Mắt thấy đường làm quan của Chiêu Dương cung ngày càng rộng mở, bên Khôn Ninh cung Hoàng hậu cũng thấy tâm phiền ý loạn rất nhiều, lại nhận được tin tức của Thừa Ân hầu phủ đưa vào, Hoàng hậu lập tức chóng mặt, nghỉ ngơi cũng không hết, đành để cho đại cung nữ Liên Nguyệt mời thái y đến.
Hoàng hậu đột nhiên ngã bệnh cũng là vì tức giận công tâm, sau khi thái y kê đơn thuốc, còn tỉ mỉ dặn dò Hoàng hậu mấy ngày sắp tới không được tức giận, bằng không sẽ không chỉ có hại thân, mà còn hao tổn mệnh thọ.
Liên Nguyệt đang nấu thuốc, một đại cung nữ khác là Nguyệt Đường đứng bên giường hầu hạ, sắc mặt Hoàng hậu rất xấu, trên trán còn chườm khăn, tuy là cực kỳ mệt mỏi, nhưng đầu lại rất đau, Hoàng hậu nằm trên giường, mắt vẫn mở to không ngủ được.
Nguyệt Đường thấy thế, khuyên nhủ, “Nương nương hay là nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa sắc thuốc xong, nô tì sẽ ngọi ngài.”
Hoàng hậu lắc đầu, sao có thể ngủ được, trong đầu vẫn suy nghĩ miên man, các loại sự kiện cứ liên tiếp hiện lê, Hoàng hậu thở dài, không có vẻ muốn ngủ.
Hoàng hậu là trưởng nữ của Thừa Ân hầu phủ, bên dưới còn có đệ đệ muội muội nhỏ hơn mười tuổi, nên Hoàng hậu luôn một mực quan tâm bảo vệ bọn họ, nhưng bây giờ đệ đệ muội muội lại cậy vào nàng mà gây sự, cứ che chở cho bọn họ thật sự làm cho nàng hao tâm tổn trí.
Thừa Ân hầu phủ đưa tin vào, đệ đệ Chu Quyết Minh để ý một nữ tử thanh lâu, cùng vợ cãi nhau, nhất thời xô ngã Vương thị đang mang thai sáu tháng, sảy thai, là nam hài, Vương thị còn vì vậy mà trọng thương, hiện tại một nhà Vương thái phó đang nói chuyện cùng Thừa Ân hầu phủ.
Lúc trước đệ đệ muốn nạp thiếp vợ chồng đã cãi nhau đến gà bay chó sủa, sau đó Vương thị có bầu, Hoàng hậu cho rằng đệ đệ sẽ sửa đổi tính tình, ai ngờ chuyện lần này so với lần trước còn ầm ĩ hơn!
Ái thiếp diệt thê như vậy, giết hại con trưởng chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài, chưa nói đến danh tiếng của Thừa Ân hầu phủ bị bôi nhọ, mà mẫu thân còn đưa tin vào muốn mình ra tay xử lý nhà Vương thái phó, chuyện này vốn dĩ là đệ đệ sai, cho dù có cãi nhau với Vương thị dữ dội hơn nữa, cũng không thể chấp nhận chuyện động thủ với vợ đang mang thai huống hồ còn làm cho vợ sảy thai, chuyện này Thừa Ân hầu phủ làm thế nào cũng sai.
Lại nói Vương thái phó không phải là người dễ đối phó, lấy thân phận là Hoàng hậu của mình, cũng không giấu được chuyện này, huống hồ hiện tại đã ồn ào đến mức mọi người đều biết, mà mình thân là Hoàng hậu lại càng không thể che chở cho đệ đệ được, làm vậy người ngoài sẽ mượn cớ, bắt được điểm yếu của mình và Thừa Ân hầu phủ, mà mẫu thân cũng không hiểu, còn muốn náo chuyện này với mình, hành sự thật quá lỗ mãn rồi.
Hơn nữa muội muội Liên Đông, bị hạ xuống phân vị thường tại, có mình che chở nên cuộc sống cũng không quá gian nan, khó khăn lắm mới chờ được bóng ma chuyện cũ tiêu tán, thừa dịp Hoàng thượng và Uyển phi có hiềm khích, mình đã khéo léo an bày cho muội muội vô tình gặp Hoàng thượng ở Ngự Hoa viên, buổi tối Hoàng thượng còn đến tẩm điện của muội muội, ai biết Hoàng thượng chỉ ngây ngốc ngồi đó một lúc không sủng hạnh muội muội, nàng ta lại oán giận mình.
