Sau khi hắn đặt bát sữa dê lên trên bàn. Tân Nô từ trong chăn thò đầu ra, trông thấy bên trong sữa dê có vài miếng bánh bao nhỏ, ngâm trong sữa cho nên rất dễ nuốt.
Vương Hủ không còn dáng vẻ thiếu niên, nhưng thói quen lại giống như thiếu niên lạnh lùng mà không thiếu đi sự thiện lương kia. Mâu thuẫn như thế, thật sự là khiến người ta phiền lòng hơn cả cái răng đau nhức. Tâm Nô quay người nhắm mắt lại, chỉ muốn mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng một phút sau liền bị hắn không chút lưu tình xách ra khỏi ổ chăn. "Bởi vì chịu khổ khi đắp dược mà giận dỗi, nàng nghĩ mình còn là đứa nhỏ? Nhanh uống hết sũa dê đi!" Nói xong bát sữa đã được hắn bê đến miệng nàng.
Vị đắng của thuốc mới tản đi một chút, Tân Nô thật không có khẩu vị, nhưng mà Vương Hủ sao cho phép nàng từ chối Cuối cùng ép buộc nàng uống hết sữa dê không để thừa lại một giọt.
"Chưa từng nghe nói sữa dê trị đau răng..." Uống hết giọt sữa dê cuối cùng, Tân Nô mím môi nói thầm.
Chờ nàng uống hết, Vương Hủ mới để nàng nằm xuống, tranh thủ lau mồ hôi trên trán nàng, rồi sờ vào cổ, phát hiện nhiệt độ giảm đi, không còn sốt. Lúc này mới yên lòng nằm theo, ôm nàng vào ngực, nắm lấy bàn tay thon thả của nàng hôn nhẹ, khẽ cười nói: "Ai nói là trị đau răng? Sữa dê là vật đại bổ, thường xuyên uống sữ dê, màu sắc như xử nữ, nữ tử Khuyển Nhung phần lớn đầy đặn, bộ ngực muốn phá rách áo yếm, là do công lao của sữa dê này... Nào, để ta xem ngực của nàng sau khi uống sữa dê, có công hiệu chút nào không...?
Bàn tay không đứng đắn kia kiểm nghiệm một hồi làm Tân Nô thở dốc, bị hắn đè dưới thân dày vò.
Tân Nô biết hắn mê luyến thân thể nàng. Nhất là lúc trước khi hắn cưỡng ép chiếm hữu nàng biểu hiện rõ rệt không thể nghi ngờ, lúc đầu u mê bất lực đến giờ lại là khắc sâu ấn tượng. Cho dù về sau xác định lúc hắn chiếm đoạt sản nghiệp của nhà mình, trong lòng vẫn nghĩ hắn đối xử với mình khác với người khác.
Vương Hủ nói đúng, xét một khía cạnh nào đó, nàng ngây thơ giống như một đứa trẻ, vẫn một lòng nhận định Vương Hủ lạnh lùng nhưng vẫn có một chút thật lòng yêu thương nàng như muội muội. Thế cho nên khi hắn lộ ra dáng vẻ tức giận đáng sợ, ép nàng dưới thân hắn, thậm chí xé rách thân thể nàng, bên trong nàng có cảm giác bị phản bội sỉ nhục.
Chuyện lúc trước với Tôn Bá có thể coi là tuổi trẻ ngây thơ hồn nhiêu, yêu thương cũng sớm nhạt đi theo thời gian, tan thành mây khói, nhưng căm giận và chán ghét của nàng với Vương Hủ lại vẫn nguyên vẹn, tuyệt không bởi năm tháng mà giảm bớt.
Mùi nồng của sữa dê vẫn chưa tan đi, môi của hắn đã chạm vào. Chắc chắn hắn đã uống nước mật ong, đầu lưỡi còn mang theo vị ngọt của mật, lúc hắn đưa đầu lưỡi vào thăm dò vị tanh của sữa giảm đi khá nhiều. Tân Nô chậm rãi nhắm mắt lại, mặc kệ đầu lưỡi của hắn dây dưa cùng mình, khó bỏ khó rời...
