Là Em, Vẫn Luôn Là Em
Chương 69: Trận bán kết giải bóng đá các trường THPT Quốc gia – Khu vực đồng bằng sông Hồng (3)̴
/107
|
Lúc này ở trên sân, Hà được thay thế ở vị trí tiền đạo cánh. Cậu và Đông phối hợp vô cùng ăn ý. Sự rê dắt bóng qua người và chạy cắt lưng đối phương rồi chuyền bóng cho Đông như một sự tính toán chính xác. Mọi đường chuyền của cả hai khiến hàng hậu vệ trường Chuyên Thái Bình nhiều phen nguy cấp. Từ vị trí nắm giữ thế chủ động trong trận đấu, trường Chuyên Thái Bình bắt đầu chuyển sang thế bị động.
“ Cầu thủ số 10 kia là ai?” Huấn luyện viên nhìn Đông, trước đó cậu ta vẫn chỉ là một thủ môn giờ lại có biểu hiện xuất sắc như vậy, không rõ trường Việt Ba còn bất ngờ nào nữa đây.
“Thưa thầy, đó là thủ môn nổi tiếng trong giải bóng đá khu vực năm nay đó ạ.” Hiền nói nhưng bụng nghĩ: ‘Thầy ơi là thầy, sao thầy không có tìm hiểu từ trước về các cầu thủ bên đó vậy. Trước đó thầy đã hỏi về cậu ấy rồi mà.’
“Thầy đã hỏi rồi sao, sao thầy chẳng nhớ gì cả vậy. Cậu ta là thủ môn mà chơi tốt ở vị trí tiền vệ trung tâm quá nhỉ? À, không giờ thì chuyển sang là tiền vệ công rồi. Hai cầu thủ này có sự phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Chỉ một sự thay đổi cầu thủ mà có thể thay đổi cả một đội hình. Thật đáng khen.” Huấn luyện viên Thái cười nhìn các cầu thủ trên sân.
“Thầy ơi, hàng hậu vệ của chúng ta đang nguy cấp, thầy không cho các bạn ấy hướng giải quyết mà ở đó khen đối thủ. Có thật thầy là huấn luyện viên trường Thái Bình không ạ?” Hiền nghiêm giọng nhìn thầy Thái
“ha ha ha. Em như vậy nên trông mới già hơn tuổi đó.” Thái nhìn những cầu thủ trên sân, nhiều năm qua họ được sống trong vàng son chiến thắng lâu quá rồi, cũng cần có sự rèn giũa những đối thủ như vậy mới có thể giúp họ bớt kiêu căng cũng như dạy họ biết phấn đấu hơn nữa.
“Thầy còn cười nữa chứ.” Hiền xị mặt nhìn thầy Thái.
Tuýt...tuýt...tuýt. Ngay khi hai người còn cười nói thì tiếng còi của trọng tài khiến cả hai ngừng lời nhìn về sân bóng. Đó là tiếng còi báo hiệu bàn thắng đầu tiên của trận đấu đã được ghi. Bàn thắng đầu tiên là của đội bóng trường Việt Ba và đã được ghi bởi Hà.
“Vào rồi. Cú bóng đó như thế nào mà vào được vậy?” Huấn luyện viên Thái ngơ ngác hỏi, mới đây thôi bóng vẫn còn được kiểm soát khá tốt mà. “Nếu em không nói nhiều thì thầy đâu để mất giây phút đó hả.” Thái quát Hiền.
“Tại thầy cười chứ có tại em đâu.” Hiền ấm ức mà giải thích
“Thưa thầy, đây là pha bóng vừa rồi ạ. Em đã quay lại rồi ạ.” Một cầu thủ dự bị đưa điện thoại cho thầy Thái và nói.
Thái chăm chú coi lại đoạn phim. Đó là một cú chuyền bóng xa từ cánh trái của Hà sang Đông, hàng tiền vệ của trường Thái Bình đã ngăn cản bằng các cú xoạt bóng song Đông là người nhanh nhẹn hơn không chỉ tránh né các cú xoạt bóng mà còn lừa bóng qua hai hậu vệ còn lại và chuyền bóng về hướng Hà đang bỏ xa một hậu vệ trường Thái Bình và khi vừa nhận được đường chuyền của Đông, Hà đã dứt điểm sút bóng vào khung thành đối phương.
