Một trung niên nam tử mặc áo khoác màu bạc lớn tiếng quát: " Dừng tay! Tiểu Yên! Tiểu Gia! Mau ngăn cản kỵ sĩ công kích!" Hắn vừa gọi vừa chạy về hướng Tần Tiểu Thiên rất nhanh, lộ ra vẻ phi thường lo lắng.
" Trương Phi trở về!"
" Triệu Vân trở lại!"
Theo hai tiếng trẻ con thanh thúy, hắc bạch kỵ sĩ kéo ngựa quay về, chạy vội tới bên cạnh đám hài đồng.
Tần Tiểu Thiên bị dọa cho hoảng sợ: " Má ta ơi, Trương Phi? Triệu Vân? Đây là thời kỳ tam quốc hay sao? Không đúng a..." Hắn đã nhìn thấy rõ trung niên nam tử kia, người nọ ăn mặc tuyệt đối không phải cổ trang, hơn nữa lại là trang phục người địa cầu mà mình quen thuộc, những hài tử cũng như vậy, cách đó không xa còn có một chiếc xe bay.
Người trung niên chạy tới bên cạnh Tần Tiểu Thiên, khẩn trương hỏi: " Có...làm bị thương đến ngươi không..."
Đôi mắt của Tần Tiểu Thiên vừa chuyển, hắn vừa lúc muốn tìm một địa phương kí dưỡng, thừa dịp tiến vào xã hội của Viêm Tinh, nghe vậy lập tức giả chết, bắp chân mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất.
Người trung niên kia sợ đến choáng váng, ôm lấy Tần Tiểu Thiên, lớn tiếng nói: " Nhanh! Nhanh! Nhanh lái xe lại đây!"
Một chiếc xe chạy tới, người nọ ôm Tần Tiểu Thiên nhảy vào bên trong xe, lớn tiếng nói: " Về nhà, về nhà! Tiểu Gia, các con cũng mang theo kỵ sĩ trở về, hôm nay không cho chơi nữa!"
Đám hài tử kia cũng bị gây cho sợ hãi, một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn xe chạy đi mất.
Trung niên nam tử là chủ nhân của mảnh đất đó, xem như là một tiểu nông chủ, tên là Trình Kiến Trọng, hắn có một trai một gái, con trai là Trình Hiếu Gia, mười một tuổi, con gái tên Trình Tiểu Yên, chín tuổi, hắn có một em trai, hai người cùng kinh doanh nông trường này.
Viêm Hoàng Tinh không có phú thuế nhiều lắm, chỉ cần lúc xuất thụ nông sản phẩm thì giao nộp một ít phụ tăng thuế, cho nên cuộc sống của bọn họ qua rất thư thích.
Hôm nay bởi vì có bằng hữu thân thích từ trong thành thị tới đây, vì vậy hắn dẫn theo bọn nhỏ đi đến ngoài đồng trống chơi đùa, thuận tiện đem hai món đồ chơi hình kỵ sĩ mới đem ra thí nghiệm, không nghĩ tới lại hù dọa làm một đứa bé hôn mê bất tỉnh.
Viêm Hoàng Tinh không thiếu tư nguyên, điều kiện cuộc sống vô cùng tốt, người nơi này đa số đều thiện lương hiếu khách, đối với con người mà nói thì Viêm Hoàng Tinh cũng giống như là thiên đường.
Vợ của Trình Kiến Trọng là thực vật học gia nổi tiếng, tên là La Nam, chuyên môn nghiên cứu thực vật của Viêm Tinh, vừa mới chuẩn bị xong bữa cơm trưa, chợt nghe tiếng đập cửa dồn dập.
Mở cửa ra, chỉ thấy Trình Kiến Trọng ôm một đứa bé chạy vọt vào, làm nàng hoảng sợ hỏi: " Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?"
Trình Kiến Trọng vội vàng hỏi: " Món đồ chơi kỵ sĩ của Tiểu Gia và Tiểu Yên gây họa rồi, đứa nhỏ này đã bất tỉnh, không biết có bị thương không!"
Ánh mắt La Nam đảo qua, đôi mắt không khỏi sáng ngời, đứa bé này mặc dù không phải rất đẹp, nhưng tràn ngập linh khí, phảng phất như tiểu tinh linh trong thần thoại, làm cho người ta rất khó dời đi ánh mắt.
Nàng sợ hãi than thở: " Oa, đứa bé thật đáng yêu, mau đưa cho em!" Tiếp nhận lấy thân thể nhỏ yếu của Tần Tiểu Thiên, lại hỏi: " Đứa nhỏ này từ đâu mà tới?"
Trong lòng Tần Tiểu Thiên thầm cười khổ, đôi vợ chồng này thật sự là vô tâm không thể nói.
Chồng thì không hỏi han ba bảy hai mươi mốt, ôm lấy mình bỏ chạy, ở trên xe cũng không nhìn kỹ xem, chỉ lo vội vàng chạy về nhà. Vào nhà, lại bị vợ hắn ôm đi, cũng không xem thử vết thương chỗ nào, trước hết lại hỏi lai lịch của mình. Trình Kiến Trọng lúc này mới phản ứng lại: " Ai, ta cũng không biết là từ đâu mà tới...mau, xem nó bị thương ở chỗ nào?"
La Nam sờ soạng trên dưới cơ thể Tần Tiểu Thiên, nói: " Hình như không có bị thương a..."
Hai vợ chồng gấp đến độ rối rít, La Nam ôm Tần Tiểu Thiên chạy lên lầu, trong miệng nói: " Trong phòng ta có châm cứu mạng! Mau nhanh châm cho hài tử một châm!"
Tần Tiểu Thiên bị dọa cho hoảng sợ, chỉ cần châm một cái thì coi như bị lộ rồi, da tay của mình bây giờ, loại châm bình thường căn bản không thể đi vào. Hắn vội vàng phát ra một tiếng rên rỉ, cũng quả nhiên, La Nam dừng chân lại, nói: " Ai nha! Đứa bé tỉnh rồi!"
Tần Tiểu Thiên giãy dụa cố gắng thoát khỏi ngực La Nam, nói: " Thả tôi xuống."
Vẻ mặt La Nam đầy vẻ yêu thương, nhẹ nhàng đặt Tần Tiểu Thiên xuống, ôn nhu nói: " Tiểu bảo bảo, con tên là gì? Nhà ở đâu a?" Thanh âm rất nhu hòa, như sợ hù dọa tiểu hài tử hoảng sợ.
Tần Tiểu Thiên lúc này mới hiểu được tâm tình của Tập Bắc Phong, đó là một loại cực độ bất đắc dĩ, rất muốn nói một câu: " Lão tử từng là nửa tiên nhân...không phải tiểu bảo bảo..."
Nhưng vì muốn tìm được một địa phương để ở lại, hắn chỉ có thể giả dạng làm một đứa bé, lộ ra một ánh mắt mờ mịt, nói: " Ta gọi là Tiểu Thiên, nhà ở đâu...ta lạc đường rồi."
Dù sao không người nào chứng minh, nói hưu nói vượn cũng sẽ không bị trách cứ.
" Úc! Tiểu bảo bảo đáng thương."
Một màn kế tiếp làm Tần Tiểu Thiên hoàn toàn không nghĩ đến, tình mẹ của La Nam nổi lên, ôm lấy hắn, dùng sức hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn một cái, nói: " Trọng, chúng ta lưu lại đứa nhỏ này đi."
Tần Tiểu Thiên cúi đầu, không ngừng đảo mắt, trong lòng kêu thảm: " Úc, thần a...không ngờ lại ăn đậu hũ của lão tử, ai...thảm a."
Trình Kiến Trọng yên lòng, đứa nhỏ này chỉ cần nói chuyện thì đã biết không bị trọng thương gì, mới vừa rồi có lẽ là bị hù dọa làm sợ đến ngất. Hắn nói: " Được, hỏi Tiểu Thiên một chút, nhà của nó ở đâu?"
Tần Tiểu Thiên lẩm bẩm nói: " Ta không biết."
La Nam liếc mắt nhìn lão công của mình, nói: " Hắn vẫn còn là một tiểu hài tử, vừa mới bị hoảng sợ...đương nhiên không biết nhà ở đâu rồi, còn hỏi cái gì? Hãy ở lại đây rồi nói."
Trong lòng Tần Tiểu Thiên hoan hô nói thầm: " Nga da! Thành công!" Đậu hũ không bị ăn không, cuối cùng có được một chỗ đặt chân.
Sau mấy ngày, Tần Tiểu Thiên thăm dò chi tiết về người gia đình này.
