”Chỗ em đang mưa đúng không?” Vy mở hộp tin nhắn đọc dòng chữ Edric gửi đến
“Sao anh biết?”
“Magic! ^_^”
“Xem dự báo thời tiết là được thôi, anh đừng có giả thần thánh”
“Ha ha ha, đã ăn gì chưa?”
“Trong nhà không có ai cả, em nghĩ tối nay phải tự lo lấy” Vy ảo não nhìn xung quanh căn bếp gia đình lớn
“Đang bão đấy, bên ngoài nguy hiểm”
“Ý em là... Tự nấu”
“... Em có thể nấu ăn sao?”
“Chỉ là lười nấu thôi, anh đừng xem thường”
“Em ở cùng chồng chắc sẽ phải nấu cho anh ta, anh cũng muốn thử xem”
“Nhắc mới nhận ra, em không biết khẩu vị của anh ấy”
“Món khoái khẩu của đàn ông chẳng phải chính là phụ nữ sao?” Edric cười gian hơn khi nào hết, anh tự nghĩ nếu Quân Quân biết được anh nói những lời này với Tề Vy không chừng đem anh thả xuống biển
“... Em đi nấu canh, nói chuyện sau!” Vy tắt nhanh điện thoại, mặt nóng lên từng chút.
“Bị sốt à?” Chính Phong thong thả bước đến
“Ơ... Không có, đột nhiên hơi nóng” Vy khẽ giật mình dùng tay phẩy phẩy trước mặt
Phong không nói gì chỉ khẽ liếc mắt về phía nhiệt kế điện tử hiển thị “16 độ” trên tường.
“Xem ra rất nóng...” Phong gật gù
“Anh chắc đói rồi, ngồi xem TV nha, em đi nấu cho anh vài món” Vy đẩy Phong ngồi lên ghế sô pha, tiện tay bật chiếc TV khổng lồ trên tường
“Em biết nấu sao?”
“Anh cứ ngồi đi, 20 phút... À không 30 phút!” Cô “ra giá”
“Tôi cho em 40 phút”
10 phút đầu tiên trôi qua...
“Cộp!!”
“Mọi thứ rất ổn anh đừng lo!!” Cô nói vọng ra cùng âm thanh lớn trước đó
20 phút sau
“Xoảng!!!” Âm thanh này đặc biệt lợi hại lớn hơn trước
“Không sao đâu anh đừng lo” Cô nói thêm lần nữa
Chính Phong bắt chéo chân xem TV nhưng lần lượt âm thanh này đến âm thanh khác kéo đến làm phiền anh nên anh nghĩ mình không thể ngồi yên hơn được nữa.
Anh từ tốn đứng lên tiến vào bếp... Anh ở nhà này đã nhiều năm nhưng vẫn phải gật gù công nhận lần đầu tiên căn bếp nơi đây... Bừa bộn đến vậy!
“Em đã nấu được cơm chưa?” Anh nhìn qua phía nồi cơm điện trông khá... Yên ắng
“...gạo để đâu?” Vy rụt rè mở miệng khiến Chính Phong muốn ngất đi
“20 phút em làm gì?”
“Tìm gạo!” Cô cười
“Em có chắc mình nấu ăn được không?”
“Chắc!! Em ở bên ngoài nhiều năm tất nhiên làm được chỉ là em không quen với căn bếp này nên không tìm được nơi để thức ăn” Cô vội nói
“Nếu tôi chỉ em nơi để nguyên liệu thì em có thể nấu đúng không?” Phong cười mỉm
“Được!” Cô chắc nịt
Thật sự là vậy, sau 30 phút nỗ lực, Phong giúp cô nhiều thứ thì cả hai cũng có được một bữa tối không tệ... Vì nhờ bữa cơm đó cô đã hiểu nhiều về anh hơn. Ban đầu cô nghĩ Phong là một kẻ khù khờ, đầu óc như trẻ lên 3 nhưng thật sự không phải, anh ta suy nghĩ còn thấu đáo và chín chắn hơn cả cô, anh không nói ra nhưng những khi anh mở lòng mình chia sẻ thì không câu nào là dư thừa.