Nếu không phải là mình che chở, nàng ta nghĩ có thể an ổn sống trong cung như vậy sao?
Bản thân tự cảm thấy đối với đệ đệ muội muội đã tận tâm tận lực, kết quả cái gì tốt cũng không thấy, ngược lại thì bị bọn họ liên tục cản trở, lúc này còn nói mình vô tình vô nghĩa, trong lòng Hoàng hậu sao có thể không tức giận?
Nhất thời trong điện rất yên tĩnh, làn khói lượn lờ tỏa ra từ lư hương, một chút tiếng động cũng không có, Hoàng hậu cứ khép hờ mắt nằm, chỉ có Nguyệt Đường thỉnh thoảng đổi khăn chườm trên trán mà thôi.
Liên Nguyệt sắc thuốc xong thì bưng đến, tiện thể thông báo, “Nương nương, Chu thường tại cầu kiến.”
Sắc mặc Hoàng hậu không thay đổi nhiều, mắt cũng không nâng lên, chỉ nằm đó, yếu ớt phun ra hai chữ, “Không gặp.”
Liên Nguyệt sửng sốt, tựa hồ không ngờ rằng Hoàng hậu nương nương sẽ phản ứng như vậy, nhưng mà Liên Nguyệt cũng đã ở bên cạnh Hoàng hậu lâu, coi như tính tình trầm ổn, rất nhanh đã phản ứng kịp, “Dạ.”
Liên Nguyệt ra ngoài không lâu sau thì Hoàng hậu ở tẩm điện nghe được âm thanh của muội muội và Liên Nguyệt đang ầm ĩ, trong lòng thầm nghĩ, quả thật là bị thói quen làm hỏng rồi, tỷ tỷ bị bệnh, không đến thăm hỏi thì thôi, còn ồn ào như vậy làm người khác lo lắng, còn che chở cho nàng làm gì nữa? Không để cho nàng chịu chút khổ, chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không biết được trước đây nàng ta đã sống sung sướng như thế nào.
Không bao lâu sau, tiếng huyên náo bên ngoài cũng nhỏ dần, khi Liên Nguyệt trở về, thì má trái đã sưng đỏ, Hoàng hậu nhàn nhạt nhìn, lên tiếng nói, “Chu thường tại không tuân thủ cung quy, phạm thượng, cấm túc hai tháng, phạt bổng lộc nửa năm, những ưu đãi cho nàng trước đây đều cắt bỏ, chỉ nhận đúng với phân vị thường tại mà thôi.”
Dứt lời, Hoàng hậu nhắm mắt lại, cực kỳ mệt mỏi.
Tuy là không hiểu tại sao chủ tử lại có quyết định đó, nhưng Liên Nguyệt cũng không ngu ngốc đến mức hỏi Hoàng hậu nương nương, lĩnh mệnh đi truyền chỉ, sau khi Chu thường tại bị xử phạt, không cần hỏi cũng biết đã dẫn đến một trận ầm ĩ, nhưng chuyện này để sau hẳn nói.
***
Kiến Chương cung, Hiền phi đang lúc ngủ trưa thì nằm mộng hai mày nhíu chặc, đột nhiên, hét chói tai tỉnh giấc, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở dốc, Hiền phi ôm ngực cố gắng bình tĩnh lại, “Người đâu, đem trà đến đây.”
Đại cung nữ đắc lực của Hiền phi đều đã nghỉ, còn một người thì chết, nên người hầu hạ bên cạnh đều là nhị đẳng cung nữ, nhưng dù sa thì có cũng hơn không, thông minh nhanh nhạy không bằng mấy người trước đây, mọi việc đều phải sai bảo, nghe lệnh mới làm, rất chết phác.
Cung nữ dung mạo thanh tú nớm nớp lo sợ đưa cho Hiền phi một chén nước ấm rồi lui đến cạnh giường chờ phân phó, Hiền phi uống một ngụm, nhíu mày, “Hiện nay trời nóng, lại còn đưa cho Bổn cung trà nóng! Muốn bỏng chết Bổn cung sao! Đổi chén khác!”
