Từ trên kệ bếp phát ra những tiếng xì xì, hơi nóng lách qua vung nồi tỏa khói nghi ngút.
Phương Nguyễn thò đầu nhìn vào phòng bếp.
Đồ Nam vừa về đến nhà chưa lâu, đang nấu bữa tối.
Sau khi đến, anh chàng cứ đi theo cô một bước không rời, nhưng cô lại mặc kệ. Anh chàng lại vẫn hạ quyết tâm, vịn cửa hô với vào trong: “Đồ Nam, rốt cuộc cô có chịu tha lỗi cho anh không?”
Đồ Nam quay đầu lại, “Anh biết lỗi rồi à?”
“Anh sai rồi.”, Phương Nguyễn chắp hai tay lại, “Anh sai thật rồi, anh không nên chưa hỏi ý cô mà đã báo hành tung của cô cho Thạch Hải Quy, xin cô tha lỗi cho anh, được không?”
“Biết lỗi thì còn cứu được.”, Đồ Nam nhặt một quả dưa chuột lên.
Phương Nguyễn giật lấy, “Vốn dĩ cô nhất quyết không chịu hợp tác với người ta, giờ thì cô cũng vào công ty của người ta rồi, tha lỗi cho anh đi mà.”, anh chàng cầm quả dưa chuột kề ngay bên cổ, “Cô mà không tha lỗi cho anh, anh sẽ chết trước mặt cô cho mà xem!”
Đồ Nam giật lại, một dao cắt đứt làm đôi.
Có điều sắc mặt đã dịu đi, “Nếu không vì chuyện anh đã từng cho em ở nhờ, thì anh thậm chí còn chẳng đứng được ở đây.”
“Đúng đúng đúng, anh biết lỗi thật rồi.”, Phương Nguyễn mếu máo giơ tay lên thề, “Anh thề sau này không làm ra chuyện như thế nữa.”
Đồ Nam thấy anh chàng có vẻ thành khẩn thì mới thật sự dịu giọng: “Nhớ lời anh nói đấy.”
“Chắc chắn!”, nãy giờ Phương Nguyễn chỉ dám đứng ngoài phòng bếp, lúc này rốt cuộc cũng bước vào, giúp cô một tay, “Thật ra vào công ty họ cũng không tệ mà, cô không biết Kiếm Phi Thiên đang nổi thế nào đâu, gần như ngày nào cũng lên hotsearch đấy.”
Đồ Nam tắt bếp, “Tức là em còn phải cảm ơn anh à?”
“Không không.”, anh chàng cuống cuồng nói.
Đồ Nam ngẫm nghĩ lời anh chàng nói, chẳng hiểu sao lại nhớ đến câu “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi”[1]. Trong một thời gian ngắn đã nổi như thế, ai mà biết được là chuyện tốt hay chuyện xấu.
[1] Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập – Ý nói những gì xuất chúng sẽ dễ bị dị nghị, đàm tiếu
Thấy cô đã nấu gần xong, Phương Nguyễn không động tay vào nữa mà đi ra ngoài, ngồi chờ ở phòng khách, mở xem tin tức của Kiếm Phi Thiên. Chưa được một lúc, anh chàng lại bảo: “Cô nhìn đi, đến một cái sự kiện bình thường thôi mà còn mời bao nhiêu người như thế này, còn có cả tá người nổi tiếng trên mạng đến nữa, anh cũng muốn đi, tiếc là không tranh được suất mời.”
Anh chàng vừa nói vừa nhìn Đồ Nam.
Đồ Nam vừa nhìn vẻ mặt của anh chàng là đã biết có ý đồ gì, “Anh đừng nằm mơ.”
Vừa làm lành xong, Phương Nguyễn rất an phận, không dám làm phiền cô nữa, nhưng vẫn còn chút không cam lòng, “Thế cô xin hộ cho anh một chữ ký được không? Của nàng ca nữ có chất giọng dịu dàng Tiểu Y nhé, anh thích cô ấy lắm lắm luôn.”
“Không rảnh, anh có bản lĩnh giúp công ty người ta, sao không bảo người ta cho vào đi?”
“…”, Phương Nguyễn nhăn nhó, có cái kiểu đả kích người ta thế à?
Đồ Nam nhìn đồng hồ trên tường, “Anh nên về rồi đấy, em không định giữ anh lại ăn cơm đâu.”
Đả kích anh chàng xong lại còn ra lệnh đuổi khách, Phương Nguyễn lẩm bẩm một câu “Tuyệt tình!”, rồi đứng dậy, đi ra khỏi cửa.