Đây là một gia đình thức nông trường, toàn là tự động hóa khống chế, chủng loại ruộng vườn và thu hoạch toàn do người máy chấp hành, không cần dùng người làm việc. Nông trường chiếm diện tích một công khoảnh, trong đó có bốn trăm công khoảnh là ruộng, hơn năm trăm công khoảnh là rừng rậm, hơn mười công khoảnh là vườn trái cây, thiết bị sinh sản và phòng ốc toàn bộ kiến thiết dưới mặt đất, không chiếm cứ đất đai chút nào, là một tòa sinh thái viên hoàn toàn phong bế.
Nông trường có kích thước quy mô như vậy, ở Viêm Tinh chỉ được xem như là một gia đình nhỏ thức nông trường, dùng sinh sản những nông tác đặc sắc là việc chính, lương thực sản lượng rất ít.
Cư dân của Viêm Tinh tổng cộng có chín triệu, trong đó tám triệu người chia ra ở mỗi đại thành thị, chỉ có số ít người nguyện ý ra nông điền. Khái niệm về nông điền ở chỗ này cùng địa cầu khác hẳn, phải có kinh tế thực lực rất cường đại, mới có thể thu mua đại diện tích đất đai tiến hành trồng trọt, cho nên những chủ nông trường đều cũng rất có tiền.
Trình Kiến Trọng và em trai hắn tên Trình Kiến Côn là lao động lực chủ yếu của nông trường, lúc nào quá bận rộn thì La Nam cũng sẽ hỗ trợ.
Bởi vì toàn bộ là tự động trí tuệ máy móc sinh sản, bình thường cũng không quá cực khổ, hai năm chỉ bận rộn một mùa, có thể thu hoạch rất tốt. Hai anh em ở trong hai căn biệt thự, cách nhau không xa.
Mấy ngày nay, La Nam không chỉ đuổi chồng đi ra ngoài tìm nhà của Tần Tiểu Thiên, vẫn lên internet tìm người nhờ tìm kiếm cha mẹ người nhà của Tần Tiểu Thiên, chẳng qua là do Tần Tiểu Thiên dùng linh hồn công pháp ngưng kết thành thể, đương nhiên cũng không tìm được bất cứ đầu mối gì.
Ngày nọ, La Nam nắm tay Tần Tiểu Thiên đi tới phòng mua vật phẩm của nhà mình. Đây là từ biệt thự phân ra, là phòng kính, bên trên vách tường đều là mặt kính, gian phòng cỡ bốn thước hình vuông bằng kim khí thai, cũng tương đương với một gian phòng bình thường cỡ mười một thước vuông.
Tần Tiểu Thiên kinh ngạc phát hiện, phương hình thai này cùng loại với truyền tống trận, nhưng lại không giống hoàn toàn, phương hình thai này không thể truyền tống người, chỉ là một truyền thâu trận dùng truyền tống vật phẩm song hướng, có thể thu phát các loại vật phẩm.
Hai hài tử của La Nam cũng rất thích Tần Tiểu Thiên, nông trường rất khó có được một đứa bé đến, cả hai người đối với vị bằng hữu mới phi thường tốt, cũng cùng đi theo vào phòng mua vật phẩm.
Trình Hiếu Gia nói: " Mẹ, con muốn mua một Lữ Bố!"
Tần Tiểu Thiên cả kinh, thầm nghĩ: " A? Mua một Lữ Bố?"
Trình Tiểu Yên cũng nói: " Con muốn mua Điêu Thuyền!"
La Nam cười nói: " Lần trước không phải mới mua Trương Phi và Triệu Vân hay sao? Sao còn muốn mua nữa? Món đồ chơi hình người trí tuệ rất mắc tiền đó, ân, Tiểu Thiên, con có muốn mua một người hay không? A, là một món đồ chơi a!"
Tần Tiểu Thiên kinh ngạc há to miệng, hắn cũng không biết bộ dáng của mình đáng yêu đến thế nào. La Nam nhịn không được sờ sờ vào khuôn mặt của hắn cười nói: " Đây là món đồ chơi hình người trí tuệ mới xuất phẩm, có tính thực dụng sơ đẳng, có thể bảo vệ gia viên, Tiểu Thiên, con tới nhìn xem một chút, có gì thích thì nói với dì, dì mua cho con."
Tần Tiểu Thiên sợ hãi than không thôi, nghĩ thầm: " Khoa học kỹ thuật so sánh với địa cầu còn phát đạt hơn nhiều, chẳng lẽ bởi vì công pháp tu chân được đào móc ra? Khoa học kỹ thuật kết hợp cùng tu chân? Nếu không sao lại có món đồ chơi giống hệt hình người như thế?"
Hắn không nhịn được sinh ra lòng hiếu kỳ, muốn nhìn một chút rốt cuộc là đồ vật thế nào, cười nói: " Hay a, có nhiều a?" Bộ dáng của hắn thật sự ngây thơ, nhưng trong lòng lại đang khinh bỉ chính mình, thầm than nói: " Ai, tiểu hài tử cũng không dễ dàng giả bộ a."
La Nam nói: " Được, một mình con chọn, có rất nhiều chủng loại nga."
Vừa nói thì trên màn hình hiện lên, gian phòng nhất thời sáng lên, bốn vách tường cùng với thiên bản đều là hình ảnh, trong lúc quang ảnh chuyển đổi, tiến vào mạng lưới truyền tin trên điện não, nàng nói: " Tiến vào phòng đồ chơi tư cổ.( hoài cổ)." Hình ảnh trên màn hình bắt đầu di động, trong chớp mắt đã tiến tới một đại sảnh biểu diễn.
Một tia laser hình thành nhân vật mô hình đi tới, đó là một mỹ nữ mặc đồng phục màu đỏ, mỉm cười nói: " Chào các vị, xin hỏi cần trợ giúp gì ạ?" Nàng ngồi xổm người xuống, nhìn Tần Tiểu Thiên, Tiểu Gia và Tiểu Yên nói: " Các bạn nhỏ thích gì nào? Tỷ tỷ đưa các em đi nhìn xem."
Tiểu Gia hưng phấn nói: " Em muốn có Lữ Bố!"
Tiểu Yên kêu lên: " Em muốn có Điêu Thuyền!"
Tần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy trước mắt quạ đen bay loạn, hắn không nói được một lời, trong tim kêu rên: " Ai, ta...ta cảm giác làm tiểu hài tử thật là mệt quá a..." Một người có kinh nghiệm nhiều năm tháng, từng tu luyện đến trình độ nửa tiên nhân, bởi vì độ kiếp không qua, lại phải tu luyện lần nữa, ngoại trừ hình dáng giống như một đứa bé, nhưng tính cách lại không có chút bộ dáng hài đồng, vì tìm một chỗ ở tạm, không thể không giả vờ làm một ấu nhi ngây thơ, thật sự là có chút làm khó hắn.
Mỹ nữ phục vụ trong tay cầm một vật điều khiển, kích vài cái, theo quang ảnh chuyển động, bọn họ đi tới một phòng mô hình. Đó chính là do hiệu quả quang ảnh trên vách tường tạo ra hiệu quả toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ, bao quát cả khoảng không, hết thảy đều trông rất sống động.
Một loạt hình ảnh từ xa xa chạy vội mà đến, âm thanh long long vang lên, nghe thật phi thường chân thật. Lúc cách bọn họ chừng mười thước, những kỵ sĩ kéo cương ngựa, lập tức đứng thẳng bất động.
Mỹ nữ phục vụ nói: " Đây là vài loại kỵ sĩ mới nhất vừa mới xuất phẩm...một là Sở Bá Vương Hạng Võ, thân hình do đặc chủng kim khí chế luyện, da tay là hai khẩu kim khải giáp, nặng hai trăm tám mươi cân. Thân cao một mét chín tấc bảy mươi sáu phân, độ linh hoạt đạt tới ba ngàn bảy trăm độ.
" Bá Vương Hạng Võ có thể lựa chọn học tập sáu chủng loại vũ khí, trong đó năng lực học tập đạt tới cấp bảy, năng lực học tập vũ lực đạt tới chín cấp, am hiểu nhất là Bá Vương Kích. Mặt khác, Hạng Võ cưỡi ngựa chính là Ô Trùy Mã, nặng hai đốn, là loại ngựa cực mạnh nhất...kỵ sĩ này cũng là xuất phẩm mới nhất, Báo Tử Đầu Lâm Xung...bên này là nữ kỵ sĩ hiếm thấy, Mộc Quế Anh..."
Đầu của Tần Tiểu Thiên ông ông loạn chấn.
