Bóng hình mảnh khảnh trong chiếc áo tím đã chú ý tới Vân Tử Lạc, hơi ngừng lại, đi thẳng về phía nàng. Vì bóng lưng che hết ánh sáng nên nhất thời không nhìn rõ gương mặt hắn.
Một cảm giác phẫn nộ vô biên dâng lên từ tận đáy lòng, Vân Tử Lạc chớp mắt đứng nghênh đón đường đi của Sở Hàn Lâm.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, tay phải của nàng, một bàn tay trắng trẻo mảnh mai đã tìm được mục tiêu một cách chuẩn xác, yết hầu của gã nam nhân!
“Vương gia!”
Trương Khang thảng thốt kêu toáng lên. Mấy người kia bỗng chốc cũng đờ đẫn, chẳng ai ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì gã nam nhân này, hắn sẽ chết vô số lần!
Sắc mặt Sở Hàn Lâm chỉ hơi thay đổi nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh.
Đứng gần rồi cũng nhìn rõ ràng hơn. Người nam nhân có vóc dáng cao lớn, vầng trán rộng, từng góc cạnh rõ nét. Hai hàng lông mày đều tăm tắp thô mà nhạt. Dưới lông mày là một đôi mắt sâu hoắm nhưng tỏa ra một thứ ánh sáng mê người, giống như một vũng nước xoáy đang không ngừng xoay tròn. Sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi nhếch lên.
Hắn đang nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt quái lạ.
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười khẩy, đó là một nụ cười vừa đủ, có vẻ như cười nhưng ý tứ không chạm tới đáy mắt, có vẻ ấm áp nhưng rõ ràng là rất lạnh.
“Sở Hàn Lâm, ngươi vẫn còn mặt mũi tới đây sao? Ta không cần ngươi thương hại! Người nghe cho rõ đây, ta không chào đón ngươi, Vân phủ không chào đón ngươi, Lê Uyển càng không chào đón ngươi! Từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Còn nữa chính thức xóa bỏ hôn ước giữa ta và ngươi! Ta không thể gả cho ngươi. Nếu ngươi đã thích tỷ tỷ của ta, thì ta tác thành cho hai người!”
Dứt lời, nàng chú ý thấy khóe miệng Sở Hàn Lâm hơi cong lên, trong đôi mắt dâng lên mấy phần ý tứ.
Vân Tử Lạc vừa tức vừa phẫn nộ. Hắn có ý gì? Cười nhạo mình ư? Hay vì mục đích đã đạt được rồi mà sung sướng?
“Ta cho ngươi hay, là ngươi không xứng với ta chứ không phải ta không xứng với ngươi!”
Nói xong, tay nàng cũng gia tăng sức lực.
Vì theo quy tắc hành sự của nàng, nàng vốn không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn! Như vậy thì quá hời cho hắn rồi!
Tuy rằng bây giờ nàng và hắn không có bất kỳ quan hệ gì, mà nàng cũng không muốn có chút dây dưa nào với hắn nữa nhưng dẫu sao nàng cũng đang chiếm thân thể của Vân Tử Lạc!
Gã nam nhân này từng hạ nhục nàng, xem thường nàng, chế giễu nàng, đùa cợt nàng, thậm chí tới cuối cùng còn hủy hoại nàng, sau đó chỉ một câu ‘Hai ta chia tay’ thế là kết thúc ư?
Trên đời làm gì có chuyện nào dễ dãi như vậy?
Hắn đáng chết!
Nghĩ vậy, Vân Tử Lạc càng mạnh tay hơn!
Vậy mà, nam nhân đối diện vẫn đứng thẳng, sắc mặt không chút suy suyển.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, nhằm thẳng đôi mắt đen không đáy của hắn, đang yên lặng quan sát nàng, dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ nội tâm sâu bên trong nàng.
“Dừng tay! Lạc Nhi, dừng tay!”
Tiếng quát của Vân Kiến Thụ vọng tới từ sau lưng Sở Hàn Lâm. Vân Tử Lạc hoảng hốt, tay cũng buông thõng, lùi về phía sau hai bước theo bản năng.
Vân Kiến Thụ đã sợ hãi tới tái mét mặt mày, mồ hôi đầm đìa, nhào tới quà rạp xuống đất, gấp gáp nói: “Vương gia, nữ nhi tuổi nhỏ ngu dại, không nhận ra vương gia nên mới mạo phạm tới ngài. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, xin đừng coi là thật! Lạc Nhi, con còn đứng đó làm gì? Còn không mau tới nhận lỗi với Bát vương gia!”