Vừa tống được anh chàng đi, điện thoại của Đồ Nam liền báo có tin nhắn Wechat.
Thạch Thanh Lâm gửi sang một tệp tài liệu, về phương án thực hiện bích họa cho phiên bản mới, gửi kèm một câu: Cô xem thử đi.
Đồ Nam: Tối thì xem.
Thạch Thanh Lâm: Đang bận à?
Cô không bận, nhưng xem cảm giác thì chắc chắn bây giờ anh đang bận.
Đồ Nam: Bận nấu bữa tối.
Thạch Thanh Lâm: Ăn gì thế?
Anh vẫn rảnh rang để hỏi câu này sao? Trước kia Đồ Nam luôn bị anh trêu, nên dứt khoát đáp lễ một chút.
Đồ Nam: Cơm.
Thạch Thanh Lâm: Là năng lực đọc hiểu của tôi có vấn đề, hay năng lực đọc hiểu của cô có vấn đề?
Đồ Nam: …
Hình như vẫn bị anh trên cơ.
Đầu bên kia không nhắn nữa, Đồ Nam đoán có lẽ anh đang cười, thậm chí trong đầu còn hình dung ra được vẻ mặt ấy.
Đây cũng là tin nhắn đầu tiên cô nhận được từ anh.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn chăm chú vào bức ảnh đại diện Wechat của anh. Ảnh đại diện của anh khá đặc biệt, là một bức tranh đơn sắc, màu rất đậm, thâm trầm, rất có chiều sâu.
Đương nhiên cô nhận ra bức tranh có màu gì.
Là màu Thạch Thanh.
Đồ Nam khẽ chạm ngón tay, ấn vào trang cá nhân của anh, nhưng anh lại chẳng mở trang cá nhân.
Không mấy ngạc nhiên, người cuồng công việc như anh, nếu mở trang cá nhân mới là chuyện lạ.
***. Đam Mỹ Hiện Đại
Ngày hôm sau, lúc Đồ Nam đến công ty lần nữa thì đã là giữa trưa.
Thạch Thanh Lâm không yêu cầu cô phải có mặt ở công ty từng giờ từng phút, lúc cần thì đến mà thôi, về mặt thời gian thì cô vô cùng tự do.
Trước lúc lên tầng, cô đưa mắt nhìn lên màn hình ở sảnh tầng một, trên đó đang chiếu các hoạt động trong phòng triển lãm. Hôm nay là ngày thứ hai, xem ra sẽ còn náo nhiệt hơn nhiều ngày hôm qua, đâu đâu cũng toàn là người.
Rất nhiều người cầm theo thẻ tên, bên trên ghi những cái tên khác nhau. Đồ Nam chỉ chú ý đến cái tên “Tiểu Y”, cảm thấy quen quen, nghĩ một lát mới nhớ ra, đó chính là cô ca sĩ mà Phương Nguyễn nhắc đến.
Nhìn phản ứng của những người chơi khác, có vẻ độ nổi tiếng không hề thấp chút nào.
Nghĩ đến Phương Nguyễn, cô liền tiện đường ghé qua.
Đến trước cửa sảnh chính, lại bất chợt nhìn thấy Thạch Thanh Lâm đang đứng đó, bên cạnh còn có hai người khác.
Đồ Nam đi tới, anh chỉ liếc mắt đã nhìn thấy.
“Xem phương án chưa?”
Một tên cuồng công việc chính hiệu, câu đầu tiên chính là câu này.
Đồ Nam đáp: “Xem một phần.”
“Rồi sao?”, Thạch Thanh Lâm đi từ bên cạnh sang, vừa nói vừa xoay cổ tay, mái tóc còn âm ẩm do chưa lau khô sau khi tắm.
Đồ Nam đưa mắt nhìn lên đầu anh, mái tóc anh khi thấm nước trông lại đen hơn rất nhiều, mà đang nhìn thì lại phát hiện ra anh cũng nhìn mình, cô đành chuyển tầm mắt đi, “Phần sau thì tôi vẫn chưa xem hết, nhưng tôi có thể nói, không thể thực hiện được.”
Thạch Thanh Lâm nhìn cô chằm chằm.
“Anh không cần nhìn tôi thế đâu, tôi nói thật.”
Mỗi một bức bích họa đều phải có sự kết hợp với mạch truyện, vừa phải giữ được nét tinh hoa của bích họa truyền thống, chỉ dựa vào mấy con chữ trong phương án thôi thì vô dụng.