" Đây đúng là không tưởng được, làm chuyện kinh khủng gì đây a!" Dùng hình tượng danh nhân lịch sử làm ra món đồ chơi thì rất bình thường, nhưng lại lớn nhỏ không khác gì người thật, có thể nói còn có thể học tập, chưa từng nhìn thấy qua món đồ chơi như vậy bao giờ.
Tần Tiểu Thiên không thể không thừa nhận, những trò này phi thường cao minh, cơ hồ không có một đứa bé nào có thể chống đỡ sự hấp dẫn như vậy, thậm chí có nhiều người lớn cũng sẽ nhịn không được mà mua về chơi đùa.
Mục tiêu của Trình Hiếu Gia thay đổi, hắn đối với Sở Bá Vương Hạng Võ nổi lên hứng thú. Trình Tiểu Yên lại thích Thời Thiên, đó là một món đồ chơi nhỏ gầy, con ngươi loạn chuyển, một bộ dáng dáo dác, cư nhiên lại có thể mê hoặc tiểu nữ hài: " Là hắn!"
" Tiểu Yên, ngoan! Đó là một tên trộm tặc, sao con có thể dạy hắn?"
Phương pháp trò chơi của món đồ chơi, chính là thông qua chủ nhân và món đồ chơi hỗ động, chủ nhân đầu tiên cần phải tìm hiểu rõ bản chất của món đồ chơi, sau đó chế định ra kế hoạch huấn luyện, dạy cho món đồ chơi các loại kỹ năng, La Nam không biết một cô bé nhỏ làm sao chỉ đạo cho một tên trộm tặc đi ăn trộm đồ vật.
" Mẹ, con muốn nó!"
La Nam rất cưng chìu con gái, ôn nhu nói: " Được rồi, được rồi, mẹ mua cho con...nhưng tiểu Yên a, mua rồi không được hối hận."
Tiểu Yên vui vẻ nói: " Con sẽ không hối hận đâu!"
La Nam quay đầu hỏi: " Tiểu Thiên, con chọn lựa cái nào?"
Tần Tiểu Thiên đối với mấy thứ này không có gì hứng thú, người từng chơi đùa qua khôi lỗi, lại đi chơi đùa món đồ chơi khoa học kỹ thuật, thật sự là rất nhàm chán.
Trước kia hắn có được bốn khôi lỗi so sánh với những món đồ chơi này cao cấp hơn nhiều lắm, nhưng không tiện cự tuyệt ý tốt của La Nam, chỉ vào một kỵ sĩ nói: " Vậy...vậy mua hắn đi!"
Mỹ nữ phục vụ nói: " Em trai nhỏ muốn La Thành?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Cái phía sau hắn..."
Mỹ nữ phục vụ kinh ngạc nói: " Trình Giảo Kim? Tam Phủ Đầu Trình Giảo Kim!"
Trình Hiếu Gia kêu lên: " Mẹ, kỵ sĩ này cùng cá tính với con!"
Tần Tiểu Thiên không khỏi im lặng không còn gì để nói, ai biết vị kỵ sĩ có bề ngoài hãn dũng râu mép trùm tới tận tai này lại là Trình Giảo Kim, trong truyền thuyết chỉ biết vung ba búa, điển hình là một tên nhìn thì được mà không dùng được, tự mình tùy tiện lựa ngay một tên phế vật.
La Nam nhịn cười, nói: " Tiểu Thiên, thứ này không tệ, rất tuấn tú."
Mỹ nữ phục vụ nắm được cơ hội đẩy đưa, tiếp tục giới thiệu.
" Đây là món đồ chơi kỵ sĩ mới nhất, thân cao hai thước, có thể phối xứng với các loại cưỡi ngựa, tỷ như là hổ hình hay sư hình cưỡi ngựa, năng lực học tập đạt tới tám cấp, độ linh hoạt càng vượt qua Hạng Võ, đạt tới bốn ngàn một trăm độ, còn chưa có tên, có thể tự chế, giá tiền hơi cao một chút."
Mục tiêu của Trình Hiếu Gia lại thay đổi, hắn nói: " Ta muốn cái này."
La Nam cười nói: " Được, ta chọn ba cái, hai kỵ sĩ, một Thời Thiên, có đây không?"
Mỹ nữ phục vụ vui vẻ ra mặt nói: " Có! Có ở đây!"
La Nam gật đầu nói: " Tốt lắm, tới lúc ba giờ trưa thì phát hàng, ta sẽ mở ra điểm tiếp thu." Theo sau hai người lo chuyện trả tiền.
Trong lòng mỹ nữ phục vụ tràn đầy vui mừng nói: " Gần đây có không ít gia đình đang tổ chức chiến đội, đấu lẫn nhau, tiểu bằng hữu nếu có rảnh, cũng có thể tham gia, nghe nói tiền thưởng rất cao nga."
Mỹ nữ phục vụ giải thích: " Có đơn đả độc đấu( đấu tay đôi), cũng có phân tổ chiến đấu, chủ yếu là tỷ thí năng lực chiến đấu của kỵ sĩ."
Trình Hiếu Gia hoan hô nói: " Oa, vui thật, ta cũng muốn tham gia!
Tiểu Yên là nữ hài tử, đối với việc luận võ hứng thú không lớn, ánh mắt nàng vẫn như trước nhìn chằm chằm Thời Thiên đang nhảy tới lui.
Tần Tiểu Thiên nhếch miệng nói: " Vậy có gì đáng để so đấu, các người xuất sản đồ chơi bản thân đã có cao thấp phân biệt, chỉ cần mua được đồ chơi cao cấp không phải chắc thắng? Đây không phải trận đấu, mà là so sánh coi ai tiền nhiều hơn ai, thì người đó thắng!"
" Đứa bé thật thông minh." Mỹ nữ phục vụ khen một câu, nói: " Em trai nhỏ, trận đấu có phân cấp bậc quy cách, không phải tùy tiện đưa tới một kỵ sĩ là có thể đấu, phải có sự bình hành mới có thể tiến hành tỷ thí.
" Ta đây có quy tắc của trận đấu, còn có yêu cầu và điều kiện tham gia trận đấu, nếu các vị muốn, có thể tùy theo lúc hàng hóa xuất ra mà đưa tới."
La Nam nói: " Tốt, vậy cùng đưa tới."
Rời khỏi trung tâm tư cổ đồ chơi, La Nam lại dẫn ba đứa bé đi tới trung tâm mua sắm, tiến hành một phen mua sắm điên cuồng, cấp cho Tần Tiểu Thiên mua tới năm, sáu bộ quần áo, còn mua thêm một đống vật phẩm, sau khi trả tiền, đồ vật lập tức được truyền tới.
La Nam trước tiên đưa Tần Tiểu Thiên về phòng khách nghỉ ngơi, sau đó mới dẫn theo hai đứa con rời đi.
Thủ đoạn tuần tra hiện đại phi thường phát đạt, nhưng làm cho Trình Kiến Trọng khốn hoặc không giải thích được chính là Tần Tiểu Thiên giống như là từ trên trời rơi xuống, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Địa phương Tần Tiểu Thiên xuất hiện không có đường đi, đối diện con sống là rừng rậm nguyên thủy, bên này sông là ruộng đồng mênh mông, không có ai đi qua. Hơn nữa, vô luận Trình Kiến Trọng điều động bao nhiêu thủ đoạn tìm kiếm người nhà của Tần Tiểu Thiên, cũng không hề có kết quả.
Đứa nhỏ này từ đâu tới? Trong lòng Trình Kiến Trọng không khỏi buồn bực.
Viêm Tinh không có viêm cảnh và quân đội, chịu trách nhiệm duy trì trật tự chính là Viêm Tinh liên hợp hội, bởi vậy chuyện này được đưa lên liên hợp hội.
Trình Kiến Trọng cùng vợ thương lượng nên làm sao với đứa nhỏ này, La Nam không chút do dự nói: " Tìm không được gia đình của đứa bé, thì do chúng ta thu dưỡng! Cấp cho liên hợp hội báo cáo!"
Không biết tại sao, La Nam vừa nhìn thấy Tần Tiểu Thiên là vô cùng yêu thích, tiểu tử kia không phải rất đẹp, nhưng có một loại khí tức thần bí, lộ vẻ mười phần linh khí, sau khi gặp mặt lại có loại cảm giác, đây là con do ông trời đưa cho mình. Vừa nghe chồng thương lượng, lập tức đưa ra ý nghĩ thu dưỡng.
Đối với Trình Kiến Trọng mà nói, thêm một đứa bé cũng chẳng có gánh nặng gì, với năng lực kinh tế của hắn, thu dưỡng một trăm đứa bé cũng không có vấn đề, nói: " Được, anh đi báo cáo, nhưng, nếu như tìm được gia đình Tần Tiểu Thiên..." Hắn sợ vợ không để ý sẽ níu kéo lưu giữ người.
