Chú nai nhỏ kia có vẻ đang vô cùng thận trọng, thi thoảng dừng lại nhìn quanh nghe ngóng, sau cùng chú ta đi đến bên một dòng suối nhỏ, chậm rãi uống nước.
Đột nhiên từ trong khu rừng rậm xuất hiện một con Bò Cạp khổng lồ có ba đầu.
Con Bò Cạp ba đầu này dài đến hơn sáu thước, thân đỏ rực, lớp xác dày, còn cái đuôi của nó như móc câu thì lóe lên những tia sáng màu xanh lục, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào chú nai con.
-Xuy.
Chú nai con đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng, tạo thành một màn hào quang vàng rực rồi bao bọc mình trong đó.
Cùng lúc đó, trên những tán cây cổ thụ lại đột nhiên phát ra những luồng ánh sáng, một chùm ánh sáng màu lam đánh thẳng vào đầu con bò cạp ba đầu đó. Ngay lập tức, trên người con bò cạp ba đầu xuất hiện một lớp băng cứng, sau đó những luồng hoa quang khác cũng phun như mưa vào đầu con bò cạp.
Con bò cạp ba đầu không kịp phản ứng lại, bị đánh gãy thành mấy đoạn.
Sau khi những luồng hoa quang đó được thu lại, bốn người từ trên tán cây cổ thụ từ từ bay xuống ngay bên cạnh xác con bò cạp ba đầu đó.
Sau khi bốn người tu đạo này hiện thân, trong số họ người gây sự chú ý nhất là cô nương mặc pháp y đỏ, hai mươi bảy tuổi, bộ ngực căng tròn, nhưng eo chỉ nhỏ bằng một vòng tay, phát ra ngọn lửa. Bên cạnh nàng là một cô nương mười chín tuổi, mặc pháp y xanh, khuôn mặt tuy không xinh đẹp nhưng cũng thanh tú. Hai nam nhân bên cạnh một người khoác đạo bào màu vàng đất, khoảng gần bốn mươi tuổi, dáng hơi gầy, trong tay giữ chặt một pháp bảo như phất trần, còn vị kia khoác trên mình pháp y đen, khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt toát lên vẻ u sầu.
Bốn người này vừa đáp xuống đất thì con nai liền đi đến bên cạnh cô nương mặc pháp y đỏ kia, nhìn qua có vẻ như là dị thú phục tùng nàng.
-Chỉ dụ được một con Xích hỏa hạt tam đầu, chúng ta phân chia thế nào đây?
Nam nhân khoác đạo bào vàng thổ chau mày nhìn xác con bò cạp bị chặt đứt thành nhiều đoạn kia rồi lại quay lại nhìn ba người còn lại.
-Ta muốn lấy cái đuôi của nó, ba cái đầu thì thuộc về các ngươi, được không?
Cô nương xinh đẹp mặc áo đỏ đưa mắt nhìn qua rồi nói:
-Cái đuôi của nó cũng không có ích gì với ta, Xích Thù đạo hữu nhận lấy đi.
Vị nam nhân mặc pháp y đen có gương mặt u buồn kia cũng gật đầu nói.
Thấy hai người còn lại không có ý kiến gì khác, nữ nhân xinh đẹp mặc pháp y đỏ liền lấy ra một con dao bạc rồi cắt cái đuôi con bò cạp kia ra bỏ vào một cái túi màu đen.
Còn người mặc pháp y đen kia cũng đưa tay ra, một chiếc thước nhỏ xuất hiện, cắt cái đầu ra đưa tay ra nhặt lấy, từ cái đầu của nó lấy ra được ba viên yêu đan đỏ to nhỏ khác nhau.
-Đi thôi.
Sau khi đưa hai viên yêu đan còn lại cho đạo nhân và nữ tử kia, thanh niên mặc pháp y đen liền tỏ vẻ muốn đi khỏi nơi đó.
-Trương Yếu Ly đại ca, Xích Thù tỷ tỷ, Hàn Phong Tử tiền bối, nếu các vị không cần thì có thể cho ta cái da đầu này không?
Lúc đó, vị nữ tử mặc pháp y xanh ngại ngùng hỏi ba người còn lại.
-Ồ, cái này tất nhiên là được rồi.
Thanh niên mặc pháp y đen và nữ tử xinh đẹp mặc pháp y hồng hơi bất ngờ, rồi gật đầu đồng ý. Còn vị đạo nhân khoác đạo bào vàng thổ thì khuôn mặt không biết có phải là gật đầu hay không nhưng trong ánh mắt pha chút giễu cợt.
