- Xin lỗi!!!! – Vũ cuối đầu chăm sóc vết thương lí nhí nói
- Hử? – ai đó giả vờ không nghe, làm mặt cau có
- Xin lỗi – Vũ cho thêm một ít âm lượng, người kia vẫn trơ mặt ra – Xin - Lỗi!!! - tức quá nhỏ hét lên, tay đang thoa thuốc giúp người kia vô tình tăng chút lực…
- Aaaaa đau quá, em muốn mưu sát chồng hả? – người đó nhăn nhó đến thảm nhìn Vũ ai oán, mà câu vừa rồi cũng không biết là vô tình hay cố ý – không bị em đánh chết mà bị em sơ cứu chết đó
- ……. – Vũ trợn mắt nhìn, mặt tự nhiên đỏ lựng cũng không biết là vì giận hay ngượng - ai ..ai.. là vợ anh.. mà chồng, đừng có ăn nói…lung tung – Vũ “tận trung” với cánh tay bị thương của người kia, dí sát mặt xuống chăm sóc nó kĩ lưỡng – ai mượn nửa đêm lén lút thập thò trong nhà người ta chi, mà anh vẫn chưa trả chìa khoá cho em hả?
- Nếu trả rồi thì sao giờ này anh ở đây - Lấy tay đẩy đẩy cái đầu chúi nhũi trên cánh tay mình, mở lời châm chọc - …Được rồi, em soi thủng da của anh bây giờ – sau đó đứng dậy rời đi, - còn không phải lo nấm lùn nhà em nhịn đói mà chậm phát triển, không lớn à
- ………… - Vũ ngoái cổ nhìn theo phụng phịu “anh quá đáng”
- Ăn đi nhìn gì nữa - Cảnh Tây đặt tô cháo nghi ngút khói xuống trước mặt Vũ, thấy Vũ cứ xác ở đây mà hồn thì lâng lâng chốn nào nên tốt bụng mà nhắc nhở - anh biết mình đẹp trai nên không cần tỏ thái độ ngượng mộ thái quá như thế - Tiếp tục chương trình quảng cáo bản thân
- Củ hành héo, anh đi chết đi, ghê quá – Vũ le lưỡi lắc đầu chán nản nhìn Cảnh Tây sau đó cuối xuống ăn, “không bị ngấy, ngon thật đúng là khi đói cái gì ăn cũng ngon, ưm vị cháo này…kì vậy ta”
Tuy cảm thấy lạ, nhưng Vũ cũng không hỏi, mãi lo cho cái bụng đang biểu tình dữ dội, và nghe Cảnh Tây bên tai lải nhải nào là, lo cho nhỏ bị bệnh lại nhịn đói từ trưa, nên đi mua thuốc mang tới rồi mua ít thức ăn định nấu cho nhỏ ăn. Ai ngờ lúc tới đã thấy trên bếp có sẵn nồi cháo đậu xanh, nên tiện tay hâm nóng lại, định kêu nhỏ ra ăn thì bị đánh tới tấp….. đúng là “c.h.ó cắn Lã Động Tân” mà
- Khoan đã – Vũ đang ăn chợt ngẩn đầu ngăn cái loa phát thanh Cảnh Tây đang thao thao kể lể - anh nói lúc tới đã thấy nồi cháo rồi?
- ……… - Cảnh Tây gật đầu khó hiểu - ủa không phải em nấu à, vậy ai nấu
- À .. ừm không có gì đâu – Vũ tránh câu hỏi của Cảnh Tây, cúi xuống ăn tiếp “là anh ấy? Hèn gì cái vị quen như vậy, mà tới để chỉ nấu cháo cho mình sao? Cảm giác có ai đó vào phòng là thật rồi" - mà tôi đã nói anh không cần ghé rồi mà? Có chuyện gì sao?
- …. - Cảnh Tây thu hồi vẻ mặt đùa cợt, nhìn nhỏ nghiêm túc gật đầu. Nhìn Cảnh Tây thế này trong lòng Vũ cũng tràn ngập lo lắng không yên.
Hai người nghiêm túc quay lại đối diện nhau nói chuyện, Cảnh Tây cho Vũ biết nhóm người tập kích đánh mình lần trước là người của một băng nhóm khác. Gọi là Hắc Ưng, vì những người trong nhóm này đều xăm hình chim ưng trên cánh tay của mình làm biểu tượng.
Băng Hắc Ưng và Báo đen của Cảnh Tây luôn tranh giành địa bàn, xảy ra mâu thuẫn rất nhiều. Lần đó Cảnh Tây bị chúng tập kích lén, nhờ Vũ nhanh trí giúp đỡ, nhưng không biết vì sao chúng điều tra được thông tin về việc Vũ chính là cô gái đã giúp anh. Nên ghi hận, hết lần này đến lần khác muốn xử kẻ không biết điều phá đám. May mắn là Cảnh Tây và đàn em luôn âm thầm bên cạnh bảo vệ, Vũ mới không có việc gì. Nghe tới đây Vũ mới giật mình thì ra những lúc nhỏ xuýt bị xe tông, bị nhóm thanh niên lạ chặn đường, luôn có cảm giác ai đó theo dõi….không phải là tình cờ. Bây giờ nhớ lại mới thật là cảm ơn Cảnh Tây lúc nào cũng như hình với bóng, bám riết mình lúc ấy để bảo vệ. Nhưng lúc đó ở bên Sin còn bây giờ Vũ đã về Việt Nam, Cảnh Tây còn lo gì nữa?
Như nhận ra thắc mắc của Vũ, Cảnh Tây thở dài nói tiếp. Thì ra trong băng nhóm của Cảnh Tây có tay trong của Hắc Ưng, thông báo với chúng hai người về Việt Nam. Bọn người đó nhỏ nhen vẫn luôn ấm ức chuyện cũ nên phái người sang tận đây truy lùng, theo thông tin sơ bộ thì chúng có người bên này nữa…. Cảnh Tây lo lắng chúng sẽ nhắm tới Vũ đầu tiên để trả thù và khống chế mình.
- Như…như…như vậy…? – Vũ nghe Cảnh Tây nói xong mặt không còn chút huyết sắc, cả người run lên vì sợ hãi
- Đừng sợ, anh nhất định không để em có chuyện gì, sau này mọi việc cẩn thận hơn là được - Cảnh Tây nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Vũ trấn an – anh chỉ có thể âm thầm bảo vệ em, nếu chúng ta ở chung một chổ càng tiện lợi cho chúng, có lẽ em nên chuyển về sống với anh chị mình…
- Không được – Vũ vừa nghe thấy đã vội phản bác ngay – như anh nói bọn người đó rất nguy hiểm, nếu tôi về sống với anh chị lỡ bọn chúng làm hại luôn họ thì sao? Không được…
- Em… - Cảnh Tây không phải chưa từng nghĩ tới tình huống này, nhưng để Vũ một mình càng nguy hiểm hơn
- Có anh ở đây rồi, tôi sẽ không sao đúng không? Mọi việc tôi sẽ cận thận, chúng ta sẽ cũng nhau giải quyết mọi việc, được không
Vũ nhìn Cảnh Tây chờ mong “dù thế nào tôi cũng không thể kéo họ vào chuyện này được”, nắm lấy đôi tay to lớn của anh, Vũ mới biết rằng đôi tay anh cũng đang run rẩy.
Cảnh Tây không nói gì nữa, anh biết cô gái nhỏ này đã quyết định rồi thì khó mà thay đổi, anh chỉ biết làm hết sức để bảo vệ nhỏ thôi. Rắc rối hôm nay của nhỏ cũng là từ anh mà ra. Cảnh Tây vươn tay kéo Vũ vào lòng, ôm nhỏ vào lòng như một cách trấn an nhỏ và chính mình. “Xem ra chìa khoá nhà chưa thể trả lại cho em rồi”
Những ngày sau đó cuộc sống của Vũ gần như gắn liền với Cảnh Tây, anh cũng cho Vũ biết là vài người của Báo đen đã đến và đang ở gần bên họ. Cảnh Tây cũng đang điều tra xem bọn người Hắc Ưng liên hệ với ai ở nơi đây. Nhưng vẫn không có tin tức, nội gián cũng đã tra ra nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị kẻ khác hạ sát trước. Những kẻ đến đây vẫn chưa có động tĩnh gì, nên cả Vũ và Cảnh Tây tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn.
Ở một nơi nào đó trong thành phố, trong một căn phòng sang trọng, một người đàn ông cả người mặc một bộ vest đen tuyền, trên mặt có một vết sẹo dài khiến người ta không dám nhìn. Đôi mắt hung ác láo liên càng làm cho ông ta đáng sợ hơn.
Ông ta ngồi thoải mái trên ghế nhàn nhã tiếp điện thoại, với chất giọng lơ lớ không rành rọt của người nước ngoài nói tiếng Việt nhưng vẫn có thể nghe được,
- Không ngờ người mà lão đệ giới thiệu với ta lại là một cô gái có giọng nói trong trẻo đáng yêu thế này haha ha - tiếng cười nham nhở khiến người ta lạnh gáy của ông ta vang vọng cả căn phòng
-< Tôi có cái ông cần, ông có thể làm điều tôi muốn, vậy thì quan tâm làm gì tôi là nam hay nữ> - đầu dây bên kia nhàn nhạt trả lời
- Ha ha tốt tốt, vậy cô nói xem cô có ích gì với tôi
- - người bên kia vẫn bình tĩnh như không
- Cô nghĩ chúng tôi không thể điều tra được? – Ông ta lạnh giọng “cô xem thương ai chứ?”
-<Ôi không! Tôi sao dám xem thường năng lực của các vị, nhưng thay vì bỏ sức ra tìm, thì tại sao không tận dụng thông tin có sẵn, lại nói ông với kẻ đó có thù sâu như biển mà, tôi có thể giúp ông vài kế nhỏ khiến hắn sống không bằng chết, dằn vặt đau khổ, ông chỉ cần búng một ngón tay rồi ngồi nhìn là được, không cần tốn sức> - Người bên kia đầu dây vẫn cứ ung dung trả lời, giống như đang nói chuyện phiếm
- Vậy sao? Tôi cũng muốn nghe thử xem thế nào? – Ông ta cười lạnh
-<…………>
- Đơn giản thế à?
-
- Vậy cô muốn gì ở chuyện này? – ông ta cười thích thú “người đàn bà nham hiểm, ta thích cô rồi đó, rất xứng đáng làm người phụ nữ của ta”
- - người bên kia cười nhẹ
- Được! Nhưng tôi có vinh hạnh biết quý danh của cô, sau này còn tiện xưng hô
-
- Ha ha ha được, được cô Đỗ
Một kế hoạch đáng sợ được vạch ra, không ai biết được nạn nhân là ai, guồng quay số phận cứ đều đều quay như thế. Ai có thể nói được sáng mai khi thức dậy, mình sẽ thế nào?
Ngồi trong phòng làm việc mà tâm hồn của Vũ lại cứ đâu đâu, những hình ảnh Nhu cho Vũ xem cứ hiện lên mồn một trong đầu.Vũ không nghĩ tới trong lúc mình trốn tránh, an nhàn ở một nơi khác lại khiến chị ở nơi đây chịu tủi nhục. Không nghĩ tới anh có thể trước mặt chị công khai quan hệ với bao nhiêu người đàn bà khác như vậy, trước nay tuy không mặn nồng nhưng với chị anh luôn giữ thái độ tương kính. Mọi việc lần này anh làm không nói cũng biết chính là đang dằn mặt Vũ, nói cho nhỏ biết thế nào là chống đối lại anh “Quân à, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, chị yêu anh nhiều lắm, sao có thể nhẫn tâm như thế”. Vũ đau lòng, cố nén nước mắt vào trong, không muốn khóc trước mặt mọi người, làm mọi người vì mình lo lắng “Phương Phi Vũ, ra vẻ đau lòng đáng thương làm gì? Định tranh thủ tình cảm của ai đây? Người nên khóc, người đáng thương là chị. Mày mà còn khóc nữa thì cái gì cũng không đáng lám, đừng nói là con người, mọi việc hôm nay không phải đều do một tay mày gây ra sao? Đều là mày tự cho mình đúng không phải sao?” Vũ không ngừng chất vấn bản thân, nội tâm cứ thế mà giằng xé.
