Nhị thiếu gia Ôn gia Ôn Trạch muốn cưới vợ, toàn gia trên dưới đều rất bận rộn, A Uyển ở trong cung, mặc dù có thai đã sáu tháng, cũng vui mừng đến khố phòng, muốn đích thân tỉ mỉ lựa chọn quà đính hôn cho Nhị ca, huống hồ Nhị tẩu còn là bạn tốt của mình, phần hạ lễ này không thể nào qua loa được.
Thấy A Uyển mang cái bụng to như thế đi qua đi lại, Tề Diễn Chi cứ nhìn chằm chằm trong lòng run lên một cái, có phải là bụng đã quá to không vậy? Nhưng mà thái y cũng không nói là song thai.
Mắt thấy A Uyển muốn nhón chân lấy một cái hộp gỗ ở trên cao, Hoàng thượng vội vàng ngăn cản, “Khoan đã! Bảo Lý Phúc Mãn lấy đi!” nói, vội vàng đỡ A Uyển đến ghế ngồi, “Bây giờ nàng cũng không phải chỉ có một mình, còn có chíp bông nữa! Muốn làm gì cũng phải nghĩ đến hài tử chứ.”
Vốn là A Uyển nghe xong còn thật cao hứng, nhưng phụ nữ có thai tính tình cổ quái, nghe được câu cuối cùng thì liền cảm thấy ủy khuất, “Hoàng thượng là đang lo lắng cho ta hay là hài tử vậy?”
Từ lúc A Uyển có thể cảm nhận được thai đạp, Hoàng thượng ngoại trừ lúc thượng triều gặp mặt đại thần, thì thời thời khắc khắc đều đi theo A Uyển chờ bé con đạp, còn chào hỏi nói chuyện với hài tử, có đôi khi nhìn như kẻ ngốc làm cho A Uyển buồn cười.
Mà những ngày vừa rồi, Hoàng thượng ở cùng A Uyển, đối với tâm tình bất định này của A Uyển cũng đã tập mãi thành quen, an ủi, “Tất nhiên là lo lắng cho nàng, cũng lo lắng cho hài tử nữa, bất quá chủ yếu là lo lắng cho nàng, lo lắng cho hài tử không phải là lo lắng cho nàng sao?”
A Uyển bị những lời này của Hoàng thượng làm cho choáng váng, nhưng nàng không biết, hài tử trong bụng của nàng đối với Hoàng thượng mà nói là bất đồng, là do Hoàng thượng tận mắt chứng kiến hài tử lớn lên từng chút một, tất nhiên là Hoàng thượng sẽ chờ mong, nhưng nguyên nhân chủ yếu là bởi vì mẹ của hài tử là nàng.
Cuối cùng A Uyển cũng quyết định được quà đính hôn cho Nhị ca và tẩu tử, đó là một hộp ngọc thạch lựu, cây lựu ngụ ý là con cái đầy đàn, hại lễ này cũng là chúc phúc cho Nhị ca và Nhị tẩu nhiều con cháu, mặc dù là không phải quý báu, nhưng lại là một ý rất tốt.
Ôn Tương hai nhà kết thân lại do Hoàng thượng tứ hôn, đương nhiên hôn muốn bao nhiêu náo nhiệt thì sẽ có bấy nhiêu, hôn lễ cử hành trước hôn lễ của Tể vương gia ba tháng, nên lúc Ôn Trạch đón dâu thì Tể vương gia là người đi đến Tương gia đó dâu, đây chính là vinh dự lớn, cho nên sau khi hôn lễ qua đi, đầu đường cuối ngõ không ít người vẫn bàn luận rồi tấm tắc ước ao.
Ôn gia bên này vui vẻ, thì Thừa Ân hầu phủ lại phát sinh nhiều chuyện, không yên, từ lúc trong một đêm đàn cá chép gấm chết hết, giếng nước trong phủ lại đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, mấy chuyện quái dị không chỉ dừng lại ở đó, sau một trận mưa, trong vườn hoa Thừa Ân hầu phủ không hiểu sao xuất hiện một bầy rắn, dọa cho không ít nô bọc nhát gan ngất xỉu.
Quái sự năm lần bảy lượt xảy ra, trong lúc nhất thời nội bộ Thừa Ân hầu phủ có thể nói là bàng hoàng, mà Thừa Ân hầu phu nhân chưa kịp quản thì không bao lâu sau đã bệnh nặng mà chết, Thừa Ân hầu phủ lại còn phải làm tang lễ thật lớn cho phu nhân.
