Sau khi về lại Vân Lan, ai cũng tất bật công việc của mình, Vũ hạn chế gặp những người “không nên gặp”. Biết rõ là chọc giận một vài người nhưng nhỏ đành chịu, điều duy nhất nhỏ có thể làm bây giờ chính là trốn tránh. Trốn tránh thực tại, trốn tránh người khác, và cũng trốn tránh chính mình.
Vùi đầu vào công việc, học tập, không để bản thân mình có bất kì một quỹ thời gian rảnh, làm mệt rồi về nhà lăn ra ngủ một giấc không phải suy nghĩ. Vậy mà hôm nay Vũ lại vô tình gặp được một người trong “danh sách đen đó”. Hoàng Nam
Cứ nghĩ cuối tuần, cùng Long dung dăng dung dẻ đi siêu thị mua ít đồ dùng, xoay qua xoay lại không thấy Long đâu, mà lại gặp Nam, đúng là chạy trời không khỏi nắng. Sau một hồi “4 mắt nhìn nhau” đắm đuối, quên thời gian, Nam đề nghị
- Đi qua bên kia uống nuớc được không?
- Cái này…
- Bạn bè uống nước cũng không được sao?
…..
Vũ cũng không biết phải từ chối Nam thế nào, đúng là không yêu có thể là bạn, mà đã là bạn thì mời nhau li nuớc không có gì quá đáng. Nhưng Vũ có thể thấy được trong mắt Nam không chỉ là bạn. Với Nam, Vũ không còn cảm gíac đau nhói khi đối mặt, hay ngượng ngùng… Chỉ là Vũ không muốn Nam trong lòng không dứt, chỉ là không muốn có một cô gái khác phải ôm gối khóc trong đêm, càng không muốn người phụ nữ kia có cớ nói này nọ mình và gia đình mình. Hiện tại Vũ có thể cho bản thân một đáp án chính xác, đối với nhỏ Nam đã trở về vị trí ban đầu. Bạn, còn Nam? Không cần hỏi Vũ cũng có thể hiểu vì đôi mắt Nam vẫn ấm áp dịu dàng và tràn ngập yêu thương, điều đó làm Vũ thấy tội lỗi..
- Dạo này em thế nào? – Nam lên tiếng phá vỡ không khí im lặng ngột ngạt đến khó thở của cả hai
Mặc dù đồng ý cùng Nam đi uống nước, vậy mà vào ngồi cả buổi Vũ chẳng buồn nói câu nào, lại cứ lơ đãng như đang có nhiều tâm sự.
- À! Uhm em vẫn tốt, anh thế nào? Bên anh đã thi tốt nghiệp chưa? Anh với Nhã Trình thế nào? Anh dự định làm chổ nào chưa? Anh…
- Xem ra em vẫn còn quan tâm anh nhỉ? Nhưng hỏi nhiều thế sao anh trả lời hết? – Nam cười chọc nhỏ, lúc thì không nói chuyện lúc lại moi đâu ra một đống câu hỏi mà trám lên Nam
- Hả? À!!! Xin lỗi em..em – Vũ nhận ra hình như mình hơi vô duyên thì phải, nên cứ lúng ta lúng túng
- Cứ bình thuờng như truớc đi, nhỏ nhà quê, không cần ra vẻ này nọ truớc mắt anh, nhìn em vẫn ngốc vậy à! Ha ha ha
- Anh … cái đồ đèn giao thông, ăn bận sặc sỡ, nói chuyện vô duyên…
- Ha ha vậy mới giống em, chứ mà cứ vâng vâng dạ dạ ra dáng thục nữ chả thích hợp tẹo nào
……….
Hai đứa sao một hồi lôi chuyện của nhau ra bêu xấu lại cười sảng khoái, thì ra thời gian đó, đứa nào cũng ngố tàu như thế trong mắt đối phương, nhưng cũng chính khoảng thời gian đó lại vui vẻ và vô tư nhất.
