Khi Tưởng Bách Xuyên ra khỏi nhà Tưởng Mộ Tranh, trời đã rất khuya. Anh tính toán thời gian Tô Dương hạ cánh, lúc này cô cũng đã đến sân bay, anh có tới cũng không kịp đón máy bay.
Ngón tay gõ lên tay lái không theo nhịp nào, vài giây sau, anh khởi động xe rồi rời đi.
Trên đường về nhà, Tưởng Bách Xuyên nhận được điện thoại của thư ký Giang Phàm.
“Tưởng tổng, theo tin tức mới nhất từ New York, Bàng Việt Hy cùng đoàn thể đã đổi nơi công tác sang công ty quản lý tài sản Doãn Lâm, nghe nói ông chủ của Doãn Lâm là Cao Tân cũng tới.”
Hơi dừng một chút, Giang Phàm lại tiếp tục: “Trước đây, Doãn Lâm không thành công trong việc thu mua Laca, hiện nay lại có ý định mua lại nhà máy sản xuất camera di động của hãng máy ảnh Sofe ở Thâm Quyến, Trung Quốc. Bọn họ đang tiếp xúc với tầng cấp cao của Sofe.”
Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Là Bàng Việt Hy phụ trách sao?”
Giang Phàm trả lời: “Vâng, cô Bàng Việt Hy sẽ toàn quyền phụ trách vụ thu mua này.”
Cô còn nói: “Sau khi thu mua xong, Doãn Lâm sẽ gia tăng kinh phí đầu tư, nhà máy Sofe liền có thể sản xuất mô hình camera có chức năng PDAF[1], chất lượng camera cùng lợi nhuận của bọn họ có thể vượt qua lần kết hợp đầu tiên giữa di động cùng camera của Laca. Trước mắt, những nhà máy và cửa hàng tư nhân lớn đều khá xem trọng camera di động của Sofe.”
[1] PDAF (Phase Detection Auto Focus), hay lấy nét theo pha, là công nghệ lấy nét được kế thừa từ máy ảnh chuyên nghiệp DSLR, cho phép tốc độ bắt nét nhanh hơn, chính xác hơn và tập trung đúng vào chủ thể, đặc biệt kể cả trong điều kiện thiếu sáng.
Mục tiêu lúc này của Bàng Việt Hy chính là chiến thắng Tưởng Bách Xuyên, có thể tưởng tượng cuộc cạnh tranh cùng Sofe trong tương lai sẽ kịch liệt cỡ nào.
Mà máy ảnh Laca sẽ càng khó đạt được bước đột phá lớn trong việc thực hiện dự án camera di động.
Tưởng Bách Xuyên lẳng lặng nghe, vài giây sau mới đáp: “Tôi biết rồi.”
Doãn Lâm cố ý gây khó dễ với anh.
Giang Phàm không nói thêm việc gì khác, liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên căng thẳng, suy tư nhìn con đường ở phía trước.
Không quá hai phút, di động rung lên, anh mở ra nhìn, là Tô Dương gửi đến: [Ông xã, em đã tới Bắc Kinh rồi, yêu anh.]
Vẻ mặt Tưởng Bách Xuyên dịu đi không ít. Anh gọi điện, bên kia rất ồn ào, hẳn là cô vừa đến sảnh.
“Em vừa xuống máy bay à?”
Tô Dương: “Vâng, em lập tức về nhà ngay, anh thì sao?”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh đang ở trên đường.”
Anh không nhiều lời về những chuyện khác.
Tô Dương đương nhiên cho rằng anh đang trên đường đi công tác, “Lúc trước em không gọi được cho anh, lần này anh sẽ ở bên đó mấy ngày?”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh phải ở đến Tết Nguyên Đán.”
“Hả?” Tô Dương vô thức tỏ vẻ mất mát.
Trong dĩ vãng, cho dù Tưởng Bách Xuyên bận rộn cỡ nào, cô cũng sẽ không bộc lộ nửa điểm không hài lòng ở trước mặt anh.
Cho dù anh không tới buổi triển lãm ảnh của cô hơn hai tháng trước, không gặp cô ba tháng, cô cũng không biểu hiện như vậy ở trong điện thoại.
Vừa nghe anh phải ở ngoài hơn mười ngày, không thể trải qua lễ Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán cùng cô, cô liền không nhịn được mà thốt thành tiếng.
Có lẽ, vì luôn được ở bên anh trong khoảng thời gian này, cô liền trầm luân, không muốn xa anh lâu như vậy.
Tô Dương lập tức lấy lại giọng điệu thoải mái: “Vậy anh làm việc xong thì trở về gặp em nhé.”
Trong lòng Tưởng Bách Xuyên rất khó chịu, cho dù cô không vui, cũng sẽ không cố tình gây chuyện với anh.
“Đồng Đồng?”
“Hả?”
“Em sớm về nhà đi nhé.”
“Được.”
Tưởng Bách Xuyên không nói gì nữa mà cúp điện thoại.
Tô Dương cất di động, nhìn cảnh đêm vô tận tại sân bay, trong lòng cô vương vấn nỗi cô đơn khó có thể bị gạt bỏ.
Một thân một mình trong đêm Giáng Sinh, một thân một mình trong đêm giao thừa, anh thực sự… Bận rộn như vậy sao?
Bận tới mức khi tất cả mọi người ở tổng công ty bên kia nghỉ ngơi trong ngày Giáng Sinh, anh còn muốn tăng ca ư?
Nửa năm này, anh dường như thay đổi.
Cô cũng không thể nói rõ là anh thay đổi ở chỗ nào.
Có lẽ là kể từ khi anh không tới triển lãm ảnh của cô, tâm tư của cô cũng trở nên mẫn cảm.