- Vũ.. – Nhu hớt hãi chạy đến vỗ vai nhỏ
- Chuyệ…n….chuyện gì thế - Vũ bị dáng vẻ hấp tấp cùng gương mặt tái nhợt của Nhu doạ cho sợ lắp bắp mãi mới thành câu
- Chuyện lớn rồi – Nhu nhìn xung quanh, thấy mọi người đang nhìn cả hai, vội kéo tay Vũ ra ngoài – đi theo tao rồi nói
Không biết Nhu có phải là “cầu nối” giữa Vũ với Quân không. Hết lần này đến lần khác mang đến cho Vũ những tin chấn động tâm lí đều có dính tới Quân. Cái chuyện về anh và chị Vũ còn chưa tiêu hoá kịp, bây giờ lại tới chuyện dự án “du lịch sông nước Miền Tây bằng thuyền nan” do Vũ phụ trách làm cho công ty Hoàng Quân lại bị công ty Kim Lợi đưa ra sử dụng, tuy nói ý tưởng có thể trùng, nhưng nếu do hai người khác nhau nghĩ thì sẽ có những điểm riêng biệt, đằng này ngoài cái tên ra thì mọi thứ lại rập khuôn với dự án của Vũ. Nói là hai dự án khác nhau ai tin chứ?
Ai cũng biết Hoàng Quân và Kim Lợi luôn đối chọi nhau, nhưng Kim Lợi hầu như yếu thế hơn kể cả vấn đề về dùng người hay tài lực, nên vẫn bị Hoàng Quân chèn ép . Không biết lần này lại lấy tài lực đâu ra, quảng cáo, đầu tư rầm rộ cho dự án lần này. Còn dám miễn phí 30% trong tháng đầu tiên
Bên Hoàng Quân đang tức giận, cho rằng công ty của Vĩnh gian lận bán một dự án cho cả hai công ty, làm cho bọn họ tổn thất nặng, nhất là phần uy tin và danh tiếng “Nếu không điều tra được nguyên nhân, phải bồi thường thế nào đây?” .Vũ bây giờ không khác gì người đột ngột bị đẩy ra chân không, hụt hẫng lơ lửng, mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của nhỏ
Hiện tại Vũ đang cùng Vĩnh và Nhu đi qua bên đó để nói chuyện. Vĩnh thì mặt mày tối sầm, chắc chắn là đang rất tức giận. Nhu lo lắng ngồi không yên hết ngó Vũ lại nhìn Vĩnh. Vũ tựa đầu vào cửa xe dùng tay day day thái dương cho bớt đau đầu, bao nhiêu chuyện dồn đến một lúc thế này khiến nhỏ mệt mỏi, gương mặt cũng chẳng còn huyết sắc. “Không phải mình làm không có gì phải lo lắng, nhất định sẽ có cách”. Nhu nắm lấy bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh của Vũ cười nhẹ, nếu có thể nói thì Vũ sẽ nói với Nhu nụ cười lúc này của cô ấy còn khó coi hơn cả lúc khóc nữa. Nhưng Vũ chỉ cười nhìn bạn “Tao không sao”, Vũ biết Nhu đang lo lắng lắm, nhưng cố gắng bình tĩnh mà an ủi nhỏ, khiến Vũ cảm động, chỉ muốn ôm lấy con bạn.
Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, Vũ tiếp bước Nhu và Vĩnh bước vào trong. Nhìn thấy Quân vẫn dáng vẻ ngạo nghễ ngồi trên ghế, ánh mắt sâu thẳm, thâm trầm nhìn thẳng, không có ý gì là muốn chào đón ba vị khách “bắt buộc lết thân” tới chổ của mình. Cũng chẳng ra vẻ gì nữa, ba người ngồi xuống nhìn Quân, không gian vẫn ngập trong trạng thái im lặng đến bức người, khiến người ta khó thở.
Tâm trạng Vũ rối bời, không biết nên dùng thái độ gì để nhìn Quân, bởi với anh hiện tại Vũ có quá nhiều cảm xúc, yêu thương có, phẫn uất có, thù ghét có, mong chờ cũng có…, nhưng không thể bộc lộ ra “công việc, mình đến là vì công việc” Vũ cố nhắc nhở mình để không phạm sai lầm nữa, đừng để tư tình lẫn vào việc công. Chợt tiếng nói lanh lảnh của Nhu vang lên có phần tức giận
- Giám đốc Nguyễn, anh nói như thế có phải là quá đáng rồi không? Mọi việc vẫn chưa ngả ngũ…
- Nhu… - Vĩnh gắt nhẹ, ngăn Nhu lại, “cô gái này bình thường rất bình tĩnh không hiểu sao lần này lại dễ kích động như thế?”, bị Vĩnh la Nhu hậm hực im lặng
Thì ra trong lúc Vũ còn mơ mơ màng màng, thì ba người họ đã bàn công chuyện, không biết Quân đã nói cái gì lại khiến Nhu giận đến mất kìm chế như vậy.
- Nếu không phải công ty các vị chủ trương một chân đạp hai thuyền, vậy chẳng lẽ có cá nhân nào đó tự mình ….. – Quân bỏ lửng câu nói, ánh mắt lạnh lùng xoáy sâu trên người Vũ
- Giám đốc Ng… - Nhu hung hăng định phản bác lại Quân, “người mù cũng hiểu được ý anh ta là gì, thật quá đáng mà”
- Nhu… - lại có người ngăn cô lại, nhưng lần này là Vũ, nhỏ mỉm cười nhìn Quân nói – Giám đốc Nguyễn xót của có nói gì quá đáng cũng dễ hiểu, nhưng mà xin anh trước khi mọi việc được xác thực đừng tuỳ tiện đoán già đoán non áp đặt làm tổn hại danh dự của người khác được không?
- Cô Phương nói rất hay, vậy cho tôi hỏi tại sao dự án lần này chỉ có tôi, cô, Vĩnh và trợ lí của các người biết. Trong lúc chúng tôi chuẩn bị tất cả để tung ra thì Kim Lợi không nhanh không chậm vào thời gian đưa ra hoạt động, nếu không phải là do các vị, vậy là do tôi chê tiền của mình nhiều, mang đi cho không đối thủ của mình sao? – Quân không bị lời nói của Vũ làm cho lung lay ngược lại còn đối kháng lí lẽ chặt chẽ
……….
Bên nào cũng đưa ra lí lẽ riêng của mình, không ai chịu ai cuối cùng sau thời gian bàn bạc hai bên thống nhất với nhau, bên Vĩnh sẽ đưa ra một dự án mới, trong thời gian nhanh nhất. Dĩ nhiên là tính khả thi phải cao, và tạm thời là miễn phí. Cũng bồi thường một nửa hợp đồng của dự án lần trước, hai bên sẽ cũng điều tra để tìm ra ai là kẻ đã lấy cắp ý tưởng dự án lần này cho bên Kim Lợi. Tới lúc đó sẽ cùng ngồi lại nói chuyện lần nữa. Sau khi thống nhất tất cả, bọn người của Vĩnh đứng dậy đi về, lúc vừa ra tới cửa đột nhiên Quân lên tiếng
- Cô Phương, tôi có vài chuyện muốn nói với cô – Quân nhàn nhạt nhìn Vũ hỏi ý, nhưng ánh mắt rõ ràng thể hiện sự bắt buộc như ra lệnh - được chứ?
- Cái này... – Vũ giật mình hết nhìn Quân rồi nhìn Vĩnh cầu khẩn, chỉ mong Vĩnh từ chối giúp, thật sự hiện tại nhỏ không muốn một mình đối diện với Quân…
- Em ở lại đi, nói chuyện xong thì về nghỉ luôn, sắc mặt em kém quá, dự án lần này anh sẽ để cả phòng thiết kế cùng làm, sẽ chọn ra cái tốt nhất – Vĩnh quan tâm nhìn Vũ, chỉ sợ nhỏ vì chuyện lần này mà cố sức đến ngã bệnh thì không hay – em đừng lo
- Cảm ơn anh!! – đôi mắt Vũ hồng lên long lanh (do nước mắt nha, chứ mắt người sao mà long lanh được), nhưng tràn ngập ái ngại
Vĩnh và Nhu nhìn nhỏ cười động viên rồi xãy bước đi, Vũ thở dài từ từ quay đầu nhìn Quân, hai mắt vẫn dáng chặt trên người mình. Không biết anh lại muốn gì từ nhỏ nữa, mệt mỏi thần sắc của Vũ chỉ biểu hiện duy nhất điều đó.
Trái ngược với không khí căng thẳng ngột ngạt ở nơi này, thì trong một căn phòng không mấy sáng sủa với ánh đèn lập loè lại buông rèm cửa, có hai con người đang rất thoả mãn đắc ý, trong đó một kẻ thì cười hớn hở như bắt được vàng, kẻ con lại vẫn giữ thái độ dửng dưng đắc ý. Coi như điều khiến mình vui là chuyện dĩ nhiên trong tay.
- Thiếu gia, bây giờ chắc bên Hoàng Quân đang loạn lên đây, chúng sao có thể ngờ chúng ta ra tay trước chứ? hắc hắc hắc - người đàn ông béo núc ních cười híp mặt
- Hừ, ông nghĩ Hoàng Quân là con kiến chắc? Tuỳ ý cho ông bóp méo? - Người thiếu niên hừ lạnh “mục đích của tôi là khiến hắn chính tay bóp nát quan hệ của mình với cô ấy, chỉ cần một chút nghi ngờ là được, những chuyện khác chẳng quan trọng”
- Hả? – lão béo nghe người thiếu niên hỏi nhất thời khó hiểu,
- Tôi thấy cái tên gián điệp gì đó của ông cài bên Hoàng Quân, cho về vườn được rồi, nếu lần này tôi không ra tay thì khi nào ông mới động được vào hắn - Người thiếu niên không thèm trả lời ông ta mà lập tức giáo huấn
- Vâng vâng…tôi biết…
Trở lại căn phòng của Quân, không khí vẫn căng như dây đàn, một người nhìn chằm chằm vào người đối diện, như muốn thử sức sát thương của ánh mắt mình xem tới đâu. Một người thì dán hai con mắt của mình xuống đôi tay đang mân mê gấu áo, không nói lời nào.
