Mặc dù không phải là chuyện khó xử nhất trên thế giới nhưng mà huynh đệ tương kiến không tương thức* cũng rất lúng túng.
(*) gặp nhau nhưng không biết nhau.
Trong lòng Nhị gia buồn buồn nghĩ, thật tốt nha, mẹ kế cha kế bây giờ còn có thêm một đứa em kế nữa. Hơn nữa tiểu đệ này cũng không phải là người tốt a, luôn đề phòng cảnh giác nhìn hắn, bộ dạng như tùy cơ hành động.
Cố Lâm thấy bọn hắn mắt to mắt nhỏ trừng nhau, cũng có chút nhức đầu, "Nhị gia, ta lúc trước đã nói với chàng. . ."
"Ngự Tỷ nhi, nàng gọi ta là cái gì?" Nhị gia sa sầm mặt.
Cố Lâm còn chưa kịp sữa lại, Ngũ Gia Quản ca nhi đã bước lên một bước chắn ngang, gân cổ quát, "Nhị tẩu người không cần sợ, Nhị gia, ngươi muốn đánh người thì nhằm vào ta, đừng động tới một ngón tay của Nhị tẩu!" Hắn vỗ bộ ngực gầy yếu, "Ngươi đánh đi! Ta kêu một tiếng thì không phải là hảo hán!"
Nhìn đệ đệ tiện nghi trông như gậy trúc, Nhị gia im lặng. Tiểu quỷ, ngươi lông đã mọc đủ dài chưa? Làm ra vẻ háo hán cái gì?
Vậy cũng được sao? Cố Lâm buồn bực. Ai tới nói cho ta biết, đây là có chuyện gì?
Nàng nhẹ nhàng ho một tiếng, "Anh ca nhi, lúc trước ta đã nói cho chàng rồi, Quản ca nhi tới xuân cũng đi thi, cho nên giúp hắn chuẩn bị phòng. . . Cũng đã từng nói với cha chồng rồi, chàng có nhớ không?"
". . . Ừ." Nhị gia không tình nguyện trả lời. Khi đó hắn chỉ nghĩ tới, một đứa nhỏ mười hai tuổi, Hạo Hãn hiên có nhiều phòng bỏ không, cũng không tồi. Nào biết lại là một tiểu tử đáng ghét như vậy.
"Quản ca nhi, hành lý của đệ đâu? Ném ở trong viện của đệ rồi sao? Vậy thì không có ai dọn dẹp. . . Điềm Bạch, sai người đưa đến phòng giặt quần áo. . . Thôi, để ma ma ở viện chúng ta giặt cũng được, không cần đưa đến phòng giặt quần áo nữa."
Quản ca nhi lôi kéo tay áo Cố Lâm, lệ nóng quanh tròng, "Tẩu tẩu. . . Ta biết ngay tẩu đối với ta tốt nhất. . ."
Tiểu quỷ! Ngươi buông lão bà của ta ra! Nhị gia xù lông rồi, hung hăng nghiến răng nghiến lợi. Tay không cần nữa phải không? Chém chết ngươi!
Cố Lâm đem tay áo rút lại, thuận tay sửa lại y phục của hắn, "Đệ đã lớn như vậy rồi, qua lễ mừng năm mới là 13, đã đến lúc đính hôn rồi, sao vẫn như trẻ con vậy. . ."
Người cổ đại không phải coi trọng nhất tránh nghi ngờ sao? ! Ngự Tỷ nhi nàng cách tiểu tử này xa một chút! Nhị gia nghiến răng đến mức lung lay rồi.
"Nếu không phải giống như tẩu tử, ta cũng không cần nhất định phải đính hôn gì đó. . ." Quản ca nhi lầu bầu.
"Nói bậy gì đó?" Cố Lâm quát, "Đi học rồi ngược lại càng không có quy củ. Nhìn thấy nhị ca đến bây giờ còn chưa chào hỏi đâu?"
Quản ca nhi bất đắc dĩ, cứng ngắc tiến lên làm lễ ra mắt, "Đệ đệ vô trạng, bái kiến Nhị gia."