Buổi triển lãm ảnh chụp ở Hồng Kông vào tháng 10 khi ấy là triển lãm đầu tiên của cô.
Lục Duật Thành đến.
Cố Hằng cũng đến.
Chu Minh Khiêm vội tới mức chân không chạm đất cũng đến.
Ngay cả người nhà họ Tưởng cũng đến, từ mẹ chồng, thím hai cho tới chú tư, thím tư cùng chú năm.
Dù bọn họ không thích, cũng chẳng ủng hộ nghề nghiệp của cô, nhưng sau khi biết tin, họ vẫn khiêm tốn đến ủng hộ.
Duy chỉ có anh là vắng mặt.
Lấy lý do bận rộn, anh để thư ký giang Phàm tới buổi triển lãm thay anh.
Cô đã từng tưởng rằng, chỉ có cái chết mới có thể chia rẽ cô cùng Tưởng Bách Xuyên.
Nhưng khi anh không tới buổi triển lãm ấy, đó cũng là lần đầu tiên cô bắt đầu hoài nghi sự tự tin của mình.
Có lẽ ngoài cái chết ra, thời gian cùng khoảng cách cũng có thể khiến tình yêu giữa bọn họ phai nhạt rồi xa cách.
Diệp Đông cùng Giang Phàm là ví dụ tốt nhất.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, yêu nhau nhiều năm như vậy, còn kết hôn sinh con, nhưng cuối cùng vẫn bất ngờ tách ra.
Mà về sau, khi hai người không gặp nhau trong ba tháng, giữa cô cùng Tưởng Bách Xuyên ẩn chứa một sự kỳ lạ khó nói thành lời, có đôi khi ngay cả nói chuyện với nhau cũng không được tự nhiên. Có lẽ là anh thay đổi, cũng có thể là tâm tình của cô đã thay đổi.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ nhắc đến lần triển lãm ảnh kia.
Đó là một chủ đề chẳng mấy vui vẻ.
Cô không muốn anh áy náy.
Bắt đầu từ đoạn thời gian kia, cô mất ngủ vào ban đêm.
Khi mất ngủ, cô sẽ suy nghĩ miên man, lại càng lo được lo mất.
Có lẽ, có suy nghĩ thì sẽ nằm mơ.
Vậy nên, khi cô truyền nước biển trong phòng truyền dịch, cô mới mơ thấy anh muốn ly hôn cùng mình.
Tiếp đó, họ gặp mặt sau ba tháng, anh mang cô tới bệnh viện, khi trở về liền làm mỳ sốt tương cho cô, lúc ngủ lại ôm cô vào lòng, khiến cô cảm thấy dường như chưa có gì từng thay đổi.
Anh vẫn còn là của cô.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào họ cũng ở bên nhau.
Anh đối xử tốt với cô, nuông chiều cô, thu mua máy ảnh Laca vì cô, kể cho cô câu chuyện tiếng Đức vô giá kia, lại vẽ bản phổ nhạc cho cô, cô liền không tính toán lần anh vắng mặt trong buổi triển lãm ảnh.
Nhưng cô cũng biết, cho dù mình không so đo, trái tim của người phụ nữ vẫn rất nhỏ nhen và nhạy cảm.
Lần triển lãm ảnh kia là một cái gai không thể chạm đến trong lòng cô.
Là ngọn nguồn của mọi sự lo lắng.
Thời gian lâu dài, liền hóa kén.
Bề ngoài nhìn rất dày, nhưng chỉ cần nhấn một cái, bên trong vẫn sẽ nhói đau.
Đôi khi cái gai ấy như có chứng động kinh, không thể bị kích thích, chỉ cần thoáng kích thích một cái thì sẽ lập tức phát bệnh.
Tuy ngoài miệng nói không tính toán, nhưng vẫn nghiêm khắc nhớ kỹ ở trong lòng.
Một ngày nào đó, chỉ cần anh khiến cô hơi bất mãn, trong lòng cô sẽ đếm kỹ tất cả sai lầm lúc trước của anh một lần.
Đây chính là lòng dạ phụ nữ, giống như kim dưới đáy biển.
Tựa như Chu Minh Khiêm nói lúc trước: Phụ nữ là loài động vật đáng sợ nhất, mỗi tháng đều đổ máu nhưng không chết.
Vì việc đó, cô còn đạp Chu Minh khiêm mấy lần, chê anh cố ý hạ thấp phụ nữ.
Nhưng giờ khắc này, cô không thể không thừa nhận, lòng dạ phụ nữ cũng phát triển theo xu hướng thời đại, hiện đã đến thời kì Nano.
Cực kỳ nhỏ nhoi, phải dùng kính hiển vi để nhìn.
Đinh Thiến đang cúi đầu xem di động, không chú ý tới vẻ mất mát của Tô Dương.
Cô chợt ngẩng đầu nói: “Dương Dương, mình vừa nhận được e-mail của tổng biên tập Mỹ Ngu, họ quyết định chọn nữ minh tinh An Ninh rồi.”
Dứt lời, Đinh Thiến nhìn Tô Dương không chớp mắt.
Tô Dương lại không có phản ứng gì lớn, thản nhiên “Ồ” một tiếng.
Thấy cô không hào hứng, Đinh Thiến nuốt lại lời muốn nói để không khiến cô khó chịu hơn.
Hai tiếng sau, ô tô dừng dưới nhà Tô Dương, trước khi cô xuống xe, Đinh Thiến lại dặn dò cô: “Đừng quên là phải chụp hình vào ngày mai đấy nhé, mình sẽ đến lúc 8 giờ sáng để đón cậu tới studio.”
Tô Dương gật đầu nói đã biết.