Thì ra cười lại dễ như vậy, chỉ cần mở lòng ra đã có thể thoải mái với nhau,
“rengggggggg, rengggggggggggggggggg”
- Xin lỗi, em nghe điện thoại tí
- ………. – Nam mỉm cười gật đầu, Nam cũng biết mình làm gì có quyền ngăn cấm, nhỏ hỏi cũng chỉ theo phép lịch sự
-<……………>
- Ây thủng màn nhỉ em rồi, nhỏ tiếng thôi – Vừa áp tai nghe Vũ đã bị Long hét cho chấn động tâm tư dòng họ màn nhỉ của nhỏ, đưa điện thoại cách ra xa vẫn còn nghe lanh lảnh
-<……………>
- Rồi rồi, em đang ở quán coffee đối diện siêu thị này, xong rồi thì qua đi, vậy nha
Tắt điện thoại, Vũ chỉ biết nhìn Nam cười trừ cho qua, thoáng thấy đôi mắt buồn của Nam, Vũ biết rõ Nam đang nghĩ gì, cũng không buồn giải thích nghĩ như thế cũng tốt. Cả hai lại rơi vào khoảng lặng, nhưng cũng chẳng được bao lâu
- A Vũ, bạn cũng ở đây sao? – Nhã Trình vừa tới đã thấy hai người ngồi chung, thoáng sững sờ nhưng cũng giả lã cười mà chào hỏi
Đi bên cạnh còn có mẹ của Nam, ánh mắt bà ta nhìn Vũ cứ như nhìn một thứ gì đó kinh tởm lắm vậy, nhưng điều đó không làm nhỏ chú ý hay ngạc nhiên, bởi vì người phía sau bà ta và Nhã Trình đã thu hút Vũ làm Vũ bối rối hơn, chính là anh và chị. Gần cả tháng Vũ luôn tìm mọi lí do thích hợp nhất né tránh anh. Không ngờ lúc này gặp lại là truớc mặt bao nhiêu người thế này. Hồi hộp, bối rối, lại có phần hoảng loạn…. Bao nhiêu là xúc cảm cứ ùa nhau cùng đến một lúc, lại thêm ánh mắt lạnh lùng giận dữ, thăm thẳm không thấy đáy của anh cứ như muốn chìm Vũ trong đó, gián tiếp muốn bóp nghẹt Vũ. Thầm than ra đường không coi ngày nên có bao nhiêu người cần né là một lượt gặp gần hết
- Chào Trình, chào bác thông gia, chị..anh..rể – Vũ cố lấy lại bình tĩnh chào hỏi, cố gắng né tránh ánh mắt của anh, nhưng vẫn cảm nhận được nó đang thiêu đốt da mặt mình
- Hừ, Nam con đã hứa với mẹ thế nào? Bây giờ lại ngồi chung với loại người này? Con không thấy mất mặt sao? Thật là làm ô uế danh dự nhà ta mà – Bà ta không thèm để ý lời chào của nhỏ, nguýt ngang, lườm một cái rồi nhìn Nam chất vấn, giọng điệu vẫn không khác mấy, vẫn hách dịch – còn cô, cô bám theo con tôi chẳng qua cũng vì tiền chứ gì? Muốn bao nhiêu nói đi
- Mẹ.../ bác ơi…- Nam giận dữ gằng giọng với bà ta, Nhã Trình nhận thấy lời bà ta quá đang cũng vội nhắc nhở, Vũ chỉ cười khinh mà không nói lời nào, nhỏ áp dụng quy tắc “miệng liền tai” để bà ta tự nói tự nghe, tự nhận lại. Bàn tay Quân đút vào túi nắm chặt thành đấm, bên ngoài vẫn thể hiện sự dửng dưng
- Con trừng mắt với mẹ làm gì? Mẹ nói sai sao? Con dám vì cái loại này mà hỗn hào với mẹ hết lần này tới lần khác, đúng là tai hoạ, muốn tiền cứ nói, tôi bố thí cho, đừng có bám con trai ngốc nghếch của tôi
Bà ta cứ như uất ức lâu ngày mới được xả ra, không thèm để ý xem nơi mình đang đứng là nơi nào, bản thân cũng đã thành tâm điểm vẫn bô bô mắng người, thật uổng phí những thứ bóng loáng cao quý trên người.