Cố gắng không nhìn vào Quân, nhưng sự tĩnh lặng trong phòng khiến Vũ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh trên người mình, cơ thể tự nhiên phản ứng lại, mặt thì nóng nóng “anh ta định nhìn thử coi da mình thủng không chắc”
- Giám đốc Nguyễn, nếu anh không có gì nói, tôi về trước – Vũ lên tiếng phá vỡ không khí im lặng
- Anh còn tưởng em bị ai lấy mất lưỡi rồi chứ? - Quân nhàn nhạt đáp lại,
Vũ bị nói thế hung hăng trừng mắt nhìn Quân, “anh ta kêu người khác ở lại, rồi tự mình không nói gì, cuối cùng quay sang đổ hết lên người mình là sao?” môi mím chặt lại có vẻ giận dỗi, khiến Quân buồn cười, cô gái này rõ ràng đối với người khác có sự tức giận phẫn uất, vậy mà lại lộ ra cái tính trẻ con của mình. Nhưng gương mặt anh vẫn cứ đanh lại, nhàn nhã nói tiếp
- Người đứng sau Kim Lợi là Nam
Thông tin này khiến Vũ giật nảy người quay phắt lại đối diện với Quân, Vũ cảm thấy hình như mình đã đi sau thời đại quá rồi, sao ai cũng cho nhỏ những tin gọi lạ là giật gân chết người hết vậy nè. “Khoan đã, cái này không quan trọng lắm, ánh mắt của anh như thế là sao? Ánh mắt đó là đang nói rằng anh ta không tin mình? Hay là muốn nói mình chính là người mang dự án đó giao cho Kim Lợi hay nói chính xác hơn là giao cho Nam”
- Anh muốn nói gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa
Vũ thật sự giận, cái con người trước mặt này, luôn miệng bảo yêu nhỏ, nhưng hết lần này đến lần khác, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nhỏ, điều đó khiến nhỏ khó chịu
- Em không biết tôi muốn nói gì sao?
Quân không biết từ lúc nào đã bước đến bên cạnh Vũ, nâng cằm nhỏ lên đối trực diện với mình, Quân nhìn thấy được, đôi mắt phẫn uất của nhỏ, sự vùng vẫy bất lực trong đó, nó khiến anh đau lòng. Nó khiến anh muốn tin Vũ trong sạch, Vũ không có vì Nam mà bán đứng anh. Quân thật sự muốn tin, nhưng hình ảnh Vũ gặp Nam rồi thân mật dìu nhau vào quán coffee, rồi Vũ còn đưa cái gì đó cho Nam, khiến anh phát điên không thể không nghi ngờ.
Lúc nhận được chúng từ Hằng, thậm chí Quân còn tức giận, nghĩ rằng cô ta đang cố tình phá đám, tự mình nói với mình rằng cả hai chỉ là bạn bè gặp nhau tán gẫu. Cô gắng Quân không để ý tới nó nữa, cũng không truy hỏi Vũ, vậy mà sau đó Kim Lợi đưa dự án của Vũ vào hoạt động, khiến Quân sững sờ, tiếp đến lại nhận được thông tin ông chủ đứng sau Kim Lợi chính là Nam càng làm Quân chấn động hơn. Quân cố gắng để bản thân mình không run rẩy vì sợ hãi và tức giận, nhưng khi nhìn thấy ngày tháng chụp trên những tấm ảnh chụp Vũ và Nam, mọi niềm tin mọi sự cố gắng trong anh sụp đổ. Nam và Vũ đã gặp nhau trước khi Kim Lợi đưa dự án đó vào hoạt động ba ngày.
“Anh nên tin thế nào đây? Nên tin em thế nào? Tin em không vì tình cũ mà phản bội tôi sao?” . Ánh mắt oán hận nhìn Vũ, lực tay vô tình tăng đột ngột khiến cho Vũ đau mà nhăn mặt, vội kéo tay Quân ra. Nhưng sức của Vũ đối với anh ta không khác nào con kiến với con voi.
Nhận thấy nước mắt của Vũ, Quân như chợt tỉnh vội buông tay ra, chỉ chờ có thế, Vũ nhanh như sóc vội lùi vào một góc tường, dùng nó làm chổ dựa, nhìn Quân cảnh giác, nước trong hốc mắt như rơi lại không rơi khiến người ta nhìn thấy xót xa.
Quân dợm chân muốn bước tới, Vũ liền lùi lại nhìn Quân tràn ngập cảnh giác, điều đó khiến anh đau lòng, còn gì đau hơn khi người mình yêu coi mình không khác gì quái vật mà sợ hãi.
- Không biết anh đã biết gì, nghe gì nhưng tôi chỉ có thể nói, việc của Kim Lợi tôi không làm, tin hay không tuỳ anh, việc đó chúng ta cũng đã bàn xong rồi, xin lỗi tôi phải về - Vũ nói một hơi dài rồi vội vã quay đầu định đi
- Em dám….
Lời nói như được phát qua kẻ răng, nghe thật nặng nề khó nhọc, lại mang tính đe doạ, khiến người kia toàn thân cứng ngắc, bất động, đột nhiên trong bụng lại nhộn nhạo, vị chua chua dâng lên khó chịu, Vũ vứt đồ chạy vội vào WC trong phòng trước sự ngạc nhiên của Quân.
Vũ bên trong nôn đến mật xanh, Quân bên ngoài lo lắng đến ruột gan cũng lộn ngược lên, muốn vào xem thế nào thì phát hiện cửa đã bị khoá trái. Chỉ biết đứng bên ngoài bồn chồn lo lắng, không ngừng đập cửa phòng hỏi thăm nhỏ.
“Sao tự nhiên lại buồn nôn thế chứ? Nôn cũng chẳng có gì? Không lẽ bị nặng đến vậy? Sau sinh nhật của anh phải đi khám lại mới được” nhìn lại gương mặt nhợt nhạt của chính mình trong gương Vũ không khỏi giật mình, vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo, rồi mở cửa bước ra “không ra chắc anh ta phá cửa luôn quá,”
- Em thế nào? Có cần đi bệnh viện không – Quân lo lắng đỡ lấy Vũ, nhìn sắc mặt nhỏ mà đau lòng, bao nhiêu giận hờn đều bị sự lo lắng này đánh bay hết
- Không sao, …chỉ là dạ dày không tốt thôi….
- Thật không? Vậy càng phải đi khám – Quân vẫn nghi ngại
- Em có thuốc, hai ngày nữa em đi khám tổng quát luôn – Nhìn Quân lo lắng cho mình đến phát hoảng, buồn bực trong lòng nhỏ cũng như được tiêu tán, dịu giọng trả lời
- Tại sao? – Quân nhìn Vũ khó hiểu, đi khám bệnh mà còn phải hẹn hò như thế sao?
- Hì não anh đúng là chỉ nghĩ mấy việc linh tinh là giỏi – Vũ thấy bộ mặt ngờ nghệch của Quân không nhịn được bật cười – ngày mai là ngày gì cũng không nhớ sao? Vậy để ngày mai rồi biết
Quân bị chọc nhưng cũng không phản bác lại, hiếm khi thấy nhỏ vui vẻ mà chọc ghẹo mình, tội gì không hưởng thụ. Cánh tay vươn ra ôm nhỏ vào lòng, nếu tính kĩ càng thì thời gian hai người thật sự thả lỏng, thật sự êm ái bên nhau chẳng được bao nhiêu. Bọn họ yêu nhau, thật sự yêu nhau vậy tại sao phải khổ như thế? Tại sao lại bất công đến thế? Quân trong lòng thầm oán than
Dựa vào lòng ngực Quân, Vũ nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh, nó như đang kêu gọi trái tim nhỏ bé của Vũ cùng hoà nhịp thì phải. “Đừng mê muội nữa, đừng lún sâu nữa,”Vũ đặt bàn tay nhỏ của mình lên ngực Quân, giống như đang cố trấn an nó, Quân hơi bất ngờ nhưng cũng rất nhanh hiểu ra, bàn tay to lớn phủ lên tay Vũ, ấm áp để nơi đó.
- Em có thể hỏi anh một chuyện… - Giọng Vũ nhỏ xíu e dè ướm hỏi
- Được – Quân rất dịu dàng trả lời
- Anh … thật sự… yêu em…? – lời nói phát ra hơi run run
Quân đẩy Vũ ra để nhỏ ngẩn mặt nhìn thẳng mình, nhíu mày khó hiểu “cái này cần phải hỏi sao?”, Vũ không tránh né cái nhìn đó, trực diện nhìn lại như muốn nói với Quân “em muốn nghe anh nói”
- Người con gái có thể khiến anh đau lòng, có thể khiến anh khóc, có thể khiến anh vừa hận vừa yêu chỉ có mình em – Quân luồn tay vào tóc kéo Vũ lại cho trán hai người chạm nhau, thì thầm bộc bạch tấm lòng
- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh - những giọt nước mắt trong suốt nóng hổi thi nhau rơi ra khỏi hốc mắt – Quân, xin lỗi…xin lỗi …vì em cũng yêu anh
Quân ngây người nhìn Vũ, lần đầu tiên nhỏ chân thành như thế nói yêu anh. Quân không dám chớp mắt, anh sợ là do tự mình đa tình mà viễn tưởng, tự tưởng tượng ra, nhưng gương mặt nhạt nhoà vì nước mắt của Vũ cảm giác lành lạnh trên tay anh, nó cho anh biết anh không phải viễn tưởng, mà là sự thật. Người con gái anh yêu cuối cùng cũng thành tâm nói yêu anh, nhưng tại sao trong lòng ngoài sự phấn khởi vui mừng, còn xen thêm cảm giác là lạ nào đó không gọi thành tên? Là lo lắng sao?
- Em yêu anh, thật sự yêu anh, nhưng …Anh à! Buông tay em đi, không có bất kì cánh cửa nào mở ra vì chúng ta cả, dù là hiện tại hay tương lai – Vũ nhìn Quân nói trong nước mắt
Những lời Vũ thốt ra, một chữ Quân cũng không muốn lưu lại trong đầu, nhưng tại sao, tại sao chúng cứ ong ong trong đầu thế này, những lời nói này chính là đánh vào thực tại của bọn họ. Chính là những cây kim đâm nát tim anh, nhưng tại sao nhìn gương mặt đau khổ dằng vặt kia, anh không thể nào giận dữ điên cuồng như trước để che dấu nỗi đau của mình. Vì anh biết nhỏ cũng đau không kém gì anh sao? Quân bất lực, hoàn toàn bất lực nhìn Vũ, cái đầu thông minh của anh lúc này sao không vận dụng được chút gì? Sao không thể tìm lời nào phản bác lại, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nước mắt nhỏ rơi không ngừng, dường như nước mắt muốn hoà tan nhỏ
- Anh à! Có thể với thế giới này, anh không là gì cả nhưng với một người anh là cả thế giới này đó. Hãy thật sự suy nghĩ mọi việc được không? Không vì ai cả, vì chính chúng ta suy nghĩ, anh có thật sự đành lòng dẫm trên đau khổ của người khác để mình hạnh phúc không? Lúc anh hành hạ chị, anh có chắc mình vui vẻ không?
Vũ ngừng lại một lúc nhìn sâu vào đôi mắt anh, chậm rãi nói tiếp, nhỏ cảm giác như mình đang trở thành một thuyết khách,
- Còn em, em có thể chắc chắn rằng mình làm không được. Cả đời này anh có lẽ là người đàn ông duy nhất em yêu, nhưng tình cảm này xin để em chôn sâu nó tận đáy tim mình được không, cũng có thể em chấp nhận người đàn ông khác cũng có thể là không. Nhưng anh à, dù có thế nào thì anh cũng không thể là cả thế giới của em, không có anh em vẫn có thể sống, nhưng với chị ấy nếu không có anh, cả thế giới này coi như sụp đổ. Hãy thử một lần chấp nhận chị ấy, thử một lần cho mình cơ hội mở lòng ra với chị ấy được không anh, chúng ta cùng cho nhau cơ hội, tìm lối đi riêng cho mình, được không?