La Nam cười nói: " Tìm được gia đình của đứa bé, chúng ta đương nhiên sẽ đưa Tiểu Thiên trở về nhà."
Trình Kiến Trọng gật đầu nói: " Vậy tốt, a a." Quyết định của hai người giúp cho Tần Tiểu Thiên tạm thời có một ngôi nhà.
Tần Tiểu Thiên rất hưởng thụ cảm giác gia đình, tu luyện lâu như vậy, từ địa cầu đi đến Tiềm Kiệt Tinh, sau lại đi Thiên Diễn tu tiên, cuối cùng độ kiếp không qua được thì đón nhận cổ thần hồn trong Thiên Diễn, cho đến khi rời đi Thiên Diễn, linh hồn ngưng kết thành thể, đều là không ngừng tu luyện, bây giờ rốt cuộc có thể ngừng lại nghỉ ngơi.
Đây là một giai đoạn chập phục tu luyện, không cần đặc biệt dụng công, chỉ cần có thể yên tĩnh vượt qua đoạn năm tháng này. Sau khi ở lại nông trường định cư, hắn bắt đầu học tập hiểu rõ hoàn cảnh mới mẻ của Viêm Tinh.
Trường học của Viêm Tinh chia làm hai loại lớn, một là trường học chính quy trong thành thị, một là trường học trên điện não. Trường học chính quy chia làm miễn phí và thu phí hai loại, còn trường học trên điện não thì hoàn toàn miễn phí.
Tần Tiểu Thiên dùng trường học điện não, hắn lựa chọn học khoa tương đối hiếm thấy, chủ tu chính là triết học, phó khoa cũng thế.
Dù sao là trên điện não, chỉ cần nguyện ý, tùy tiện học cái gì cũng không có ai đến hỏi, cho dù là người lớn trong nhà cũng không hỏi, tại Viêm Tinh, năng lực của người không cần dựa vào học lực để chứng minh.
La Nam mua kỵ sĩ đã đưa tới, đặt trong phòng nhỏ trong hậu viện.
Người của Viêm Tinh đối với việc giáo dục hài tử phi thường phóng khoáng, trên cơ bản dùng thái độ phóng thả tự nghĩ, cho nên trong khoảng thời gian này Trình Hiếu Gia không có đi học, toàn tâm toàn ý giáo dạy kỹ nghệ cho các kỵ sĩ.
Tần Tiểu Thiên tự nhiên đối với những trò chơi đánh nhau không có hứng thú, kỹ xảo chiến đấu và lực lượng, chỉ có con người mới thích thú.
Người Viêm Tinh sống rất lâu, chính là do bọn họ nghiên cứu về linh đan của người tu chân, chế tạo ra dược vật trường thọ thích hợp với người phàm, cho nên người Viêm Tinh sống lâu phổ biến đạt tới một trăm năm mươi tới hai trăm tuổi là chuyện bình thường, nói cách khác, thời gian học tập có rất nhiều.
Rất nhiều người từ mười lăm tuổi mới chính thức bắt đầu học tập, trước đó chỉ là tận tình chơi đùa, đương nhiên, cũng có số ít người từ lúc tuổi còn rất nhỏ đã bắt đầu đi học.
Gia đình Trình Kiến Trọng ngoại trừ ăn cơm mới tụ cùng một chỗ, còn lại thời gian đều bận rộn, Tần Tiểu Thiên rất thích hoàn cảnh như vậy, lúc mới đầu La Nam vẫn thường đến xem hắn, sau này cũng bận rộn với chuyện của mình, có rất ít thời gian rảnh chạy tới.
Nàng là thực vật học gia nổi tiếng, chuyên môn nghiên cứu thực vật Viêm Tinh, cũng kiêm chức giáo sư của một trường đại học nổi tiếng, thường xuyên lên điện não thụ khóa, ngược lại Trình Kiến Trọng lại có thời gian rảnh rỗi theo bọn nhỏ ra ngoài chơi đùa. Bình thường, tất cả mọi người cơ hồ đều ngâm mình trên điện não, nơi đó là nơi bọn họ xã giao với xã hội và trường sở để học tập.
Mấy ngày nay, Tần Tiểu Thiên trốn trong phòng, ngoại trừ ăn cơm, ngay cả cửa phòng cũng không ra.
Rốt cuộc làm sao tu luyện, cũng phải yên tĩnh vượt qua mười mấy năm, làm cho hắn cảm thấy có chút khốn hoặc.
Nếu như bắt đầu tu luyện, chỉ cần hai, ba năm thời gian, là có thể trưởng thành thành một thanh niên, linh hồn công pháp của Tần Tiểu Thiên và Tập Bắc Phong có điều khác biệt, sau khi hấp thu cổ thần hồn, linh hồn của hắn trở nên càng thêm cường đại, tốc độ tu luyện nhanh hơn.
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, biện pháp thỏa đáng nhất là thuận theo tự nhiên, như vậy mới có được trụ cột cứng rắn.
Còn về phần giải cứu sư tôn và trưởng bối trong Thiên Diễn, cũng không thể nóng lòng cầu xin.
Lúc đầu Thanh Đế bảo phải thuận theo tự nhiên, không nên khắc ý theo đuổi, chính là muốn nói cho Tần Tiểu Thiên, bất luận bọn họ đang ở trong Thiên Diễn đợi bao lâu, cũng không cần gấp, chỉ cần thuận theo tự nhiên, thì nhất định có thể khống chế Thiên Diễn.
Dần dần, Tần Tiểu Thiên an định tâm trạng của mình. Nếu không cần khắc ý tu luyện, hắn còn có nhiều thời gian để rảnh rỗi.
La Nam an bài cho Tần Tiểu Thiên một gian phòng rất đẹp, có phòng khách lớn, còn có một phòng tắm thật xinh xắn. Trong đó là thiết bị cao cấp, so sánh với địa cầu còn không biết văn minh bao nhiêu lần, do Trình Hiếu Gia chỉ dẫn, hắn mới học biết làm sao sử dụng.
Giờ phút này Tần Tiểu Thiên nhàn rỗi vô sự, lại ngồi dưới nền đất bóng loáng, âm thầm sửa sang lại đồ vật trong nhẫn trữ vật.
Các loại tài liệu luyện khí và tiên thảo linh dược bên trong tích cao như núi, vẫn một mực không có thời gian sửa sang lại, thừa dịp nhàn rỗi, hắn bắt đầu phân biệt từng loại.
Bởi vì sửa sang lại bằng thần thức, bên mặt ngoài nhìn qua, Tần Tiểu Thiên chẳng qua chỉ như đang ngồi sững sờ. Trình Hiếu Gia đẩy cửa tiến vào.
" Tiểu Thiên, đi theo cùng ta huấn luyện kỵ sĩ!"
Trình Hiếu Gia từ nhỏ ở lại nông trường, cơ hồ không có bằng hữu gì, chỉ có bằng hữu bà con đến nhà chơi thì mới có thể tiếp xúc được những đứa bé cùng tuổi, bởi vậy hắn rất thích cùng Tần Tiểu Thiên chơi đùa, cũng một lòng muốn để cho Tần Tiểu Thiên nhận mình làm đại ca.
Tần Tiểu Thiên đương nhiên sẽ không nhận một đại ca như vậy, trong mắt hắn Trình Hiếu Gia chân chính là một đứa bé.
Trình Hiếu Gia đặt mông ngồi trước người Tần Tiểu Thiên, cười hì hì nói: " Tiểu Thiên, thúc thúc của ta đã trở về, ông ấy chính là cao thủ bác kích nga, có muốn ta cầu xin ông ấy dạy bác kích cho ngươi?"
Tần Tiểu Thiên đưa tay sờ sờ đầu của Trình Hiếu Gia, nói: " Nga, thúc thúc ngươi tới rồi, ân, ta còn có chút việc, ngươi đi chơi đi nghe."
Trình Hiếu Gia tức giận đến phách rớt tay của Tần Tiểu Thiên, lớn tiếng nói: " Chớ có sờ đầu của ta! Sẽ làm biến ngốc đấy!"
Tần Tiểu Thiên vui vẻ, phốc xích bật cười một tiếng.
Trình Hiếu Gia dù sao chỉ là một tiểu hài tử, tiếp tục nói: " Nói cho ngươi nga...thúc thúc mang theo lễ vật tới, nếu ngươi nghe lời của ta, gọi ta là đại ca...ta sẽ đem lễ vật chuyển tặng cho ngươi!"
