Nghe thấy tiếng gào căm hận của Thái Hư lão tổ, Lạc Bắc chỉ nói thật thản nhiên:
- Thái Hư lão tổ! Ngươi còn phải cảm tạ ta. Nếu không với tu vi của ngươi chắc chắn ngàn năm sau sẽ chẳng còn ai nhớ tới tên. Có điều thêm việc hôm nay, ngàn năm sau người tu đạo chắc chắn còn nói chuyện về ngươi say sưa, thậm chí còn ghi lại trong điển tịch.
- Phụt!
Vào lúc này, THái Hư lão tổ đã bay ra khỏi khu vực núi Nam Hoa nhưng âm thanh của Lạc Bắc vẫn vọng vào tai của mình. Cuối cùng thì Thái Hư lão tổ cũng không giữ vững được tinh thân, bị chọc giận công tâm mà phun máu tươi.
- Ha ha! Thạch Đầu ca ca thật sự đúng là xuất sắc. Thái Hư lão tổ biến thành lão thái giám chắc chắn sẽ lưu truyền muôn đời quả thực so với giảm một hai độ tu vi của lão còn khó chịu hơn.
Tô Hâm Duyệt nhìn Thái Hư lão tổ bị thiến mà ngây người rồi sau đó thì tươi cười so với tăng thêm một tầng tu vi còn vui hơn.
- Đa tạ ân cứu mạng của chưởng giáo Lạc Bắc.
Hoài Ngọc cúi thấp đầu không dám nhìn đám người Lạc Bắc đồng thời thi lễ với hắn.
...
- Ngươi dự định bố trí cho Hoài Ngọc như thế nào?
Trong Vân Mộng thần thoi đang phi về giới Niết bàn, Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc với ánh mắt long lanh.
- Còn bố trí thế nào?
Lạc Bắc giật mình, nhất thời không hiểu ý của Nạp Lan Nhược Tuyết.
- Đương nhiên ta không thể nói cho ngươi biết nàng tu luyện ở chỗ nào. - Nạp Lan Nhược Tuyết mỉm cười rồi nói thật dịu dàng:
- Chính ngươi cũng cảm nhận được tình cảm của nàng. Lần này vì ngươi cứu nàng lại liều mạng vượt thiên kiếp thứ ba, hơn nữa còn kéo nhiều người tới để cứu khiến cho cả giới tu đạo sẽ cảm thấy nàng là người con gái của ngươi. Nếu ngươi không...
- Ngươi bảo có chuyện muốn nói một mình với ta rồi để cho các nào đi qua trận pháp Yêu vương liên thai về giới Niết Bàn trước là nói với ta chuyện này?
Lạc Bắc ngắt lời Nạp Lan Nhược Tuyết.
- Nếu không thì ngươi nghĩ ta nói với ngươi chuyện gì? - Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc nói:
- Nếu ngươi không làm những chuyện như vậy thì vẫn chỉ là thiếp của Thái Hư lão tổ.
- Ngươi muốn ta làm thế nào. Chẳng lẽ nhận nàng làm thiếp?
- Lạc Bắc! Ngươi biết rồi còn cố hỏi. - Nạp Lan Nhược Tuyết cười nhìn Lạc Bắc:
- Thật ra ta rất muốn hỏi ngươi xem định bố trí tiểu Trà như thế nào? Nàng ấy một lòng vì ngươi, bất chấp tất cả sử dụng Huyết Xá lợi. Còn về Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt thì ta không nói. Dù sao thì ta biết ngươi coi hai nàng ấy như sư muội và muội muội. Cả hai người đối với ngươi như sư huynh và huynh trưởng. Tuy nhiên ngươi vẫn có một chút tình cảm đối với tiểu Trà và Hoài Ngọc.
- Có thể có tình cảm nhưng không có nghĩa cần phải nhận hai nàng làm thiếp chứ?
Lạc Bắc sờ mũi rồi cười khổ với Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Cho dù ta có thể thuyết phục với chính mình, nhưng sau này nếu lại có một người con gái nào khác có tình ý với mình thì ta lại phải nhận sao?
