Lúc này xe ngựa dần tới cửa thành Lâm Truy, mặt trời còn chưa lặn, vẫn còn chút ánh sáng. Cách thùng xe, mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa của các xe khác. nhưng ngón tay đang trừng phạt của Vương Hủ vẫn không có ý ngừng lại.
Tân Nô tức giận cắn hắn, muốn hắn dừng hôn. Nhưng mà, người chịu thua lại là nàng, giống như túi khí bị chọc thủng, cả người không chút sức lực nằm gọn trong lòng hắn.
đã thế Vương Hủ còn trêu chọc nàng: Nô nhi ghét bỏ ta ăn cơm ít, sức lực không đủ? Có muốn mạnh hơn chút nữa không?
Khi xe ngựa tới cửa thành, đột nhiên phía trước truyền tới một trân hỗn loạn. Xe ngựa ngưng lại ngoài cửa thành.
Vương Hủ lấy khăn ở bên cạnh lau ngón tay, chậm rãi vén rèm cửa, nhìn về phía trước.
một thương nhân chuẩn bị vào thành chưa tỉnh hồn nói: Dọa chết ta. Giữa ban ngày ban mặt lại dám hành thích, mấy người nước Vệ này, ăn no rỗi việc, yêu nước như vậy, không thèm để ý tính mạng... Tiếp đến vài người đi qua, Tân Nô cũng có thể hiểu được tình thế.
Hóa ra thọ yến của Tề Vương, các nước đều phái sứ thần tới chúc mừng. Người tới nhiều, xe mã cũng nhiều nhưng cửa thành nước Tề lại nhỏ hẹp.
Cũng là tai họa ngầm năm đó Yến anh lưu lại. Năm đó Yến anh bị Sở vương chế nhạo, tức giận đáp trả, để lại tiếng thơm cho nước Tề. Mấy năm gần đây, chiến loạn liên miên, các nước đều cắt giảm lương thực. Đối với đô thành một nước mà nói, cửa thành bóng người thưa thớt thật sự là tổn hại thể diện quân vương. Vì vậy gần tới thọ yến Tề Vương, trước lúc các sứ giả đến dự tiệc ăn mừng, hạ lệnh trùng tu cửa thành, đường xá, chật lại một ít, lúc này cảnh tượng Huy tụ thành vân, huy hãn như vũ bắt đầu rầm rộ.
Nhưng cửa thành chật có vẻ náo nhiệt, nhưng gần đây, nhân mã vào thành tăng, khó tránh khỏi phát sinh va chạm.
Kết quả xe ngựa sứ giả nước Triệu mới đến va chạm với xe ngựa nước Vệ. Hết lần này tới lần khác sứ nước Triệu lại bạo ngược, ngạo mạn vô lễ, ra lệnh võ sĩ đi cùng dùng đao bổ bánh xe ngựa nước Vệ. Nước Vệ chỉ là một con cá nhỏ sống trong nước nhở dưới khe hẹp, bị võ sĩ nước Triệu đập bể bánh xe, sứ giả đi đường mệt mỏi định bấm bụng, đợi tới trước mặt Tề vương lí luận một phen.
Lúc này trong đám người đứng ngoài quan sát lại có kẻ cao giọng nói: Nếu không phải ngươi lái xe nhanh sao có thể đụng xe ngựa nước Vệ ta? Huống chi đây còn là đô thành nước Tề, cho dù nước Vệ ta có sai, cũng phải báo cáo Tề vương xử trí. ngươi chỉ là sứ giả nhưng lại chém xe ngựa ta, định bắt nạt nước ta không có người sao? nói xong đẩy đám người, chạy tới xe ngựa nước Tề, rút kiếm bên hông, đâm vào ngực sứ nước Triệu, chỉ một cái xoay người chạy không còn bóng dáng. Thân thủ nhanh nhẹn như vậy quả thực khiến người ta ngạc nhiên, lập tức cửa thành hỗn loạn, thị vệ ào ào đuổi theo thích khách, mà cửa thành cũng lập tức bị đóng.
Tân Nô nghe xong trong lòng lộp bộp một cái, không tự chủ liếc nhìn Vương Hủ.
hắn lại chỉ nhìn cổng thành một lần, rồi không nhìn nữa giống như mọi chuyện phát sinh bên ngoài không hề liên quan tới bản thân.
Sứ giả nước Triệu bị người nước Vệ giết? không thể không liên tưởng tới lời hứa của hắn với Điền Kị tướng quân: không tới ba tháng, tất có chiến sự!