Ta có thể bảo ngươi quỳ xuống không? Hoặc là bảo ngươi cút đi? Trong lòng Nhị gia oán thầm. Nhưng hắn là lớn người, đúng không? Qua lễ mừng năm mới này cũng 23 rồi, kiếp trước cũng đã 30, không dù là trước khi xuyên hay sau khi xuyên cũng đều không nên cùng tiểu tử này so đo. . .
Cho nên hắn tận lực hoàn mỹ đáp lễ, cắn răng trả lời, "Quản ca nhi khách khí, huynh đệ trong nhà cần gì đa lễ."
Nhưng tiểu tử này khiến hắn nổi giận, rất giận! Cư nhiên dùng vẻ mặt hồ nghi khiếp sợ cộng với vẻ mặt như gặp phải quỷ trừng hắn!
"Tẩu tẩu, " Quản ca nhi tỉnh hồn lại lắc lắc tay áo Cố Lâm, làm bộ đáng thương nói, "Phòng của ta đang ở đâu? Vừa lạnh vừa mệt, đệ đệ còn chưa ăn cơm nữa. . ."
"Nha, cũng quá ngọ lâu như vậy, còn chưa có ăn?" Cố Lâm sờ soạng vai của hắn, gầy đến đáng thương, "Điềm Bạch, bảo Lục nương tử làm tô mì , nhìn trù phòng có chút điểm tâm gì thì lấy một chút cho Ngũ Gia ăn lót bụng. A, đưa đến phòng Ngũ Gia."
Ngẫm lại vừa rồi hai huynh đệ này giương cung bạt kiếm, nàng vẫn nên lén dặn dò tiểu thúc tử này một chút. Nàng quay đầu lại nói với Nhị gia, "Anh ca nhi, ta đưa Quản ca nhi đi đến phòng hắn. Chàng đi nghỉ trước được không?"
Không được! Nhị gia thật sự rất muốn kêu to lên như vậy. Nhưng hắn là một đại nhân thành thục. . . Đại nhân vô cùng thành thục! Hắn mặc dù vô cùng muốn chặt cái tên tiểu phá hài đó. . . Nhưng cũng không thể ăn dấm với tiểu tử đó chứ chứ?
"Ừ, đi đi. Ta đọc sách một hồi. . . Thiếu cái gì. . . Cùng, nói cho ca ca." Nhị gia miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chờ Cố Lâm dẫn Quản ca nhi đi ra ngoài, hắn suýt nữa đem cuốn sách trong tay vặn nát.
Hắn lấy trình độ cầm thú của nam nhân mà thề, tiểu phá hài này nếu không phải tuổi quá nhỏ, đã sớm sinh lòng bất hảo đối với lão bà của hắn!
Không có sủi cảo không thấy ngon, không có tẩu tẩu không vui vẻ. . . Phi phi phi, hắn sao tự nhiên lại nghĩ đến lời kịch này.
Bên này có một Nhị gia tự xưng là thành thục lại ngây thơ đã nghẹn đến sắp nội thương, bên kia có một tiểu gia hỏa thực sự ngây thơ đang gào khóc phát tiết nỗi lòng.
"Cái gì? !" Quản ca nhi cơ hồ gào lên, "Tẩu tẩu. . . Tẩu không phải nhờ ta tìm đề năm trước cho tiểu cữu ca hay sao? !" Hắn quả thật vỗ ngực liên tục, "Đây không phải là người tài không được trọng dụng, là cho Trư Bát Giới ăn nhân sâm a! Ô ô ô. . . Ta mặt dày nịnh bợ tiên sinh và học trưởng dễ dàng sao? ! . . ."
Cố Lâm im lặng không nói gì. Đệ đệ của nàng từ nhỏ đã đi học, học đâu chắc đấy, chăm chỉ đến không có thời gian rảnh rỗi làm sao lại cần biện pháp bàng môn tả đạo như vậy. Nàng ngại nói rõ là do phu quân cực phẩm quần áo lụa là muốn, chỉ hàm hàm hồ hồ viết thư hỏi một chút.