- Đương nhiên ta hiểu ý của ngươi. Nhưng trên đời này cũng không có nhiều người con gái như Hoài Ngọc và tiểu Trà. Hơn nữa đối với thế tục thì đương nhiên là không thể thay đổi thất thường nhưng đối với yêu tu chúng ta mà nói thì cũng không có gì phải e ngại.
Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc và nói:
- Chưa nói công pháp của Hoài ngọc tu luyện rất hữu dụng. Tiểu Trà lại là thân thể hoa linh, nguyên âm và nguyên khí đều hội tụ vô số nguyên khí trời đất. Nếu ngươi song tu với hai nàng ấy không chỉ cho các nàng một cái danh phận mà còn có ích với tu vi của ngươi. Nếu không các nàng vướng bận tình cảm lại gây trở ngại với tu vi của mình.
- Chuyện này so với việc vượt qua thiên kiếp còn rắc rối hơn...có lẽ để nói sau đi. Đối với ta mà nói thì liên tục theo đuổi việc đột phá tu vi cũng không phải là theo đuổi thân phận người tu đạo cao nhất... Nếu sau này chúng ta không cần phải suy nghĩ tới những chuyện quyết đấu sinh tử thì tu vi không đột phá có làm sao?
Lạc Bắc lộ ra một chút trẻ con rồi nói với Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Thậm chí ta còn nghĩ tất cả chúng ta tới một nơi giống như Thiên Lan hư không, mặc kệ sự đấu tranh của cái giới tu đạo này.
- Lạc Bắc! Ngươi có suy nghĩ như vậy?
Nạp Lan Nhược Tuyết hơi kinh ngạc nhìn Lạc Bắc.
Lạc Bắc gật đầu rồi than một tiếng:
- Thực sự ta từng có suy nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại Tử Kim hư không hay Thiên Lan hư không cũng chẳng có chỗ cho chúng ta tới. Mà ta cũng lo không thuyết phục được đám người Bắc Minh vương, Bán Diện Nhân Ma và Vũ Sư Thanh. Ta cũng có lo lắng tới những kẻ như Hoàng Vô Thần... Chỉ còn một nhân vật như Hoàng Vô Thần còn tồn tại thì cho dù chúng ta không muốn đấu tranh với y, y cũng cảm nhận sự uy hiếp mà tìm tới chúng ta. Sư phụ của ta nói rất đúng. Đạo trời vận hành theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé. Ta muốn nắm mạng mình trong tay thì chỉ có tu luyện.
Ngừng một chút, Lạc Bắc cười khổ rồi nói:
- Hơn nữa ta cũng từng nghĩ nếu thật sự không thể ngăn cản người Thiên Lan hư không ta sẽ nghị hòa với họ. Toàn bộ chúng ta rời khỏi giới tu đạo này và họ nhường không gian loạn lưu cho chúng ta.
- Đường đường là một tông chủ La Phù vừa mới thiến Thái Hư lão tổ lại có suy nghĩ như vậy?
Nạp Lan Nhược Tuyết cười cười nhưng ánh mắt càng trở nên dịu dàng.
- Đúng rồi.
Lạc Bắc cũng cảm thấy ấm áp. Từ lâu tới nay, hắn và Nạp Lan Nhược Tuyết là một đôi tình lữ nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện thoải mái như thế này. Lạc Bắc nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết cũng nở nụ cười. Hắn nắm hai tay Nạp Lan Nhược Tuyết và nói:
- Nhược Tuyết! Nàng vừa mới nhắc nhở ta. Ta mới vượt qua thiên kiếp thứ ba, chân nguyên ngưng luyện chưa được củng cố lắm, hay là bây giờ....
Vành tai của Nạp Lan Nhược Tuyết lập tức ửng đỏ tuy nhiên miệng nàng lại hơi hé mở. Một sợi tơ ửng hồ từ trên người nàng tản ra hòa quyện với Lạc Bắc.