Anh, chị cũng im lặng theo dõi, không đá động hình như cũng muốn xem Nguyễn phu nhân cao quý “độc diễn”, mắt anh chỉ duy nhất cái nhìn lạnh lẽo, còn chị thì phẳn lặng, phẳng lặng đến kì lạ, từ đầu tới cuối nhỏ chưa dám nhìn thẳng nhỏ lần nào, hai tay vẫn đang bấu chặt vào nhau.
- Mẹ, mẹ nên cẩn trọng lại lời nói của mình đi, cũng để ý xem bản thân đang đứng ở đâu, tụi con uống nuớc cùng nhau thì có gì là không được
Nam thật sự giận dữ truớc những lời nói cay nghiệt của mẹ mình, Nam biết trong tư tưởng của bà phân biệt giaù nghèo rõ ràng, nhưng đến mức này thì thật sự là quá đáng, nhìn dáng vẻ chịu đựng của nhỏ mà không khỏi đau lòng
Nói xong Nam toang nắm tay Vũ kéo đi khỏi, thì một bàn tay khác đã nhanh hơn giữ lại, và kéo Vũ vào lòng khẳng định chủ quyền, huớng ánh mắt giễu cợt nhìn người phụ nữ vẫn muốn xài xể người khác,
- Bà Nguyễn, chắc bà biết tội xúc phạm danh dự người khác xử lí thế nào nhỉ? – thêm một người lên sàn diễn chung với bà ta? Không đâu là giành diễn đúng hơn
- Tôi…
- À có lẽ bà không biết đâu nhỉ? Tôi đề cao phu nhân quá rồi
- Tôi…/ Anh.. – Nam cũng định lên tiếng, dù sao bà ta cũng là mẹ mình, bị người khác xúc phạm cũng thấy nóng mũi, lại thêm cái tư thế "dễ điên" của Long với Vũ nữa
- Đúng thế rồi nếu không sẽ không đứng đây làm trò cười cho người khác thế này,
- Cậu…
- Chẳng lẽ bà Nguyễn ỷ vào tiền tài của gia đình mình? Coi thuờng pháp luật – người đó vừa nói vừa ra vẻ sợ hãi
- Cậu…cậu …- cuối cùng bà ta cũng nói được hai từ, nhưng lại..
- Trần Thiện Long, anh quá rồi đó – Nam gằm mặt
- Thật không nghĩ Phu nhân cao quý của chủ tịch Nguyễn lại là người xem thuờng pháp luật như vậy – Long vẫn chẳng để ai trong mắt, dám ức hiếp em gái bảo bối của Long thì bà ta phải nghĩ tới hậu quả
- Cậu… - bà ta giận mà mặt mày tím tái, không nói được cái gì
Nhìn mặt bà ta vì giận mà chuyển màu liên tục hết đỏ rồi xanh rồi tái đi, thở phì phì, làm nhỏ thật muốn cười, người có thể làm bà ta nghẹn họng, mặt mày tím tái không nói được câu nào, ôm ngực tức muốn phun máu, chắc cũng chỉ có Thiện Long thôi. Trong lòng Vũ chợt có một suy nghĩ, nếu Long mà không mở Ốc Ngốc thì cũng không sợ đói, vì…có thể đi c.h.ử.i lộn mướn, vừa nghĩ buồn cười, không nhịn được nên che miệng, cúi đầu cười, nếu bình thường sẽ không sao, trong lúc này lại cười thích thú như vậy, khác nào nói với bà ta nhỏ đang cười nhạo mình. Tức tối, kẻ xốc mách mình thì 1, nhìn kẻ đứng xem cười đắc ý lại tới 10.