Bởi vì sự kiện sứ nước Triệu bị tập kích, cửa thành tạm thời đóng kín, nhất thời mọi người ngoài thành không thể vào trong. Chỉ có thể ở bên ngoài thành một đêm, chờ ngày mai cửa thành mở mới có thể vào.
Nhưng hình như Vương Hủ sớm có chuẩn bị, phía sau xe còn chuẩn bị lều. Chọn chỗ trống trải, sai nô bộc dựng lều bạt tạm thời.
Mà rất nhiều sứ giả chưa kịp vào thành cũng thế, nhanh chóng chọn địa phương thích hợp cắm trại.
Những dân chúng tầm thường thì bị xua đuổi tới sườn dốc.
Còn doan trướng Vương Hủ bởi vì khá hoa lệ, xe ngựa nạm bảo thạch, vừa nhìn đã biết không phải người thường, khiến người sinh lòng kiêng kị, không ai dám tới khi dễ.
Vừa vào đêm, trước các doanh trướng xa hoa bập bùng ngọn lửa, giá đồ ăn, nhất thời mùi thơm tỏa bốn phía.
Mà mùi thơm trước doanh trại Vương Hủ càng quá mức. Bên trong nồi truyên tới mùi thơm của hương liệu. Khiến người phải để mắt.
Nhưng đáng tiếc nắp nồi vẫn chưa được mở, cũng không biết món ngon mĩ thực cỡ nào.
Đợi lúc các doanh trướng khác tắt lửa bếp, bên này vẫn không ngừng châm củi. Mãi tới vào đêm, nắp nồi mới mở ra, một mùi thơm nhanh chóng tản ra.
Người đương thời thích mĩ thực, đầu bếp chính là kẻ khó cầu. Càng là người yêu thích mĩ thực, yêu cầu cũng hà khắc.
Mùi thơm ngon tỏa ra, lập tức khiến những người mặc y phục hoa lệ trong các doanh trướng đi ra nhìn về phía đó.
Tân Nô đói tới bụng dán vào da, chẳng biết sao bữa tối nay lại rất chậm. Lúc mở nắp nồi nàng mới biết món ăn tối nay là chân gấu.
Gấu vốn là mãnh thú nơi sơn dã, quý hiếm khó có được. Bởi vì ngủ đông lúc tỉnh thì mút liến chân mình, nên chân phải càng thêm ngon, mới có câu Trái thua phải ngọc là như vậy.
Mà nồi hôm nay nấu bốn chân gấu, nhìn vô cùng ngon.
Chỉ cần là kẻ sành ẩm thực, cũng biết chân gấu khó nấu, nếu không biết xử lí, chưa đề cập tới vị tươi, mà mùi tanh còn hơn cá. Mà chân gấu này không hiểu nêm gia vị thế nào, lúc mở ra còn thoáng giữ màu sắc tươi ngon, khiến người thèm chảy nước miếng.
Mỹ thực kết hợp với rượu ngon, quả là việc may mắn trên đời!
Tại vùng ngoại ô kết thân bằng hữu, nhưng sau khi ba nước phân chia Tấn, mọi việc bị phá vỡ cân bằng, thời thế thay đổi lòng người khó đoãn, đã không còn có chuyện đêm ngủ không cần đóng cửa nữa rồi.
Cộng thêm việc ban ngày sứ nước Triệu bị tập kích, người người đều thêm phần cảnh giác. Cũng khôngcó ai tới bắt chuyện với Vương Hủ.
Nhưng mĩ thực lại hấp dẫn vô cùng. Chỉ thấy một nam tử mạnh mẽ đi tới trước mặt Quỷ Cốc Tử, duỗi tay ôm quyền nói: Ta là Trương Vũ nước Tần, không biết tôn gia xưng hô thế nào?
Lời vừa nói mặc dù khách khí, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm bàn chân gấu.
Quỷ Cốc Tử bình thường cao ngạo lạnh lùng lúc này lại cười một cách bình dị gần gũi, khéo hiểu lòng người vung tay lên nói: Ta gọi Vương Vũ là người sơn dã, nếu là khác quý nước Tần, vậy mời ngồi, chẳng biết có thể cùng Vương mỗ uống một ly?
Lời nói này quả thật lấy lòng Trương Vũ, vì vậy Nhị Vũ ngồi đối diện, nâng ly cạn chén, nếm thử chân gấu, tham khảo cách nấu nướng tinh diệu, không lâu sau liền giống như đôi bạn tốt.