“Có lẽ anh không muốn nói đến nhưng... Anh có từng nghĩ về những người đã hại gia đình anh năm xưa... Rất tàn nhẫn không?” Cô gắp một miếng thịt cho vào bát của anh
“... Có! Nhưng biết làm sao được, cuộc sống vốn là vậy, vật chất càng nhiều thì cảm càng mất đi. Trách là do họ quá cần những thứ vật chất đó” Phong nói nhẹ tênh, cho miếng thịt vào miệng, chẳng hiểu sao lại cảm nhận vị đắng lạ thường
________________
Vy lấy chăn gối sắp xếp chỗ ngủ cho Phong, đợi anh nằm ngay ngắn vào trong nhưng cô lại không đến giường ngủ mà an vị trên thành bồn tắm...
“Muốn nhìn tôi ngủ?” Phong nhìn cô hơi híp mắt lại
“Anh có bao giờ thử hay ít nhất muốn thử nằm trên giường một lần không?” Cô khẩn thiết nói
“Không bao giờ!” Anh cứng rắn nhìn xoáy vào mắt cô
“... Anh ngủ ngon” Cô từ tốn khẽ thở dài rời đi
Phong dạo gần đây cảm thấy sự thay đổi rõ rệt của bản thân, anh nói nhiều hơn, vui vẻ hơn, cảm thấy dễ chịu hơn. Quả thật khi Vy đến đã mang cho anh một cuộc sống nhiều màu sắc hơn, không có những chiếc camera quan sát xung quanh anh mới cảm thấy bản thân mình là một con người đúng nghĩa.
Vy mở điện thoại như thường lệ biết chắc là Edric nhắn tin
“Bữa tối ra sao rồi?”
“Rất ổn, mặc dù không được như mong đợi lắm :(“ Cô trả lời cho anh
“Mong đợi của em là gì???” Anh hỏi lại cô
“Một bữa tối lãng mạng đúng nghĩa vợ chồng son, chút nhạc du dương, bàn ăn có hoa và nến, ánh mắt ngọt ngào, lời nói chân tình,... Nhưng nó chỉ là bữa tối với chiếc bàn đơn sơ cùng vài câu nói căng thẳng!!! Em thiệt tệ quá đi!!” Cô có chút ấm ức
“.... Hahahahahahaha!!!! Em thật là... Dễ thương chết mất! Nhưng em nói căng thẳng à?”
“Thì em ngu ngốc hỏi những câu gì đâu không hợp hoàn cảnh, không nên hỏi cũng hỏi” Cô trách mắng bản thân
“Anh ta nổi giận sao?”
“Không nhưng em không nghĩ anh ấy cảm thấy vui vẻ”
“Anh nghĩ sẽ không sao đâu vì em cũng xuất phát từ ý muốn tìm hiểu anh ta mà thôi, như em nói có lẽ hơi vội vã, chỉ cần chậm lại chút nữa thôi, cùng là đàn ông anh hiểu, có một người phụ nữ tình nguyện quan tâm lo lắng thì sẽ rất vui sướng”
“Anh nói thật không?” Cô đột nhiên mỉm cười
“Thật!”