Vũ nắm lấy đôi tay đang run rẩy của Quân, đôi mắt anh vẫn nhìn nhỏ không chớp như đang cố nuốt cố tiêu hoá những gì nhỏ đang nói
- Thật sự không có con đường chung cho chúng ta sao? Thật sự phải như thế sao
Nước mắt từ lúc nào cũng đã rơi ra từ hốc mắt Quân, anh như đứa trẻ lạc đường, bơ vơ ngơ ngác nhìn Vũ, người dẫn đường duy nhất đang từ chối mình
- Chỉ trách Nguyệt lão se nhầm duyên chúng ta, xin lỗi anh! Dù ở nơi đâu em cũng sẽ cầu nguyện cho anh và chị, hai người em yêu thương nhất
Vũ đứng dậy ôm Quân vào lòng, lần đầu tiên nhỏ làm thế, lúc này đây trong người đàn ông to lớn này thật yếu ớt, thật nhỏ bé. Khiến Vũ đau lòng không thôi, số phận tại sao tàn nhẫn với họ như thế “tại sao người duy nhất em không thể ở cùng một chổ lại là người em yêu nhất, tại sao thế này hả anh. Tại sao cái gọi là thiên đường hạnh phúc, không có tên chúng ta”.
Quân hoàn toàn buông thỏng chính mình, dựa vào người Vũ để mặc nhỏ ôm mình, sự thật mà anh luôn cố dùng bức tường mạnh mẽ tránh né lại bị chính Vũ bóc trần sạch sẽ, giống như con rắn bị người ta lột mất lớp da bảo vệ, chỉ còn lại sự yếu ớt, nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ
- Cho anh thời gian, và cho cả em thời gian nữa được không? Ngày mai, ngày mai chúng ta hãy quyết định được không?
Lời nói van nài của Quân khiến người nghe thương cảm, cả hai có nhận ra hay không? Hình như vị trí của hai người đã đổi cho nhau? Vũ trở nên mạnh mẽ đến nhẫn tâm, Quân lại yếu ớt đến đáng thương.
Vũ muốn từ chối, nhỏ không muốn cả hai dây dưa để tìm đau khổ nữa, chính Quân cũng biết rõ dù là ngày mai ngày mốt, hay là một năm một tháng nữa thì kết quả của họ cũng không hề thay đổi. Nhưng nhìn vào ánh mắt yếu ớt van nài của anh, sự bất lực của anh, Vũ không tự chủ gật đầu.
Hai con người nhỏ bé ấy, chìm hẳn trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo, chỉ còn nghe văng vẳng tiếng nức nở uất nghẹn khắp ngõ ngách, lần đầu tiên họ bộc lộ tình yêu của mình với nhau, không ngờ lại chính là bắt đầu cho một kết thúc nghiệt duyên của mình, chính là để bọc lộ để tìm đường xa nhau. Có ai đáng thương hơn họ?
*************Hức hức Ta là dãy phân cách đau thương hức *************
Cả ngày hôm sau Vũ cùng mọi người ở Ốc Ngố chuẩn bị mọi thứ cho sinh nhật của Quân, quán hôm nay cũng phải đóng cửa nghỉ. Cảnh Tây từ sáng đã bay về Sin để giải quyết gì đó, nên mọi người phải chia nhau phần việc của anh luôn. Tuy hơi mệt nhưng Vũ thấy vui và quyết tâm làm thật tốt vì có lẽ đây là chuyện đầu tiên cũng là cuối cùng nhỏ vì anh làm.
- Chị à! chị đừng có chạy qua chạy lại như thế không tốt đâu – Vũ thấy chị cứ như con thoi chạy tới chạy lui phụ mọi người, không yên tâm nhắc nhở
- Không sao, chị làm được mà - Chị cười hiền nhìn nhỏ
- Em thấy chị đi lo chuẩn bị món ăn đi, đừng có chạy như thế nữa – Vũ cau mày khó chịu
- Xong hết rồi, bây giờ chỉ cần chờ em lấy bánh kem và nhân vật chính tới nữa là được, chị đã hẹn anh ấy rồi. Nhưng mà chị thấy ảnh hơi lạ, hình như có chuyện gì đó, chị sợ…
- ….- Nghe chị nói Vũ trầm ngâm một lúc – không có gì đâu, chắc chuyện công ty ấy mà, em nhờ người “khiêng” anh… anh.. rể tới rồi, yên tâm đi, ảnh mà thấy chị vì anh làm nhiều chuyện thế này bảo đảm cười ra nước mắt luôn, lại còn món quà bí mật nữa hihi
Vừa nghe Vũ nói, đôi mắt chị tối sầm kì lạ, nhưng rồi rất nhanh chuyển về sự dịu dàng thường thấy, nhìn nhỏ cười vui vẻ.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất mọi thứ, chị rủ Vũ đi dạo một vòng rồi sẵn tiện lấy bánh kem luôn. Vũ hơi e ngại, do trước khi Cảnh Tây đi đã dặn đi dặn lại “anh không có ở đây, em tuyệt đối không ra ngoài, tuy là anh có để người lại bảo vệ em nhưng bọn họ không quen đường, nếu phải theo em ra ngoài sẽ rất khó khăn cho họ, tốt nhât cứ ở lại Ốc Ngố, nơi đây đông người bọn chúng cũng không dám manh động, anh sẽ cố gắng về sớm”. Nhưng nhìn vẻ mặt háo hức của chị, Vũ không nỡ từ chối “chắc Cảnh Tây lo xa, bọn họ nếu điều tra được gì thì làm sao để mình yên thân lâu như vậy, đi một chút chắc không sao”.
Nghĩ thế nên hai chị em vui vẻ đi ra ngoài, người Cảnh Tây để lại cũng vội vã đi theo, cách một khoảng để không làm cả hai khó chịu……..
*
7h tối, trong Ốc Ngố đầy đủ “bá quan văn võ” nhân vật chính cũng đến, trên mặt không mang theo chút mùa xuân nào gọi là. Nhìn hai thằng bạn của mình bực bội, bản thân đang cố sống cố chết làm việc để áp chế bớt cái thương tâm và bất an của mình đi, đùng một cái hai thằng kéo tới, “áp giải” đến đây bảo là có trò vui vậy mà ngồi cả buổi cũng chẳng thấy gì? Bọn nhóc ở quán này thì cứ tủm ta tủm tỉm nhìn anh mà cười. Hỏi cái gì cũng ú a ú ớ,
- Chị về rồi…. - Chị bên ngoài xách bánh kem to đùng vui vẻ đi vào, nhìn thấy anh và mọi người thì những lời tiếp theo bị đánh bật vào trong – anh, anh tới rồi sao?
- Em cũng ở đây à? – Quân hơi khó hiểu khi thấy chị “ngày gì mà sao ai cũng tập trung ở đây?” (anh không biết, ai biết?)
- À à… em có chút việc… - nói rồi chị vội nhét cái bánh cho một nhân viên của quán, may mà người ta bỏ trong túi tối màu, không nhìn thấy, nên chị lấp liếm được - mà chị Vũ đâu? Sao chưa thấy, bắt đầu đi - chị thì thầm hỏi mấy nhân viên của Ốc Ngố
- Ủa không phải hai chị đi chung từ chiều sao? Chị ấy chưa về mà - Cả bọn thậm thụt, ngẩn người ra
- Hả? kì vậy…
- NẤM LÙN, ANH VỀ RỒI- Cảnh Tây ở đâu như cơn lốc chạy ào vào hét toán làm cả bọn giật mình – VŨ ĐÂU? ????????????
Cảnh Tây thở hổn hển, quát đông quát tây, chỉ mong ai đó nói cho mình biết Vũ ở đâu, suốt buổi giải quyết công việc bên đó, trong lòng không ngừng thấp thỏm không yên. Nhưng mỗi lần gọi điện Vũ đều quát anh lo hão, nhỏ không sao. Tuy nhỏ nói thế cũng không làm Cảnh Tây yên lòng, vừa giải quyết xong là vội vàng bay trở lại đây ngay, nhưng lúc ở sân bay điện cho Vũ thì không ai bắt máy, Cảnh Tây tự trấn an mình Vũ vì bận mà không nghe mấy, anh điện cho hai người kia thì không liên lạc được. Cảnh Tây gần như phát điên mà chạy ngay về đây, mong rằng vừa bước vào sẽ thấy Vũ đi ra mắng anh lo hão …Nhưng nhìn cả buổi nhìn thế nào cũng không thấy được nhỏ, sợ hãi cứ thế dâng lên không ngừng.
- Có chuyện gì vậy? Vũ thế nào? Sao cậu lại hốt hoảng như thế - Quân bị sự “điên loạn” của Cảnh Tây doạ cho sợ, nỗi bất an của anh cũng tăng lên, khẩn trương bắt lấy Cảnh Tây hỏi cho ra lẽ, những người khác ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì
- Nói cho tôi biết cô ấy đâu – Cảnh Tây như không nghe thấy lời anh tiếp tục hỏi, hai mắt hoảng loạn đỏ ngầu
- Chị ấy đi lấy bánh từ hồi chiều tới bây giờ vẫn chưa về - ai đó can đảm lên tiếng
- CÁI GÌ???? - cả anh và Cảnh Tây đồng loạt quay lại nơi phát ra tiếng nói.
- Có chuyện gì vậy? Vũ có chuyện gì? - Chị lo lắng chạy tới
Nhưng không ai bận lòng nhìn đến chị, trả lời chị, mọi người lấy điện thoại ra gọi cho Vũ
- Không gọi được,…
- Khoá máy rồi
- ………..
- …………
Trong lúc mọi người đang hỗn loạn vì sự mất tích vài giờ đồng hồ của Vũ thì có một nhân viên chuyển phát nhanh đi vào
- Cho hỏi có anh Kiều Cảnh Tây ở đây không ạ!
- Tôi đây - Cảnh Tây vụt tới trước mặt anh ta
- Có người chuyển phát cái này cho anh, mời anh kí nhận
Cảnh Tây tay run run cầm lấy gói đồ, linh cảm của anh cho hay gói đồ này liên quan tới Vũ. Mọi người xúm lại chờ Cảnh Tây bóc ra, thì tiếp tục có hai người lạ mặt đẩy một hộp quà to tướng đi vào, cả bọn vội xoay qua nhìn
- Cho hỏi ai là Nguyễn Hoàng Quân ạ! - một trong hai người lên tiếng
- Là tôi
- Có người nhờ chúng tôi chuyển món quà này cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, đây là thiệp chúc mừng
- ……………..
Nói rồi bọn họ cũng nhanh chóng rời đi, mọi người ngẩn người nhìn hộp quà to quá mức, được gói ghém kĩ lưỡng thắt nơ bướm thật đẹp. Quân khó hiểu, nhưng cũng mở tấm thiệp ra xem “Anh iu, chúc anh xin nhật vui vẻ, món quà này bảo đảm khiến anh ấn tượng khó quên!” chữ đánh máy, không có tên người gửi, anh hết nhìn tấm thiệp rồi nhìn hộp quà, một tia hy vọng loé lên trong anh giữa muôn ngàn nỗi lo về Vũ “chắc là trò của cô ấy”
- Mau …mau….MAU…MỞ CÁI HỘP RAAAAA
Lần nữa mọi người giật mình với tiếng hét và gương mặt bi thương cùng kích động vô cùng của Cảnh Tây, lại bất ngờ với tốc độ chóng mặt của anh ta. Khi lao đến bên chiếc hộp quà, mọi người xúm vào phụ mang cái hộp đặt xuống sàn. Vội vàng mở nắp hộp,
- Áaaaaaaaaaaaaaaaa - Chỉ nghe tiếng hét của ai đó, rồi bóng người ngã khuỵ ngất xỉu
“Món quà” trong hộp khiến mọi người kinh sợ hét toáng, tất cả như biến thành người máy hết pin, toàn thân cứng ngắc, hoạt động ngưng trệ, hô hấp cũng khó khăn vô cũng. Chị và một số nhân viên nữ kinh hãi ngất xỉu, Tú và Việt “đàn ông thân cao bảy thướt” cũng không dám nhìn tiếp, Quân và Cảnh Tây như hồn lìa khỏi xác…Tất cả tất cả như bị rơi vào khoảng không nào đó, mọi thứ mọi thứ như đứng lại tại chổ…………
- Hử? – ai đó giả vờ không nghe, làm mặt cau có
- Xin lỗi – Vũ cho thêm một ít âm lượng, người kia vẫn trơ mặt ra – Xin - Lỗi!!! - tức quá nhỏ hét lên, tay đang thoa thuốc giúp người kia vô tình tăng chút lực…
- Aaaaa đau quá, em muốn mưu sát chồng hả? – người đó nhăn nhó đến thảm nhìn Vũ ai oán, mà câu vừa rồi cũng không biết là vô tình hay cố ý – không bị em đánh chết mà bị em sơ cứu chết đó
- ……. – Vũ trợn mắt nhìn, mặt tự nhiên đỏ lựng cũng không biết là vì giận hay ngượng - ai ..ai.. là vợ anh.. mà chồng, đừng có ăn nói…lung tung – Vũ “tận trung” với cánh tay bị thương của người kia, dí sát mặt xuống chăm sóc nó kĩ lưỡng – ai mượn nửa đêm lén lút thập thò trong nhà người ta chi, mà anh vẫn chưa trả chìa khoá cho em hả?