Còn Tân Nô vẫn không ra khỏi doanh trướng, mà nô bộc mang chân gấu cùng canh súp đưa vào để nàng dùng bữa.
Tân Nô gắp miếng chân gấu được nấu nhừ, thật sự là ngon. Nhưng Vương Hủ ở nơi hoang dã lại làm món chân gấu cầu kì, có vẻ hắn định dùng chân gấu làm mồi thả câu cá lớn.
Sau một đêm cửa thành lần nữa mở rộng. Mọi người ở ngoài một đêm cuối cùng cũng được vào thành. Chỉ nghe nói sứ nước Triệu hôm qua bị trọng thương không chết.
Nước Tề và Triệu thời gian qua giao hảo khá tốt. Mặc dù sứ giả nước Triệu bị chém trước cổng thành, nhưng thích khách kia chắc là kẻ thấy chuyện bất bình nhất thời xúc động, vốn không liên can tới sứ giả nước Vệ, nhưng Tề vương vì dập lửa giận của người nước Tề, thậm chí gặp cũng không gặp mà trực tiếp sửa xe ngựa rồi dụ dỗ đuổi nước Vệ ra khỏi đô thành Tề.
Quỷ Cốc Tử chỉ cần nguyện ý, có thể nhanh chóng kết giao bằng hữu. Trương Vũ lúc này thật chỉ hận không gặp hắn sớm, vào trong thành cũng mời hắn tới dịch quán tham gia tiệc.
Còn Tân Nô trở về cũng không nhàn nhã. Bởi trong cung có quý nhân tương truyền, yêu cầu gặp chủ tiệm son phấn.
Lúc Quy Khương tới báo cho Tân Nô, Cơ Oánh còn đang bên cạnh oán giận liên tục.
Nàng không biết hỗn chiến ngoài thành, nhưng lúc ân sư từ thành về, mặt âm trầm gọi nàng tới gần, khiển trách một trận, sau nó hàm súc nói, tốt nhất ra ngoài nên làm kẻ Mũi điếc nếu không biết che đậy miệng, không tới ba năm nhất định phải chịu hình phạt đau khổ!
Ân sư Quỷ Cốc thông hiểu quỷ thần, xem bói cổ kim ai không biết?
Lời vừa nói ra, Cơ Oánh quả thật muốn bịt mũi mà khóc lóc, thật sự cảm thấy giờ phút này bị cắt mũi thìsống không bằng chết. Lập tức vâng dạ đáp ứng, không dám khóc nháo nhiều lời, trắng mặt tới tìm Tân Nô, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã tràn mi.
Tân Nô và Quy Khương lại biết lửa giận của ân sư từ đâu mà đến.
Quy Khương nhìn sắc mặt bình thường của Tân Nô, không giống như là bị trách phạt. Nội tâm thầm cảm khái, xem ra ân sư cũng khá thiên vị, người nâng trong tay. Còn có người thì như cỏ dại, tùy ý khiển trách đe dọa, nàng nhìn còn thấy đáng thương!
Sau khi nghe tin Quy Khương nói muốn nàng vào cung, trong lòng Tân Nô khẽ trầm xuống.
Bởi vì chuyện xảy ra ở Ngụy cung, nàng không muốn dính líu gì tới vương đình. không biết phu nhân Tề vương triệu kiến nàng có dụng ý gì.
Tỷ tỷ không cần lo lắng, phu nhân Tề vương tính tình khiêm tốn nhã nhặn, không phải kẻ ác độc ngang ngược, lần này tỷ đi tất có thu hoạch lớn.
Nghe Quy Khương nói một lời, Tân Nô cũng mơ hồ hiểu rõ.
Buổi tối hầu hạ Vương Hủ dùng cơm, nàng mở miệng hỏi: Gần đây gia chủ có nhu cầu dùng tiền?
Mấy ngày nay Vương Hủ quen dùng thức ăn thanh đạm, vừa uống canh vừa nói: Nô nhi thật thông minh. Vốn thỉnh cầu Khương Vân Quân xử lý một chuyện, lấy giao tình của ta và hắn, vốn không cần dùng tiền, đáng tiếc giao tình này bị một nàng lúc say rượu dùng một lời mà phá hủy gần như khôngcòn, hắn chẳng những không giúp, còn thu gấp đôi giá tiền... Lúc trước nàng bán son phấn, tiền xài hết. Cửa hàng hiện giờ thu không đủ chi, nàng cần kiếm nhiều thêm một chút!
