Bởi vì nước Tề là đại quốc trong chư hầu, sứ giả các nước phái tới đều là công tử hầu vương hoặc sĩ khanh quyền quý. Quy tụ rầm rộ hiếm có, cho dù là dưới thời Chu thiên tử ở vương đô cũng khó gặp, tất nhiên là phải nắm chặt cơ hội hàn huyên, tăng cường quan hệ liên bang.
Vì vậy hôm nay thiết yến, chính là những người đứng đầu nước Tề, bắt đầu cử hành yến hội.
Lúc Tân Nô và Quy Khương cùng nhau đi vào sảnh, bởi vì Tân Nô đeo mũ sa nên không có nhiều người chú ý, nhưng Quy Khương thì ngược lại, mọi người nhìn nàng chăm chú bàn luận xôn xao.
Trong lòng Tân Nô biết, nhất định là chuyện hai lần gả đều thủ tiết. Nghe nói lần đầu Quy Khương gả cho công tử Thịnh nước Triệu, lang quân lần hai là công tử Phạm nước Sở. Hai người này tuổi cũng gần bốn mươi, không phải thanh niên tuấn lãng, trước đó đều có thê thiếp. Dựa vào tài năng của Quy Khương, gả cho nam nhân như thế, thật phí. Nhưng nữ tử vương thất lập gia đình, có bao giờ tính tới việc xứng hay không? Chỉ nhìn xem địa vị chư hầu, đổi được bao nhiêu lợi ích!
Đáng tiếc Quy Khương xuất giá lần thứ hai, không đổi được ích lợi gì, còn đưa tới sự nghi ngờ oán hận. May mắn nguyên nhân cái chết của hai tân lang này đều rõ ràng, một là bị rắn độc cắn, một là lúc ăn trứng đột nhiên hai mắt trợn trắng nghẹn chết, chết hai mắt vẫn mở trừng trừng, ngoại trừ cảm khái trùng hợp, chẳng trách được nữ Tề một phần.
Nhưng bên ngoài truyền ra tin Quy Khương là độc quả phụ, khiến người ta sợ, dù nhiều kẻ hâm mộ tài sắc Quy Khương, cũng vì thế mà lui lại. Đấy cũng chính là buồn phiền của Tề vương, cũng là nguyên do chưa gả nàng lần ba.
Hôm nay độc quả phụ công khai xuất hiện trước mặt sứ giả các nước, sứ giả nước Triệu và Sở đều hung dữ trừng mắt nhìn. Còn người khác thì bàn tán xôn xao.
Nhưng Quy Khương giống như không bị ảnh hưởng, bước đi ưu nhã, ngồi vào vị trí nữ tân.
Nói lại vị trí của các nàng cũng hơi đặc biệt, cách xa chỗ ngồi nữ quyến khác.
Tân Nô cách mũ sa nhìn thấy nữ quyến đều là gia quyến của các nước sứ giả, có rất nhiều nữ tử là người nước Tề gả ra ngoài, mượn cơ hội này về quê cũ thăm người thân.
Ngồi vào chỗ của mình, đang muốn tìm công tử nước Yến, lại phát hiện Điền Văn đã dẫn công tử nước Yến đi qua.
Cơ Chức còn khá trẻ, dáng người phương bắc chỉ có mình hắn cao lớn tuấn lãng, bớt chút khí văn nhã công khanh, lại thêm vài phần oai hùng của võ tướng.
Đợi lúc hai người ngồi xuống, công tử nước Yến Cơ Chức mở miệng nói: Nghe Mạnh Thường Quân nói, nhị vị có việc muốn nhờ, không biết chuyện gì?
Tân Nô vội nói: Chẳng biết có thể mời Quy Khương muội muội và Mạnh Thường Quân dời bước một lát? Ta có mấy lời muốn nói với một mình công tử.
Quy Khương nghe xong sững sờ, không khỏi quay đầu nhìn Tân Nô một cái, nhưng từ trước tới giờ nàng vẫn luôn quan tâm Tân Nô, liền đứng dậy cười nói với Điền Văn: Nghe nói hoa ở chính đường nở rộ, không biết quân có thể vì ta dẫn đường?
