên Dương là con nhà quyền quí tiểu thư đài các. Dù nàng có bán cô ta vào xuân viện, chắc chắn cũng sẽ có người đến chuộc lại. Chi bằng tự mình kiếm ít thu nhập, ta cùng Liên Dương đâu có quan hệ gì.
-Nàng liếc nhìn bà chủ, không nhanh không chậm nhẹ nhàng dơ 3 ngón tay . Nguyệt nương hiểu ý của nàng, rút ra 30 vạn ngân phiếu từ áo ra đặt xuống bàn.
Thật lợi hại, nhanh vậy đã hiểu ý ta. Hahaha
Nàng để lại Lam Dương ở đó, một mình bước ra khỏi nguyệt xuân viện mà lòng không hề có áy náy hay có lỗi. Một lòng nhìn xấp tiền trong túi mà tràn đầy hạnh phúc.
Có điều Lam Tiêu không thể ngờ được, Nguyệt Xuân Viện là tài sản của bát vương phủ, người đứng đường sau nguyệt xuân viện là bát vương gia. Hắn ta cài tai mắt khắp nơi ở kinh thành để nhanh có được nguồn thông tin.
Rất nhanh chỉ một khắc sau khi Nàng ra khỏi xuân viện, người của vương phủ đã đến bắt Lam Dương về, bát vương ra đã đuổi theo nàng đến cuối con phố.
-"Các ngươi muốn gì ở ta, nếu là muốn lấy lại tiền, thì bước qua xác của ta trước đã ". Lam tiêu cầm tay nải dõng dạc tuyên bố. Ngay khi nàng vận kinh công chạy, Hoả Diện Phong bắn ra ngân châm tẩm thuốc mê ghim vào bả vai nàng. Lam Tiêu chỉ vừa nhảy lên mái hiên nhà đã lập tức ngã xuống bất tỉnh.
Trước khi mất ý thức hôn mê, trong đầu loé lên hình ảnh của Lãnh Thiên Bạch, thầm nghĩ xui rồi !!!!
..................
Giải phân cách ngu ngốc
Giọng Lam Tiêu lanh lảnh trong rừmg trúc ngoài bìa rừng ,tâm tình cũng khá là tốt tay cấm xấp ngân phiếu nghĩ xem bản thân nên chi tiêu thế nào.
Liên Dương vẫn vẻ mặt có chết cũng phải đi theo Lam Tiêu.
- " đừng có ép ta. Mà khoan nào, trông ngươi cũng thật đẹp nha.....tuổi cũng đã vừa tâm rồi. Được lắm được lắm." Nàng đưa tay vuốt cầm suy nghĩ, nụ cười hắc ám dần nở lên.
-" Đi thôi ta dẫn ngươi đi ăn. Liên Dương, ta nói ngươi nghe, có phải ngươi nhất quyết theo ta phải không."
Nàng ta gật đầu chắc nịch, sự kiên quyết hiện lên trên đôi mắt long lanh sâu như đáy hồ.
-"Được thôi, ta dẫn ngươi đi ăn no, nhanh"
Nàng dẫn Liên Dương về kinh thành, một phần cũng để thám thính xem liệu tên bát vương gia Hoả Diện Phong có dán cáo trạng truy bắt trộm là nàng không. Cũng may là không có gì, hắn cũng lo cho thể diện của vương phủ, chẳng nhẽ chỉ có tên trộm tiền cỏn con mà không bắt ngay tại trận được sao, dân chúng chả khinh cho vào mặt.
Nàng để Liên dương đứng một chỗ bản thân đi hỏi đường đến một nơi. Lam Tiêu túm được một công tử trông có vẻ lắm tiền
-" Ê đại ca dừng bước, cho ta hỏi cái này mà cái này ta chắc chắn người như đại ca đây biết."
- " Ngươi rất may mắn đấy ngươi hỏi đúng người rồi. Trương Tịnh Minh ta có cái gì ở kinh thành này mà không biết."
Lam Tiêu mừng ra mặt . Kiểu này có mối tiến lớn.
-" đúng rồi đúng rồi. Huynh cho ta hỏi cái nơi mà ta muốn hưởng lạc thú vui các cô nương xinh đẹp đấy, huynh cho ta hỏi nơi nào là bá chủ về cái chuyện đó vậy"
Trương Tịnh Minh cầm quạt phe phẩy cười ngóc đầu xuống bộ dạng như nghe được tấu hài:
-" haha ngươi có gì mà ngắc ngứ như vậy chứ, chỗ ngươi nói đến là xuân viện, xuân viện lớn nhất ở kinh thành này là Nguyệt Xuân Viện. Ngươi cứ đi thẳng một đoạn nữa là thấy. Mà trông ngươi thế này liệu có tiền vào nổi đó chơi không mới gọi là chuyện."
Lam Tiêu gật đầu , đương nhiên là có rồi thậm chí nàng cũng sắp có món tiền lớn nữa cơ.
-" ta nói ngươi nghe cái chuyện vào xuân viện không có gì đáng phải ngại cả. Nam nhi đại trượng phu chuyện đó là chuyện tầm thường. Năm thê bẩy thiếp mới là nghĩa hiệp. Nếu ngươi không đi được thì để ta đi cùng ngươi vào đó, ta có quen biết với bà chủ của Nguyệt xuân viện, đảm bảo ngươi có một đêm khó quên với một cô nương tuyệt trần."