Trong một quầng sáng, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết hòa hợp cùng một chỗ với nhau. Vân Mông thần thoi đang lơ lửng bên trong tầng mây hơi rung rung một chút.
...
Nạp Lan Nhược Tuyết ngửa đầu, đôi cánh tay ngọc ôm chặt lấy Lạc Bắc như để cho thân thể mình hòa quyện với thân thể của hắn.
Một làn nguyên âm dâng lên hòa trộn với nguyên dương của Lạc Bắc. Nạp Lan Nhược Tuyết chìm trong sự sung sướng trước nay chưa từng có. Cảm giác tuyệt vời nhất trong cuộc sống từ trước tới nay cũng chỉ có như thế này mà thôi. Tuy nhiên vào lúc này, một chút bi ai chợt lóe lên trong đầu Nạp Lan Nhược Tuyết.
Nạp Lan Nhược Tuyết nghĩ tới sự nguyền rủa của số mệnh đối với mình. Tuy nhiên nàng lại nở nụ cười, hòa hợp tình cảm của mình đối với Lạc Bắc để nó lên tới đỉnh khiến cho chân nguyên của hai người trở nên ngưng tụ.
Nàng... Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không tin vận mệnh.
Trên đỉnh núi Ly sơn ở Trung Châu, một quầng sáng màu đỏ đột nhiên bay vào trong một người thanh niên anh tuấn đứng bên trong một ngôi lầu lộng lẫy.
Quầng sáng màu đỏ đó rõ ràng là một con hạc nhỏ giống như Cơ quan đồng hạc của Côn Luân. Chỉ có điều con hạc nhỏ trong suốt nhìn giống như được làm từ tinh thạch, hơn nữa nó vừa mới xé rách hư không cho thấy tốc độ nhanh hơn cơ quan đồng hạc của Côn Luân không biết bao nhiêu lần.
Người thanh niên anh tuấn đó mặc pháp y màu bạc có đôi mày kiếm, mắt sáng. Rõ ràng y chính là Huyền Vô Kỳ cùng trở thành đệ tử Thục Sơn với Lạc Bắc.
Trên người y thấp thoáng một làn ánh sáng màu vàng, không ngờ cũng đã tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Lúc này, thời gian cách lúc Lạc Bắc thiến Thái hư lão tổ khoảng hai năm.
Trong hai năm qua, tin tức của Thái Hư lão tổ hoàn toàn không có. Chẳng biết trốn tới nơi nào. Mà trong hai năm nay, Thiên Lan hư không cũng không có hành động gì lớn. Đôi bên chỉ thi thoảng diễn ra xung đột ở một số địa phương với quy mô nhỏ.
Trong hai năm đó, dươi sự dẫn dầu của Lý Dã Hạc và Thục Sơn, phần lớn huyền môn chính đạo đã tập trung lại cùng bắt tay với đám người Lạc Bắc.
Bởi vì tập trung lực lượng khắp nơi, cho dù là Lạc Bắc hay huyền môn chính đạo trong việc tu luyện càng chiếm được nhiều tài nguyên hơn trước. Tính cả Huyền Vô Kỳ, rất nhiều người tu vi cũng tăng lên.
Cách đây hai tháng, hoạt động của người tu đạo Thiên Lan hư không lại trở nên thường xuyên rồi nhanh chóng mở rộng.
Trải qua hai năm chờ đợi tích trữ lực lượng, cuối cùng thì Thiên Lan hư không cũng mở màn trận đại chiến có một không hai. Trong hai tháng đó, bên phía Lạc Bắc và huyền môn chính đạo đã triển khai chiến đấu ở rất nhiều vị trí với Thiên Lan hư không, tránh Thiên Lan hư không đặt trận pháp truyền tống tới mọi ngõ ngách của giới tu đạo. Mà bây giờ giới tu đạo Thiên Lan cũng chiếm cứ từ Côn Luân và phần lớn Trung Châu. Xét về mặt diện tích cũng coi như một nửa giới tu đạo. Còn về tài nguyên cần thiết cho tu luyện thì Thiên Lan hư không chiếm ưu thế áp đảo.
