Tại một nơi xa lạ không khí rất lạnh, giống như đang ở núi tuyết vậy. Dưới sàn nhà, một đôi trai gái nằm bất tỉnh. Đó chẳng phải ai khác, chính là Tiểu Yến nó với hotboy Thế Phong.
Hồi sớm chính là Thanh Hiền đã dẫn người bắt Thế Phong với nó đi, ả ta muốn trả thù nó vì trước giờ luôn làm ả ta mất mặt giữa đám đông. Nhưng không ngờ lại làm liên lụy Thế Phong, cũng bị bắt đi luôn.
Thế Phong từ từ tỉnh lại, thứ đầu tiên mà cậu ta nhìn thấy là mái nhà cũ kỹ. Đây là nơi nào, cậu ta đang ở đâu đây? Tiểu Yến...nó đâu mất rồi, chắc Thanh Hiền sẽ không làm gì nó chứ?
Thế Phong cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh tìm nó. Rồi đôi mắt cậu ta bỗng nhiên hiện lên hoảng hốt, đã có chuyện xảy ra như thế này.
Nó nằm bất tỉnh khoảng Thế Phong không xa. Hai tay áo sơ mi của nó đã bị xé rách ra, còn bàn tay thì đầy máu...
"Tiểu Yến...em sao thế này.... Tiểu Yến..." - Thế Phong lo sợ gọi tên nó.
Nhưng mà nó vẫn nằm yên ở đó, không chút động tĩnh nào. Rồi một lúc vô tình liếc nhìn bản thân mình thì Thế Phong mới biết câu trả lời, vết thương trước ngực cậu ta đã được băng bó cẩn thận.
Là nó tự xé hai tay áo mình ra rồi nối lại để băng bó vết thương cho Thế Phong. Tại sao nó lại ngốc quá vậy, đang ở trong nơi lạnh như thế mà nó xé áo mình ra và còn đưa áo khoác của mình cho cậu ta khoác nữa chứ?
Thế Phong cố lết đến đỡ nó dậy, nhẹ nhàng cho nó tựa vào người mình. Cậu ta vừa lay người nó vừa gọi lớn:
"Tiểu Yến...em mau tỉnh lại đi.... Tiểu Yến, hãy mở nhìn anh đi... Tiểu Yến, em có nghe anh nói không? Tiểu Yến."
Đôi mắt nó hơi rung rung, hình như nó sắp tỉnh lại rồi.
"Tiểu Yến, em làm ơn mau mở mắt nhìn anh đi." - Thế Phong vừa khoác áo cho nó vừa gọi lớn.
Nó khẽ mở mắt ra, rồi mỉm cười ngốc nghếch:
"Anh Phong... Cuối cùng...anh cũng tỉnh lại rồi...thật may quá..."
Thế Phong vui mừng ôm chặt lấy nó:
"Cô bé ngốc này, em làm anh sợ chết mất"
Nó yếu ớt lắc đầu:
"Em không sao mà."
Thế Phong đưa mắt nhìn xung quanh và hỏi:
"Chúng ta đang ở đâu đây?"
Cậu ta chỉ nhớ Thanh Hiền đánh liên tục vào vết thương cậu ta, vì không chịu nổi mà ngất đi thôi.
Nó cố gắng nói:
"Đây là kho lạnh của căn teen... Thanh...Hiền...đã mở máy lạnh...hết độ rồi... Em xin lỗi...vì đã làm...liên lụy anh..."
Thế Phong nhẹ lắc đầu:
"Liên lụy gì chứ? Chúng ta là bạn mà."
Thế Phong lấy điện thoại ra tính gọi người đến cứu nhưng không ngờ chút sống cũng không có nữa, bây giờ phải làm sao đây? Thanh Hiền chết tiệt đó, tốt nhất đừng để cậu ta thoát được. Nếu không, ả ta sẽ chết chắc đấy.
Càng lúc càng lạnh hơn, nó với Thế Phong đều chịu không nổi nữa. Cả nhà kho chỉ có thịt cá và rau quả thôi chứ không hề có cửa sổ, cửa chính thì tất nhiên đã bị khoá chặt lại rồi.