Bà ta xong tới định giáng cho Vũ một bạt tay, Nam Quân không kịp phản ứng, nhưng Long thì rất nhanh bắt lấy hất bà ta ra. Vẻ mặt lạnh lùng, nhưng nở nụ cười trào phúng, khinh miệt
- Bà Nguyễn chắc bà không muốn ngày mai đầu đề các báo ngày mai sẽ là “Phu nhân cao quý của tập đoàn đá quý Thành Nam vừa mắng người, vừa đánh người ở nơi công cộng ” chứ? Tin này chắc chắn chấn động
- Cậu dám đe doạ tôi – ánh mắt bà ta long lên giận dữ, nhìn Long không thiện cảm
- Không hề, nói cho phu nhân biết cô gái bà mới xúc phạm, còn định đánh là con dâu đắc ý của cha mẹ tôi, nếu họ biết chuyện này, bảo đảm bà sẽ phải nói chuyện nhiều với “mấy anh quân phục” đó. Quên nữa, nhà họ Trần không thiếu tiền nên không cần phu nhân phải cấp tiền cho người yêu tôi.
Nói xong Long ôm eo nhỏ đi một nước ra khỏi quán, để lại phía sau một “ngọn núi lửa” phừng phừng chuẩn bị cháy, khói bốc nghi ngúc, nhưng “ngọn núi lửa” thật sự thì đã bốc cháy ở phía sau bà ta rồi, chỉ có điều không để dung nham trào thôi. Nhẫn, là một từ quan trọng trong từ điển cuộc sống của Quân, nếu không nhẫn, Quân đã không thể đứng vững như hôm nay, mà đã chết khi chỉ là một thằng nhóc.
Trên xe Long vẫn đang cười nắc nẻ, không ngừng thao thao, trong khi Vũ thì ưu tư thập phần, Long muốn kéo Vũ ra khỏi mớ suy nghĩ không đâu, nhưng nhận ra lần này mình thất bại, đành im lặng, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ, Vũ vẫn nhìn ngoài cửa xe, nhưng trong lòng đã nhẹ hơn. Vũ biết Long muốn nói “còn có anh ở đây” với nhỏ thế cũng sưởi ấm lòng nhỏ một chút.
- Đưa em về nhà đi,
- Được.
Vào phòng, Vũ nằm vật ra giường, thật mệt mỏi, trái đất này tại sao lại hình cầu, vì hình cầu nên cứ có những cuộc gặp gỡ gọi là định mệnh, và vận mệnh, vì là hình cầu nên càng không muốn gặp nhau thì lại luôn nhìn thấy nhau.
Nếu là hình vuông thì sẽ khác, sẽ có những góc khuất cho ta trốn, trốn để không phải đau đớn khi đối diện.
Lần đầu tiên Vũ thấy hận, tự nhiên tại sao phải tạo nên trái đất hình cầu? Con người luôn có những suy nghĩ vô lí và mâu thuẫn, khi yêu họ luôn muốn nhìn thấy nhau, chỉ ước không có bất cứ gì cản trở phía trước để mãi mãi được nhìn người mình yêu. Nhưng cũng là yêu vậy mà có lúc họ lại muốn đem tất cả tường thành trên thế giới này xoay xung quanh, chỉ để…không thấy nhau.