Mạnh Thường Quân cũng đành bất đắc dĩ đứng dậy, lưu luyến không rời nhìn Tân Nô, dẫn Quy Khương đi.
Tân Nô lại quan sát bốn phía, xác định không có ai, lúc này mới chậm rãi vén màn sa che mặt.
Cơ Chức quen biết với Mạnh Thường Quân, nghe nói có một nữ thương nhân nước Tề muốn làm một cuộc buôn bán với hắn, trong lòng thầm thấy buồn cười. Hắn cũng nghe nói gần đây Mạnh Thường Quân khá thiếu thốn, lại không ngờ con cháu Tề vương lưu lạc tới mức làm bạn với thương nhân, vốn định từ chối thẳng, sở dĩ tới đây, là nể mặt Mạnh Thường Quân, còn lại hứng thú xem chuyện cười.
Nhưng nữ tử thương nhân che mặt này lại vô cùng lớn mật, mời người khác đi muốn cùng hắn riêng tư trò chuyện, bản thân Cơ Chức võ nghệ cao cường, ngược lại không sợ kẻ lừa gạt, nhưng thật sự tò mò không hiểu nữ tử này muốn nói gì.
Đợi khi nữ tử thương nhân vén màn sa che mặt, mọi suy đoán trong đầu Cơ Chức hoàn toàn bay tận chín tầng mây, trong đầu chỉ có một ý niệm - thế gian có nữ tử nhan sắc tuyệt sắc thế này?
Bởi vì hành lang gấp khúc che chắn, người bên ngoài không thấy mặt Tân Nô, cũng không có nhiều người đi tới góc khuất này.
Tân Nô vén màn sa chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh tuấn của Cơ Chức, thầm thở nhẹ một hơi, mặc dù lần này quyết tâm thi triển mỹ nhân kế, nhưng đối phương là kẻ mập bụng bự, chỉ sợ nàng cười không nổi, hai mắt nhìn Cơ Chức mỉm cười nói: Mạo muội mời công tử, mong công tử thứ tội!
Cơ Chức nhìn mĩ nhân trước mắt, chỉ thấy nữ tử này một nụ cười một cái nhăn mày cũng động lòng người, đã sớm quên thân phận thương nhân ti tiện của nàng, vội vàng nói: Có thể nói chuyện với mỹ nhân, thật sự là trời xanh rủ lòng thương Cơ Chức, xin hỏi danh tính mỹ nhân?
Rốt cuộc bản lĩnh Tân Nô vẫn kém Cơ Oánh, bị ánh mắt nhìn chăm chú của Cơ Chức làm cho lúng túng, nhưng vẫn bắt buộc bản thân mỉm cười nói: Công tử gọi ta Tân cơ là được, ta kiếm sống bằng việc buôn bán da trâu ở thành Lâm Truy, nhưng gần đây quá trình thuộc chế da trâu bị thiếu vôi, lần này quấy rầy, hi vọng công tử có thể cho thuê ít công tượng nước Yến, Tân cơ nguyện dùng số tiền lớn tạ ơn.
Sau khi Tân Nô nói những lời này, nhạy cảm phát hiện mày rậm của Cơ Chức khẽ nheo lại, giống như đã tỉnh hồn lại trong mê hoặc, nháy mắt suy tư nói: Tề, gần đây có phát sinh chiến sự?
Trong lòng Tân Nô thầm rùng mình, nàng bái kiến một ít công khanh, trong đó có Bàng Quyên, Điền Kị là kẻ ngang tàng vô lễ, hoặc văn thần như Mạnh Thường Quân, giỏi văn nhã lại thiếu kiến thức.
Không thể ngờ Cơ Chức vẻ ngoài oai hùng như võ tướng, tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ, chỉ một câu nói của nàng đã nghĩ sâu xa, thẳng thắn hỏi.