Chỉ là giấy không thể gói được lửa, trong lúc Hoàng hậu đang đắm chìm trong bi thương thì nhận được tin tức nói Chu phu nhân không phải chết vì bệnh nặng mà là bị người ngoại thất đó dùng dao đâm chết, cũng chỉ là nói không có bằng chứng Hoàng hậu cũng không thể tin được, nhưng mẫu thân xưa nay vẫn luôn khỏe mạnh, trong cung cũng không hay tin bệnh nặng, Hoàng hậu bắt đầu nghi ngờ, liền phái tâm phúc ra ngoài điều tra, phát hiện nô bọc thân tín hầu hạ Chu phu nhân trong phủ đã bốc hơi không có tin tức, còn đệ đệ của mình thì bị đưa đến một thôn trang ở nông thôn xa xôi.
Tình huống khác thường như vậy là cho Hoàng hậu không khỏi thận trọng, vất vả hồi lâu mới tìm được một nô tỳ đã từng hầu hạ Chu phu nhân, chỉ là nô tỳ này đã bị cắt lưỡi không thể nói được, mà đi theo bên cạnh phu nhân thì cũng biết chữ, nhưng nô tỳ này gân tay gân chân đều bị cắt đứt (Nguyên văn là ‘đánh gãy’ nhưng theo số lượng phim chưởng và truyện chưởng tui đã luyện thì gân tay chân thường bị cắt đứt hơn nên mạo mụi sửa thành ‘cắt đứt’ nhé!), có thể thấy được chuyện này còn có ẩn tình.
Tuy là nô tỳ này không nói được nhưng có thể gật đầu hay lắc đầu để trả lời câu hỏi, thì ra Thừa Ân hầu vốn dĩ không có đuổi ngoại thất đó đi, chỉ đổi chỗ ở đến chỗ hẻo lánh trong phủ, nói muốn đuổi ngoại thất đó đi chẳng qua là qua mặt Hoàng hậu mà thôi.
Về phần con trai ngoại thất đó thì giữ lại cho Chu phu nhân nuôi dưỡng, Chu phu nhân đối với hắn sao có thể có sắc mặt tốt? Mà đứa con này cũng không cam chịu cho Chu phu nhân khi dễ, cho nên lúc Chu phu nhân không đề phòng, đã lấy dao đâm chết Chu phu nhân, con của vợ kế lại làm ra loại chuyện đó, Thừa Ân hầu làm sao dám để chuyện truyền ra ngoài, thế là lấy lý do bệnh nặng mà chết để hậu táng Chu phu nhân.
Hoàng hậu nhận được tin tức xong, thổ huyết ngất đi, vốn dĩ thái y đã nói bệnh của Hoàng hậu không thể chịu được kích thích lần này thân thể Hoàng hậu đổ bệnh như núi sập, hoàn toàn sụp đổ.
Qua mấy ngày, Hoàng hậu mới tỉnh lại, suy yếu vô cung nhưng chuyện đầu tiên Hoàng hậu làm lại là bảo Liên Nguyệt mời Hoàng thượng đến, hai người ở trong điện nói chuyện rất lâu, cũng không có ai biết đến tột cùng bọn họ đã nói những gì, chỉ là sau khi trở vào hầu hạ thì thấy tinh thần Hoàng hậu so với lúc trước càng tệ hơn, trên mặt còn có nước mắt chưa khô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tể vương gia mang theo một đội quân tinh nhuệ bao vây Thừa Ân hầu phủ, đồng thời, khu vực tập trung quan trạch ở Kinh Thành cũng có vài nhà bị trọng binh bao vây, Tể vương gia dẫn cấm vệ quân xông vào Thừa Ân hầu phủ, vốn không cho Thừa Ân hầu thời gian phản ứng.
Thừa Ân hầu phủ cũng có hộ vệ, nhưng đâu thể địch nổi với cấm vệ quân người đông thế mạnh, lúc này Thừa Ân hầu bị Tể vương gia nhanh như chớp tróc nã, cùng lúc đó, những nơi khác bị trọng binh bao vây cũng vậy, Tể vương gia áp giải tất cả đại thần đó đến chính sự điện, mà các tướng lĩnh còn lại thì ở lại giam giữ trông coi những nô bộc, sau đó bắt đầu xét nhà.