“kính kong, kính kong,..” Tiếng chuông cửa ngắt ngang dòng suy nghĩ kì cục của Vũ, không nhanh không chậm, nhỏ thông thả đứng dậy đi ra, vì nhỏ đoán được người đến đây,nhỏ né tránh lâu như vậy mà. Hôm nay lại gặp nhau trong tình huống đó, anh chắc chắn sẽ đến tìm
- Anh…
Sững lại vì người đến không nằm trong dự đoán, nên những lời chưa kịp nói đã nghẹn lại và trở ngược vào trong, “đến cũng tốt, cũng nên nói chuyện một lần”
- Vào đi – Vũ lạnh giọng, né sang một bên, trong lòng thắc mắc không biết vì nguyên nhân gì lại đến tìm mình
Vùi đầu vào công việc, học tập, không để bản thân mình có bất kì một quỹ thời gian rảnh, làm mệt rồi về nhà lăn ra ngủ một giấc không phải suy nghĩ. Vậy mà hôm nay Vũ lại vô tình gặp được một người trong “danh sách đen đó”. Hoàng Nam
Cứ nghĩ cuối tuần, cùng Long dung dăng dung dẻ đi siêu thị mua ít đồ dùng, xoay qua xoay lại không thấy Long đâu, mà lại gặp Nam, đúng là chạy trời không khỏi nắng. Sau một hồi “4 mắt nhìn nhau” đắm đuối, quên thời gian, Nam đề nghị
- Đi qua bên kia uống nuớc được không?
- Cái này…
- Bạn bè uống nước cũng không được sao?
…..
Vũ cũng không biết phải từ chối Nam thế nào, đúng là không yêu có thể là bạn, mà đã là bạn thì mời nhau li nuớc không có gì quá đáng. Nhưng Vũ có thể thấy được trong mắt Nam không chỉ là bạn. Với Nam, Vũ không còn cảm gíac đau nhói khi đối mặt, hay ngượng ngùng… Chỉ là Vũ không muốn Nam trong lòng không dứt, chỉ là không muốn có một cô gái khác phải ôm gối khóc trong đêm, càng không muốn người phụ nữ kia có cớ nói này nọ mình và gia đình mình. Hiện tại Vũ có thể cho bản thân một đáp án chính xác, đối với nhỏ Nam đã trở về vị trí ban đầu. Bạn, còn Nam? Không cần hỏi Vũ cũng có thể hiểu vì đôi mắt Nam vẫn ấm áp dịu dàng và tràn ngập yêu thương, điều đó làm Vũ thấy tội lỗi..
- Dạo này em thế nào? – Nam lên tiếng phá vỡ không khí im lặng ngột ngạt đến khó thở của cả hai
Mặc dù đồng ý cùng Nam đi uống nước, vậy mà vào ngồi cả buổi Vũ chẳng buồn nói câu nào, lại cứ lơ đãng như đang có nhiều tâm sự.
- À! Uhm em vẫn tốt, anh thế nào? Bên anh đã thi tốt nghiệp chưa? Anh với Nhã Trình thế nào? Anh dự định làm chổ nào chưa? Anh…
- Xem ra em vẫn còn quan tâm anh nhỉ? Nhưng hỏi nhiều thế sao anh trả lời hết? – Nam cười chọc nhỏ, lúc thì không nói chuyện lúc lại moi đâu ra một đống câu hỏi mà trám lên Nam
- Hả? À!!! Xin lỗi em..em – Vũ nhận ra hình như mình hơi vô duyên thì phải, nên cứ lúng ta lúng túng
- Cứ bình thuờng như truớc đi, nhỏ nhà quê, không cần ra vẻ này nọ truớc mắt anh, nhìn em vẫn ngốc vậy à! Ha ha ha
- Anh … cái đồ đèn giao thông, ăn bận sặc sỡ, nói chuyện vô duyên…
- Ha ha vậy mới giống em, chứ mà cứ vâng vâng dạ dạ ra dáng thục nữ chả thích hợp tẹo nào
……….
Hai đứa sao một hồi lôi chuyện của nhau ra bêu xấu lại cười sảng khoái, thì ra thời gian đó, đứa nào cũng ngố tàu như thế trong mắt đối phương, nhưng cũng chính khoảng thời gian đó lại vui vẻ và vô tư nhất.
