Tô lão đứng lên, bước tới trước mặt nàng, lão nói:
“Công chúa, ngài hãy nhắm mắt, tập trung cảm nhận”
Tử Quyên cũng ngoan ngoãn nghe lời ngồi thẳng lưng lên rồi nhắm mắt lại. Sau đó nàng cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ bên ngoài truyền vào trong đầu nàng, Tử Quyên đoán đó chắc là do Tô lão phát động nên nàng cũng không phản kháng cứ để nó tự nhiên.
Lúc này bên tai lại vang lên giọng của Tô lão trầm thấp.
“Công chúa, ngài hãy mở rộng cảm giác xem xét xung quanh có gì không?”
Tử Quyên cũng nghe lời mở rộng cảm giác chính mình ra. Nhưng mà.... nàng vẫn không thấy gì cả, xung quanh tối đen như mực.
Ai bảo ma pháp sư dễ làm a ? – Tử Quyên khóc ròng, thầm oán, chẳng hiểu do mình đần độn hay do mấy cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc toàn bịp bợm, nàng nhắm mắt cố gắng cảm nhận cả ngày trời vẫn không thấy cái rắm gì cả chứ đừng nói đến Linh nguyên tố gì đó.
Ngồi hai canh giờ vẫn không cảm nhận được gì, đến cả Tô lão cũng bắt đầu mắt kiên nhẫn, bởi vì một ma pháp sư tập sự bình thường chỉ cần một canh giờ nhập định là có thể nhìn thấy nguyên tố ma pháp để hấp thụ rồi, mà Tử Quyên thì....
Tô lão thở dài, nếu lực cảm nhận ma pháp nguyên tố quá yếu thì dù nắm giữ Linh ma pháp cũng không thể học được a.
Lão đang định thu hồi tay lại thì bỗng một bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại giữ hắn lại. Khi Tử Quyên cầm tay lão, lão cảm thấy có gì đó rất kì lạ xuất hiện trong đầu lão, lão không thể giải thích được, nhưng lão xác định thứ đó mình không điều khiển được.
Nhưng lão bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn đó, tập trung vào Tử Quyên, không hiểu nàng đang muốn làm gì.
Khuôn mặt Tử Quyên vẫn tĩnh lặng như nước, không sốt ruột, không khó chịu, không vội vàng, nàng vẫn ngồi yên thẳng lưng tiếp nhận tinh thần lực của lão. Đôi khi, Tô lão vẫn cảm thấy thắc mắc, tiểu chủ tử trước mặt lão đây lúc nào cũng toát ra khí chất tĩnh lặng cơ trí; lần đầu tiên lão gặp thì tiểu chủ tử bày ra một bộ bướng bỉnh, trẻ con tiểu công chúa, thật giống với mẫu thân nàng; lần thứ hai, nàng lại giống một cái thật thông minh , đáng yêu cô nương; còn tại bây giờ, nhìn xem kĩ hắn lại thấy một mặt khác trầm tĩnh, không chịu thua của tiểu chủ tử.
Ngẫm lại, có lẽ Tô lão phải rút lại lời nói của mình, Tử Quyên thật chẳng giống Lam Vân, Lam Vân là một cô gái thanh thuần, lương thiện, có chút bướng bỉnh đáng yêu, còn Tử Quyên thì lại nhiều hơn mấy phần cơ trí.
Lại thêm một canh giờ, Tử Quyên vẫn chưa có biểu hiện gì là đã cảm nhận được nguyên tố ma pháp. Tô lão thở dài, ông trời trêu ngươi a, một cái thật có tiềm lực ma pháp sư lại không cho nàng lực cảm nguyên tố ma pháp.
Đến mức này Tô lão cũng đành phải từ bỏ, có một số việc không thể cưỡng cầu. Mặc dù vậy, Tô lão cũng đã quyết tâm ở bên bảo hộ Tử Quyên, không có ma pháp thì sao chứ, lão sẽ dùng cả phần đời còn lại bảo hộ tiểu chủ tử !
Cảm thấy hơi ấm không còn truyền tời nữa, biết rằng Tô lão có lẽ đã bỏ cuộc rồi, Tử Quyên thật không cam lòng. Trong nguyên bản tiểu thuyết, Tử Quyên là một ma pháp sư a, mặc dù không phải là ma pháp sư tài giỏi gì, chủ yếu là dùng quyền lực cùng tiền tài của nàng đến phá đám nữ chính nhưng nàng ta vẫn là một cái hàng thật giá thật ma pháp sư a, tại sao nàng xuyên vào lại không phải là?
