Thành Thần Long, quá khứ.
Bóng người như gió, vọt qua những tháp canh bên ngoài cung điện, nhắm hướng khuê phòng của Đại Đế Long Thần mà phóng tới. Người này đích thị là Dương Thiếu Sơn. Đám lính gác phía dưới tựa như không hề hay biết đến sự đột nhập bí ẩn này của y.
Dương Thiếu Sơn nhẹ nhàng đáp xuống khoảng sân rộng rãi trước cửa khuê phòng. Xung quanh im ắng, không hề có bóng lính gác. Thật quái lạ.
Y nhẹ nhàng bước tới, ghé tai vào cửa nghe ngóng. Bên trong là một trường im lặng, một tiếng thở cũng không có. Đại Đế Long Thần đi đâu? Thiếu Sơn nghi hoặc. Đã 2 tháng nay, Long Thần Quân không hề lên triều mà nhường lại việc này cho An Dương. Điều này khiến Dương Thiếu Sơn vô cùng thắc mắc. Đã nhiều lần y xin yết kiến nhưng hộ quân đều từ chối và thông báo rằng, hoàng thượng ban thánh chỉ không tiếp kiến bất cứ ai.
Thiếu Sơn gõ cạch cạch lên cửa và chờ đợi. Một khoảng thời gian trôi qua, không có động tĩnh. Trong lòng y tựa có lửa đốt bèn đẩy cửa đi vào. Bên trong đèn đuốc vẫn sáng nhưng tuyệt không thấy bóng dáng của Long Thần Quân. Thiếu Sơn xem xét một hồi, thở dài định ngoảnh bước đi ra thì bỗng bị thu hút bởi tiếng động phát ra từ sau bức tường.
Nhẹ nhàng như mèo, Thiếu Sơn tiến đến xem xét bức tường. Tai y áp lên tường, nghe ngóng. Dường như có những tiếng tru rống khủng khiếp đang phát ra từ sau, chỉ có điều nó bị bức tường ngăn lại, khiến thanh âm nhè nhẹ như tiếng rên rỉ yếu ớt.
Thiếu Sơn ngắm nghía bức tường, trong lòng quả quyết phải có công tắc bí mật để mở ra bèn đi tìm. Quả thực nếu đểu bắt gặp trong tình cảnh vai đeo song kiếm, đột nhập nơi ở của đế vương thì y khó tránh tội chết. Nhưng Thiếu Sơn chẳng sợ, y muốn gặp Long Thần Quân hỏi cho ra nhẽ vả lại cũng muốn xin từ quan để trở về chốn xưa. Chắc hẳn giờ đây con y đã lớn lắm rồi.
Tìm kiếm một hồi không kết quả, Thiếu Sơn chán nản, tính bỏ cuộc thì một lần nữa những tiếng rống lại kêu lên thảm thiết, liền sau đó mấy sự chấn động rung lên nhè nhẹ. Trong lòng Thiếu Sơn như có kiến đốt, không nghĩ gì cả, vung tay đánh một chưởng vào bức tường.
Chưởng pháp phóng ra thế bài sơn đảo hải, chỉ rầm một tiếng, bức tường sụp đổ, hở ra một lối vào ăn sâu xuống lòng đất. Lối vào nhỏ hẹp, chỉ đủ một người đi. Những bậc thang xoáy trôn ốc, dẫn uống phía dưới như đường đi vào chốn âm ti địa phủ.
Thiếu Sơn khẽ phất tay, hai viên châu gắn nơi đốc kiếm lóe lên thứ ánh sáng mờ mờ, đủ cho y làm thành một cây đèn, im lặng bước xuống.
Đi mãi, đi mãi, không gian xực lên những mùi ẩm mốc khó chịu. Xen lẫn đó là những mùi tanh hôi khủng khiếp như máu. Thiếu Sơn trong lòng bàng hoàng, vô thức lo lắng nghĩ đến Long Thần Quân.
Y đi xuống mất thời gian chừng nửa cây nhang thì điểm cuối con đường mở ra trước mắt. Thiếu Sơn lách qua, ngạc nhiên khi thấy đây là một căn phòng rất rộng lớn, ở hai bên là những dãy phòng giam trải dài tít tắp. Thiếu Sơn sững người nhìn về giữa căn phòng, cách y mấy trăm trượng. Ở đó, khoảng mười mấy con quỷ đang gầm gừ nhìn về phía y. Thiếu Sơn mặt trắng như tờ giấy, đây là lần đầu tiên y thấy những sinh vật đáng sợ như thế này. Dường như, chúng không thuộc về nhân gian.
Thiếu Sơn thân mình khẽ động, chuẩn bị triệu hồi pháp bảo phòng vệ thì bất giác thấy những ánh mắt quỷ dị kia chẳng phải nhìn mình. Chúng đang hướng lên phía trên, ngay trên đầu Thiếu Sơn.
Nhanh như cắt, y ngước cổ nhìn lên, bàng hoàng. Phía trên cao, Long Thần Quân đang ngạo nghễ đứng giữa hư không, tay nắm chặt bảo kiếm, toàn thân nhè nhẹ bốc lên những đạo hoàng khí.
- Hoàng…hoàng thượng! – Thiếu Sơn lắp bắp, khẽ lùi lại.