Thì ra cười lại dễ như vậy, chỉ cần mở lòng ra đã có thể thoải mái với nhau,
“rengggggggg, rengggggggggggggggggg”
- Xin lỗi, em nghe điện thoại tí
- ………. – Nam mỉm cười gật đầu, Nam cũng biết mình làm gì có quyền ngăn cấm, nhỏ hỏi cũng chỉ theo phép lịch sự
-<……………>
- Ây thủng màn nhỉ em rồi, nhỏ tiếng thôi – Vừa áp tai nghe Vũ đã bị Long hét cho chấn động tâm tư dòng họ màn nhỉ của nhỏ, đưa điện thoại cách ra xa vẫn còn nghe lanh lảnh
-<……………>
- Rồi rồi, em đang ở quán coffee đối diện siêu thị này, xong rồi thì qua đi, vậy nha
Tắt điện thoại, Vũ chỉ biết nhìn Nam cười trừ cho qua, thoáng thấy đôi mắt buồn của Nam, Vũ biết rõ Nam đang nghĩ gì, cũng không buồn giải thích nghĩ như thế cũng tốt. Cả hai lại rơi vào khoảng lặng, nhưng cũng chẳng được bao lâu
- A Vũ, bạn cũng ở đây sao? – Nhã Trình vừa tới đã thấy hai người ngồi chung, thoáng sững sờ nhưng cũng giả lã cười mà chào hỏi
Đi bên cạnh còn có mẹ của Nam, ánh mắt bà ta nhìn Vũ cứ như nhìn một thứ gì đó kinh tởm lắm vậy, nhưng điều đó không làm nhỏ chú ý hay ngạc nhiên, bởi vì người phía sau bà ta và Nhã Trình đã thu hút Vũ làm Vũ bối rối hơn, chính là anh và chị. Gần cả tháng Vũ luôn tìm mọi lí do thích hợp nhất né tránh anh. Không ngờ lúc này gặp lại là truớc mặt bao nhiêu người thế này. Hồi hộp, bối rối, lại có phần hoảng loạn…. Bao nhiêu là xúc cảm cứ ùa nhau cùng đến một lúc, lại thêm ánh mắt lạnh lùng giận dữ, thăm thẳm không thấy đáy của anh cứ như muốn chìm Vũ trong đó, gián tiếp muốn bóp nghẹt Vũ. Thầm than ra đường không coi ngày nên có bao nhiêu người cần né là một lượt gặp gần hết
- Chào Trình, chào bác thông gia, chị..anh..rể – Vũ cố lấy lại bình tĩnh chào hỏi, cố gắng né tránh ánh mắt của anh, nhưng vẫn cảm nhận được nó đang thiêu đốt da mặt mình
- Hừ, Nam con đã hứa với mẹ thế nào? Bây giờ lại ngồi chung với loại người này? Con không thấy mất mặt sao? Thật là làm ô uế danh dự nhà ta mà – Bà ta không thèm để ý lời chào của nhỏ, nguýt ngang, lườm một cái rồi nhìn Nam chất vấn, giọng điệu vẫn không khác mấy, vẫn hách dịch – còn cô, cô bám theo con tôi chẳng qua cũng vì tiền chứ gì? Muốn bao nhiêu nói đi
- Mẹ.../ bác ơi…- Nam giận dữ gằng giọng với bà ta, Nhã Trình nhận thấy lời bà ta quá đang cũng vội nhắc nhở, Vũ chỉ cười khinh mà không nói lời nào, nhỏ áp dụng quy tắc “miệng liền tai” để bà ta tự nói tự nghe, tự nhận lại. Bàn tay Quân đút vào túi nắm chặt thành đấm, bên ngoài vẫn thể hiện sự dửng dưng
- Con trừng mắt với mẹ làm gì? Mẹ nói sai sao? Con dám vì cái loại này mà hỗn hào với mẹ hết lần này tới lần khác, đúng là tai hoạ, muốn tiền cứ nói, tôi bố thí cho, đừng có bám con trai ngốc nghếch của tôi
Bà ta cứ như uất ức lâu ngày mới được xả ra, không thèm để ý xem nơi mình đang đứng là nơi nào, bản thân cũng đã thành tâm điểm vẫn bô bô mắng người, thật uổng phí những thứ bóng loáng cao quý trên người.