- Nếu trả rồi thì sao giờ này anh ở đây - Lấy tay đẩy đẩy cái đầu chúi nhũi trên cánh tay mình, mở lời châm chọc - …Được rồi, em soi thủng da của anh bây giờ – sau đó đứng dậy rời đi, - còn không phải lo nấm lùn nhà em nhịn đói mà chậm phát triển, không lớn à
- ………… - Vũ ngoái cổ nhìn theo phụng phịu “anh quá đáng”
- Ăn đi nhìn gì nữa - Cảnh Tây đặt tô cháo nghi ngút khói xuống trước mặt Vũ, thấy Vũ cứ xác ở đây mà hồn thì lâng lâng chốn nào nên tốt bụng mà nhắc nhở - anh biết mình đẹp trai nên không cần tỏ thái độ ngượng mộ thái quá như thế - Tiếp tục chương trình quảng cáo bản thân
- Củ hành héo, anh đi chết đi, ghê quá – Vũ le lưỡi lắc đầu chán nản nhìn Cảnh Tây sau đó cuối xuống ăn, “không bị ngấy, ngon thật đúng là khi đói cái gì ăn cũng ngon, ưm vị cháo này…kì vậy ta”
Tuy cảm thấy lạ, nhưng Vũ cũng không hỏi, mãi lo cho cái bụng đang biểu tình dữ dội, và nghe Cảnh Tây bên tai lải nhải nào là, lo cho nhỏ bị bệnh lại nhịn đói từ trưa, nên đi mua thuốc mang tới rồi mua ít thức ăn định nấu cho nhỏ ăn. Ai ngờ lúc tới đã thấy trên bếp có sẵn nồi cháo đậu xanh, nên tiện tay hâm nóng lại, định kêu nhỏ ra ăn thì bị đánh tới tấp….. đúng là “c.h.ó cắn Lã Động Tân” mà
- Khoan đã – Vũ đang ăn chợt ngẩn đầu ngăn cái loa phát thanh Cảnh Tây đang thao thao kể lể - anh nói lúc tới đã thấy nồi cháo rồi?
- ……… - Cảnh Tây gật đầu khó hiểu - ủa không phải em nấu à, vậy ai nấu
- À .. ừm không có gì đâu – Vũ tránh câu hỏi của Cảnh Tây, cúi xuống ăn tiếp “là anh ấy? Hèn gì cái vị quen như vậy, mà tới để chỉ nấu cháo cho mình sao? Cảm giác có ai đó vào phòng là thật rồi" - mà tôi đã nói anh không cần ghé rồi mà? Có chuyện gì sao?
- …. - Cảnh Tây thu hồi vẻ mặt đùa cợt, nhìn nhỏ nghiêm túc gật đầu. Nhìn Cảnh Tây thế này trong lòng Vũ cũng tràn ngập lo lắng không yên.
Hai người nghiêm túc quay lại đối diện nhau nói chuyện, Cảnh Tây cho Vũ biết nhóm người tập kích đánh mình lần trước là người của một băng nhóm khác. Gọi là Hắc Ưng, vì những người trong nhóm này đều xăm hình chim ưng trên cánh tay của mình làm biểu tượng.
Băng Hắc Ưng và Báo đen của Cảnh Tây luôn tranh giành địa bàn, xảy ra mâu thuẫn rất nhiều. Lần đó Cảnh Tây bị chúng tập kích lén, nhờ Vũ nhanh trí giúp đỡ, nhưng không biết vì sao chúng điều tra được thông tin về việc Vũ chính là cô gái đã giúp anh. Nên ghi hận, hết lần này đến lần khác muốn xử kẻ không biết điều phá đám. May mắn là Cảnh Tây và đàn em luôn âm thầm bên cạnh bảo vệ, Vũ mới không có việc gì. Nghe tới đây Vũ mới giật mình thì ra những lúc nhỏ xuýt bị xe tông, bị nhóm thanh niên lạ chặn đường, luôn có cảm giác ai đó theo dõi….không phải là tình cờ. Bây giờ nhớ lại mới thật là cảm ơn Cảnh Tây lúc nào cũng như hình với bóng, bám riết mình lúc ấy để bảo vệ. Nhưng lúc đó ở bên Sin còn bây giờ Vũ đã về Việt Nam, Cảnh Tây còn lo gì nữa?
Như nhận ra thắc mắc của Vũ, Cảnh Tây thở dài nói tiếp. Thì ra trong băng nhóm của Cảnh Tây có tay trong của Hắc Ưng, thông báo với chúng hai người về Việt Nam. Bọn người đó nhỏ nhen vẫn luôn ấm ức chuyện cũ nên phái người sang tận đây truy lùng, theo thông tin sơ bộ thì chúng có người bên này nữa…. Cảnh Tây lo lắng chúng sẽ nhắm tới Vũ đầu tiên để trả thù và khống chế mình.
- Như…như…như vậy…? – Vũ nghe Cảnh Tây nói xong mặt không còn chút huyết sắc, cả người run lên vì sợ hãi
- Đừng sợ, anh nhất định không để em có chuyện gì, sau này mọi việc cẩn thận hơn là được - Cảnh Tây nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Vũ trấn an – anh chỉ có thể âm thầm bảo vệ em, nếu chúng ta ở chung một chổ càng tiện lợi cho chúng, có lẽ em nên chuyển về sống với anh chị mình…
- Không được – Vũ vừa nghe thấy đã vội phản bác ngay – như anh nói bọn người đó rất nguy hiểm, nếu tôi về sống với anh chị lỡ bọn chúng làm hại luôn họ thì sao? Không được…
- Em… - Cảnh Tây không phải chưa từng nghĩ tới tình huống này, nhưng để Vũ một mình càng nguy hiểm hơn
- Có anh ở đây rồi, tôi sẽ không sao đúng không? Mọi việc tôi sẽ cận thận, chúng ta sẽ cũng nhau giải quyết mọi việc, được không
Vũ nhìn Cảnh Tây chờ mong “dù thế nào tôi cũng không thể kéo họ vào chuyện này được”, nắm lấy đôi tay to lớn của anh, Vũ mới biết rằng đôi tay anh cũng đang run rẩy.
Cảnh Tây không nói gì nữa, anh biết cô gái nhỏ này đã quyết định rồi thì khó mà thay đổi, anh chỉ biết làm hết sức để bảo vệ nhỏ thôi. Rắc rối hôm nay của nhỏ cũng là từ anh mà ra. Cảnh Tây vươn tay kéo Vũ vào lòng, ôm nhỏ vào lòng như một cách trấn an nhỏ và chính mình. “Xem ra chìa khoá nhà chưa thể trả lại cho em rồi”
Những ngày sau đó cuộc sống của Vũ gần như gắn liền với Cảnh Tây, anh cũng cho Vũ biết là vài người của Báo đen đã đến và đang ở gần bên họ. Cảnh Tây cũng đang điều tra xem bọn người Hắc Ưng liên hệ với ai ở nơi đây. Nhưng vẫn không có tin tức, nội gián cũng đã tra ra nhưng chưa kịp hỏi thì đã bị kẻ khác hạ sát trước. Những kẻ đến đây vẫn chưa có động tĩnh gì, nên cả Vũ và Cảnh Tây tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn.
Ở một nơi nào đó trong thành phố, trong một căn phòng sang trọng, một người đàn ông cả người mặc một bộ vest đen tuyền, trên mặt có một vết sẹo dài khiến người ta không dám nhìn. Đôi mắt hung ác láo liên càng làm cho ông ta đáng sợ hơn.
Ông ta ngồi thoải mái trên ghế nhàn nhã tiếp điện thoại, với chất giọng lơ lớ không rành rọt của người nước ngoài nói tiếng Việt nhưng vẫn có thể nghe được,
- Không ngờ người mà lão đệ giới thiệu với ta lại là một cô gái có giọng nói trong trẻo đáng yêu thế này haha ha - tiếng cười nham nhở khiến người ta lạnh gáy của ông ta vang vọng cả căn phòng
-< Tôi có cái ông cần, ông có thể làm điều tôi muốn, vậy thì quan tâm làm gì tôi là nam hay nữ> - đầu dây bên kia nhàn nhạt trả lời
- Ha ha tốt tốt, vậy cô nói xem cô có ích gì với tôi
-
- Cô nghĩ chúng tôi không thể điều tra được? – Ông ta lạnh giọng “cô xem thương ai chứ?”
-<Ôi không! Tôi sao dám xem thường năng lực của các vị, nhưng thay vì bỏ sức ra tìm, thì tại sao không tận dụng thông tin có sẵn, lại nói ông với kẻ đó có thù sâu như biển mà, tôi có thể giúp ông vài kế nhỏ khiến hắn sống không bằng chết, dằn vặt đau khổ, ông chỉ cần búng một ngón tay rồi ngồi nhìn là được, không cần tốn sức> - Người bên kia đầu dây vẫn cứ ung dung trả lời, giống như đang nói chuyện phiếm
- Vậy sao? Tôi cũng muốn nghe thử xem thế nào? – Ông ta cười lạnh
-<…………>
- Đơn giản thế à?
-
- Vậy cô muốn gì ở chuyện này? – ông ta cười thích thú “người đàn bà nham hiểm, ta thích cô rồi đó, rất xứng đáng làm người phụ nữ của ta”
-
- Được! Nhưng tôi có vinh hạnh biết quý danh của cô, sau này còn tiện xưng hô
-
- Ha ha ha được, được cô Đỗ
Một kế hoạch đáng sợ được vạch ra, không ai biết được nạn nhân là ai, guồng quay số phận cứ đều đều quay như thế. Ai có thể nói được sáng mai khi thức dậy, mình sẽ thế nào?
Ngồi trong phòng làm việc mà tâm hồn của Vũ lại cứ đâu đâu, những hình ảnh Nhu cho Vũ xem cứ hiện lên mồn một trong đầu.Vũ không nghĩ tới trong lúc mình trốn tránh, an nhàn ở một nơi khác lại khiến chị ở nơi đây chịu tủi nhục. Không nghĩ tới anh có thể trước mặt chị công khai quan hệ với bao nhiêu người đàn bà khác như vậy, trước nay tuy không mặn nồng nhưng với chị anh luôn giữ thái độ tương kính. Mọi việc lần này anh làm không nói cũng biết chính là đang dằn mặt Vũ, nói cho nhỏ biết thế nào là chống đối lại anh “Quân à, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, chị yêu anh nhiều lắm, sao có thể nhẫn tâm như thế”. Vũ đau lòng, cố nén nước mắt vào trong, không muốn khóc trước mặt mọi người, làm mọi người vì mình lo lắng “Phương Phi Vũ, ra vẻ đau lòng đáng thương làm gì? Định tranh thủ tình cảm của ai đây? Người nên khóc, người đáng thương là chị. Mày mà còn khóc nữa thì cái gì cũng không đáng lám, đừng nói là con người, mọi việc hôm nay không phải đều do một tay mày gây ra sao? Đều là mày tự cho mình đúng không phải sao?” Vũ không ngừng chất vấn bản thân, nội tâm cứ thế mà giằng xé.