Ngày hôm sau lúc sáng sớm, cảm giác đau răng đã bớt. Tinh thân của Tân Nô phấn chấn, chuẩn bị tìm đội thương lái trong thành Lâm Truy để chuyển hàng.
Nhưng chưa kịp ra ngoài, đã thấy Cơ Oánh một mình ngồi ngây người bên hồ nước.
Dáng vẻ này quả thật là ít thấy, trước giờ nàng chỉ thấy dáng vẻ cao ngạo ngang tàng của Tân Nô, thể hiện rõ ràng khí thế của quý nữ nước Ngụy. Nhưng mà hôm nay Cơ Oánh thậm chí cả son cũng không dùng, mà chỉ ngẩn người ngồi bên hồ nước.
Tân nô bước chậm tới, mở miệng hỏi: "Cơ Oánh muội muội, muội đang làm gì ở đây?"
Lúc Cơ Oánh xoay đầu lại, Tân Nô mới phát hiện mặt mũi nàng tràn đầy nước mắt, giống như khóc đã lâu.
Cơ Oánh nhìn Tân Nô, nước mắt lại rơi xuống, nói: "Ngày mai nước Ngụy phái người đưa muội về nước, muội phải theo tỷ tỷ gả tới nước Tần rồi."
Trong lòng Tân Nô có chút xấu hổ. Nàng nhiên biết Cơ Oánh không muốn bị coi là của hồi môn đưa tới nước Tần.
Lúc trước Cơ Oánh nhân thương nhân họ Cơ kia là họ hàng, lại xung phong nhận việc thay nàng bắc cầu đả thông các mối, chính như vậy, tin tức nàng ở nước Tề sẽ truyền tới tai Tư Đồ nước Ngụy, cho nên mới phái người tới đón nàng ấy?
"Ta vốn nghĩ dấn thân vào Quỷ Cốc, lịch lãm rèn luyện rong chơi một phen cho thỏa, coi như không còn gì tiếc nuối chấp nhận gả xa. Nhưng mà sau khi ra ngoài mới biết thiên hạ rộng lớn, ta cũng muốn giống như tỷ tỷ, dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm sống. Sống tự do thoải mái chứ không phải phụ thuộc vào tỷ tỷ, tận bồi lão già mục nát. Chỉ tưởng tượng bản thân mình bị một gã còn già hơn phụ thân đè lên người... Ta chỉ muốn chết..." Nói đến đây, Cơ Oánh nghẹn ngào khóc lên.
Đoạn đường này làm bạn, tình nghĩa tỷ muội của Cơ Oánh và Tân Nô mỗi ngày một sâu, lúc đầu nàng không thích Cơ Oánh, nhưng sau đó nghe lời kể của nàng, Tân Nô có chút cảm động, yên lặng cầm tay nàng lại phát hiện không biết Cơ Oánh ngồi đây bao lâu mà đôi tay lại lạnh buốt.
Cho dù Vương Hủ nhiều lần khuyên bảo nàng chuyện không nắm chắc không nên nói ra. Nhưng Tân Nô quyết tâm đem hết toàn lực thử một lần, nàng nắm tay Cơ Oánh hỏi: "Nếu từ giờ muội sống nhưng không còn danh nghĩa nữ nhi của Tư Đồ, muội có bằng lòng không?"
Cơ Oánh lau nước mắt, cười khổ: "Ta vốn là thứ nữ của Tư Đồ Cơ gia, thâm tâm phụ thân cũng không coi trọng ta, nếu không phải dung mạo ta không tệ, tương lai có chút công dụng, chỉ sợ ngay cả liếc nhìn người cũng không thèm. Mẫu thân ruột của ta đã sớm sinh bệnh qua đời nếu bỏ đi họ Cơ tự do mà sống, từ nay về sau cùng Cơ gia nhất đao lưỡng đoạn có gì mà phải sợ?