Trong số bốn người tu đạo này, thanh niên mặc áo đen là người có tu hành cao nhất, đã tu hành đến Trung Kỳ Kim Đan, cô nương mặc pháp y đỏ và vị đạo nhân này đều là tu vi Sơ Kỳ Kim Đan còn cô gái mặc pháp y xanh này mới chỉ có tu vi Trúc Cơ Kỳ, kém xa ba người còn lại. Lúc này ánh mắt của đạo nhân kia nhìn cô rõ ràng giễu cợt cô phải cần đến cả những nguyên liệu luyện khí hạ đẳng như vậy. Nhưng cô gái có gương mặt không mấy nổi trội ấy cũng biết những chuyện thế này là mất mặt nên không làm lỡ thời gian của những người còn lại, lấy một con da màu xanh đồng bay thẳng đến chỗ bộ giáp xác xanh đồng kia rồi lấy số giáp xác đó bỏ vào túi thật nhanh.
-Thật ngại quá, muội làm tốn thời gian của mọi người rồi.
Sau khi cất số giáp xác đó vào túi, nàng còn áy náy nói thêm một câu nữa.
-Không sao đâu, lấy loại vỏ giáp xác này để luyện thành Xích Giáp Phù sẽ có hiệu quả phòng ngự khá tốt đấy.
Còn nữ nhân xinh đẹp mặc pháp y đỏ thì nói:
-Tiểu Uyển, nếu không có Băng Ngọc Hoàn thì chũng ta cũng không thể đối phó với Xích Hỏa Hạt này dễ dàng như vậy.
-Hiệu quả phòng ngự tốt á? Cái loại phù vớ vẩn này chỉ cần gặp thuật pháp là vỡ vụn. Cái loại phù này chỉ có tu sỹ của Trúc Cơ Kỳ dùng thôi.
Vị đạo nhân khoác đạo bào vàng thổ cười thầm trong bụng.
-Đó là cái gì thế?
Chính lúc này, không trung phía trên bốn vị tu đạo này đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai. Bốn người cùng kinh hãi ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy một vòng ánh sáng màu đen đang rơi xuống. Trong vòngsáng đen đó còn lẫn thêm cả luồng kim quang, tốc độ kinh hoàng của nó khiến người ta thực sự sợ hãi. Khi nó rơi thẳng xuống, xung quanh nó và không khí phía dưới đều bị nén lại rồi nổ tung.
-Rầm!
Toàn bộ khu rừng rậm hoang dã rung chuyển, trong nháy mắt, vòng sáng màu đennày đã rơi vào khu rừng núi xa xôi.
-Chẳng lẽ có yêu thú lợi hại nào đến đây?
Nữ tử xinh đẹp ngơ ngác nhìn về phía vòng sáng kia rơi xuống.
-Không thể nào là yêu thú được.- Ánh mắt nam nhân mặc pháp y đen sáng rực.
- Nếu là yêu thú thì sẽ không rơi thẳng xuống như vậy. Tốc độ như vậy thì cho dù là yêu thú thiên giới cũng chưa chắc ăn được. Vòng sáng này hình như không giống vật còn sống.
-Không phải là vật sống, chẳng lẽ lại là dị bảo xuất thế nào đó?
Vị đạo nhân khoác đạo bào hoàng thổ khẽ rùng mình, trong mắt thoáng hiện lên sự hoang mang cực độ.
-Đi, chúng ta đến đấy xem.
Một phù màu lục lập tức được thanh niên mặc pháp y đen kích phát, tạo thành một vòng ánh sáng màu lục mờ mờ ảo ảo như vùng không khí bao trùm lấy bốn người, còn vị đạo nhân khoác đạo bào hoàng thổ kia thì dùng một cái pháp bảo giống như Hoàng Sắc Ngọc Giản để đưa bốn người lên, bay thẳng đến đó.
Phía trên không trung của khu rừng rậm xanh thăm thẳm.
Nơi này rõ ràng là trong Thiên Lan hư không, trong một sơn mạch cực lớn.
Vòng sáng đó rơi vào một hạp cốc cực lớn sâu hàng nghìn trượng, rộng tới mấy trăm trượng.
Bốn người dừng lại bên trên hạp cốc đó rồi nhìn xuống dưới, hạp cốc đó bị vòng sáng kia va đập vào, tạo thanh một cái hố sâu cực lớn. Hơn nữa, điều làm người ta ngạc nhiên là trong hố sâu không phải là một dị bảo xuất thế hay một yêu thú lợi hại mà là một người tu đạo quần áo rách tả tơi, không biết còn sống hay đã chết.