“Thầy ơi, rõ ràng là việt vị mà.” Hiền cũng chăm chú nhìn đoạn video và nói. “Lúc đó người số 12 đang đứng gần biên ngang sân và đâu có cầu thủ nào của ta cách cậu ta và thủ môn bên mình đâu ạ.”
“Đó không phải là lỗi việt vị. Cái cậu số 10 đó đã chuyền bóng xa từ sân nhà. Đó là một cú chuyền bóng quá đẹp.” Huấn luyện viên Thái nhìn đoạn video chăm chú và nói. “Vượt qua hàng tiền vệ và cả hai hậu vệ quét của ta mà không hề hấn gì lại có thể chuyền bóng chính xác cho đồng đội của mình, đúng là 1 cầu thủ có kỹ thuật tốt. Mà sao hai tên hậu vệ kia dám chạy khỏi vị trí của mình mà chạy lên tranh bóng cùng tiền vệ làm cái gì.” Huấn luyên viên Thái nhăn mặt, vừa dứt lời, huấn luyện viên Thái đứng dậy bước khỏi vị trí và chỉ đạo các học trò của mình từ vị trí khu vực kỹ thuật ; sau khi truyền đạt ý mình xong bèn quay trở lại vị trí của mình.
Cũng lúc đó tại khu vực kỹ thuật của đội bóng trường Việt Ba, thầy Trung reo vui: “Đội ta năm nay mạnh thật, đã ghi trước 1 bàn rồi đó.”
“Chỉ là 1 bàn, giờ thì trận đấu mới bắt đầu đó thầy ạ.” Nhi nhìn chăm chăm vào huấn luyện viên Thái đang chỉ đạo từ xa tới các cầu thủ mà nói với thầy Trung bên cạnh mình.
“Ý em là sao?” Nhi chỉ tay về hướng huấn luyện viên Thái của trường chuyên Thái Bình. “ Huấn luyện viên bên đó bắt đầu ra tay rồi ạ. Suốt trận đấu chưa một lần chỉ đạo.”
Theo hướng tay chỉ của Nhi, Thầy Trung nhìn Thái với ánh mắt ngạc nhiên nhưng thầy tin cái nhìn của Nhi, cô học trò này từ khi xuất hiện đã tạo rất nhiều kỳ tích cho đội bóng của trường rồi.
Trận bóng tiếp tục giằng co giữa hai đội bóng đến khi kiệp 1 kết thúc mà tỉ số đang được nghiêng về trường Việt Ba, tại phòng nghỉ của đội bóng, Nhi nhìn mọi người khắp lượt: “Các bạn đã làm rất tốt nha”.
“Bạn thấy mình thế nào. Không một quả bóng nào có thể lọt vào khung thành cả.” Long Phi rối rít khoe khoang.
“Nếu không có bọn mình thì khung thành bảo vệ được không?” Sơn trừng mắt nhìn Long Phi, cậu ta có phải bắt quả nào đâu, hàng hậu vệ chật vật bảo vệ không cho đối thủ vượt qua tiến tới khung thành, ai có mắt chẳng nhìn ra điểm đó, vậy mà còn ở đó nói như đúng rồi với Nhi.
“ Mọi người đều rất cố gắng nha.” Nhi cười nhìn khắp lượt mọi người. “Hiệp 2 sẽ còn khó khăn hơn đó, Long Phi.” Nhi nhìn Long Phi, “hãy cố gắng bảo vệ khung thành cùng hàng hậu vệ nhé. Chúng ta sẽ giành chiếc vé vào chung kết để tiến tới giải bóng đá các trường THPT toàn quốc. Tất cả cùng quyết tâm nhé.”
“Đúng vậy, chúng ta phải quyết tâm.” Tất cả cùng đồng thanh mà hô to
Đông nhìn Nhi và cả đội bóng. Cả đội đang vô cùng mừng rỡ vì đã có thể dẫn trước một đội mạnh là trường Chuyên Thái Bình ở trong hiệp 1. Đông nghĩ tới việc Nhi hỏi mình về quyết định chơi bóng rổ hay không mà không muốn tạo áp lực cho mọi người.