Đứa nhỏ này dĩ nhiên lại muốn hối lộ cho mình? Tần Tiểu Thiên không nhịn được ha ha cười to.
" Trương Phi trở về!"
" Triệu Vân trở lại!"
Theo hai tiếng trẻ con thanh thúy, hắc bạch kỵ sĩ kéo ngựa quay về, chạy vội tới bên cạnh đám hài đồng.
Tần Tiểu Thiên bị dọa cho hoảng sợ: " Má ta ơi, Trương Phi? Triệu Vân? Đây là thời kỳ tam quốc hay sao? Không đúng a..." Hắn đã nhìn thấy rõ trung niên nam tử kia, người nọ ăn mặc tuyệt đối không phải cổ trang, hơn nữa lại là trang phục người địa cầu mà mình quen thuộc, những hài tử cũng như vậy, cách đó không xa còn có một chiếc xe bay.
Người trung niên chạy tới bên cạnh Tần Tiểu Thiên, khẩn trương hỏi: " Có...làm bị thương đến ngươi không..."
Đôi mắt của Tần Tiểu Thiên vừa chuyển, hắn vừa lúc muốn tìm một địa phương kí dưỡng, thừa dịp tiến vào xã hội của Viêm Tinh, nghe vậy lập tức giả chết, bắp chân mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất.
Người trung niên kia sợ đến choáng váng, ôm lấy Tần Tiểu Thiên, lớn tiếng nói: " Nhanh! Nhanh! Nhanh lái xe lại đây!"
Một chiếc xe chạy tới, người nọ ôm Tần Tiểu Thiên nhảy vào bên trong xe, lớn tiếng nói: " Về nhà, về nhà! Tiểu Gia, các con cũng mang theo kỵ sĩ trở về, hôm nay không cho chơi nữa!"
Đám hài tử kia cũng bị gây cho sợ hãi, một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn xe chạy đi mất.
Trung niên nam tử là chủ nhân của mảnh đất đó, xem như là một tiểu nông chủ, tên là Trình Kiến Trọng, hắn có một trai một gái, con trai là Trình Hiếu Gia, mười một tuổi, con gái tên Trình Tiểu Yên, chín tuổi, hắn có một em trai, hai người cùng kinh doanh nông trường này.
Viêm Hoàng Tinh không có phú thuế nhiều lắm, chỉ cần lúc xuất thụ nông sản phẩm thì giao nộp một ít phụ tăng thuế, cho nên cuộc sống của bọn họ qua rất thư thích.
Hôm nay bởi vì có bằng hữu thân thích từ trong thành thị tới đây, vì vậy hắn dẫn theo bọn nhỏ đi đến ngoài đồng trống chơi đùa, thuận tiện đem hai món đồ chơi hình kỵ sĩ mới đem ra thí nghiệm, không nghĩ tới lại hù dọa làm một đứa bé hôn mê bất tỉnh.
Viêm Hoàng Tinh không thiếu tư nguyên, điều kiện cuộc sống vô cùng tốt, người nơi này đa số đều thiện lương hiếu khách, đối với con người mà nói thì Viêm Hoàng Tinh cũng giống như là thiên đường.
Vợ của Trình Kiến Trọng là thực vật học gia nổi tiếng, tên là La Nam, chuyên môn nghiên cứu thực vật của Viêm Tinh, vừa mới chuẩn bị xong bữa cơm trưa, chợt nghe tiếng đập cửa dồn dập.
Mở cửa ra, chỉ thấy Trình Kiến Trọng ôm một đứa bé chạy vọt vào, làm nàng hoảng sợ hỏi: " Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?"
Trình Kiến Trọng vội vàng hỏi: " Món đồ chơi kỵ sĩ của Tiểu Gia và Tiểu Yên gây họa rồi, đứa nhỏ này đã bất tỉnh, không biết có bị thương không!"
Ánh mắt La Nam đảo qua, đôi mắt không khỏi sáng ngời, đứa bé này mặc dù không phải rất đẹp, nhưng tràn ngập linh khí, phảng phất như tiểu tinh linh trong thần thoại, làm cho người ta rất khó dời đi ánh mắt.
Nàng sợ hãi than thở: " Oa, đứa bé thật đáng yêu, mau đưa cho em!" Tiếp nhận lấy thân thể nhỏ yếu của Tần Tiểu Thiên, lại hỏi: " Đứa nhỏ này từ đâu mà tới?"
Trong lòng Tần Tiểu Thiên thầm cười khổ, đôi vợ chồng này thật sự là vô tâm không thể nói.
Chồng thì không hỏi han ba bảy hai mươi mốt, ôm lấy mình bỏ chạy, ở trên xe cũng không nhìn kỹ xem, chỉ lo vội vàng chạy về nhà. Vào nhà, lại bị vợ hắn ôm đi, cũng không xem thử vết thương chỗ nào, trước hết lại hỏi lai lịch của mình. Trình Kiến Trọng lúc này mới phản ứng lại: " Ai, ta cũng không biết là từ đâu mà tới...mau, xem nó bị thương ở chỗ nào?"
La Nam sờ soạng trên dưới cơ thể Tần Tiểu Thiên, nói: " Hình như không có bị thương a..."
Hai vợ chồng gấp đến độ rối rít, La Nam ôm Tần Tiểu Thiên chạy lên lầu, trong miệng nói: " Trong phòng ta có châm cứu mạng! Mau nhanh châm cho hài tử một châm!"
Tần Tiểu Thiên bị dọa cho hoảng sợ, chỉ cần châm một cái thì coi như bị lộ rồi, da tay của mình bây giờ, loại châm bình thường căn bản không thể đi vào. Hắn vội vàng phát ra một tiếng rên rỉ, cũng quả nhiên, La Nam dừng chân lại, nói: " Ai nha! Đứa bé tỉnh rồi!"
Tần Tiểu Thiên giãy dụa cố gắng thoát khỏi ngực La Nam, nói: " Thả tôi xuống."
Vẻ mặt La Nam đầy vẻ yêu thương, nhẹ nhàng đặt Tần Tiểu Thiên xuống, ôn nhu nói: " Tiểu bảo bảo, con tên là gì? Nhà ở đâu a?" Thanh âm rất nhu hòa, như sợ hù dọa tiểu hài tử hoảng sợ.
Tần Tiểu Thiên lúc này mới hiểu được tâm tình của Tập Bắc Phong, đó là một loại cực độ bất đắc dĩ, rất muốn nói một câu: " Lão tử từng là nửa tiên nhân...không phải tiểu bảo bảo..."
Nhưng vì muốn tìm được một địa phương để ở lại, hắn chỉ có thể giả dạng làm một đứa bé, lộ ra một ánh mắt mờ mịt, nói: " Ta gọi là Tiểu Thiên, nhà ở đâu...ta lạc đường rồi."
Dù sao không người nào chứng minh, nói hưu nói vượn cũng sẽ không bị trách cứ.
" Úc! Tiểu bảo bảo đáng thương."
Một màn kế tiếp làm Tần Tiểu Thiên hoàn toàn không nghĩ đến, tình mẹ của La Nam nổi lên, ôm lấy hắn, dùng sức hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn một cái, nói: " Trọng, chúng ta lưu lại đứa nhỏ này đi."
Tần Tiểu Thiên cúi đầu, không ngừng đảo mắt, trong lòng kêu thảm: " Úc, thần a...không ngờ lại ăn đậu hũ của lão tử, ai...thảm a."
Trình Kiến Trọng yên lòng, đứa nhỏ này chỉ cần nói chuyện thì đã biết không bị trọng thương gì, mới vừa rồi có lẽ là bị hù dọa làm sợ đến ngất. Hắn nói: " Được, hỏi Tiểu Thiên một chút, nhà của nó ở đâu?"
Tần Tiểu Thiên lẩm bẩm nói: " Ta không biết."
La Nam liếc mắt nhìn lão công của mình, nói: " Hắn vẫn còn là một tiểu hài tử, vừa mới bị hoảng sợ...đương nhiên không biết nhà ở đâu rồi, còn hỏi cái gì? Hãy ở lại đây rồi nói."
Trong lòng Tần Tiểu Thiên hoan hô nói thầm: " Nga da! Thành công!" Đậu hũ không bị ăn không, cuối cùng có được một chỗ đặt chân.
Sau mấy ngày, Tần Tiểu Thiên thăm dò chi tiết về người gia đình này.