Đại Đế Long Thần bỏ ngoài tai lời kêu gọi của y, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía lũ quỷ. Chợt lão gầm lên một tiếng, nhún người phóng về phía trước. Đám quỷ cũng gào lên man rợ, rầm rầm tiến lên không chút sợ hãi.
Quang ảnh lập lòe, kiếm khí vun vút phóng tới, chớp mắt Long Thần Quân đã chém bay lũ quỷ dị. Máu đen ộc ra, nhuộm đen kịt mặt đất. Những mẩu tay chân, thủ cấp quỷ rơi vãi khắp nơi. Liền sau đó, những tiếng tru rống càng mãnh liệt hơn, phát ra từ những dãy phòng giam. Tiếng va đập vào cửa ngục rầm rầm. Đằng sau những song sắt lại thêm rất nhiều quỷ nữa, dường như chúng đang bị giam. Có điều mỗi khi chúng xông tới tính phá cửa thì lập tức bị dội lại đằng sau. Những cánh cửa lóe lên, phóng quang mang đẩy lùi lũ quỷ. Rõ là những cánh cửa này được trấn yểm bởi một đạo bùa chú khủng bổ chứ không e rằng chẳng thể cán bước bọn quỷ kia.
Lúc này, Đại Đế Long Thần bập bềnh đứng trên đống bầy nhầy mà ông ta vừa tạo ra khi chém giết lũ quỷ. Toàn thân vị hoàng đế rực lên bạch quang kinh người. Phía dưới, Thiếu Sơn nhìn rõ những đám hắc khí nhè nhẹ bay lên, tựa như được thu nạp vào Long Thần Quân.
- Hoàng thượng! – Thiếu Sơn hét lên một tiếng, tức thì song kiếm ra rời vỏ, tề về hai bên, chĩa mũi ra phía trước.
Long Thần Quân khẽ quay người lại, nhìn Thiếu Sơn. Ánh mắt ông ta giờ đáng sợ vô cùng, bạch khí chợt ào ào phóng ra tứ phía. Thiếu Sơn dường như bị áp lực này ép cho không thể thở được, buộc phải lùi lại mấy bước.
- Hoàng thượng! Người nhập ma rồi sao? – Thiếu Sơn rít lên, hai tay bắt quyết, song kiếm phát quang rực sáng cả căn phòng.
Long Thần Quân ngửa cổ cười lên man rợ, vung tay một cái về phía Thiếu Sơn. Ông ta chỉ vung nhẹ thôi mà áp lực tựa như có thể khiến núi sập, sông cạn.
“Hộ” – Thiếu Sơn vội vàng gầm lên, tức thì song kiếm bay lên trước mặt, nối đuôi nhau xoay tròn mãnh liệt, tạo thành một đạo thái cực đồ sừng sững đón đợi chiêu thức của Long Thần Quân.
Oành…ầm…..Thái cực đồ chấn động mãnh liệt, chớp nháy liên hồi. Thiếu Sơn vung chỉ, chĩa vào thái cực đồ, toàn thân bạo phát bạch khí, điều động hàng ngàn vạn linh khí, gia tăng phòng thủ. Thân hình Thiếu Sơn tựa như muốn bị đẩy dạt về phía sau. Nếu không có thái cực đồ kia, có lẽ Thiếu Sơn đã thọ thương rồi. Áp lực này quả thực khiến người ta phải kinh hồn.
Hình ảnh hoàn toàn trái ngược. Đại Đế Long Thần ung dung bập bềnh trong không gian. Thiếu Sơn dưới đất, gồng mình về phía trước đón đỡ chiêu thức, tình cảnh giống như người ta đang muốn đẩy một quả núi nhỏ đi chỗ khác vậy.
Thiếu Sơn vừa phát kình khí chống đỡ, vừa oai oái la lên: “Hoàng thượng! Hoàng thượng” không thôi. Đại Đế Long Thần lúc này cứ tròng trọc nhìn Thiếu Sơn dần bị áp lực đánh lui. Tình cảnh này, nếu ông ta vung thêm một chưởng gia tăng áp lực, có lẽ thái cực đồ kia sẽ lập tức bị đánh nát. Tình cảnh giống như trứng chọi đá tảng, vô cùng khổ sở.
Khi thái cực đồ kia bị áp lực ép sát vào Thiếu Sơn, chỉ còn tích tắc nữa là tan biến, Long Thần Quân chợt như sực tỉnh, ánh mắt thôi tỏa ra sát khí, vội vã phẩy tay một cái, áp khí đột ngột tan biến.
Mất đi áp lực, Thiếu Sơn hẫng người, đẩy mạnh thái cực đồ lên phía trước theo đà. Vòng thái cực rực sáng, khác hẳn với vẻ ảm đạm khi nãy, xông tới Long Thần Quân. Thiếu Sơn loạng choạng suýt chút nữa ngã lăn ra đất, ngước mắt thấy chiêu thức xông đến phía Đại Đế Long Thần thì mặt mày hốt hoảng, vội vã thu hồi. Soạt một tiếng, thái cực đồ chỉ còn cách hoàng thượng mấy bước bỗng hóa ra hai thanh kiếm, vội vã quay đầu trở về bên Thiếu Sơn.
Y cúi người, hốt hoảng:
- Mong bệ hạ tha tội!
Rất nhanh, Long Thần Quân đáp xuống đất, đi về phía Thiếu Sơn, khuôn mặt trắng bệch, tựa như vừa bị phát hiện một điều gì đó vô cùng lớn lao.