Anh, chị cũng im lặng theo dõi, không đá động hình như cũng muốn xem Nguyễn phu nhân cao quý “độc diễn”, mắt anh chỉ duy nhất cái nhìn lạnh lẽo, còn chị thì phẳn lặng, phẳng lặng đến kì lạ, từ đầu tới cuối nhỏ chưa dám nhìn thẳng nhỏ lần nào, hai tay vẫn đang bấu chặt vào nhau.
- Mẹ, mẹ nên cẩn trọng lại lời nói của mình đi, cũng để ý xem bản thân đang đứng ở đâu, tụi con uống nuớc cùng nhau thì có gì là không được
Nam thật sự giận dữ truớc những lời nói cay nghiệt của mẹ mình, Nam biết trong tư tưởng của bà phân biệt giaù nghèo rõ ràng, nhưng đến mức này thì thật sự là quá đáng, nhìn dáng vẻ chịu đựng của nhỏ mà không khỏi đau lòng
Nói xong Nam toang nắm tay Vũ kéo đi khỏi, thì một bàn tay khác đã nhanh hơn giữ lại, và kéo Vũ vào lòng khẳng định chủ quyền, huớng ánh mắt giễu cợt nhìn người phụ nữ vẫn muốn xài xể người khác,
- Bà Nguyễn, chắc bà biết tội xúc phạm danh dự người khác xử lí thế nào nhỉ? – thêm một người lên sàn diễn chung với bà ta? Không đâu là giành diễn đúng hơn
- Tôi…
- À có lẽ bà không biết đâu nhỉ? Tôi đề cao phu nhân quá rồi
- Tôi…/ Anh.. – Nam cũng định lên tiếng, dù sao bà ta cũng là mẹ mình, bị người khác xúc phạm cũng thấy nóng mũi, lại thêm cái tư thế "dễ điên" của Long với Vũ nữa
- Đúng thế rồi nếu không sẽ không đứng đây làm trò cười cho người khác thế này,
- Cậu…
- Chẳng lẽ bà Nguyễn ỷ vào tiền tài của gia đình mình? Coi thuờng pháp luật – người đó vừa nói vừa ra vẻ sợ hãi
- Cậu…cậu …- cuối cùng bà ta cũng nói được hai từ, nhưng lại..
- Trần Thiện Long, anh quá rồi đó – Nam gằm mặt
- Thật không nghĩ Phu nhân cao quý của chủ tịch Nguyễn lại là người xem thuờng pháp luật như vậy – Long vẫn chẳng để ai trong mắt, dám ức hiếp em gái bảo bối của Long thì bà ta phải nghĩ tới hậu quả
- Cậu… - bà ta giận mà mặt mày tím tái, không nói được cái gì
Nhìn mặt bà ta vì giận mà chuyển màu liên tục hết đỏ rồi xanh rồi tái đi, thở phì phì, làm nhỏ thật muốn cười, người có thể làm bà ta nghẹn họng, mặt mày tím tái không nói được câu nào, ôm ngực tức muốn phun máu, chắc cũng chỉ có Thiện Long thôi. Trong lòng Vũ chợt có một suy nghĩ, nếu Long mà không mở Ốc Ngốc thì cũng không sợ đói, vì…có thể đi c.h.ử.i lộn mướn, vừa nghĩ buồn cười, không nhịn được nên che miệng, cúi đầu cười, nếu bình thường sẽ không sao, trong lúc này lại cười thích thú như vậy, khác nào nói với bà ta nhỏ đang cười nhạo mình. Tức tối, kẻ xốc mách mình thì 1, nhìn kẻ đứng xem cười đắc ý lại tới 10.