Đây là một gia đình thức nông trường, toàn là tự động hóa khống chế, chủng loại ruộng vườn và thu hoạch toàn do người máy chấp hành, không cần dùng người làm việc. Nông trường chiếm diện tích một công khoảnh, trong đó có bốn trăm công khoảnh là ruộng, hơn năm trăm công khoảnh là rừng rậm, hơn mười công khoảnh là vườn trái cây, thiết bị sinh sản và phòng ốc toàn bộ kiến thiết dưới mặt đất, không chiếm cứ đất đai chút nào, là một tòa sinh thái viên hoàn toàn phong bế.
Nông trường có kích thước quy mô như vậy, ở Viêm Tinh chỉ được xem như là một gia đình nhỏ thức nông trường, dùng sinh sản những nông tác đặc sắc là việc chính, lương thực sản lượng rất ít.
Cư dân của Viêm Tinh tổng cộng có chín triệu, trong đó tám triệu người chia ra ở mỗi đại thành thị, chỉ có số ít người nguyện ý ra nông điền. Khái niệm về nông điền ở chỗ này cùng địa cầu khác hẳn, phải có kinh tế thực lực rất cường đại, mới có thể thu mua đại diện tích đất đai tiến hành trồng trọt, cho nên những chủ nông trường đều cũng rất có tiền.
Trình Kiến Trọng và em trai hắn tên Trình Kiến Côn là lao động lực chủ yếu của nông trường, lúc nào quá bận rộn thì La Nam cũng sẽ hỗ trợ.
Bởi vì toàn bộ là tự động trí tuệ máy móc sinh sản, bình thường cũng không quá cực khổ, hai năm chỉ bận rộn một mùa, có thể thu hoạch rất tốt. Hai anh em ở trong hai căn biệt thự, cách nhau không xa.
Mấy ngày nay, La Nam không chỉ đuổi chồng đi ra ngoài tìm nhà của Tần Tiểu Thiên, vẫn lên internet tìm người nhờ tìm kiếm cha mẹ người nhà của Tần Tiểu Thiên, chẳng qua là do Tần Tiểu Thiên dùng linh hồn công pháp ngưng kết thành thể, đương nhiên cũng không tìm được bất cứ đầu mối gì.
Ngày nọ, La Nam nắm tay Tần Tiểu Thiên đi tới phòng mua vật phẩm của nhà mình. Đây là từ biệt thự phân ra, là phòng kính, bên trên vách tường đều là mặt kính, gian phòng cỡ bốn thước hình vuông bằng kim khí thai, cũng tương đương với một gian phòng bình thường cỡ mười một thước vuông.
Tần Tiểu Thiên kinh ngạc phát hiện, phương hình thai này cùng loại với truyền tống trận, nhưng lại không giống hoàn toàn, phương hình thai này không thể truyền tống người, chỉ là một truyền thâu trận dùng truyền tống vật phẩm song hướng, có thể thu phát các loại vật phẩm.
Hai hài tử của La Nam cũng rất thích Tần Tiểu Thiên, nông trường rất khó có được một đứa bé đến, cả hai người đối với vị bằng hữu mới phi thường tốt, cũng cùng đi theo vào phòng mua vật phẩm.
Trình Hiếu Gia nói: " Mẹ, con muốn mua một Lữ Bố!"
Tần Tiểu Thiên cả kinh, thầm nghĩ: " A? Mua một Lữ Bố?"
Trình Tiểu Yên cũng nói: " Con muốn mua Điêu Thuyền!"
La Nam cười nói: " Lần trước không phải mới mua Trương Phi và Triệu Vân hay sao? Sao còn muốn mua nữa? Món đồ chơi hình người trí tuệ rất mắc tiền đó, ân, Tiểu Thiên, con có muốn mua một người hay không? A, là một món đồ chơi a!"
Tần Tiểu Thiên kinh ngạc há to miệng, hắn cũng không biết bộ dáng của mình đáng yêu đến thế nào. La Nam nhịn không được sờ sờ vào khuôn mặt của hắn cười nói: " Đây là món đồ chơi hình người trí tuệ mới xuất phẩm, có tính thực dụng sơ đẳng, có thể bảo vệ gia viên, Tiểu Thiên, con tới nhìn xem một chút, có gì thích thì nói với dì, dì mua cho con."
Tần Tiểu Thiên sợ hãi than không thôi, nghĩ thầm: " Khoa học kỹ thuật so sánh với địa cầu còn phát đạt hơn nhiều, chẳng lẽ bởi vì công pháp tu chân được đào móc ra? Khoa học kỹ thuật kết hợp cùng tu chân? Nếu không sao lại có món đồ chơi giống hệt hình người như thế?"
Hắn không nhịn được sinh ra lòng hiếu kỳ, muốn nhìn một chút rốt cuộc là đồ vật thế nào, cười nói: " Hay a, có nhiều a?" Bộ dáng của hắn thật sự ngây thơ, nhưng trong lòng lại đang khinh bỉ chính mình, thầm than nói: " Ai, tiểu hài tử cũng không dễ dàng giả bộ a."
La Nam nói: " Được, một mình con chọn, có rất nhiều chủng loại nga."
Vừa nói thì trên màn hình hiện lên, gian phòng nhất thời sáng lên, bốn vách tường cùng với thiên bản đều là hình ảnh, trong lúc quang ảnh chuyển đổi, tiến vào mạng lưới truyền tin trên điện não, nàng nói: " Tiến vào phòng đồ chơi tư cổ.( hoài cổ)." Hình ảnh trên màn hình bắt đầu di động, trong chớp mắt đã tiến tới một đại sảnh biểu diễn.
Một tia laser hình thành nhân vật mô hình đi tới, đó là một mỹ nữ mặc đồng phục màu đỏ, mỉm cười nói: " Chào các vị, xin hỏi cần trợ giúp gì ạ?" Nàng ngồi xổm người xuống, nhìn Tần Tiểu Thiên, Tiểu Gia và Tiểu Yên nói: " Các bạn nhỏ thích gì nào? Tỷ tỷ đưa các em đi nhìn xem."
Tiểu Gia hưng phấn nói: " Em muốn có Lữ Bố!"
Tiểu Yên kêu lên: " Em muốn có Điêu Thuyền!"
Tần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy trước mắt quạ đen bay loạn, hắn không nói được một lời, trong tim kêu rên: " Ai, ta...ta cảm giác làm tiểu hài tử thật là mệt quá a..." Một người có kinh nghiệm nhiều năm tháng, từng tu luyện đến trình độ nửa tiên nhân, bởi vì độ kiếp không qua, lại phải tu luyện lần nữa, ngoại trừ hình dáng giống như một đứa bé, nhưng tính cách lại không có chút bộ dáng hài đồng, vì tìm một chỗ ở tạm, không thể không giả vờ làm một ấu nhi ngây thơ, thật sự là có chút làm khó hắn.
Mỹ nữ phục vụ trong tay cầm một vật điều khiển, kích vài cái, theo quang ảnh chuyển động, bọn họ đi tới một phòng mô hình. Đó chính là do hiệu quả quang ảnh trên vách tường tạo ra hiệu quả toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ, bao quát cả khoảng không, hết thảy đều trông rất sống động.
Một loạt hình ảnh từ xa xa chạy vội mà đến, âm thanh long long vang lên, nghe thật phi thường chân thật. Lúc cách bọn họ chừng mười thước, những kỵ sĩ kéo cương ngựa, lập tức đứng thẳng bất động.
Mỹ nữ phục vụ nói: " Đây là vài loại kỵ sĩ mới nhất vừa mới xuất phẩm...một là Sở Bá Vương Hạng Võ, thân hình do đặc chủng kim khí chế luyện, da tay là hai khẩu kim khải giáp, nặng hai trăm tám mươi cân. Thân cao một mét chín tấc bảy mươi sáu phân, độ linh hoạt đạt tới ba ngàn bảy trăm độ.
" Bá Vương Hạng Võ có thể lựa chọn học tập sáu chủng loại vũ khí, trong đó năng lực học tập đạt tới cấp bảy, năng lực học tập vũ lực đạt tới chín cấp, am hiểu nhất là Bá Vương Kích. Mặt khác, Hạng Võ cưỡi ngựa chính là Ô Trùy Mã, nặng hai đốn, là loại ngựa cực mạnh nhất...kỵ sĩ này cũng là xuất phẩm mới nhất, Báo Tử Đầu Lâm Xung...bên này là nữ kỵ sĩ hiếm thấy, Mộc Quế Anh..."
Đầu của Tần Tiểu Thiên ông ông loạn chấn.
" Đây đúng là không tưởng được, làm chuyện kinh khủng gì đây a!" Dùng hình tượng danh nhân lịch sử làm ra món đồ chơi thì rất bình thường, nhưng lại lớn nhỏ không khác gì người thật, có thể nói còn có thể học tập, chưa từng nhìn thấy qua món đồ chơi như vậy bao giờ.