- Khanh có sao không? Mau đứng lên – Long Thần Quân đăm chiêu nét mặt, ngó tới Thiếu Sơn.
Thiếu Sơn vẫn quỳ mọp xuống đất, không ngẩng lên, ấp úng nói:
- Hoàng thượng! Sao người lại…
Long Thần Quân khẽ thở dài, quay mặt đi, bước tới gần dãy phòng giam lũ quỷ, nói:
- Khanh mau đứng lên rồi trẫm sẽ nói.
Thiếu Sơn nghe thế, vội uể oải đứng giậy, chầm chậm bước đến đằng sau Long Thần Quân. Vị hoàng đế đất Lạc Hồng nhìn vào bên trong phòng giam, nơi một con quỷ to lớn như gấu đang trợn đôi mắt đỏ như hai hòn lửa ngó ra ngoài.
- Thứ này ở Lạc Hồng chưa bao giờ thấy xuất hiện. – Long Thần Quân chỉ vào bên trong.
Lúc này Thiếu Sơn mới đưa mắt ngắm nhìn giống quỷ quái đang ở trong phòng giam. Đúng là từ trước tới nay, y chưa hề nghe nói đến những sinh vật như thế này. Cùng lắm, những con quỷ này chỉ tồn tại trong những câu truyện kể lưu truyền khắp nhân gian.
- Vậy…sao… - Thiếu Sơn ấp úng, thái độ tỏ ta vô cùng hoang mang, cứ nhìn con quỷ rồi lại nhìn Long Thần Quân.
- Cách đây 5 tháng, trẫm có vi hành đến núi Hoàng Ma, phát hiện trên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma có một đại long mạch bị đánh nát.
Thiếu Sơn nhíu chân mày, thái độ hết sức tập trung.
- Long mạch không hiểu bị ai đánh nát, linh khí của trời đất thoát hết ra ngoài, quỷ môn liền đó khai mở.
Dương Thiếu Sơn nghe như sấm động bên tai, toàn thân cứng đơ như khúc gỗ, khuôn mặt y trắng bệch tựa xác chết. Cái gì mà quỷ môn?
Quỷ môn là gì? Trong những thư tịch cổ cách đây vạn năm truyền lại. Thủa hồng hoang, trời đất còn chưa phân chia thì yêu ma, quỷ quái và thần tiên đã cùng chung sống. Những thế lực này đều muốn tranh nhau làm bá chủ dẫn đến tranh đoạt liên miên, máu nhuộm đỏ mặt đất, tình cảnh hết sức thảm khốc. Đấng tạo hóa thấy tình cảnh này, động lòng mà kiến tạo nên các cõi rồi phân bổ yêu ma một nơi; con người một nơi; quỷ một nơi, không xâm phạm lẫn nhau. Tuy vậy, trên các cõi vẫn tồn tại những cánh cổng, có thể thông với cõi người. Không rõ mục đích của đấng tạo hóa lập nên những cánh cổng này với mục đích gì nữa.
Lúc này, Dương Thiếu Sơn trong lòng sợ hãi, cứ nhìn Long Thần Quân chằm chặp. Vị hoàng đế Lạc Hồng thở dài, nói tiếp:
- Chỉ là quỷ môn mới hé mở một ít, vì vậy những con quỷ tu vi pháp lực yếu kém mới có thể chui qua được. Một khi quỷ môn mở ra hoàn toàn, nhân gian chắc hẳn gặp đại họa.
Cho dù là những con quỷ tu vi thấp kém, ở quỷ giới chỉ là con sâu cái kiến nhưng bọn chúng sang nhân giới lại hoành hành bá đạo, đủ hiểu nếu quỷ môn rộng mở thì loài người chẳng biết phải gặp đại kiếp nạn gì nữa. Nghĩ đến đây, Dương Thiếu Sơn không khỏi kinh hãi.
- Thần…thần thấy bệ hạ trong người có…ma khí…- Chợt Thiếu Sơn nghĩ lại chuyện vừa xảy ra với Đại Đế Long Thần, ấp úng hỏi, khuôn mặt lộ ra sự dò xét không thôi.
Đại Đế Long Thần thở dài, quay lại nhìn Thiếu Sơn, chậm rãi kể:
- Lúc đầu, trẫm sử dụng lũ tiểu quỷ này để tu luyện nâng cao pháp lực. Thực sự đã sắp đạt đến cảnh giới Thượng Thiên Thánh rồi. Có điều khi hạ sát lũ quỷ, chân khí cực tà chẳng biết đã nhiễm vào thân thể lúc nào. Ta không có cách nào đẩy chúng ra ngoài. Vả lại quỷ môn khai mở, nếu không giết bọn quỷ này đi thì bá tánh trong vùng sẽ gặp kiếp nạn.
Thiếu Sơn hoảng hốt thực sự. Chẳng ngờ Đại Đế Long Thần đúng là đã bị những luồng chân khí cực tà kia xâm nhập. Bởi vậy tu vi của ông ta tăng tiến một cách kinh khủng. Nhưng cứ như vậy, chẳng mấy chốc mà hoàng đế của Lạc Hồng chính thức rẽ sang ma đạo.
- Có điều này không hiểu ta có nên nói không. – Đại Đế Long Thần đắn đo, khẽ liếc nhìn Dương Thiếu Sơn.