Mọi người bị bắt liền kêu oan, mà bị nhốt lại một chổ hồi lâu, nhìn nhau, thì rất ăn ý mà ngậm miệng không nói nữa.
Lúc lâm triều ở Chính Sự điện không ít quan viên cũng phát hiện thấy thiếu rất nhiều đại thần, mãi đến lúc Tể vương gia áp giải mấy bị đại thần vắng mặt kia đến, Chính Sự điện mới phát ra mấy tiếng kinh hô, dù sao những vị đó đều là trọng thần quyền thế, còn rất được Hoàng thượng tín nhiệm.
Ngược lại Hoàng thượng cũng nghiêm túc, trực tiếp để Lý Đắc Nhàn liệt kê tất cả tội trạng của mấy người này ra, chẳng ai nghĩ tới mầy kẻ đó quả thật có ý đồ mưu phản, mưu hại thiên tử, thông đồng ngoại quốc, còn có mấy tội lớn, sau đó thì nào là tham ô quốc khố, tư trừ cống phẩm, khi nam phách nữ, mua quan bán tước, đều không thiếu.
Bất quá chuyện bọn hắn mưu phản này, không chỉ muốn mưu quyền soán vị, mà là muốn khống chế dần dần Hoàng đế tại vị là Tề Diễn Chi sau đó giết chết, tiếp theo ủng hộ chuyện lập hoàng tử nhỏ tuổi kế vệ, kế đến bọn họ có thể tiếp tục khống chế triều chính, cũng không bị đeo trên lưng ô danh nịnh thần mà có thể tiếp tục hưởng thụ vạn dân yêu quý, nghĩ đến thế cũng thật là tốt.
Thậm chí lúc Tể vương gia lĩnh binh chinh phạt tây bắc còn mưu đồ hại Tể vương gia, sợ lúc tiểu hoàng đế lên ngôi, Tể vương gia làm nhiếp chính vương sẽ trở ngại con đường phú quý của bọn họ.
Đáng tiếc ám sát Hoàng thượng nhiều lần, hạ dộc cũng không thành công, còn chưa kịp bày thêm trò mới thì đã bị Hoàng thượng tung lưới bắt gọn.
Tuyên bố một chuỗi tội danh thật dài xong thì đến lúc xử lý những tội thần này. Tội nặng như vậy, tất nhiên là liên lụy cửu tộc, đặc biệt trong đó có Thừa Ân hầu cầm đầu, mà Hoàng hậu lại là con gái ruột của Thừa Ân hầu, mọi người còn chờ xem Hoàng thượng sẽ hạ chỉ như thế nào.
Chỉ là không ai nghĩ đến lúc Lý Đắc Nhàn còn đang đọc tội danh thì Hoàng hậu nương nương đã đưa ý chỉ đến, trong đó còn chỉ ra Thừa Ân hầu ái thiếp diệt thê, dung túng cho con trai ngoại thất mưu hại vợ cả và con trai trưởng, Hoàng hậu biểu hiện muốn đoạt tuyệt quan hệ cha con với Thừa Ân hầu, mà hoàng tử phạm pháp cũng xử tội như thứ dân, huống chi là cha mình, thỉnh Hoàng thượng xử tội theo lẽ công bằng.
Hiện tại trong lòng Thừa Ân hầu vẫn còn nghĩ đến mình may mắn vì Hoàng hậu sẽ cầu tình cho mình, mặc dù là phạm tội mất đầu, nhưng Thừa Ân hầu còn trông cậy vào nữ nhi sẽ cầu xin để cho mình bị lưu vong hoặc là sung quân biên cương, dù sao Hoàng hậu cũng là nữ nhi của mình, Thừa Ân hầu nghĩ chắc sẽ không thảm lắm, ai ngờ nữ nhi không muốn giúp mình.
Cuối cùng, Hoàng thượng tất nhiên hạ chỉ những tội thần đó bỏ qua nhà ngoại, cửu tộc toàn diệt, kể cả đứa bé còn quấn tã cũng không tha, triệt để chặt đứt, lập tức có kẻ nói Hoàng thượng xử lý như vậy thật tàn bạo, Hoàng thượng cũng tuyệt đối không nương tay, vì chém cỏ chưa diệt trừ rễ, gió xuân thổi đến sẽ lại mọc lên, Hoàng thượng nhất định không lưu lại bất kì hậu họa gì cả.