- Thái Hư lão tổ! Ngươi còn phải cảm tạ ta. Nếu không với tu vi của ngươi chắc chắn ngàn năm sau sẽ chẳng còn ai nhớ tới tên. Có điều thêm việc hôm nay, ngàn năm sau người tu đạo chắc chắn còn nói chuyện về ngươi say sưa, thậm chí còn ghi lại trong điển tịch.
- Phụt!
Vào lúc này, THái Hư lão tổ đã bay ra khỏi khu vực núi Nam Hoa nhưng âm thanh của Lạc Bắc vẫn vọng vào tai của mình. Cuối cùng thì Thái Hư lão tổ cũng không giữ vững được tinh thân, bị chọc giận công tâm mà phun máu tươi.
- Ha ha! Thạch Đầu ca ca thật sự đúng là xuất sắc. Thái Hư lão tổ biến thành lão thái giám chắc chắn sẽ lưu truyền muôn đời quả thực so với giảm một hai độ tu vi của lão còn khó chịu hơn.
Tô Hâm Duyệt nhìn Thái Hư lão tổ bị thiến mà ngây người rồi sau đó thì tươi cười so với tăng thêm một tầng tu vi còn vui hơn.
- Đa tạ ân cứu mạng của chưởng giáo Lạc Bắc.
Hoài Ngọc cúi thấp đầu không dám nhìn đám người Lạc Bắc đồng thời thi lễ với hắn.
...
- Ngươi dự định bố trí cho Hoài Ngọc như thế nào?
Trong Vân Mộng thần thoi đang phi về giới Niết bàn, Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc với ánh mắt long lanh.
- Còn bố trí thế nào?
Lạc Bắc giật mình, nhất thời không hiểu ý của Nạp Lan Nhược Tuyết.
- Đương nhiên ta không thể nói cho ngươi biết nàng tu luyện ở chỗ nào. - Nạp Lan Nhược Tuyết mỉm cười rồi nói thật dịu dàng:
- Chính ngươi cũng cảm nhận được tình cảm của nàng. Lần này vì ngươi cứu nàng lại liều mạng vượt thiên kiếp thứ ba, hơn nữa còn kéo nhiều người tới để cứu khiến cho cả giới tu đạo sẽ cảm thấy nàng là người con gái của ngươi. Nếu ngươi không...
- Ngươi bảo có chuyện muốn nói một mình với ta rồi để cho các nào đi qua trận pháp Yêu vương liên thai về giới Niết Bàn trước là nói với ta chuyện này?
Lạc Bắc ngắt lời Nạp Lan Nhược Tuyết.
- Nếu không thì ngươi nghĩ ta nói với ngươi chuyện gì? - Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc nói:
- Nếu ngươi không làm những chuyện như vậy thì vẫn chỉ là thiếp của Thái Hư lão tổ.
- Ngươi muốn ta làm thế nào. Chẳng lẽ nhận nàng làm thiếp?
- Lạc Bắc! Ngươi biết rồi còn cố hỏi. - Nạp Lan Nhược Tuyết cười nhìn Lạc Bắc:
- Thật ra ta rất muốn hỏi ngươi xem định bố trí tiểu Trà như thế nào? Nàng ấy một lòng vì ngươi, bất chấp tất cả sử dụng Huyết Xá lợi. Còn về Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt thì ta không nói. Dù sao thì ta biết ngươi coi hai nàng ấy như sư muội và muội muội. Cả hai người đối với ngươi như sư huynh và huynh trưởng. Tuy nhiên ngươi vẫn có một chút tình cảm đối với tiểu Trà và Hoài Ngọc.
- Có thể có tình cảm nhưng không có nghĩa cần phải nhận hai nàng làm thiếp chứ?
Lạc Bắc sờ mũi rồi cười khổ với Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Cho dù ta có thể thuyết phục với chính mình, nhưng sau này nếu lại có một người con gái nào khác có tình ý với mình thì ta lại phải nhận sao?