Cô kéo hành lý về phía tòa nhà chung cư, vừa bước lên bậc thang thì thấy một bóng hình quen thuộc, cô dừng chân để nhìn thật kỹ.
Không sai, là Tưởng Bách Xuyên.
Bỏ lại va li, Tô Dương chạy về phía Tưởng Bách Xuyên.
“Không phải anh nói anh đi công tác sao!”
Tưởng Bách Xuyên đón lấy cô, ôm cô vào lòng: “Anh nói mình đi công tác lúc nào? Không phải lúc gọi điện thoại anh đã dặn em về nhà sớm sao?”
Tô Dương: “…”
Cô ngửa đầu, công khai nhìn anh bằng ánh mắt lên án.
Tưởng Bách Xuyên giữ tay cô, vòng qua eo anh ở trong áo.
Tô Dương nhón chân lên, khẽ cắn mạnh lên môi anh. Tưởng Bách Xuyên đau tới mức xuýt xoa.
Cô nhìn anh với ánh mắt u oán: “Lần sau anh đừng đùa với em như vậy, em chẳng thấy kinh hỉ gì hết.”
Cô cắn môi, dừng một chút rồi mới nhỏ giọng nói: “Vừa nghe anh nói sẽ không trở lại trong mười ngày này… Em liền khó chịu cả đường đi.”
Tưởng Bách Xuyên khẽ ấn đầu cô vào trong lòng mình: “Anh xin lỗi.”
Tô Dương lắc đầu nói không sao.
Tưởng Bách Xuyên đưa tay che tai cô lại: “Em mặc ít như vậy mà không thấy lạnh à?”
Cảm xúc của Tô Dương đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Hiện tại tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô ngẩng đầu cười nói: “Anh bao kín tai em rồi, em sẽ chẳng nghe thấy anh nói gì đâu.”
Tưởng Bách Xuyên cúi đầu cắn cái mũi đã lạnh run của cô: “Chúng ta lên đi thôi.”
Anh buông cô ra, xuống dưới bậc thềm, nâng va li của cô lên.
Tô Dương xoay người nhìn anh: “Chúng ta có đồ ăn khuya không?”
Tưởng Bách Xuyên bước tới cạnh cô, dắt cô về phía thang máy: “Em muốn ăn gì thì anh làm cái nấy. Tối nay anh ra ngoài có việc, vừa trở về thôi, chưa kịp làm gì cả.”
Tô Dương không có vấn đề với việc ăn uống, cô đã ăn cơm ở sân bay, cũng đã ăn không ít hoa quả.
Cô rút bàn tay đang bị anh nắm, ôm cánh tay anh, cả người dựa lên người anh.
“Anh thực sự sẽ ở nhà tới Tết Nguyên Đán rồi mới về New York sao?”
Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt sáng lên, mang vẻ mong đợi.
Tưởng Bách Xuyên đối mặt với cô, đã lâu rồi anh không nhìn thấy ánh mắt đơn thuần như cô gái nhỏ của Tô Dương.
Rất nhiều lúc, đáy mắt cô chỉ mang vẻ ẩn nhẫn.
Khi chịu uất ức trong công việc, cô cũng chỉ cười trừ, lưu lại vẻ mặt vui sướng cho anh.
Anh đã từng nói: Đồng Đồng, em có thể cố tình gây sự với anh.
Kết quả, cô lại bảo: Nhưng anh còn mệt hơn em mà.
Thấy anh nhìn mình đăm đăm mà không nói chuyện, Tô Dương cọ lên người anh: “Này, em đang nói chuyện với anh đấy!”
Đến cửa thang máy, Tưởng Bách Xuyên quẹt thẻ.
Sau khi vào trong, anh mới trả lời cô: “Anh sẽ qua đó vào ngày mồng năm tháng Giêng, công ty ở bên New York sắp có kỳ nghỉ Giáng Sinh rồi, nếu không có vấn đề gì thì anh sẽ không phải đi đâu hết.”
Tô Dương cực kỳ vui sướng, cô nhấc chân ngồi trên va li, nhẹ nhàng đung đưa chân, hai tay ôm eo anh.
Cô ngửa đầu nhìn anh, xác định thêm lần nữa: “Có phải trong mười mấy ngày này anh sẽ chỉ ở nhà, không phải qua chi nhánh công ty bên Bắc Kinh không?”
Tưởng Bách Xuyên buông mắt, gật đầu: “Trong khoảng thời gian này anh sẽ mặc em sai phái.”
Dừng một chút, anh nói uyển chuyển nhưng có chút ám chỉ: “Em chưa từng thừa nhận quan hệ của chúng ta một cách công khai, nếu em đi công tác thì anh không thể theo được.”
Tô Dương giả vờ không hiểu, chớp chớp mắt: “Anh có thể làm tài xế của em, chờ em ở trong xe mà.”
Tưởng Bách Xuyên xoa đầu cô, nếu cô không vội công khai, hẳn là có suy nghĩ của riêng mình, chú ý tới chút giao tình ít ỏi giữa hai nhà Kiều – Tưởng.
Anh không thể chống lại ý tốt của cô, nhưng vẫn gây áp lực: “Em đừng kéo dài quá lâu nhé, vất vả lắm anh mới có được một kỳ nghỉ dài với em đấy.”
Tô Dương gật đầu liên tục: “Chờ nhà họ Kiều đè những tin tiêu cực gần đây của Kiều Cẩn xuống, chúng ta cũng không cần phải gắng sức công khai trên Weibo, nếu bị chụp ảnh thì để bọn họ đưa ra ánh sáng đi thôi.”