Sau đó, mẫu tộc của Hoàng hậu xảy ra chuyện lớn như vậy, hậu cung không thể không biết, tuy nói mẫu tộc Hoàng hậu phạm tội lớn đã bị diệt toàn tộc, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa hạ chỉ phế Hoàng hậu, Hoàng hậu như trước vẫn là Hoàng hậu, mọi người cũng chỉ lén nghị luận vài câu mà thôi, không bao lâu sau, Hoàng hậu đã viết thư trần tình, nội dung là mẫu tộc phạm tội lớn như vậy, Hoàng hậu không có từ nào để diễn tả, không mặt mũi nào để thống lĩnh hậu cung, nên thỉnh cầu được thoái vị, mong Hoàng thượng ân chuẩn, lần nầy hậu cung đơn giản là trở mình rồi.
A Uyển cũng không nghĩ ra tại sao Hoàng hậu lại làm như vậy, tuy là không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng A Uyển vẫn không nhịn được đoán rằng, Hoàng hậu làm vậy rốt cục là vì xấu hổ hay là muốn lấy lui làm tiến?
Hoàng thượng nhận được thư của Hoàng hậu xong, cũng kinh ngạc không thua mọi người, đại hôn hơn mươi năm, Hoàng thượng tuy là thất vọng về Hoàng hậu, nhưng tính tình của Hoàng hậu Hoàng thượng vẫn biết chút ít, đây không phải là loại chuyện mà Hoàng hậu có thể làm ra.
Hoàng hậu dù sao cũng là vợ của mình, mặc dù là có làm nhiều chuyện nhưng vì mình mà suy nghĩ, đắn đo cũng không phải là giả, hiện tại làm vậy so với thỉnh hưu cũng không khác biệt, huống hồ Hoàng hậu bệnh nặng như vậy, thái y cũng nói không còn sống được bao lâu, Hoàng thượng vẫn nhớ kĩ tình xưa, không chấp nhận thỉnh cầu của Hoàng hậu.
Hoàng hậu bệnh càng ngày càng nặng, mê man nhiều ngày không tỉnh, thái y cũng nói Hoàng hậu chỉ là đang chờ ngày lên đường mà thôi, có một hôm, Hoàng hậu tinh thần tỉnh táo thần thái sáng láng, còn phân phó Liên Nguyệt mời Hoàng thượng đến, biết lúc này Hoàng hậu đang hồi quang phản chieus, kysc đó Hoàng thượng đang hội nghị với triều thần, được tin của Hoàng hậu thì lập tức bãi giá Khôn Ninh cung.
Nhìn Hoàng hậu tinh thần vô cùng tốt, , Đế hậu hai người vừa ở trong điện nói chuyện hồi lâu, rốt cuộc, Hoàng thượng còn đáp ứng thỉnh cầu của Hoàng thượng, để cho Hoàng hậu tiếp chỉ, hạ Hoàng hậu xuống hàng vị quý phi.
Lúc Hoàng hậu rời đi biểu tình yên lặng thanh thản, còn mang theo nụ cười, tựa hồ như là đang ngủ. Tâm trạng Tề Diễn Chi cực kỳ phức tạp, trước mắt hiện lên hình ảnh lúc Hoàng hậu còn trẻ xuất giá gả cho mình, tình cảnh tân hôn của hai người, mình với Hoàng hậu càng ngày càng xa, càng ngày càng trở nên xa lạ.
Hoàng hậu, hiện tại hẳn là xưng là Chu quý phi, sau khi Chu quý phi đi, Hoàng thượng hạ chỉ hạ táng Chu quý phi theo Hoàng hậu lễ nghi, chỉ là lăng mộ không ở cùng nơi với Hoàng thượng mà thôi.
Mà A Uyển biết, lúc Hoàng hậu đi, Hoàng thượng cũng rất khổ sở, mà khổ sở này không phải vì tình yêu, mà là đối với người bồi bạn với mình lúc thanh xuân, là tiếc hận thương xót than thở.
Đối với chuyện lúc trước Hoàng thượng không chấp nhận thỉnh cầu của Hoàng hậu, A Uyển cũng không thấy sai, nhưng tại sao sau đó lại chấp nhận nhỉ? A Uyển biết Hoàng thượng cần có thời gian khôi phục tâm tình, cũng không mở miệng hỏi, chỉ là ban đêm A Uyển cảm nhận được bàn tay luôn ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, có thể đối với Hoàng thượng đây cũng là một loại an ủi.