“ Nhi à, anh muốn nói chuyện với em một chút. Chúng ta ra ngoài đi.”
Nhi nhìn Đông và gật đầu, cả hai anh em cùng bước chân ra khỏi phòng nghỉ giao lao.
“Em thật sự nghĩ sẽ chơi bóng rổ sao? Còn đội bóng đá thì sao?”
“ Em chỉ nói sẽ có thể chơi bóng rổ thôi, dù sao em cũng có ít bạn gái, nếu chơi bóng rổ em sẽ tiếp xúc với bạn nữ nhiều hơn. Với lại lịch bóng rổ tập luyện ngày thứ hai, thứ tư và thứ 6 hàng tuần. Còn bóng đá tập các ngày lẻ trong tuần. Vì vậy em mới đồng ý với đội bóng rổ nữ sẽ thử tham gia tập luyện vài bữa, nếu thực sự không được thì em sẽ rời khỏi. Các bạn ấy cũng đã đồng ý với em rồi.” Nhi vỗ vỗ vai người anh trai sinh đôi của mình. “Tuy biết em không biết chơi bóng rổ nhưng với sự quyết tâm như vậy em không thể không đồng ý với các bác ấy được. Đây là lần đầu tiên có những bạn nữ tiếp xúc với em vì nhìn vào khả năng của em chứ không vì lý do gì khác.” Nhi nói.
“Chỉ e một lúc em phải tham gia quá nhiều sẽ khiến em mệt mỏi thôi.” Đông nhìn Nhi, từ đợt nghỉ tết, sau khi tiếp xúc với Thiên, Đông mới biết rằng em gái của mình trước kia cô đơn như thế nào, trong thế giới của con bé thật sự nhỏ bé, việc khao khát chơi với bạn nữ là điều không thể không thúc đẩy Nhi đến với bóng rổ.
“Anh đừng có lo lắng quá. Em không sao đâu mà. Tập thể thao rất tốt cho sức khoẻ mà.” Nhi nghiêng đầu hơi cúi người nhìn lên anh trai.
“Anh, chúng ta vào thôi. Anh cũng phải nghỉ một chút đi. Hiệp 2 sẽ căng thẳng lắm đó.” Nói rồi, Nhi kéo tay Đông trở lại phòng nghỉ.
“ Cầu thủ số 10 kia là ai?” Huấn luyện viên nhìn Đông, trước đó cậu ta vẫn chỉ là một thủ môn giờ lại có biểu hiện xuất sắc như vậy, không rõ trường Việt Ba còn bất ngờ nào nữa đây.
“Thưa thầy, đó là thủ môn nổi tiếng trong giải bóng đá khu vực năm nay đó ạ.” Hiền nói nhưng bụng nghĩ: ‘Thầy ơi là thầy, sao thầy không có tìm hiểu từ trước về các cầu thủ bên đó vậy. Trước đó thầy đã hỏi về cậu ấy rồi mà.’
“Thầy đã hỏi rồi sao, sao thầy chẳng nhớ gì cả vậy. Cậu ta là thủ môn mà chơi tốt ở vị trí tiền vệ trung tâm quá nhỉ? À, không giờ thì chuyển sang là tiền vệ công rồi. Hai cầu thủ này có sự phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Chỉ một sự thay đổi cầu thủ mà có thể thay đổi cả một đội hình. Thật đáng khen.” Huấn luyện viên Thái cười nhìn các cầu thủ trên sân.
“Thầy ơi, hàng hậu vệ của chúng ta đang nguy cấp, thầy không cho các bạn ấy hướng giải quyết mà ở đó khen đối thủ. Có thật thầy là huấn luyện viên trường Thái Bình không ạ?” Hiền nghiêm giọng nhìn thầy Thái
“ha ha ha. Em như vậy nên trông mới già hơn tuổi đó.” Thái nhìn những cầu thủ trên sân, nhiều năm qua họ được sống trong vàng son chiến thắng lâu quá rồi, cũng cần có sự rèn giũa những đối thủ như vậy mới có thể giúp họ bớt kiêu căng cũng như dạy họ biết phấn đấu hơn nữa.