Về đến nhà, vừa đẩy cửa ra, hương hoa xộc vào mũi cô. Hoa hồng tràn ngập trong từng góc phòng khách, vô số bình hoa thủy tinh xinh đẹp đập vào mắt.
Tô Dương quay đầu nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên, chỉ chỉ phòng khách: ” ‘Buổi tối có việc’ của anh chính là mua bán những bình hoa này sao?”
Tưởng Bách Xuyên đóng cửa, vừa cởi áo khoác cho cô vừa nói: “Ừ, anh tới trung tâm thương mại mua bình hoa trước khi trung tâm đóng cửa.”
Chạy qua ba trung tâm thương mại mới mua đủ vô số bình hoa khác lạ.
Bởi vì tính chất công việc của mình, Tô Dương rất hứng thú với những đồ vật không theo quy tắc.
Một năm qua, anh không mua thêm bình hoa kiểu mới nào cho cô.
Trước kia, lần nào anh cũng vội vàng về nhà, không có thời gian đi mua sắm.
Đêm nay, trở về từ chỗ Tưởng Mộ Tranh, anh đi ngang qua một trung tâm thương mại ở trên đường, màn hình quảng cáo lớn trên tường đang phát hình một nhãn hiệu cốc nào đó.
Chiếc cốc kiểu mới này vừa vặn hợp với thẩm mỹ của Tô Dương, anh liền đỗ xe đi mua.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, thứ anh tặng Tô Dương nhiều nhất không phải camera, mà là cốc.
Trước đây, cô thuận miệng nói một câu, chẳng có món quà nào tốt bằng chiếc cốc.
Một chiếc cốc, cả cuộc đời[2].
Anh chưa bao giờ quên.
[2] 杯子 phiên âm là /bēi zi/ = chiếc cốc, 辈子 phiên âm là /bèi zi/ = cuộc đời, do đồng âm với nhau nên khi người Trung Quốc tặng cốc cho ai đó, hành động này mang hàm ý muốn ở bên người kia cả đời.
Mua cốc xong, cửa hàng bán bình hoa nằm ngay bên cạnh cửa hàng bán cốc, anh tiện tay mua thêm vài bình hoa.
Kết quả là không có đủ loại bình, nhân viên cửa hàng nói những chi nhánh ở trung tâm thương mại khác vẫn còn hàng, bảo anh chờ bọn họ đi chuyển hàng, anh không làm phiền bọn họ mà tự lái xe đi mua.
Sau khi về đến nhà, đặt toàn bộ hoa hồng vừa mua vào bình hoa, anh liền vội vã xuống nhà đón Tô Dương, không nghĩ rằng cô cũng vừa xuống xe.
Tô Dương cởi giày, không kịp mang dép đi trong nhà mà trực tiếp chạy vào phòng khách, tỉ mỉ nhìn từng bình hoa, vui đến quên trời quên đất.
Hệ thống sưởi sàn trong phòng khách đã mở, cũng không quá lạnh, Tưởng Bách Xuyên để mặc cô đi chân trần, cầm máy chụp ảnh bình hoa.
Anh thay quần áo ở nhà, vào phòng bếp làm thức ăn khuya cho cô.
Qua vài phút đồng hồ, anh hô lên từ trong phòng bếp: “Em có muốn thêm ớt vào gia vị sủi cảo không?”
Khẩu vị của cô hay thay đổi, khi thì thích ăn cay, khi thì lại chẳng thể chịu nổi chút cay nào.
Tô Dương qua quít đáp một câu: “Thế nào cũng được.”
Tưởng Bách Xuyên biết hiện tại cô đang chìm đắm trong thế giới của mình, có nói chuyện cũng vô ích, anh dứt khoát làm hai phần gia vị cho cô, một phần thêm cay, một phần không cay.
Nước đã sôi, anh bắt đầu nấu sủi cảo.
Lúc này, di động trong túi rung vài lần.
Anh vừa khuấy nồi sủi cảo, vừa dùng tay sạch lấy di động ra.
Là tin nhắn mẹ Tưởng gửi đến: [Hình như ông nội con còn chưa biết chuyện Đồng Đồng cùng Kiều Cẩn đối đầu với nhau đâu. Ông cũng chẳng hỏi gì nhiều, nhưng lại bảo sáng mai phải mau mau tới gặp ông cụ Kiều, đã có hẹn cùng ông cụ nhà ấy, đến lúc đó thì khó mà nói bên nhà họ Kiều có nói gì trước mặt ông con không lắm, chúng ta cũng không kiểm soát được.]
Tưởng Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây rồi trả lời: [Mẹ, ngày mai mẹ hãy phát huy cơ trí của mình, tranh thủ tới nhà họ Kiều cùng ông nội nhé, nếu có tình huống gì thì mẹ cũng có thể nắm chắc đúng lúc.]
Mẹ Tưởng rất đắc ý: [Để mẹ đi cũng không phải không được, nhưng… Con hiểu mà, còn phải xem tâm tình mẹ thế nào…]
Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ thở dài, đoạn đáp: [Mẹ à, mẹ chính là thần tượng của con đấy, con đã ngưỡng mộ mẹ nhiều năm rồi, tấm lòng sùng bái này chưa bao giờ thay đổi.]
Mẹ Tưởng nhanh chóng trả lời, sau khi xem xong, Tưởng Bách Xuyên cảm thấy mình như đang nghẹn một búng máu trong ngực, yên lặng ném di động sang một bên.
Lúc này, canh trong nồi sủi cảo đã sôi sùng sục, hơi nước cuồn cuộn bốc khói trắng, cần phải làm nguội ngay lập tức, anh nhanh chóng thêm nước lạnh vào nồi.