Thấy A Uyển mang cái bụng to như thế đi qua đi lại, Tề Diễn Chi cứ nhìn chằm chằm trong lòng run lên một cái, có phải là bụng đã quá to không vậy? Nhưng mà thái y cũng không nói là song thai.
Mắt thấy A Uyển muốn nhón chân lấy một cái hộp gỗ ở trên cao, Hoàng thượng vội vàng ngăn cản, “Khoan đã! Bảo Lý Phúc Mãn lấy đi!” nói, vội vàng đỡ A Uyển đến ghế ngồi, “Bây giờ nàng cũng không phải chỉ có một mình, còn có chíp bông nữa! Muốn làm gì cũng phải nghĩ đến hài tử chứ.”
Vốn là A Uyển nghe xong còn thật cao hứng, nhưng phụ nữ có thai tính tình cổ quái, nghe được câu cuối cùng thì liền cảm thấy ủy khuất, “Hoàng thượng là đang lo lắng cho ta hay là hài tử vậy?”
Từ lúc A Uyển có thể cảm nhận được thai đạp, Hoàng thượng ngoại trừ lúc thượng triều gặp mặt đại thần, thì thời thời khắc khắc đều đi theo A Uyển chờ bé con đạp, còn chào hỏi nói chuyện với hài tử, có đôi khi nhìn như kẻ ngốc làm cho A Uyển buồn cười.
Mà những ngày vừa rồi, Hoàng thượng ở cùng A Uyển, đối với tâm tình bất định này của A Uyển cũng đã tập mãi thành quen, an ủi, “Tất nhiên là lo lắng cho nàng, cũng lo lắng cho hài tử nữa, bất quá chủ yếu là lo lắng cho nàng, lo lắng cho hài tử không phải là lo lắng cho nàng sao?”
A Uyển bị những lời này của Hoàng thượng làm cho choáng váng, nhưng nàng không biết, hài tử trong bụng của nàng đối với Hoàng thượng mà nói là bất đồng, là do Hoàng thượng tận mắt chứng kiến hài tử lớn lên từng chút một, tất nhiên là Hoàng thượng sẽ chờ mong, nhưng nguyên nhân chủ yếu là bởi vì mẹ của hài tử là nàng.
Cuối cùng A Uyển cũng quyết định được quà đính hôn cho Nhị ca và tẩu tử, đó là một hộp ngọc thạch lựu, cây lựu ngụ ý là con cái đầy đàn, hại lễ này cũng là chúc phúc cho Nhị ca và Nhị tẩu nhiều con cháu, mặc dù là không phải quý báu, nhưng lại là một ý rất tốt.
Ôn Tương hai nhà kết thân lại do Hoàng thượng tứ hôn, đương nhiên hôn muốn bao nhiêu náo nhiệt thì sẽ có bấy nhiêu, hôn lễ cử hành trước hôn lễ của Tể vương gia ba tháng, nên lúc Ôn Trạch đón dâu thì Tể vương gia là người đi đến Tương gia đó dâu, đây chính là vinh dự lớn, cho nên sau khi hôn lễ qua đi, đầu đường cuối ngõ không ít người vẫn bàn luận rồi tấm tắc ước ao.
Ôn gia bên này vui vẻ, thì Thừa Ân hầu phủ lại phát sinh nhiều chuyện, không yên, từ lúc trong một đêm đàn cá chép gấm chết hết, giếng nước trong phủ lại đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, mấy chuyện quái dị không chỉ dừng lại ở đó, sau một trận mưa, trong vườn hoa Thừa Ân hầu phủ không hiểu sao xuất hiện một bầy rắn, dọa cho không ít nô bọc nhát gan ngất xỉu.
Quái sự năm lần bảy lượt xảy ra, trong lúc nhất thời nội bộ Thừa Ân hầu phủ có thể nói là bàng hoàng, mà Thừa Ân hầu phu nhân chưa kịp quản thì không bao lâu sau đã bệnh nặng mà chết, Thừa Ân hầu phủ lại còn phải làm tang lễ thật lớn cho phu nhân.