“Cảm ơn anh nói chuyện giúp em đỡ lo lắng hơn nhiều, em phải đi thoa kem dưỡng da đây, cứ mãi lo lắng quên mất cả việc nên làm” Cô đưa tay vén tóc thì nhớ đến làn da mặt bị cô bỏ bê
“Em cũng lo ngủ sớm”
“Vâng, anh ngủ ngon”
Quẳng điện thoại qua một bên cô vén màng đi ra ngoài thì đột nhiên đập mạnh vào lòng ngực cứng rắn cùng hơi thở ấm áp
“A! Anh” Cô ngẩng mặt nhìn Chính Phong
Anh ta không nói gì chỉ nâng tay lên, hành động này khiến Vy kinh ngạc nhưng kinh ngạc hơn nữa là lọ kem dưỡng da đang nằm trên tay anh
“Cái... Cái này... Cái...!” Cô lấp bấp chỉ vào tay anh
“Hôm trước tôi thấy em dùng... Hôm nay hình như em quên mất” Phong bình tĩnh chậm rãi nói
“Ưm...” Vy cả khinh che miệng lại
Con người này càng ngày càng khiến cô hoang mang, anh ta như đọc được suy nghĩ cô, hơn nữa lại rất quan tâm để ý đến từng việc nhỏ của cô... Người này thật sự có bệnh sao? Tâm lý này thật sự chỉ có hơn người chứ không phải kém hơn
“Sao thế? Tôi chọn sai cho em à?” Thấy mặt cô thất thần khiến Chính Phong không khỏi chột dạ
“Không! Chính xác là lọ em cần, cảm ơn anh” Cô lập tức nở nụ cười thật tươi
Ngồi vào bàn trang điểm nhìn mình trong gương môi cô khẽ cong lên quả thật cô cảm thấy mình may mắn được cho dung mạo đầy đủ say người này nhưng suy cho cùng cô cũng là con người, làm diễn viên hết thức khuya dậy sớm tinh thần lại khó được ổn định cô đương nhiên ý thức được phải luôn chăm sóc kĩ càng cho cơ thể, ai lại thèm xem một nữ chính xấu xí trên màn ảnh chứ, nghĩ đến đây năm đầu ngón tay như có như không của cô chạm vào một bên mặt... Cô đang ở trên đỉnh vinh quang cũng là nhờ một phần vào nó... Nhưng nếu nó không còn nữa thì sao? Mọi người vẫn còn coi trọng tài năng của cô sao? Vy tự giễu cười khẩy bản thân một cái, người con gái này ban ngày kiêu ngạo bao nhiêu thì ban đêm lại nghĩ ngợi lung tung tự cợt bấy nhiêu...
_________________
Ai da ai da!!! Xin đừng tin ta, thật tình là ý tưởng rất nhiều nhưng xoay đi lại mất, thời gian lại eo hẹp!!! Vừa thi xong được thoải mái lại chăm chú viết ngay, Valentine vui vẻ T^T hic hic
Nhìn Việt Nam ăn Tết mà lòng ta đau hức hức
“Sao anh biết?”
“Magic! ^_^”
“Xem dự báo thời tiết là được thôi, anh đừng có giả thần thánh”
“Ha ha ha, đã ăn gì chưa?”
“Trong nhà không có ai cả, em nghĩ tối nay phải tự lo lấy” Vy ảo não nhìn xung quanh căn bếp gia đình lớn
“Đang bão đấy, bên ngoài nguy hiểm”
“Ý em là... Tự nấu”
“... Em có thể nấu ăn sao?”
“Chỉ là lười nấu thôi, anh đừng xem thường”
“Em ở cùng chồng chắc sẽ phải nấu cho anh ta, anh cũng muốn thử xem”
“Nhắc mới nhận ra, em không biết khẩu vị của anh ấy”
“Món khoái khẩu của đàn ông chẳng phải chính là phụ nữ sao?” Edric cười gian hơn khi nào hết, anh tự nghĩ nếu Quân Quân biết được anh nói những lời này với Tề Vy không chừng đem anh thả xuống biển
“... Em đi nấu canh, nói chuyện sau!” Vy tắt nhanh điện thoại, mặt nóng lên từng chút.
“Bị sốt à?” Chính Phong thong thả bước đến
“Ơ... Không có, đột nhiên hơi nóng” Vy khẽ giật mình dùng tay phẩy phẩy trước mặt
Phong không nói gì chỉ khẽ liếc mắt về phía nhiệt kế điện tử hiển thị “16 độ” trên tường.
“Xem ra rất nóng...” Phong gật gù
“Anh chắc đói rồi, ngồi xem TV nha, em đi nấu cho anh vài món” Vy đẩy Phong ngồi lên ghế sô pha, tiện tay bật chiếc TV khổng lồ trên tường
“Em biết nấu sao?”
“Anh cứ ngồi đi, 20 phút... À không 30 phút!” Cô “ra giá”
“Tôi cho em 40 phút”
10 phút đầu tiên trôi qua...
“Cộp!!”