Tiểu cung nữ nghe vậy lông tơ cũng dựng lên, vội vàng dạ dạ vâng vâng nhận chén trà, bộ dáng cần tách trà như rất hốt hoảng bỏ chạy, đại cung nữ bên người Hiền phi đều rơi vào thảm cảnh, cung nhân Kiến Chương cung đều là người chứng kiến tất cả, đồi với sự thay đổi của Hiền phi, ai dám đến gần hầu hạ chứ?
Cung nữ này trong lòng âm thầm kêu khổ, sao chính mình lại bị thăng chức thành đại cung nữ chứ, lại không thể từ chối, không thể làm gì khác làn cầu nguyện cho Hiền phi nương nương vạn lần đừng nổi giận, cào cấu mình.
Sau khi tiểu cung nữ xoay người đi, Hiền phi ngồi trên giường, vẻ mặt mệt mỏi, Hiền phi bị ác mộng quấy rầy không phải chỉ một hai ngày, đã uống nhiều thang thuốc an thần nhưng không có hiệu quả, mỗi ngày đều bị ác mộng là tỉnh giấc, sắc mặt tiều tụy, vì trang điểm nhiều lớp son phấn nên người ngoài mới không nhìn ra.
Nhớ tới lúc trong mộng bị kẻ khác làm cho hít thở không thông, Hiền phi vẫn không nhịn được hoảng sợ, cung nữ mới vừa rồi cũng đã vội vã quay lại, lần này nước có độ ấm phù hợp, Hiền phi cũng thỏa mãn.
Mà tiểu cung nữ lại không lập tức lui xuống, đưa lên cho Hiền phi một phong thư, “Nương nương, tìm thấy vật này ở cửa sổ.”
Hiền phi vừa nhìn thấy lá thư này, chân mày càng cau chặt hơn, đáy mắt hiện lên một tia kinh hoàng, nhưng vẫn đưa tay cầm thư, thấy nét chữ quen thuộc bên trong, Hiền phi càng mở to hai mắt nhìn, lập tức buông lỏng làm chén trà trong tay rơi xuống đất, một tay vò nát lá thư, nội dung trong thư cũng không nhìn qua.
Tiểu cung nữ thấy thể, vẻ mặt kinh hãi lùi về sau mấy bước, rất sợ Hiền phi sẽ nổi điên, dù sao thì cũng đã nhìn qua lúc Hiền phi nổi điên dữ tợn như thế nào rồi, có lẽ mau trốn thôi, tiểu cung nữ lùi ra sau thì chân đụng phải bình hoa, bình sứ hơi lắc lư, tiểu cung nữ chưa kịp kinh hô thì bình hoa đã rơi trên mặt đất, một tiếng này làm cho Hiền phi lập tức xoay mặt lại.
Tiểu cung nữ lập tức quỳ xuống dập đầu, “Hiền phi nương nương tha mạng! Hiền phi nương nương tha mạng!”
Mà Hiền phi lại giống như bị kinh hách, một bước xuống giường đã vọt đến nắm tóc tiểu cung nữ, đập đầu nàng xuống đất, trong miệng còn tức giận mắng, “Vật như vậy ngươi cũng dám đem đến trình cho Bổn cung! Ngươi mượn gan của ai! Tiện nhân ngươi! Quấn lấy ta làm gì! Ngươi chết tiệt! Ngươi quấn lấy Bổn cung làm gì!”
Hiền phi càng nói càng kì quái, mà tiểu cung nữ cũng không dám phản khán, chỉ có thể chịu đựng, đến lúc tiểu cung nữ nghĩ mình sẽ ngất đi, Hiền phi rốt cục cũng thả nàng, tiểu cung nữ không biết Hiền phi có ý gì, lặng lẽ ngâng mắt, chỉ nhìn thấy bàn chân trắng noãn, là do vừa rồi vội lao xuống, chưa kịp mang giày vào.
Rất sợ Hiền phi lại tức giận nữa, tiểu cung nữ chỉ dám cúi đầu thật thấp, hồi lâu, Hiền phi mới mở miệng, nói, “Lui xuống đi, bôi thuốc một chút đi.”
Thấy cung nữ chật vật chạy khỏi điện như chạy nạn, Hiển phi không nhịn được thở dài một hơi, trên mặt vẫn đạm nhiên cao nhạo, tựa như người vừa rồi ấu đả với cung nữ không phải là nàng.