Tân Nô tức giận cắn hắn, muốn hắn dừng hôn. Nhưng mà, người chịu thua lại là nàng, giống như túi khí bị chọc thủng, cả người không chút sức lực nằm gọn trong lòng hắn.
đã thế Vương Hủ còn trêu chọc nàng: Nô nhi ghét bỏ ta ăn cơm ít, sức lực không đủ? Có muốn mạnh hơn chút nữa không?
Khi xe ngựa tới cửa thành, đột nhiên phía trước truyền tới một trân hỗn loạn. Xe ngựa ngưng lại ngoài cửa thành.
Vương Hủ lấy khăn ở bên cạnh lau ngón tay, chậm rãi vén rèm cửa, nhìn về phía trước.
một thương nhân chuẩn bị vào thành chưa tỉnh hồn nói: Dọa chết ta. Giữa ban ngày ban mặt lại dám hành thích, mấy người nước Vệ này, ăn no rỗi việc, yêu nước như vậy, không thèm để ý tính mạng... Tiếp đến vài người đi qua, Tân Nô cũng có thể hiểu được tình thế.
Hóa ra thọ yến của Tề Vương, các nước đều phái sứ thần tới chúc mừng. Người tới nhiều, xe mã cũng nhiều nhưng cửa thành nước Tề lại nhỏ hẹp.
Cũng là tai họa ngầm năm đó Yến anh lưu lại. Năm đó Yến anh bị Sở vương chế nhạo, tức giận đáp trả, để lại tiếng thơm cho nước Tề. Mấy năm gần đây, chiến loạn liên miên, các nước đều cắt giảm lương thực. Đối với đô thành một nước mà nói, cửa thành bóng người thưa thớt thật sự là tổn hại thể diện quân vương. Vì vậy gần tới thọ yến Tề Vương, trước lúc các sứ giả đến dự tiệc ăn mừng, hạ lệnh trùng tu cửa thành, đường xá, chật lại một ít, lúc này cảnh tượng Huy tụ thành vân, huy hãn như vũ bắt đầu rầm rộ.
Nhưng cửa thành chật có vẻ náo nhiệt, nhưng gần đây, nhân mã vào thành tăng, khó tránh khỏi phát sinh va chạm.
Kết quả xe ngựa sứ giả nước Triệu mới đến va chạm với xe ngựa nước Vệ. Hết lần này tới lần khác sứ nước Triệu lại bạo ngược, ngạo mạn vô lễ, ra lệnh võ sĩ đi cùng dùng đao bổ bánh xe ngựa nước Vệ. Nước Vệ chỉ là một con cá nhỏ sống trong nước nhở dưới khe hẹp, bị võ sĩ nước Triệu đập bể bánh xe, sứ giả đi đường mệt mỏi định bấm bụng, đợi tới trước mặt Tề vương lí luận một phen.
Lúc này trong đám người đứng ngoài quan sát lại có kẻ cao giọng nói: Nếu không phải ngươi lái xe nhanh sao có thể đụng xe ngựa nước Vệ ta? Huống chi đây còn là đô thành nước Tề, cho dù nước Vệ ta có sai, cũng phải báo cáo Tề vương xử trí. ngươi chỉ là sứ giả nhưng lại chém xe ngựa ta, định bắt nạt nước ta không có người sao? nói xong đẩy đám người, chạy tới xe ngựa nước Tề, rút kiếm bên hông, đâm vào ngực sứ nước Triệu, chỉ một cái xoay người chạy không còn bóng dáng. Thân thủ nhanh nhẹn như vậy quả thực khiến người ta ngạc nhiên, lập tức cửa thành hỗn loạn, thị vệ ào ào đuổi theo thích khách, mà cửa thành cũng lập tức bị đóng.
Tân Nô nghe xong trong lòng lộp bộp một cái, không tự chủ liếc nhìn Vương Hủ.
hắn lại chỉ nhìn cổng thành một lần, rồi không nhìn nữa giống như mọi chuyện phát sinh bên ngoài không hề liên quan tới bản thân.
Sứ giả nước Triệu bị người nước Vệ giết? không thể không liên tưởng tới lời hứa của hắn với Điền Kị tướng quân: không tới ba tháng, tất có chiến sự!