Tân Nô cũng cười khổ một tiếng, nàng không hiểu được mối quan hệ của Cơ Oánh và phụ thân nàng, bởi đời này kiêu ngạo lớn nhất của nàng là có một người phụ thân như Tân Tử. Nếu có một ngày nàng như Cơ Oánh xem thường thân phụ của mình, thật sự giống như ác mộng không thể tưởng tượng.
Nhưng không phải tất cả phụ thân trên thiên hạ đều là từ phụ, tâm tư của Cơ Oánh như vậy về tình có thể tha thứ, nàng an ủi Cơ Oánh một hồi, chần chờ hỏi: "Vậy... muội có từng nói với ân sư, nhờ người đưa ra chủ ý cho muội?"
Cơ Oánh lần này cười khổ cũng không nổi: "Tỷ tỷ tốt của ta, tỷ nghĩ ta là tỷ sao? Nếu tỷ lập gia đình ân sư sẽ bởi vì không nỡ cắt đứt tình cảm mà xuất thủ tương trợ. Nhưng sao người phải giúp ta? Tỷ cũng thấy đấy, người với phụ thân ta vài lần gặp đã quen đã thân, thậm chí về sau ta và tỷ tỷ gả vào Tần cung, nội cung có người thân quen, ân sư cũng bảo người thay cha ta an bài thỏa đáng.
Nữ tử khác lo lắng vào Tần cung sợ không tranh thủ được tình cảm, nhưng ân sư lại hiểu rõ sở thích ham mê của Tần vương, lại xin một vị thế phục từ Tần cung ra dạy bảo gia tỷ Cơ Khương lễ nghi kiêng kị bên trong... Nếu không phải tên nghịch đồ Bàng Quyên nửa đường đánh lén, theo lý ta đã phải trở về Ngụy tiếp nhận giáo dưỡng lễ nghi đấy.
Tỷ tỷ ngốc, kính xin ân sư nghĩ biện pháp cho ta? Ta xem so với phụ thân ta người còn mong ta gả nhanh vào Tần Cung hơn đấy!"
Cơ Oánh nói lời này Tân Nô thật không phản bác được.
Đúng vậy, nàng thế mà quên Vương Hủ là người thế nào? Nam nhân có thói quen khống chế tất cả mọi việc trong tay, không cho phép một người nào có thể giãy giụa. Nếu có việc ngoài tầm khống chế, hắn sẽ dùng thế lực đáng sợ của mình, từng chút một đẩy về quỹ đạo của hắn, còn kẻ không tuân theo quy củ sẽ bị hắn trừng phạt.
Lúc sơ tuyển chọn đệ tử, thành tích của Cơ Oánh không xuất chúng nhưng vẫn được chọn, chỉ sợ bởi quan hệ tương lai nàng gả và Tân cung. Cơ oánh là một quân cờ trong ván cờ thiên hạ của Vương Hủ, không hơn, buồn cười chính là nàng lại nghĩ Vương Hủ sẽ có chút thương cảm cho ái đồ?
Điểm này Cơ Oánh còn rõ ràng hơn nàng nhiều.
Nàng trầm mặc một hồi cuối cùng quyết định thấp giọng nói: "Tuy không nắm chắc, nhưng ta quyết tâm thử một lần, nếu ta làm được muội muội có thể được tự do, nhưng lần này có chút mạo hiểm, không biết muội muội có bằng lòng không?"
Cơ Oánh nghe xong mở to đôi mắt sưng mọng vì khóc, vội hỏi: "Chuyện này là thật? Đến cái chết muội cũng đã nghĩ tới, mạo hiểm để đạt tự do có ngại gì!"
Sự tình liên quan tới việc cả đời của Cơ Oánh, lần này Tân Nô suy nghĩ thận trọng, quyết định nhập cung thương nghị với Quy Khương một phen.
Thời gian gần đây thường cung cấp son phân cho phu nhân trong cung, Tân Nô cũng gọi là quen biết với thủ vệ Tề cung. Sau khi nói muốn gặp Quy Khương, chốc lát thị về đưa tin đã trở về, còn phái người dẫn Tân Nô tới tẩm cung Quy Khương.