Chỉ là, cứ nghĩ đến tin nhắn cuối cùng của mẹ Tưởng, anh lại không thể biểu đạt tâm tình khó nói hết bằng một lời của mình.
Ngón tay gõ lên tay lái không theo nhịp nào, vài giây sau, anh khởi động xe rồi rời đi.
Trên đường về nhà, Tưởng Bách Xuyên nhận được điện thoại của thư ký Giang Phàm.
“Tưởng tổng, theo tin tức mới nhất từ New York, Bàng Việt Hy cùng đoàn thể đã đổi nơi công tác sang công ty quản lý tài sản Doãn Lâm, nghe nói ông chủ của Doãn Lâm là Cao Tân cũng tới.”
Hơi dừng một chút, Giang Phàm lại tiếp tục: “Trước đây, Doãn Lâm không thành công trong việc thu mua Laca, hiện nay lại có ý định mua lại nhà máy sản xuất camera di động của hãng máy ảnh Sofe ở Thâm Quyến, Trung Quốc. Bọn họ đang tiếp xúc với tầng cấp cao của Sofe.”
Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Là Bàng Việt Hy phụ trách sao?”
Giang Phàm trả lời: “Vâng, cô Bàng Việt Hy sẽ toàn quyền phụ trách vụ thu mua này.”
Cô còn nói: “Sau khi thu mua xong, Doãn Lâm sẽ gia tăng kinh phí đầu tư, nhà máy Sofe liền có thể sản xuất mô hình camera có chức năng PDAF[1], chất lượng camera cùng lợi nhuận của bọn họ có thể vượt qua lần kết hợp đầu tiên giữa di động cùng camera của Laca. Trước mắt, những nhà máy và cửa hàng tư nhân lớn đều khá xem trọng camera di động của Sofe.”
[1] PDAF (Phase Detection Auto Focus), hay lấy nét theo pha, là công nghệ lấy nét được kế thừa từ máy ảnh chuyên nghiệp DSLR, cho phép tốc độ bắt nét nhanh hơn, chính xác hơn và tập trung đúng vào chủ thể, đặc biệt kể cả trong điều kiện thiếu sáng.
Mục tiêu lúc này của Bàng Việt Hy chính là chiến thắng Tưởng Bách Xuyên, có thể tưởng tượng cuộc cạnh tranh cùng Sofe trong tương lai sẽ kịch liệt cỡ nào.
Mà máy ảnh Laca sẽ càng khó đạt được bước đột phá lớn trong việc thực hiện dự án camera di động.
Tưởng Bách Xuyên lẳng lặng nghe, vài giây sau mới đáp: “Tôi biết rồi.”
Doãn Lâm cố ý gây khó dễ với anh.
Giang Phàm không nói thêm việc gì khác, liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên căng thẳng, suy tư nhìn con đường ở phía trước.
Không quá hai phút, di động rung lên, anh mở ra nhìn, là Tô Dương gửi đến: [Ông xã, em đã tới Bắc Kinh rồi, yêu anh.]
Vẻ mặt Tưởng Bách Xuyên dịu đi không ít. Anh gọi điện, bên kia rất ồn ào, hẳn là cô vừa đến sảnh.
“Em vừa xuống máy bay à?”
Tô Dương: “Vâng, em lập tức về nhà ngay, anh thì sao?”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh đang ở trên đường.”
Anh không nhiều lời về những chuyện khác.
Tô Dương đương nhiên cho rằng anh đang trên đường đi công tác, “Lúc trước em không gọi được cho anh, lần này anh sẽ ở bên đó mấy ngày?”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh phải ở đến Tết Nguyên Đán.”
“Hả?” Tô Dương vô thức tỏ vẻ mất mát.
Trong dĩ vãng, cho dù Tưởng Bách Xuyên bận rộn cỡ nào, cô cũng sẽ không bộc lộ nửa điểm không hài lòng ở trước mặt anh.
Cho dù anh không tới buổi triển lãm ảnh của cô hơn hai tháng trước, không gặp cô ba tháng, cô cũng không biểu hiện như vậy ở trong điện thoại.
Vừa nghe anh phải ở ngoài hơn mười ngày, không thể trải qua lễ Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán cùng cô, cô liền không nhịn được mà thốt thành tiếng.
Có lẽ, vì luôn được ở bên anh trong khoảng thời gian này, cô liền trầm luân, không muốn xa anh lâu như vậy.
Tô Dương lập tức lấy lại giọng điệu thoải mái: “Vậy anh làm việc xong thì trở về gặp em nhé.”
Trong lòng Tưởng Bách Xuyên rất khó chịu, cho dù cô không vui, cũng sẽ không cố tình gây chuyện với anh.
“Đồng Đồng?”
“Hả?”
“Em sớm về nhà đi nhé.”
“Được.”
Tưởng Bách Xuyên không nói gì nữa mà cúp điện thoại.
Tô Dương cất di động, nhìn cảnh đêm vô tận tại sân bay, trong lòng cô vương vấn nỗi cô đơn khó có thể bị gạt bỏ.
Một thân một mình trong đêm Giáng Sinh, một thân một mình trong đêm giao thừa, anh thực sự… Bận rộn như vậy sao?
Bận tới mức khi tất cả mọi người ở tổng công ty bên kia nghỉ ngơi trong ngày Giáng Sinh, anh còn muốn tăng ca ư?
Nửa năm này, anh dường như thay đổi.
Cô cũng không thể nói rõ là anh thay đổi ở chỗ nào.
Có lẽ là kể từ khi anh không tới triển lãm ảnh của cô, tâm tư của cô cũng trở nên mẫn cảm.
Buổi triển lãm ảnh chụp ở Hồng Kông vào tháng 10 khi ấy là triển lãm đầu tiên của cô.