Nhưng Tân Nô sao dám tiết lộ thiên cơ? Lập tức cười nói: Thọ yến Tề vương, các nước gần đây không có chiến sự, sao công tử hỏi vậy? Ta chỉ là thương nhân bán hàng da, truy cầu lợi ích nhỏ, những việc quốc sự, không phải là việc chúng ta có thể nói bừa.
Tân Nô không cười, xinh đẹp lạnh lùng, khi nàng cười, lại mê người như nụ hoa hé mở trong xuân. Trừ phi nam nhân đó bất lực, bằng không nhất định sẽ chìm đắm trong nụ cười xinh đẹp mê hoặc.
Cơ Chức không phải Điền Kị, nhất thời chìm trong nụ cười nàng, tuy không nói gì về đề nghị của Tân Nô. Nhưng đột nhiên nắm tay nàng đang đặt trên đầu gối. Cái nắm chặt này rốt cuộc không bỏ được, chỉ cảm thấy người đã đủ đẹp rồi, không ngờ bàn tay mềm mại không xương, không chịu nổi nắm chặt, đúng là khiến người mơ màng nếu đem mĩ nhân lột sạch sẽ, ngang tàng ôm trong ngực, sẽ thích ý say lòng người bậc nào...
Tân Nô bị hành động càn rỡ của hắn dọa, đợi lúc tay bị siết, liền cảm thấy sức lực của hắn thật đáng sợ, khi hắn thoáng dùng lực kéo nàng tới gần. Tân Nô theo bản năng định hét lớn, phải cố nén lại. Chỉ là không hề mỉm cười nói: Công tử có ý gì? Thường nghe họ Cơ nước Yến là hậu nhân Chu vương, tuân thủ lễ tiết, sao lại có hành động thất lễ như vậy trước mặt người khác?
Cơ Chức nhìn mĩ nhân đang giãy dụa, khẽ mỉm cười nói: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, có gì thất lễ? Nếu mĩ nhân ghét bỏ dịch quán chen chúc, ta sẽ an bài trạch viện rộng lớn trong thành Lâm Truy, cùng nàng hẹn ước, đến lúc đó đừng nói vôi, cho dù trực tiếp tặng nàng vạn kim có gì khó?
Tân Nô từ trong miệng Cơ Oánh, tất nhiên biết rõ những... việc này trong đám công khanh quý tộc, nam nữ riêng tư gặp như ăn cơm nhai đậu bình thường. Nhưng nàng vẫn không có kinh nghiệm, hơn nữa Cơ Oánh truyền thụ Mỹ nhân kế không đủ tinh tế tỉ mỉ, đối diện với vẻ đẹp của Tân Nô, cười một cái, nam nhân nào không cúi đầu nghe theo? Cần gì phải lúc nóng lúc lạnh, như gần như xa.
Lại càng không biết lần đầu gặp mặt nam tử mà mỉm cười, thật sự làm ám chỉ.
Cơ Chức là kẻ lão luyện trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thêm tướng mạo anh tuấn cao lớn, trong lúc mây mưa thể lực tốt, tất nhiên mê hoặc được phần lớn tâm hồn thiếu nữ, nhiều nữ nhân nhung nhớ muốn đẩy đi còn không được.
Nhưng không nghĩ tới lần này ngẫu nhiên gặp nữ tử trong thành Lâm Truy lại là tuyệt sắc nhân gian khó cầu!
Trong nhất thời những diễm tình lúc trước gặp giống như ánh sáng leo lét, nhạt như nước ốc, tất nhiên phải chủ động xuất kích. Mời giai nhân hẹn ước riêng tư, cũng để nàng cảm thụ được sức eo của nam tử nước Yến tốt thế nào! Để nàng nhất thời ăn tủy trong xương mới biết dù liếm cũng ngon, khiến nàng không thể rời hắn!
Đáng tiếc thành ý đượm tình này, Tân Nô vô phúc chịu đựng, cổ tay lập tức chuyển,d ùng sức đánh vào xương sườn Cơ Chức, hắn lập tức kêu rên một tiếng, tay khẽ buông lỏng.