Cô nói một câu lời ít ý nhiều: “Vẽ đi, không có gì mạnh hơn việc bắt tay vào làm, phải vẽ thì mới ra mạch được.”
Thạch Thanh Lâm hiếm khi nhìn cô như thế này, da cô rất trắng, lông mày lại đậm, đuôi mày hơi hất lên, nghe nói những người như vậy thường có sự quật cường từ trong xương tủy, rất khó bị người khác tác động.
Anh cảm thấy mình nhìn đã đủ lâu rồi, liền gật đầu bảo: “Tôi sẽ đánh tiếng với phía bộ phận tranh gốc.”
Đồ Nam không hề lấy làm ngạc nhiên, anh vẫn luôn quyết đoán như vậy.
Thạch Thanh Lâm bỗng nhớ ra rồi hỏi một câu: “Sao cô lại đến đây thế?”
Đồ Nam nói: “Phương Nguyễn muốn chữ ký của một cô ca sĩ có chất giọng dịu dàng.”
Anh có chút bất ngờ, “Đến một con mô hình lắp ráp mà cô còn không muốn cho cậu ta, thế mà lại định đến xin chữ ký cho cậu ta à?”
“Ừ, tôi đang tính là xin được chữ ký rồi sẽ xé trước mặt anh ấy.”
Thạch Thanh Lâm không nhịn được cười, ngẫm ra thì đúng là có khả năng này thật, “Không lẽ cô cũng định sẽ trả thù tôi với An Bội như thế đấy chứ?”
“Ai mà biết được.”, Đồ Nam cố ý nói, ít ra thì thù lao họ trả cũng khá hậu hĩnh. Cô hỏi luôn: “Sao anh cũng đến?”
“Bộ phận tuyên truyền muốn tôi đến nói đôi ba câu.”, Thạch Thanh Lâm nhìn đồng hồ, “Tôi chỉ có hai mươi phút thôi.”
Bên trong có người đang hát, chất giọng thánh thót vọng cả ra ngoài. Người bên cạnh Thạch Thanh Lâm mời anh vào, anh liền gọi Đồ Nam: “Đi cùng đi.”
***
Đến gần sân khấu, theo quán tính, họ ngồi vào chỗ từng ngồi hôm qua.
Người phía trên vẫn đang hát, Đồ Nam ngước mắt nhìn, là một cô gái trẻ, mặc chiếc váy trắng dài đến chân, mái tóc đen suôn mượt, gương mặt trang điểm tinh tế, giọng hát cất lên vừa ngọt ngào vừa dịu dàng.
Đám đông bên dưới không ngừng hò reo: “Tiểu Y! Tiểu Y!”
Thạch Thanh Lâm liếc nhìn lên trên, “Phương Nguyễn muốn xin chữ ký của cô ấy?”
“Phải.”, quá ồn ào, Đồ Nam không muốn nói chuyện.
Bên cạnh có một cậu nhân viên chạy đến nói với Thạch Thanh Lâm: “Thạch tổng, đợi bài hát này kết thúc thì anh lên phát biểu mấy câu nhé, mọi người đều mong được nhìn thấy anh.”
Thạch Thanh Lâm lại nhìn đồng hồ, “Bây giờ cậu chỉ còn mười lăm phút.”
“…”, cậu nhân viên vội vàng chạy đi chuẩn bị.
Tiết mục trên sân khấu đã gần kết thúc, Tiểu Y cầm đóa hoa hồng trong tay rồi đi tới gần mép bục, tương tác với khán giả bên dưới trong những âm điệu cuối cùng.
Hoa hồng là một vật phẩm trong Kiếm Phi Thiên, người chơi có thể giành lấy để tặng cho người mình thích.
Trong game chỉ là số liệu, ra tới đời thực đã biến thành hoa hồng thật, khán giả bên dưới hết sức kích động, không ngừng vẫy tay, chỉ mong có thể nhận được đóa hoa hồng.
Không ngờ sau cùng Tiểu Y lại trực tiếp bước xuống khỏi sân khấu.
Đồ Nam đang cúi đầu gửi ảnh cho Phương Nguyễn, thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa hồng tươi rói.
Cô ngầng đầu, nhìn người trước mặt.
“Là Đồ Nam phải không? Cuối cùng cũng được gặp cô rồi.”, Tiểu Y không dùng micro, giọng nói nhanh chóng chìm nghỉm giữa những tiếng ồn ào, cô ta giơ tay ra với Đồ Nam, “Chào cô, tôi là Hình Giai, còn nhớ tôi chứ? Chúng ta từng liên lạc rồi.”