Y thấy thế, vội nói:
- Hoàng thượng cứ nói.
- Cách đây không lâu, Lê Hữu có nói với trẫm chuyện của khanh.
Thiếu Sơn sực nhớ mình đã nhờ Lê Hữu thăm dò ý kiến của Long Thần Quân về việc cáo quan về quê. Nay hoàng thượng đích thân nói ra khiến y hồi hộp vô cùng. Liền đó, Thiếu Sơn quỳ xuống khấu đầu:
- Mong hoàng thượng đồng ý cho thần trở về.
Long Thần Quân ngó xuống nhìn Thiếu Sơn, ánh mắt tựa như có rất nhiều tâm sự. Đã bao lâu rồi hắn vào sinh ra tử cùng mình? Pháp lực của hắn như thế nào, Long Thần Quân hiểu. Chỉ có điều là vì sao hắn lại chẳng có tia ham thích nào với vương quyền? Đại Đế Long Thần đang muốn phong vương cho hắn cơ mà?
- Trẫm chuẩn tấu cho ngươi. Hãy về với Thiên Thu của ngươi. Chuyện ở dãy Hoàng Ma, trẫm sẽ tìm người để giải quyết. – Chợt Long Thần Quân gật đầu đồng ý, liền sau nói ra một chuyện úp úp mở mở khiến Thiếu Sơn không khỏi tò mò.
Thiếu Sơn ngước lên nhìn Long Thần Quân, đắn đo trong lòng “Có phương pháp giải quyết? Sao y không biết nhỉ?”.
- Hoàng thượng xin nói rõ. – Thiếu Sơn tò mò, khấu đầu nói.
Căn phòng âm u, ánh sáng tỏa ra từ những ngọn đuốc trên tường soi lờ mờ hai bóng người. Một người đứng, kẻ kia thì quỳ dưới đất. Bên trong các phòng giam, tiếng gầm gừ của quỷ như oán thán loài người. Long Thần Quân, kẻ đứng trên triệu người ở đất Lạc Hồng này lại phải dùng đến một chiêu khích bác sao? Việc quỷ môn khai mở khiến ông ta lo lắng như vậy sao?
- Trẫm…trẫm đã tìm hiểu và được biết, công pháp đạo gia vốn có thể sử dụng để phong ấn quỷ môn. Cấu tạo của núi Hoàng Ma thực sự hung hiểm, nó gần giống với Tiên Thiên Bát Quái Đồ. – Long Thần Quân mở miệng nói.
Thiếu Sơn trong lòng giật nảy. Xét về pháp môn đạo gia, ở Lạc Hồng này chưa ai qua nổi y. Nay Đại Đế Long Thần nói vậy, chín phần là muốn kéo Thiếu Sơn vào việc này. Nhưng việc trấn yểm ra sao, Thiếu Sơn cũng không nắm được rõ.
- Chỉ là thời gian của trẫm sắp hết rồi, không thể tự mình canh chừng quỷ môn được nữa. Nên trẫm muốn ngươi… - Long Thần Quân ấp úng.
- Bệ hạ! Người định đi đâu? – Thiếu Sơn trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Hiện nay cơ thể của trẫm đã thu nạp quá nhiều quỷ khí. Tu vi cũng sắp chạm đến ngưỡng Thượng Thiên Thánh. Nếu trẫm nhập ma đạo, không phải Lạc Hồng sẽ trải qua một cơn nguy biến nữa hay sao? Bởi vậy trẫm quyết định sẽ rời bỏ ngôi cao, đột phá lên 9 tầng trời, biết đâu có thể tìm được phương thuốc chữa trị. – Long Thần Quân thở dài não nề.
Ngửa cổ lên nhìn,Thiếu Sơn chẳng biết phải nói gì nữa. Nếu đồng ý với đại cục này, nghĩa là lão sẽ vĩnh viễn phải ở lại núi Hoàng Ma để trông coi phong ấn. Còn nếu không, trở về thành Phong Hỏa cùng Thiên Thu, quỷ môn có thể chính thức khai mở bất cứ lúc nào. Khi đó, Lạc Hồng sẽ tràn ngập ma quỷ, đó sẽ là hồi kết cho cõi người. Với pháp lực của những người tu thánh hiện nay, có đủ sức đương đầu với những tấm thân quỷ tu luyện ngàn năm? Lão sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh đó. Trong cơn nguy biến của thiên hạ trải ra trước mắt, hình bóng của Thiên Thu hiển hiện rõ nét. Nàng đang kêu gào thảm thiết, xung quanh là lũ quỷ khát máu. Rồi còn con lão, người thân, bạn bè, tất cả bọn họ sẽ ra sao?
Thiếu Sơn hai tay siết chặt, trong lòng nén lại thứ tình cảm cá nhân kia, khẽ nói:
- Hoàng thượng! Thần sẽ lên Hoàng Ma. Mong hoàng thượng chỉ bảo cho thần.
Long Thần Quân mắt sáng như sao, vội vã chạy đến bên cạnh Thiếu Sơn, đỡ y lên, đoạn thò tay rút ra một cuốn sách cổ, đưa cho hắn. Thiếu Sơn nhìn cuốn sách bất giác nhíu hai chân mày. Cuốn sách chỉ độ hơn chục trang, bìa bằng da bò, trên đó ghi vẻn vẹn mấy chữ: “Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ”
Bóng người như gió, vọt qua những tháp canh bên ngoài cung điện, nhắm hướng khuê phòng của Đại Đế Long Thần mà phóng tới. Người này đích thị là Dương Thiếu Sơn. Đám lính gác phía dưới tựa như không hề hay biết đến sự đột nhập bí ẩn này của y.
