*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vì sao con phải hi sinh lợi ích của chính mình để giúp đỡ cho bọn họ? Con đã nói rồi, Tần Dịch với con chỉ là tờ giấy lộn trong nhà xí thôi. Bây giờ giấy đã bị người ta dùng rồi, cho dù con có bỏ qua thì cũng chỉ là vứt tờ giấy đó đi mà thôi, không có chuyện nhặt về dùng lại, lại còn phải tẩy trắng xịt nước hoa, đem anh ta đi làm triển lãm đầu, phải không?”
“Còn Cảnh Lạc ấy mà… Con nghĩ hình như mọi người vẫn luôn nhầm một chuyện. Con chỉ là chị gái của Cảnh Lạc, bố mẹ mới là bố mẹ của Cảnh Lạc. Nó muốn cái gì thì phải là bố mẹ cho nó chứ, sao lại là con cho nó được. Hơn nữa, dựa vào cái gì mà phải hi sinh lợi ích của con để giúp đỡ cho nó? Chỉ vì nó mắc bệnh tim à? Có bệnh thì đi bệnh viện mà mổ đi, chui vào giới giải trí làm gì? Làm diễn viên vất vả như thế, không sợ đột tử à?
Lần nào cũng chạy sang chỗ con tìm kiếm cảm giác tồn tại, giành được đồ rồi thì lại hết đau tim, không giành được thì làm như sắp chết đến nơi. Thế thì đi chết luôn cho lành. Suốt bao nhiêu năm, có thấy mày phát bệnh thật lần nào đâu?”
Cảnh Lạc mở to mắt nhìn Cảnh Thiên, cô ta không thể ngờ được rằng người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nói nặng nửa câu với cô ta trước mặt bố mẹ, giờ lại có thể nguyền rủa cô ta bằng những lời độc địa như vậy.
“Cảnh Thiên, mày đúng là…”
“Cả hai người nữa!!!”
Bà Cảnh còn chưa nói xong thì Cảnh Thiên đã ngắt lời bà ta một cách mạnh mẽ.
“Bố mẹ chắc chắn mình là bố mẹ ruột của con chứ? Mở miệng ra là con giành tài nguyên của Cảnh Lạc, bảo con trả lại tài nguyên cho nó. Con giành tài nguyên gì của nó rồi? Tài nguyên đó là của nó à? Có phải trong mắt bố mẹ, những gì của con đều nên thuộc về nó, con tồn tại trên thế gian này là để làm nguồn cung cấp cho cuộc đời nó không?”
Sắc mặt ông Cảnh, bà Cảnh, Cảnh Lạc và Tần Dịch đều trở nên vô cùng khó coi trước màn trả đũa như súng liên thanh của Cảnh Thiên.
Bà Cảnh tức quá, gầm lên: “Chẳng lẽ lại không ạ? Nếu không phải vì mày thì Tiểu Lạc có mắc bệnh tim bẩm sinh không, tất cả vì đẻ ra đồ sao chổi là mày nên em trai em gái mày đều mắc bệnh! Dựa vào cái gì mà mày có được cơ thể khỏe mạnh? Dựa vào cái gì mà em gái và em trai mày đều có vấn đề về sức khỏe? Tất cả đều tại mày!”
“Đừng trách chị!”
Cảnh Kiệt đứng bên cạnh bà Cảnh, siết chặt hai nắm tay, cậu bỗng hét lên một tiếng đinh tai nhức óc ngay bên tai bà Cảnh, khiến bà Cảnh nhảy dựng lên.
Những phong thái yêu nghiệt của Cảnh Thiên đã biến thành lạnh lùng vô cùng, đôi mắt quyến rũ như tràn ngập băng lạnh ngàn năm.
Ngày trước nể phần là bố mẹ nguyên chủ, cho dù họ bán con cầu vinh thì cô cũng nhịn. Bởi vì đây đều là sự thật nhãn tiền, hơn nữa còn là do nguyên chủ tự nguyện, Nhưng bây giờ ấy mà, sự vô liêm sỉ và không có điểm dừng của họ đã khiến cô nổi giận thực sự.