Lam Tiêu xua tay ý không cần thiết, đợi Trương Tịnh Minh đi mất dạng cuối con đường thì mới quay trở lại chỗ Liên Dương, dắt theo nàng ta đến Nguyệ̣t Xuân Viện.
Không hổ danh là xuân viện bậc nhất kinh thành, một nơi tráng lệ nguy nga, ngoài cửa không hề có những cô nương son phấn đứng gọi như xuân viện khác, chỉ có một tiểu nhị đứng đó chào khách rất nhiệt tình:
-" Chào công tử, ta có thể giúp được gì không"
Lam Tiêu ghé tai tiểu nhị giọng thầp xuống chỉ đủ hai người nghe :
-"ta muốn đặt một bàn cơm, đặt xong ngươi đi gọi bà chủ của ngươi đến gặp ta, bảo ta có chuyện muốn thương lượng." Cái tay Lam Tiêu vô tình hữu í chỉ về phía Liên Dương ánh mắt đầy ẩn ý.
Tên tiểu nhị đương nhiên hiểu ý nàng, đưa nàng vào phòng ăn rồi biến mất hút.
Chỉ trong giây lát các món mĩ vị phong phú được đưa lên bàn ăn. Lam Tiêu tranh thủ ăn nhanh mấy miếng cho no bụng rồi đi cùng tiểu nhị ra ngoài:
- "Ngươi cứ đợi ta ở đây, từ từ mà thưởng thức bữa cơm hồng yến này, ta đi tìm bà chủ đổi ngân phiếu"
Liên Dương đương nhiên không một chút nghi ngờ tuyệt đối tin tưởng lời Lam Tiêu, ngồi ăn từ tốn yểu điệu đúng chất một tiểu thư khuê các.
Ai da Liên Dương ơi Liên Dương, sao người lại tin một nên nam nhân mới gặp như vậy chứ. Chả nhẽ ngươi tin vào tình yêu định mệnh hay sao. Ngu ngốc như vậy vào Xuân Viện được rồi. Lam Tiêu lắc đầu quay lại nhìn Liên Dương một cái trước khi rời đi. Thật bi ai cho kiếp cô nương gặp phải ta....
Nàng cứ nghĩ mọi bà chủ của các xuân viện lầu xanh đâu đâu cũng mập ú ụ mặt chát chít phấn nụ cười thập phần thô lỗ nhưng bà chủ của Nguyệt Xuân Viện lại khác quá mức hoàn toàn. Nàng ta thanh cao thoát lệ đấy phần xinh đẹp lại bí ẩn giảo hoạt với chiếc màn sa mỏng che hờ trên khôn mặt kia. Thật không đơn giản.
Lam Tiêu cùng bà chủ Nguyệt Xuân Viện đánh giá đối phương qua lại rất kĩ
-" Xin hỏi quí danh của bà chủ đây là..."
-" Ta tên Nguyệt Mãn Thanh, cô nương cứ gọi ta là Nguyệt nương. Còn ta phải gọi cô nương thế nào đây."
Cũng nhìn ra nàng là thân nữ nhi. Quả nhiên bàn tay đã đào tạo nữ nhân trong xuân viện.
-" ta là Lâm Tiếu. Nguyệt nương thật là phong hoa tuyệt trần."
-" Lâm cô nương quá khen. Mời cô nương ra giá"
Lam Tiêu đánh giá Liên Dương khá cao. Có thể nhìn ra Liên Dương là con nhà quyền quí tiểu thư đài các. Dù nàng có bán cô ta vào xuân viện, chắc chắn cũng sẽ có người đến chuộc lại. Chi bằng tự mình kiếm ít thu nhập, ta cùng Liên Dương đâu có quan hệ gì.
-Nàng liếc nhìn bà chủ, không nhanh không chậm nhẹ nhàng dơ 3 ngón tay . Nguyệt nương hiểu ý của nàng, rút ra 30 vạn ngân phiếu từ áo ra đặt xuống bàn.
Thật lợi hại, nhanh vậy đã hiểu ý ta. Hahaha
Nàng để lại Lam Dương ở đó, một mình bước ra khỏi nguyệt xuân viện mà lòng không hề có áy náy hay có lỗi. Một lòng nhìn xấp tiền trong túi mà tràn đầy hạnh phúc.
Có điều Lam Tiêu không thể ngờ được, Nguyệt Xuân Viện là tài sản của bát vương phủ, người đứng đường sau nguyệt xuân viện là bát vương gia. Hắn ta cài tai mắt khắp nơi ở kinh thành để nhanh có được nguồn thông tin.
Rất nhanh chỉ một khắc sau khi Nàng ra khỏi xuân viện, người của vương phủ đã đến bắt Lam Dương về, bát vương ra đã đuổi theo nàng đến cuối con phố.
-"Các ngươi muốn gì ở ta, nếu là muốn lấy lại tiền, thì bước qua xác của ta trước đã ". Lam tiêu cầm tay nải dõng dạc tuyên bố. Ngay khi nàng vận kinh công chạy, Hoả Diện Phong bắn ra ngân châm tẩm thuốc mê ghim vào bả vai nàng. Lam Tiêu chỉ vừa nhảy lên mái hiên nhà đã lập tức ngã xuống bất tỉnh.
Trước khi mất ý thức hôn mê, trong đầu loé lên hình ảnh của Lãnh Thiên Bạch, thầm nghĩ xui rồi !!!!
..................
Giải phân cách ngu ngốc
/11
|