Một cảm giác phẫn nộ vô biên dâng lên từ tận đáy lòng, Vân Tử Lạc chớp mắt đứng nghênh đón đường đi của Sở Hàn Lâm.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, tay phải của nàng, một bàn tay trắng trẻo mảnh mai đã tìm được mục tiêu một cách chuẩn xác, yết hầu của gã nam nhân!
“Vương gia!”
Trương Khang thảng thốt kêu toáng lên. Mấy người kia bỗng chốc cũng đờ đẫn, chẳng ai ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì gã nam nhân này, hắn sẽ chết vô số lần!
Sắc mặt Sở Hàn Lâm chỉ hơi thay đổi nhưng cũng trở lại bình thường rất nhanh.
Đứng gần rồi cũng nhìn rõ ràng hơn. Người nam nhân có vóc dáng cao lớn, vầng trán rộng, từng góc cạnh rõ nét. Hai hàng lông mày đều tăm tắp thô mà nhạt. Dưới lông mày là một đôi mắt sâu hoắm nhưng tỏa ra một thứ ánh sáng mê người, giống như một vũng nước xoáy đang không ngừng xoay tròn. Sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi nhếch lên.
Hắn đang nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt quái lạ.
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười khẩy, đó là một nụ cười vừa đủ, có vẻ như cười nhưng ý tứ không chạm tới đáy mắt, có vẻ ấm áp nhưng rõ ràng là rất lạnh.
“Sở Hàn Lâm, ngươi vẫn còn mặt mũi tới đây sao? Ta không cần ngươi thương hại! Người nghe cho rõ đây, ta không chào đón ngươi, Vân phủ không chào đón ngươi, Lê Uyển càng không chào đón ngươi! Từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Còn nữa chính thức xóa bỏ hôn ước giữa ta và ngươi! Ta không thể gả cho ngươi. Nếu ngươi đã thích tỷ tỷ của ta, thì ta tác thành cho hai người!”
Dứt lời, nàng chú ý thấy khóe miệng Sở Hàn Lâm hơi cong lên, trong đôi mắt dâng lên mấy phần ý tứ.
Vân Tử Lạc vừa tức vừa phẫn nộ. Hắn có ý gì? Cười nhạo mình ư? Hay vì mục đích đã đạt được rồi mà sung sướng?
“Ta cho ngươi hay, là ngươi không xứng với ta chứ không phải ta không xứng với ngươi!”
Nói xong, tay nàng cũng gia tăng sức lực.
Vì theo quy tắc hành sự của nàng, nàng vốn không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn! Như vậy thì quá hời cho hắn rồi!
Tuy rằng bây giờ nàng và hắn không có bất kỳ quan hệ gì, mà nàng cũng không muốn có chút dây dưa nào với hắn nữa nhưng dẫu sao nàng cũng đang chiếm thân thể của Vân Tử Lạc!
Gã nam nhân này từng hạ nhục nàng, xem thường nàng, chế giễu nàng, đùa cợt nàng, thậm chí tới cuối cùng còn hủy hoại nàng, sau đó chỉ một câu ‘Hai ta chia tay’ thế là kết thúc ư?
Trên đời làm gì có chuyện nào dễ dãi như vậy?
Hắn đáng chết!
Nghĩ vậy, Vân Tử Lạc càng mạnh tay hơn!
Vậy mà, nam nhân đối diện vẫn đứng thẳng, sắc mặt không chút suy suyển.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, nhằm thẳng đôi mắt đen không đáy của hắn, đang yên lặng quan sát nàng, dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ nội tâm sâu bên trong nàng.
“Dừng tay! Lạc Nhi, dừng tay!”
Tiếng quát của Vân Kiến Thụ vọng tới từ sau lưng Sở Hàn Lâm. Vân Tử Lạc hoảng hốt, tay cũng buông thõng, lùi về phía sau hai bước theo bản năng.
Vân Kiến Thụ đã sợ hãi tới tái mét mặt mày, mồ hôi đầm đìa, nhào tới quà rạp xuống đất, gấp gáp nói: “Vương gia, nữ nhi tuổi nhỏ ngu dại, không nhận ra vương gia nên mới mạo phạm tới ngài. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, xin đừng coi là thật! Lạc Nhi, con còn đứng đó làm gì? Còn không mau tới nhận lỗi với Bát vương gia!”
/331
|