"Tiểu Yến, em không được ngủ. Anh xin em đó, không được ngủ." - Thế Phong lay người nó liên tục khi thấy nó muốn nhắm mắt.
Nhưng bản thân cậu ta cũng sắp chịu hết nổi rồi"
"Lạnh...lạnh quá." - Nó co người lại trong lòng Thế Phong.
Sắc mặt cả hai lúc này trắng bệch, rất khó coi. Thế Phong đã lấy hai áo khoác vest khoác cho nó và ôm chặt lấy nó, cố gắng khiến cho nó bớt lạnh:
"Tiểu Yến, em hãy cố lên. Sẽ mau chóng có người đến cứu chúng ta thôi."
...
Hạ Vy và Huỳnh Thủy đã ra ngoài tìm nó, lại vô tình gặp Văn Thiện với Trí Quang cũng đang tìm Thế Phong. Sau khi nghe nó cũng mất tích giống Thế Phong thì Văn Thiện vô cùng lo lắng, không lẽ hai người đang ở chung nhau hay sao?
Huỳnh Thủy buồn bã nhìn chiếc điện thoại trên tay mình, điện thoại của nó với Thế Phong đều không gọi được. Ngay cả tìm định vị điện thoại của nó cũng chẳng thấy.
Hạ Vy cố bình tĩnh suy nghĩ, nó có thể đi đâu được chứ? Rồi cô chợt nhớ ra, hôm bữa vì Thanh Hiền ra tay đánh Lùn mà nó đã đi tìm ả ta tính sổ. Có khi nào chuyện nó bị mất tích liên quan đến ả ta không? Nếu như ả ta dám làm gì nó thì Hạ Vy cô nhất định sẽ cho ả ta biết thế nào là địa ngục trần gian.
"Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Thanh Hiền." - Hạ Vy nhìn mọi người mà nói.
Văn Thiện nghe xong đã lo mà nay càng lo, anh vội nói:
"Vậy bây giờ anh đi tìm cô ta ngay."
Huỳnh Thủy vội lên tiếng nói:
"Có người đang đến."
Hạ Vy lạnh nhạt nói:
"Chúng ta tránh mặt trước đi."
Cả bốn người đều đang trốn học nên sợ bị thầy cô bắt gặp, rồi rắc rối thêm. Bốn người trốn sau một bức tường, chẳng dám gây ra tiếng động nào. Bước chân càng lúc càng gần, cả tiếng nói chuyện nữa.
"Ê bọn họ bị nhốt trong kho lạnh như vậy có chết không mày?"
"Mật kệ, ai kêu bọn họ dám đắc tội với tiểu thư Thanh Hiền chi. Chúng ta chỉ nhận tiền làm việc thôi, còn chuyện khác thì đừng bận tâm."
"Vậy chúng ta mau thay đồ, rồi rời khỏi đây thôi."
Đó là cuộc trò chuyện ngắn của hai thanh niên, họ đang mặc đồng phục của trường học. Nhưng nhìn mặt thì lại không giống, mặt họ không chỉ có sẹo mà có hình xâm nữa.
Sắc mặt của Văn Thiện và Hạ Vy giờ như một, đều tối đen lại. Thanh Hiền quả nhiên là kẻ đứng sau vụ nó mất tích này, thật đáng ghét mà.
"Không lẽ là kho lạnh sau căn teen sao?" - Huỳnh Thủy buột miệng hỏi.
Hạ Vy nói ngắn gọn:
"Mau đi cứu Tiểu Yến."
Cứ như thế bốn người chạy đến kho lạnh với tốc độ nhanh nhất có thể, ai nấy đều lo lắng vô cùng... Khi Văn Thiện phá cửa kho lạnh ra thì mọi người đã nhìn thấy Thế Phong đang ôm chặt lấy nó dưới sàn nhà, cả hai đều bất tỉnh.
"Thế Phong. Tiểu Yến" - Mọi người đều hoảng hốt thét lớn lên khi nhìn thấy cảnh tượng này, rồi mau chóng đưa nó và Thế Phong ra ngoài.