Bởi vì sự kiện sứ nước Triệu bị tập kích, cửa thành tạm thời đóng kín, nhất thời mọi người ngoài thành không thể vào trong. Chỉ có thể ở bên ngoài thành một đêm, chờ ngày mai cửa thành mở mới có thể vào.
Nhưng hình như Vương Hủ sớm có chuẩn bị, phía sau xe còn chuẩn bị lều. Chọn chỗ trống trải, sai nô bộc dựng lều bạt tạm thời.
Mà rất nhiều sứ giả chưa kịp vào thành cũng thế, nhanh chóng chọn địa phương thích hợp cắm trại.
Những dân chúng tầm thường thì bị xua đuổi tới sườn dốc.
Còn doan trướng Vương Hủ bởi vì khá hoa lệ, xe ngựa nạm bảo thạch, vừa nhìn đã biết không phải người thường, khiến người sinh lòng kiêng kị, không ai dám tới khi dễ.
Vừa vào đêm, trước các doanh trướng xa hoa bập bùng ngọn lửa, giá đồ ăn, nhất thời mùi thơm tỏa bốn phía.
Mà mùi thơm trước doanh trại Vương Hủ càng quá mức. Bên trong nồi truyên tới mùi thơm của hương liệu. Khiến người phải để mắt.
Nhưng đáng tiếc nắp nồi vẫn chưa được mở, cũng không biết món ngon mĩ thực cỡ nào.
Đợi lúc các doanh trướng khác tắt lửa bếp, bên này vẫn không ngừng châm củi. Mãi tới vào đêm, nắp nồi mới mở ra, một mùi thơm nhanh chóng tản ra.
Người đương thời thích mĩ thực, đầu bếp chính là kẻ khó cầu. Càng là người yêu thích mĩ thực, yêu cầu cũng hà khắc.
Mùi thơm ngon tỏa ra, lập tức khiến những người mặc y phục hoa lệ trong các doanh trướng đi ra nhìn về phía đó.
Tân Nô đói tới bụng dán vào da, chẳng biết sao bữa tối nay lại rất chậm. Lúc mở nắp nồi nàng mới biết món ăn tối nay là chân gấu.
Gấu vốn là mãnh thú nơi sơn dã, quý hiếm khó có được. Bởi vì ngủ đông lúc tỉnh thì mút liến chân mình, nên chân phải càng thêm ngon, mới có câu Trái thua phải ngọc là như vậy.
Mà nồi hôm nay nấu bốn chân gấu, nhìn vô cùng ngon.
Chỉ cần là kẻ sành ẩm thực, cũng biết chân gấu khó nấu, nếu không biết xử lí, chưa đề cập tới vị tươi, mà mùi tanh còn hơn cá. Mà chân gấu này không hiểu nêm gia vị thế nào, lúc mở ra còn thoáng giữ màu sắc tươi ngon, khiến người thèm chảy nước miếng.
Mỹ thực kết hợp với rượu ngon, quả là việc may mắn trên đời!
Tại vùng ngoại ô kết thân bằng hữu, nhưng sau khi ba nước phân chia Tấn, mọi việc bị phá vỡ cân bằng, thời thế thay đổi lòng người khó đoãn, đã không còn có chuyện đêm ngủ không cần đóng cửa nữa rồi.
Cộng thêm việc ban ngày sứ nước Triệu bị tập kích, người người đều thêm phần cảnh giác. Cũng khôngcó ai tới bắt chuyện với Vương Hủ.
Nhưng mĩ thực lại hấp dẫn vô cùng. Chỉ thấy một nam tử mạnh mẽ đi tới trước mặt Quỷ Cốc Tử, duỗi tay ôm quyền nói: Ta là Trương Vũ nước Tần, không biết tôn gia xưng hô thế nào?
Lời vừa nói mặc dù khách khí, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm bàn chân gấu.
Quỷ Cốc Tử bình thường cao ngạo lạnh lùng lúc này lại cười một cách bình dị gần gũi, khéo hiểu lòng người vung tay lên nói: Ta gọi Vương Vũ là người sơn dã, nếu là khác quý nước Tần, vậy mời ngồi, chẳng biết có thể cùng Vương mỗ uống một ly?
Lời nói này quả thật lấy lòng Trương Vũ, vì vậy Nhị Vũ ngồi đối diện, nâng ly cạn chén, nếm thử chân gấu, tham khảo cách nấu nướng tinh diệu, không lâu sau liền giống như đôi bạn tốt.