-Một người tu đạo?
-Tốc độ rơi xuống của hắn như vậy mà thân thể nhìn qua thì vẫn nguyên vẹn, không biết xương cốt bên trong có bị ảnh hưởng gì không?
Đạo nhân khoác đạo bào hoàng thổ kinh ngạc thốt lên.
-Người này hình như không phải là người tu đạo trong Thiên Lan hư không của chúng ta.- Trong mắt thanh niên mặc pháp y đen lóe lên tia sáng.
–Không lẽ người này cũng là Trung Châu tu sĩ bị truy đuổi chạy đến đây?
- Không biết người này còn sống hay đã chết, chúng ta cứ cứu anh ta nên đã rồi nói sau.
Tiểu Uyển nói.
-Cứu hắn lên?
Trương Yếu Ly trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.
-Người này có lẽ không còn nhiều pháp lực dao động, hình như cũng không phải là người tu đạo Kim Đan Kỳ. Những người tu đạo khác kiểu với chúng ta thì cho dù trên người hắn có pháp bảo bảo vệ lợi hại đến đâu, có thể bảo vệ được thân thể khi bị rơi xuống với tốc độ như vậy thì chắc chắn pháp bảo đó cũng đã bị hư hại, không dùng được nữa. Hơn nữa người này rơi xuống là một hiện tượng kỳ lạ, nhất định sẽ làm kinh động đến không ít yêu thú xung quanh. Hiện nay chúng ta đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm , Thanh Linh Phù của ta cũng chỉ giữ được nửa tuần hương nữa thôi. Nếu là dị bảo thì ta còn có thể liều mạng xuống xem, nhưng đây chỉ là một tên tu sỹ thì thôi, chúng ta phải đi khỏi nơi này ngay thôi.
-Nhưng biết đâu anh ta vẫn chưa chết.
Tiểu Uyển không đành lòng nhìn người tu đạo trong sơn cốc như vậy.
-Hống!
Ngay lúc này, vài dặm bên ngoài rừng đột nhiên vang lên một tiếng rống thảm thiết. Âm thanh đó tựa như đá vàng, như tiếng sấm mùa xuân làm cho toàn bộ khí huyết trên người Tiểu Uyển đều bốc lên.
-Đó là Liệt Kim Lam Dực Thú.
Nữ tử mặc pháp y đỏ lập tức biến sắc.
Đột nhiên từ trong khu rừng rậm xuất hiện một con Bò Cạp khổng lồ có ba đầu.
Con Bò Cạp ba đầu này dài đến hơn sáu thước, thân đỏ rực, lớp xác dày, còn cái đuôi của nó như móc câu thì lóe lên những tia sáng màu xanh lục, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào chú nai con.
-Xuy.
Chú nai con đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng, tạo thành một màn hào quang vàng rực rồi bao bọc mình trong đó.
Cùng lúc đó, trên những tán cây cổ thụ lại đột nhiên phát ra những luồng ánh sáng, một chùm ánh sáng màu lam đánh thẳng vào đầu con bò cạp ba đầu đó. Ngay lập tức, trên người con bò cạp ba đầu xuất hiện một lớp băng cứng, sau đó những luồng hoa quang khác cũng phun như mưa vào đầu con bò cạp.
Con bò cạp ba đầu không kịp phản ứng lại, bị đánh gãy thành mấy đoạn.
Sau khi những luồng hoa quang đó được thu lại, bốn người từ trên tán cây cổ thụ từ từ bay xuống ngay bên cạnh xác con bò cạp ba đầu đó.
Sau khi bốn người tu đạo này hiện thân, trong số họ người gây sự chú ý nhất là cô nương mặc pháp y đỏ, hai mươi bảy tuổi, bộ ngực căng tròn, nhưng eo chỉ nhỏ bằng một vòng tay, phát ra ngọn lửa. Bên cạnh nàng là một cô nương mười chín tuổi, mặc pháp y xanh, khuôn mặt tuy không xinh đẹp nhưng cũng thanh tú. Hai nam nhân bên cạnh một người khoác đạo bào màu vàng đất, khoảng gần bốn mươi tuổi, dáng hơi gầy, trong tay giữ chặt một pháp bảo như phất trần, còn vị kia khoác trên mình pháp y đen, khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt toát lên vẻ u sầu.
Bốn người này vừa đáp xuống đất thì con nai liền đi đến bên cạnh cô nương mặc pháp y đỏ kia, nhìn qua có vẻ như là dị thú phục tùng nàng.