Dương Thiếu Sơn nhẹ nhàng đáp xuống khoảng sân rộng rãi trước cửa khuê phòng. Xung quanh im ắng, không hề có bóng lính gác. Thật quái lạ.
Y nhẹ nhàng bước tới, ghé tai vào cửa nghe ngóng. Bên trong là một trường im lặng, một tiếng thở cũng không có. Đại Đế Long Thần đi đâu? Thiếu Sơn nghi hoặc. Đã 2 tháng nay, Long Thần Quân không hề lên triều mà nhường lại việc này cho An Dương. Điều này khiến Dương Thiếu Sơn vô cùng thắc mắc. Đã nhiều lần y xin yết kiến nhưng hộ quân đều từ chối và thông báo rằng, hoàng thượng ban thánh chỉ không tiếp kiến bất cứ ai.
Thiếu Sơn gõ cạch cạch lên cửa và chờ đợi. Một khoảng thời gian trôi qua, không có động tĩnh. Trong lòng y tựa có lửa đốt bèn đẩy cửa đi vào. Bên trong đèn đuốc vẫn sáng nhưng tuyệt không thấy bóng dáng của Long Thần Quân. Thiếu Sơn xem xét một hồi, thở dài định ngoảnh bước đi ra thì bỗng bị thu hút bởi tiếng động phát ra từ sau bức tường.
Nhẹ nhàng như mèo, Thiếu Sơn tiến đến xem xét bức tường. Tai y áp lên tường, nghe ngóng. Dường như có những tiếng tru rống khủng khiếp đang phát ra từ sau, chỉ có điều nó bị bức tường ngăn lại, khiến thanh âm nhè nhẹ như tiếng rên rỉ yếu ớt.
Thiếu Sơn ngắm nghía bức tường, trong lòng quả quyết phải có công tắc bí mật để mở ra bèn đi tìm. Quả thực nếu đểu bắt gặp trong tình cảnh vai đeo song kiếm, đột nhập nơi ở của đế vương thì y khó tránh tội chết. Nhưng Thiếu Sơn chẳng sợ, y muốn gặp Long Thần Quân hỏi cho ra nhẽ vả lại cũng muốn xin từ quan để trở về chốn xưa. Chắc hẳn giờ đây con y đã lớn lắm rồi.
Tìm kiếm một hồi không kết quả, Thiếu Sơn chán nản, tính bỏ cuộc thì một lần nữa những tiếng rống lại kêu lên thảm thiết, liền sau đó mấy sự chấn động rung lên nhè nhẹ. Trong lòng Thiếu Sơn như có kiến đốt, không nghĩ gì cả, vung tay đánh một chưởng vào bức tường.
Chưởng pháp phóng ra thế bài sơn đảo hải, chỉ rầm một tiếng, bức tường sụp đổ, hở ra một lối vào ăn sâu xuống lòng đất. Lối vào nhỏ hẹp, chỉ đủ một người đi. Những bậc thang xoáy trôn ốc, dẫn uống phía dưới như đường đi vào chốn âm ti địa phủ.
Thiếu Sơn khẽ phất tay, hai viên châu gắn nơi đốc kiếm lóe lên thứ ánh sáng mờ mờ, đủ cho y làm thành một cây đèn, im lặng bước xuống.
Đi mãi, đi mãi, không gian xực lên những mùi ẩm mốc khó chịu. Xen lẫn đó là những mùi tanh hôi khủng khiếp như máu. Thiếu Sơn trong lòng bàng hoàng, vô thức lo lắng nghĩ đến Long Thần Quân.
Y đi xuống mất thời gian chừng nửa cây nhang thì điểm cuối con đường mở ra trước mắt. Thiếu Sơn lách qua, ngạc nhiên khi thấy đây là một căn phòng rất rộng lớn, ở hai bên là những dãy phòng giam trải dài tít tắp. Thiếu Sơn sững người nhìn về giữa căn phòng, cách y mấy trăm trượng. Ở đó, khoảng mười mấy con quỷ đang gầm gừ nhìn về phía y. Thiếu Sơn mặt trắng như tờ giấy, đây là lần đầu tiên y thấy những sinh vật đáng sợ như thế này. Dường như, chúng không thuộc về nhân gian.
Thiếu Sơn thân mình khẽ động, chuẩn bị triệu hồi pháp bảo phòng vệ thì bất giác thấy những ánh mắt quỷ dị kia chẳng phải nhìn mình. Chúng đang hướng lên phía trên, ngay trên đầu Thiếu Sơn.
Nhanh như cắt, y ngước cổ nhìn lên, bàng hoàng. Phía trên cao, Long Thần Quân đang ngạo nghễ đứng giữa hư không, tay nắm chặt bảo kiếm, toàn thân nhè nhẹ bốc lên những đạo hoàng khí.
- Hoàng…hoàng thượng! – Thiếu Sơn lắp bắp, khẽ lùi lại.