Văn Thiện bế nó ra ngoài và lo lắng nói:
"Tiểu Yến. Tiểu Yến, em tỉnh lại đi. Tiểu Yến, em tỉnh lại đi mà."
Hạ Vy ngồi bên cạnh vừa xoa tay nó vừa nói:
"Tiểu Yến, mày tỉnh lại đi. Mày có nghe tao nói gì không Tiểu Yến, trước giờ mày vẫn nghe lời tao nhất mà. Tiểu Yến."
Văn Thiện cố ôm chặt lấy nó hơn, muốn sưởi ấm cho nó:
"Tiểu Yến, anh xin em đó hãy mở mắt nhìn anh đi mà. Chỉ cần em tỉnh lại thì dù bắt anh làm gì, anh cũng đồng ý."
Trí Quang và Huỳnh Thủy cũng đang cố gắng gọi Thế Phong tỉnh lại. Huỳnh Thủy lo lắng đến bật khóc nức nỡ. Nhưng cả nó và Thế Phong vẫn không tỉnh lại, cứ bất động ở đó. Trong lòng mọi người đều sợ hãi, không lẽ nó và cậu ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa sao?
Lúc này những người bán hàng ở căn teen đến, nhìn thấy tụi người Hạ Vy đang khóc lóc trước kho lạnh thì chạy đến hỏi:
"Đã có chuyện gì thế mấy đứa?"
Hạ Vy là người còn đủ bình tĩnh trả lời:
"Dạ hai người bạn con không cẩn thận bị nhốt trong kho lạnh... Nãy giờ tụi con gọi mãi mà không tỉnh lại..."
Người đang trước mắt tụi nó bây giờ là một phụ nữ hơi có tuổi, trông bà rất phúc hậu. Bà đưa mắt nhìn nó và Thế Phong, rồi lớn tiếng nói:
"MAU MAU LẤY HAI TÔ CANH NÓNG ĐẾN."
Tụi người Hạ Vy khẽ giật mình, sao họ lại không nghĩ ra cho nó và Thế Phong uống chút đồ nóng? Biết đâu cả hai sẽ tỉnh lại.
Hai tô canh nóng nhanh chóng được đưa đến và cho nó với Thế Phong uống hết. Văn Thiện vẫn lo lắng không thôi:
"Tiểu Yến, em mở mắt ra nhìn anh đi. Anh thật lòng không muốn mất em đâu Tiểu Yến, em mau tỉnh lại đi mà."
Đôi mắt nó bỗng chớp nhẹ vài cái, rồi khẽ mở... Hạ Vy thấy vậy liền nở nụ cười vui mừng:
"Tiểu Yến, cuối cùng mày cũng chịu tỉnh lại rồi. Thật tốt quá rồi."
Cô giờ không rõ bản thân mình đang cười hay khóc nữa, có lẽ là cả hai.
Văn Thiện cũng nhẹ nhàng nở nụ cười vui mừng:
"Tiểu Yến, anh biết mà em sẽ không bỏ anh."
Nó nhìn Văn Thiện và Hạ Vy mà cố mỉm cười:
"Đã không sao nữa rồi...hai người đừng có lo...."
"Thế Phong, sao anh vẫn còn chưa tỉnh lại chứ?" - Huỳnh Thủy nghẹn ngào hỏi.
Thế Phong vẫn nằm yên bất động trong người của cậu bạn Trí Quang, không dấu hiện nào cho thấy sắp tỉnh lại giống nó.
Nghe tên của Thế Phong thì nó cố xoay đầu lại nhìn, sắc mặt của cậu ta thật sự rất khó coi. Nó lớn tiếng nói:
"Đưa anh Phong đến bệnh viện nhanh đi."
...
- 1 tiếng đồng hồ sau, tại bệnh viên.
Thế Phong đã được cấp cứu kịp nên chẳng sao, chỉ cần nằm lại một đêm thôi. Còn về phần nó thì bị Hạ Vy bắt nằm lại, để bác sĩ kiểm tra. Thế Phong và nó được Hạ Vy nhờ bệnh viện sấp xếp cho nằm chung phòng.