“Hóa ra trong mắt bà, tôi là đồ sao chổi à!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ông Cảnh: …
“Vì sao con phải hi sinh lợi ích của chính mình để giúp đỡ cho bọn họ? Con đã nói rồi, Tần Dịch với con chỉ là tờ giấy lộn trong nhà xí thôi. Bây giờ giấy đã bị người ta dùng rồi, cho dù con có bỏ qua thì cũng chỉ là vứt tờ giấy đó đi mà thôi, không có chuyện nhặt về dùng lại, lại còn phải tẩy trắng xịt nước hoa, đem anh ta đi làm triển lãm đầu, phải không?”
“Còn Cảnh Lạc ấy mà… Con nghĩ hình như mọi người vẫn luôn nhầm một chuyện. Con chỉ là chị gái của Cảnh Lạc, bố mẹ mới là bố mẹ của Cảnh Lạc. Nó muốn cái gì thì phải là bố mẹ cho nó chứ, sao lại là con cho nó được. Hơn nữa, dựa vào cái gì mà phải hi sinh lợi ích của con để giúp đỡ cho nó? Chỉ vì nó mắc bệnh tim à? Có bệnh thì đi bệnh viện mà mổ đi, chui vào giới giải trí làm gì? Làm diễn viên vất vả như thế, không sợ đột tử à?
Lần nào cũng chạy sang chỗ con tìm kiếm cảm giác tồn tại, giành được đồ rồi thì lại hết đau tim, không giành được thì làm như sắp chết đến nơi. Thế thì đi chết luôn cho lành. Suốt bao nhiêu năm, có thấy mày phát bệnh thật lần nào đâu?”
Cảnh Lạc mở to mắt nhìn Cảnh Thiên, cô ta không thể ngờ được rằng người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nói nặng nửa câu với cô ta trước mặt bố mẹ, giờ lại có thể nguyền rủa cô ta bằng những lời độc địa như vậy.
“Cảnh Thiên, mày đúng là…”
“Cả hai người nữa!!!”
Bà Cảnh còn chưa nói xong thì Cảnh Thiên đã ngắt lời bà ta một cách mạnh mẽ.
“Bố mẹ chắc chắn mình là bố mẹ ruột của con chứ? Mở miệng ra là con giành tài nguyên của Cảnh Lạc, bảo con trả lại tài nguyên cho nó. Con giành tài nguyên gì của nó rồi? Tài nguyên đó là của nó à? Có phải trong mắt bố mẹ, những gì của con đều nên thuộc về nó, con tồn tại trên thế gian này là để làm nguồn cung cấp cho cuộc đời nó không?”
Sắc mặt ông Cảnh, bà Cảnh, Cảnh Lạc và Tần Dịch đều trở nên vô cùng khó coi trước màn trả đũa như súng liên thanh của Cảnh Thiên.
Bà Cảnh tức quá, gầm lên: “Chẳng lẽ lại không ạ? Nếu không phải vì mày thì Tiểu Lạc có mắc bệnh tim bẩm sinh không, tất cả vì đẻ ra đồ sao chổi là mày nên em trai em gái mày đều mắc bệnh! Dựa vào cái gì mà mày có được cơ thể khỏe mạnh? Dựa vào cái gì mà em gái và em trai mày đều có vấn đề về sức khỏe? Tất cả đều tại mày!”
“Đừng trách chị!”
Cảnh Kiệt đứng bên cạnh bà Cảnh, siết chặt hai nắm tay, cậu bỗng hét lên một tiếng đinh tai nhức óc ngay bên tai bà Cảnh, khiến bà Cảnh nhảy dựng lên.
Những phong thái yêu nghiệt của Cảnh Thiên đã biến thành lạnh lùng vô cùng, đôi mắt quyến rũ như tràn ngập băng lạnh ngàn năm.
Ngày trước nể phần là bố mẹ nguyên chủ, cho dù họ bán con cầu vinh thì cô cũng nhịn. Bởi vì đây đều là sự thật nhãn tiền, hơn nữa còn là do nguyên chủ tự nguyện, Nhưng bây giờ ấy mà, sự vô liêm sỉ và không có điểm dừng của họ đã khiến cô nổi giận thực sự.
“Hóa ra trong mắt bà, tôi là đồ sao chổi à!”
/122
|