-Chỉ dụ được một con Xích hỏa hạt tam đầu, chúng ta phân chia thế nào đây?
Nam nhân khoác đạo bào vàng thổ chau mày nhìn xác con bò cạp bị chặt đứt thành nhiều đoạn kia rồi lại quay lại nhìn ba người còn lại.
-Ta muốn lấy cái đuôi của nó, ba cái đầu thì thuộc về các ngươi, được không?
Cô nương xinh đẹp mặc áo đỏ đưa mắt nhìn qua rồi nói:
-Cái đuôi của nó cũng không có ích gì với ta, Xích Thù đạo hữu nhận lấy đi.
Vị nam nhân mặc pháp y đen có gương mặt u buồn kia cũng gật đầu nói.
Thấy hai người còn lại không có ý kiến gì khác, nữ nhân xinh đẹp mặc pháp y đỏ liền lấy ra một con dao bạc rồi cắt cái đuôi con bò cạp kia ra bỏ vào một cái túi màu đen.
Còn người mặc pháp y đen kia cũng đưa tay ra, một chiếc thước nhỏ xuất hiện, cắt cái đầu ra đưa tay ra nhặt lấy, từ cái đầu của nó lấy ra được ba viên yêu đan đỏ to nhỏ khác nhau.
-Đi thôi.
Sau khi đưa hai viên yêu đan còn lại cho đạo nhân và nữ tử kia, thanh niên mặc pháp y đen liền tỏ vẻ muốn đi khỏi nơi đó.
-Trương Yếu Ly đại ca, Xích Thù tỷ tỷ, Hàn Phong Tử tiền bối, nếu các vị không cần thì có thể cho ta cái da đầu này không?
Lúc đó, vị nữ tử mặc pháp y xanh ngại ngùng hỏi ba người còn lại.
-Ồ, cái này tất nhiên là được rồi.
Thanh niên mặc pháp y đen và nữ tử xinh đẹp mặc pháp y hồng hơi bất ngờ, rồi gật đầu đồng ý. Còn vị đạo nhân khoác đạo bào vàng thổ thì khuôn mặt không biết có phải là gật đầu hay không nhưng trong ánh mắt pha chút giễu cợt.
Trong số bốn người tu đạo này, thanh niên mặc áo đen là người có tu hành cao nhất, đã tu hành đến Trung Kỳ Kim Đan, cô nương mặc pháp y đỏ và vị đạo nhân này đều là tu vi Sơ Kỳ Kim Đan còn cô gái mặc pháp y xanh này mới chỉ có tu vi Trúc Cơ Kỳ, kém xa ba người còn lại. Lúc này ánh mắt của đạo nhân kia nhìn cô rõ ràng giễu cợt cô phải cần đến cả những nguyên liệu luyện khí hạ đẳng như vậy. Nhưng cô gái có gương mặt không mấy nổi trội ấy cũng biết những chuyện thế này là mất mặt nên không làm lỡ thời gian của những người còn lại, lấy một con da màu xanh đồng bay thẳng đến chỗ bộ giáp xác xanh đồng kia rồi lấy số giáp xác đó bỏ vào túi thật nhanh.
-Thật ngại quá, muội làm tốn thời gian của mọi người rồi.
Sau khi cất số giáp xác đó vào túi, nàng còn áy náy nói thêm một câu nữa.
-Không sao đâu, lấy loại vỏ giáp xác này để luyện thành Xích Giáp Phù sẽ có hiệu quả phòng ngự khá tốt đấy.
Còn nữ nhân xinh đẹp mặc pháp y đỏ thì nói:
-Tiểu Uyển, nếu không có Băng Ngọc Hoàn thì chũng ta cũng không thể đối phó với Xích Hỏa Hạt này dễ dàng như vậy.
-Hiệu quả phòng ngự tốt á? Cái loại phù vớ vẩn này chỉ cần gặp thuật pháp là vỡ vụn. Cái loại phù này chỉ có tu sỹ của Trúc Cơ Kỳ dùng thôi.
Vị đạo nhân khoác đạo bào vàng thổ cười thầm trong bụng.
-Đó là cái gì thế?
Chính lúc này, không trung phía trên bốn vị tu đạo này đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai. Bốn người cùng kinh hãi ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy một vòng ánh sáng màu đen đang rơi xuống. Trong vòngsáng đen đó còn lẫn thêm cả luồng kim quang, tốc độ kinh hoàng của nó khiến người ta thực sự sợ hãi. Khi nó rơi thẳng xuống, xung quanh nó và không khí phía dưới đều bị nén lại rồi nổ tung.