Giờ chỉ có Huỳnh Thủy ở lại trong phòng, những người khác không biết đã đi đâu mất rồi. Lúc này nó tỉnh dậy nhìn thấy Huỳnh Thủy đang ngồi bên cạnh Thế Phong lo lắng.
"Huỳnh Thủy, anh Phong giờ sao rồi." - Nó gượng dậy và hỏi.
Huỳnh Thủy bất ngờ xoay qua nhìn, rồi lạnh nhạt nói:
"Anh ấy không sao."
Nhận thấy Huỳnh Thủy có gì đó khác lạ, nó khẽ nhíu mày lại và hỏi:
"Mày sao vậy?"
Huỳnh Thủy vẫn là khuôn mặt lạnh như băng lúc nãy:
"Tạm thời tao không muốn nói chuyện với mày."
Rồi nhỏ xoay mặt qua chỗ khác và im lặng.
"Mày bị làm sao vậy chứ?" - Nó ngốc, vẫn không hiểu ra vấn dề là gì?
Ủa nghĩ đi nghĩ lại thì nó thấy mình đâu có làm gì Huỳnh Thủy đâu, mà tự nhiên nhỏ lại giận dữ vậy.
Văn Thiện lúc này mở cửa bước vào với nhiều đồ ăn ngon trên tay, vừa thấy nó tỉnh dậy thì anh liền vui cười:
"Tiểu Yến, em xem anh đã mua những món em thích nè."
Nó nhìn ra cửa rồi hỏi:
"Ủa Vy đâu rồi anh?"
Văn Thiện vừa bước đến vừa đặt đồ ăn lên tủ bên giường nó và nói:
"Vy đã đi tìm Thanh Hiền rồi. Em ấy nói sẽ cho cô ta biết thế nào là địa ngục trần gian."
"Hả?" - Nó ngạc nhiên mở to nhìn, địa ngục trần gian? Hạ Vy đang tính làm trò gì đây trời.
*******Hết chương 48*******
Rốt cuộc địa ngục trần gian của Hạ Vy là như thế nào đây? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nhé.
Hồi sớm chính là Thanh Hiền đã dẫn người bắt Thế Phong với nó đi, ả ta muốn trả thù nó vì trước giờ luôn làm ả ta mất mặt giữa đám đông. Nhưng không ngờ lại làm liên lụy Thế Phong, cũng bị bắt đi luôn.
Thế Phong từ từ tỉnh lại, thứ đầu tiên mà cậu ta nhìn thấy là mái nhà cũ kỹ. Đây là nơi nào, cậu ta đang ở đâu đây? Tiểu Yến...nó đâu mất rồi, chắc Thanh Hiền sẽ không làm gì nó chứ?
Thế Phong cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh tìm nó. Rồi đôi mắt cậu ta bỗng nhiên hiện lên hoảng hốt, đã có chuyện xảy ra như thế này.
Nó nằm bất tỉnh khoảng Thế Phong không xa. Hai tay áo sơ mi của nó đã bị xé rách ra, còn bàn tay thì đầy máu...
"Tiểu Yến...em sao thế này.... Tiểu Yến..." - Thế Phong lo sợ gọi tên nó.
Nhưng mà nó vẫn nằm yên ở đó, không chút động tĩnh nào. Rồi một lúc vô tình liếc nhìn bản thân mình thì Thế Phong mới biết câu trả lời, vết thương trước ngực cậu ta đã được băng bó cẩn thận.
Là nó tự xé hai tay áo mình ra rồi nối lại để băng bó vết thương cho Thế Phong. Tại sao nó lại ngốc quá vậy, đang ở trong nơi lạnh như thế mà nó xé áo mình ra và còn đưa áo khoác của mình cho cậu ta khoác nữa chứ?
Thế Phong cố lết đến đỡ nó dậy, nhẹ nhàng cho nó tựa vào người mình. Cậu ta vừa lay người nó vừa gọi lớn:
"Tiểu Yến...em mau tỉnh lại đi.... Tiểu Yến, hãy mở nhìn anh đi... Tiểu Yến, em có nghe anh nói không? Tiểu Yến."