Hồi đáp kịch liệt như vậy, thì ra là do mọi người đều hiểu lầm. . .
"Nhị ca của đệ chịu tội lớn như vậy, có thể tỉnh ngộ lại, tiến bộ như vậy đó là chuyện tốt." Cố Lâm giải thích đơn giản tiền nhân hậu quả, "Hắn ngay cả nói chuyện cũng phải học lại từ đầu, chuyện trước kia thậm chí đã quên hết rồi, đã thây đổi rất tốt. Dù sao đệ cũng muốn đến kỳ thi mùa xuân thử một chút, cùng nhị ca rèn luyện không phải rất tốt sao?"
"Nhị gia." Quản ca nhi khinh thường cải chính, "Ta thấy hắn hẳn là đã dụ dỗ tẩu tẩu, nhất định là giả bộ!"
Ta có cái gì để cho người ta đi dụ dỗ . Cố Lâm trầm mặc suy nghĩ. Nhưng vẫn cau mày chỉnh sửa, "Là nhị ca! Càng học lúc về càng. . ."
Quản ca nhi uất ức vô cùng, hất vết sẹo trên cằm lên cho Cố Lâm nhìn, "Nương . . Không phải, tẩu tẩu, thấy không? Đây chính là kết quả của việc gọi 『 nhị ca 』. Năm ấy ta mới năm tuổi!"
Cố Lâm khó xử. Chuyện này nàng có nghe nói qua, lúc Nhị gia còn trẻ nóng nảy hung tàn, bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Không biết hôm đó tức giận chuyện gì, cứng rắn làm loạn nói thứ đệ không thể gọi hắn là ca ca. Quản ca nhi mứi năm tuổi không biết tiền nhân hậu quả, hô một tiếng nhị ca, bị đá bất tỉnh. Thật may là chỉ là lưu lại một vết sẹo, không có bị ngốc hay tàn phế.
"Tẩu tẩu bảo đảm, nhị ca của đệ thật đã khác trước. . . Sẽ không nói chuyện không đạo lý nữa." Nhìn Quản ca nhi bày vẻ mặt không phục, Cố Lâm than một tiếng, "Đệ coi như không tin nhị ca của đệ, cũng nên tin tẩu tẩu chứ?"
Vừa lúc Điềm Bạch bưng đồ vào , Quản ca nhi vươn người, chính là đang thèm ăn đến cực điểm, vừa cùng nàng nói chuyện vừa ăn sạch hai bàn điểm tâm, thấy tầm mắt nóng rực có thể phát lục quang, mặc kệ tất cả ăn một mạch đến đầu đầy mồ hôi.
Thư viện chắc là sẽ không hà khắc chuyện ăn uống của học sinh. . . Chỉ là đứa bé tuổi này đặc biệt không chịu được đói, đang lúc phát triển cơ thể, cũng không hề chậm."Ăn chậm một chút, không đủ thì có thêm nữa. . . Tiền xài vặt có phải không đủ phải không? Cũng không viết một tin trở về nói. . . Cơm ở thư viện không đủ ăn? Y phục còn đủ mặc không? . . ."
Ở cái nhà này, chỉ có tẩu tẩu đối xử tốt với hắn . . Hắn biết. Với ai bắt bẻ cũng sẽ không bắt bẻ tẩu tử.
"Biết." Hắn nhỏ giọng nói thầm, "Nhị ca thì nhị ca, ta không khiến tẩu tẩu khó xử."
Nhiều năm xa cách, cũng không phải chỉ là đơn giản là có thể hóa giải . Chỉ là nàng gả tới Tạ gia mới năm năm, tiểu thúc tử Tiểu Cô Tử không phải đều đối xử với nàng không tệ? Tim người đều làm bằng thịt, việc do người làm chứ sao.
"Buổi tối lại ăn tiếp." Nàng từ ái vỗ vỗ bả vai Quản ca nhi, "Đợi chút tắm nước nóng nghỉ ngơi, chăn đệm quần áo đều đã chuẩn bị mới. Tiểu Lục tử lưu lại, chiếu cố Ngũ Gia cho tốt."