Tử Quyên trước giờ chưa bao giờ là một người chịu thua số phận, nàng không đặt ra quyết tâm thì thôi, đã đặt được thì phải làm được!
Vì vậy Tử Quyên không do dự , gọi Tô lão:
“Tô lão !”
Tô lão thành thật đàp lại: “Vâng, có thần”
“Ai cho phép ngươi từ bỏ?” Giọng nói nàng vẫn mang chất trẻ con, phát ra câu hỏi chất vấn mang phần lạnh lẽo.
Tử Quyên vẫn ngồi đó, tấm lưng nho nhỏ vẫn thẳng tắp, hai tay đan vào nhau, trên thân vẫn mặc một bộ y phục đó, nhưng Tô lão lại cảm thấy run sợ, áp lực chưa từng thấy, mà áp lực này chính là phát ra từ linh hồn đang run rẩy của lão.
Bây giờ trong mắt Tô lão, không còn Tử Quyên vị tiểu chủ tử cần lão bảo hộ nữa, mà chính là nữ vương bệ hạ uy nghi cao quý mười phần.
Dưới uy áp của Từ Quyên, Tô lão không nhịn được quỳ một chân xuống, tay chống lên, làm một tư thế của hạ nhân quỳ trước mặt chủ tử phụng mệnh, ngay cả nguyên hình của lão cũng hiện ra không che giấu.
Dưới tàng cây hòe to lớn, một thân bạch sắc y phục nam tử to lớn quỳ trước một cô bé nho nhỏ cũng một thân đồ trắng ngồi trên ghế quý phi đỏ tươi được thêu chỉ vàng, cũng may mà Tô lão đã đuổi hết người hầu ra chính điện dọn dẹp, không thì với miệng lưỡi của đám cung nữ đó chắc chỉ tới tối thôi cả hoàng cung đều biết đến có nam nhân trong cung Thiên Thanh của Tử Quyên công chúa rồi.
Đây chính là hành động thuần phục của Tô lão đối với Tử Quyên.
Tử Quyên đợi lâu không thấy ai trả lời, đành mở mắt ra, nàng lo rằng Tô lão nghe thấy nàng dùng giọng điệu chất vấn đó liền nổi giận bỏ đi rồi. Ai bảo nàng quá sốt ruột cơ chứ? Hơn ai hết, nàng mong chính mình có thể trở thành ma pháp sư rồi biến cường, mới mong có cơ hội thoát khỏi vòng luẩn quẩn cốt truyện, tự mình quyết định số phận. Do đó khi không cảm thấy được bất kì nguyên tố ma pháp nào , mặc dù cố tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng trong thân tâm nàng lo lắng nháo nhào lên rồi.
Tử Quyên là một người như thế, nàng luôn giấu cảm xúc của mình trong lòng, luôn tỏ vẻ trấn tĩnh để người khác không bắt được cảm xúc hay suy nghĩ của nàng. Từ đó tạo ra cho Tử Quyên rất nhiều vỏ bọc, nhiều đến mức Tử Quyên không biết đâu mới là con người thật của nàng, có lẽ nàng đã quên rồi, quên cách sống như là chính mình. Đôi khi Tử Quyên còn tự hỏi có phải chăng mình là một người đa tính cách hay tâm thần phân liệt không a?
Dù vậy, nàng chắc chắn, nàng không muốn từ bỏ việc làm ma pháp sư hay từ bỏ Tô lão, lão mặc dù là lão già quái chiêu nhưng lão lại đem cho Tử Quyên cảm giác ấm áp trong cái thế giới lạnh lẽo này.
Tử Quyên mở mắt ra, định bụng rằng sẽ chạy tìm Tô lão , nhưng khi vừa mở mắt ra, mặt trời chiếu vào làm Tử Quyên choáng váng mặt mày, lảo đảo ngồi xuống lại. Chẳng trách được, nhắm mắt cũng hơn ba canh giờ (hơn sáu tiếng đồng hồ) , mở mắt ra lại bị ánh mặt trời gắt gao buổi chiều chiếu vào, nàng cả thân đứng không vững là phải.
Tô lão thấy vậy cũng tiến lên dìu Tử Quyên ngồi xuống.
Tử Quyên xoa xoa đôi mắt nhức mỏi của nàng, lắc lắc đầu mấy cái, đảm bảo có thể nhìn lại được, Tử Quyên mới mở mắt từ từ ra.