Đôi mắt nó hơi rung rung, hình như nó sắp tỉnh lại rồi.
"Tiểu Yến, em làm ơn mau mở mắt nhìn anh đi." - Thế Phong vừa khoác áo cho nó vừa gọi lớn.
Nó khẽ mở mắt ra, rồi mỉm cười ngốc nghếch:
"Anh Phong... Cuối cùng...anh cũng tỉnh lại rồi...thật may quá..."
Thế Phong vui mừng ôm chặt lấy nó:
"Cô bé ngốc này, em làm anh sợ chết mất"
Nó yếu ớt lắc đầu:
"Em không sao mà."
Thế Phong đưa mắt nhìn xung quanh và hỏi:
"Chúng ta đang ở đâu đây?"
Cậu ta chỉ nhớ Thanh Hiền đánh liên tục vào vết thương cậu ta, vì không chịu nổi mà ngất đi thôi.
Nó cố gắng nói:
"Đây là kho lạnh của căn teen... Thanh...Hiền...đã mở máy lạnh...hết độ rồi... Em xin lỗi...vì đã làm...liên lụy anh..."
Thế Phong nhẹ lắc đầu:
"Liên lụy gì chứ? Chúng ta là bạn mà."
Thế Phong lấy điện thoại ra tính gọi người đến cứu nhưng không ngờ chút sống cũng không có nữa, bây giờ phải làm sao đây? Thanh Hiền chết tiệt đó, tốt nhất đừng để cậu ta thoát được. Nếu không, ả ta sẽ chết chắc đấy.
Càng lúc càng lạnh hơn, nó với Thế Phong đều chịu không nổi nữa. Cả nhà kho chỉ có thịt cá và rau quả thôi chứ không hề có cửa sổ, cửa chính thì tất nhiên đã bị khoá chặt lại rồi.
"Tiểu Yến, em không được ngủ. Anh xin em đó, không được ngủ." - Thế Phong lay người nó liên tục khi thấy nó muốn nhắm mắt.
Nhưng bản thân cậu ta cũng sắp chịu hết nổi rồi"
"Lạnh...lạnh quá." - Nó co người lại trong lòng Thế Phong.
Sắc mặt cả hai lúc này trắng bệch, rất khó coi. Thế Phong đã lấy hai áo khoác vest khoác cho nó và ôm chặt lấy nó, cố gắng khiến cho nó bớt lạnh:
"Tiểu Yến, em hãy cố lên. Sẽ mau chóng có người đến cứu chúng ta thôi."
...
Hạ Vy và Huỳnh Thủy đã ra ngoài tìm nó, lại vô tình gặp Văn Thiện với Trí Quang cũng đang tìm Thế Phong. Sau khi nghe nó cũng mất tích giống Thế Phong thì Văn Thiện vô cùng lo lắng, không lẽ hai người đang ở chung nhau hay sao?
Huỳnh Thủy buồn bã nhìn chiếc điện thoại trên tay mình, điện thoại của nó với Thế Phong đều không gọi được. Ngay cả tìm định vị điện thoại của nó cũng chẳng thấy.
Hạ Vy cố bình tĩnh suy nghĩ, nó có thể đi đâu được chứ? Rồi cô chợt nhớ ra, hôm bữa vì Thanh Hiền ra tay đánh Lùn mà nó đã đi tìm ả ta tính sổ. Có khi nào chuyện nó bị mất tích liên quan đến ả ta không? Nếu như ả ta dám làm gì nó thì Hạ Vy cô nhất định sẽ cho ả ta biết thế nào là địa ngục trần gian.
"Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Thanh Hiền." - Hạ Vy nhìn mọi người mà nói.
Văn Thiện nghe xong đã lo mà nay càng lo, anh vội nói:
"Vậy bây giờ anh đi tìm cô ta ngay."
Huỳnh Thủy vội lên tiếng nói:
"Có người đang đến."