- Đương nhiên ta hiểu ý của ngươi. Nhưng trên đời này cũng không có nhiều người con gái như Hoài Ngọc và tiểu Trà. Hơn nữa đối với thế tục thì đương nhiên là không thể thay đổi thất thường nhưng đối với yêu tu chúng ta mà nói thì cũng không có gì phải e ngại.
Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc và nói:
- Chưa nói công pháp của Hoài ngọc tu luyện rất hữu dụng. Tiểu Trà lại là thân thể hoa linh, nguyên âm và nguyên khí đều hội tụ vô số nguyên khí trời đất. Nếu ngươi song tu với hai nàng ấy không chỉ cho các nàng một cái danh phận mà còn có ích với tu vi của ngươi. Nếu không các nàng vướng bận tình cảm lại gây trở ngại với tu vi của mình.
- Chuyện này so với việc vượt qua thiên kiếp còn rắc rối hơn...có lẽ để nói sau đi. Đối với ta mà nói thì liên tục theo đuổi việc đột phá tu vi cũng không phải là theo đuổi thân phận người tu đạo cao nhất... Nếu sau này chúng ta không cần phải suy nghĩ tới những chuyện quyết đấu sinh tử thì tu vi không đột phá có làm sao?
Lạc Bắc lộ ra một chút trẻ con rồi nói với Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Thậm chí ta còn nghĩ tất cả chúng ta tới một nơi giống như Thiên Lan hư không, mặc kệ sự đấu tranh của cái giới tu đạo này.
- Lạc Bắc! Ngươi có suy nghĩ như vậy?
Nạp Lan Nhược Tuyết hơi kinh ngạc nhìn Lạc Bắc.
Lạc Bắc gật đầu rồi than một tiếng:
- Thực sự ta từng có suy nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại Tử Kim hư không hay Thiên Lan hư không cũng chẳng có chỗ cho chúng ta tới. Mà ta cũng lo không thuyết phục được đám người Bắc Minh vương, Bán Diện Nhân Ma và Vũ Sư Thanh. Ta cũng có lo lắng tới những kẻ như Hoàng Vô Thần... Chỉ còn một nhân vật như Hoàng Vô Thần còn tồn tại thì cho dù chúng ta không muốn đấu tranh với y, y cũng cảm nhận sự uy hiếp mà tìm tới chúng ta. Sư phụ của ta nói rất đúng. Đạo trời vận hành theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé. Ta muốn nắm mạng mình trong tay thì chỉ có tu luyện.
Ngừng một chút, Lạc Bắc cười khổ rồi nói:
- Hơn nữa ta cũng từng nghĩ nếu thật sự không thể ngăn cản người Thiên Lan hư không ta sẽ nghị hòa với họ. Toàn bộ chúng ta rời khỏi giới tu đạo này và họ nhường không gian loạn lưu cho chúng ta.
- Đường đường là một tông chủ La Phù vừa mới thiến Thái Hư lão tổ lại có suy nghĩ như vậy?
Nạp Lan Nhược Tuyết cười cười nhưng ánh mắt càng trở nên dịu dàng.
- Đúng rồi.
Lạc Bắc cũng cảm thấy ấm áp. Từ lâu tới nay, hắn và Nạp Lan Nhược Tuyết là một đôi tình lữ nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện thoải mái như thế này. Lạc Bắc nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết cũng nở nụ cười. Hắn nắm hai tay Nạp Lan Nhược Tuyết và nói:
- Nhược Tuyết! Nàng vừa mới nhắc nhở ta. Ta mới vượt qua thiên kiếp thứ ba, chân nguyên ngưng luyện chưa được củng cố lắm, hay là bây giờ....
Vành tai của Nạp Lan Nhược Tuyết lập tức ửng đỏ tuy nhiên miệng nàng lại hơi hé mở. Một sợi tơ ửng hồ từ trên người nàng tản ra hòa quyện với Lạc Bắc.
Trong một quầng sáng, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết hòa hợp cùng một chỗ với nhau. Vân Mông thần thoi đang lơ lửng bên trong tầng mây hơi rung rung một chút.