Đại Đế Long Thần bỏ ngoài tai lời kêu gọi của y, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía lũ quỷ. Chợt lão gầm lên một tiếng, nhún người phóng về phía trước. Đám quỷ cũng gào lên man rợ, rầm rầm tiến lên không chút sợ hãi.
Quang ảnh lập lòe, kiếm khí vun vút phóng tới, chớp mắt Long Thần Quân đã chém bay lũ quỷ dị. Máu đen ộc ra, nhuộm đen kịt mặt đất. Những mẩu tay chân, thủ cấp quỷ rơi vãi khắp nơi. Liền sau đó, những tiếng tru rống càng mãnh liệt hơn, phát ra từ những dãy phòng giam. Tiếng va đập vào cửa ngục rầm rầm. Đằng sau những song sắt lại thêm rất nhiều quỷ nữa, dường như chúng đang bị giam. Có điều mỗi khi chúng xông tới tính phá cửa thì lập tức bị dội lại đằng sau. Những cánh cửa lóe lên, phóng quang mang đẩy lùi lũ quỷ. Rõ là những cánh cửa này được trấn yểm bởi một đạo bùa chú khủng bổ chứ không e rằng chẳng thể cán bước bọn quỷ kia.
Lúc này, Đại Đế Long Thần bập bềnh đứng trên đống bầy nhầy mà ông ta vừa tạo ra khi chém giết lũ quỷ. Toàn thân vị hoàng đế rực lên bạch quang kinh người. Phía dưới, Thiếu Sơn nhìn rõ những đám hắc khí nhè nhẹ bay lên, tựa như được thu nạp vào Long Thần Quân.
- Hoàng thượng! – Thiếu Sơn hét lên một tiếng, tức thì song kiếm ra rời vỏ, tề về hai bên, chĩa mũi ra phía trước.
Long Thần Quân khẽ quay người lại, nhìn Thiếu Sơn. Ánh mắt ông ta giờ đáng sợ vô cùng, bạch khí chợt ào ào phóng ra tứ phía. Thiếu Sơn dường như bị áp lực này ép cho không thể thở được, buộc phải lùi lại mấy bước.
- Hoàng thượng! Người nhập ma rồi sao? – Thiếu Sơn rít lên, hai tay bắt quyết, song kiếm phát quang rực sáng cả căn phòng.
Long Thần Quân ngửa cổ cười lên man rợ, vung tay một cái về phía Thiếu Sơn. Ông ta chỉ vung nhẹ thôi mà áp lực tựa như có thể khiến núi sập, sông cạn.
“Hộ” – Thiếu Sơn vội vàng gầm lên, tức thì song kiếm bay lên trước mặt, nối đuôi nhau xoay tròn mãnh liệt, tạo thành một đạo thái cực đồ sừng sững đón đợi chiêu thức của Long Thần Quân.
Oành…ầm…..Thái cực đồ chấn động mãnh liệt, chớp nháy liên hồi. Thiếu Sơn vung chỉ, chĩa vào thái cực đồ, toàn thân bạo phát bạch khí, điều động hàng ngàn vạn linh khí, gia tăng phòng thủ. Thân hình Thiếu Sơn tựa như muốn bị đẩy dạt về phía sau. Nếu không có thái cực đồ kia, có lẽ Thiếu Sơn đã thọ thương rồi. Áp lực này quả thực khiến người ta phải kinh hồn.
Hình ảnh hoàn toàn trái ngược. Đại Đế Long Thần ung dung bập bềnh trong không gian. Thiếu Sơn dưới đất, gồng mình về phía trước đón đỡ chiêu thức, tình cảnh giống như người ta đang muốn đẩy một quả núi nhỏ đi chỗ khác vậy.
Thiếu Sơn vừa phát kình khí chống đỡ, vừa oai oái la lên: “Hoàng thượng! Hoàng thượng” không thôi. Đại Đế Long Thần lúc này cứ tròng trọc nhìn Thiếu Sơn dần bị áp lực đánh lui. Tình cảnh này, nếu ông ta vung thêm một chưởng gia tăng áp lực, có lẽ thái cực đồ kia sẽ lập tức bị đánh nát. Tình cảnh giống như trứng chọi đá tảng, vô cùng khổ sở.
Khi thái cực đồ kia bị áp lực ép sát vào Thiếu Sơn, chỉ còn tích tắc nữa là tan biến, Long Thần Quân chợt như sực tỉnh, ánh mắt thôi tỏa ra sát khí, vội vã phẩy tay một cái, áp khí đột ngột tan biến.
Mất đi áp lực, Thiếu Sơn hẫng người, đẩy mạnh thái cực đồ lên phía trước theo đà. Vòng thái cực rực sáng, khác hẳn với vẻ ảm đạm khi nãy, xông tới Long Thần Quân. Thiếu Sơn loạng choạng suýt chút nữa ngã lăn ra đất, ngước mắt thấy chiêu thức xông đến phía Đại Đế Long Thần thì mặt mày hốt hoảng, vội vã thu hồi. Soạt một tiếng, thái cực đồ chỉ còn cách hoàng thượng mấy bước bỗng hóa ra hai thanh kiếm, vội vã quay đầu trở về bên Thiếu Sơn.
Y cúi người, hốt hoảng:
- Mong bệ hạ tha tội!
Rất nhanh, Long Thần Quân đáp xuống đất, đi về phía Thiếu Sơn, khuôn mặt trắng bệch, tựa như vừa bị phát hiện một điều gì đó vô cùng lớn lao.