Thứ đập vào mắt nàng đầu tiên không phải là vị mĩ nam xa lạ ngồi kế bên mà là một khung cảnh xám xịt, đúng vậy, là xám!
Tử Quyên chớp chớp mắt, xoa xoa mắt thêm một lúc, vẫn thấy khung cảnh xám xịt đó, không một màu khác, bất quá chỉ có xám đậm – nhạt để phân biệt vật thể cho nàng thôi. Không những thế, Tử Quyên còn thấy rất nhiều đốm sáng màu lam nhạt nho nhỏ trong không gian, khẽ giơ tay lên chạm vào một cái, nó tự động hút vào trong cơ thể nàng, thấy còn rất nhiều đốm sáng nữa nàng định đi tới chạm vào thử, không ngờ suy nghĩ vừa động thì bọn chúng đã bay tới gần nàng rồi chui vào cơ thể nàng.
Tử Quyên sốc toàn tập.
Đây là gì? Nguyên tố ma pháp?
Nàng cảm thấy có gì đó rất lạ đang vận chuyển trong cơ thể nàng, nó chạy đi khắp nơi trong cơ thể. Tha thứ cho Tử Quyên chẳng hiểu kinh mạch là gì , nàng chẳng bao giờ chú ý trong giờ sinh học cả, mà thi chỉ cần học thuộc lòng câu trả lời thôi a.
Tử Quyên cứ ngơ ngác nhìn những đốm sáng màu lam nhạt nhảy vào trong cơ thể mình, đến khi bọn chúng chạy hết vào nàng mời chuyển dần cảm giác trì độn thành sung sướng, nàng cảm thấy được Phong nguyên tố ma pháp đang nhộn nhạo trong thân thể. Nàng cảm thấy a!
Tử Quyên vui sướng muốn nhảy cẫng lên.
Bỗng nàng nhớ ra Tô lão nãy giờ ngồi kế bên, nàng phải nói cho lão biết a.
"Tô lão! Ta đã cảm nhận được a! Ai bảo bổn công chúa...." Tử Quyên đang định khoe khoang với Tô lão, nhưng khi nàng vừa mới quay qua, một cảnh tượng khiến nàng kinh ngạc đến quên cả những gì định nói, đến cả ngậm miệng lại nàng còn quên nữa. Cả người Tử Quyên như hóa đá ngay ánh mắt đầu tiên.
“Công chúa, ngài hãy nhắm mắt, tập trung cảm nhận”
Tử Quyên cũng ngoan ngoãn nghe lời ngồi thẳng lưng lên rồi nhắm mắt lại. Sau đó nàng cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ bên ngoài truyền vào trong đầu nàng, Tử Quyên đoán đó chắc là do Tô lão phát động nên nàng cũng không phản kháng cứ để nó tự nhiên.
Lúc này bên tai lại vang lên giọng của Tô lão trầm thấp.
“Công chúa, ngài hãy mở rộng cảm giác xem xét xung quanh có gì không?”
Tử Quyên cũng nghe lời mở rộng cảm giác chính mình ra. Nhưng mà.... nàng vẫn không thấy gì cả, xung quanh tối đen như mực.
Ai bảo ma pháp sư dễ làm a ? – Tử Quyên khóc ròng, thầm oán, chẳng hiểu do mình đần độn hay do mấy cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc toàn bịp bợm, nàng nhắm mắt cố gắng cảm nhận cả ngày trời vẫn không thấy cái rắm gì cả chứ đừng nói đến Linh nguyên tố gì đó.
Ngồi hai canh giờ vẫn không cảm nhận được gì, đến cả Tô lão cũng bắt đầu mắt kiên nhẫn, bởi vì một ma pháp sư tập sự bình thường chỉ cần một canh giờ nhập định là có thể nhìn thấy nguyên tố ma pháp để hấp thụ rồi, mà Tử Quyên thì....
Tô lão thở dài, nếu lực cảm nhận ma pháp nguyên tố quá yếu thì dù nắm giữ Linh ma pháp cũng không thể học được a.
Lão đang định thu hồi tay lại thì bỗng một bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại giữ hắn lại. Khi Tử Quyên cầm tay lão, lão cảm thấy có gì đó rất kì lạ xuất hiện trong đầu lão, lão không thể giải thích được, nhưng lão xác định thứ đó mình không điều khiển được.
Nhưng lão bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn đó, tập trung vào Tử Quyên, không hiểu nàng đang muốn làm gì.