Vương Hủ không còn dáng vẻ thiếu niên, nhưng thói quen lại giống như thiếu niên lạnh lùng mà không thiếu đi sự thiện lương kia. Mâu thuẫn như thế, thật sự là khiến người ta phiền lòng hơn cả cái răng đau nhức. Tâm Nô quay người nhắm mắt lại, chỉ muốn mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng một phút sau liền bị hắn không chút lưu tình xách ra khỏi ổ chăn. "Bởi vì chịu khổ khi đắp dược mà giận dỗi, nàng nghĩ mình còn là đứa nhỏ? Nhanh uống hết sũa dê đi!" Nói xong bát sữa đã được hắn bê đến miệng nàng.
Vị đắng của thuốc mới tản đi một chút, Tân Nô thật không có khẩu vị, nhưng mà Vương Hủ sao cho phép nàng từ chối Cuối cùng ép buộc nàng uống hết sữa dê không để thừa lại một giọt.
"Chưa từng nghe nói sữa dê trị đau răng..." Uống hết giọt sữa dê cuối cùng, Tân Nô mím môi nói thầm.
Chờ nàng uống hết, Vương Hủ mới để nàng nằm xuống, tranh thủ lau mồ hôi trên trán nàng, rồi sờ vào cổ, phát hiện nhiệt độ giảm đi, không còn sốt. Lúc này mới yên lòng nằm theo, ôm nàng vào ngực, nắm lấy bàn tay thon thả của nàng hôn nhẹ, khẽ cười nói: "Ai nói là trị đau răng? Sữa dê là vật đại bổ, thường xuyên uống sữ dê, màu sắc như xử nữ, nữ tử Khuyển Nhung phần lớn đầy đặn, bộ ngực muốn phá rách áo yếm, là do công lao của sữa dê này... Nào, để ta xem ngực của nàng sau khi uống sữa dê, có công hiệu chút nào không...?
Bàn tay không đứng đắn kia kiểm nghiệm một hồi làm Tân Nô thở dốc, bị hắn đè dưới thân dày vò.
Tân Nô biết hắn mê luyến thân thể nàng. Nhất là lúc trước khi hắn cưỡng ép chiếm hữu nàng biểu hiện rõ rệt không thể nghi ngờ, lúc đầu u mê bất lực đến giờ lại là khắc sâu ấn tượng. Cho dù về sau xác định lúc hắn chiếm đoạt sản nghiệp của nhà mình, trong lòng vẫn nghĩ hắn đối xử với mình khác với người khác.
Vương Hủ nói đúng, xét một khía cạnh nào đó, nàng ngây thơ giống như một đứa trẻ, vẫn một lòng nhận định Vương Hủ lạnh lùng nhưng vẫn có một chút thật lòng yêu thương nàng như muội muội. Thế cho nên khi hắn lộ ra dáng vẻ tức giận đáng sợ, ép nàng dưới thân hắn, thậm chí xé rách thân thể nàng, bên trong nàng có cảm giác bị phản bội sỉ nhục.
Chuyện lúc trước với Tôn Bá có thể coi là tuổi trẻ ngây thơ hồn nhiêu, yêu thương cũng sớm nhạt đi theo thời gian, tan thành mây khói, nhưng căm giận và chán ghét của nàng với Vương Hủ lại vẫn nguyên vẹn, tuyệt không bởi năm tháng mà giảm bớt.
Mùi nồng của sữa dê vẫn chưa tan đi, môi của hắn đã chạm vào. Chắc chắn hắn đã uống nước mật ong, đầu lưỡi còn mang theo vị ngọt của mật, lúc hắn đưa đầu lưỡi vào thăm dò vị tanh của sữa giảm đi khá nhiều. Tân Nô chậm rãi nhắm mắt lại, mặc kệ đầu lưỡi của hắn dây dưa cùng mình, khó bỏ khó rời...