Bà ta xong tới định giáng cho Vũ một bạt tay, Nam Quân không kịp phản ứng, nhưng Long thì rất nhanh bắt lấy hất bà ta ra. Vẻ mặt lạnh lùng, nhưng nở nụ cười trào phúng, khinh miệt
- Bà Nguyễn chắc bà không muốn ngày mai đầu đề các báo ngày mai sẽ là “Phu nhân cao quý của tập đoàn đá quý Thành Nam vừa mắng người, vừa đánh người ở nơi công cộng ” chứ? Tin này chắc chắn chấn động
- Cậu dám đe doạ tôi – ánh mắt bà ta long lên giận dữ, nhìn Long không thiện cảm
- Không hề, nói cho phu nhân biết cô gái bà mới xúc phạm, còn định đánh là con dâu đắc ý của cha mẹ tôi, nếu họ biết chuyện này, bảo đảm bà sẽ phải nói chuyện nhiều với “mấy anh quân phục” đó. Quên nữa, nhà họ Trần không thiếu tiền nên không cần phu nhân phải cấp tiền cho người yêu tôi.
Nói xong Long ôm eo nhỏ đi một nước ra khỏi quán, để lại phía sau một “ngọn núi lửa” phừng phừng chuẩn bị cháy, khói bốc nghi ngúc, nhưng “ngọn núi lửa” thật sự thì đã bốc cháy ở phía sau bà ta rồi, chỉ có điều không để dung nham trào thôi. Nhẫn, là một từ quan trọng trong từ điển cuộc sống của Quân, nếu không nhẫn, Quân đã không thể đứng vững như hôm nay, mà đã chết khi chỉ là một thằng nhóc.
Trên xe Long vẫn đang cười nắc nẻ, không ngừng thao thao, trong khi Vũ thì ưu tư thập phần, Long muốn kéo Vũ ra khỏi mớ suy nghĩ không đâu, nhưng nhận ra lần này mình thất bại, đành im lặng, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ, Vũ vẫn nhìn ngoài cửa xe, nhưng trong lòng đã nhẹ hơn. Vũ biết Long muốn nói “còn có anh ở đây” với nhỏ thế cũng sưởi ấm lòng nhỏ một chút.
- Đưa em về nhà đi,
- Được.
Vào phòng, Vũ nằm vật ra giường, thật mệt mỏi, trái đất này tại sao lại hình cầu, vì hình cầu nên cứ có những cuộc gặp gỡ gọi là định mệnh, và vận mệnh, vì là hình cầu nên càng không muốn gặp nhau thì lại luôn nhìn thấy nhau.
Nếu là hình vuông thì sẽ khác, sẽ có những góc khuất cho ta trốn, trốn để không phải đau đớn khi đối diện.
Lần đầu tiên Vũ thấy hận, tự nhiên tại sao phải tạo nên trái đất hình cầu? Con người luôn có những suy nghĩ vô lí và mâu thuẫn, khi yêu họ luôn muốn nhìn thấy nhau, chỉ ước không có bất cứ gì cản trở phía trước để mãi mãi được nhìn người mình yêu. Nhưng cũng là yêu vậy mà có lúc họ lại muốn đem tất cả tường thành trên thế giới này xoay xung quanh, chỉ để…không thấy nhau.
“kính kong, kính kong,..” Tiếng chuông cửa ngắt ngang dòng suy nghĩ kì cục của Vũ, không nhanh không chậm, nhỏ thông thả đứng dậy đi ra, vì nhỏ đoán được người đến đây,nhỏ né tránh lâu như vậy mà. Hôm nay lại gặp nhau trong tình huống đó, anh chắc chắn sẽ đến tìm
- Anh…
Sững lại vì người đến không nằm trong dự đoán, nên những lời chưa kịp nói đã nghẹn lại và trở ngược vào trong, “đến cũng tốt, cũng nên nói chuyện một lần”
- Vào đi – Vũ lạnh giọng, né sang một bên, trong lòng thắc mắc không biết vì nguyên nhân gì lại đến tìm mình
/60
|