Khuôn mặt Tử Quyên vẫn tĩnh lặng như nước, không sốt ruột, không khó chịu, không vội vàng, nàng vẫn ngồi yên thẳng lưng tiếp nhận tinh thần lực của lão. Đôi khi, Tô lão vẫn cảm thấy thắc mắc, tiểu chủ tử trước mặt lão đây lúc nào cũng toát ra khí chất tĩnh lặng cơ trí; lần đầu tiên lão gặp thì tiểu chủ tử bày ra một bộ bướng bỉnh, trẻ con tiểu công chúa, thật giống với mẫu thân nàng; lần thứ hai, nàng lại giống một cái thật thông minh , đáng yêu cô nương; còn tại bây giờ, nhìn xem kĩ hắn lại thấy một mặt khác trầm tĩnh, không chịu thua của tiểu chủ tử.
Ngẫm lại, có lẽ Tô lão phải rút lại lời nói của mình, Tử Quyên thật chẳng giống Lam Vân, Lam Vân là một cô gái thanh thuần, lương thiện, có chút bướng bỉnh đáng yêu, còn Tử Quyên thì lại nhiều hơn mấy phần cơ trí.
Lại thêm một canh giờ, Tử Quyên vẫn chưa có biểu hiện gì là đã cảm nhận được nguyên tố ma pháp. Tô lão thở dài, ông trời trêu ngươi a, một cái thật có tiềm lực ma pháp sư lại không cho nàng lực cảm nguyên tố ma pháp.
Đến mức này Tô lão cũng đành phải từ bỏ, có một số việc không thể cưỡng cầu. Mặc dù vậy, Tô lão cũng đã quyết tâm ở bên bảo hộ Tử Quyên, không có ma pháp thì sao chứ, lão sẽ dùng cả phần đời còn lại bảo hộ tiểu chủ tử !
Cảm thấy hơi ấm không còn truyền tời nữa, biết rằng Tô lão có lẽ đã bỏ cuộc rồi, Tử Quyên thật không cam lòng. Trong nguyên bản tiểu thuyết, Tử Quyên là một ma pháp sư a, mặc dù không phải là ma pháp sư tài giỏi gì, chủ yếu là dùng quyền lực cùng tiền tài của nàng đến phá đám nữ chính nhưng nàng ta vẫn là một cái hàng thật giá thật ma pháp sư a, tại sao nàng xuyên vào lại không phải là?
Tử Quyên trước giờ chưa bao giờ là một người chịu thua số phận, nàng không đặt ra quyết tâm thì thôi, đã đặt được thì phải làm được!
Vì vậy Tử Quyên không do dự , gọi Tô lão:
“Tô lão !”
Tô lão thành thật đàp lại: “Vâng, có thần”
“Ai cho phép ngươi từ bỏ?” Giọng nói nàng vẫn mang chất trẻ con, phát ra câu hỏi chất vấn mang phần lạnh lẽo.
Tử Quyên vẫn ngồi đó, tấm lưng nho nhỏ vẫn thẳng tắp, hai tay đan vào nhau, trên thân vẫn mặc một bộ y phục đó, nhưng Tô lão lại cảm thấy run sợ, áp lực chưa từng thấy, mà áp lực này chính là phát ra từ linh hồn đang run rẩy của lão.
Bây giờ trong mắt Tô lão, không còn Tử Quyên vị tiểu chủ tử cần lão bảo hộ nữa, mà chính là nữ vương bệ hạ uy nghi cao quý mười phần.
Dưới uy áp của Từ Quyên, Tô lão không nhịn được quỳ một chân xuống, tay chống lên, làm một tư thế của hạ nhân quỳ trước mặt chủ tử phụng mệnh, ngay cả nguyên hình của lão cũng hiện ra không che giấu.
Dưới tàng cây hòe to lớn, một thân bạch sắc y phục nam tử to lớn quỳ trước một cô bé nho nhỏ cũng một thân đồ trắng ngồi trên ghế quý phi đỏ tươi được thêu chỉ vàng, cũng may mà Tô lão đã đuổi hết người hầu ra chính điện dọn dẹp, không thì với miệng lưỡi của đám cung nữ đó chắc chỉ tới tối thôi cả hoàng cung đều biết đến có nam nhân trong cung Thiên Thanh của Tử Quyên công chúa rồi.
Đây chính là hành động thuần phục của Tô lão đối với Tử Quyên.