Hiền phi khổ não ngồi lại trên giường, có vẻ không nghĩ ra tại sao mình lại làm chuyện như vậy, từ lúc vật kia xuất hiện, tính tình mình ngày càng khác thường, có đôi khi mất khống chế, vô thức làm ra, rất nhiều chuyện giống như là bị ai đó điều khiển không thể làm theo ý muốn của bản thân.
Tình hình như vậy nên gọi thái ý đến xem, nhưng Hiền phi lại sợ mình cũng bị gán cho danh hào điên, nên chuyện tính tình Hiền phi thay đổi, bị che giấu đã lâu không để cho người ngoài biết, Hiền phi cũng nghi ngờ mình bị hạ độc, nhưng kiểm tr Kiến Chương cung lại không có gì cả.
Gần đây tình huống càng nghiêm trọng hơn, Hiền phi suy nghĩ, vẫn quyết định mời thái y đến.
Ba người đứng đầu hậu cung thoáng cái đã hai người ngã bệnh, về phần Hoàng hậu nương nương xử trí Chu thường tại cũng làm cho người khác thấy kì quái, Chiêu Dương vẫn như trước đây không quan tâm đến chuyện gì cả, vẫn giữ thái độ không quan tâm, không bình luận bất cứ chuyện gì.
Đã nhiều ngày qua A Uyển rất thanh nhàn, Hoàng hậu nương nương ngã bệnh, nên thỉnh an buổi sáng cũng miễn, A Uyển chỉ cần đến Từ Ninh cung bồi thái hậu mỗi ngày là được, về phần Hoàng thượng cũng làm cho A Uyển yên tâm, từ ngày Hoàng thượng bày tỏ nỗi lòng với mình, cũng không còn bước chân vào cung của các phi tần khác nửa bước, chỉ thỉnh thoảng đi thăm các hoàng tử hoàng nữ mà thôi, điểm này A Uyển cũng không đến mức ghen.
Cuộc sống tạm ổn thuận buồm xuôi gió, A Uyển tất nhiên sẽ không phiền não, chỉ là trước cửa Chiêu Dương cung nhìn thấy Trầm phi đang mang thai lại cười tươi như hoa đến thăm, lại nhìn đến nhũ mẫu ôm nhị hoàng thử phía sau, tâm trạng A Uyển trầm xuống, quả nhiên là không thể tránh được phiền phức mà, càng muốn tránh lại càng đến cửa tìm mình.
Hoàng hậu đột nhiên ngã bệnh cũng là vì tức giận công tâm, sau khi thái y kê đơn thuốc, còn tỉ mỉ dặn dò Hoàng hậu mấy ngày sắp tới không được tức giận, bằng không sẽ không chỉ có hại thân, mà còn hao tổn mệnh thọ.
Liên Nguyệt đang nấu thuốc, một đại cung nữ khác là Nguyệt Đường đứng bên giường hầu hạ, sắc mặt Hoàng hậu rất xấu, trên trán còn chườm khăn, tuy là cực kỳ mệt mỏi, nhưng đầu lại rất đau, Hoàng hậu nằm trên giường, mắt vẫn mở to không ngủ được.
Nguyệt Đường thấy thế, khuyên nhủ, “Nương nương hay là nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa sắc thuốc xong, nô tì sẽ ngọi ngài.”
Hoàng hậu lắc đầu, sao có thể ngủ được, trong đầu vẫn suy nghĩ miên man, các loại sự kiện cứ liên tiếp hiện lê, Hoàng hậu thở dài, không có vẻ muốn ngủ.
Hoàng hậu là trưởng nữ của Thừa Ân hầu phủ, bên dưới còn có đệ đệ muội muội nhỏ hơn mười tuổi, nên Hoàng hậu luôn một mực quan tâm bảo vệ bọn họ, nhưng bây giờ đệ đệ muội muội lại cậy vào nàng mà gây sự, cứ che chở cho bọn họ thật sự làm cho nàng hao tâm tổn trí.
Thừa Ân hầu phủ đưa tin vào, đệ đệ Chu Quyết Minh để ý một nữ tử thanh lâu, cùng vợ cãi nhau, nhất thời xô ngã Vương thị đang mang thai sáu tháng, sảy thai, là nam hài, Vương thị còn vì vậy mà trọng thương, hiện tại một nhà Vương thái phó đang nói chuyện cùng Thừa Ân hầu phủ.