Thạch Thanh Lâm đã đứng dậy đi lên sân khấu, lúc đi còn quay sang nhìn Đồ Nam một cái.
***
Hình Giai, có chút ấn tượng, là cô bạn gái từ thuở thiếu thời của Tiêu Quân.
Để phòng ngừa cô ta lại gửi tin nhắn thoại tiếp, Đồ Nam đã chặn số của Tiêu Quân, không ngờ bây giờ lại được gặp người thật.
Lại còn là người nổi tiếng trên mạng nữa.
Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn xuống tay Hình Giai, xem thử xem có giống với bàn tay trong bức ảnh mà Tiêu Quân đăng trên trang cá nhân hay không.
Chẳng nhìn ra được gì cả, cô cười, “Trùng hợp ghê.”
“Đúng đấy, trùng hợp thật.”, Hình Giai ngồi xuống chỗ của Thạch Thanh Lâm, “Không ngờ đến đây tham gia sự kiện mà lại gặp cô, hôm qua suýt chút nữa thì va vào cô ở ngoài thang máy, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, vốn đã định đến thành phố này rồi thì phải gặp cô chào hỏi, đúng là duyên phận.”
Đồ Nam nhớ ra rồi, đúng là hôm qua có gặp một cô gái ở bên ngoài thang máy, lúc ấy chẳng để ý nhiều, hôm nay cô ta trang điểm đậm, hình tượng khác xa, vừa rồi không nghĩ ra là phải.
Cô nói một câu khách sáo: “Chẳng trách giọng cô lại hay thế, thì ra là làm ca sĩ.”
“Không tính là ca sĩ được, tôi cũng chỉ thỉnh thoảng hát trên mạng thôi, cô đừng chê cười.”, Hình Giai có vẻ bối rối.
Cầm lên không được buông xuống không xong nên mới bối rối, Đồ Nam cắt đứt gọn ghẽ dứt khoát, không thích dây dưa lằng nhằng, thoải mái hơn cô ta nhiều. Nhưng cô vẫn cảm thấy nghi hoặc, “Sao cô lại nhận ra tôi?”
“Tôi nhìn thấy ảnh của cô rồi, trong điện thoại của Tiêu Quân, cô xinh lắm, tôi nhìn cái là nhớ ngay.”, xung quanh có không ít người đang nhìn ngó, lúc nói chuyện, Hình Giai lại đưa tay lên che miệng, cách Đồ Nam rất gần.
Đồ Nam lại chẳng có ấn tượng gì, “Tôi không nhớ là đã từng chụp ảnh với anh ta.”
Công việc quá bận rộn, chẳng ai rảnh để chụp ảnh cả, đến yêu đương còn phải xa cách.
Hình Giai chỉ cười.
Từ lâu cô ta đã biết đó là ảnh Tiêu Quân chụp trộm, chụp lại dáng vẻ của Đồ Nam khi đang chép bích họa, một bức chụp góc nghiêng khuôn mặt, hai bức toàn thân.
Tuy nhanh chóng chia tay rồi ở bên cô ta đã đủ để thấy thái độ của Tiêu Quân, nhưng mấy bức ảnh chưa bị xóa ấy vẫn khiến cô ta cảm thấy khó chịu. Hôm đó cô ta đề nghị dùng điện thoại của Tiêu Quân để gửi tin nhắn thoại, Tiêu Quân do dự mãi một lúc, cuối cùng cũng đồng ý, nên cô ta mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Cô ta nhìn lên sân khấu, “À phải rồi, người kia là bạn trai mới của cô à? Hôm qua cũng thấy anh ấy ở ngoài thang máy.”
Thạch Thanh Lâm đang phát biểu.
Đám đông bên dưới đã bắt đầu xôn xao, anh nói gì cũng chẳng nghe rõ nữa…
“Nhà sản xuất sao lại trẻ thế nhỉ? Tôi còn cứ tưởng là một ông chú cơ!”
“Bây giờ mấy nhà sản xuất game đều đẹp trai thế à?”
“Vãi, lập fanclub đi!”
Đồ Nam hiểu mà còn cố tình hỏi: “Gì cơ, cô nói ai cơ?”
Nhất thời Hình Giai trở nên gượng gạo, thỏ thẻ cười trừ, lại nhìn tấm thẻ nhân viên trên người cô, bèn chỉ vào người đàn ông trong ảnh, “Là người này này, anh ấy đưa cả thẻ nhân viên cho cô dùng cơ mà.”
/0
|