Lục Duật Thành đến.
Cố Hằng cũng đến.
Chu Minh Khiêm vội tới mức chân không chạm đất cũng đến.
Ngay cả người nhà họ Tưởng cũng đến, từ mẹ chồng, thím hai cho tới chú tư, thím tư cùng chú năm.
Dù bọn họ không thích, cũng chẳng ủng hộ nghề nghiệp của cô, nhưng sau khi biết tin, họ vẫn khiêm tốn đến ủng hộ.
Duy chỉ có anh là vắng mặt.
Lấy lý do bận rộn, anh để thư ký giang Phàm tới buổi triển lãm thay anh.
Cô đã từng tưởng rằng, chỉ có cái chết mới có thể chia rẽ cô cùng Tưởng Bách Xuyên.
Nhưng khi anh không tới buổi triển lãm ấy, đó cũng là lần đầu tiên cô bắt đầu hoài nghi sự tự tin của mình.
Có lẽ ngoài cái chết ra, thời gian cùng khoảng cách cũng có thể khiến tình yêu giữa bọn họ phai nhạt rồi xa cách.
Diệp Đông cùng Giang Phàm là ví dụ tốt nhất.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, yêu nhau nhiều năm như vậy, còn kết hôn sinh con, nhưng cuối cùng vẫn bất ngờ tách ra.
Mà về sau, khi hai người không gặp nhau trong ba tháng, giữa cô cùng Tưởng Bách Xuyên ẩn chứa một sự kỳ lạ khó nói thành lời, có đôi khi ngay cả nói chuyện với nhau cũng không được tự nhiên. Có lẽ là anh thay đổi, cũng có thể là tâm tình của cô đã thay đổi.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ nhắc đến lần triển lãm ảnh kia.
Đó là một chủ đề chẳng mấy vui vẻ.
Cô không muốn anh áy náy.
Bắt đầu từ đoạn thời gian kia, cô mất ngủ vào ban đêm.
Khi mất ngủ, cô sẽ suy nghĩ miên man, lại càng lo được lo mất.
Có lẽ, có suy nghĩ thì sẽ nằm mơ.
Vậy nên, khi cô truyền nước biển trong phòng truyền dịch, cô mới mơ thấy anh muốn ly hôn cùng mình.
Tiếp đó, họ gặp mặt sau ba tháng, anh mang cô tới bệnh viện, khi trở về liền làm mỳ sốt tương cho cô, lúc ngủ lại ôm cô vào lòng, khiến cô cảm thấy dường như chưa có gì từng thay đổi.
Anh vẫn còn là của cô.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào họ cũng ở bên nhau.
Anh đối xử tốt với cô, nuông chiều cô, thu mua máy ảnh Laca vì cô, kể cho cô câu chuyện tiếng Đức vô giá kia, lại vẽ bản phổ nhạc cho cô, cô liền không tính toán lần anh vắng mặt trong buổi triển lãm ảnh.
Nhưng cô cũng biết, cho dù mình không so đo, trái tim của người phụ nữ vẫn rất nhỏ nhen và nhạy cảm.
Lần triển lãm ảnh kia là một cái gai không thể chạm đến trong lòng cô.
Là ngọn nguồn của mọi sự lo lắng.
Thời gian lâu dài, liền hóa kén.
Bề ngoài nhìn rất dày, nhưng chỉ cần nhấn một cái, bên trong vẫn sẽ nhói đau.
Đôi khi cái gai ấy như có chứng động kinh, không thể bị kích thích, chỉ cần thoáng kích thích một cái thì sẽ lập tức phát bệnh.
Tuy ngoài miệng nói không tính toán, nhưng vẫn nghiêm khắc nhớ kỹ ở trong lòng.
Một ngày nào đó, chỉ cần anh khiến cô hơi bất mãn, trong lòng cô sẽ đếm kỹ tất cả sai lầm lúc trước của anh một lần.
Đây chính là lòng dạ phụ nữ, giống như kim dưới đáy biển.
Tựa như Chu Minh Khiêm nói lúc trước: Phụ nữ là loài động vật đáng sợ nhất, mỗi tháng đều đổ máu nhưng không chết.
Vì việc đó, cô còn đạp Chu Minh khiêm mấy lần, chê anh cố ý hạ thấp phụ nữ.
Nhưng giờ khắc này, cô không thể không thừa nhận, lòng dạ phụ nữ cũng phát triển theo xu hướng thời đại, hiện đã đến thời kì Nano.
Cực kỳ nhỏ nhoi, phải dùng kính hiển vi để nhìn.
Đinh Thiến đang cúi đầu xem di động, không chú ý tới vẻ mất mát của Tô Dương.
Cô chợt ngẩng đầu nói: “Dương Dương, mình vừa nhận được e-mail của tổng biên tập Mỹ Ngu, họ quyết định chọn nữ minh tinh An Ninh rồi.”
Dứt lời, Đinh Thiến nhìn Tô Dương không chớp mắt.
Tô Dương lại không có phản ứng gì lớn, thản nhiên “Ồ” một tiếng.
Thấy cô không hào hứng, Đinh Thiến nuốt lại lời muốn nói để không khiến cô khó chịu hơn.
Hai tiếng sau, ô tô dừng dưới nhà Tô Dương, trước khi cô xuống xe, Đinh Thiến lại dặn dò cô: “Đừng quên là phải chụp hình vào ngày mai đấy nhé, mình sẽ đến lúc 8 giờ sáng để đón cậu tới studio.”
Tô Dương gật đầu nói đã biết.
Cô kéo hành lý về phía tòa nhà chung cư, vừa bước lên bậc thang thì thấy một bóng hình quen thuộc, cô dừng chân để nhìn thật kỹ.