Tân Nô rút tay lại, vội vàng đeo mũ sa, tránh khỏi hành lang gấp khúc, cách xa Cơ Chức một chút, lạnh giọng nói: Ta tự biết thân phận thấp kém, không xứng trò chuyện với công tử, nếu công tử không có ý, vậy Tân Cơ xin cáo từ.
Nói xong quay người rời khỏi.
Mỹ nhân tạm dừng bước! Cơ Chức vuốt khẽ xương sườn bị đau, mới biết mình hiểu sai ý, tự tôn nam nhân tan vỡ từng mảnh. Nhưng trơ mắt nhìn giai nhân rời đi, thật không cam lòng. Lập tức lên tiếng ngăn.
Tân Nô tuy dừng bước, nhưng vẫn cảnh giác cách xa hắn: Công tử còn điều gì cần nói?
Cơ Chức cười khổ nói: Cứ nghĩ nàng là một phần tâm ý của Mạnh Thường Quân, thì ra là ta hiểu sai...
Lời vừa nói, Tân Nô hiểu ra. Cơ Chức nghĩ gần đây nước Tề có chiến sự, muốn tu kiến thành trì, mới cần nhiều vôi, cho nên tuyển mĩ nhân hối lộ công tử nước Yến.
Nhưng nếu là Mạnh Thường Quân an bài, mĩ nhân nên hiểu rõ phong tình, chứ không phải trở mặt, vậy hắn mới nói mình nghĩ sai.
Làm rõ điểm này, Tân Nô chậm rãi thở ra một hơi, chuyện cần là đã đủ, chỉ cần bước một bước, nếu buông tha, trong lòng cũng không cam.
Nàng ở cạnh Vương Hủ, đọc đủ quốc sử các nước, thêm nữa có Quy Khương bên cạnh ảnh hưởng, cũng hiểu chút huyền diệu giữa các nước.
Trước mắt mĩ nhân kế không hiệu quả, công tử nước Yến tuy tham luyến sắc đẹp của nàng, nhưng không phải kẻ mê sắc hồ đồ, chỉ sợ chiếm được kéo quần lên coi như không quen biết.
Mỹ nhân kế không thành, chẳng bằng đánh vào chỗ hiểm, nhằm vào thứ quyền lợi mà nam nhân say mê...
Vì vậy hôm nay thiết yến, chính là những người đứng đầu nước Tề, bắt đầu cử hành yến hội.
Lúc Tân Nô và Quy Khương cùng nhau đi vào sảnh, bởi vì Tân Nô đeo mũ sa nên không có nhiều người chú ý, nhưng Quy Khương thì ngược lại, mọi người nhìn nàng chăm chú bàn luận xôn xao.
Trong lòng Tân Nô biết, nhất định là chuyện hai lần gả đều thủ tiết. Nghe nói lần đầu Quy Khương gả cho công tử Thịnh nước Triệu, lang quân lần hai là công tử Phạm nước Sở. Hai người này tuổi cũng gần bốn mươi, không phải thanh niên tuấn lãng, trước đó đều có thê thiếp. Dựa vào tài năng của Quy Khương, gả cho nam nhân như thế, thật phí. Nhưng nữ tử vương thất lập gia đình, có bao giờ tính tới việc xứng hay không? Chỉ nhìn xem địa vị chư hầu, đổi được bao nhiêu lợi ích!
Đáng tiếc Quy Khương xuất giá lần thứ hai, không đổi được ích lợi gì, còn đưa tới sự nghi ngờ oán hận. May mắn nguyên nhân cái chết của hai tân lang này đều rõ ràng, một là bị rắn độc cắn, một là lúc ăn trứng đột nhiên hai mắt trợn trắng nghẹn chết, chết hai mắt vẫn mở trừng trừng, ngoại trừ cảm khái trùng hợp, chẳng trách được nữ Tề một phần.
Nhưng bên ngoài truyền ra tin Quy Khương là độc quả phụ, khiến người ta sợ, dù nhiều kẻ hâm mộ tài sắc Quy Khương, cũng vì thế mà lui lại. Đấy cũng chính là buồn phiền của Tề vương, cũng là nguyên do chưa gả nàng lần ba.