“Mọi thứ rất ổn anh đừng lo!!” Cô nói vọng ra cùng âm thanh lớn trước đó
20 phút sau
“Xoảng!!!” Âm thanh này đặc biệt lợi hại lớn hơn trước
“Không sao đâu anh đừng lo” Cô nói thêm lần nữa
Chính Phong bắt chéo chân xem TV nhưng lần lượt âm thanh này đến âm thanh khác kéo đến làm phiền anh nên anh nghĩ mình không thể ngồi yên hơn được nữa.
Anh từ tốn đứng lên tiến vào bếp... Anh ở nhà này đã nhiều năm nhưng vẫn phải gật gù công nhận lần đầu tiên căn bếp nơi đây... Bừa bộn đến vậy!
“Em đã nấu được cơm chưa?” Anh nhìn qua phía nồi cơm điện trông khá... Yên ắng
“...gạo để đâu?” Vy rụt rè mở miệng khiến Chính Phong muốn ngất đi
“20 phút em làm gì?”
“Tìm gạo!” Cô cười
“Em có chắc mình nấu ăn được không?”
“Chắc!! Em ở bên ngoài nhiều năm tất nhiên làm được chỉ là em không quen với căn bếp này nên không tìm được nơi để thức ăn” Cô vội nói
“Nếu tôi chỉ em nơi để nguyên liệu thì em có thể nấu đúng không?” Phong cười mỉm
“Được!” Cô chắc nịt
Thật sự là vậy, sau 30 phút nỗ lực, Phong giúp cô nhiều thứ thì cả hai cũng có được một bữa tối không tệ... Vì nhờ bữa cơm đó cô đã hiểu nhiều về anh hơn. Ban đầu cô nghĩ Phong là một kẻ khù khờ, đầu óc như trẻ lên 3 nhưng thật sự không phải, anh ta suy nghĩ còn thấu đáo và chín chắn hơn cả cô, anh không nói ra nhưng những khi anh mở lòng mình chia sẻ thì không câu nào là dư thừa.
“Có lẽ anh không muốn nói đến nhưng... Anh có từng nghĩ về những người đã hại gia đình anh năm xưa... Rất tàn nhẫn không?” Cô gắp một miếng thịt cho vào bát của anh
“... Có! Nhưng biết làm sao được, cuộc sống vốn là vậy, vật chất càng nhiều thì cảm càng mất đi. Trách là do họ quá cần những thứ vật chất đó” Phong nói nhẹ tênh, cho miếng thịt vào miệng, chẳng hiểu sao lại cảm nhận vị đắng lạ thường
________________
Vy lấy chăn gối sắp xếp chỗ ngủ cho Phong, đợi anh nằm ngay ngắn vào trong nhưng cô lại không đến giường ngủ mà an vị trên thành bồn tắm...
“Muốn nhìn tôi ngủ?” Phong nhìn cô hơi híp mắt lại
“Anh có bao giờ thử hay ít nhất muốn thử nằm trên giường một lần không?” Cô khẩn thiết nói
“Không bao giờ!” Anh cứng rắn nhìn xoáy vào mắt cô
“... Anh ngủ ngon” Cô từ tốn khẽ thở dài rời đi
Phong dạo gần đây cảm thấy sự thay đổi rõ rệt của bản thân, anh nói nhiều hơn, vui vẻ hơn, cảm thấy dễ chịu hơn. Quả thật khi Vy đến đã mang cho anh một cuộc sống nhiều màu sắc hơn, không có những chiếc camera quan sát xung quanh anh mới cảm thấy bản thân mình là một con người đúng nghĩa.
Vy mở điện thoại như thường lệ biết chắc là Edric nhắn tin
“Bữa tối ra sao rồi?”
“Rất ổn, mặc dù không được như mong đợi lắm :(“ Cô trả lời cho anh
“Mong đợi của em là gì???” Anh hỏi lại cô
“Một bữa tối lãng mạng đúng nghĩa vợ chồng son, chút nhạc du dương, bàn ăn có hoa và nến, ánh mắt ngọt ngào, lời nói chân tình,... Nhưng nó chỉ là bữa tối với chiếc bàn đơn sơ cùng vài câu nói căng thẳng!!! Em thiệt tệ quá đi!!” Cô có chút ấm ức
“.... Hahahahahahaha!!!! Em thật là... Dễ thương chết mất! Nhưng em nói căng thẳng à?”