Không sai, là Tưởng Bách Xuyên.
Bỏ lại va li, Tô Dương chạy về phía Tưởng Bách Xuyên.
“Không phải anh nói anh đi công tác sao!”
Tưởng Bách Xuyên đón lấy cô, ôm cô vào lòng: “Anh nói mình đi công tác lúc nào? Không phải lúc gọi điện thoại anh đã dặn em về nhà sớm sao?”
Tô Dương: “…”
Cô ngửa đầu, công khai nhìn anh bằng ánh mắt lên án.
Tưởng Bách Xuyên giữ tay cô, vòng qua eo anh ở trong áo.
Tô Dương nhón chân lên, khẽ cắn mạnh lên môi anh. Tưởng Bách Xuyên đau tới mức xuýt xoa.
Cô nhìn anh với ánh mắt u oán: “Lần sau anh đừng đùa với em như vậy, em chẳng thấy kinh hỉ gì hết.”
Cô cắn môi, dừng một chút rồi mới nhỏ giọng nói: “Vừa nghe anh nói sẽ không trở lại trong mười ngày này… Em liền khó chịu cả đường đi.”
Tưởng Bách Xuyên khẽ ấn đầu cô vào trong lòng mình: “Anh xin lỗi.”
Tô Dương lắc đầu nói không sao.
Tưởng Bách Xuyên đưa tay che tai cô lại: “Em mặc ít như vậy mà không thấy lạnh à?”
Cảm xúc của Tô Dương đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Hiện tại tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô ngẩng đầu cười nói: “Anh bao kín tai em rồi, em sẽ chẳng nghe thấy anh nói gì đâu.”
Tưởng Bách Xuyên cúi đầu cắn cái mũi đã lạnh run của cô: “Chúng ta lên đi thôi.”
Anh buông cô ra, xuống dưới bậc thềm, nâng va li của cô lên.
Tô Dương xoay người nhìn anh: “Chúng ta có đồ ăn khuya không?”
Tưởng Bách Xuyên bước tới cạnh cô, dắt cô về phía thang máy: “Em muốn ăn gì thì anh làm cái nấy. Tối nay anh ra ngoài có việc, vừa trở về thôi, chưa kịp làm gì cả.”
Tô Dương không có vấn đề với việc ăn uống, cô đã ăn cơm ở sân bay, cũng đã ăn không ít hoa quả.
Cô rút bàn tay đang bị anh nắm, ôm cánh tay anh, cả người dựa lên người anh.
“Anh thực sự sẽ ở nhà tới Tết Nguyên Đán rồi mới về New York sao?”
Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt sáng lên, mang vẻ mong đợi.
Tưởng Bách Xuyên đối mặt với cô, đã lâu rồi anh không nhìn thấy ánh mắt đơn thuần như cô gái nhỏ của Tô Dương.
Rất nhiều lúc, đáy mắt cô chỉ mang vẻ ẩn nhẫn.
Khi chịu uất ức trong công việc, cô cũng chỉ cười trừ, lưu lại vẻ mặt vui sướng cho anh.
Anh đã từng nói: Đồng Đồng, em có thể cố tình gây sự với anh.
Kết quả, cô lại bảo: Nhưng anh còn mệt hơn em mà.
Thấy anh nhìn mình đăm đăm mà không nói chuyện, Tô Dương cọ lên người anh: “Này, em đang nói chuyện với anh đấy!”
Đến cửa thang máy, Tưởng Bách Xuyên quẹt thẻ.
Sau khi vào trong, anh mới trả lời cô: “Anh sẽ qua đó vào ngày mồng năm tháng Giêng, công ty ở bên New York sắp có kỳ nghỉ Giáng Sinh rồi, nếu không có vấn đề gì thì anh sẽ không phải đi đâu hết.”
Tô Dương cực kỳ vui sướng, cô nhấc chân ngồi trên va li, nhẹ nhàng đung đưa chân, hai tay ôm eo anh.
Cô ngửa đầu nhìn anh, xác định thêm lần nữa: “Có phải trong mười mấy ngày này anh sẽ chỉ ở nhà, không phải qua chi nhánh công ty bên Bắc Kinh không?”
Tưởng Bách Xuyên buông mắt, gật đầu: “Trong khoảng thời gian này anh sẽ mặc em sai phái.”
Dừng một chút, anh nói uyển chuyển nhưng có chút ám chỉ: “Em chưa từng thừa nhận quan hệ của chúng ta một cách công khai, nếu em đi công tác thì anh không thể theo được.”
Tô Dương giả vờ không hiểu, chớp chớp mắt: “Anh có thể làm tài xế của em, chờ em ở trong xe mà.”
Tưởng Bách Xuyên xoa đầu cô, nếu cô không vội công khai, hẳn là có suy nghĩ của riêng mình, chú ý tới chút giao tình ít ỏi giữa hai nhà Kiều – Tưởng.
Anh không thể chống lại ý tốt của cô, nhưng vẫn gây áp lực: “Em đừng kéo dài quá lâu nhé, vất vả lắm anh mới có được một kỳ nghỉ dài với em đấy.”
Tô Dương gật đầu liên tục: “Chờ nhà họ Kiều đè những tin tiêu cực gần đây của Kiều Cẩn xuống, chúng ta cũng không cần phải gắng sức công khai trên Weibo, nếu bị chụp ảnh thì để bọn họ đưa ra ánh sáng đi thôi.”
Về đến nhà, vừa đẩy cửa ra, hương hoa xộc vào mũi cô. Hoa hồng tràn ngập trong từng góc phòng khách, vô số bình hoa thủy tinh xinh đẹp đập vào mắt.