“Thầy còn cười nữa chứ.” Hiền xị mặt nhìn thầy Thái.
Tuýt...tuýt...tuýt. Ngay khi hai người còn cười nói thì tiếng còi của trọng tài khiến cả hai ngừng lời nhìn về sân bóng. Đó là tiếng còi báo hiệu bàn thắng đầu tiên của trận đấu đã được ghi. Bàn thắng đầu tiên là của đội bóng trường Việt Ba và đã được ghi bởi Hà.
“Vào rồi. Cú bóng đó như thế nào mà vào được vậy?” Huấn luyện viên Thái ngơ ngác hỏi, mới đây thôi bóng vẫn còn được kiểm soát khá tốt mà. “Nếu em không nói nhiều thì thầy đâu để mất giây phút đó hả.” Thái quát Hiền.
“Tại thầy cười chứ có tại em đâu.” Hiền ấm ức mà giải thích
“Thưa thầy, đây là pha bóng vừa rồi ạ. Em đã quay lại rồi ạ.” Một cầu thủ dự bị đưa điện thoại cho thầy Thái và nói.
Thái chăm chú coi lại đoạn phim. Đó là một cú chuyền bóng xa từ cánh trái của Hà sang Đông, hàng tiền vệ của trường Thái Bình đã ngăn cản bằng các cú xoạt bóng song Đông là người nhanh nhẹn hơn không chỉ tránh né các cú xoạt bóng mà còn lừa bóng qua hai hậu vệ còn lại và chuyền bóng về hướng Hà đang bỏ xa một hậu vệ trường Thái Bình và khi vừa nhận được đường chuyền của Đông, Hà đã dứt điểm sút bóng vào khung thành đối phương.
“Thầy ơi, rõ ràng là việt vị mà.” Hiền cũng chăm chú nhìn đoạn video và nói. “Lúc đó người số 12 đang đứng gần biên ngang sân và đâu có cầu thủ nào của ta cách cậu ta và thủ môn bên mình đâu ạ.”
“Đó không phải là lỗi việt vị. Cái cậu số 10 đó đã chuyền bóng xa từ sân nhà. Đó là một cú chuyền bóng quá đẹp.” Huấn luyện viên Thái nhìn đoạn video chăm chú và nói. “Vượt qua hàng tiền vệ và cả hai hậu vệ quét của ta mà không hề hấn gì lại có thể chuyền bóng chính xác cho đồng đội của mình, đúng là 1 cầu thủ có kỹ thuật tốt. Mà sao hai tên hậu vệ kia dám chạy khỏi vị trí của mình mà chạy lên tranh bóng cùng tiền vệ làm cái gì.” Huấn luyên viên Thái nhăn mặt, vừa dứt lời, huấn luyện viên Thái đứng dậy bước khỏi vị trí và chỉ đạo các học trò của mình từ vị trí khu vực kỹ thuật ; sau khi truyền đạt ý mình xong bèn quay trở lại vị trí của mình.
Cũng lúc đó tại khu vực kỹ thuật của đội bóng trường Việt Ba, thầy Trung reo vui: “Đội ta năm nay mạnh thật, đã ghi trước 1 bàn rồi đó.”
“Chỉ là 1 bàn, giờ thì trận đấu mới bắt đầu đó thầy ạ.” Nhi nhìn chăm chăm vào huấn luyện viên Thái đang chỉ đạo từ xa tới các cầu thủ mà nói với thầy Trung bên cạnh mình.
“Ý em là sao?” Nhi chỉ tay về hướng huấn luyện viên Thái của trường chuyên Thái Bình. “ Huấn luyện viên bên đó bắt đầu ra tay rồi ạ. Suốt trận đấu chưa một lần chỉ đạo.”
Theo hướng tay chỉ của Nhi, Thầy Trung nhìn Thái với ánh mắt ngạc nhiên nhưng thầy tin cái nhìn của Nhi, cô học trò này từ khi xuất hiện đã tạo rất nhiều kỳ tích cho đội bóng của trường rồi.