- Khanh có sao không? Mau đứng lên – Long Thần Quân đăm chiêu nét mặt, ngó tới Thiếu Sơn.
Thiếu Sơn vẫn quỳ mọp xuống đất, không ngẩng lên, ấp úng nói:
- Hoàng thượng! Sao người lại…
Long Thần Quân khẽ thở dài, quay mặt đi, bước tới gần dãy phòng giam lũ quỷ, nói:
- Khanh mau đứng lên rồi trẫm sẽ nói.
Thiếu Sơn nghe thế, vội uể oải đứng giậy, chầm chậm bước đến đằng sau Long Thần Quân. Vị hoàng đế đất Lạc Hồng nhìn vào bên trong phòng giam, nơi một con quỷ to lớn như gấu đang trợn đôi mắt đỏ như hai hòn lửa ngó ra ngoài.
- Thứ này ở Lạc Hồng chưa bao giờ thấy xuất hiện. – Long Thần Quân chỉ vào bên trong.
Lúc này Thiếu Sơn mới đưa mắt ngắm nhìn giống quỷ quái đang ở trong phòng giam. Đúng là từ trước tới nay, y chưa hề nghe nói đến những sinh vật như thế này. Cùng lắm, những con quỷ này chỉ tồn tại trong những câu truyện kể lưu truyền khắp nhân gian.
- Vậy…sao… - Thiếu Sơn ấp úng, thái độ tỏ ta vô cùng hoang mang, cứ nhìn con quỷ rồi lại nhìn Long Thần Quân.
- Cách đây 5 tháng, trẫm có vi hành đến núi Hoàng Ma, phát hiện trên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma có một đại long mạch bị đánh nát.
Thiếu Sơn nhíu chân mày, thái độ hết sức tập trung.
- Long mạch không hiểu bị ai đánh nát, linh khí của trời đất thoát hết ra ngoài, quỷ môn liền đó khai mở.
Dương Thiếu Sơn nghe như sấm động bên tai, toàn thân cứng đơ như khúc gỗ, khuôn mặt y trắng bệch tựa xác chết. Cái gì mà quỷ môn?
Quỷ môn là gì? Trong những thư tịch cổ cách đây vạn năm truyền lại. Thủa hồng hoang, trời đất còn chưa phân chia thì yêu ma, quỷ quái và thần tiên đã cùng chung sống. Những thế lực này đều muốn tranh nhau làm bá chủ dẫn đến tranh đoạt liên miên, máu nhuộm đỏ mặt đất, tình cảnh hết sức thảm khốc. Đấng tạo hóa thấy tình cảnh này, động lòng mà kiến tạo nên các cõi rồi phân bổ yêu ma một nơi; con người một nơi; quỷ một nơi, không xâm phạm lẫn nhau. Tuy vậy, trên các cõi vẫn tồn tại những cánh cổng, có thể thông với cõi người. Không rõ mục đích của đấng tạo hóa lập nên những cánh cổng này với mục đích gì nữa.
Lúc này, Dương Thiếu Sơn trong lòng sợ hãi, cứ nhìn Long Thần Quân chằm chặp. Vị hoàng đế Lạc Hồng thở dài, nói tiếp:
- Chỉ là quỷ môn mới hé mở một ít, vì vậy những con quỷ tu vi pháp lực yếu kém mới có thể chui qua được. Một khi quỷ môn mở ra hoàn toàn, nhân gian chắc hẳn gặp đại họa.
Cho dù là những con quỷ tu vi thấp kém, ở quỷ giới chỉ là con sâu cái kiến nhưng bọn chúng sang nhân giới lại hoành hành bá đạo, đủ hiểu nếu quỷ môn rộng mở thì loài người chẳng biết phải gặp đại kiếp nạn gì nữa. Nghĩ đến đây, Dương Thiếu Sơn không khỏi kinh hãi.
- Thần…thần thấy bệ hạ trong người có…ma khí…- Chợt Thiếu Sơn nghĩ lại chuyện vừa xảy ra với Đại Đế Long Thần, ấp úng hỏi, khuôn mặt lộ ra sự dò xét không thôi.
Đại Đế Long Thần thở dài, quay lại nhìn Thiếu Sơn, chậm rãi kể:
- Lúc đầu, trẫm sử dụng lũ tiểu quỷ này để tu luyện nâng cao pháp lực. Thực sự đã sắp đạt đến cảnh giới Thượng Thiên Thánh rồi. Có điều khi hạ sát lũ quỷ, chân khí cực tà chẳng biết đã nhiễm vào thân thể lúc nào. Ta không có cách nào đẩy chúng ra ngoài. Vả lại quỷ môn khai mở, nếu không giết bọn quỷ này đi thì bá tánh trong vùng sẽ gặp kiếp nạn.
Thiếu Sơn hoảng hốt thực sự. Chẳng ngờ Đại Đế Long Thần đúng là đã bị những luồng chân khí cực tà kia xâm nhập. Bởi vậy tu vi của ông ta tăng tiến một cách kinh khủng. Nhưng cứ như vậy, chẳng mấy chốc mà hoàng đế của Lạc Hồng chính thức rẽ sang ma đạo.
- Có điều này không hiểu ta có nên nói không. – Đại Đế Long Thần đắn đo, khẽ liếc nhìn Dương Thiếu Sơn.