- Vũ.. – Nhu hớt hãi chạy đến vỗ vai nhỏ
- Chuyệ…n….chuyện gì thế - Vũ bị dáng vẻ hấp tấp cùng gương mặt tái nhợt của Nhu doạ cho sợ lắp bắp mãi mới thành câu
- Chuyện lớn rồi – Nhu nhìn xung quanh, thấy mọi người đang nhìn cả hai, vội kéo tay Vũ ra ngoài – đi theo tao rồi nói
Không biết Nhu có phải là “cầu nối” giữa Vũ với Quân không. Hết lần này đến lần khác mang đến cho Vũ những tin chấn động tâm lí đều có dính tới Quân. Cái chuyện về anh và chị Vũ còn chưa tiêu hoá kịp, bây giờ lại tới chuyện dự án “du lịch sông nước Miền Tây bằng thuyền nan” do Vũ phụ trách làm cho công ty Hoàng Quân lại bị công ty Kim Lợi đưa ra sử dụng, tuy nói ý tưởng có thể trùng, nhưng nếu do hai người khác nhau nghĩ thì sẽ có những điểm riêng biệt, đằng này ngoài cái tên ra thì mọi thứ lại rập khuôn với dự án của Vũ. Nói là hai dự án khác nhau ai tin chứ?
Ai cũng biết Hoàng Quân và Kim Lợi luôn đối chọi nhau, nhưng Kim Lợi hầu như yếu thế hơn kể cả vấn đề về dùng người hay tài lực, nên vẫn bị Hoàng Quân chèn ép . Không biết lần này lại lấy tài lực đâu ra, quảng cáo, đầu tư rầm rộ cho dự án lần này. Còn dám miễn phí 30% trong tháng đầu tiên
Bên Hoàng Quân đang tức giận, cho rằng công ty của Vĩnh gian lận bán một dự án cho cả hai công ty, làm cho bọn họ tổn thất nặng, nhất là phần uy tin và danh tiếng “Nếu không điều tra được nguyên nhân, phải bồi thường thế nào đây?” .Vũ bây giờ không khác gì người đột ngột bị đẩy ra chân không, hụt hẫng lơ lửng, mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của nhỏ
Hiện tại Vũ đang cùng Vĩnh và Nhu đi qua bên đó để nói chuyện. Vĩnh thì mặt mày tối sầm, chắc chắn là đang rất tức giận. Nhu lo lắng ngồi không yên hết ngó Vũ lại nhìn Vĩnh. Vũ tựa đầu vào cửa xe dùng tay day day thái dương cho bớt đau đầu, bao nhiêu chuyện dồn đến một lúc thế này khiến nhỏ mệt mỏi, gương mặt cũng chẳng còn huyết sắc. “Không phải mình làm không có gì phải lo lắng, nhất định sẽ có cách”. Nhu nắm lấy bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh của Vũ cười nhẹ, nếu có thể nói thì Vũ sẽ nói với Nhu nụ cười lúc này của cô ấy còn khó coi hơn cả lúc khóc nữa. Nhưng Vũ chỉ cười nhìn bạn “Tao không sao”, Vũ biết Nhu đang lo lắng lắm, nhưng cố gắng bình tĩnh mà an ủi nhỏ, khiến Vũ cảm động, chỉ muốn ôm lấy con bạn.
Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, Vũ tiếp bước Nhu và Vĩnh bước vào trong. Nhìn thấy Quân vẫn dáng vẻ ngạo nghễ ngồi trên ghế, ánh mắt sâu thẳm, thâm trầm nhìn thẳng, không có ý gì là muốn chào đón ba vị khách “bắt buộc lết thân” tới chổ của mình. Cũng chẳng ra vẻ gì nữa, ba người ngồi xuống nhìn Quân, không gian vẫn ngập trong trạng thái im lặng đến bức người, khiến người ta khó thở.
Tâm trạng Vũ rối bời, không biết nên dùng thái độ gì để nhìn Quân, bởi với anh hiện tại Vũ có quá nhiều cảm xúc, yêu thương có, phẫn uất có, thù ghét có, mong chờ cũng có…, nhưng không thể bộc lộ ra “công việc, mình đến là vì công việc” Vũ cố nhắc nhở mình để không phạm sai lầm nữa, đừng để tư tình lẫn vào việc công. Chợt tiếng nói lanh lảnh của Nhu vang lên có phần tức giận
- Giám đốc Nguyễn, anh nói như thế có phải là quá đáng rồi không? Mọi việc vẫn chưa ngả ngũ…
- Nhu… - Vĩnh gắt nhẹ, ngăn Nhu lại, “cô gái này bình thường rất bình tĩnh không hiểu sao lần này lại dễ kích động như thế?”, bị Vĩnh la Nhu hậm hực im lặng
Thì ra trong lúc Vũ còn mơ mơ màng màng, thì ba người họ đã bàn công chuyện, không biết Quân đã nói cái gì lại khiến Nhu giận đến mất kìm chế như vậy.
- Nếu không phải công ty các vị chủ trương một chân đạp hai thuyền, vậy chẳng lẽ có cá nhân nào đó tự mình ….. – Quân bỏ lửng câu nói, ánh mắt lạnh lùng xoáy sâu trên người Vũ
- Giám đốc Ng… - Nhu hung hăng định phản bác lại Quân, “người mù cũng hiểu được ý anh ta là gì, thật quá đáng mà”
- Nhu… - lại có người ngăn cô lại, nhưng lần này là Vũ, nhỏ mỉm cười nhìn Quân nói – Giám đốc Nguyễn xót của có nói gì quá đáng cũng dễ hiểu, nhưng mà xin anh trước khi mọi việc được xác thực đừng tuỳ tiện đoán già đoán non áp đặt làm tổn hại danh dự của người khác được không?
- Cô Phương nói rất hay, vậy cho tôi hỏi tại sao dự án lần này chỉ có tôi, cô, Vĩnh và trợ lí của các người biết. Trong lúc chúng tôi chuẩn bị tất cả để tung ra thì Kim Lợi không nhanh không chậm vào thời gian đưa ra hoạt động, nếu không phải là do các vị, vậy là do tôi chê tiền của mình nhiều, mang đi cho không đối thủ của mình sao? – Quân không bị lời nói của Vũ làm cho lung lay ngược lại còn đối kháng lí lẽ chặt chẽ
……….
Bên nào cũng đưa ra lí lẽ riêng của mình, không ai chịu ai cuối cùng sau thời gian bàn bạc hai bên thống nhất với nhau, bên Vĩnh sẽ đưa ra một dự án mới, trong thời gian nhanh nhất. Dĩ nhiên là tính khả thi phải cao, và tạm thời là miễn phí. Cũng bồi thường một nửa hợp đồng của dự án lần trước, hai bên sẽ cũng điều tra để tìm ra ai là kẻ đã lấy cắp ý tưởng dự án lần này cho bên Kim Lợi. Tới lúc đó sẽ cùng ngồi lại nói chuyện lần nữa. Sau khi thống nhất tất cả, bọn người của Vĩnh đứng dậy đi về, lúc vừa ra tới cửa đột nhiên Quân lên tiếng
- Cô Phương, tôi có vài chuyện muốn nói với cô – Quân nhàn nhạt nhìn Vũ hỏi ý, nhưng ánh mắt rõ ràng thể hiện sự bắt buộc như ra lệnh - được chứ?
- Cái này... – Vũ giật mình hết nhìn Quân rồi nhìn Vĩnh cầu khẩn, chỉ mong Vĩnh từ chối giúp, thật sự hiện tại nhỏ không muốn một mình đối diện với Quân…
- Em ở lại đi, nói chuyện xong thì về nghỉ luôn, sắc mặt em kém quá, dự án lần này anh sẽ để cả phòng thiết kế cùng làm, sẽ chọn ra cái tốt nhất – Vĩnh quan tâm nhìn Vũ, chỉ sợ nhỏ vì chuyện lần này mà cố sức đến ngã bệnh thì không hay – em đừng lo
- Cảm ơn anh!! – đôi mắt Vũ hồng lên long lanh (do nước mắt nha, chứ mắt người sao mà long lanh được), nhưng tràn ngập ái ngại
Vĩnh và Nhu nhìn nhỏ cười động viên rồi xãy bước đi, Vũ thở dài từ từ quay đầu nhìn Quân, hai mắt vẫn dáng chặt trên người mình. Không biết anh lại muốn gì từ nhỏ nữa, mệt mỏi thần sắc của Vũ chỉ biểu hiện duy nhất điều đó.
Trái ngược với không khí căng thẳng ngột ngạt ở nơi này, thì trong một căn phòng không mấy sáng sủa với ánh đèn lập loè lại buông rèm cửa, có hai con người đang rất thoả mãn đắc ý, trong đó một kẻ thì cười hớn hở như bắt được vàng, kẻ con lại vẫn giữ thái độ dửng dưng đắc ý. Coi như điều khiến mình vui là chuyện dĩ nhiên trong tay.
- Thiếu gia, bây giờ chắc bên Hoàng Quân đang loạn lên đây, chúng sao có thể ngờ chúng ta ra tay trước chứ? hắc hắc hắc - người đàn ông béo núc ních cười híp mặt
- Hừ, ông nghĩ Hoàng Quân là con kiến chắc? Tuỳ ý cho ông bóp méo? - Người thiếu niên hừ lạnh “mục đích của tôi là khiến hắn chính tay bóp nát quan hệ của mình với cô ấy, chỉ cần một chút nghi ngờ là được, những chuyện khác chẳng quan trọng”
- Hả? – lão béo nghe người thiếu niên hỏi nhất thời khó hiểu,
- Tôi thấy cái tên gián điệp gì đó của ông cài bên Hoàng Quân, cho về vườn được rồi, nếu lần này tôi không ra tay thì khi nào ông mới động được vào hắn - Người thiếu niên không thèm trả lời ông ta mà lập tức giáo huấn
- Vâng vâng…tôi biết…
Trở lại căn phòng của Quân, không khí vẫn căng như dây đàn, một người nhìn chằm chằm vào người đối diện, như muốn thử sức sát thương của ánh mắt mình xem tới đâu. Một người thì dán hai con mắt của mình xuống đôi tay đang mân mê gấu áo, không nói lời nào.
Cố gắng không nhìn vào Quân, nhưng sự tĩnh lặng trong phòng khiến Vũ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh trên người mình, cơ thể tự nhiên phản ứng lại, mặt thì nóng nóng “anh ta định nhìn thử coi da mình thủng không chắc”
- Giám đốc Nguyễn, nếu anh không có gì nói, tôi về trước – Vũ lên tiếng phá vỡ không khí im lặng
- Anh còn tưởng em bị ai lấy mất lưỡi rồi chứ? - Quân nhàn nhạt đáp lại,
Vũ bị nói thế hung hăng trừng mắt nhìn Quân, “anh ta kêu người khác ở lại, rồi tự mình không nói gì, cuối cùng quay sang đổ hết lên người mình là sao?” môi mím chặt lại có vẻ giận dỗi, khiến Quân buồn cười, cô gái này rõ ràng đối với người khác có sự tức giận phẫn uất, vậy mà lại lộ ra cái tính trẻ con của mình. Nhưng gương mặt anh vẫn cứ đanh lại, nhàn nhã nói tiếp
- Người đứng sau Kim Lợi là Nam
Thông tin này khiến Vũ giật nảy người quay phắt lại đối diện với Quân, Vũ cảm thấy hình như mình đã đi sau thời đại quá rồi, sao ai cũng cho nhỏ những tin gọi lạ là giật gân chết người hết vậy nè. “Khoan đã, cái này không quan trọng lắm, ánh mắt của anh như thế là sao? Ánh mắt đó là đang nói rằng anh ta không tin mình? Hay là muốn nói mình chính là người mang dự án đó giao cho Kim Lợi hay nói chính xác hơn là giao cho Nam”
- Anh muốn nói gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa
Vũ thật sự giận, cái con người trước mặt này, luôn miệng bảo yêu nhỏ, nhưng hết lần này đến lần khác, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nhỏ, điều đó khiến nhỏ khó chịu
- Em không biết tôi muốn nói gì sao?