Chỉ là giấy không thể gói được lửa, trong lúc Hoàng hậu đang đắm chìm trong bi thương thì nhận được tin tức nói Chu phu nhân không phải chết vì bệnh nặng mà là bị người ngoại thất đó dùng dao đâm chết, cũng chỉ là nói không có bằng chứng Hoàng hậu cũng không thể tin được, nhưng mẫu thân xưa nay vẫn luôn khỏe mạnh, trong cung cũng không hay tin bệnh nặng, Hoàng hậu bắt đầu nghi ngờ, liền phái tâm phúc ra ngoài điều tra, phát hiện nô bọc thân tín hầu hạ Chu phu nhân trong phủ đã bốc hơi không có tin tức, còn đệ đệ của mình thì bị đưa đến một thôn trang ở nông thôn xa xôi.
Tình huống khác thường như vậy là cho Hoàng hậu không khỏi thận trọng, vất vả hồi lâu mới tìm được một nô tỳ đã từng hầu hạ Chu phu nhân, chỉ là nô tỳ này đã bị cắt lưỡi không thể nói được, mà đi theo bên cạnh phu nhân thì cũng biết chữ, nhưng nô tỳ này gân tay gân chân đều bị cắt đứt (Nguyên văn là ‘đánh gãy’ nhưng theo số lượng phim chưởng và truyện chưởng tui đã luyện thì gân tay chân thường bị cắt đứt hơn nên mạo mụi sửa thành ‘cắt đứt’ nhé!), có thể thấy được chuyện này còn có ẩn tình.
Tuy là nô tỳ này không nói được nhưng có thể gật đầu hay lắc đầu để trả lời câu hỏi, thì ra Thừa Ân hầu vốn dĩ không có đuổi ngoại thất đó đi, chỉ đổi chỗ ở đến chỗ hẻo lánh trong phủ, nói muốn đuổi ngoại thất đó đi chẳng qua là qua mặt Hoàng hậu mà thôi.
Về phần con trai ngoại thất đó thì giữ lại cho Chu phu nhân nuôi dưỡng, Chu phu nhân đối với hắn sao có thể có sắc mặt tốt? Mà đứa con này cũng không cam chịu cho Chu phu nhân khi dễ, cho nên lúc Chu phu nhân không đề phòng, đã lấy dao đâm chết Chu phu nhân, con của vợ kế lại làm ra loại chuyện đó, Thừa Ân hầu làm sao dám để chuyện truyền ra ngoài, thế là lấy lý do bệnh nặng mà chết để hậu táng Chu phu nhân.
Hoàng hậu nhận được tin tức xong, thổ huyết ngất đi, vốn dĩ thái y đã nói bệnh của Hoàng hậu không thể chịu được kích thích lần này thân thể Hoàng hậu đổ bệnh như núi sập, hoàn toàn sụp đổ.
Qua mấy ngày, Hoàng hậu mới tỉnh lại, suy yếu vô cung nhưng chuyện đầu tiên Hoàng hậu làm lại là bảo Liên Nguyệt mời Hoàng thượng đến, hai người ở trong điện nói chuyện rất lâu, cũng không có ai biết đến tột cùng bọn họ đã nói những gì, chỉ là sau khi trở vào hầu hạ thì thấy tinh thần Hoàng hậu so với lúc trước càng tệ hơn, trên mặt còn có nước mắt chưa khô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tể vương gia mang theo một đội quân tinh nhuệ bao vây Thừa Ân hầu phủ, đồng thời, khu vực tập trung quan trạch ở Kinh Thành cũng có vài nhà bị trọng binh bao vây, Tể vương gia dẫn cấm vệ quân xông vào Thừa Ân hầu phủ, vốn không cho Thừa Ân hầu thời gian phản ứng.
Thừa Ân hầu phủ cũng có hộ vệ, nhưng đâu thể địch nổi với cấm vệ quân người đông thế mạnh, lúc này Thừa Ân hầu bị Tể vương gia nhanh như chớp tróc nã, cùng lúc đó, những nơi khác bị trọng binh bao vây cũng vậy, Tể vương gia áp giải tất cả đại thần đó đến chính sự điện, mà các tướng lĩnh còn lại thì ở lại giam giữ trông coi những nô bộc, sau đó bắt đầu xét nhà.
Mọi người bị bắt liền kêu oan, mà bị nhốt lại một chổ hồi lâu, nhìn nhau, thì rất ăn ý mà ngậm miệng không nói nữa.