Hôm nay độc quả phụ công khai xuất hiện trước mặt sứ giả các nước, sứ giả nước Triệu và Sở đều hung dữ trừng mắt nhìn. Còn người khác thì bàn tán xôn xao.
Nhưng Quy Khương giống như không bị ảnh hưởng, bước đi ưu nhã, ngồi vào vị trí nữ tân.
Nói lại vị trí của các nàng cũng hơi đặc biệt, cách xa chỗ ngồi nữ quyến khác.
Tân Nô cách mũ sa nhìn thấy nữ quyến đều là gia quyến của các nước sứ giả, có rất nhiều nữ tử là người nước Tề gả ra ngoài, mượn cơ hội này về quê cũ thăm người thân.
Ngồi vào chỗ của mình, đang muốn tìm công tử nước Yến, lại phát hiện Điền Văn đã dẫn công tử nước Yến đi qua.
Cơ Chức còn khá trẻ, dáng người phương bắc chỉ có mình hắn cao lớn tuấn lãng, bớt chút khí văn nhã công khanh, lại thêm vài phần oai hùng của võ tướng.
Đợi lúc hai người ngồi xuống, công tử nước Yến Cơ Chức mở miệng nói: Nghe Mạnh Thường Quân nói, nhị vị có việc muốn nhờ, không biết chuyện gì?
Tân Nô vội nói: Chẳng biết có thể mời Quy Khương muội muội và Mạnh Thường Quân dời bước một lát? Ta có mấy lời muốn nói với một mình công tử.
Quy Khương nghe xong sững sờ, không khỏi quay đầu nhìn Tân Nô một cái, nhưng từ trước tới giờ nàng vẫn luôn quan tâm Tân Nô, liền đứng dậy cười nói với Điền Văn: Nghe nói hoa ở chính đường nở rộ, không biết quân có thể vì ta dẫn đường?
Mạnh Thường Quân cũng đành bất đắc dĩ đứng dậy, lưu luyến không rời nhìn Tân Nô, dẫn Quy Khương đi.
Tân Nô lại quan sát bốn phía, xác định không có ai, lúc này mới chậm rãi vén màn sa che mặt.
Cơ Chức quen biết với Mạnh Thường Quân, nghe nói có một nữ thương nhân nước Tề muốn làm một cuộc buôn bán với hắn, trong lòng thầm thấy buồn cười. Hắn cũng nghe nói gần đây Mạnh Thường Quân khá thiếu thốn, lại không ngờ con cháu Tề vương lưu lạc tới mức làm bạn với thương nhân, vốn định từ chối thẳng, sở dĩ tới đây, là nể mặt Mạnh Thường Quân, còn lại hứng thú xem chuyện cười.
Nhưng nữ tử thương nhân che mặt này lại vô cùng lớn mật, mời người khác đi muốn cùng hắn riêng tư trò chuyện, bản thân Cơ Chức võ nghệ cao cường, ngược lại không sợ kẻ lừa gạt, nhưng thật sự tò mò không hiểu nữ tử này muốn nói gì.
Đợi khi nữ tử thương nhân vén màn sa che mặt, mọi suy đoán trong đầu Cơ Chức hoàn toàn bay tận chín tầng mây, trong đầu chỉ có một ý niệm - thế gian có nữ tử nhan sắc tuyệt sắc thế này?
Bởi vì hành lang gấp khúc che chắn, người bên ngoài không thấy mặt Tân Nô, cũng không có nhiều người đi tới góc khuất này.
Tân Nô vén màn sa chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh tuấn của Cơ Chức, thầm thở nhẹ một hơi, mặc dù lần này quyết tâm thi triển mỹ nhân kế, nhưng đối phương là kẻ mập bụng bự, chỉ sợ nàng cười không nổi, hai mắt nhìn Cơ Chức mỉm cười nói: Mạo muội mời công tử, mong công tử thứ tội!