“Thì em ngu ngốc hỏi những câu gì đâu không hợp hoàn cảnh, không nên hỏi cũng hỏi” Cô trách mắng bản thân
“Anh ta nổi giận sao?”
“Không nhưng em không nghĩ anh ấy cảm thấy vui vẻ”
“Anh nghĩ sẽ không sao đâu vì em cũng xuất phát từ ý muốn tìm hiểu anh ta mà thôi, như em nói có lẽ hơi vội vã, chỉ cần chậm lại chút nữa thôi, cùng là đàn ông anh hiểu, có một người phụ nữ tình nguyện quan tâm lo lắng thì sẽ rất vui sướng”
“Anh nói thật không?” Cô đột nhiên mỉm cười
“Thật!”
“Cảm ơn anh nói chuyện giúp em đỡ lo lắng hơn nhiều, em phải đi thoa kem dưỡng da đây, cứ mãi lo lắng quên mất cả việc nên làm” Cô đưa tay vén tóc thì nhớ đến làn da mặt bị cô bỏ bê
“Em cũng lo ngủ sớm”
“Vâng, anh ngủ ngon”
Quẳng điện thoại qua một bên cô vén màng đi ra ngoài thì đột nhiên đập mạnh vào lòng ngực cứng rắn cùng hơi thở ấm áp
“A! Anh” Cô ngẩng mặt nhìn Chính Phong
Anh ta không nói gì chỉ nâng tay lên, hành động này khiến Vy kinh ngạc nhưng kinh ngạc hơn nữa là lọ kem dưỡng da đang nằm trên tay anh
“Cái... Cái này... Cái...!” Cô lấp bấp chỉ vào tay anh
“Hôm trước tôi thấy em dùng... Hôm nay hình như em quên mất” Phong bình tĩnh chậm rãi nói
“Ưm...” Vy cả khinh che miệng lại
Con người này càng ngày càng khiến cô hoang mang, anh ta như đọc được suy nghĩ cô, hơn nữa lại rất quan tâm để ý đến từng việc nhỏ của cô... Người này thật sự có bệnh sao? Tâm lý này thật sự chỉ có hơn người chứ không phải kém hơn
“Sao thế? Tôi chọn sai cho em à?” Thấy mặt cô thất thần khiến Chính Phong không khỏi chột dạ
“Không! Chính xác là lọ em cần, cảm ơn anh” Cô lập tức nở nụ cười thật tươi
Ngồi vào bàn trang điểm nhìn mình trong gương môi cô khẽ cong lên quả thật cô cảm thấy mình may mắn được cho dung mạo đầy đủ say người này nhưng suy cho cùng cô cũng là con người, làm diễn viên hết thức khuya dậy sớm tinh thần lại khó được ổn định cô đương nhiên ý thức được phải luôn chăm sóc kĩ càng cho cơ thể, ai lại thèm xem một nữ chính xấu xí trên màn ảnh chứ, nghĩ đến đây năm đầu ngón tay như có như không của cô chạm vào một bên mặt... Cô đang ở trên đỉnh vinh quang cũng là nhờ một phần vào nó... Nhưng nếu nó không còn nữa thì sao? Mọi người vẫn còn coi trọng tài năng của cô sao? Vy tự giễu cười khẩy bản thân một cái, người con gái này ban ngày kiêu ngạo bao nhiêu thì ban đêm lại nghĩ ngợi lung tung tự cợt bấy nhiêu...
_________________
Ai da ai da!!! Xin đừng tin ta, thật tình là ý tưởng rất nhiều nhưng xoay đi lại mất, thời gian lại eo hẹp!!! Vừa thi xong được thoải mái lại chăm chú viết ngay, Valentine vui vẻ T^T hic hic
Nhìn Việt Nam ăn Tết mà lòng ta đau hức hức
/81
|