Quản ca nhi cắn môi, một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu một cái.
(*) gặp nhau nhưng không biết nhau.
Trong lòng Nhị gia buồn buồn nghĩ, thật tốt nha, mẹ kế cha kế bây giờ còn có thêm một đứa em kế nữa. Hơn nữa tiểu đệ này cũng không phải là người tốt a, luôn đề phòng cảnh giác nhìn hắn, bộ dạng như tùy cơ hành động.
Cố Lâm thấy bọn hắn mắt to mắt nhỏ trừng nhau, cũng có chút nhức đầu, "Nhị gia, ta lúc trước đã nói với chàng. . ."
"Ngự Tỷ nhi, nàng gọi ta là cái gì?" Nhị gia sa sầm mặt.
Cố Lâm còn chưa kịp sữa lại, Ngũ Gia Quản ca nhi đã bước lên một bước chắn ngang, gân cổ quát, "Nhị tẩu người không cần sợ, Nhị gia, ngươi muốn đánh người thì nhằm vào ta, đừng động tới một ngón tay của Nhị tẩu!" Hắn vỗ bộ ngực gầy yếu, "Ngươi đánh đi! Ta kêu một tiếng thì không phải là hảo hán!"
Nhìn đệ đệ tiện nghi trông như gậy trúc, Nhị gia im lặng. Tiểu quỷ, ngươi lông đã mọc đủ dài chưa? Làm ra vẻ háo hán cái gì?
Vậy cũng được sao? Cố Lâm buồn bực. Ai tới nói cho ta biết, đây là có chuyện gì?
Nàng nhẹ nhàng ho một tiếng, "Anh ca nhi, lúc trước ta đã nói cho chàng rồi, Quản ca nhi tới xuân cũng đi thi, cho nên giúp hắn chuẩn bị phòng. . . Cũng đã từng nói với cha chồng rồi, chàng có nhớ không?"
". . . Ừ." Nhị gia không tình nguyện trả lời. Khi đó hắn chỉ nghĩ tới, một đứa nhỏ mười hai tuổi, Hạo Hãn hiên có nhiều phòng bỏ không, cũng không tồi. Nào biết lại là một tiểu tử đáng ghét như vậy.
"Quản ca nhi, hành lý của đệ đâu? Ném ở trong viện của đệ rồi sao? Vậy thì không có ai dọn dẹp. . . Điềm Bạch, sai người đưa đến phòng giặt quần áo. . . Thôi, để ma ma ở viện chúng ta giặt cũng được, không cần đưa đến phòng giặt quần áo nữa."
Quản ca nhi lôi kéo tay áo Cố Lâm, lệ nóng quanh tròng, "Tẩu tẩu. . . Ta biết ngay tẩu đối với ta tốt nhất. . ."
Tiểu quỷ! Ngươi buông lão bà của ta ra! Nhị gia xù lông rồi, hung hăng nghiến răng nghiến lợi. Tay không cần nữa phải không? Chém chết ngươi!
Cố Lâm đem tay áo rút lại, thuận tay sửa lại y phục của hắn, "Đệ đã lớn như vậy rồi, qua lễ mừng năm mới là 13, đã đến lúc đính hôn rồi, sao vẫn như trẻ con vậy. . ."
Người cổ đại không phải coi trọng nhất tránh nghi ngờ sao? ! Ngự Tỷ nhi nàng cách tiểu tử này xa một chút! Nhị gia nghiến răng đến mức lung lay rồi.
"Nếu không phải giống như tẩu tử, ta cũng không cần nhất định phải đính hôn gì đó. . ." Quản ca nhi lầu bầu.
"Nói bậy gì đó?" Cố Lâm quát, "Đi học rồi ngược lại càng không có quy củ. Nhìn thấy nhị ca đến bây giờ còn chưa chào hỏi đâu?"
Quản ca nhi bất đắc dĩ, cứng ngắc tiến lên làm lễ ra mắt, "Đệ đệ vô trạng, bái kiến Nhị gia."