Lúc lâm triều ở Chính Sự điện không ít quan viên cũng phát hiện thấy thiếu rất nhiều đại thần, mãi đến lúc Tể vương gia áp giải mấy bị đại thần vắng mặt kia đến, Chính Sự điện mới phát ra mấy tiếng kinh hô, dù sao những vị đó đều là trọng thần quyền thế, còn rất được Hoàng thượng tín nhiệm.
Ngược lại Hoàng thượng cũng nghiêm túc, trực tiếp để Lý Đắc Nhàn liệt kê tất cả tội trạng của mấy người này ra, chẳng ai nghĩ tới mầy kẻ đó quả thật có ý đồ mưu phản, mưu hại thiên tử, thông đồng ngoại quốc, còn có mấy tội lớn, sau đó thì nào là tham ô quốc khố, tư trừ cống phẩm, khi nam phách nữ, mua quan bán tước, đều không thiếu.
Bất quá chuyện bọn hắn mưu phản này, không chỉ muốn mưu quyền soán vị, mà là muốn khống chế dần dần Hoàng đế tại vị là Tề Diễn Chi sau đó giết chết, tiếp theo ủng hộ chuyện lập hoàng tử nhỏ tuổi kế vệ, kế đến bọn họ có thể tiếp tục khống chế triều chính, cũng không bị đeo trên lưng ô danh nịnh thần mà có thể tiếp tục hưởng thụ vạn dân yêu quý, nghĩ đến thế cũng thật là tốt.
Thậm chí lúc Tể vương gia lĩnh binh chinh phạt tây bắc còn mưu đồ hại Tể vương gia, sợ lúc tiểu hoàng đế lên ngôi, Tể vương gia làm nhiếp chính vương sẽ trở ngại con đường phú quý của bọn họ.
Đáng tiếc ám sát Hoàng thượng nhiều lần, hạ dộc cũng không thành công, còn chưa kịp bày thêm trò mới thì đã bị Hoàng thượng tung lưới bắt gọn.
Tuyên bố một chuỗi tội danh thật dài xong thì đến lúc xử lý những tội thần này. Tội nặng như vậy, tất nhiên là liên lụy cửu tộc, đặc biệt trong đó có Thừa Ân hầu cầm đầu, mà Hoàng hậu lại là con gái ruột của Thừa Ân hầu, mọi người còn chờ xem Hoàng thượng sẽ hạ chỉ như thế nào.
Chỉ là không ai nghĩ đến lúc Lý Đắc Nhàn còn đang đọc tội danh thì Hoàng hậu nương nương đã đưa ý chỉ đến, trong đó còn chỉ ra Thừa Ân hầu ái thiếp diệt thê, dung túng cho con trai ngoại thất mưu hại vợ cả và con trai trưởng, Hoàng hậu biểu hiện muốn đoạt tuyệt quan hệ cha con với Thừa Ân hầu, mà hoàng tử phạm pháp cũng xử tội như thứ dân, huống chi là cha mình, thỉnh Hoàng thượng xử tội theo lẽ công bằng.
Hiện tại trong lòng Thừa Ân hầu vẫn còn nghĩ đến mình may mắn vì Hoàng hậu sẽ cầu tình cho mình, mặc dù là phạm tội mất đầu, nhưng Thừa Ân hầu còn trông cậy vào nữ nhi sẽ cầu xin để cho mình bị lưu vong hoặc là sung quân biên cương, dù sao Hoàng hậu cũng là nữ nhi của mình, Thừa Ân hầu nghĩ chắc sẽ không thảm lắm, ai ngờ nữ nhi không muốn giúp mình.
Cuối cùng, Hoàng thượng tất nhiên hạ chỉ những tội thần đó bỏ qua nhà ngoại, cửu tộc toàn diệt, kể cả đứa bé còn quấn tã cũng không tha, triệt để chặt đứt, lập tức có kẻ nói Hoàng thượng xử lý như vậy thật tàn bạo, Hoàng thượng cũng tuyệt đối không nương tay, vì chém cỏ chưa diệt trừ rễ, gió xuân thổi đến sẽ lại mọc lên, Hoàng thượng nhất định không lưu lại bất kì hậu họa gì cả.