Ngày hôm sau lúc sáng sớm, cảm giác đau răng đã bớt. Tinh thân của Tân Nô phấn chấn, chuẩn bị tìm đội thương lái trong thành Lâm Truy để chuyển hàng.
Nhưng chưa kịp ra ngoài, đã thấy Cơ Oánh một mình ngồi ngây người bên hồ nước.
Dáng vẻ này quả thật là ít thấy, trước giờ nàng chỉ thấy dáng vẻ cao ngạo ngang tàng của Tân Nô, thể hiện rõ ràng khí thế của quý nữ nước Ngụy. Nhưng mà hôm nay Cơ Oánh thậm chí cả son cũng không dùng, mà chỉ ngẩn người ngồi bên hồ nước.
Tân nô bước chậm tới, mở miệng hỏi: "Cơ Oánh muội muội, muội đang làm gì ở đây?"
Lúc Cơ Oánh xoay đầu lại, Tân Nô mới phát hiện mặt mũi nàng tràn đầy nước mắt, giống như khóc đã lâu.
Cơ Oánh nhìn Tân Nô, nước mắt lại rơi xuống, nói: "Ngày mai nước Ngụy phái người đưa muội về nước, muội phải theo tỷ tỷ gả tới nước Tần rồi."
Trong lòng Tân Nô có chút xấu hổ. Nàng nhiên biết Cơ Oánh không muốn bị coi là của hồi môn đưa tới nước Tần.
Lúc trước Cơ Oánh nhân thương nhân họ Cơ kia là họ hàng, lại xung phong nhận việc thay nàng bắc cầu đả thông các mối, chính như vậy, tin tức nàng ở nước Tề sẽ truyền tới tai Tư Đồ nước Ngụy, cho nên mới phái người tới đón nàng ấy?
"Ta vốn nghĩ dấn thân vào Quỷ Cốc, lịch lãm rèn luyện rong chơi một phen cho thỏa, coi như không còn gì tiếc nuối chấp nhận gả xa. Nhưng mà sau khi ra ngoài mới biết thiên hạ rộng lớn, ta cũng muốn giống như tỷ tỷ, dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm sống. Sống tự do thoải mái chứ không phải phụ thuộc vào tỷ tỷ, tận bồi lão già mục nát. Chỉ tưởng tượng bản thân mình bị một gã còn già hơn phụ thân đè lên người... Ta chỉ muốn chết..." Nói đến đây, Cơ Oánh nghẹn ngào khóc lên.
Đoạn đường này làm bạn, tình nghĩa tỷ muội của Cơ Oánh và Tân Nô mỗi ngày một sâu, lúc đầu nàng không thích Cơ Oánh, nhưng sau đó nghe lời kể của nàng, Tân Nô có chút cảm động, yên lặng cầm tay nàng lại phát hiện không biết Cơ Oánh ngồi đây bao lâu mà đôi tay lại lạnh buốt.
Cho dù Vương Hủ nhiều lần khuyên bảo nàng chuyện không nắm chắc không nên nói ra. Nhưng Tân Nô quyết tâm đem hết toàn lực thử một lần, nàng nắm tay Cơ Oánh hỏi: "Nếu từ giờ muội sống nhưng không còn danh nghĩa nữ nhi của Tư Đồ, muội có bằng lòng không?"
Cơ Oánh lau nước mắt, cười khổ: "Ta vốn là thứ nữ của Tư Đồ Cơ gia, thâm tâm phụ thân cũng không coi trọng ta, nếu không phải dung mạo ta không tệ, tương lai có chút công dụng, chỉ sợ ngay cả liếc nhìn người cũng không thèm. Mẫu thân ruột của ta đã sớm sinh bệnh qua đời nếu bỏ đi họ Cơ tự do mà sống, từ nay về sau cùng Cơ gia nhất đao lưỡng đoạn có gì mà phải sợ?