Quân không biết từ lúc nào đã bước đến bên cạnh Vũ, nâng cằm nhỏ lên đối trực diện với mình, Quân nhìn thấy được, đôi mắt phẫn uất của nhỏ, sự vùng vẫy bất lực trong đó, nó khiến anh đau lòng. Nó khiến anh muốn tin Vũ trong sạch, Vũ không có vì Nam mà bán đứng anh. Quân thật sự muốn tin, nhưng hình ảnh Vũ gặp Nam rồi thân mật dìu nhau vào quán coffee, rồi Vũ còn đưa cái gì đó cho Nam, khiến anh phát điên không thể không nghi ngờ.
Lúc nhận được chúng từ Hằng, thậm chí Quân còn tức giận, nghĩ rằng cô ta đang cố tình phá đám, tự mình nói với mình rằng cả hai chỉ là bạn bè gặp nhau tán gẫu. Cô gắng Quân không để ý tới nó nữa, cũng không truy hỏi Vũ, vậy mà sau đó Kim Lợi đưa dự án của Vũ vào hoạt động, khiến Quân sững sờ, tiếp đến lại nhận được thông tin ông chủ đứng sau Kim Lợi chính là Nam càng làm Quân chấn động hơn. Quân cố gắng để bản thân mình không run rẩy vì sợ hãi và tức giận, nhưng khi nhìn thấy ngày tháng chụp trên những tấm ảnh chụp Vũ và Nam, mọi niềm tin mọi sự cố gắng trong anh sụp đổ. Nam và Vũ đã gặp nhau trước khi Kim Lợi đưa dự án đó vào hoạt động ba ngày.
“Anh nên tin thế nào đây? Nên tin em thế nào? Tin em không vì tình cũ mà phản bội tôi sao?” . Ánh mắt oán hận nhìn Vũ, lực tay vô tình tăng đột ngột khiến cho Vũ đau mà nhăn mặt, vội kéo tay Quân ra. Nhưng sức của Vũ đối với anh ta không khác nào con kiến với con voi.
Nhận thấy nước mắt của Vũ, Quân như chợt tỉnh vội buông tay ra, chỉ chờ có thế, Vũ nhanh như sóc vội lùi vào một góc tường, dùng nó làm chổ dựa, nhìn Quân cảnh giác, nước trong hốc mắt như rơi lại không rơi khiến người ta nhìn thấy xót xa.
Quân dợm chân muốn bước tới, Vũ liền lùi lại nhìn Quân tràn ngập cảnh giác, điều đó khiến anh đau lòng, còn gì đau hơn khi người mình yêu coi mình không khác gì quái vật mà sợ hãi.
- Không biết anh đã biết gì, nghe gì nhưng tôi chỉ có thể nói, việc của Kim Lợi tôi không làm, tin hay không tuỳ anh, việc đó chúng ta cũng đã bàn xong rồi, xin lỗi tôi phải về - Vũ nói một hơi dài rồi vội vã quay đầu định đi
- Em dám….
Lời nói như được phát qua kẻ răng, nghe thật nặng nề khó nhọc, lại mang tính đe doạ, khiến người kia toàn thân cứng ngắc, bất động, đột nhiên trong bụng lại nhộn nhạo, vị chua chua dâng lên khó chịu, Vũ vứt đồ chạy vội vào WC trong phòng trước sự ngạc nhiên của Quân.
Vũ bên trong nôn đến mật xanh, Quân bên ngoài lo lắng đến ruột gan cũng lộn ngược lên, muốn vào xem thế nào thì phát hiện cửa đã bị khoá trái. Chỉ biết đứng bên ngoài bồn chồn lo lắng, không ngừng đập cửa phòng hỏi thăm nhỏ.
“Sao tự nhiên lại buồn nôn thế chứ? Nôn cũng chẳng có gì? Không lẽ bị nặng đến vậy? Sau sinh nhật của anh phải đi khám lại mới được” nhìn lại gương mặt nhợt nhạt của chính mình trong gương Vũ không khỏi giật mình, vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo, rồi mở cửa bước ra “không ra chắc anh ta phá cửa luôn quá,”
- Em thế nào? Có cần đi bệnh viện không – Quân lo lắng đỡ lấy Vũ, nhìn sắc mặt nhỏ mà đau lòng, bao nhiêu giận hờn đều bị sự lo lắng này đánh bay hết
- Không sao, …chỉ là dạ dày không tốt thôi….
- Thật không? Vậy càng phải đi khám – Quân vẫn nghi ngại
- Em có thuốc, hai ngày nữa em đi khám tổng quát luôn – Nhìn Quân lo lắng cho mình đến phát hoảng, buồn bực trong lòng nhỏ cũng như được tiêu tán, dịu giọng trả lời
- Tại sao? – Quân nhìn Vũ khó hiểu, đi khám bệnh mà còn phải hẹn hò như thế sao?
- Hì não anh đúng là chỉ nghĩ mấy việc linh tinh là giỏi – Vũ thấy bộ mặt ngờ nghệch của Quân không nhịn được bật cười – ngày mai là ngày gì cũng không nhớ sao? Vậy để ngày mai rồi biết
Quân bị chọc nhưng cũng không phản bác lại, hiếm khi thấy nhỏ vui vẻ mà chọc ghẹo mình, tội gì không hưởng thụ. Cánh tay vươn ra ôm nhỏ vào lòng, nếu tính kĩ càng thì thời gian hai người thật sự thả lỏng, thật sự êm ái bên nhau chẳng được bao nhiêu. Bọn họ yêu nhau, thật sự yêu nhau vậy tại sao phải khổ như thế? Tại sao lại bất công đến thế? Quân trong lòng thầm oán than
Dựa vào lòng ngực Quân, Vũ nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh, nó như đang kêu gọi trái tim nhỏ bé của Vũ cùng hoà nhịp thì phải. “Đừng mê muội nữa, đừng lún sâu nữa,”Vũ đặt bàn tay nhỏ của mình lên ngực Quân, giống như đang cố trấn an nó, Quân hơi bất ngờ nhưng cũng rất nhanh hiểu ra, bàn tay to lớn phủ lên tay Vũ, ấm áp để nơi đó.
- Em có thể hỏi anh một chuyện… - Giọng Vũ nhỏ xíu e dè ướm hỏi
- Được – Quân rất dịu dàng trả lời
- Anh … thật sự… yêu em…? – lời nói phát ra hơi run run
Quân đẩy Vũ ra để nhỏ ngẩn mặt nhìn thẳng mình, nhíu mày khó hiểu “cái này cần phải hỏi sao?”, Vũ không tránh né cái nhìn đó, trực diện nhìn lại như muốn nói với Quân “em muốn nghe anh nói”
- Người con gái có thể khiến anh đau lòng, có thể khiến anh khóc, có thể khiến anh vừa hận vừa yêu chỉ có mình em – Quân luồn tay vào tóc kéo Vũ lại cho trán hai người chạm nhau, thì thầm bộc bạch tấm lòng
- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh - những giọt nước mắt trong suốt nóng hổi thi nhau rơi ra khỏi hốc mắt – Quân, xin lỗi…xin lỗi …vì em cũng yêu anh
Quân ngây người nhìn Vũ, lần đầu tiên nhỏ chân thành như thế nói yêu anh. Quân không dám chớp mắt, anh sợ là do tự mình đa tình mà viễn tưởng, tự tưởng tượng ra, nhưng gương mặt nhạt nhoà vì nước mắt của Vũ cảm giác lành lạnh trên tay anh, nó cho anh biết anh không phải viễn tưởng, mà là sự thật. Người con gái anh yêu cuối cùng cũng thành tâm nói yêu anh, nhưng tại sao trong lòng ngoài sự phấn khởi vui mừng, còn xen thêm cảm giác là lạ nào đó không gọi thành tên? Là lo lắng sao?
- Em yêu anh, thật sự yêu anh, nhưng …Anh à! Buông tay em đi, không có bất kì cánh cửa nào mở ra vì chúng ta cả, dù là hiện tại hay tương lai – Vũ nhìn Quân nói trong nước mắt
Những lời Vũ thốt ra, một chữ Quân cũng không muốn lưu lại trong đầu, nhưng tại sao, tại sao chúng cứ ong ong trong đầu thế này, những lời nói này chính là đánh vào thực tại của bọn họ. Chính là những cây kim đâm nát tim anh, nhưng tại sao nhìn gương mặt đau khổ dằng vặt kia, anh không thể nào giận dữ điên cuồng như trước để che dấu nỗi đau của mình. Vì anh biết nhỏ cũng đau không kém gì anh sao? Quân bất lực, hoàn toàn bất lực nhìn Vũ, cái đầu thông minh của anh lúc này sao không vận dụng được chút gì? Sao không thể tìm lời nào phản bác lại, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nước mắt nhỏ rơi không ngừng, dường như nước mắt muốn hoà tan nhỏ
- Anh à! Có thể với thế giới này, anh không là gì cả nhưng với một người anh là cả thế giới này đó. Hãy thật sự suy nghĩ mọi việc được không? Không vì ai cả, vì chính chúng ta suy nghĩ, anh có thật sự đành lòng dẫm trên đau khổ của người khác để mình hạnh phúc không? Lúc anh hành hạ chị, anh có chắc mình vui vẻ không?
Vũ ngừng lại một lúc nhìn sâu vào đôi mắt anh, chậm rãi nói tiếp, nhỏ cảm giác như mình đang trở thành một thuyết khách,
- Còn em, em có thể chắc chắn rằng mình làm không được. Cả đời này anh có lẽ là người đàn ông duy nhất em yêu, nhưng tình cảm này xin để em chôn sâu nó tận đáy tim mình được không, cũng có thể em chấp nhận người đàn ông khác cũng có thể là không. Nhưng anh à, dù có thế nào thì anh cũng không thể là cả thế giới của em, không có anh em vẫn có thể sống, nhưng với chị ấy nếu không có anh, cả thế giới này coi như sụp đổ. Hãy thử một lần chấp nhận chị ấy, thử một lần cho mình cơ hội mở lòng ra với chị ấy được không anh, chúng ta cùng cho nhau cơ hội, tìm lối đi riêng cho mình, được không?
Vũ nắm lấy đôi tay đang run rẩy của Quân, đôi mắt anh vẫn nhìn nhỏ không chớp như đang cố nuốt cố tiêu hoá những gì nhỏ đang nói
- Thật sự không có con đường chung cho chúng ta sao? Thật sự phải như thế sao
Nước mắt từ lúc nào cũng đã rơi ra từ hốc mắt Quân, anh như đứa trẻ lạc đường, bơ vơ ngơ ngác nhìn Vũ, người dẫn đường duy nhất đang từ chối mình
- Chỉ trách Nguyệt lão se nhầm duyên chúng ta, xin lỗi anh! Dù ở nơi đâu em cũng sẽ cầu nguyện cho anh và chị, hai người em yêu thương nhất
Vũ đứng dậy ôm Quân vào lòng, lần đầu tiên nhỏ làm thế, lúc này đây trong người đàn ông to lớn này thật yếu ớt, thật nhỏ bé. Khiến Vũ đau lòng không thôi, số phận tại sao tàn nhẫn với họ như thế “tại sao người duy nhất em không thể ở cùng một chổ lại là người em yêu nhất, tại sao thế này hả anh. Tại sao cái gọi là thiên đường hạnh phúc, không có tên chúng ta”.