-Rầm!
Toàn bộ khu rừng rậm hoang dã rung chuyển, trong nháy mắt, vòng sáng màu đennày đã rơi vào khu rừng núi xa xôi.
-Chẳng lẽ có yêu thú lợi hại nào đến đây?
Nữ tử xinh đẹp ngơ ngác nhìn về phía vòng sáng kia rơi xuống.
-Không thể nào là yêu thú được.- Ánh mắt nam nhân mặc pháp y đen sáng rực.
- Nếu là yêu thú thì sẽ không rơi thẳng xuống như vậy. Tốc độ như vậy thì cho dù là yêu thú thiên giới cũng chưa chắc ăn được. Vòng sáng này hình như không giống vật còn sống.
-Không phải là vật sống, chẳng lẽ lại là dị bảo xuất thế nào đó?
Vị đạo nhân khoác đạo bào hoàng thổ khẽ rùng mình, trong mắt thoáng hiện lên sự hoang mang cực độ.
-Đi, chúng ta đến đấy xem.
Một phù màu lục lập tức được thanh niên mặc pháp y đen kích phát, tạo thành một vòng ánh sáng màu lục mờ mờ ảo ảo như vùng không khí bao trùm lấy bốn người, còn vị đạo nhân khoác đạo bào hoàng thổ kia thì dùng một cái pháp bảo giống như Hoàng Sắc Ngọc Giản để đưa bốn người lên, bay thẳng đến đó.
Phía trên không trung của khu rừng rậm xanh thăm thẳm.
Nơi này rõ ràng là trong Thiên Lan hư không, trong một sơn mạch cực lớn.
Vòng sáng đó rơi vào một hạp cốc cực lớn sâu hàng nghìn trượng, rộng tới mấy trăm trượng.
Bốn người dừng lại bên trên hạp cốc đó rồi nhìn xuống dưới, hạp cốc đó bị vòng sáng kia va đập vào, tạo thanh một cái hố sâu cực lớn. Hơn nữa, điều làm người ta ngạc nhiên là trong hố sâu không phải là một dị bảo xuất thế hay một yêu thú lợi hại mà là một người tu đạo quần áo rách tả tơi, không biết còn sống hay đã chết.
-Một người tu đạo?
-Tốc độ rơi xuống của hắn như vậy mà thân thể nhìn qua thì vẫn nguyên vẹn, không biết xương cốt bên trong có bị ảnh hưởng gì không?
Đạo nhân khoác đạo bào hoàng thổ kinh ngạc thốt lên.
-Người này hình như không phải là người tu đạo trong Thiên Lan hư không của chúng ta.- Trong mắt thanh niên mặc pháp y đen lóe lên tia sáng.
–Không lẽ người này cũng là Trung Châu tu sĩ bị truy đuổi chạy đến đây?
- Không biết người này còn sống hay đã chết, chúng ta cứ cứu anh ta nên đã rồi nói sau.
Tiểu Uyển nói.
-Cứu hắn lên?
Trương Yếu Ly trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.
-Người này có lẽ không còn nhiều pháp lực dao động, hình như cũng không phải là người tu đạo Kim Đan Kỳ. Những người tu đạo khác kiểu với chúng ta thì cho dù trên người hắn có pháp bảo bảo vệ lợi hại đến đâu, có thể bảo vệ được thân thể khi bị rơi xuống với tốc độ như vậy thì chắc chắn pháp bảo đó cũng đã bị hư hại, không dùng được nữa. Hơn nữa người này rơi xuống là một hiện tượng kỳ lạ, nhất định sẽ làm kinh động đến không ít yêu thú xung quanh. Hiện nay chúng ta đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm , Thanh Linh Phù của ta cũng chỉ giữ được nửa tuần hương nữa thôi. Nếu là dị bảo thì ta còn có thể liều mạng xuống xem, nhưng đây chỉ là một tên tu sỹ thì thôi, chúng ta phải đi khỏi nơi này ngay thôi.
-Nhưng biết đâu anh ta vẫn chưa chết.
Tiểu Uyển không đành lòng nhìn người tu đạo trong sơn cốc như vậy.
-Hống!
Ngay lúc này, vài dặm bên ngoài rừng đột nhiên vang lên một tiếng rống thảm thiết. Âm thanh đó tựa như đá vàng, như tiếng sấm mùa xuân làm cho toàn bộ khí huyết trên người Tiểu Uyển đều bốc lên.
-Đó là Liệt Kim Lam Dực Thú.
Nữ tử mặc pháp y đỏ lập tức biến sắc.
/719
|