Trận bóng tiếp tục giằng co giữa hai đội bóng đến khi kiệp 1 kết thúc mà tỉ số đang được nghiêng về trường Việt Ba, tại phòng nghỉ của đội bóng, Nhi nhìn mọi người khắp lượt: “Các bạn đã làm rất tốt nha”.
“Bạn thấy mình thế nào. Không một quả bóng nào có thể lọt vào khung thành cả.” Long Phi rối rít khoe khoang.
“Nếu không có bọn mình thì khung thành bảo vệ được không?” Sơn trừng mắt nhìn Long Phi, cậu ta có phải bắt quả nào đâu, hàng hậu vệ chật vật bảo vệ không cho đối thủ vượt qua tiến tới khung thành, ai có mắt chẳng nhìn ra điểm đó, vậy mà còn ở đó nói như đúng rồi với Nhi.
“ Mọi người đều rất cố gắng nha.” Nhi cười nhìn khắp lượt mọi người. “Hiệp 2 sẽ còn khó khăn hơn đó, Long Phi.” Nhi nhìn Long Phi, “hãy cố gắng bảo vệ khung thành cùng hàng hậu vệ nhé. Chúng ta sẽ giành chiếc vé vào chung kết để tiến tới giải bóng đá các trường THPT toàn quốc. Tất cả cùng quyết tâm nhé.”
“Đúng vậy, chúng ta phải quyết tâm.” Tất cả cùng đồng thanh mà hô to
Đông nhìn Nhi và cả đội bóng. Cả đội đang vô cùng mừng rỡ vì đã có thể dẫn trước một đội mạnh là trường Chuyên Thái Bình ở trong hiệp 1. Đông nghĩ tới việc Nhi hỏi mình về quyết định chơi bóng rổ hay không mà không muốn tạo áp lực cho mọi người.
“ Nhi à, anh muốn nói chuyện với em một chút. Chúng ta ra ngoài đi.”
Nhi nhìn Đông và gật đầu, cả hai anh em cùng bước chân ra khỏi phòng nghỉ giao lao.
“Em thật sự nghĩ sẽ chơi bóng rổ sao? Còn đội bóng đá thì sao?”
“ Em chỉ nói sẽ có thể chơi bóng rổ thôi, dù sao em cũng có ít bạn gái, nếu chơi bóng rổ em sẽ tiếp xúc với bạn nữ nhiều hơn. Với lại lịch bóng rổ tập luyện ngày thứ hai, thứ tư và thứ 6 hàng tuần. Còn bóng đá tập các ngày lẻ trong tuần. Vì vậy em mới đồng ý với đội bóng rổ nữ sẽ thử tham gia tập luyện vài bữa, nếu thực sự không được thì em sẽ rời khỏi. Các bạn ấy cũng đã đồng ý với em rồi.” Nhi vỗ vỗ vai người anh trai sinh đôi của mình. “Tuy biết em không biết chơi bóng rổ nhưng với sự quyết tâm như vậy em không thể không đồng ý với các bác ấy được. Đây là lần đầu tiên có những bạn nữ tiếp xúc với em vì nhìn vào khả năng của em chứ không vì lý do gì khác.” Nhi nói.
“Chỉ e một lúc em phải tham gia quá nhiều sẽ khiến em mệt mỏi thôi.” Đông nhìn Nhi, từ đợt nghỉ tết, sau khi tiếp xúc với Thiên, Đông mới biết rằng em gái của mình trước kia cô đơn như thế nào, trong thế giới của con bé thật sự nhỏ bé, việc khao khát chơi với bạn nữ là điều không thể không thúc đẩy Nhi đến với bóng rổ.
“Anh đừng có lo lắng quá. Em không sao đâu mà. Tập thể thao rất tốt cho sức khoẻ mà.” Nhi nghiêng đầu hơi cúi người nhìn lên anh trai.
“Anh, chúng ta vào thôi. Anh cũng phải nghỉ một chút đi. Hiệp 2 sẽ căng thẳng lắm đó.” Nói rồi, Nhi kéo tay Đông trở lại phòng nghỉ.
/107
|