Ta có thể bảo ngươi quỳ xuống không? Hoặc là bảo ngươi cút đi? Trong lòng Nhị gia oán thầm. Nhưng hắn là lớn người, đúng không? Qua lễ mừng năm mới này cũng 23 rồi, kiếp trước cũng đã 30, không dù là trước khi xuyên hay sau khi xuyên cũng đều không nên cùng tiểu tử này so đo. . .
Cho nên hắn tận lực hoàn mỹ đáp lễ, cắn răng trả lời, "Quản ca nhi khách khí, huynh đệ trong nhà cần gì đa lễ."
Nhưng tiểu tử này khiến hắn nổi giận, rất giận! Cư nhiên dùng vẻ mặt hồ nghi khiếp sợ cộng với vẻ mặt như gặp phải quỷ trừng hắn!
"Tẩu tẩu, " Quản ca nhi tỉnh hồn lại lắc lắc tay áo Cố Lâm, làm bộ đáng thương nói, "Phòng của ta đang ở đâu? Vừa lạnh vừa mệt, đệ đệ còn chưa ăn cơm nữa. . ."
"Nha, cũng quá ngọ lâu như vậy, còn chưa có ăn?" Cố Lâm sờ soạng vai của hắn, gầy đến đáng thương, "Điềm Bạch, bảo Lục nương tử làm tô mì , nhìn trù phòng có chút điểm tâm gì thì lấy một chút cho Ngũ Gia ăn lót bụng. A, đưa đến phòng Ngũ Gia."
Ngẫm lại vừa rồi hai huynh đệ này giương cung bạt kiếm, nàng vẫn nên lén dặn dò tiểu thúc tử này một chút. Nàng quay đầu lại nói với Nhị gia, "Anh ca nhi, ta đưa Quản ca nhi đi đến phòng hắn. Chàng đi nghỉ trước được không?"
Không được! Nhị gia thật sự rất muốn kêu to lên như vậy. Nhưng hắn là một đại nhân thành thục. . . Đại nhân vô cùng thành thục! Hắn mặc dù vô cùng muốn chặt cái tên tiểu phá hài đó. . . Nhưng cũng không thể ăn dấm với tiểu tử đó chứ chứ?
"Ừ, đi đi. Ta đọc sách một hồi. . . Thiếu cái gì. . . Cùng, nói cho ca ca." Nhị gia miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chờ Cố Lâm dẫn Quản ca nhi đi ra ngoài, hắn suýt nữa đem cuốn sách trong tay vặn nát.
Hắn lấy trình độ cầm thú của nam nhân mà thề, tiểu phá hài này nếu không phải tuổi quá nhỏ, đã sớm sinh lòng bất hảo đối với lão bà của hắn!
Không có sủi cảo không thấy ngon, không có tẩu tẩu không vui vẻ. . . Phi phi phi, hắn sao tự nhiên lại nghĩ đến lời kịch này.
Bên này có một Nhị gia tự xưng là thành thục lại ngây thơ đã nghẹn đến sắp nội thương, bên kia có một tiểu gia hỏa thực sự ngây thơ đang gào khóc phát tiết nỗi lòng.
"Cái gì? !" Quản ca nhi cơ hồ gào lên, "Tẩu tẩu. . . Tẩu không phải nhờ ta tìm đề năm trước cho tiểu cữu ca hay sao? !" Hắn quả thật vỗ ngực liên tục, "Đây không phải là người tài không được trọng dụng, là cho Trư Bát Giới ăn nhân sâm a! Ô ô ô. . . Ta mặt dày nịnh bợ tiên sinh và học trưởng dễ dàng sao? ! . . ."
Cố Lâm im lặng không nói gì. Đệ đệ của nàng từ nhỏ đã đi học, học đâu chắc đấy, chăm chỉ đến không có thời gian rảnh rỗi làm sao lại cần biện pháp bàng môn tả đạo như vậy. Nàng ngại nói rõ là do phu quân cực phẩm quần áo lụa là muốn, chỉ hàm hàm hồ hồ viết thư hỏi một chút.
Hồi đáp kịch liệt như vậy, thì ra là do mọi người đều hiểu lầm. . .