Cơ Chức nhìn mĩ nhân trước mắt, chỉ thấy nữ tử này một nụ cười một cái nhăn mày cũng động lòng người, đã sớm quên thân phận thương nhân ti tiện của nàng, vội vàng nói: Có thể nói chuyện với mỹ nhân, thật sự là trời xanh rủ lòng thương Cơ Chức, xin hỏi danh tính mỹ nhân?
Rốt cuộc bản lĩnh Tân Nô vẫn kém Cơ Oánh, bị ánh mắt nhìn chăm chú của Cơ Chức làm cho lúng túng, nhưng vẫn bắt buộc bản thân mỉm cười nói: Công tử gọi ta Tân cơ là được, ta kiếm sống bằng việc buôn bán da trâu ở thành Lâm Truy, nhưng gần đây quá trình thuộc chế da trâu bị thiếu vôi, lần này quấy rầy, hi vọng công tử có thể cho thuê ít công tượng nước Yến, Tân cơ nguyện dùng số tiền lớn tạ ơn.
Sau khi Tân Nô nói những lời này, nhạy cảm phát hiện mày rậm của Cơ Chức khẽ nheo lại, giống như đã tỉnh hồn lại trong mê hoặc, nháy mắt suy tư nói: Tề, gần đây có phát sinh chiến sự?
Trong lòng Tân Nô thầm rùng mình, nàng bái kiến một ít công khanh, trong đó có Bàng Quyên, Điền Kị là kẻ ngang tàng vô lễ, hoặc văn thần như Mạnh Thường Quân, giỏi văn nhã lại thiếu kiến thức.
Không thể ngờ Cơ Chức vẻ ngoài oai hùng như võ tướng, tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ, chỉ một câu nói của nàng đã nghĩ sâu xa, thẳng thắn hỏi.
Nhưng Tân Nô sao dám tiết lộ thiên cơ? Lập tức cười nói: Thọ yến Tề vương, các nước gần đây không có chiến sự, sao công tử hỏi vậy? Ta chỉ là thương nhân bán hàng da, truy cầu lợi ích nhỏ, những việc quốc sự, không phải là việc chúng ta có thể nói bừa.
Tân Nô không cười, xinh đẹp lạnh lùng, khi nàng cười, lại mê người như nụ hoa hé mở trong xuân. Trừ phi nam nhân đó bất lực, bằng không nhất định sẽ chìm đắm trong nụ cười xinh đẹp mê hoặc.
Cơ Chức không phải Điền Kị, nhất thời chìm trong nụ cười nàng, tuy không nói gì về đề nghị của Tân Nô. Nhưng đột nhiên nắm tay nàng đang đặt trên đầu gối. Cái nắm chặt này rốt cuộc không bỏ được, chỉ cảm thấy người đã đủ đẹp rồi, không ngờ bàn tay mềm mại không xương, không chịu nổi nắm chặt, đúng là khiến người mơ màng nếu đem mĩ nhân lột sạch sẽ, ngang tàng ôm trong ngực, sẽ thích ý say lòng người bậc nào...
Tân Nô bị hành động càn rỡ của hắn dọa, đợi lúc tay bị siết, liền cảm thấy sức lực của hắn thật đáng sợ, khi hắn thoáng dùng lực kéo nàng tới gần. Tân Nô theo bản năng định hét lớn, phải cố nén lại. Chỉ là không hề mỉm cười nói: Công tử có ý gì? Thường nghe họ Cơ nước Yến là hậu nhân Chu vương, tuân thủ lễ tiết, sao lại có hành động thất lễ như vậy trước mặt người khác?
Cơ Chức nhìn mĩ nhân đang giãy dụa, khẽ mỉm cười nói: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, có gì thất lễ? Nếu mĩ nhân ghét bỏ dịch quán chen chúc, ta sẽ an bài trạch viện rộng lớn trong thành Lâm Truy, cùng nàng hẹn ước, đến lúc đó đừng nói vôi, cho dù trực tiếp tặng nàng vạn kim có gì khó?