Tần Tiểu Thiên không thể không thừa nhận, những trò này phi thường cao minh, cơ hồ không có một đứa bé nào có thể chống đỡ sự hấp dẫn như vậy, thậm chí có nhiều người lớn cũng sẽ nhịn không được mà mua về chơi đùa.
Mục tiêu của Trình Hiếu Gia thay đổi, hắn đối với Sở Bá Vương Hạng Võ nổi lên hứng thú. Trình Tiểu Yên lại thích Thời Thiên, đó là một món đồ chơi nhỏ gầy, con ngươi loạn chuyển, một bộ dáng dáo dác, cư nhiên lại có thể mê hoặc tiểu nữ hài: " Là hắn!"
" Tiểu Yên, ngoan! Đó là một tên trộm tặc, sao con có thể dạy hắn?"
Phương pháp trò chơi của món đồ chơi, chính là thông qua chủ nhân và món đồ chơi hỗ động, chủ nhân đầu tiên cần phải tìm hiểu rõ bản chất của món đồ chơi, sau đó chế định ra kế hoạch huấn luyện, dạy cho món đồ chơi các loại kỹ năng, La Nam không biết một cô bé nhỏ làm sao chỉ đạo cho một tên trộm tặc đi ăn trộm đồ vật.
" Mẹ, con muốn nó!"
La Nam rất cưng chìu con gái, ôn nhu nói: " Được rồi, được rồi, mẹ mua cho con...nhưng tiểu Yên a, mua rồi không được hối hận."
Tiểu Yên vui vẻ nói: " Con sẽ không hối hận đâu!"
La Nam quay đầu hỏi: " Tiểu Thiên, con chọn lựa cái nào?"
Tần Tiểu Thiên đối với mấy thứ này không có gì hứng thú, người từng chơi đùa qua khôi lỗi, lại đi chơi đùa món đồ chơi khoa học kỹ thuật, thật sự là rất nhàm chán.
Trước kia hắn có được bốn khôi lỗi so sánh với những món đồ chơi này cao cấp hơn nhiều lắm, nhưng không tiện cự tuyệt ý tốt của La Nam, chỉ vào một kỵ sĩ nói: " Vậy...vậy mua hắn đi!"
Mỹ nữ phục vụ nói: " Em trai nhỏ muốn La Thành?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Cái phía sau hắn..."
Mỹ nữ phục vụ kinh ngạc nói: " Trình Giảo Kim? Tam Phủ Đầu Trình Giảo Kim!"
Trình Hiếu Gia kêu lên: " Mẹ, kỵ sĩ này cùng cá tính với con!"
Tần Tiểu Thiên không khỏi im lặng không còn gì để nói, ai biết vị kỵ sĩ có bề ngoài hãn dũng râu mép trùm tới tận tai này lại là Trình Giảo Kim, trong truyền thuyết chỉ biết vung ba búa, điển hình là một tên nhìn thì được mà không dùng được, tự mình tùy tiện lựa ngay một tên phế vật.
La Nam nhịn cười, nói: " Tiểu Thiên, thứ này không tệ, rất tuấn tú."
Mỹ nữ phục vụ nắm được cơ hội đẩy đưa, tiếp tục giới thiệu.
" Đây là món đồ chơi kỵ sĩ mới nhất, thân cao hai thước, có thể phối xứng với các loại cưỡi ngựa, tỷ như là hổ hình hay sư hình cưỡi ngựa, năng lực học tập đạt tới tám cấp, độ linh hoạt càng vượt qua Hạng Võ, đạt tới bốn ngàn một trăm độ, còn chưa có tên, có thể tự chế, giá tiền hơi cao một chút."
Mục tiêu của Trình Hiếu Gia lại thay đổi, hắn nói: " Ta muốn cái này."
La Nam cười nói: " Được, ta chọn ba cái, hai kỵ sĩ, một Thời Thiên, có đây không?"
Mỹ nữ phục vụ vui vẻ ra mặt nói: " Có! Có ở đây!"
La Nam gật đầu nói: " Tốt lắm, tới lúc ba giờ trưa thì phát hàng, ta sẽ mở ra điểm tiếp thu." Theo sau hai người lo chuyện trả tiền.
Trong lòng mỹ nữ phục vụ tràn đầy vui mừng nói: " Gần đây có không ít gia đình đang tổ chức chiến đội, đấu lẫn nhau, tiểu bằng hữu nếu có rảnh, cũng có thể tham gia, nghe nói tiền thưởng rất cao nga."
Mỹ nữ phục vụ giải thích: " Có đơn đả độc đấu( đấu tay đôi), cũng có phân tổ chiến đấu, chủ yếu là tỷ thí năng lực chiến đấu của kỵ sĩ."
Trình Hiếu Gia hoan hô nói: " Oa, vui thật, ta cũng muốn tham gia!
Tiểu Yên là nữ hài tử, đối với việc luận võ hứng thú không lớn, ánh mắt nàng vẫn như trước nhìn chằm chằm Thời Thiên đang nhảy tới lui.
Tần Tiểu Thiên nhếch miệng nói: " Vậy có gì đáng để so đấu, các người xuất sản đồ chơi bản thân đã có cao thấp phân biệt, chỉ cần mua được đồ chơi cao cấp không phải chắc thắng? Đây không phải trận đấu, mà là so sánh coi ai tiền nhiều hơn ai, thì người đó thắng!"
" Đứa bé thật thông minh." Mỹ nữ phục vụ khen một câu, nói: " Em trai nhỏ, trận đấu có phân cấp bậc quy cách, không phải tùy tiện đưa tới một kỵ sĩ là có thể đấu, phải có sự bình hành mới có thể tiến hành tỷ thí.
" Ta đây có quy tắc của trận đấu, còn có yêu cầu và điều kiện tham gia trận đấu, nếu các vị muốn, có thể tùy theo lúc hàng hóa xuất ra mà đưa tới."
La Nam nói: " Tốt, vậy cùng đưa tới."
Rời khỏi trung tâm tư cổ đồ chơi, La Nam lại dẫn ba đứa bé đi tới trung tâm mua sắm, tiến hành một phen mua sắm điên cuồng, cấp cho Tần Tiểu Thiên mua tới năm, sáu bộ quần áo, còn mua thêm một đống vật phẩm, sau khi trả tiền, đồ vật lập tức được truyền tới.
La Nam trước tiên đưa Tần Tiểu Thiên về phòng khách nghỉ ngơi, sau đó mới dẫn theo hai đứa con rời đi.
Thủ đoạn tuần tra hiện đại phi thường phát đạt, nhưng làm cho Trình Kiến Trọng khốn hoặc không giải thích được chính là Tần Tiểu Thiên giống như là từ trên trời rơi xuống, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Địa phương Tần Tiểu Thiên xuất hiện không có đường đi, đối diện con sống là rừng rậm nguyên thủy, bên này sông là ruộng đồng mênh mông, không có ai đi qua. Hơn nữa, vô luận Trình Kiến Trọng điều động bao nhiêu thủ đoạn tìm kiếm người nhà của Tần Tiểu Thiên, cũng không hề có kết quả.
Đứa nhỏ này từ đâu tới? Trong lòng Trình Kiến Trọng không khỏi buồn bực.
Viêm Tinh không có viêm cảnh và quân đội, chịu trách nhiệm duy trì trật tự chính là Viêm Tinh liên hợp hội, bởi vậy chuyện này được đưa lên liên hợp hội.
Trình Kiến Trọng cùng vợ thương lượng nên làm sao với đứa nhỏ này, La Nam không chút do dự nói: " Tìm không được gia đình của đứa bé, thì do chúng ta thu dưỡng! Cấp cho liên hợp hội báo cáo!"
Không biết tại sao, La Nam vừa nhìn thấy Tần Tiểu Thiên là vô cùng yêu thích, tiểu tử kia không phải rất đẹp, nhưng có một loại khí tức thần bí, lộ vẻ mười phần linh khí, sau khi gặp mặt lại có loại cảm giác, đây là con do ông trời đưa cho mình. Vừa nghe chồng thương lượng, lập tức đưa ra ý nghĩ thu dưỡng.
Đối với Trình Kiến Trọng mà nói, thêm một đứa bé cũng chẳng có gánh nặng gì, với năng lực kinh tế của hắn, thu dưỡng một trăm đứa bé cũng không có vấn đề, nói: " Được, anh đi báo cáo, nhưng, nếu như tìm được gia đình Tần Tiểu Thiên..." Hắn sợ vợ không để ý sẽ níu kéo lưu giữ người.