Lúc trước đệ đệ muốn nạp thiếp vợ chồng đã cãi nhau đến gà bay chó sủa, sau đó Vương thị có bầu, Hoàng hậu cho rằng đệ đệ sẽ sửa đổi tính tình, ai ngờ chuyện lần này so với lần trước còn ầm ĩ hơn!
Ái thiếp diệt thê như vậy, giết hại con trưởng chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài, chưa nói đến danh tiếng của Thừa Ân hầu phủ bị bôi nhọ, mà mẫu thân còn đưa tin vào muốn mình ra tay xử lý nhà Vương thái phó, chuyện này vốn dĩ là đệ đệ sai, cho dù có cãi nhau với Vương thị dữ dội hơn nữa, cũng không thể chấp nhận chuyện động thủ với vợ đang mang thai huống hồ còn làm cho vợ sảy thai, chuyện này Thừa Ân hầu phủ làm thế nào cũng sai.
Lại nói Vương thái phó không phải là người dễ đối phó, lấy thân phận là Hoàng hậu của mình, cũng không giấu được chuyện này, huống hồ hiện tại đã ồn ào đến mức mọi người đều biết, mà mình thân là Hoàng hậu lại càng không thể che chở cho đệ đệ được, làm vậy người ngoài sẽ mượn cớ, bắt được điểm yếu của mình và Thừa Ân hầu phủ, mà mẫu thân cũng không hiểu, còn muốn náo chuyện này với mình, hành sự thật quá lỗ mãn rồi.
Hơn nữa muội muội Liên Đông, bị hạ xuống phân vị thường tại, có mình che chở nên cuộc sống cũng không quá gian nan, khó khăn lắm mới chờ được bóng ma chuyện cũ tiêu tán, thừa dịp Hoàng thượng và Uyển phi có hiềm khích, mình đã khéo léo an bày cho muội muội vô tình gặp Hoàng thượng ở Ngự Hoa viên, buổi tối Hoàng thượng còn đến tẩm điện của muội muội, ai biết Hoàng thượng chỉ ngây ngốc ngồi đó một lúc không sủng hạnh muội muội, nàng ta lại oán giận mình.
Nếu không phải là mình che chở, nàng ta nghĩ có thể an ổn sống trong cung như vậy sao?
Bản thân tự cảm thấy đối với đệ đệ muội muội đã tận tâm tận lực, kết quả cái gì tốt cũng không thấy, ngược lại thì bị bọn họ liên tục cản trở, lúc này còn nói mình vô tình vô nghĩa, trong lòng Hoàng hậu sao có thể không tức giận?
Nhất thời trong điện rất yên tĩnh, làn khói lượn lờ tỏa ra từ lư hương, một chút tiếng động cũng không có, Hoàng hậu cứ khép hờ mắt nằm, chỉ có Nguyệt Đường thỉnh thoảng đổi khăn chườm trên trán mà thôi.
Liên Nguyệt sắc thuốc xong thì bưng đến, tiện thể thông báo, “Nương nương, Chu thường tại cầu kiến.”
Sắc mặc Hoàng hậu không thay đổi nhiều, mắt cũng không nâng lên, chỉ nằm đó, yếu ớt phun ra hai chữ, “Không gặp.”
Liên Nguyệt sửng sốt, tựa hồ không ngờ rằng Hoàng hậu nương nương sẽ phản ứng như vậy, nhưng mà Liên Nguyệt cũng đã ở bên cạnh Hoàng hậu lâu, coi như tính tình trầm ổn, rất nhanh đã phản ứng kịp, “Dạ.”
Liên Nguyệt ra ngoài không lâu sau thì Hoàng hậu ở tẩm điện nghe được âm thanh của muội muội và Liên Nguyệt đang ầm ĩ, trong lòng thầm nghĩ, quả thật là bị thói quen làm hỏng rồi, tỷ tỷ bị bệnh, không đến thăm hỏi thì thôi, còn ồn ào như vậy làm người khác lo lắng, còn che chở cho nàng làm gì nữa? Không để cho nàng chịu chút khổ, chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không biết được trước đây nàng ta đã sống sung sướng như thế nào.