Sau đó, mẫu tộc của Hoàng hậu xảy ra chuyện lớn như vậy, hậu cung không thể không biết, tuy nói mẫu tộc Hoàng hậu phạm tội lớn đã bị diệt toàn tộc, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa hạ chỉ phế Hoàng hậu, Hoàng hậu như trước vẫn là Hoàng hậu, mọi người cũng chỉ lén nghị luận vài câu mà thôi, không bao lâu sau, Hoàng hậu đã viết thư trần tình, nội dung là mẫu tộc phạm tội lớn như vậy, Hoàng hậu không có từ nào để diễn tả, không mặt mũi nào để thống lĩnh hậu cung, nên thỉnh cầu được thoái vị, mong Hoàng thượng ân chuẩn, lần nầy hậu cung đơn giản là trở mình rồi.
A Uyển cũng không nghĩ ra tại sao Hoàng hậu lại làm như vậy, tuy là không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng A Uyển vẫn không nhịn được đoán rằng, Hoàng hậu làm vậy rốt cục là vì xấu hổ hay là muốn lấy lui làm tiến?
Hoàng thượng nhận được thư của Hoàng hậu xong, cũng kinh ngạc không thua mọi người, đại hôn hơn mươi năm, Hoàng thượng tuy là thất vọng về Hoàng hậu, nhưng tính tình của Hoàng hậu Hoàng thượng vẫn biết chút ít, đây không phải là loại chuyện mà Hoàng hậu có thể làm ra.
Hoàng hậu dù sao cũng là vợ của mình, mặc dù là có làm nhiều chuyện nhưng vì mình mà suy nghĩ, đắn đo cũng không phải là giả, hiện tại làm vậy so với thỉnh hưu cũng không khác biệt, huống hồ Hoàng hậu bệnh nặng như vậy, thái y cũng nói không còn sống được bao lâu, Hoàng thượng vẫn nhớ kĩ tình xưa, không chấp nhận thỉnh cầu của Hoàng hậu.
Hoàng hậu bệnh càng ngày càng nặng, mê man nhiều ngày không tỉnh, thái y cũng nói Hoàng hậu chỉ là đang chờ ngày lên đường mà thôi, có một hôm, Hoàng hậu tinh thần tỉnh táo thần thái sáng láng, còn phân phó Liên Nguyệt mời Hoàng thượng đến, biết lúc này Hoàng hậu đang hồi quang phản chieus, kysc đó Hoàng thượng đang hội nghị với triều thần, được tin của Hoàng hậu thì lập tức bãi giá Khôn Ninh cung.
Nhìn Hoàng hậu tinh thần vô cùng tốt, , Đế hậu hai người vừa ở trong điện nói chuyện hồi lâu, rốt cuộc, Hoàng thượng còn đáp ứng thỉnh cầu của Hoàng thượng, để cho Hoàng hậu tiếp chỉ, hạ Hoàng hậu xuống hàng vị quý phi.
Lúc Hoàng hậu rời đi biểu tình yên lặng thanh thản, còn mang theo nụ cười, tựa hồ như là đang ngủ. Tâm trạng Tề Diễn Chi cực kỳ phức tạp, trước mắt hiện lên hình ảnh lúc Hoàng hậu còn trẻ xuất giá gả cho mình, tình cảnh tân hôn của hai người, mình với Hoàng hậu càng ngày càng xa, càng ngày càng trở nên xa lạ.
Hoàng hậu, hiện tại hẳn là xưng là Chu quý phi, sau khi Chu quý phi đi, Hoàng thượng hạ chỉ hạ táng Chu quý phi theo Hoàng hậu lễ nghi, chỉ là lăng mộ không ở cùng nơi với Hoàng thượng mà thôi.
Mà A Uyển biết, lúc Hoàng hậu đi, Hoàng thượng cũng rất khổ sở, mà khổ sở này không phải vì tình yêu, mà là đối với người bồi bạn với mình lúc thanh xuân, là tiếc hận thương xót than thở.
Đối với chuyện lúc trước Hoàng thượng không chấp nhận thỉnh cầu của Hoàng hậu, A Uyển cũng không thấy sai, nhưng tại sao sau đó lại chấp nhận nhỉ? A Uyển biết Hoàng thượng cần có thời gian khôi phục tâm tình, cũng không mở miệng hỏi, chỉ là ban đêm A Uyển cảm nhận được bàn tay luôn ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, có thể đối với Hoàng thượng đây cũng là một loại an ủi.
/122
|