Tô Dương quay đầu nhìn về phía Tưởng Bách Xuyên, chỉ chỉ phòng khách: ” ‘Buổi tối có việc’ của anh chính là mua bán những bình hoa này sao?”
Tưởng Bách Xuyên đóng cửa, vừa cởi áo khoác cho cô vừa nói: “Ừ, anh tới trung tâm thương mại mua bình hoa trước khi trung tâm đóng cửa.”
Chạy qua ba trung tâm thương mại mới mua đủ vô số bình hoa khác lạ.
Bởi vì tính chất công việc của mình, Tô Dương rất hứng thú với những đồ vật không theo quy tắc.
Một năm qua, anh không mua thêm bình hoa kiểu mới nào cho cô.
Trước kia, lần nào anh cũng vội vàng về nhà, không có thời gian đi mua sắm.
Đêm nay, trở về từ chỗ Tưởng Mộ Tranh, anh đi ngang qua một trung tâm thương mại ở trên đường, màn hình quảng cáo lớn trên tường đang phát hình một nhãn hiệu cốc nào đó.
Chiếc cốc kiểu mới này vừa vặn hợp với thẩm mỹ của Tô Dương, anh liền đỗ xe đi mua.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, thứ anh tặng Tô Dương nhiều nhất không phải camera, mà là cốc.
Trước đây, cô thuận miệng nói một câu, chẳng có món quà nào tốt bằng chiếc cốc.
Một chiếc cốc, cả cuộc đời[2].
Anh chưa bao giờ quên.
[2] 杯子 phiên âm là /bēi zi/ = chiếc cốc, 辈子 phiên âm là /bèi zi/ = cuộc đời, do đồng âm với nhau nên khi người Trung Quốc tặng cốc cho ai đó, hành động này mang hàm ý muốn ở bên người kia cả đời.
Mua cốc xong, cửa hàng bán bình hoa nằm ngay bên cạnh cửa hàng bán cốc, anh tiện tay mua thêm vài bình hoa.
Kết quả là không có đủ loại bình, nhân viên cửa hàng nói những chi nhánh ở trung tâm thương mại khác vẫn còn hàng, bảo anh chờ bọn họ đi chuyển hàng, anh không làm phiền bọn họ mà tự lái xe đi mua.
Sau khi về đến nhà, đặt toàn bộ hoa hồng vừa mua vào bình hoa, anh liền vội vã xuống nhà đón Tô Dương, không nghĩ rằng cô cũng vừa xuống xe.
Tô Dương cởi giày, không kịp mang dép đi trong nhà mà trực tiếp chạy vào phòng khách, tỉ mỉ nhìn từng bình hoa, vui đến quên trời quên đất.
Hệ thống sưởi sàn trong phòng khách đã mở, cũng không quá lạnh, Tưởng Bách Xuyên để mặc cô đi chân trần, cầm máy chụp ảnh bình hoa.
Anh thay quần áo ở nhà, vào phòng bếp làm thức ăn khuya cho cô.
Qua vài phút đồng hồ, anh hô lên từ trong phòng bếp: “Em có muốn thêm ớt vào gia vị sủi cảo không?”
Khẩu vị của cô hay thay đổi, khi thì thích ăn cay, khi thì lại chẳng thể chịu nổi chút cay nào.
Tô Dương qua quít đáp một câu: “Thế nào cũng được.”
Tưởng Bách Xuyên biết hiện tại cô đang chìm đắm trong thế giới của mình, có nói chuyện cũng vô ích, anh dứt khoát làm hai phần gia vị cho cô, một phần thêm cay, một phần không cay.
Nước đã sôi, anh bắt đầu nấu sủi cảo.
Lúc này, di động trong túi rung vài lần.
Anh vừa khuấy nồi sủi cảo, vừa dùng tay sạch lấy di động ra.
Là tin nhắn mẹ Tưởng gửi đến: [Hình như ông nội con còn chưa biết chuyện Đồng Đồng cùng Kiều Cẩn đối đầu với nhau đâu. Ông cũng chẳng hỏi gì nhiều, nhưng lại bảo sáng mai phải mau mau tới gặp ông cụ Kiều, đã có hẹn cùng ông cụ nhà ấy, đến lúc đó thì khó mà nói bên nhà họ Kiều có nói gì trước mặt ông con không lắm, chúng ta cũng không kiểm soát được.]
Tưởng Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây rồi trả lời: [Mẹ, ngày mai mẹ hãy phát huy cơ trí của mình, tranh thủ tới nhà họ Kiều cùng ông nội nhé, nếu có tình huống gì thì mẹ cũng có thể nắm chắc đúng lúc.]
Mẹ Tưởng rất đắc ý: [Để mẹ đi cũng không phải không được, nhưng… Con hiểu mà, còn phải xem tâm tình mẹ thế nào…]
Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ thở dài, đoạn đáp: [Mẹ à, mẹ chính là thần tượng của con đấy, con đã ngưỡng mộ mẹ nhiều năm rồi, tấm lòng sùng bái này chưa bao giờ thay đổi.]
Mẹ Tưởng nhanh chóng trả lời, sau khi xem xong, Tưởng Bách Xuyên cảm thấy mình như đang nghẹn một búng máu trong ngực, yên lặng ném di động sang một bên.
Lúc này, canh trong nồi sủi cảo đã sôi sùng sục, hơi nước cuồn cuộn bốc khói trắng, cần phải làm nguội ngay lập tức, anh nhanh chóng thêm nước lạnh vào nồi.
Chỉ là, cứ nghĩ đến tin nhắn cuối cùng của mẹ Tưởng, anh lại không thể biểu đạt tâm tình khó nói hết bằng một lời của mình.
/65
|