La Nam cười nói: " Tìm được gia đình của đứa bé, chúng ta đương nhiên sẽ đưa Tiểu Thiên trở về nhà."
Trình Kiến Trọng gật đầu nói: " Vậy tốt, a a." Quyết định của hai người giúp cho Tần Tiểu Thiên tạm thời có một ngôi nhà.
Tần Tiểu Thiên rất hưởng thụ cảm giác gia đình, tu luyện lâu như vậy, từ địa cầu đi đến Tiềm Kiệt Tinh, sau lại đi Thiên Diễn tu tiên, cuối cùng độ kiếp không qua được thì đón nhận cổ thần hồn trong Thiên Diễn, cho đến khi rời đi Thiên Diễn, linh hồn ngưng kết thành thể, đều là không ngừng tu luyện, bây giờ rốt cuộc có thể ngừng lại nghỉ ngơi.
Đây là một giai đoạn chập phục tu luyện, không cần đặc biệt dụng công, chỉ cần có thể yên tĩnh vượt qua đoạn năm tháng này. Sau khi ở lại nông trường định cư, hắn bắt đầu học tập hiểu rõ hoàn cảnh mới mẻ của Viêm Tinh.
Trường học của Viêm Tinh chia làm hai loại lớn, một là trường học chính quy trong thành thị, một là trường học trên điện não. Trường học chính quy chia làm miễn phí và thu phí hai loại, còn trường học trên điện não thì hoàn toàn miễn phí.
Tần Tiểu Thiên dùng trường học điện não, hắn lựa chọn học khoa tương đối hiếm thấy, chủ tu chính là triết học, phó khoa cũng thế.
Dù sao là trên điện não, chỉ cần nguyện ý, tùy tiện học cái gì cũng không có ai đến hỏi, cho dù là người lớn trong nhà cũng không hỏi, tại Viêm Tinh, năng lực của người không cần dựa vào học lực để chứng minh.
La Nam mua kỵ sĩ đã đưa tới, đặt trong phòng nhỏ trong hậu viện.
Người của Viêm Tinh đối với việc giáo dục hài tử phi thường phóng khoáng, trên cơ bản dùng thái độ phóng thả tự nghĩ, cho nên trong khoảng thời gian này Trình Hiếu Gia không có đi học, toàn tâm toàn ý giáo dạy kỹ nghệ cho các kỵ sĩ.
Tần Tiểu Thiên tự nhiên đối với những trò chơi đánh nhau không có hứng thú, kỹ xảo chiến đấu và lực lượng, chỉ có con người mới thích thú.
Người Viêm Tinh sống rất lâu, chính là do bọn họ nghiên cứu về linh đan của người tu chân, chế tạo ra dược vật trường thọ thích hợp với người phàm, cho nên người Viêm Tinh sống lâu phổ biến đạt tới một trăm năm mươi tới hai trăm tuổi là chuyện bình thường, nói cách khác, thời gian học tập có rất nhiều.
Rất nhiều người từ mười lăm tuổi mới chính thức bắt đầu học tập, trước đó chỉ là tận tình chơi đùa, đương nhiên, cũng có số ít người từ lúc tuổi còn rất nhỏ đã bắt đầu đi học.
Gia đình Trình Kiến Trọng ngoại trừ ăn cơm mới tụ cùng một chỗ, còn lại thời gian đều bận rộn, Tần Tiểu Thiên rất thích hoàn cảnh như vậy, lúc mới đầu La Nam vẫn thường đến xem hắn, sau này cũng bận rộn với chuyện của mình, có rất ít thời gian rảnh chạy tới.
Nàng là thực vật học gia nổi tiếng, chuyên môn nghiên cứu thực vật Viêm Tinh, cũng kiêm chức giáo sư của một trường đại học nổi tiếng, thường xuyên lên điện não thụ khóa, ngược lại Trình Kiến Trọng lại có thời gian rảnh rỗi theo bọn nhỏ ra ngoài chơi đùa. Bình thường, tất cả mọi người cơ hồ đều ngâm mình trên điện não, nơi đó là nơi bọn họ xã giao với xã hội và trường sở để học tập.
Mấy ngày nay, Tần Tiểu Thiên trốn trong phòng, ngoại trừ ăn cơm, ngay cả cửa phòng cũng không ra.
Rốt cuộc làm sao tu luyện, cũng phải yên tĩnh vượt qua mười mấy năm, làm cho hắn cảm thấy có chút khốn hoặc.
Nếu như bắt đầu tu luyện, chỉ cần hai, ba năm thời gian, là có thể trưởng thành thành một thanh niên, linh hồn công pháp của Tần Tiểu Thiên và Tập Bắc Phong có điều khác biệt, sau khi hấp thu cổ thần hồn, linh hồn của hắn trở nên càng thêm cường đại, tốc độ tu luyện nhanh hơn.
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, biện pháp thỏa đáng nhất là thuận theo tự nhiên, như vậy mới có được trụ cột cứng rắn.
Còn về phần giải cứu sư tôn và trưởng bối trong Thiên Diễn, cũng không thể nóng lòng cầu xin.
Lúc đầu Thanh Đế bảo phải thuận theo tự nhiên, không nên khắc ý theo đuổi, chính là muốn nói cho Tần Tiểu Thiên, bất luận bọn họ đang ở trong Thiên Diễn đợi bao lâu, cũng không cần gấp, chỉ cần thuận theo tự nhiên, thì nhất định có thể khống chế Thiên Diễn.
Dần dần, Tần Tiểu Thiên an định tâm trạng của mình. Nếu không cần khắc ý tu luyện, hắn còn có nhiều thời gian để rảnh rỗi.
La Nam an bài cho Tần Tiểu Thiên một gian phòng rất đẹp, có phòng khách lớn, còn có một phòng tắm thật xinh xắn. Trong đó là thiết bị cao cấp, so sánh với địa cầu còn không biết văn minh bao nhiêu lần, do Trình Hiếu Gia chỉ dẫn, hắn mới học biết làm sao sử dụng.
Giờ phút này Tần Tiểu Thiên nhàn rỗi vô sự, lại ngồi dưới nền đất bóng loáng, âm thầm sửa sang lại đồ vật trong nhẫn trữ vật.
Các loại tài liệu luyện khí và tiên thảo linh dược bên trong tích cao như núi, vẫn một mực không có thời gian sửa sang lại, thừa dịp nhàn rỗi, hắn bắt đầu phân biệt từng loại.
Bởi vì sửa sang lại bằng thần thức, bên mặt ngoài nhìn qua, Tần Tiểu Thiên chẳng qua chỉ như đang ngồi sững sờ. Trình Hiếu Gia đẩy cửa tiến vào.
" Tiểu Thiên, đi theo cùng ta huấn luyện kỵ sĩ!"
Trình Hiếu Gia từ nhỏ ở lại nông trường, cơ hồ không có bằng hữu gì, chỉ có bằng hữu bà con đến nhà chơi thì mới có thể tiếp xúc được những đứa bé cùng tuổi, bởi vậy hắn rất thích cùng Tần Tiểu Thiên chơi đùa, cũng một lòng muốn để cho Tần Tiểu Thiên nhận mình làm đại ca.
Tần Tiểu Thiên đương nhiên sẽ không nhận một đại ca như vậy, trong mắt hắn Trình Hiếu Gia chân chính là một đứa bé.
Trình Hiếu Gia đặt mông ngồi trước người Tần Tiểu Thiên, cười hì hì nói: " Tiểu Thiên, thúc thúc của ta đã trở về, ông ấy chính là cao thủ bác kích nga, có muốn ta cầu xin ông ấy dạy bác kích cho ngươi?"
Tần Tiểu Thiên đưa tay sờ sờ đầu của Trình Hiếu Gia, nói: " Nga, thúc thúc ngươi tới rồi, ân, ta còn có chút việc, ngươi đi chơi đi nghe."
Trình Hiếu Gia tức giận đến phách rớt tay của Tần Tiểu Thiên, lớn tiếng nói: " Chớ có sờ đầu của ta! Sẽ làm biến ngốc đấy!"
Tần Tiểu Thiên vui vẻ, phốc xích bật cười một tiếng.
Trình Hiếu Gia dù sao chỉ là một tiểu hài tử, tiếp tục nói: " Nói cho ngươi nga...thúc thúc mang theo lễ vật tới, nếu ngươi nghe lời của ta, gọi ta là đại ca...ta sẽ đem lễ vật chuyển tặng cho ngươi!"
Đứa nhỏ này dĩ nhiên lại muốn hối lộ cho mình? Tần Tiểu Thiên không nhịn được ha ha cười to.
/98
|