Không bao lâu sau, tiếng huyên náo bên ngoài cũng nhỏ dần, khi Liên Nguyệt trở về, thì má trái đã sưng đỏ, Hoàng hậu nhàn nhạt nhìn, lên tiếng nói, “Chu thường tại không tuân thủ cung quy, phạm thượng, cấm túc hai tháng, phạt bổng lộc nửa năm, những ưu đãi cho nàng trước đây đều cắt bỏ, chỉ nhận đúng với phân vị thường tại mà thôi.”
Dứt lời, Hoàng hậu nhắm mắt lại, cực kỳ mệt mỏi.
Tuy là không hiểu tại sao chủ tử lại có quyết định đó, nhưng Liên Nguyệt cũng không ngu ngốc đến mức hỏi Hoàng hậu nương nương, lĩnh mệnh đi truyền chỉ, sau khi Chu thường tại bị xử phạt, không cần hỏi cũng biết đã dẫn đến một trận ầm ĩ, nhưng chuyện này để sau hẳn nói.
***
Kiến Chương cung, Hiền phi đang lúc ngủ trưa thì nằm mộng hai mày nhíu chặc, đột nhiên, hét chói tai tỉnh giấc, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở dốc, Hiền phi ôm ngực cố gắng bình tĩnh lại, “Người đâu, đem trà đến đây.”
Đại cung nữ đắc lực của Hiền phi đều đã nghỉ, còn một người thì chết, nên người hầu hạ bên cạnh đều là nhị đẳng cung nữ, nhưng dù sa thì có cũng hơn không, thông minh nhanh nhạy không bằng mấy người trước đây, mọi việc đều phải sai bảo, nghe lệnh mới làm, rất chết phác.
Cung nữ dung mạo thanh tú nớm nớp lo sợ đưa cho Hiền phi một chén nước ấm rồi lui đến cạnh giường chờ phân phó, Hiền phi uống một ngụm, nhíu mày, “Hiện nay trời nóng, lại còn đưa cho Bổn cung trà nóng! Muốn bỏng chết Bổn cung sao! Đổi chén khác!”
Tiểu cung nữ nghe vậy lông tơ cũng dựng lên, vội vàng dạ dạ vâng vâng nhận chén trà, bộ dáng cần tách trà như rất hốt hoảng bỏ chạy, đại cung nữ bên người Hiền phi đều rơi vào thảm cảnh, cung nhân Kiến Chương cung đều là người chứng kiến tất cả, đồi với sự thay đổi của Hiền phi, ai dám đến gần hầu hạ chứ?
Cung nữ này trong lòng âm thầm kêu khổ, sao chính mình lại bị thăng chức thành đại cung nữ chứ, lại không thể từ chối, không thể làm gì khác làn cầu nguyện cho Hiền phi nương nương vạn lần đừng nổi giận, cào cấu mình.
Sau khi tiểu cung nữ xoay người đi, Hiền phi ngồi trên giường, vẻ mặt mệt mỏi, Hiền phi bị ác mộng quấy rầy không phải chỉ một hai ngày, đã uống nhiều thang thuốc an thần nhưng không có hiệu quả, mỗi ngày đều bị ác mộng là tỉnh giấc, sắc mặt tiều tụy, vì trang điểm nhiều lớp son phấn nên người ngoài mới không nhìn ra.
Nhớ tới lúc trong mộng bị kẻ khác làm cho hít thở không thông, Hiền phi vẫn không nhịn được hoảng sợ, cung nữ mới vừa rồi cũng đã vội vã quay lại, lần này nước có độ ấm phù hợp, Hiền phi cũng thỏa mãn.
Mà tiểu cung nữ lại không lập tức lui xuống, đưa lên cho Hiền phi một phong thư, “Nương nương, tìm thấy vật này ở cửa sổ.”
Hiền phi vừa nhìn thấy lá thư này, chân mày càng cau chặt hơn, đáy mắt hiện lên một tia kinh hoàng, nhưng vẫn đưa tay cầm thư, thấy nét chữ quen thuộc bên trong, Hiền phi càng mở to hai mắt nhìn, lập tức buông lỏng làm chén trà trong tay rơi xuống đất, một tay vò nát lá thư, nội dung trong thư cũng không nhìn qua.
Tiểu cung nữ thấy thể, vẻ mặt kinh hãi lùi về sau mấy bước, rất sợ Hiền phi sẽ nổi điên, dù sao thì cũng đã nhìn qua lúc Hiền phi nổi điên dữ tợn như thế nào rồi, có lẽ mau trốn thôi, tiểu cung nữ lùi ra sau thì chân đụng phải bình hoa, bình sứ hơi lắc lư, tiểu cung nữ chưa kịp kinh hô thì bình hoa đã rơi trên mặt đất, một tiếng này làm cho Hiền phi lập tức xoay mặt lại.