Y thấy thế, vội nói:
- Hoàng thượng cứ nói.
- Cách đây không lâu, Lê Hữu có nói với trẫm chuyện của khanh.
Thiếu Sơn sực nhớ mình đã nhờ Lê Hữu thăm dò ý kiến của Long Thần Quân về việc cáo quan về quê. Nay hoàng thượng đích thân nói ra khiến y hồi hộp vô cùng. Liền đó, Thiếu Sơn quỳ xuống khấu đầu:
- Mong hoàng thượng đồng ý cho thần trở về.
Long Thần Quân ngó xuống nhìn Thiếu Sơn, ánh mắt tựa như có rất nhiều tâm sự. Đã bao lâu rồi hắn vào sinh ra tử cùng mình? Pháp lực của hắn như thế nào, Long Thần Quân hiểu. Chỉ có điều là vì sao hắn lại chẳng có tia ham thích nào với vương quyền? Đại Đế Long Thần đang muốn phong vương cho hắn cơ mà?
- Trẫm chuẩn tấu cho ngươi. Hãy về với Thiên Thu của ngươi. Chuyện ở dãy Hoàng Ma, trẫm sẽ tìm người để giải quyết. – Chợt Long Thần Quân gật đầu đồng ý, liền sau nói ra một chuyện úp úp mở mở khiến Thiếu Sơn không khỏi tò mò.
Thiếu Sơn ngước lên nhìn Long Thần Quân, đắn đo trong lòng “Có phương pháp giải quyết? Sao y không biết nhỉ?”.
- Hoàng thượng xin nói rõ. – Thiếu Sơn tò mò, khấu đầu nói.
Căn phòng âm u, ánh sáng tỏa ra từ những ngọn đuốc trên tường soi lờ mờ hai bóng người. Một người đứng, kẻ kia thì quỳ dưới đất. Bên trong các phòng giam, tiếng gầm gừ của quỷ như oán thán loài người. Long Thần Quân, kẻ đứng trên triệu người ở đất Lạc Hồng này lại phải dùng đến một chiêu khích bác sao? Việc quỷ môn khai mở khiến ông ta lo lắng như vậy sao?
- Trẫm…trẫm đã tìm hiểu và được biết, công pháp đạo gia vốn có thể sử dụng để phong ấn quỷ môn. Cấu tạo của núi Hoàng Ma thực sự hung hiểm, nó gần giống với Tiên Thiên Bát Quái Đồ. – Long Thần Quân mở miệng nói.
Thiếu Sơn trong lòng giật nảy. Xét về pháp môn đạo gia, ở Lạc Hồng này chưa ai qua nổi y. Nay Đại Đế Long Thần nói vậy, chín phần là muốn kéo Thiếu Sơn vào việc này. Nhưng việc trấn yểm ra sao, Thiếu Sơn cũng không nắm được rõ.
- Chỉ là thời gian của trẫm sắp hết rồi, không thể tự mình canh chừng quỷ môn được nữa. Nên trẫm muốn ngươi… - Long Thần Quân ấp úng.
- Bệ hạ! Người định đi đâu? – Thiếu Sơn trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Hiện nay cơ thể của trẫm đã thu nạp quá nhiều quỷ khí. Tu vi cũng sắp chạm đến ngưỡng Thượng Thiên Thánh. Nếu trẫm nhập ma đạo, không phải Lạc Hồng sẽ trải qua một cơn nguy biến nữa hay sao? Bởi vậy trẫm quyết định sẽ rời bỏ ngôi cao, đột phá lên 9 tầng trời, biết đâu có thể tìm được phương thuốc chữa trị. – Long Thần Quân thở dài não nề.
Ngửa cổ lên nhìn,Thiếu Sơn chẳng biết phải nói gì nữa. Nếu đồng ý với đại cục này, nghĩa là lão sẽ vĩnh viễn phải ở lại núi Hoàng Ma để trông coi phong ấn. Còn nếu không, trở về thành Phong Hỏa cùng Thiên Thu, quỷ môn có thể chính thức khai mở bất cứ lúc nào. Khi đó, Lạc Hồng sẽ tràn ngập ma quỷ, đó sẽ là hồi kết cho cõi người. Với pháp lực của những người tu thánh hiện nay, có đủ sức đương đầu với những tấm thân quỷ tu luyện ngàn năm? Lão sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh đó. Trong cơn nguy biến của thiên hạ trải ra trước mắt, hình bóng của Thiên Thu hiển hiện rõ nét. Nàng đang kêu gào thảm thiết, xung quanh là lũ quỷ khát máu. Rồi còn con lão, người thân, bạn bè, tất cả bọn họ sẽ ra sao?
Thiếu Sơn hai tay siết chặt, trong lòng nén lại thứ tình cảm cá nhân kia, khẽ nói:
- Hoàng thượng! Thần sẽ lên Hoàng Ma. Mong hoàng thượng chỉ bảo cho thần.
Long Thần Quân mắt sáng như sao, vội vã chạy đến bên cạnh Thiếu Sơn, đỡ y lên, đoạn thò tay rút ra một cuốn sách cổ, đưa cho hắn. Thiếu Sơn nhìn cuốn sách bất giác nhíu hai chân mày. Cuốn sách chỉ độ hơn chục trang, bìa bằng da bò, trên đó ghi vẻn vẹn mấy chữ: “Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ”
/60
|