Tân Nô cũng cười khổ một tiếng, nàng không hiểu được mối quan hệ của Cơ Oánh và phụ thân nàng, bởi đời này kiêu ngạo lớn nhất của nàng là có một người phụ thân như Tân Tử. Nếu có một ngày nàng như Cơ Oánh xem thường thân phụ của mình, thật sự giống như ác mộng không thể tưởng tượng.
Nhưng không phải tất cả phụ thân trên thiên hạ đều là từ phụ, tâm tư của Cơ Oánh như vậy về tình có thể tha thứ, nàng an ủi Cơ Oánh một hồi, chần chờ hỏi: "Vậy... muội có từng nói với ân sư, nhờ người đưa ra chủ ý cho muội?"
Cơ Oánh lần này cười khổ cũng không nổi: "Tỷ tỷ tốt của ta, tỷ nghĩ ta là tỷ sao? Nếu tỷ lập gia đình ân sư sẽ bởi vì không nỡ cắt đứt tình cảm mà xuất thủ tương trợ. Nhưng sao người phải giúp ta? Tỷ cũng thấy đấy, người với phụ thân ta vài lần gặp đã quen đã thân, thậm chí về sau ta và tỷ tỷ gả vào Tần cung, nội cung có người thân quen, ân sư cũng bảo người thay cha ta an bài thỏa đáng.
Nữ tử khác lo lắng vào Tần cung sợ không tranh thủ được tình cảm, nhưng ân sư lại hiểu rõ sở thích ham mê của Tần vương, lại xin một vị thế phục từ Tần cung ra dạy bảo gia tỷ Cơ Khương lễ nghi kiêng kị bên trong... Nếu không phải tên nghịch đồ Bàng Quyên nửa đường đánh lén, theo lý ta đã phải trở về Ngụy tiếp nhận giáo dưỡng lễ nghi đấy.
Tỷ tỷ ngốc, kính xin ân sư nghĩ biện pháp cho ta? Ta xem so với phụ thân ta người còn mong ta gả nhanh vào Tần Cung hơn đấy!"
Cơ Oánh nói lời này Tân Nô thật không phản bác được.
Đúng vậy, nàng thế mà quên Vương Hủ là người thế nào? Nam nhân có thói quen khống chế tất cả mọi việc trong tay, không cho phép một người nào có thể giãy giụa. Nếu có việc ngoài tầm khống chế, hắn sẽ dùng thế lực đáng sợ của mình, từng chút một đẩy về quỹ đạo của hắn, còn kẻ không tuân theo quy củ sẽ bị hắn trừng phạt.
Lúc sơ tuyển chọn đệ tử, thành tích của Cơ Oánh không xuất chúng nhưng vẫn được chọn, chỉ sợ bởi quan hệ tương lai nàng gả và Tân cung. Cơ oánh là một quân cờ trong ván cờ thiên hạ của Vương Hủ, không hơn, buồn cười chính là nàng lại nghĩ Vương Hủ sẽ có chút thương cảm cho ái đồ?
Điểm này Cơ Oánh còn rõ ràng hơn nàng nhiều.
Nàng trầm mặc một hồi cuối cùng quyết định thấp giọng nói: "Tuy không nắm chắc, nhưng ta quyết tâm thử một lần, nếu ta làm được muội muội có thể được tự do, nhưng lần này có chút mạo hiểm, không biết muội muội có bằng lòng không?"
Cơ Oánh nghe xong mở to đôi mắt sưng mọng vì khóc, vội hỏi: "Chuyện này là thật? Đến cái chết muội cũng đã nghĩ tới, mạo hiểm để đạt tự do có ngại gì!"
Sự tình liên quan tới việc cả đời của Cơ Oánh, lần này Tân Nô suy nghĩ thận trọng, quyết định nhập cung thương nghị với Quy Khương một phen.
Thời gian gần đây thường cung cấp son phân cho phu nhân trong cung, Tân Nô cũng gọi là quen biết với thủ vệ Tề cung. Sau khi nói muốn gặp Quy Khương, chốc lát thị về đưa tin đã trở về, còn phái người dẫn Tân Nô tới tẩm cung Quy Khương.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/68
|