Tử Quyên đợi lâu không thấy ai trả lời, đành mở mắt ra, nàng lo rằng Tô lão nghe thấy nàng dùng giọng điệu chất vấn đó liền nổi giận bỏ đi rồi. Ai bảo nàng quá sốt ruột cơ chứ? Hơn ai hết, nàng mong chính mình có thể trở thành ma pháp sư rồi biến cường, mới mong có cơ hội thoát khỏi vòng luẩn quẩn cốt truyện, tự mình quyết định số phận. Do đó khi không cảm thấy được bất kì nguyên tố ma pháp nào , mặc dù cố tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng trong thân tâm nàng lo lắng nháo nhào lên rồi.
Tử Quyên là một người như thế, nàng luôn giấu cảm xúc của mình trong lòng, luôn tỏ vẻ trấn tĩnh để người khác không bắt được cảm xúc hay suy nghĩ của nàng. Từ đó tạo ra cho Tử Quyên rất nhiều vỏ bọc, nhiều đến mức Tử Quyên không biết đâu mới là con người thật của nàng, có lẽ nàng đã quên rồi, quên cách sống như là chính mình. Đôi khi Tử Quyên còn tự hỏi có phải chăng mình là một người đa tính cách hay tâm thần phân liệt không a?
Dù vậy, nàng chắc chắn, nàng không muốn từ bỏ việc làm ma pháp sư hay từ bỏ Tô lão, lão mặc dù là lão già quái chiêu nhưng lão lại đem cho Tử Quyên cảm giác ấm áp trong cái thế giới lạnh lẽo này.
Tử Quyên mở mắt ra, định bụng rằng sẽ chạy tìm Tô lão , nhưng khi vừa mở mắt ra, mặt trời chiếu vào làm Tử Quyên choáng váng mặt mày, lảo đảo ngồi xuống lại. Chẳng trách được, nhắm mắt cũng hơn ba canh giờ (hơn sáu tiếng đồng hồ) , mở mắt ra lại bị ánh mặt trời gắt gao buổi chiều chiếu vào, nàng cả thân đứng không vững là phải.
Tô lão thấy vậy cũng tiến lên dìu Tử Quyên ngồi xuống.
Tử Quyên xoa xoa đôi mắt nhức mỏi của nàng, lắc lắc đầu mấy cái, đảm bảo có thể nhìn lại được, Tử Quyên mới mở mắt từ từ ra.
Thứ đập vào mắt nàng đầu tiên không phải là vị mĩ nam xa lạ ngồi kế bên mà là một khung cảnh xám xịt, đúng vậy, là xám!
Tử Quyên chớp chớp mắt, xoa xoa mắt thêm một lúc, vẫn thấy khung cảnh xám xịt đó, không một màu khác, bất quá chỉ có xám đậm – nhạt để phân biệt vật thể cho nàng thôi. Không những thế, Tử Quyên còn thấy rất nhiều đốm sáng màu lam nhạt nho nhỏ trong không gian, khẽ giơ tay lên chạm vào một cái, nó tự động hút vào trong cơ thể nàng, thấy còn rất nhiều đốm sáng nữa nàng định đi tới chạm vào thử, không ngờ suy nghĩ vừa động thì bọn chúng đã bay tới gần nàng rồi chui vào cơ thể nàng.
Tử Quyên sốc toàn tập.
Đây là gì? Nguyên tố ma pháp?
Nàng cảm thấy có gì đó rất lạ đang vận chuyển trong cơ thể nàng, nó chạy đi khắp nơi trong cơ thể. Tha thứ cho Tử Quyên chẳng hiểu kinh mạch là gì , nàng chẳng bao giờ chú ý trong giờ sinh học cả, mà thi chỉ cần học thuộc lòng câu trả lời thôi a.
Tử Quyên cứ ngơ ngác nhìn những đốm sáng màu lam nhạt nhảy vào trong cơ thể mình, đến khi bọn chúng chạy hết vào nàng mời chuyển dần cảm giác trì độn thành sung sướng, nàng cảm thấy được Phong nguyên tố ma pháp đang nhộn nhạo trong thân thể. Nàng cảm thấy a!
Tử Quyên vui sướng muốn nhảy cẫng lên.
Bỗng nàng nhớ ra Tô lão nãy giờ ngồi kế bên, nàng phải nói cho lão biết a.
"Tô lão! Ta đã cảm nhận được a! Ai bảo bổn công chúa...." Tử Quyên đang định khoe khoang với Tô lão, nhưng khi nàng vừa mới quay qua, một cảnh tượng khiến nàng kinh ngạc đến quên cả những gì định nói, đến cả ngậm miệng lại nàng còn quên nữa. Cả người Tử Quyên như hóa đá ngay ánh mắt đầu tiên.
/24
|