Quân hoàn toàn buông thỏng chính mình, dựa vào người Vũ để mặc nhỏ ôm mình, sự thật mà anh luôn cố dùng bức tường mạnh mẽ tránh né lại bị chính Vũ bóc trần sạch sẽ, giống như con rắn bị người ta lột mất lớp da bảo vệ, chỉ còn lại sự yếu ớt, nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ
- Cho anh thời gian, và cho cả em thời gian nữa được không? Ngày mai, ngày mai chúng ta hãy quyết định được không?
Lời nói van nài của Quân khiến người nghe thương cảm, cả hai có nhận ra hay không? Hình như vị trí của hai người đã đổi cho nhau? Vũ trở nên mạnh mẽ đến nhẫn tâm, Quân lại yếu ớt đến đáng thương.
Vũ muốn từ chối, nhỏ không muốn cả hai dây dưa để tìm đau khổ nữa, chính Quân cũng biết rõ dù là ngày mai ngày mốt, hay là một năm một tháng nữa thì kết quả của họ cũng không hề thay đổi. Nhưng nhìn vào ánh mắt yếu ớt van nài của anh, sự bất lực của anh, Vũ không tự chủ gật đầu.
Hai con người nhỏ bé ấy, chìm hẳn trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo, chỉ còn nghe văng vẳng tiếng nức nở uất nghẹn khắp ngõ ngách, lần đầu tiên họ bộc lộ tình yêu của mình với nhau, không ngờ lại chính là bắt đầu cho một kết thúc nghiệt duyên của mình, chính là để bọc lộ để tìm đường xa nhau. Có ai đáng thương hơn họ?
*************Hức hức Ta là dãy phân cách đau thương hức *************
Cả ngày hôm sau Vũ cùng mọi người ở Ốc Ngố chuẩn bị mọi thứ cho sinh nhật của Quân, quán hôm nay cũng phải đóng cửa nghỉ. Cảnh Tây từ sáng đã bay về Sin để giải quyết gì đó, nên mọi người phải chia nhau phần việc của anh luôn. Tuy hơi mệt nhưng Vũ thấy vui và quyết tâm làm thật tốt vì có lẽ đây là chuyện đầu tiên cũng là cuối cùng nhỏ vì anh làm.
- Chị à! chị đừng có chạy qua chạy lại như thế không tốt đâu – Vũ thấy chị cứ như con thoi chạy tới chạy lui phụ mọi người, không yên tâm nhắc nhở
- Không sao, chị làm được mà - Chị cười hiền nhìn nhỏ
- Em thấy chị đi lo chuẩn bị món ăn đi, đừng có chạy như thế nữa – Vũ cau mày khó chịu
- Xong hết rồi, bây giờ chỉ cần chờ em lấy bánh kem và nhân vật chính tới nữa là được, chị đã hẹn anh ấy rồi. Nhưng mà chị thấy ảnh hơi lạ, hình như có chuyện gì đó, chị sợ…
- ….- Nghe chị nói Vũ trầm ngâm một lúc – không có gì đâu, chắc chuyện công ty ấy mà, em nhờ người “khiêng” anh… anh.. rể tới rồi, yên tâm đi, ảnh mà thấy chị vì anh làm nhiều chuyện thế này bảo đảm cười ra nước mắt luôn, lại còn món quà bí mật nữa hihi
Vừa nghe Vũ nói, đôi mắt chị tối sầm kì lạ, nhưng rồi rất nhanh chuyển về sự dịu dàng thường thấy, nhìn nhỏ cười vui vẻ.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất mọi thứ, chị rủ Vũ đi dạo một vòng rồi sẵn tiện lấy bánh kem luôn. Vũ hơi e ngại, do trước khi Cảnh Tây đi đã dặn đi dặn lại “anh không có ở đây, em tuyệt đối không ra ngoài, tuy là anh có để người lại bảo vệ em nhưng bọn họ không quen đường, nếu phải theo em ra ngoài sẽ rất khó khăn cho họ, tốt nhât cứ ở lại Ốc Ngố, nơi đây đông người bọn chúng cũng không dám manh động, anh sẽ cố gắng về sớm”. Nhưng nhìn vẻ mặt háo hức của chị, Vũ không nỡ từ chối “chắc Cảnh Tây lo xa, bọn họ nếu điều tra được gì thì làm sao để mình yên thân lâu như vậy, đi một chút chắc không sao”.
Nghĩ thế nên hai chị em vui vẻ đi ra ngoài, người Cảnh Tây để lại cũng vội vã đi theo, cách một khoảng để không làm cả hai khó chịu……..
*
7h tối, trong Ốc Ngố đầy đủ “bá quan văn võ” nhân vật chính cũng đến, trên mặt không mang theo chút mùa xuân nào gọi là. Nhìn hai thằng bạn của mình bực bội, bản thân đang cố sống cố chết làm việc để áp chế bớt cái thương tâm và bất an của mình đi, đùng một cái hai thằng kéo tới, “áp giải” đến đây bảo là có trò vui vậy mà ngồi cả buổi cũng chẳng thấy gì? Bọn nhóc ở quán này thì cứ tủm ta tủm tỉm nhìn anh mà cười. Hỏi cái gì cũng ú a ú ớ,
- Chị về rồi…. - Chị bên ngoài xách bánh kem to đùng vui vẻ đi vào, nhìn thấy anh và mọi người thì những lời tiếp theo bị đánh bật vào trong – anh, anh tới rồi sao?
- Em cũng ở đây à? – Quân hơi khó hiểu khi thấy chị “ngày gì mà sao ai cũng tập trung ở đây?” (anh không biết, ai biết?)
- À à… em có chút việc… - nói rồi chị vội nhét cái bánh cho một nhân viên của quán, may mà người ta bỏ trong túi tối màu, không nhìn thấy, nên chị lấp liếm được - mà chị Vũ đâu? Sao chưa thấy, bắt đầu đi - chị thì thầm hỏi mấy nhân viên của Ốc Ngố
- Ủa không phải hai chị đi chung từ chiều sao? Chị ấy chưa về mà - Cả bọn thậm thụt, ngẩn người ra
- Hả? kì vậy…
- NẤM LÙN, ANH VỀ RỒI- Cảnh Tây ở đâu như cơn lốc chạy ào vào hét toán làm cả bọn giật mình – VŨ ĐÂU? ????????????
Cảnh Tây thở hổn hển, quát đông quát tây, chỉ mong ai đó nói cho mình biết Vũ ở đâu, suốt buổi giải quyết công việc bên đó, trong lòng không ngừng thấp thỏm không yên. Nhưng mỗi lần gọi điện Vũ đều quát anh lo hão, nhỏ không sao. Tuy nhỏ nói thế cũng không làm Cảnh Tây yên lòng, vừa giải quyết xong là vội vàng bay trở lại đây ngay, nhưng lúc ở sân bay điện cho Vũ thì không ai bắt máy, Cảnh Tây tự trấn an mình Vũ vì bận mà không nghe mấy, anh điện cho hai người kia thì không liên lạc được. Cảnh Tây gần như phát điên mà chạy ngay về đây, mong rằng vừa bước vào sẽ thấy Vũ đi ra mắng anh lo hão …Nhưng nhìn cả buổi nhìn thế nào cũng không thấy được nhỏ, sợ hãi cứ thế dâng lên không ngừng.
- Có chuyện gì vậy? Vũ thế nào? Sao cậu lại hốt hoảng như thế - Quân bị sự “điên loạn” của Cảnh Tây doạ cho sợ, nỗi bất an của anh cũng tăng lên, khẩn trương bắt lấy Cảnh Tây hỏi cho ra lẽ, những người khác ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì
- Nói cho tôi biết cô ấy đâu – Cảnh Tây như không nghe thấy lời anh tiếp tục hỏi, hai mắt hoảng loạn đỏ ngầu
- Chị ấy đi lấy bánh từ hồi chiều tới bây giờ vẫn chưa về - ai đó can đảm lên tiếng
- CÁI GÌ???? - cả anh và Cảnh Tây đồng loạt quay lại nơi phát ra tiếng nói.
- Có chuyện gì vậy? Vũ có chuyện gì? - Chị lo lắng chạy tới
Nhưng không ai bận lòng nhìn đến chị, trả lời chị, mọi người lấy điện thoại ra gọi cho Vũ
- Không gọi được,…
- Khoá máy rồi
- ………..
- …………
Trong lúc mọi người đang hỗn loạn vì sự mất tích vài giờ đồng hồ của Vũ thì có một nhân viên chuyển phát nhanh đi vào
- Cho hỏi có anh Kiều Cảnh Tây ở đây không ạ!
- Tôi đây - Cảnh Tây vụt tới trước mặt anh ta
- Có người chuyển phát cái này cho anh, mời anh kí nhận
Cảnh Tây tay run run cầm lấy gói đồ, linh cảm của anh cho hay gói đồ này liên quan tới Vũ. Mọi người xúm lại chờ Cảnh Tây bóc ra, thì tiếp tục có hai người lạ mặt đẩy một hộp quà to tướng đi vào, cả bọn vội xoay qua nhìn
- Cho hỏi ai là Nguyễn Hoàng Quân ạ! - một trong hai người lên tiếng
- Là tôi
- Có người nhờ chúng tôi chuyển món quà này cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, đây là thiệp chúc mừng
- ……………..
Nói rồi bọn họ cũng nhanh chóng rời đi, mọi người ngẩn người nhìn hộp quà to quá mức, được gói ghém kĩ lưỡng thắt nơ bướm thật đẹp. Quân khó hiểu, nhưng cũng mở tấm thiệp ra xem “Anh iu, chúc anh xin nhật vui vẻ, món quà này bảo đảm khiến anh ấn tượng khó quên!” chữ đánh máy, không có tên người gửi, anh hết nhìn tấm thiệp rồi nhìn hộp quà, một tia hy vọng loé lên trong anh giữa muôn ngàn nỗi lo về Vũ “chắc là trò của cô ấy”
- Mau …mau….MAU…MỞ CÁI HỘP RAAAAA
Lần nữa mọi người giật mình với tiếng hét và gương mặt bi thương cùng kích động vô cùng của Cảnh Tây, lại bất ngờ với tốc độ chóng mặt của anh ta. Khi lao đến bên chiếc hộp quà, mọi người xúm vào phụ mang cái hộp đặt xuống sàn. Vội vàng mở nắp hộp,
- Áaaaaaaaaaaaaaaaa - Chỉ nghe tiếng hét của ai đó, rồi bóng người ngã khuỵ ngất xỉu
“Món quà” trong hộp khiến mọi người kinh sợ hét toáng, tất cả như biến thành người máy hết pin, toàn thân cứng ngắc, hoạt động ngưng trệ, hô hấp cũng khó khăn vô cũng. Chị và một số nhân viên nữ kinh hãi ngất xỉu, Tú và Việt “đàn ông thân cao bảy thướt” cũng không dám nhìn tiếp, Quân và Cảnh Tây như hồn lìa khỏi xác…Tất cả tất cả như bị rơi vào khoảng không nào đó, mọi thứ mọi thứ như đứng lại tại chổ…………
/60
|