"Nhị ca của đệ chịu tội lớn như vậy, có thể tỉnh ngộ lại, tiến bộ như vậy đó là chuyện tốt." Cố Lâm giải thích đơn giản tiền nhân hậu quả, "Hắn ngay cả nói chuyện cũng phải học lại từ đầu, chuyện trước kia thậm chí đã quên hết rồi, đã thây đổi rất tốt. Dù sao đệ cũng muốn đến kỳ thi mùa xuân thử một chút, cùng nhị ca rèn luyện không phải rất tốt sao?"
"Nhị gia." Quản ca nhi khinh thường cải chính, "Ta thấy hắn hẳn là đã dụ dỗ tẩu tẩu, nhất định là giả bộ!"
Ta có cái gì để cho người ta đi dụ dỗ . Cố Lâm trầm mặc suy nghĩ. Nhưng vẫn cau mày chỉnh sửa, "Là nhị ca! Càng học lúc về càng. . ."
Quản ca nhi uất ức vô cùng, hất vết sẹo trên cằm lên cho Cố Lâm nhìn, "Nương . . Không phải, tẩu tẩu, thấy không? Đây chính là kết quả của việc gọi 『 nhị ca 』. Năm ấy ta mới năm tuổi!"
Cố Lâm khó xử. Chuyện này nàng có nghe nói qua, lúc Nhị gia còn trẻ nóng nảy hung tàn, bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Không biết hôm đó tức giận chuyện gì, cứng rắn làm loạn nói thứ đệ không thể gọi hắn là ca ca. Quản ca nhi mứi năm tuổi không biết tiền nhân hậu quả, hô một tiếng nhị ca, bị đá bất tỉnh. Thật may là chỉ là lưu lại một vết sẹo, không có bị ngốc hay tàn phế.
"Tẩu tẩu bảo đảm, nhị ca của đệ thật đã khác trước. . . Sẽ không nói chuyện không đạo lý nữa." Nhìn Quản ca nhi bày vẻ mặt không phục, Cố Lâm than một tiếng, "Đệ coi như không tin nhị ca của đệ, cũng nên tin tẩu tẩu chứ?"
Vừa lúc Điềm Bạch bưng đồ vào , Quản ca nhi vươn người, chính là đang thèm ăn đến cực điểm, vừa cùng nàng nói chuyện vừa ăn sạch hai bàn điểm tâm, thấy tầm mắt nóng rực có thể phát lục quang, mặc kệ tất cả ăn một mạch đến đầu đầy mồ hôi.
Thư viện chắc là sẽ không hà khắc chuyện ăn uống của học sinh. . . Chỉ là đứa bé tuổi này đặc biệt không chịu được đói, đang lúc phát triển cơ thể, cũng không hề chậm."Ăn chậm một chút, không đủ thì có thêm nữa. . . Tiền xài vặt có phải không đủ phải không? Cũng không viết một tin trở về nói. . . Cơm ở thư viện không đủ ăn? Y phục còn đủ mặc không? . . ."
Ở cái nhà này, chỉ có tẩu tẩu đối xử tốt với hắn . . Hắn biết. Với ai bắt bẻ cũng sẽ không bắt bẻ tẩu tử.
"Biết." Hắn nhỏ giọng nói thầm, "Nhị ca thì nhị ca, ta không khiến tẩu tẩu khó xử."
Nhiều năm xa cách, cũng không phải chỉ là đơn giản là có thể hóa giải . Chỉ là nàng gả tới Tạ gia mới năm năm, tiểu thúc tử Tiểu Cô Tử không phải đều đối xử với nàng không tệ? Tim người đều làm bằng thịt, việc do người làm chứ sao.
"Buổi tối lại ăn tiếp." Nàng từ ái vỗ vỗ bả vai Quản ca nhi, "Đợi chút tắm nước nóng nghỉ ngơi, chăn đệm quần áo đều đã chuẩn bị mới. Tiểu Lục tử lưu lại, chiếu cố Ngũ Gia cho tốt."
Quản ca nhi cắn môi, một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu một cái.
/57
|