Hạ Vy lạnh nhạt nói:
"Chúng ta tránh mặt trước đi."
Cả bốn người đều đang trốn học nên sợ bị thầy cô bắt gặp, rồi rắc rối thêm. Bốn người trốn sau một bức tường, chẳng dám gây ra tiếng động nào. Bước chân càng lúc càng gần, cả tiếng nói chuyện nữa.
"Ê bọn họ bị nhốt trong kho lạnh như vậy có chết không mày?"
"Mật kệ, ai kêu bọn họ dám đắc tội với tiểu thư Thanh Hiền chi. Chúng ta chỉ nhận tiền làm việc thôi, còn chuyện khác thì đừng bận tâm."
"Vậy chúng ta mau thay đồ, rồi rời khỏi đây thôi."
Đó là cuộc trò chuyện ngắn của hai thanh niên, họ đang mặc đồng phục của trường học. Nhưng nhìn mặt thì lại không giống, mặt họ không chỉ có sẹo mà có hình xâm nữa.
Sắc mặt của Văn Thiện và Hạ Vy giờ như một, đều tối đen lại. Thanh Hiền quả nhiên là kẻ đứng sau vụ nó mất tích này, thật đáng ghét mà.
"Không lẽ là kho lạnh sau căn teen sao?" - Huỳnh Thủy buột miệng hỏi.
Hạ Vy nói ngắn gọn:
"Mau đi cứu Tiểu Yến."
Cứ như thế bốn người chạy đến kho lạnh với tốc độ nhanh nhất có thể, ai nấy đều lo lắng vô cùng... Khi Văn Thiện phá cửa kho lạnh ra thì mọi người đã nhìn thấy Thế Phong đang ôm chặt lấy nó dưới sàn nhà, cả hai đều bất tỉnh.
"Thế Phong. Tiểu Yến" - Mọi người đều hoảng hốt thét lớn lên khi nhìn thấy cảnh tượng này, rồi mau chóng đưa nó và Thế Phong ra ngoài.
Văn Thiện bế nó ra ngoài và lo lắng nói:
"Tiểu Yến. Tiểu Yến, em tỉnh lại đi. Tiểu Yến, em tỉnh lại đi mà."
Hạ Vy ngồi bên cạnh vừa xoa tay nó vừa nói:
"Tiểu Yến, mày tỉnh lại đi. Mày có nghe tao nói gì không Tiểu Yến, trước giờ mày vẫn nghe lời tao nhất mà. Tiểu Yến."
Văn Thiện cố ôm chặt lấy nó hơn, muốn sưởi ấm cho nó:
"Tiểu Yến, anh xin em đó hãy mở mắt nhìn anh đi mà. Chỉ cần em tỉnh lại thì dù bắt anh làm gì, anh cũng đồng ý."
Trí Quang và Huỳnh Thủy cũng đang cố gắng gọi Thế Phong tỉnh lại. Huỳnh Thủy lo lắng đến bật khóc nức nỡ. Nhưng cả nó và Thế Phong vẫn không tỉnh lại, cứ bất động ở đó. Trong lòng mọi người đều sợ hãi, không lẽ nó và cậu ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa sao?
Lúc này những người bán hàng ở căn teen đến, nhìn thấy tụi người Hạ Vy đang khóc lóc trước kho lạnh thì chạy đến hỏi:
"Đã có chuyện gì thế mấy đứa?"
Hạ Vy là người còn đủ bình tĩnh trả lời:
"Dạ hai người bạn con không cẩn thận bị nhốt trong kho lạnh... Nãy giờ tụi con gọi mãi mà không tỉnh lại..."
Người đang trước mắt tụi nó bây giờ là một phụ nữ hơi có tuổi, trông bà rất phúc hậu. Bà đưa mắt nhìn nó và Thế Phong, rồi lớn tiếng nói:
"MAU MAU LẤY HAI TÔ CANH NÓNG ĐẾN."
Tụi người Hạ Vy khẽ giật mình, sao họ lại không nghĩ ra cho nó và Thế Phong uống chút đồ nóng? Biết đâu cả hai sẽ tỉnh lại.