...
Nạp Lan Nhược Tuyết ngửa đầu, đôi cánh tay ngọc ôm chặt lấy Lạc Bắc như để cho thân thể mình hòa quyện với thân thể của hắn.
Một làn nguyên âm dâng lên hòa trộn với nguyên dương của Lạc Bắc. Nạp Lan Nhược Tuyết chìm trong sự sung sướng trước nay chưa từng có. Cảm giác tuyệt vời nhất trong cuộc sống từ trước tới nay cũng chỉ có như thế này mà thôi. Tuy nhiên vào lúc này, một chút bi ai chợt lóe lên trong đầu Nạp Lan Nhược Tuyết.
Nạp Lan Nhược Tuyết nghĩ tới sự nguyền rủa của số mệnh đối với mình. Tuy nhiên nàng lại nở nụ cười, hòa hợp tình cảm của mình đối với Lạc Bắc để nó lên tới đỉnh khiến cho chân nguyên của hai người trở nên ngưng tụ.
Nàng... Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không tin vận mệnh.
Trên đỉnh núi Ly sơn ở Trung Châu, một quầng sáng màu đỏ đột nhiên bay vào trong một người thanh niên anh tuấn đứng bên trong một ngôi lầu lộng lẫy.
Quầng sáng màu đỏ đó rõ ràng là một con hạc nhỏ giống như Cơ quan đồng hạc của Côn Luân. Chỉ có điều con hạc nhỏ trong suốt nhìn giống như được làm từ tinh thạch, hơn nữa nó vừa mới xé rách hư không cho thấy tốc độ nhanh hơn cơ quan đồng hạc của Côn Luân không biết bao nhiêu lần.
Người thanh niên anh tuấn đó mặc pháp y màu bạc có đôi mày kiếm, mắt sáng. Rõ ràng y chính là Huyền Vô Kỳ cùng trở thành đệ tử Thục Sơn với Lạc Bắc.
Trên người y thấp thoáng một làn ánh sáng màu vàng, không ngờ cũng đã tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Lúc này, thời gian cách lúc Lạc Bắc thiến Thái hư lão tổ khoảng hai năm.
Trong hai năm qua, tin tức của Thái Hư lão tổ hoàn toàn không có. Chẳng biết trốn tới nơi nào. Mà trong hai năm nay, Thiên Lan hư không cũng không có hành động gì lớn. Đôi bên chỉ thi thoảng diễn ra xung đột ở một số địa phương với quy mô nhỏ.
Trong hai năm đó, dươi sự dẫn dầu của Lý Dã Hạc và Thục Sơn, phần lớn huyền môn chính đạo đã tập trung lại cùng bắt tay với đám người Lạc Bắc.
Bởi vì tập trung lực lượng khắp nơi, cho dù là Lạc Bắc hay huyền môn chính đạo trong việc tu luyện càng chiếm được nhiều tài nguyên hơn trước. Tính cả Huyền Vô Kỳ, rất nhiều người tu vi cũng tăng lên.
Cách đây hai tháng, hoạt động của người tu đạo Thiên Lan hư không lại trở nên thường xuyên rồi nhanh chóng mở rộng.
Trải qua hai năm chờ đợi tích trữ lực lượng, cuối cùng thì Thiên Lan hư không cũng mở màn trận đại chiến có một không hai. Trong hai tháng đó, bên phía Lạc Bắc và huyền môn chính đạo đã triển khai chiến đấu ở rất nhiều vị trí với Thiên Lan hư không, tránh Thiên Lan hư không đặt trận pháp truyền tống tới mọi ngõ ngách của giới tu đạo. Mà bây giờ giới tu đạo Thiên Lan cũng chiếm cứ từ Côn Luân và phần lớn Trung Châu. Xét về mặt diện tích cũng coi như một nửa giới tu đạo. Còn về tài nguyên cần thiết cho tu luyện thì Thiên Lan hư không chiếm ưu thế áp đảo.
/719
|