Tiểu cung nữ lập tức quỳ xuống dập đầu, “Hiền phi nương nương tha mạng! Hiền phi nương nương tha mạng!”
Mà Hiền phi lại giống như bị kinh hách, một bước xuống giường đã vọt đến nắm tóc tiểu cung nữ, đập đầu nàng xuống đất, trong miệng còn tức giận mắng, “Vật như vậy ngươi cũng dám đem đến trình cho Bổn cung! Ngươi mượn gan của ai! Tiện nhân ngươi! Quấn lấy ta làm gì! Ngươi chết tiệt! Ngươi quấn lấy Bổn cung làm gì!”
Hiền phi càng nói càng kì quái, mà tiểu cung nữ cũng không dám phản khán, chỉ có thể chịu đựng, đến lúc tiểu cung nữ nghĩ mình sẽ ngất đi, Hiền phi rốt cục cũng thả nàng, tiểu cung nữ không biết Hiền phi có ý gì, lặng lẽ ngâng mắt, chỉ nhìn thấy bàn chân trắng noãn, là do vừa rồi vội lao xuống, chưa kịp mang giày vào.
Rất sợ Hiền phi lại tức giận nữa, tiểu cung nữ chỉ dám cúi đầu thật thấp, hồi lâu, Hiền phi mới mở miệng, nói, “Lui xuống đi, bôi thuốc một chút đi.”
Thấy cung nữ chật vật chạy khỏi điện như chạy nạn, Hiển phi không nhịn được thở dài một hơi, trên mặt vẫn đạm nhiên cao nhạo, tựa như người vừa rồi ấu đả với cung nữ không phải là nàng.
Hiền phi khổ não ngồi lại trên giường, có vẻ không nghĩ ra tại sao mình lại làm chuyện như vậy, từ lúc vật kia xuất hiện, tính tình mình ngày càng khác thường, có đôi khi mất khống chế, vô thức làm ra, rất nhiều chuyện giống như là bị ai đó điều khiển không thể làm theo ý muốn của bản thân.
Tình hình như vậy nên gọi thái ý đến xem, nhưng Hiền phi lại sợ mình cũng bị gán cho danh hào điên, nên chuyện tính tình Hiền phi thay đổi, bị che giấu đã lâu không để cho người ngoài biết, Hiền phi cũng nghi ngờ mình bị hạ độc, nhưng kiểm tr Kiến Chương cung lại không có gì cả.
Gần đây tình huống càng nghiêm trọng hơn, Hiền phi suy nghĩ, vẫn quyết định mời thái y đến.
Ba người đứng đầu hậu cung thoáng cái đã hai người ngã bệnh, về phần Hoàng hậu nương nương xử trí Chu thường tại cũng làm cho người khác thấy kì quái, Chiêu Dương vẫn như trước đây không quan tâm đến chuyện gì cả, vẫn giữ thái độ không quan tâm, không bình luận bất cứ chuyện gì.
Đã nhiều ngày qua A Uyển rất thanh nhàn, Hoàng hậu nương nương ngã bệnh, nên thỉnh an buổi sáng cũng miễn, A Uyển chỉ cần đến Từ Ninh cung bồi thái hậu mỗi ngày là được, về phần Hoàng thượng cũng làm cho A Uyển yên tâm, từ ngày Hoàng thượng bày tỏ nỗi lòng với mình, cũng không còn bước chân vào cung của các phi tần khác nửa bước, chỉ thỉnh thoảng đi thăm các hoàng tử hoàng nữ mà thôi, điểm này A Uyển cũng không đến mức ghen.
Cuộc sống tạm ổn thuận buồm xuôi gió, A Uyển tất nhiên sẽ không phiền não, chỉ là trước cửa Chiêu Dương cung nhìn thấy Trầm phi đang mang thai lại cười tươi như hoa đến thăm, lại nhìn đến nhũ mẫu ôm nhị hoàng thử phía sau, tâm trạng A Uyển trầm xuống, quả nhiên là không thể tránh được phiền phức mà, càng muốn tránh lại càng đến cửa tìm mình.
/122
|