Hai tô canh nóng nhanh chóng được đưa đến và cho nó với Thế Phong uống hết. Văn Thiện vẫn lo lắng không thôi:
"Tiểu Yến, em mở mắt ra nhìn anh đi. Anh thật lòng không muốn mất em đâu Tiểu Yến, em mau tỉnh lại đi mà."
Đôi mắt nó bỗng chớp nhẹ vài cái, rồi khẽ mở... Hạ Vy thấy vậy liền nở nụ cười vui mừng:
"Tiểu Yến, cuối cùng mày cũng chịu tỉnh lại rồi. Thật tốt quá rồi."
Cô giờ không rõ bản thân mình đang cười hay khóc nữa, có lẽ là cả hai.
Văn Thiện cũng nhẹ nhàng nở nụ cười vui mừng:
"Tiểu Yến, anh biết mà em sẽ không bỏ anh."
Nó nhìn Văn Thiện và Hạ Vy mà cố mỉm cười:
"Đã không sao nữa rồi...hai người đừng có lo...."
"Thế Phong, sao anh vẫn còn chưa tỉnh lại chứ?" - Huỳnh Thủy nghẹn ngào hỏi.
Thế Phong vẫn nằm yên bất động trong người của cậu bạn Trí Quang, không dấu hiện nào cho thấy sắp tỉnh lại giống nó.
Nghe tên của Thế Phong thì nó cố xoay đầu lại nhìn, sắc mặt của cậu ta thật sự rất khó coi. Nó lớn tiếng nói:
"Đưa anh Phong đến bệnh viện nhanh đi."
...
- 1 tiếng đồng hồ sau, tại bệnh viên.
Thế Phong đã được cấp cứu kịp nên chẳng sao, chỉ cần nằm lại một đêm thôi. Còn về phần nó thì bị Hạ Vy bắt nằm lại, để bác sĩ kiểm tra. Thế Phong và nó được Hạ Vy nhờ bệnh viện sấp xếp cho nằm chung phòng.
Giờ chỉ có Huỳnh Thủy ở lại trong phòng, những người khác không biết đã đi đâu mất rồi. Lúc này nó tỉnh dậy nhìn thấy Huỳnh Thủy đang ngồi bên cạnh Thế Phong lo lắng.
"Huỳnh Thủy, anh Phong giờ sao rồi." - Nó gượng dậy và hỏi.
Huỳnh Thủy bất ngờ xoay qua nhìn, rồi lạnh nhạt nói:
"Anh ấy không sao."
Nhận thấy Huỳnh Thủy có gì đó khác lạ, nó khẽ nhíu mày lại và hỏi:
"Mày sao vậy?"
Huỳnh Thủy vẫn là khuôn mặt lạnh như băng lúc nãy:
"Tạm thời tao không muốn nói chuyện với mày."
Rồi nhỏ xoay mặt qua chỗ khác và im lặng.
"Mày bị làm sao vậy chứ?" - Nó ngốc, vẫn không hiểu ra vấn dề là gì?
Ủa nghĩ đi nghĩ lại thì nó thấy mình đâu có làm gì Huỳnh Thủy đâu, mà tự nhiên nhỏ lại giận dữ vậy.
Văn Thiện lúc này mở cửa bước vào với nhiều đồ ăn ngon trên tay, vừa thấy nó tỉnh dậy thì anh liền vui cười:
"Tiểu Yến, em xem anh đã mua những món em thích nè."
Nó nhìn ra cửa rồi hỏi:
"Ủa Vy đâu rồi anh?"
Văn Thiện vừa bước đến vừa đặt đồ ăn lên tủ bên giường nó và nói:
"Vy đã đi tìm Thanh Hiền rồi. Em ấy nói sẽ cho cô ta biết thế nào là địa ngục trần gian."
"Hả?" - Nó ngạc nhiên mở to nhìn, địa ngục trần gian? Hạ Vy đang tính làm trò gì đây trời.
*******Hết chương 48*******
Rốt cuộc địa ngục trần gian của Hạ Vy là như thế nào đây? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nhé.
/100
|