Tân Nô từ trong miệng Cơ Oánh, tất nhiên biết rõ những... việc này trong đám công khanh quý tộc, nam nữ riêng tư gặp như ăn cơm nhai đậu bình thường. Nhưng nàng vẫn không có kinh nghiệm, hơn nữa Cơ Oánh truyền thụ Mỹ nhân kế không đủ tinh tế tỉ mỉ, đối diện với vẻ đẹp của Tân Nô, cười một cái, nam nhân nào không cúi đầu nghe theo? Cần gì phải lúc nóng lúc lạnh, như gần như xa.
Lại càng không biết lần đầu gặp mặt nam tử mà mỉm cười, thật sự làm ám chỉ.
Cơ Chức là kẻ lão luyện trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thêm tướng mạo anh tuấn cao lớn, trong lúc mây mưa thể lực tốt, tất nhiên mê hoặc được phần lớn tâm hồn thiếu nữ, nhiều nữ nhân nhung nhớ muốn đẩy đi còn không được.
Nhưng không nghĩ tới lần này ngẫu nhiên gặp nữ tử trong thành Lâm Truy lại là tuyệt sắc nhân gian khó cầu!
Trong nhất thời những diễm tình lúc trước gặp giống như ánh sáng leo lét, nhạt như nước ốc, tất nhiên phải chủ động xuất kích. Mời giai nhân hẹn ước riêng tư, cũng để nàng cảm thụ được sức eo của nam tử nước Yến tốt thế nào! Để nàng nhất thời ăn tủy trong xương mới biết dù liếm cũng ngon, khiến nàng không thể rời hắn!
Đáng tiếc thành ý đượm tình này, Tân Nô vô phúc chịu đựng, cổ tay lập tức chuyển,d ùng sức đánh vào xương sườn Cơ Chức, hắn lập tức kêu rên một tiếng, tay khẽ buông lỏng.
Tân Nô rút tay lại, vội vàng đeo mũ sa, tránh khỏi hành lang gấp khúc, cách xa Cơ Chức một chút, lạnh giọng nói: Ta tự biết thân phận thấp kém, không xứng trò chuyện với công tử, nếu công tử không có ý, vậy Tân Cơ xin cáo từ.
Nói xong quay người rời khỏi.
Mỹ nhân tạm dừng bước! Cơ Chức vuốt khẽ xương sườn bị đau, mới biết mình hiểu sai ý, tự tôn nam nhân tan vỡ từng mảnh. Nhưng trơ mắt nhìn giai nhân rời đi, thật không cam lòng. Lập tức lên tiếng ngăn.
Tân Nô tuy dừng bước, nhưng vẫn cảnh giác cách xa hắn: Công tử còn điều gì cần nói?
Cơ Chức cười khổ nói: Cứ nghĩ nàng là một phần tâm ý của Mạnh Thường Quân, thì ra là ta hiểu sai...
Lời vừa nói, Tân Nô hiểu ra. Cơ Chức nghĩ gần đây nước Tề có chiến sự, muốn tu kiến thành trì, mới cần nhiều vôi, cho nên tuyển mĩ nhân hối lộ công tử nước Yến.
Nhưng nếu là Mạnh Thường Quân an bài, mĩ nhân nên hiểu rõ phong tình, chứ không phải trở mặt, vậy hắn mới nói mình nghĩ sai.
Làm rõ điểm này, Tân Nô chậm rãi thở ra một hơi, chuyện cần là đã đủ, chỉ cần bước một bước, nếu buông tha, trong lòng cũng không cam.
Nàng ở cạnh Vương Hủ, đọc đủ quốc sử các nước, thêm nữa có Quy Khương bên cạnh ảnh hưởng, cũng hiểu chút huyền diệu giữa các nước.
Trước mắt mĩ nhân kế không hiệu quả, công tử nước Yến tuy tham luyến sắc đẹp của nàng, nhưng không phải kẻ mê sắc hồ đồ, chỉ sợ chiếm được kéo quần lên coi như không quen biết.
Mỹ nhân kế không thành, chẳng bằng đánh vào chỗ hiểm, nhằm vào thứ quyền lợi mà nam nhân say mê...
/68
|