Còn Tân Nô vẫn không ra khỏi doanh trướng, mà nô bộc mang chân gấu cùng canh súp đưa vào để nàng dùng bữa.
Tân Nô gắp miếng chân gấu được nấu nhừ, thật sự là ngon. Nhưng Vương Hủ ở nơi hoang dã lại làm món chân gấu cầu kì, có vẻ hắn định dùng chân gấu làm mồi thả câu cá lớn.
Sau một đêm cửa thành lần nữa mở rộng. Mọi người ở ngoài một đêm cuối cùng cũng được vào thành. Chỉ nghe nói sứ nước Triệu hôm qua bị trọng thương không chết.
Nước Tề và Triệu thời gian qua giao hảo khá tốt. Mặc dù sứ giả nước Triệu bị chém trước cổng thành, nhưng thích khách kia chắc là kẻ thấy chuyện bất bình nhất thời xúc động, vốn không liên can tới sứ giả nước Vệ, nhưng Tề vương vì dập lửa giận của người nước Tề, thậm chí gặp cũng không gặp mà trực tiếp sửa xe ngựa rồi dụ dỗ đuổi nước Vệ ra khỏi đô thành Tề.
Quỷ Cốc Tử chỉ cần nguyện ý, có thể nhanh chóng kết giao bằng hữu. Trương Vũ lúc này thật chỉ hận không gặp hắn sớm, vào trong thành cũng mời hắn tới dịch quán tham gia tiệc.
Còn Tân Nô trở về cũng không nhàn nhã. Bởi trong cung có quý nhân tương truyền, yêu cầu gặp chủ tiệm son phấn.
Lúc Quy Khương tới báo cho Tân Nô, Cơ Oánh còn đang bên cạnh oán giận liên tục.
Nàng không biết hỗn chiến ngoài thành, nhưng lúc ân sư từ thành về, mặt âm trầm gọi nàng tới gần, khiển trách một trận, sau nó hàm súc nói, tốt nhất ra ngoài nên làm kẻ Mũi điếc nếu không biết che đậy miệng, không tới ba năm nhất định phải chịu hình phạt đau khổ!
Ân sư Quỷ Cốc thông hiểu quỷ thần, xem bói cổ kim ai không biết?
Lời vừa nói ra, Cơ Oánh quả thật muốn bịt mũi mà khóc lóc, thật sự cảm thấy giờ phút này bị cắt mũi thìsống không bằng chết. Lập tức vâng dạ đáp ứng, không dám khóc nháo nhiều lời, trắng mặt tới tìm Tân Nô, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã tràn mi.
Tân Nô và Quy Khương lại biết lửa giận của ân sư từ đâu mà đến.
Quy Khương nhìn sắc mặt bình thường của Tân Nô, không giống như là bị trách phạt. Nội tâm thầm cảm khái, xem ra ân sư cũng khá thiên vị, người nâng trong tay. Còn có người thì như cỏ dại, tùy ý khiển trách đe dọa, nàng nhìn còn thấy đáng thương!
Sau khi nghe tin Quy Khương nói muốn nàng vào cung, trong lòng Tân Nô khẽ trầm xuống.
Bởi vì chuyện xảy ra ở Ngụy cung, nàng không muốn dính líu gì tới vương đình. không biết phu nhân Tề vương triệu kiến nàng có dụng ý gì.
Tỷ tỷ không cần lo lắng, phu nhân Tề vương tính tình khiêm tốn nhã nhặn, không phải kẻ ác độc ngang ngược, lần này tỷ đi tất có thu hoạch lớn.
Nghe Quy Khương nói một lời, Tân Nô cũng mơ hồ hiểu rõ.
Buổi tối hầu hạ Vương Hủ dùng cơm, nàng mở miệng hỏi: Gần đây gia chủ có nhu cầu dùng tiền?
Mấy ngày nay Vương Hủ quen dùng thức ăn thanh đạm, vừa uống canh vừa nói: Nô nhi thật thông minh. Vốn thỉnh cầu Khương Vân Quân xử lý một chuyện, lấy giao tình của ta và hắn, vốn không cần dùng tiền, đáng tiếc giao tình này bị một nàng lúc say rượu dùng một lời mà phá hủy gần như khôngcòn, hắn chẳng những không giúp, còn thu gấp đôi giá tiền... Lúc trước nàng bán son phấn, tiền xài hết. Cửa hàng hiện giờ thu không đủ chi, nàng cần kiếm nhiều thêm một chút!
/68
|